The Madness Of Lord Ian MacKenzie

Chương 20



Chiếc xe ngựa Beth đang ngồi dừng lại trước cửa một căn nhà có vẻ ngoài không phù hợp nằm trong khu High Holborn gần Chancery Lane. Vùng lân cận trông khá nghiêm trang, ngôi nhà cần tìm trông lại giản dị, không có gì nổi bật.

Fellows tháo then cài cửa xe nhưng trước khi hắn có thể mở được ra, cánh cửa bị giật ra khỏi tay hắn và hai cánh tay vạm vỡ túm lấy Beth. Beth nhận ra mình đang đứng trên vỉa hè, đối mặt với chồng cô. Đôi mắt Ian sẫm lại vì tức giận và không nói một lời, anh bẳt đầu kéo cô đi.

Beth cưỡng lại. “Chờ đã. Chúng ta phải vào đó.”

“Không, em phải về nhà.”

Một chiếc xe ngựa khác trông đang đợi ở bên đường, cái này cực kỳ sang trọng. Rèm được che kín và trên cánh cửa treo hình tước hiệu. “Xe của ai vậy?”

“Của Hart.” Ian vừa sải bước về phía đó vừa kéo cô theo. “Người đánh xe của anh ấy sẽ đưa em về Belgrave Square và em sẽ lại đó.”

“Như một người vợ ngoan ư? Ian, hãy nghe em.”

Ian giật mạnh cánh cửa. Nội thất trong xe được dát vàng, sang trọng như phòng khách của bất kỳ hoàng tử nào. Beth chống tay lên thành xe. “Nếu em về nhà, anh phải về cùng em.”

Ian nhấc bổng cả người Beth lên và đặt cô ngồi trên chiếc ghế mềm. “Sẽ không khi có thám tử Fellows ở đây.”

“Anh ta không đến đây để bắt Hart.”

Ian sập mạnh cánh cửa và Beth nhào về hướng đó. “Anh ta cũng không ở đây để bắt anh. Anh ta đến để điều tra lại hiện trường của vụ án và thẩm vấn bà Palmer. Em đã đề nghị anh ta chuyện đó.”

Ian quay ngoắt lại. Cơ thể cao lớn của anh choán toàn bộ cửa xe, một bàn tay to lớn đặt lên khung cửa. Anh đứng ngược sáng nên cô không thể nhìn rõ khuôn mặt anh hay đôi mắt vàng lấp lánh.

“Em đề nghị hắn ta?”

“Đúng vậy. Anh biết rõ là có rất nhiều nghi phạm khác. Đặc biệt là bà Palmer. Đây là nhà của bà ta và bà ta là người có khả năng nhất.”

“Bà Palmer,” Ian lặp lại. Giọng anh phẳng lặng và cô không thể hiểu anh đang nghĩ gì.

Beth mở cửa và bắt đầu leo xuống xe. “Chúng ta phải vào trong đó.”

Cô lại thấy mình tì vào ngực Ian và bàn tay to lớn của anh nắm lấy cánh tay cô. “Anh sẽ không để em vào trong căn nhà dâm ô đó.”

“Ian yêu quý của em, em lớn lên giữa những cô gái như vậy và cả những cô gái điếm nữa. Em không sợ họ.”

“Anh không quan tâm.”

“Ian.” Beth cố gắng đẩy anh ra nhưng cô chẳng có cơ hội nào di chuyển một bức tường gạch như vậy.

“Beth, về nhà đi. Em làm thế là đủ rồi.” anh đẩy cô trở vào chiếc xe ngựa. “Và vì Chúa, hãy ở trong đó.”

Một tiếng hét vang lên, giật bắn người và rất chói tai.

“Đó là Katie.” Beth thở hổn hển.

Ian hoà mình vào bóng đêm. Vừa nguyền rủa, Beth vừa leo xuống xe và chạy theo anh. Cô nghe tiếng người đánh xe gào lên nhưng anh ta đang bận rộn ghìm con ngựa bình tĩnh trở lại nên không thể đuổi theo cô.

