Hannah đã rời khỏi. Jolie ở lại, ngơ ngẩn nhìn vào gương. Chỉ đơn giản là một bữa tối công việc như Cole đã nói. Chỉ là bước tiếp theo trong mối quan hệ của họ. Không phải một bài kiểm tra. Đừng nghĩ về nó như một bài kiểm tra.
Tôi chưa sẵn sàng, cô ấy đã nói vậy và cô ấy đã không như vậy. Không phải với việc này. Tiền cược quá lớn. Mối quan hệ quá mới mẻ. Còn Jolie thì sợ hãi những gì Cole sẵn sàng làm cho quyền lợi của cô và nhìn xem mối quan hệ này sẽ đi đến đâu.
Jolie trang điểm lại và tô lại son với bàn tay run rẩy. Cô bước xuống quầy bar, chỉ có quầy rượu trống không lúc này và một anh chạy bàn đang đứng đợi để dẫn cô tới phòng chức năng.
Jolie nhìn vào cánh cửa ra thế giới bên ngoài và sự thôi thúc chạy trốn dâng trào. Kiềm chế, phải kìm hãm nó trong thế giới của ảo tưởng và những bức tranh. Một thế giới mà sự thật hoàn toàn không tồn tại.
Sự thật được đánh giá quá cao.
“Quý ông đó nói dẫn cô đi đường này”, người hầu bàn lịch sự nói nhỏ, làm động tác mời và nở một nụ cười, Jolie nhầm lẫn khi nhìn theo hướng chỉ của anh ta và thấy Cole đứng đó. Người đàn ông khỏe mạnh và xinh đẹp với đôi mắt xanh của rừng, mái tóc có màu than củi và đôi cánh
Sao cô có thể thản nhiên bước đi và bỏ mặc anh đứng đó? Anh xứng đáng nhận được hơn thế từ cô. Anh xứng đáng nhận được hơn thế từ bất kì ai.
Jolie bắt đầu bước về phía Cole. Cô mỉm cười khi cô tới chỗ anh, và đôi mắt cô đã hé lộ cô yêu thích những gì cô đang nhìn thấy bao nhiêu, còn anh đáp lại cảm tình đó và trong một giây lát thế giới chỉ có hai người họ.
Cô đã ước chỉ còn lại hai người họ biết bao.
Anh đưa cánh tay lên, cô nắm lấy nó và bước vào trong căn phòng cạnh anh với cái đầu bị nắm chặt, và, phải, đó là một cái mặt nạ nhưng nó giữ lại và che giấu nỗi sợ hãi của cô và đó là điều tốt nhất mà cô có thể làm. Cole đặt cô ngồi ở cuối chiếc bàn tiệc dài và ngồi trên chiếc ghế đối diện cô . Hannah không có ở đó.
“Hannah đâu?” Cô hỏi khẽ.
“Hannah không được khỏe”, người đàn có đôi mắt màu đá gra-nit, người tới cùng Hannah lúc chiều nói. Ông ta ngồi cạnh Cole. “ Cô ấy gửi lời xin lỗi”
“Jolie, đây là Derek Haynes, phó giám đốc điều hành của tôi. Derek, đây là Jolie”, Cole nói rất nhanh và chẳng cho cô chút manh mối nào về chức vụ của người đàn ông còn lại. Sau đó, thai phụ ì ạch bước tới và ngồi xuống bên cạnh Jolie. “Còn đây là Susan Price, điều hành PA cho Derek và tôi”.
Susan mỉm cười với Jolie, có vẻ không chút ác tâm. “ Tôi giành được tài sản của cô ”, Susan nói, trước khi nó trở nên rắc rối, cha của đứa trẻ đã không còn trong bức tranh và tôi cũng chưa kết hôn. Tôi muốn nghĩ về việc này như bằng chứng tôi có đầu óc, cho dù tôi từng nhất thời đặt nó không đúng chỗ”.
“Susan là fan lớn trong việc tiến thẳng tới đích và làm cho bản thân cô ấy rõ ràng một cách tàn nhẫn”, Cole nói lạnh nhạt “ Nó hiệu quả mọi thời điểm”. Đối với Susan, anh hỏi: “Cô nói chuyện với ai vậy?”
