- Đêm nay là thời khắc mặt trăng và mặt trời cùng biến mất, cả chốn nhân gian sẽ đắm chìm trong màn đêm vĩnh hằng như một bản ca không hồi kết. Liệu thế giới này sẽ đi về đâu nếu như không xuất hiện nổi một tia sáng dù chỉ là nhỏ nhoi nhất… Nếu thế giới này đã phải đi đến hồi kết của nó, thì chí ít… xin nàng hãy cho kẻ phàm phu này được rõ danh tính của nàng. Hỡi người con gái có mái tóc bạch kim đỗi kỳ lạ kia ơi!
- Dẫu cho thế giới có phải đi đến hồi kết thúc, thì cũng sẽ có một tia sáng khác được sinh ra và dẫn dắt mọi sinh vật trên cõi trần ai đi đến chặng đường cuối cùng. Phải chăng chàng là người không dám tin tưởng vào tương lai. Phải chăng chỗ nào đó sâu trong tái tim của kẻ phàm phu không có niềm tin và sự hy vọng? Nếu thật sự chàng là kẻ chết nhát, thì phận nữ nhi này cảm thấy không việc gì phải nói rõ danh xưng, trừ khi chàng chịu nhìn thế giới này với ánh mắt tươi đẹp hơn. Hỡi người đàn ông với mái tóc đen u phiền kia ơi!
Kazuma và Hebi đứng đối diện với nhau, mỗi người đều mang một chiếc mặt nạ dạ hội, che đi nửa gương mặt trên nên khó lòng có thể biết được danh tính người đó là ai nếu như chưa một ai biết rõ Kazuma và Hebi. Họ không mặc trang phục vì chưa hoàn thành nên tạm thời chỉ sử dụng duy nhất chiếc mặt nạ sẽ được dùng trong vở diễn chính. Hiện giờ, hai người họ đang tập luyện với nhau bằng những câu thoại được ghi sẵn trong cuốn kịch bản. Nói gì thì nói, điểm cao trào cốt yếu vẫn là những pha diễn giữa đôi nhân vật chính, nên đòi hỏi Kazuma lẫn Hebi đều phải ưu tiên thời gian nhiều hơn để tập luyện. Thậm chí, nó quan trọng đến độ Kozue cũng phải ở lại, đích thân theo dõi cuộc luyện tập của hai người họ.
Nhìn chung thì rất tốt. Chỉ trong vòng thời gian ngắn mà đã thuộc được hết câu thoại, không nói lắp, không ngắt quãng và rất trơn trọt như thể hai người đã hóa thân vào chính nhân vật của mình một cách toàn diện. Chỉ có điều.
- Stop stop, không phải như thế, sai hết rồi!
Kozue vừa hét toáng, vừa cuộn cuốn kịch bản lại đập chan chát không ngừng xuống mặt bàn. Hành động đó chứng tỏ Kozue đang vô cùng tức giận… chắc chắn là như thế, không sai vào đâu được.
Kazuma và Hebi, cùng với sự chứng kiến của rất nhiều người xung quanh, cũng đành phải dừng lại vì đạo diễn không vừa ý. Nhưng tất cả đều có nguyên nhân của nó. Không phải tự dưng mọi thứ đang êm đềm như sông như suối mà bỗng nhiên Kozue lại cắt ngay đoạn cao trào. Kozue khoanh tay, ném thẳng một cái nhìn sắt đá, lạnh toan về phía hai người. Điệu bộ đi đôi với lời nói của cô ấy rất chi đáng sợ.
- Mấy người đang cho tôi xem cái gì thế hả? Cái tôi cần là sự hoàn hảo, hoàn mỹ về một hình ảnh trong thế giới nghệ thuật. Tất cả mọi thứ đều phải như một áng thơ văn lung linh sắc màu nhưng không quá chói lòa để người khác có thể dõi theo. Thế thì sau cùng, mấy người đang làm cái trò gì thế hả?
- Kozue, bọn này chỉ đang diễn tập như bình thường thôi. Có làm điều gì khác lạ đâu. Mà cậu nói cụ thể hơn cho mọi người cùng hiểu có được không? Cái hoàn hảo hay hoàn mỹ về một hình ảnh trong thế giới nghệ thuật gì đấy!
Thế mới nói, điều đáng sợ nhất không phải vì cuộc nghiên cứu gặp gián đoạn, mà là vì mình phải làm việc với những tên thiếu chuyên môn, hay nói một cách thậm tệ nhất là “gà mờ”. Kozue vừa chậc lưỡi, vừa thở dài, vừa đưa tay gãi đầu sồn soạt, Kozue vừa làm được ba việc cùng một lúc kìa. Kozue chĩa thẳng cuốn kịch bản được cuộn lại vào mặt Kazuma một cách nghiêm khắc.
- Tên đầu nhím này, cậu hay trốn các tiết nghiên cứu để thường đến chỗ CLB kịch nghệ xem tớ diễn suốt mà không rút ra được bài học gì ư? Hay là lúc ấy, cậu chỉ biết ngồi đó, vừa xem vừa ăn thôi? Nghe cho kỹ đây, cái hoàn mỹ trong thế giới nghệ thuật không bắt nguồn từ đạo diễn, hay từ diễn viên trên sân khấu, mà đó là cái mong muốn từ những khán giả ngồi bên dưới. “Bóng ma nhà hát Opera”, ban đầu là một tập tiểu thuyết do Gaston Leroux viết vào năm 1910 và bắt đầu được dựng thành kịch diễn năm 1986. Ngay khi được xuất bản, có rất nhiều độc giả đã tìm mua “Bóng ma nhà hát Opera”. Điều này chứng tỏ sức ảnh hưởng của nó có ý nghĩa vô cùng to lớn đến xã hội lúc bấy giờ. Chính vì nó quá thành công nên đạo diễn Andrew Lloyd Webber quyết định dựng thành một vở kịch. Những người đón đọc bộ tác phẩm đều là những trái tim yêu mến “Bóng ma nhà hát Opera” một cách điên cuồng. Cũng vì yêu nó một cách hoang dại nên họ tìm đến vở kịch này như muốn tìm kiếm một nỗi niềm cảm xúc, một sự khát khao nào đó cháy bỏng hơn những dòng chữ trong từng trang sách nhằm thỏa mãn sự tham lam không thể kiểm soát trong họ. Vậy nên mới nói, đứng dưới cương vị là một khán giả, tớ chẳng thể nào tìm được cái thứ tương tự nào đó nhằm thỏa mãn sự tham lam của mình. Nói chung, mấy người hoàn toàn không thể đáp ứng của khán giả… Loại hết!
Nói đi nói lại, rút cuộc Kazuma và Hebi cũng chỉ biết đứng đó, ngẩn tò te ra nhìn Kozue, thi thoảng có quay sang nhìn nhau rồi cùng đi đến một con đường chung là “không hiểu gì hết”. Người đời vẫn thường hay so sánh Kozue như một “Nữ thần”. Văn võ song toàn, cũng là câu nói để miêu tả Kozue. Không chỉ giỏi võ mà còn rất am hiểu những lĩnh vực khác ngoại trừ khoa học. Vì Kozue thường hay dành thời gian giúp đỡ các CLB khác khi họ thiếu người ở It. Harm Sokyuran nên cô ấy có một sự trách nhiệm vô cùng lớn. Kozue đã nghĩ: “Đã không làm thì thôi, chứ nếu làm thì phải thật hoàn hảo”. Thế nên, nếu xét về khía cạnh văn học, nghệ thuật, kịch diễn, những lời Kozue nói tuy hơi khó hiểu nhưng tuyệt đối không phải nói ngoa. Chỉ là Kazuma và Hebi… không hiểu gì hết.