Chẳng có cây đèn nào gần ngôi nhà và Beth vội vã xuyên qua bóng đêm chạy về phía cánh cửa Ian đã để mở toang. Beth đi vào bên trong, cố gắng lắng nghe xem những người khác đang ở đâu.

Tiền sảnh được thắp sáng rực rỡ nhưng không có ai. Cô chạy đến một chiếc hành lang thanh lịch dẫn đến cầu thang lên tầng trên của ngôi nhà. Beth nghe thấy tiếng la hét và quát tháo bên dưới tầng tiếp theo và cả ở phía cầu thang phía xa - Katie, Ian, thám tử Fellows. Cô bắt đầu đi về phía có tiếng thét. Một ai đó đang đi vội vàng ở hành lang phía bên trên, tiếng bước chân đã bị nuốt bởi tấm thảm đến tiếng mở cửa khe khẽ. Có ai đó đang cố gắng tẩu thoát, chạy trốn khỏi ngài thám tử ư? Beth chạy lên cầu thang và đi dọc theo hành lang, tìm thấy một cánh cửa đóng kín ở cuối đường. Cô mở cửa thì thấy cầu thang dẫn xuống tầng dành cho người hầu. Những bước chân vội vã lại vang lên trên các bậc thang, người bị săn đuổi đang chạy trốn.

“Ian!” cô hét lên. “Ngài thám tử! Hãy giúp tôi.” Tiếng hét của cô bị một tiếng thét khác vùi lấp, tiếng thét của đàn ông và tiếng khóc thổn thức của phụ nữ ở phía trên. Chết tiệt. Cô túm lấy váy và lao xuống cầu thang. Cô lao qua tầng sảnh, xuyên qua gian bếp. Beth cảm thấy không khí ban đêm ùa vào khi cánh cửa bên ngoài được mở tung. Cô đi đến chân cầu thang đúng lúc cô nhìn thấy một người phụ nữ tóc đen đang chạy vào một chiếc sân bẩn thỉu ngoài đó. Beth đứng sững lại. Cánh cổng dẫn đến một khoảng sân trống trải giữa các ngôi nhà nơi những người đàn ông dọn vệ sinh về đêm đến để gom lượm chất thải. Khi người phụ nữ đó còn đang lóng ngóng với cái chốt cửa thì Beth đuổi kịp bà ta.

Beth nắm lấy cổ tay của người phụ nữ. Bàn tay khỏe mạnh của cô chạm vào những chiếc nhẫn. Beth nhìn thẳng vào khuôn mặt của người phụ nữ. Đó là bà Palmer, tình nhân cũ của Hart và là bà chủ của căn nhà này. Sylvia nói rằng bà Palmer đã gần năm mươi nhưng bà ta thực sự vẫn còn là một người phụ nữ đẹp với mái tóc đen và cơ thể gọn gàng. Đôi mắt nâu của bà ta trông đáng yêu nhưng cứng rắn như đá mã não.

“Cái con bé ngu ngốc này,” bà Palmer rít lên. “Tại sao cô lại đưa gã thám tử đến đây? Cô đang phá hỏng mọi chuyện.”

“Tôi sẽ không để anh ấy trả giá cho những điều anh ấy không làm,” Beth kêu to.

“Thế cô nghĩ tôi sẽ cho phép ư?”

“Bà đang nói đến ai vậy?” Beth định nói tiếp thì một con dao loé lên trong ánh sáng từ khu nhà hắt sang. Trước khi Beth có thể xoay người tránh, nó đã lao xuống.

******

Ian phát cáu khi phát hiện ra Katie đã hét lên chỉ bởi vì cô ta nhìn thấy Cameron lao ra từ một căn phòng trên gác. Trời thì tối, Cameron lại là một người đàn ông khổng lồ với vết sẹo trên mặt và Katie đã dễ dàng bị làm cho hoảng sợ. Rồi lại có rất nhiều tiếng hét của những cô gái trên tầng, thêm cả tiếng gào của Katie và tiếng gầm rống của Cameron cho đến khi một trận huyên náo vang khắp ngôi nhà. Cuối cùng Hart và Cameron đã đến giúp anh giữ tất cả mọi người im lặng, và cho đến lúc đó thì đầu Ian đã đau như búa bổ.

