Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu

Chương 169: Huynh Trưởng





Thương Phạt không đáp câu nào, chỉ lạnh nhạt liếc mắt một cái rồi vào cửa.

Tư Vĩ và Chu Yếm ngây người một lúc rồi cũng nhanh chân chạy theo.

Thương Phạt đi trước, Tư Vĩ theo sau, cứ vài bước lại quay đầu nhìn lại, thấy những yêu quái vừa quỳ xuống ở cửa chào tôn chủ đã lặng lẽ đứng dậy, tản ra.

Mà dọc dường từ cổng lớn vào, yêu quái dọc đường, bất kể phục trang cấp bậc ra sao, đang bận công việc gì, trông thấy bọn họ, đều lập tức cúi đầu hành lễ.

Mà tôn chủ của họ thì cứ như không nghe không thấy, dẫn bọn họ vào bên trong.

Lão già bị khí thế hoàng tráng này dọa sợ, thấy những yêu quái cường đại liên tục hành lễ với "mình", lão gắng ưỡn thẳng lưng, tiện thể kéo tay Chu Yếm, thì thầm, "Ban nãy ngươi có nghe thấy bọn họ gọi tôn chủ nhà mình là gì không?"
Thiếu gia chủ....!
Chu Yếm không nghĩ nhiều như Tư Vĩ, dọc đường chỉ quan sát những yêu quái trong phủ.

Không nhìn ra được chân thân của bất cứ ai, ngay cả đám kẻ hầu người hạ cũng phát ra yêu khí không thua kém hắn, Hắn nhìn đền đài lầu các nguy nga, kiến trúc khác xa Đông phủ, tỉ mỉ đến từng chi tiết, thậm chí hành lang cũng được bày trí vô cùng trang nhã, cao sang.

Chẳ trách, trước kia Chu Yếm luôn đoán tôn chủ xuất thân không tầm thường, nay đã được chứng thực.

Cho nên nết lời đồn là thật, con sông quái lạ mà bọn họ bước xuống kia là sông Minh Hà, vậy thì nơi họ đang đứng hiện tại, chính là gia tộc thần bí sánh ngang với Hoàng Thành Ứng Long.

Chu Yếm chẳng hề có cảm giác vui mừng, trái lại càng đi sâu vào trong phủ, hắn càng thêm áp lực.

Niềm vui khi về nhà của Thương Phạt cũng từ từ lắng xuống.

Dọc đường đi, hắn liên tục cầu khấn phụ thân đừng ở trong phủ.

Tất nhiên chuyện hắn trốn đi chơi thì hẳn là bị phát hiện rồi.

Trong tộc không đi tìm chẳng qua vì chuyện như cơm bữa.

Trước kia hắn cũng thường trốn ra ngoài chơi, nhưng lần này....Nghĩ đến những chiến tích mình đã gây ra, cộng với chuyện tốt đang chuẩn bị làm, Thương Phạt căng thẳng đến vã mồ hôi.

Ngước nhìn mỗi hành lang mái ngói quen thuộc, đi qua mặt các vị gia thần, còn cả những hạ nhân lần lượt cúi đầu chào nữa.


Mọi việc trong tộc đều có vẻ rất bình thường, ai biết thì nghĩ hắn vừa ra ngoài chơi một chuyến, ai không biết có khi còn tưởng hắn mới ngủ trưa dậy, đang ung dung tản bộ.

Thương Phạt bước chậm lại, bắt đầu nghĩ xem lát nữa nên nói gì cho ngầu.

Hắn thà rằng khi về nhà, cả nhà om sòm một trận còn tốt hơn, chứ cứ bình yên thế này thì khó mở miệng quá.

Bởi vì....hắn sắp sửa tự tay phá tan sự yên bình ấy rồi.

Do dự mãi, hắn cứ đi loanh quanh trong phủ.

Tư Vĩ và Chu Yếm theo sát hắn, thấy hắn ngoặt hết góc này sang góc kia, ngơ ngác nhìn nhau.

Tốt nhất là phụ thân không ở trong phủ mà chỉ có huynh trưởng thôi.

Tệ nhất là cả hai vị đều ở nhà.