Nhìn cái bản mặt lúc này của Kazuma, Kozue biết lời mình nói chẳng khác chi nước đổ lá khoai. Kozue tức giận, tay không ngừng cầm cuốn kịch bản chém tung loạn xạ như một phương pháp để giải tỏa sự điên tiết.
- Về cơ bản thì mấy người học lời thoại tốt. Không có điểm trừ nào về việc mấy người thuộc rõ kịch bản làu làu trong thời gian ngắn!
Ừ thì dĩ nhiên, dẫu sao thì hai con người này cũng sở hữu bộ não không hề bình thường chút nào. Kazuma thì khỏi phải bận tâm. Ngay bản chất của một Chân Tổ cũng có tư duy và trí nhớ cực kỳ tốt. Nhìn chung, việc học thuộc kịch bản trong thời gian ngắn đối với họ là chuyện tuyệt nhiên một cách hiển nhiên.
- Nhưng như thế vẫn chưa đủ làm nên điều huyền ảo đâu nên đừng có mà mơ. Đừng có mà mơ hão, nghe rõ chưa!
Nào có ai dám mơ hão sau khi Kozue đẩy cao quan điểm khiếp quá. Nhưng tóm chung ý của Kozue là gì? Cô ấy vẫn chưa nói vào trọng tâm cốt lõi.
- Kazuma, tớ biết cái đầu của cậu vốn bị hỏng rất nặng từ lúc sinh ra nên không muốn nhiếc thêm về nó nữa. Ngữ giọng của cậu thì không phải chê rồi, điềm tĩnh, một chút lạnh nhạt, giống hệt như vai nam chính. Thậm chí khi bày tỏ nỗi niềm cũng giữ nguyên một mức ngang phè không đổi nhưng cũng không kém phần nam chính. Nếu đã diễn được đạt như thế thì mắc mớ gì lại có chút ngập ngừng như con gái trong đó thế? Thật lòng mà nói, cái vẻ ngượng ngập của cậu có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng nói thẳng là trông nó tởm lợm hết sức. Hà cớ sao cứ phải e dè, nhấp nhỏm, lo ngại thế hả? Vừa nhìn thoáng qua cũng biết cậu đang dè chừng và không trổ hết tài năng của mình ra. Suốt từ đầu đến giờ, cậu chỉ toàn nhìn sang trái, nhìn sang phải, thậm chí là nhìn lên trên hay nhắm tịt cả mắt lúc diễn. Cậu không hề đối mặt thẳng thừng với vai nữ chính trong khi đây là cảnh hai nhân vật thổ lộ cảm xúc, muốn được biết tên của nhau dưới bầu không khí nô đùa của vũ hội, nhạc xập xình nhưng không kém phần trữ tình. Có cái khung cảnh lãng mạn nào mà nam chính xin hỏi tên khi không dám nhìn thẳng vào mặt nữ chính không hả?
- Cũng đâu còn cách nào khác, do hoàn cảnh nên tớ buộc lòng phải làm như vậy. Quả là nhiên là cách này cũng không thể qua mặt được Kozue!
- Ô hồ, nghĩ đến việc qua mặt tớ, cậu cũng có gan lắm đấy Kazuma!
Sự thật là Kazuma không thể nhìn thẳng vào mặt Hebi. Dù cho cả hai có đeo mặt nạ hóa trang đi chăng nữa thì Kazuma cũng không thể. Việc hai người diễn chung với nhau, phải đứng gần nhau, hay thậm chí sẽ có những cảnh tiếp xúc cơ thể với nhau như nắm tay hay ôm, tất cả đều là một bước đi vô cùng khó khăn không chỉ riêng Kazuma mà còn đối với Hebi. Vì một lý do vô cùng đơn giản, mối quan hệ giữa hai người vẫn là hai dấu trái nhau to lớn. Mới cách đây một thời gian ngắn, họ còn cãi nhau về vài thứ. Rồi bỗng dưng lại trở thành cặp tình nhân “giả” trên sân khấu. Sự thay đổi đột ngột như thế khiến Kazuma và Hebi đều trở nên khó xử, thử hỏi, những chuyện đằng sau đó, họ làm sao có thể diễn theo một cách tự nhiên như không có gì. Chuyện Kazuma không dám nhìn thẳng vào mặt Hebi hoàn toàn là có nguyên nhân.
Kozue biết điều đó chứ. Dĩ nhiên là Kozue biết… biết tình cảnh giữa hai người nhưng vẫn khư khư không chịu thay người diễn. Cả Kozue cũng có nguyên nhân của mình. Tuy không chịu nói ra cụ thể nhưng đối với Kozue, lý do đó là chính đáng để cô bé không thay đổi quan điểm.
Kozue bất thình lình chĩa cuốn kịch bản quay ngắt sang Hebi, khiến cho Hebi phải giật mình.
- Còn cô. Đi theo tôi ra ngoài một lát!
Riêng Hebi thì Kozue lại muốn cả hai ra ngoài để nói chuyện riêng. Nhìn cách Kozue dứt khoát, lạnh lùng quay lưng đi khiến cho những người khác cũng cảm thấy không gian trở nên căng thẳng nhường nào. Vì Kozue đã đích thân chỉ điểm Hebi nên Hebi cũng không còn sự lựa chọn nào khác. Hebi đành lủi thủi bước theo Kozue, với nỗi lo lắng vời vợi đặt hết xuống vai những người bạn cùng lớp. Họ lo sợ rằng rất có thể trong lúc nóng giận, Kozue sẽ làm điều gì đó với Hebi.
Cảm thấy không yên tâm, Hiyama chợt nói nhỏ với Tora.
- Để tớ đi theo họ xem, nếu có trường hợp xấu gì đó xảy ra thì còn ứng phó kịp. Cậu và Eri cố gắng trấn an mấy tên kia lại, đừng để bọn chúng kéo ra ngoài cùng một lượt. Điều đó chỉ càng đẩy Hebi vào nguy hiểm hơn!
- Xem ra không còn cách nào khác. Cẩn thận đấy Hiyama - kun!
Không chỉ riêng nhóm Chân Tổ, ngay cả Tora và Kazuma cũng lo lắng không kém. Chính bản thân Tora cũng khều khều Kazuma.
- Kazuma, cậu nhanh chóng theo sau Kozue đi. Hiện tại bây giờ thì Kozue đang cực kỳ không vui đấy. Nếu Shimikaze có nói gì đó khiến cậu ấy phật lòng thì xác định vai nữ chính sẽ phải chuyển đến bệnh viện đấy. Ở đây, cứ để tớ và Aries – chan quán xuyến cho. Đi đi và xem nếu được thì giải cứu Shimikaze trước khi nắm đấm giết voi của Kozue giáng xuống đầu cậu ấy!
- Tớ hiểu rồi. Phần còn lại giao cho cậu và Aries!
…………………………
…………………………
Nơi Kozue và Hebi là một phòng học nằm ở tuyến hành lang tầng ba, tức là ngay phía trên dãy lớp học của hai người họ. Vì hôm nay, lớp học đây có hai tiết thể dục ngoài sân nên vào giờ này thì căn phòng trở nên trống. Một nơi thích hợp để hai người nói chuyện riêng với nhau mà không sợ ai nghe thấy được. Vách tường cũng khá dày nên hai bên phòng cũng sẽ không nghe thấy, chỉ cần một trong hai không hét toáng lên là được.