“Giờ thì chúng ta đều ở đây,” Thám tử Fellows gắt gỏng nói với ba anh em nhà Mackenzie, những người đang nhìn chằm chằm vào anh ta. “Cô vợ giỏi giang của anh có một giả định cho rằng bà Palmer đã giết Lily Marttin và Sally Tate, để cứu tính mạng của ngài công tước đây.”

“Angelina ư?” Hart nói đầy chế nhạo. “Beth lấy cái ý tưởng đó ở đâu vậy?”

Fellows trả lời. “Phu nhân Ian đã nói chuyện với bọn gái điếm, những người cô ấy từng quen biết khi còn sống ở khu ổ chuột. Ngài nên cẩn thận xem xét xem vợ ngài có quan hệ với những ai, thưa ngài.”

“Beth là người theo quan điểm chủ nghĩa bình quyền,” Giọng Hart khô khốc.

“Họ đang nói về chuyện gì vậy?” Ian ngắt lời. Nếu như Beth đúng - không, nếu như họ có thể thuyết phục Fellows rằng Beth đã đúng... Fellows có lẽ sẽ không nhằm vào Hart nữa.

“Họ đang tiếp tục nói về việc Angelina Palmer rất tận tâm đối với Hart Mackenzie. Nghĩa là bà ta sẽ làm bất kỳ điều gì cho ngài đây, thậm chí là giết người.”

“Thật là lố bịch,” Hart ngắt lời. “Bà ấy đúng là có nhiều cơ hội tốt để giết Sally khi không có ai trong nhà. Bà ấy sẽ không giết người khi Ian có thể bị buộc tội vì điều đó.”

“Không ư?” Cameron chen ngang, mặt nghiêm lại. “Bà ta yêu anh, Hart ạ. Tại sao lại không đẩy trách nhiệm đó cho Ian và sẽ an ủi anh khi anh mất Ian?”

“Vậy tại sao bà ấy giúp tôi bằng cách...” Anh nhìn Fellows sắc lạnh.

Fellows cũng bị ngạc nhiên. “Ồ, tôi biết rõ điều ngài đã làm, thưa ngài. Ngài hối hả đưa em trai trở về Scotland do vậy tôi không thể thẩm vấn anh ta. Anh ta đã có thể kể cho tôi một số chuyện, đúng không nào?”

“Tại sao chúng ta không gọi bà Palmer xuống đây và hỏi bà ta xem sao?” Cameron nói. “Nếu ai đó biết sự thật về những điều xảy ra trong căn nhà này thì chỉ có thể là bà ta.”

“Bà ta khó có thể bị khuất phục,” Fellows trả lời. “Tôi đã thử làm rồi. Cũng giống như tôi đã thử xuyên qua tấm lá chắn bên ngoài của anh em các ngài, Hart và Ian, một nhóm đồng phạm.”

Cameron đứng trước mặt hắn. “Anh không biết lòng tôn trọng là cái gì à?”

“Thôi đi!” Ian nắm chặt bàn tay và đứng xen vào giữa họ. “Cameron nói đúng. Hart, gọi bà Palmer đi. Nếu anh không giết Sally Tate thì chính là bà ta.”

“Hoặc ngài đã làm, thưa ngài,” Fellows nói với anh, đôi mắt lóe sáng.

“Tôi không muốn Sally chết. Tôi đã bỏ đi, cô ta làm tôi rất tức giận nhưng tôi sẵn sàng cho cô ta rất nhiều tiền, đưa cô ta tới Australia hoặc đâu đó.” Ian liếc nhìn Hart. “Nhưng nếu bà Palmer làm điều này, bà ta phải thừa nhận chúng. Bà ấy khiến chúng ta gánh chịu đau khổ quá đủ rồi.”

Giọng Hart vang lên đầy lạnh lẽo. “Angelina không ở đây.”

“Điều này không bình thường chút nào?” Fellows nói. “Bà ta đang làm gì vào lúc này? Đi mua sắm chắc?”