Nếu được, Thương Phạt mong cả hai đều đi vắng hết, nhưng mà hắn biết rõ lần này mình về xin "viện binh", hai vị không có mặt thì khó xử lý..

Nếu phụ thân ở nhà thì chắc hắn sẽ bị lôi ra đánh nhừ tử, còn huynh trưởng thì....!
Thương Phạt nhắm mắt, mặt không còn chút máu, nắm chặt lòng bàn tay, quyết tâm đi tiếp.

"Tôn chủ làm sao...."
"Cháu ngoan!!!!"
Tư Vĩ vừa mới quay đầu, một tiếng hô vang trời đã vọng lại.

Trước khi lão và Chu Yếm kịp phản ứng, một ông lão nhỏ xíu đã nhào vào lòng Thương Phạt.

Sức quá lớn, khiến cho Thương Phạt bị đẩy lùi tận mấy bước.

Chu Yếm rút binh khí định xông lên, nhưng chỉ bước được hai bước, đầu gối bỗng nhiên mềm nhũn, ngã gục xuống đất.

Hai tay nâng ông lão chỉ ngắn bằng khúc đùi, Thương Phạt bế như bế đứa bé từ trên trời rơi xuống, trong khi ngực thì vừa bị húc cho một cú, đau đến không thở nổi.

"Cháu ngoan, thơm cái nào....! Ông lão vặn vẹo vung vẩy hai tay, muốn ôm lấy cổ Thương Phạt, rướn môi hôn một cái.

Chụt!
Má phải bị thơm một cái, THương Phạt như thể bị rắn độc cắn, quay ngoắt mặt đi, hai tay cũng cố gắng giơ ông cụ ra càng xa càng tốt.

Nhưng mà ông lão vừa mới nhảy vào lòng Thương Phạt kia giống như con đỉa, dứt hoài không ra.

Lão quàng lấy cổ Thương Phạt, nhìn như không dùng chút sức nào nhưng khiến Thương Phạt thở phì phò mà không xê dịch nổi.

"Gia gia!" Thương Phạt đứng ngây ra như khúc gỗ.

Ông lão vòng hai tay quanh cổ hắn, treo lơ lửng trên người hắn, hai chân vung vung vẩy vẩy, "Cháu ngoan, muốn ông thơm cái nữa không?"
"Gia gia!" Nước miếng trên mặt còn chưa khô, gương mặt lạnh lùng ngàn năm của Thương Phạt sụp đổ, luống cuống xoay vòng vòng.

Lão đầu vui vẻ "Ha ha" cười, phảng phất Thương Phạt chuyển này vòng là vì đùa hắn.

Ông lão cười ha ha đến là vui vẻ, cứ như Thương Phạt đang chơi đùa với lão.

"Gia gia, ngươi xuống dưới." Mở mắt ra, Thương Phạt một tay vịn lão giả vai.

"Gia gia, người xuống đi!" Thương Phạt mở mắt, một tay túm vai ông lão.

"Ngoan tôn đi đâu?"
"Cháu ngoan, đi đâu đấy?"
"Ngươi trước tiên xuống dưới!"
"Người xuống trước đã."
Ty cái đuôi cùng chu yếm hoàn toàn không làm rõ xảy ra chuyện gì liền bị bách nằm sát xuống đất, bọn họ có thể nghe đến trước người động tĩnh nhưng ngay cả đầu đều không ngẩng nổi.

Tư Vĩ và Chu Yếm còn đang không biết chuyện gì xảy ra thì đã bị ép nằm rạp xuống đất.

Bọn họ nghe thấy tiếng nói cười bên trên, nhưng không sao ngẩng mặt lên nổi.

Nằm úp sấp như thế hội, ty cái đuôi có chút không chịu nổi, khóe miệng có tơ máu chảy ra.

Bị ép nằm sấp như thế, Tư Vĩ sắp không chịu nổi, khóe miệng trào tơ máu.


Chu Yếm ngoan cường hơn, dù biết miễn là mình không cử động thì uy thế của yêu lực kia không quá khủng khiếp, nhưng cảm giác căng thẳng khi không nhìn thấy tôn chủ khiến hắn không an tâm, ngón tay bấm sâu vào mặt đất lát gạch.