Kozue đứng khoanh tay, quay lưng về phía dãy cửa sổ, còn Hebi thì đứng phía sau, chỉ biết nhìn tấm lưng lạnh lùng ấy ngoảnh về phía mình. Cảnh tượng giống hệt như một đôi nữ đánh ghen với nhau vì một tên đực rựa vậy.
- Ở đây sẽ không bị ai làm phiền đâu, thế nên cứ bộc bạch hết tất cả những gì cô đang che giấu trong lòng đi!
- Những điều mình đang che giấu ư? Mình không hiểu ý của Toriyama – san là thế nào!
Kozue cất tiếng thở dài. Thật ngạc nhiên là thay vì nổi giận, Kozue lại thở dài tỏ vẻ chán nản như thế.
- Biết ngay thể nào cô cũng sẽ nói những lời đó mà. Quả nhiên, trong bốn người các người thì ngoài tên lúc nào cũng thân thiện kia, cô là kẻ đáng sợ nhất. Nếu không tinh mắt, chịu để ý một chút thì chắc chẳng kẻ nào có thể nhìn thấy cái rãnh trên cái mặt nạ mà cô đang đeo. Ai chứ nếu là tôi, thì đã đến lúc cô tháo cái mặt nạ hay cười trên mặt cô xuống được rồi. Cả mặt nạ thảo mai dịu dàng đấy nữa. Có bao nhiêu cứ tháo hết xuống đi. Đeo nhiều như vậy, cô không thấy mỏi mệt hay sao?
Chính cái không gian chỉ duy nhất hai người với nhau mới khiến cho Hebi cảm thấy khó khăn mệt mỏi. Nhưng quả thật, khi và chỉ khi có một mình Kozue thế này, Hebi không thể trưng gương mặt dịu dàng như ngày thường được nữa. Trái vào đó, là một sự phiền muộn não nề đầy thất vọng tràn trề, dù rằng Hebi vẫn cố cười nhưng hoàn toàn không thể.
Kozue khẽ quay lại và trông thấy nét biểu hiện của Hebi lúc bấy giờ. Kozue lại thở dài lần nữa.
- Xem ra cái bản chất của cô vốn đã hiền lành ngay từ đầu rồi nhỉ. Cô chỉ đơn thuần muốn tăng cái mức độ “hiền lành” đó lên thêm để người khác không nhìn thấy điều cô đang suy nghĩ thật sự trong lòng. Nhưng cuối cùng thì cô cũng có thể đối mặt thẳng thừng với suy nghĩ thật của cô!
- Vì Toriyama – san đã đẩy mình vào đường cùng. Mình đâu còn sự lựa chọn nào khác. Mình bây giờ giống như con chim bị nhốt trong lồng vậy. Chắc chắn Toriyama – san sẽ không chịu thả mình đi nếu mình cứ chống đối đến cùng!
- Oi, đừng có nói như thể tôi là người xấu vậy chứ. À mà thôi không sao, cả năm tôi làm những chuyện để một vài người nghĩ mình là người xấu quen rồi. Bị chửi thêm một lần cũng chẳng sao!
……………………
……………………
Ở bên ngoài, Hiyama cũng mần mò theo dấu hai cô gái trẻ đến nơi. Lần cuối Hiyama trông thấy là họ cùng bước vào cái phòng học trống đó. Có lẽ Hiyama cần di chuyển từ dãy tường này đến gần để nghe rõ hơn. Cậu ấy lén lún tiến đến, cố không gây ra tiếng động và cũng tới gần được chỗ cánh cửa phòng học. Cũng may là không ai thấy Hiyama lúc này, chứ nếu không thì mọi người sẽ trông Hiyama như đang có hành động gì đó mờ ám mất.
Hiyama thử áp tai vào nghe, nhưng chưa kịp thu thập âm thanh thì bất thình lình một bàn tay nào đó đặt nhẹ lên vai cậu ấy. Theo phản xạ vô thức, Hiyama quay người lại cùng với nắm đấm sẵn sàng “bung” vào mặt kẻ dám chạm vào mình. Nhưng ngay khi thấy người đứng sau mình chính là Kazuma thì Hiyama kịp thời dừng lại. Thú thật, Hiyama cũng muốn phi thẳng nắm đấm vào tên đó lắm nhưng chính bản thân Kazuma cũng đưa một ngón tay lên môi hắn, ý nói “ nên giữ yên lặng” thì Hiyama… cũng cho rằng mình không nên manh động để bị phát hiện… Và thế là, hai chàng trai đang cố gắng áp tai để lắng nghe xem bên trong đang nói gì.
………………
………………
- Thôi được, nếu cô đã như thế thì tôi cũng nói thẳng luôn cho rồi. Cốt cũng vì chuyện diễn xuất thôi. Tôi “chửi” Kazuma, không có nghĩa là chừa cô ra đâu. Kazuma có nhược điểm gì thì cô cũng thế, chỉ khác ở chỗ cô trái ngược lại với những gì cậu ấy đang thể hiện thôi. Cái kiểu của Kazuma là nam tính nhưng yếu “xìu” bên trong. Thì cô lại có cách diễn nhu mì, chất phát, dịu dàng, ngọt ngào, êm đềm, êm thắm, thục nữ, đúng chất một vai hiền lành, thích một sự nhẹ nhàng, không tranh giành xô xát. Nói trắng ra là cô giống với vẻ bề ngoài của người “đó” một cách đáng sợ nhưng đâu đó âm ỷ bên trong cô lại là một nét hằn học, một sự điên cuồng đang bị kiềm hãm và đợi chờ cơ hội để xổ lồng. Cái cách cô nhìn Kazuma không khác gì một đứa con gái đang mưu tính hãm hại người đối diện bất cứ khi nào nam chính lơ là mất cảnh giác. Nếu phải so sánh thì cô giống như một con rắn đội lốt cừu ngây thờ, có thủ đoạn, có kế hoạch quyến rũ con mồi với vẻ đáng yêu của mình và tấn công bằng nọc độc trong răng. Vai nữ chính trong kịch bản là một cô gái ngây thơ, trong sáng, dễ bị lay động vì tình yêu đầu đời của mình, để từ đó biết bao nhiêu thảm cảnh xảy ra. Lối diễn xuất của cô về vai nữ chính là rất tốt. Nhưng càng diễn sâu hơn, càng tiếp cận với mối tình đầu tiên, thì cái vẻ khát máu, cái vẻ ganh ghét, thù hận càng bộc phát từng chút từng chút một. Khi người ngoài nhìn vào, họ sẽ đoán được ngay “A, nhân vật nữ chính đang mưu tính giết vai nam chính đấy”. Cô thật sự … có ý định muốn giết Kazuma hay sao?
Cứ nghĩ rằng Kozue không thích cách diễn của Kazuma nhưng xem chừng thì cô bận tâm về Hebi nhiều hơn. Ừ thì đúng rằng Hebi không thể chối cãi bởi đó thật sự là những gì Hebi đang nghĩ trong lòng. Chính xác từng li từng tí một.
…………..