Hart nhún vai. Và cơn thịnh nộ đen ngòm của Ian lại bừng lên. Suốt những năm qua, anh đã sợ chính Hart là kẻ giết người, người anh trai yêu quý đã giải thoát cho anh khỏi nhà tù của anh. Anh đã làm mọi chuyện để Fellows không thể tìm ra manh mối, làm hắn không thể nói chuyện được với nhân chứng có hại cho Hart. Và cũng từng đấy năm, Hart vẫn tin rằng Ian là một kẻ điên, đủ điên để đâm chết Sally trong cơn mụ mị. Bà Palmer chính là người có thể minh oan cho cả Ian và Hart và Hart lại đang bảo vệ bà ta.

Hart là một kẻ dối trá. Bà Palmer vẫn còn ở đâu đó trong ngôi nhà này.

Và Beth đang ở bên ngoài kia...

******

Beth xoay người, đồng thời cố gắng đẩy bà Palmer ra xa người cô. Lưỡi dao lướt qua áo ngực của cô và đâm sâu vào bên cạnh sườn ngay phía trên hông. Beth bật kêu. Cơn đau sắc lạnh, đến nhanh cướp lấy hơi thở của cô. Cô xiết chặt lấy cổ tay bà Palmer và níu xuống.

“Thả ra, đồ chó cái. Ta sẽ huỷ hoại ngươi.”

Beth muốn hét lên nhưng chân cô mềm nhũn, cơ thể cô bỗng nhiên trở nên thật yếu ớt.

“Đừng chết trên người ta, cái con ngu ngốc này,” Tiếng bà Palmer giận dữ rít lên bên tai cô. Beth cảm thấy mình bị kéo lê qua cánh cổng, mùi hôi thối của lối đi hẹp làm cô thấy nôn nao. Tim Beth đập mạnh vì hoảng sợ. Bà Palmer rõ ràng rất nguy hiểm nhưng bà ta là cơ hội duy nhất mà Beth có để minh oan cho Ian.

“Ngươi sẽ là một con tin có giá trị,” bà Palmer nói gay gắt. “Hart kể rằng Ian rất yêu chiều cô vợ mới cưới này. Ian sẽ làm bất kỳ điều gì để có ngươi trở lại. Ta hình dung ngay cả việc đưa ta ra khỏi nước Anh.”

Bà Palmer quá khỏe để có thể chống lại. Bà ta kéo Beth xuống con hẻm đi đến một con phố khác, ngõ Chancery Lane, nếu như Beth có thể nhìn được rõ ràng. Nhưng bóng tối đang dâng lên trước mắt cô, và cô không dám chắc về điều đó. Bàn tay của cô mới lạnh buốt làm sao. Cô nghe tiếng bà Palmer cười thật to, âm thanh giống như người say rượu. Nhưng người phụ nữ này không hề uống rượu, không phải sao? Beth chìm trong cảm giác mơ rối loạn khi một chiếc xe ngựa dừng lại trước họ và bà Palmer đẩy Beth vào trong đó.

“Bethnal Green, chàng trai yêu quý,” Bà vừa nói vừa cười với người đánh xe. “Đừng lo, tôi có đủ tiền để trả. Nhanh lên nào. Tôi phải đến nhà chị của tôi.” Beth sụp xuống trong ghế và bà Palmer kéo vạt áo chùm lên cả hai người. Chiếc áo choàng ngập mùi ẩm mốc và mùi mồ hôi. Beth ho sặc sụa rồi lại rên rỉ vì đau đớn.

“Họ sẽ đi theo bà,” Beth nói bằng giọng khàn khàn. “Khi họ thấy tôi biến mất, họ sẽ đi tìm tôi.”

“Ta biết,” bà Palmer ngắt lời. “Ngươi sẽ được chăm sóc kỹ càng.”

Đó chính là điều con cá mập có thể nói với con mồi của mình. Bà Palmer ngậm chặt miệng và không muốn nói chuyện tiếp. Beth thấy choáng váng như mất đi ý thức khi chiếc xe ngựa bắt đầu di chuyển. Cô lơ mơ tự hỏi vết thương này có thể giết chết cô sau bao lâu.