"Cháu ngoan!" Ông lão rất không vừa lòng, hai chân vung vẩy, hai tay không ngừng xoa xoa nắn nắn mặt Thương Phạt, "Cháu ngoan, sao không đến Noãn Các? Định tránh mặt gia gia có đúng không?"
"Đâu có." Thương Phạt lui lại, xoa xoa gò má.

Hắn cử động được, đồng thời Tư Vĩ cũng ngăn cản áp lực trên người Chu Yếm và Tư Vĩ.

Hai vị hạ nhân bấy giờ mới có thể nhấc mặt lên một chút, thở hổn hển bò dậy.

Tư Vĩ đứng không vững, cả người lảo đảo.

Chu Yếm đã đoán được đại khái thân phận của ông cụ.

Hắn đứng thẳng dậy, lau máu bên khóe miệng.

"Chạy đi đâu chơi đấy?"
"Gia gia biết cháu ra ngoài à?" Thương Phạt ngoan ngoãn đứng im.

Ông lão kia chân không chạm đất, mắt cũng chẳng buồn liếc hai đại yêu đằng sau, từ đầu chí cuối chỉ nhìn Thương Phạt, "Toàn thân dính mùi con người, có phải lén rời Đế Kỳ đúng không?"
"Vâng."
"Đi đâu phá phách?"
"Đi Hoang Phục." Thương Phạt trả lời xong, vội hỏi, "Huynh trưởng đâu rồi ạ?"
"Hứ!" Lão già lườm nguýt một cái, giọng điệu khinh thường, "Tiểu tử kia ở Vân Đình ấy."
"Cháu đi tìm huynh trưởng!" Thương Phạt liếc mắt ra hiệu, nhanh chân định chuồn.

Nhưng chút đạo hạnh ấy chẳng ăn thua gì với ông lão trước mặt.

Thấy ông lão không ừ hử gì, cuối cùng Thương Phạt vẫn phải co cái chân đang định thò ra về, không dám bước.

Dùng đủ mọi cách mà không thoát được, hắn đau đầu gãi khóe miệng.

Ông lão đi một vòng quanh người hắn nhìn kỹ, một tay mân mê cằm mình, nghi ngờ nói, "Không đúng, ngày xưa mi sợ huynh trưởng mi như sợ quỷ, tránh còn không kịp, có thể đứng xa mười bước thì tuyệt đối không đứng cách chính bước.

Lần này mi chạy ra ngoài chơi một chuyến, sao lại muốn tìm nó?"
"Con nhớ huynh trưởng mà." Thương Phạt mặt không biến sắc.

Ông lão chắc tin lắm đấy, "Vậy à?"
"Con nhớ huynh trưởng gần chết!" Thương Phạt làm nũng, "Gia gia cho con đi đi."
"Vậy ư?" Ông lão kinh ngạc, nhìn Thương Phạt chằm chằm, nhưng may sao sau đó không vặn hỏi gì thêm.

Thương Phạt thấy gia gia mình khẽ giật ngón tay, khiến hắn có thể cử động trở lại.

Hắn không nói thêm một lời thừa, biến mất như cơn gió trước mặt ông cụ.

Mãi đến khi tiến vào địa bàn của huynh trưởng.

"Đó là gia gia của tôn chủ sao?" Đến giờ Tư Vĩ vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Uy thế kia thật đáng sợ, có cảm giác như ông cụ chẳng hề nhắm vào họ, mà chỉ đơn giản là yêu khí của bản thân toát ra đã khiến cho lão và Chu Yếm suýt nữa hiện nguyên hình.

Nếu không có tôn chủ ngăn bớt cho phần nào thì e là...!
"Lão còn vui nữa không?" Chu Yếm nhẹ giọng.

Tư Vĩ mím môi lắc đầu liên tục.

Cứ mấy lần uy thế như này thì chắc lão chỉ nhảy nhót được thêm vài giờ là chết ngắc.

Trong phủ này toàn là quái vật.

Không cần động đến bọn họ, có khi chỉ mới hắt xì một cái thôi là chết bất đắc kỳ tử rồi.