Bên ngoài có tên ngu ngốc nào đó vừa nghe hết trơn tru những gì Kozue vừa nói. Tuy sắc mặt của hắn không hề thay đổi nhưng chí ít thì hắn cũng đang đổ mồ hôi hột ròng ròng vì hoang mang. Dĩ nhiên, hắn sợ chết chứ. Nếu mà bị giết thì thật quá đáng sợ rồi còn gì nữa. Nhưng nếu xét ở một góc độ nào đó thì cái nỗi sợ trong hắn chỉ chiếm khoảng 30 đến 40%. Số phần trăm còn lại thì hắn tò mò nhiều hơn. Hắn đang tự hỏi không biết cái giây phút ngàn cân treo sợi tóc, sinh tử khi bị Chân Tổ giết nó như thế nào. Dù gì thì hắn cũng là tên tâm thần khó điều trị.
……………
- Nói giết thì có hơi quá đáng. Mình chưa từng lấy đi sinh mạng của bất kỳ loài vật nào, và cũng không hề có ý định làm điều kinh khủng như vậy. Mình không mạnh mẽ như Hiyama, cũng không có tinh thần sắt đá như Hiyama, nên mình không có gan làm chuyện ấy, dẫu cho thật sự mình hận Kusanagi – kun đến tận xương tủy. Mình hận cậu ấy nhưng không hề mong muốn rằng cậu ấy sẽ chết. Dù mình có cảm thấy thế nào thì mình cũng chỉ biết dừng lại ở mức độ hận mà thôi!
Về điều này thì Kozue có thể tin tưởng được ở Hebi. Vì trong ánh mắt Hebi không hề có một lời nói dối. Nhìn chung, Hebi không ưa sự hiện diện của Kazuma. Cô bé ghét Kazuma còn hơn cả ghét một con gián. Hay nói chính xác là Kazuma còn không đáng bằng một con gián. Nhưng vẫn chưa đến mức rủa cho hắn chết đi cho đỡ chật đất. Nói đúng hơn là tâm hồn Hebi lương thiện đến độ chỉ mong sao hắn đừng lảng vảng đến gần nhóm Chân Tổ, đặc biệt là Eri mà thôi.
- Cái tên ngu ngốc đó, cứ hễ đi đến đâu thì đều tạo thêm kẻ thù là giỏi. Cái này cũng chính miệng tên đấy nói ra nên xem chừng không cần phải nghi ngờ gì thêm. Vậy quả nhiên là cô ghét Kazuma thật!
- Phải, mình hận cậu ấy. Mình không muốn nhìn thấy cậu ấy dù chỉ là một phút một giây. Mình không chịu nổi cái cách cậu ấy hành động hay cư xử trước mặt người khác. Tất cả, đều tạo cảm giác rằng Kusanagi – kun thật đáng ghét trong tâm trí mình!
Không phải kiêu căng, cũng không phải ghen tỵ. Sự phẫn nộ ẩn chứa sau gương mặt dịu dàng của Hebi có xuất thân từ một nguyên do khác mà chính bản thân Hebi cũng không rõ đấy là gì. Chỉ đơn thuần là ghét… Ừ thì cái tên đó là chuyên gia gây nên những quan hệ như thế này kia mà. Đi đến đâu là có người xem như đỉa đói và chỉ muốn dùng chân đạp chết đi cho xong. Nhưng đa phần, con người ghét Kazuma vì nhiều lý do, vì ghen tị với Kazuma, vì lòng tham muốn lợi dụng Kazuma, vì nhiều thứ mang tính cá nhân. Chỉ riêng lần này, có một người ghét Kazuma không phải vì bản thân… Thật sự là có chút lạ lẫm nhưng chí ít thì Kozue cho rằng người như Hebi lại không nguy hiểm.
Kozue lại cất tiếng thở dài không biết là lần thứ bao nhiêu.
- Nếu như đã ghét Kazuma còn hơn cả đạp gián thì sao ngay từ đầu cô không từ chối vai diễn này? À… xin lỗi nhé. Tôi quên mất là việc xếp cô vào vai diễn này cũng là do bị ép buộc, cả cô cả tôi đều không còn lựa chọn nào khác. Nhưng, nếu cô thật sự không muốn nhận vai diễn này thì tôi cũng có cách để cô rút khỏi vở kịch đấy. Tuy sẽ có chút phiền phức để tìm người thay thế nhưng không thành vấn đề. Thế nào? Nếu cảm thấy mình không thể theo được thì rút thôi. Tôi sẽ sắp xếp người khác vào vị trí của cô. Thấy thế nào?
Đây ắt hẳn là một lời đề nghị tuyệt vời. Với cách này thì Hebi hoàn toàn có thể rút khỏi vở kịch một cách êm thắm nếu như người duyệt là Kozue, kiêm đạo diễn. Nhưng điều khiến Hebi bận tâm bây giờ chính là cái “rắc rối” phía sau mà Kozue đã nói ấy. Liệu sau khi mình rút vai rồi, thật sự sẽ tìm được người vào vị trí ấy ư? Hơn nữa, ai ai cũng có công việc của mình, nếu phải rà soát để tìm người thích hợp thì đúng là mọi thứ sẽ trở nên hỗn loạn mất. Mặc dù không phải diễn chung sân khấu với Kazuma là một điều may mắn. Nhưng nếu rút, thì không khác chi mình đang trốn chạy. Mình sẽ phụ lòng rất nhiều người đã tin tưởng và tín nhiệm vào mình, khiến họ thất vọng. Mặt khác, điều khiến Hebi bận tâm nhiều hơn chính là Kozue. Để tìm được hai vai chính, Kozue đã tốn công mở một buổi diễn thử và quyết định Hebi và Kazuma. Liệu, Kozue thật sự muốn để Hebi rút khỏi vở kịch này hay… Kozue còn có ý định nào khác.
Đôi lúc khẽ ngước mắt lên nhìn Kozue. Dáng vẻ ung dung, tự tin, đi đôi với ánh mắt dứt khoát, không chút nao núng do dự từng lời nói đó… làm cho Hebi cảm thấy bất an vô cùng.
- Sao hả? Nếu muốn thì tôi không ngần ngại để cô rút đâu. Nghe nói cô còn bận việc ở hội học sinh, lại phải chuẩn bị trang phục cho vai nữ chính. Biết bao nhiêu chuyện như thế, nếu không phải tham gia vở kịch thì cũng đỡ cho cô được một phần gánh nặng đấy!
- Cho mình hỏi một câu: Liệu sau khi mình rút rồi… Toriyama – san thật sự sẽ tìm được người khác sao? Thật sự là… Toriyama – san sẽ tìm được người phù hợp với vai nữ chính hơn mình ư?
Kozue vẫn khoanh tay, vẫn kiên định, và vẫn nhìn Hebi với ánh mắt dứt khoát đó. Kozue im lặng một hồi lâu rồi trả lời lạnh lùng.
- Sẽ chẳng tìm được ai phù hợp hơn cô cho vai Camelia. Dù có bới tung cả cái trường này lên thì chẳng một ai qua được sự chấp thuận của tôi cả. Nói tôi khó khăn cũng được. Cái cốt yếu là tôi muốn vở kịch này phải thuật hoàn hảo trước ngày lễ của It. Harm Sokyuran. Sự chọn lọc kỹ càng là điều cốt yếu không thể thiếu vậy nên, sẽ không có một ai phù hợp với vai nữ chính lần này ngoài cô!
Hebi tỏ vẻ sốt sắng.