“Tôi cần bác sỹ,” cô rên rỉ.

“Ta đã nói với ngươi, ngươi sẽ được chăm sóc kỹ càng.”

Beth đặt tay lên mạn sườn và nhắm chặt mắt lại. Cô cảm thấy nôn nao và lạnh buốt, hai chân như tê dại còn mồ hôi phủ kín trên mặt.

Cuối cùng chiếc xe ngựa cũng dừng lại. Người đánh xe nói chuyện gì đó ồn ào với bà Palmer và tiếng đồng xu kêu leng keng trong tay anh ta. Beth bám vào một bên thành chiếc xe, nhưng bà Palmer đã nạy tay cô ra và kéo cô xuống đường, cánh tay vòng quanh eo của Beth

“Thật ghét phải nhìn thấy hai quý cô xinh đẹp say túy lúy đến thế này,” Beth nghe tiếng người đánh xe nói.

Bà Palmer cười khàn khàn nhưng ngay lập tức im bặt khi bà ta kéo Beth qua một chỗ rẽ. Ánh đèn rọi qua một vài khung cửa sổ nhưng có quá ít ánh sáng thâm nhập được vào khu ổ chuột. Nhưng khối nhà màu xám đen sau nhiều năm ám khói than và bụi bẩn. Rác rưởi tràn đầy trên đường phố và bụi bẩn bám theo những kẻ say rượu hoặc những người đang vội vã, sợ hãi tìm nơi trú ẩn gần nhất.

Bà Palmer đẩy Beth đi từ con ngõ này sang ngõ khác, xoay người rồi lại rẽ. Beth nhận ra bà Palmer đang cố tìm cách để cô mất phương hướng trong mệ lộ của những con ngõ, nhưng Beth hiểu rõ Bethnal Green như lòng bàn tay mình. Cô lớn lên ở đây, đã phải đấu tranh để sinh tồn tại nơi này và cũng từng một lần có được hạnh phúc tại chính nơi đây.

“Chúng ta đang ở đâu vậy?” cô thở dốc, giả vờ mình đang bị lẫn lộn. “Chúng ta đang đi đâu vậy?”

“Tới nhà chị của ta. Không được hỏi gì cả.”

“Hart biết cô có chị gái và chỗ bà ta sống đúng không? Và tôi biết tôi sẽ không được chăm sóc. Bà sẽ giết tôi ngay khi bà đưa tôi đến đó. Chị của bà sẽ giúp bà giết tôi.”

Những ngón tay của bà Palmer giống như một chiếc kìm. “Ta không thể để ngươi quay về chỗ họ cho đến khi ta trốn thật xa. Ta sẽ thú nhận mọi chuyện ta đã làm khi ta đã đi và nói cho họ ngươi đang ở đâu.”

“Tôi không tin bà,” Beth thổn thức khóc, thêm một chút kịch tính trong giọng nói của mình. “Bà sẽ khiến Ian bị treo cổ vì tội ác mà anh ấy không làm.”

“Hart mới là người ta muốn cứu, con bé ngu đần này, và ta không quan tâm ai bị treo cổ thay vào đó. Luôn luôn là vì Hart.” Một lần nữa bà ta ngậm chặt miệng và kéo Beth nghiêng ngả đi cùng. Lo sợ lớn nhất của Beth là bà Palmer đơn giản sẽ quẳng cô bên đường trong sự đau đớn và đơn độc. Beth hiểu rõ người dân ở khu vực này của London sẽ vờ như không thấy cô và để mặc cô đến chết. Một vài linh hồn tốt bụng có thể gọi cảnh sát nhưng lúc đó có lẽ đã quá muộn.

“Xin bà,” cô cố gắng nói. “Hãy tìm một... nhà thờ hoặc một nơi nào đấy. Hãy cho tôi trú ẩn tại đó và bà có thể đi. Tôi sẽ không thể biết bà định đi đâu.”