Quá đáng sợ quá đáng sợ!
"Khi gặp huynh trưởng ta." Thương Phạt cất bước lên cầu thang đá, thấp giọng cảnh cáo, "Nhớ nằm sấp xuống, đừng nói, cũng đừng ngước lên."
"..."
"Hơn nữa." Lau lau gò má, Thương Phạt bất đắc dĩ nói, "Vị ban nãy là gia gia của ta, ông cụ hay thích đùa."
"Gia gia ngài rất yêu chiều ngài." Tư Vĩ cười lấy lòng.


Thương Phạt im lặng lắc đầu, nhắc nhở, "Ông cụ cái gì cũng chơi, hứng lên chơi chết vài cái yêu phủ là chuyện thường."
"Hơ...."
"Huynh trưởng ta thì khó nói lắm." Thương Phạt liếc mắt nhìn lên trên.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, có một cái đầu đẫm máu lăn lông lốc xuống, mồm vẫn còn há hốc kêu a a," Nhưng ít nhất vẫn nói chuyện được.

Còn gia gia ta....."
Chu Yếm mím môi.

Thương Phạt đảo mắt qua bọn họ, bình tĩnh nói, "Nếu theo ta về, sau này các ngươi cũng sống trong phủ.

Nhớ tránh xa ông ấy một chút."
Cái chữ tránh xa này thật là ý nghĩa thâm sâu....Chu Yếm lặng lẽ gật đầu, còn Tư Vĩ thì run như cầy sấy.

Đáng thương cho lão nhện, vẫn còn quay nhìn cái đầu lăn lông lốc bên chân.

Yêu quái kia đương nhiên chưa tắt thở.

Đầu lăn xuống bậc thang đá, khiến cho răng gã văng tứ tung.

Đi hết cầu thang đá liền trông thấy những cây đại thụ che trời.

Ẩn giữa mây mù là một chòi nghỉ mát, bên cạnh chòi nghỉ mát có vô số tòa nhà bát giác bằng đá lưu ly.

Trước sân là một đám yêu quái đang quỳ nghiêm chỉnh.

Trong chòi nghỉ mát có một vị yêu quái mặc hồng y ung dung ngồi.

TƯ Vĩ còn chưa kịp nhìn thêm thì đùng một cái, đã biến thành con nhện tám chân.

Chu Yếm phản ứng nhanh hơn lão một chút, quỳ gối cúi rạp người.

Nhìn lão nhện bò lồm cồm bên cạnh, hắn bè duỗi tay ra, cho con nhện chui vào lòng bàn tay.

Thương Phạt hít sâu một hơi, hai tay lặng lẽ xuôi bên hông, chỉ sang mảnh đất trống bên cạnh.

Chu Yếm hiểu ý, bò tới quỳ chung với đám yêu quái kia.

Thương Phạt lại hít sâu, nghiêm túc bước lên.

Trong đình, trừ huynh trưởng của hắn còn hai vị nữa.

Người bên trái mặc bạch y phiêu dật, nở nụ cười tà mị, đứng dựa vào cây cột của chòi nghỉ mát, gần như ẩn trong mây mù.

Người bên phải lại có gương mặt bình thường, nhưng lại có nốt ruồi son bên khóe miệng vô cùng yêu diễm, lúc này đang khom lưng mở cuốn công văn trên bàn.

Thương Phạt bước tới, thấy trong số yêu quái đang quỳ ngoài thềm đá có một vị gia thần cấp Yêu Thánh, trên cô quấn sợi dây thừng không thuộc về hắn.

Theo mỗi nhịp điệu ngón tay mà huynh trưởng hắn gõ xuống đầu gối, dây thừng lại càng siết chặt.

Thương Phạt nhíu mày nhìn con ngươi trợn trừng của đối phương, có lẽ sắp lăn khỏi hốc mắt rồi.

Hắn lặng lẽ tránh qua rồi bước tới.

Thanh niên áo trắng đứng ẩn trong mây mù kia làm như không thấy sự tồn tại của hắn, cười cười nói với tôn chủ nhà mình, "Tôn chủ, đệ đệ yêu quý của ngài về rồi."
*Lời editor: Thề, thích gia đình Thương Phạt cực kỳ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.