- Không một ai ư? Nếu như không có ai thích hợp thì tại sao Toriyama – san lại hỏi mình rút khỏi vở kịch? Chính Toriyama – san đã nói rằng muốn vở kịch thành công hơn bao giờ hết kia mà…
- Đúng, tôi là người mong muốn vở kịch thành công hơn hết thảy mọi thứ. Chính vì muốn nó tạo được tiếng vang cho cả It. Harm Sokyuran nên tôi không muốn vai nữ chính rơi vào tay một người chỉ biết vịn đủ mọi lý do để trốn chạy!
Sững sờ khi không biết phải làm thế nào. Lời nói của Kozue có khác chi một gáo nước lạnh dội thẳng vào Hebi ngay giữa trời đêm lạnh giá. Hebi không biết phải phản ứng trước dáng vẻ bất khuất đó như thế nào ngoài việc đi hết từ ngỡ ngàng này đến ngỡ ngàng khác.
Kozue lật cuốn kịch bản trong tay liên tục.
- Vai nữ chính, Camelia Humpler, con gái thứ ba trong gia đình Chân Tổ, tính tình thùy mị, đoan trang, nhã nhặn, giàu lòng thương người, thường hay nhún nhường vì lợi ích người khác, nhưng lại vô cùng quyết đoán và chấp nhận đánh đổi mọi thứ để đi theo tiếng gọi của tình yêu. Tôi thì không thích cái kiểu nhân vật bánh bèo thế này nhưng lại thấy cái tính cách phía sau thú vị đến độ khiến tôi không thể ghét cay ghét đắng nhân vật này, để rồi tôi buộc lòng phải làm mọi thứ để tìm được người thích hợp cho vai diễn. Kiên quyết từ bỏ mọi thứ để đi theo tiếng gọi trái tim, điều này chứng tỏ Camelia là người con gái thùy mị nhưng đồng thời cũng là một con người vô cùng mạnh mẽ. Sẵn sàng đối mặt với nhiều khó khăn gian khổ, tuyệt đối không hề trốn chạy để tìm đế hạnh phúc cuối cùng. Một đứa con gái có tinh thần như thế, làm sao có thể ghét được, dù rằng biết thứ tình yêu ấy không thể tồn tại được bao lâu nhưng tuyệt đối, đó là một câu chuyện vô cùng đẹp. Chính vì nó đẹp, nên lúc nãy tôi luôn bơm vào đầu cô và Kazuma rằng: “Cái tôi cần là một sự hoàn mỹ trong một bức tranh nghệ thuật”. Điều đó được thể hiện qua nội dung kịch bản, qua từng cách diễn của diễn viên. Tôi không biết cái con nhỏ tóc hồng đó đã lấy hình tượng ý tưởng từ đâu để phác họa lên nhân vật Camelia. Nhưng dù có thế nào thì cái tôi muốn thấy ở Camelia chính là sự bất khuất không biết trốn chạy khỏi khó khăn. Như tôi đã nói, khán giả là những người có khả năng quan sát rất tinh. Họ có thể nhìn thấy những điểm nhỏ nhất của từng vai diễn để rồi đưa ra đánh giá sau cùng về diễn viên đó tuyệt vời hay tồi tệ. Thế nên, vai diễn Camelia, phải thật sự hoàn hảo cả về tính nhu mì, thục nữ và trái tim kiên định bất khuất không biết chùn bước trước mọi gian nan. Có thể, đám con trai trong lớp bầu cho cô vì tính cách thứ nhất, nhưng nếu cô chỉ có thế thì tôi không cần một Camelia chỉ biết cười, và dịu dàng với người khác trong khi với tình yêu thì nhu nhược như kẻ bại trận, chỉ biết vớ đại một lý do nào đó để trốn chạy. Vì tôi đặt mục tiêu vở kịch này hoàn hảo nhất mọi thời đại nên tôi không cần một Camelia không hoàn thiện ấy!
Hai ba đợt gáo nước lạnh không ngừng tát thẳng vào mặt Hebi. Nhưng nhờ sự phũ phàng không chút thương tình ấy mà Hebi như được khai sáng nhiều thứ. Hebi cảm phục Kozue. Trong cái nỗi sợ hãi một Nữ thần thì cũng tồn tại cái gọi là cảm phục và bây giờ thì lòng cảm phục ấy được tăng lên bộn phần. Một ý chí kiên định. Một ước mơ to lớn và không ngần ngại bất cứ thứ gì để hoàn thành được ước mơ ấy. Kozue vĩ đại như thế đấy. Thật xứng đáng với danh “Nữ thần”, tàn nhẫn nhưng khiến người khác phải nhìn thấy lỗi lầm của mình và chấp nhận nó.
Kozue nói đúng, Hebi chỉ biết trốn chạy. Chỉ vì không muốn chạm mặt với Kazuma nên Hebi chỉ biết trốn chạy. Một người khi đã mang tư tưởng như thế, hoàn toàn không thể nào là vai nữ chính. Bởi vì Camelia Humpler không phải một cô gái yếu đuối… Bởi rằng Camelia Humpler không phải đứa con gái hèn nhát, thế nên Hebi cũng đưa ra quyết định sau cùng.
Đúng vậy, đôi mắt màu đỏ đó… đấy mới là đôi mắt mà Kozue đang mong đợi. Tuy nó vẫn còn chút hoang mang ngập ngừng nhưng vẫn tốt hơn nhiều.
- Toriyama – san, nhân vật nữ chính đó, Hiyama – kun từng nói rằng Eri – chan đã phác họa nhân vật dựa vào hình tượng của mình. Có lẽ, lúc đầu chính Eri – chan cũng không hề nhận ra điều này, nhưng sau một hồi ngẫm nghĩ lại, cũng chính Eri – chan thừa nhận rằng mình chính là ý tưởng để làm nên nhân vật đó. Vậy thì xét theo một lẽ tự nhiên, thì mình chính là Camelia, chính là cô gái mà Eri – chan đã nghĩ tới khi đang viết kịch bản. Mình làm điều này là vì tất cả mọi người, vì Eri – chan tin tưởng. Mình… sẽ không từ bỏ Camelia Humpler, kể cả khi Toriyama – san có ép mình rời khỏi sân khấu, thì mình vẫn một mực từ chối. Mình… muốn được thử sức với vai diễn lần này!
Và đó cũng là lời mà Kozue chờ mong từ nãy đến giờ. Một Camelia nhu mì, hiền lành, yểu điệu thục nữ nhưng không bao giờ bỏ chạy trước những khó khăn để đạt được mình hằng khao khát thật sự. Đó mới chính là một Camelia mà Kozue mong mỏi sẽ xuất hiện trên sân khấu.
- Vậy thì hãy bỏ qua mấy cái suy nghĩ hiện đang có trong đầu cô sang một bên. Tôi không phải người trong cuộc. Và cái tên đần thối ngu ngốc đó cũng không chịu mở miệng nên tôi thật lòng khó chịu khi không biết thực hư cái xích mích giữa hai người là như thế nào. Nhưng dù là lý do gì đi chăng nữa, tôi không muốn thấy cái vẻ đó xuất hiện trên sân khấu một lần nào nữa. Ghi nhớ những điều tôi vừa nói xong. Nếu sau khi buổi kịch kết thúc, cô vẫn còn muốn xử lý Kazuma thì ta sẽ tính sau. Khi đó, cô buộc lòng phải bước qua xác tôi. Hiểu không, Shimikaze!
…………
Dựa vào lời nói sau cùng ấy, Kazuma đứng nghe lén bên ngoài như đoán được điều gì sắp xảy ra tiếp theo. Chính vì nắm rõ như lòng bàn tay nên Kazuma nhận ra nếu còn đứng ngoài này, thì thể nào cũng sẽ chết. Thành thử, Kazuma đã nhanh nhanh chóng chóng kéo Hiyama ra chỗ khác.