Bà Palmer lầm bầm qua hơi thở. “Ta không biết tại sao họ lại cưới những phụ nữ vô vị như ngươi. Cái sinh vật tóc tai nhợt nhạt mà Hart cưới đã huỷ hoại anh ấy. Người phụ nữ ngu dốt đó phải chết và điều đó đã khiến anh ấy cực kỳ đau lòng. Và cái con quỷ cái đã bỏ rơi anh ấy trước đó cũng chẳng tốt đẹp hơn. Nó đã làm tan vỡ trái tim anh. Ta ghét bọn họ vì những điều chúng đã làm với chàng trai của ta.”

Sự giận dữ vang lên trong giọng nói của bà ta và bà ta lại kéo giật cánh tay của Beth. Beth có thể nhìn thấy những gì Sylvia đã nói: đây chính là người phụ nữ có thể làm bất kỳ điều gì cho người mình yêu. Bà ta giết người, nói dối và mạo hiểm với giá treo cổ chỉ vì anh ta.

Rẽ thêm một vài lần nữa, đó là toàn bộ những gì Beth cần.

Kia rồi. “Ở đây có một nhà thờ.” Beth nặng nề dựa vào bà Palmer, chỉ về phía ngôi nhà thờ xây bằng gạch màu xám đen, nơi từng là nhà thờ giáo xứ của Thomas. “Xin bà hãy đưa tôi đến đó. Đừng để tôi ở lại nơi dơ dáy xấu xa này. Tôi sẽ phát điên mất. Tôi biết điều đó.”

Bà Palmer càu nhàu điều gì đó rồi kéo Beth đi về phía nhà thờ. Bà ta không đi vào hướng cửa chính mà lôi Beth vào con hẻm hẹp giữa hai toà nhà. Khu nghĩa địa bé nhỏ của nhà thờ nằm ở phía sau, được bao quanh bởi những bức tường của tòa nhà và bởi chính tòa nhà của cha xứ. Trong những tháng ngày Beth ở đây, cánh cửa đằng sau nhà thờ chẳng bao giờ được khoá bởi Thomas thích đi chạy thẳng từ tòa nhà cha xứ đến khu giáo đường, ngang qua sân nhà thờ và anh luôn để quên chìa khoá.

Bà Palmer cầm lấy tay nắm và dễ dàng mở cửa. Bà ta đẩy Beth vào trong hành lang nhỏ để dẫn tới khu thánh đường. Mùi hương quen thuộc của những cây nến, của bụi bặm, của sách vở và mùi của vải xộc thẳng vào Beth, đưa cô trở lại cuộc sống trước kia của cô với tư cách là vợ của giáo xứ. Đó là những ngày thật yên bình và trật tự, mùa này nối tiếp mùa kia giống như những viên ngọc trai trên một chuỗi vòng. Mùa vọng, Giáng sinh, Lễ hiển linh, Tuần chay, Lễ phục sinh, Tuần lễ hiện xuống, Ngày chúa ba ngôi (*). Mọi người đều biết cần phải đọc gì, ăn gì và mặc gì, loại hoa nào nên đặt trong nhà thờ và bàn thờ nên có tông màu nào. Dậy thật sớm vào lúc bình minh để chào đón lễ phục sinh và lên giường thật muộn trong đêm giáng sinh. Không có thịt trong mùa chay và một bữa tiệc trong ngày thứ ba rửa tội. Những buổi cầu nguyện buổi sáng, buổi lễ chiều và lễ chính vào các ngày chủ nhật.

(*) Lễ Phục Sinh - Easter thường được xem là một trong những ngày lễ quan trọng nhất trong năm của người theo Kito giáo thường diễn ra vào tháng 3 hoặc 4 mỗi năm để tưởng niệm sự kiện phục sinh của Chúa Giêsu từ cõi chết sau khi bị đóng đinh trên thập tự giá, được người theo đạo Kito tin là đã xảy ra vào khoảng năm 30-33 CN. Phục Sinh cũng được dùng để chỉ một mùa trong năm phụng vụ Công giáo gọi là Mùa phục sinh, kéo dài đúng 50 ngày, từ Chúa Nhật Phục Sinh đến Lễ Hiện xuống.