- Oi, làm cái gì thế hả?
Tự dưng tên đó kéo tay mình khiến Hiyama khó chịu. Nhưng khi trông thấy cái dáng vẻ khổ sở đó thì Hiyama cũng hiểu ra được nguyên nhân. Suy đi nghĩ lại, không biết tên con người phiền phức này đang nghĩ gì, nhưng chắc chắn mình phải tin hắn lần này. Và may mắn thay, Hiyama chịu hiểu và tranh thủ đánh bài chuồn cùng Kazuma trước khi bị Kozue phát hiện.
Đó là âm thanh khi hai hộp nước ép rơi ra từ chiếc máy bán nước tự động phía sau khu vườn trồng hoa của hiệu trưởng. Đây là nơi nổi tiếng với những lần lén lút hẹn hò giữa cặp đôi Eri và Kazuma, để rồi biết bao nhiêu chuyện trời ơi đất hỡi kéo theo sau đó. Cũng chính vì những chuyện xảy ra nên họ không còn chơi trò hẹn hò bí mật. Hay nói đúng hơn là Kazuma không còn lý do để tiếp tục chuyện ấy khi quyết định chấm dứt công trình nghiên cứu về Chân Tổ. Khu vườn này một lần nữa trở nên trống vắng… nhưng mới gần đây, cũng có một vài gương mặt quen thuộc ghé thăm vì nhiều nguyên nhân khác nhau.
Cứ mỗi khi cần một nơi thật yên tĩnh, thì Kazuma luôn nghĩ đến ba nơi trong trường. Thứ nhất chính là tầng thượng. Nhưng cứ vào giờ trưa thì sân thượng sẽ trở nên tấp nập vì nhiều nhóm học sinh thường kéo lên đó ăn trưa. Nơi yên tĩnh thứ hai là phòng y tế, nhưng nếu chẳng may giáo viên y tế bất thình lình bước vào thì cũng phiền. Nên Kazuma vẫn ưu tiên địa điểm thuận lợi nhất chính là khu vườn hoa này. Đồng ý rằng đây là khu vườn riêng hiệu trưởng dùng để trồng hoa, nhưng điều đó đâu có nghĩa là hiệu trưởng cấm tiệt học sinh không được lai vãng đến. Khu vườn bị bỏ quên một cách đáng thương và nó sẽ càng cô đơn nếu như Kazuma và Eri không lui đến thường xuyên.
Tại khu vườn này có một băng ghế đá… chắc mọi người vẫn chưa quên. Sau khi rút lui trước khi Kozue phát hiện, Kazuma và Hiyama đã đến chỗ băng ghế đá đó. Có lẽ, họ chuẩn bị có một cuộc trò chuyện giữa hai người đàn ông.
Cũng thật tuyệt khi gần đấy có một máy bán nước tự động. Lần đầu tiên Hiyama trông thấy thứ kỳ lạ này nên cậu ấy dành nhiều thời gian đứng trước máy nước, ngó nghiêng không biết nên làm thế nào để mấy cái hộp bên trong chịu “phọt” ra. Cứ loay hoay mãi đến khi Kazuma lủi thủi bước tới như bóng ma, cho hai đồng 10 yên vào và đưa tay bấm nút. Một hộp nước ép táo cho Kazuma và một hộp cà chua ép cho Hiyama.
- Đừng lo, cái này tớ đãi. Vì nó từ trong máy bán nước tự động nên sẽ không có độc đâu. Dù biết rằng trên đời này, chẳng có thứ độc gì giết hại được Chân Tổ!
Ừ thì Kazuma nói đúng. Trên đời này, trừ nước thánh ra thì chẳng có thứ độc nào giết được Chân Tổ, hay nói cho chính xác là chẳng tồn tại thuốc độc giết Chân Tổ. Nếu thật sự có độc thì tên cục mịch đứng bên cạnh kia sẽ “ngủm” trước nên Hiyama cứ yên tâm. Chẳng qua, Hiyama cảm thấy lọ trước hành động của Kazuma mà thôi. Hiyama không nghĩ rằng có ngày, Kazuma lại làm những chuyện như thế với cậu ấy.
- Tôi không thích mang ơn nên nhất định sau này sẽ trả lễ!
- Vậy thì tớ xin nhận!
- Thế, cậu muốn gì ở tôi thì nói thẳng ra luôn đi để tôi còn trở về lớp. Tôi không có nhiều thời gian phung phí đâu!
Ít nhất cũng nên để Kazuma cắm ống hút vào hộp nước, đưa lên miệng húp sì soạp đã rồi tính. Hắn đợi được uống cái hộp nước ép táo này lâu rồi nên cũng nên cho hắn toại nguyện một tí. Sau khi húp một hơi hết sạch hộp nước, Kazuma thở phào sảng khoái. Kazuma cho hộp nước vào thùng rác tái chế bên cạnh, và lọc xọc trong túi đồng mười yên nữa, cho vào máy và mua một hộp khác… lần này là hương đào.
- Cũng không có gì nhiều nhặn. Tớ chỉ thắc mắc không biết cậu đang làm gì trước cửa phòng học đó thôi. Tớ thấy lạ nên muốn hỏi ấy mà!
- Tại sao tôi lại phải trả lời câu hỏi đấy của cậu? Hơn nữa, chẳng phải cậu cũng nghe lóm hai người họ nói chuyện bên trong sao? Cậu làm gì ở đó?
Kazuma ung dung cắm ống hút và bắt đầu đưa hộp nước lên môi. Nhưng lần này, hắn rít từng ngụm thưởng thức, chứ không sụp một hơi hết nhẵn như ban nãy.
- Đột nhiên trông thấy Kozue gọi Shimikaze ra ngoài, tớ cảm thấy lo nên bám theo sau để chắc chắn rằng không có chuyện gì xảy ra. Tính của Kozue thì tớ thừa biết. Cậu ấy không thích Chân Tổ đến độ sẵn sàng lao vào đánh họ dù bất kỳ lý do gì. Kozue… không hiểu tại sao lại có mẫn cảm đặc biệt với Chân Tổ. Nếu không nhanh chân chặn ngay từ đầu, thì ai biết cậu ấy sẽ làm gì với Shimikaze!
Lúc nào cũng vậy. Lúc nào nói chuyện với hắn, đối mặt với hắn, Hiyama không hề cảm nhận được một chút gian dối. Nhiều lúc, Hiyama tưởng chừng như giác quan nhạy bén của mình bị hỏng nhưng xem ra điều đó không đúng. Kazuma không có lý do để nói dối, không có ý định lừa gạt người khác. Những gì tên đó cất ra khỏi miệng, đều xuất phát từ sâu trong thâm tâm chân thành. Tuy hắn cứ như dửng dưng không quan tâm, nhưng thực chất là hắn có quan tâm. Chỉ đơn thuần gương mặt ấy vốn không thể biểu lộ cảm xúc từ lâu.
Lý do của Kazuma cũng giống như Hiyama. Thế nên Hiyama cũng dịu xuống, không gắt gỏng khó chịu. Cậu ấy dùng móng tay cậy mở nắp hộp nước ép cà chua một cách thật ngầu.
- Tôi cũng thế. Hebi không giống như tôi, Namehari hay bất kỳ Chân Tổ nào khác trong thị tộc. Mẹ con Hebi đều là những Chân Tổ ngoại quốc, chân yếu tay mềm. Nói đúng hơn, Hebi là Chân Tổ yếu nhất trong làng. Không có khả năng đánh nhau, không biết võ thuật, hay bất cứ thứ gì để phòng vệ. Chính vì vậy, tôi đi theo sau họ cũng chỉ để đảm bảo rằng con nhỏ đó không động một ngón tay vào Hebi!
- Huh, Chân Tổ ngoại quốc… Vậy là ngoài Nhật Bản. Ở các nước khác cũng có Chân Tổ sinh sống sao?
- Nghe phong phanh thì hình như là thế. Cái mà tôi biết là bố Hebi lấy mẹ Hebi, vốn là một Chân Tổ đến từ xứ sở Hàn Quốc. Mái tóc trắng bạch kim tự nhiên của Hebi cũng là được di chuyền từ mẹ cậu ấy. Ngay cả thể chất yếu nhất cũng được thừa hưởng từ bà ấy nữa!
Đây đích thực là thông tin thú vị nhất trong ngày mà Kazuma mới nghe lần đầu. Vậy là ngoài Nhật Bản, cũng có những Chân Tổ sinh sống ở nước ngoài. Đây có thể là phát hiện lớn nhất trong lịch sử nhân loại và Chân Tổ. Ở góc tối của thế giới, giống loài tượng trưng cho bóng đêm, cũng như nỗi sợ hãi, vẫn đang tiếp tục sinh sôi. Điều này là đáng vui hay đáng mừng nhỉ?
Bỗng dưng trông thấy Kazuma đưa tay lên cằm, đăm chiêu suy nghĩ, Hiyama nhận ra rằng mình đã nói điều không nên nói thì phải. Ngay lập tức, Hiyama không ngần ngại nắm lấy cổ áo Kazuma, kéo mạnh về phía mình.
- Tên chết tiệt. Cậu vừa mới dụ tôi nói ra bí mật…
- Này này, cẩn thận!
Lúc đó, một tia sáng nhỏ lóe lên trước ngực áo Kazuma, rồi bất thình lình, một tia điện tích nhỏ phóng ngang qua. Cũng may nhờ vào phản xạ nhanh nhạy, Hiyama kịp thời rút tay lại trước khi tia điện nhỏ đó đánh vào tay cậu ấy.
Chưa hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra. Cho đến khi Kazuma đưa tay lọc xọc trước ngực áo thì Hiyama mới hiểu, tia điện đó được tạo ra từ cây thánh giá bạc mà Kazuma đang đeo.
Có lẽ mọi người vẫn chưa quên rằng trước đây, trong một ngày đẹp trời chuẩn bị đến trường, Ayame đã gọi Kazuma, đưa cho hắn sợi dây chuyền thánh giá này và dặn rằng luôn phải mang theo bên người. Sau đó, trời xui đất khiến thế nào, Kazuma bị kéo vào trận đối mặt với Hiyama chỉ vì dám “mây mưa léng phéng” với Eri, để Hiyama bắt quả tang tại trận. Trong cuộc chiến không cân sức, cứ tưởng chừng Kazuma sẽ xuống lỗ thì chính cây thánh giá này đã cứu sống hắn một mạng. Cây thánh giá này được đúc bằng bạc nguyên chất 100% không có tạp chất. Và Chân Tổ thì lại rất kỵ với bạc nguyên chất. Chỉ cần Chân Tổ chạm nhẹ vào, thì sẽ bị cháy xém hệt như vừa có dòng điện mười ngàn vôn đánh qua. Từ đó đến giờ, Kazuma vẫn mang theo cây thánh giá và xem nó như lá bùa hộ mệnh của mình. Một khi cây thánh giá đó còn trên cổ, thì không một Chân Tổ nào có thể làm hại được Kazuma.
Đó là một thứ vô cùng phiền phức. Đôi mắt đỏ hồng của Hiyama trở nên đỏ ngầu như đẫm máu. Thậm chí, đôi răng nanh sắc nhọn của cậu ấy cũng bắt đầu nhe ra. Hiyama chuẩn bị chuyển sang chế độ chiến đấu đây mà.
Thấy tình hình không được tốt, Kazuma tìm mọi cách để làm dịu không khí.
- Chờ một chút, chớ có manh động. Tớ hiểu rồi!
Hành động tiếp theo của Kazuma không khác chi con dao hai lưỡi. Nếu thuận lợi thì không có gì, nhưng nếu xúi quẩy thì nó sẽ quay lại giết chết mình. Kazuma tháo sợi dây chuyền thánh giá bạc ra khỏi cổ, và làm trái lời Ayame bằng cách cất nó vào cái ví da của mình và ném nó vào khu vườn hoa kế bên. Hắn đã tự bỏ đi cơ hội sống sót duy nhất của mình vì một canh bạc vô cùng liều lĩnh. Nhưng Kazuma vẫn tin rằng những điều mình đang làm là đúng.
- Tớ không hề có ý định khiêu chiến, nên là không cần phải xoắn…
Thế nhưng sau đó, Kazuma bỗng lóe lên một ý tưởng phải nói là điên khùng cấp bậc 2. Không hiểu có phải là do hắn chán thở rồi hay không mà đột nhiên, Kazuma nhích bước chân sang trái, tiến gần về phía khu vườn hoa một bước, thì ngay tức thì Hiyama liền nhe răng. Nhưng khi Kazuma bước lui lại thì Hiyama trở về bình thường. Cứ tiếp tục lặp đi lặp lại động tác tiến lùi, thì Hiyama cũng ứng xử hệt như vừa nãy. Đơn giản bởi Hiyama không muốn Kazuma đến gần cái thánh giá bạc. Nhưng cũng đủ tạo thành trò vui đối với Kazuma. Ngay lúc này, trong suy nghĩ Kazuma hiện lên một câu bất hủ “Giống chó dễ sợ”. Chỉ dám nghĩ chứ không dám nói, trừ khi tên đần này thật sự chán thở.
Nhưng hắn hoàn toàn không có ý định đến nhặt lại sợi dây. Hắn chỉ đơn thuần là muốn nói chuyện. Với những người dễ nổi nóng như Hiyama thì phải nhún nhường là thiên sách. Chính vì vậy, Kazuma lại bỏ thêm một đồng 10 yên để mua một hộp nước ép cà chua khác, thay cho hộp mà Hiyama bóp nát trước khi uống vì tức giận.
- Gác chuyện đó sang một bên. Nhưng nói gì thì nói, con nhỏ đó đang đẩy cao quan điểm quá mức cần thiết. Dù sao thì đấy cũng chỉ là một vở nhạc kịch bình thường, có cũng được mà không có cũng được. Tại sao lại phung phí thời gian và sức lực vào mấy chuyện vô bổ như thế? Con người… thật khó hiểu!
Bờ môi Kazuma tạm thời ròi khỏi ống hút một chút. Có ngừng uống trong vài giây thì cũng không bị kẻ khác giựt mất hộp đồ uống nên hắn không phải lo.
- Vô bổ, vô ích, vớ vẩn, nhảm nhí, tốn thời gian… Ừ nhỉ, đúng thật là con người thi thoảng vẫn hay làm những điều đó mặc dù biết nó chẳng giúp ích được gì. Vậy thì theo cậu, tại sao con người vẫn đâm đầu vào làm?
- Này, tôi vừa mới hỏi câu đó đấy. Bây giờ cậu hỏi ngược lại tôi là có ý gì hả?