Lễ Phục sinh dựa nhiều vào nguồn gốc Lễ vượt qua của Do Thái giáo. Người theo đạo Kitô tin rằng cái chết và sự phục sinh của Chúa Giêsu đã hoàn thành những gì mà biến cố Xuất Hành đã tiên báo: giải phóng con người khỏi tội lỗi và đưa họ vào cuộc sống do Thiên Chúa trao ban.

(*) Lễ hiển linh - Epiphany có nghĩa là "hiện hồn", thường được hiểu là quyền năng siêu phàm. Kitô giáo tổ chức ngày này vào 06 tháng 1 như là ngày lễ hiển linh bởi vì nó được coi là ngày ba người đàn ông Wise (Magi) đã đến thăm Chúa Giêsu ở Bethlehem với quà tặng là vàng, nhũ hương và mộc dược. Một lý do khác nó gọi của Lễ hiển linh là bởi vì nó biểu thị sự mặc khải của Thiên Chúa cho nhân loại trong hình dạng con người.

Theo Kinh Thánh, vào đêm khi Chúa Kitô sinh ra, ba vị vua (được giả định có ba vì đã có ba món quà, nhưng nó có thể là số lượng khác) nhìn thấy một ngôi sao sáng và tiếp sau đó đến Bethlehem nơi họ tìm thấy Chúa Kitô dưới hình hài một đứa trẻ.

(*) Ngày chúa ba ngôi - Trinity - Học thuyết Kitô giáo về Thiên Chúa Ba Ngôi định nghĩa Thiên Chúa là Ba Ngôi Thiên Chúa: là Cha, Con (Chúa Giêsu Kitô), và Thánh Thần. Ba người là khác biệt nhưng cùng tồn tại trong sự thống nhất, và hợp tác bình đẳng, hợp tác vĩnh cửu và cùng bản thể. Nói cách khác, ba người của Thiên Chúa Ba Ngôi là một hữu thể. Trinity được coi là phép nhiệm màu của đức tin Kitô giáo.

Do không có tiền để mua một chiếc đàn organ, Thomas đã thổi đoạn nhạc bằng một cây sáo và cả giáo đoàn đã đung đưa trong suốt khúc thánh ca mà họ đã thuộc nằm lòng đó.

Ôi Thiên Chúa, người là sự cứu giúp cho chúng con trong những năm đã qua

Là niềm hy vọng đang đến của chúng con

Là nơi trú ẩn cho chúng con trong cơn giông bão cuộc đời

Và là ngôi nhà vĩnh cửu của chúng con.

Cô có thể nghe thấy nhịp điệu đều đặn của những nốt nhạc trầm và giọng hát vút cao của bà Whetherby đang văng vẳng từ hàng ghế đầu tiên.

Nhà thờ trống không. Những bức tường sơn trắng vẫn giống như xưa, bục giảng kinh cao cao phía bên phải của bàn thờ Chúa cũng vẫn vậy. Beth tự hỏi không biết bản lề của cánh cửa bên phía bục giảng có còn kêu ken két nữa không, như mỗi lần Thomas đi lên cái cầu tháng bé xíu đó và mở hé cảnh cửa.

Tiếng kèn báo hiệu ngày tận thế, anh đã gọi nó như vậy. Giờ đây họ sẽ phải lắng nghe bài giảng đạo của cha xứ. Khi Beth gọi ý anh nên cho dầu vào bản lề, Thomas trả lời, nếu mà làm như thế, sẽ chẳng có thứ gì để đánh thức họ khi nghe thuyết giảng.

Mọi thứ trong cái nhà thờ nhỏ bé đó đều gợi nhớ đến cuộc sống trước đây của Thomas và Beth, nơi cô đã từng tìm được hạnh phúc. Nhưng chuyện đó đã lâu lắm rồi và giọng nói của Thomas đã dần phai mờ và biến mất. Giờ đây, cô đang đau đớn, cô đơn và lo sợ cô sẽ không bao giờ còn được gặp Ian, người đàn ông cô yêu lần nữa bằng cả trái tim.