- Xin lỗi nhé, tớ vốn dĩ cũng chỉ là một thằng đần nên không biết phải trả lời như thế nào. Thành thử suy đi nghĩ lại cũng chỉ biết lặp lại câu hỏi ấy mà thôi. Nhưng… nếu so sánh việc mọi người đang cố gắng hết mình để vở kịch được hoàn thành với chuyện tớ đang phấn đấu trở thành một Pokemon Champion thì thiết nghĩ nó còn thực tế và ý nghĩa hơn nhiều!
Hắn đang nói cái gì vậy? Cái “Pokemon Champion” là cái gì? Một nghề nghiệp trong tương lai à? Cũng chỉ vì Hiyama chẳng bao giờ quan tâm đến thú vui của loài người nên cậu ấy hoàn toàn không hiểu Kazuma đang nói cái giống gì.
- Chắc là vì niềm vui thôi. Cũng như việc tớ chơi Pokemon để vui thì có lẽ, mọi người cũng đang tận hưởng niềm vui của mình và hy vọng rằng niềm vui ấy sẽ được tăng lên gấp đôi, gấp ba lần khi vở kịch thành công mỹ mãn. Cũng giống như tớ chiến thắng được một Trainer mạng đầu tiên, cái cảm giác đó cứ lân lân, hào hứng và nó chắc chắn sẽ trở thành một phần khó quên trong ký ức của tớ. Thì mọi người… cũng đang cố gắng biến niềm vui ấy trở thành một kỷ niệm khó phai. Biết là sau khi vở kịch kết thúc, mọi người sẽ chẳng nhận được gì, nhưng nếu không muốn thì họ hoàn toàn có thể từ chối không tham gia, không nhất thiết phải nghe theo sự chỉ đạo của Kozue. Nếu không phải để tìm kiếm niềm vui của tuổi trẻ thì tớ cho rằng, mọi người không nhất thiết phải theo vụ này đến cùng dẫu biết nó phí thời gian!
May là hắn không phải nhà văn hay tiểu thuyết gia. Vì những lời hắn nói, nghe sao chẳng thuyết phục tí nào. Nhưng đổi lại, thì những điều đó thật sự khiến cho Hiyama phải lắng lòng suy nghĩ. Cái gọi là “niềm vui” đó… dường như đã chết úa trong trái tim Hiyama từ rất lâu. Từ lúc nào? À phải… là từ khi mẹ Hiyama qua đời. Đúng rồi nhỉ, Hiyama, từ một cậu bé thích cười, thích vui tươi, pha thêm một chút ngỗ nghịch và hay nhõng nhẽo với mẹ đã chết khi chứng kiến người sinh ra mình nhắm mắt xuôi tay. Trái tim cậu ấy héo dần như đóa hoa hướng dương không còn dõi theo ánh mặt trời, khô cạn như dòng sông mất đi hơi thở của nước. Những thứ gọi là niềm vui… cũng giống như những món trang sức xa xỉ chỉ mãi mãi là hình ảnh trong đôi mắt của cô bé bán diêm. Hiyama không còn cảm nhận được thế nào là niềm vui.
Thật sự là như vậy sao? Thật sự rằng Hiyama không tìm thấy bất kỳ niềm vui nào trong cuộc sống này? Thật sự Hiyama không tìm được lý do để mình nở nụ cười ư? Khi nghĩ đến điều đó, bỗng nhiên hiện trong tâm trí Hiyama là nụ cười… một nụ cười tựa như ánh mặt trời, rực rỡ giữa ban ngày hay ban đêm. Trong tâm trí Hiyama hiện lên hình ảnh nàng Eri với mái tóc hồng bồng bềnh như áng mây trôi trên cao. Và khi hình ảnh ấy thoáng hiện lên, thì tâm tính Hiyama cũng dần trở nên nhỏ nhẹ. Giống như con ác quỷ tìm được chốn dung thân dành riêng cho mình.
Hiyama nhanh chóng lắc đầu, tự an mình đang suy nghĩ cái quái gì thế không biết. Sao tự dưng lại nghĩ đến Eri. Mà khi nghĩ đến thì hình như… con tim Hiyama như vừa mới trật lên một nhịp. Hiyama không nghe nhầm đâu, chắc chắn là con tim vừa mới “doki doki”.
Sì sụp soạp.
Kazuma vừa mới uống hết một hộp nước éo vị đào rồi. Hắn lại tiếp tục mò mẫm trong túi áo xem còn đồng mười yên nào khác không. Hy vọng là còn rơi rác vài đồng bởi cái ví của Kazuma đang nằm vất vưởng trong vườn hoa bên cạnh.
- Riêng bản thân Kozue thì không lấy đó làm niềm vui. Cả đời tớ chưa từng trông thấy Kozue thật sự có hứng thú với bất kỳ điều gì. Kozue chỉ làm theo nghĩa vụ và cố gắng hết mình để hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc. Kozue luôn làm vì một người nào đó mà không phải bản thân cậu ấy. Như vở kịch lần này cũng thế. Nếu nói trắng ra thì Kozue cũng không thích thú hay mong mỏi gì vở kịch này đâu. Chỉ là…
- Chỉ là…
Hắn thật sự đã mua một hộp nước khác và cắm ống hút vào trong. Hộp nước thứ ba trong một buổi sáng và lần này là hương bạc hà.
- Kozue có một người cần phải vượt qua, cậu ấy luôn hướng mục tiêu làm sao để vượt qua người đó. Vở kịch này, Kozue cố hết sức mình để hoàn thiện cốt cũng để cho người đó biết rằng mình thật sự có thể đảm nhiệm được mọi thứ. Cho nên, riêng Kozue thì quan tâm chuyện vở kịch thành công hay thất bại nhiều hơn là niềm vui. Đó là lý do vì sao tuy nghe thật vô lý nhưng cậu ấy đẩy cao quan điểm lên quá mức, thi thoảng cũng khiến cho vài người xung quanh không thể theo nổi. Ô, hương bạc hà này cũng không tệ!
Kazuma sì sụp thêm mấy ngụm nữa cho thỏa cơn khát.
- Đối với người đó thì đây cũng giống như một màn kịch để tận hưởng niềm vui. Ngay cả bản thân tớ cũng muốn chứng minh bản thân mình giỏi hơn người đó nên phần nào thấu hiểu nỗi niềm trong Kozue. Chính vì vậy, dẫu cho Kozue có khó khăn thế nào, có khiến người khác cảm thấy khó chịu ra sao, thì tớ vẫn muốn giúp hoàn thành tâm nguyện của cậu ấy. Dù sao thì suốt cả cuộc đời này, tớ vẫn đang mang ơn Kozue không hết!
Nói chuyện đấy với Hiyama làm gì. Giữa hai người đó có xảy ra chuyện gì cũng đâu có liên quan gì đến Hiyama. Hắn đang muốn ám chỉ điều gì?
- Thật sự ra thì mối quan hệ giữa tớ và Shimikaze ngay từ đầu đã không được tốt. Tớ cũng từng kiến nghị với Kozue nên suy nghĩ lại việc giao vai nhân vật nam chính cho tớ. Nhưng rút cuộc, Kozue không hề thay đổi ý định. Lý do vì sao thì chỉ mình cậu ấy mới biết. Tớ thì không muốn chỉ vì mình mà vở kịch gặp phải khó khăn. Thế nên Kinozuka, có thể nể mặt tớ bỏ ra 20 yên để mua hai hộp nước đó, cậu giúp tớ một chuyện được không?