******

Ian băng qua Cameron và Fellows và chạy ra khỏi phòng. Anh nghe tiếng Hart vang lên phía sau anh, “Ngăn nó lại.” Cameron đi sau Ian nhưng Ian đã nhanh hơn. Anh xuống tầng và ra đến cửa trước khi Cameron có thể đuổi kịp anh và lao thẳng về hướng chiếc xe ngựa của Hart. Anh kéo giật cửa thấy Katie đang ngủ trên một chiếc ghế nhung dài. Chỉ có một mình.

Ian lay cô ta. “Beth đâu rồi?”

Katie chớp mắt nhìn anh, “Tôi không biết. Tôi nghĩ cô ấy ở cùng với ngài.”

Tim Ian đập mạnh. Anh đóng sập cửa và sải bước về phía người đánh xe đang dựa vào tường gần đó, miệng ngậm một mẩu thuốc lá.

“Cô ấy đâu?” giọng Ian vang lên và con ngựa bước giật lại phía sau.

“Phu nhân của ngài ư? Cô ấy chạy vào trong, thưa ngài. Tôi nghĩ...”

Ian không đợi nghe nốt lời giải thích lắp bắp của anh ta.

Anh bắt gặp Cameron khi đang chạy trở lại ngôi nhà. Anh trai anh dừng lại và quay người. “Ian, chuyện quái gì vậy?” Ian xông vào trong và hét gọi tên Beth. Qua lan can Hart nhìn xuống, Fellows đứng phía sau anh. Hai cô gái bất ngờ ló ra từ một căn phòng ở trên tầng trên. “Cô ấy đâu?” Ian hét lên với họ.

Hart và Fellows chỉ đứng nhìn chằm chằm, nhưng một trong những cô gái trả lời. “Anh yêu, cô ấy không lên đây”

“Cô nhìn thấy cô ấy?”

“Em nhìn thấy bà Palmer đi vội vàng về phía cầu thang phía sau,’ một người khác bổ sung, “Em đoán là bà ấy không muốn chạm mặt ông thám tử tài ba đó.” Nỗi sợ hãi và sự tức giận làm sự tập trung của Ian như co lại. Beth. Tìm cô ấy.

“Ian!”

Tiếng Cameron hét gọi anh từ phía chân cầu thang phía bên trong, trên đường tới khu bếp. Ian xô mọi người rồi đi qua khu bếp yên tĩnh và bước qua cánh cửa hậu. Cameron đứng trong một cái sân nhỏ xíu phía sau ngôi nhà với một cây đèn lồng anh tóm được trong bếp.

Ian nhìn chằm chằm vào thứ đã làm Cameron chú ý. Một vết màu đỏ nâu đã làm vấy bẩn những viên gạch, còn mới và nổi bật trên lớp bụi bẩn màu than. “Máu,” Cameron lặng lẽ nói. “và có một vết nữa ở đây trên cánh cổng.”

Trái tim Ian đập thình thịch, nhanh quá mức khiến anh thấy nôn nao. Khi Fellows đến ngay sau đấy để xem chuyện gì đã xảy ra, Ian túm lấy cổ áo của hắn và dí mặt hắn vào vết bẩn.

“Chết tiệt, đó là máu, thưa ngài,” Fellows kêu lên be be.

“Tìm cô ấy,” Ian nói, kéo giật hắn đứng lên. “Anh là thám tử, hãy tìm đi.”

Cameron mở cổng và bước xuống con hẻm.

“Ian nói đúng đấy, Fellows. Đây chẳng phải là công việc chết tiệt của anh sao.”

Hart đặt tay lên vai Ian. “Ian”

Ian xoay người tránh đi, không thể chịu được sự đụng chạm của Hart. Nếu Beth chết...

Fellows nhanh chóng bước cách xa. “Anh ta sẽ không phát điên mà tấn công chứ?”

Ian xoay lưng về phía Hart. “Không.” Anh bước về phía cánh cổng để đi cùng Cameron, túm lẩy cổ áo của Fellows lôi theo. “Tìm cô ấy đi.”

“Tôi không phải là chó săn đánh hơi, thưa ngài.”

“Sủa gâu gâu ư.” Cameron nói, dành cho Fellows một nụ cười tà ác. “Chó ngoan.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.