“Max Cato là của anh. Simon Pell là của anh. Rufus là của Christina và sự bao bọc của Jasper. Tốt nhất là gọi anh ta là người của Christina”
Cái gã Warhammer, kẻ đang ngồi phía bên kia của Susan, hỏi Susan xem cô có muốn một chút nước không, và khi cô nói có, anh ta rót từ bình vào cốc cô, sau đó là tới những người xung quanh anh ta. Susan mải mê với cuộc hội thoại của họ, tạo cho Jolie cơ hội nói chuyện riêng với Cole, nhượng Derek mắt màu đá Gra-nit nghe điện thoại.
“ Anh định đếm số phiếu bầu này sao?” cô hỏi nhỏ Cole.
“Không cần thiết”
“Vì Hannah kể với em về kế hoạch kéo anh khỏi Rees Holdings của mẹ anh ”, Jolie nói tiếp.
“Hannah nói quá lên thôi”, Cole đáp.
“Cô ấy không giống như đang phóng đại sự việc”, Jolie nói, cố gắng mỉm cười. “Ba tháng trước em có cuộc sống tử tế và hữu ích một cách hoàn hảo . Có thể trông nom sự hồ nghi của bản thân. Không có vấn đề lớn hay công việc chính trị xã hội xấu xa trong thế giới hiểu biết của em. Và rồi anh tới”.
“Em có thể cảm ơn tôi sau”
“Hiện tại em không muốn cảm ơn anh chút nào”
“Hai lần đó, Tóc Đỏ”, anh nói nhỏ.
“Em biết”
Bữa tối lại tiếp tục mãi, ít nhất thì đó là cách mà Jolie cảm nhận. Sự thật kết thúc sau đó mười phút. Derek vẫn là một ẩn số mặc dù lòng trung thành của ông ta với Cole rất rõ ràng. Susan là một báu vật. Gã đàn ông Warhammer tên là Mark. Jasper muốn Cole đưa ông ta báo cáo hàng quý – thứ rõ ràng không dựa vào hai tuần sau. Cole có thể gửi nó suốt đêm nay hay sáng mai, anh có thể gửi nó không đầy đủ, nhưng cách này hay cách khác Jasper muốn nó trước buổi họp hội đồng quản trị vào thứ hai. Jasper còn đề nghị Cole gửi báo cáo cho tất cả các thành viên hội đồng quản trị khác
Dường như với Jolie thì Jasper không để tâm Jolie là ai hay vì sao Christina phản đối cô.
Bề trên Jasper – người mà Cole kể là đã trở thành một thành viên trong hội đồng quản trị từ thời ông của Cole thành lập – chỉ quan tâm tới sự phát triển của công ty.
“Tăng ca suốt đêm ở nhà anh?” Derek hỏi ngay khi Jasper đưa ra lời đề nghị của ông và bỏ đi.
Cole gật đầu. “Jolie… Đây không phải cách mà tôi định kết thúc buổi tối, nhưng em không phiền chứ?”
“Tôi không phiền”
“Chúng ta sẽ cần cả Hannah ở đó nữa”, Derek hỏi với cái liếc nhanh về phía Jolie. “Tôi sẽ đi với cô ấy”.
“Nói với cô ấy – “ Jolie ước gì có cách giải quyết khác cho việc này. Ít công khai hơn. Ít ngột ngạt hơn. “Nói với cô ấy em sẽ không đến đó”. “Ở lại”, Cole nói vào cuối buổi tối đó, bỏ đồ đạc ra khỏi chiếc túi ngủ của Jolie nhanh như khi cô nhồi chúng vào trong. “Chúng ta có thể giải quyết việc này” .
“Không, chúng ta không thể. Em biết anh nghĩ mình có thể đối phó với gia đình anh và khiến họ chấp nhận em, nhưng việc đó sẽ không xảy ra, Cole. Và em sẽ không để anh mất tất cả vì em. Đã đến lúc phải kết thúc việc này”
Nhiều đồ vật được đưa vào túi của cô.
Và ngay lập tức bị bỏ ra ngoài.
“Tôi cần em ở đây “, anh thô lỗ quát.
“Không, anh cần Derek và Hannah ở đây, và anh cần phải hoàn thành bản báo cáo đó”.
“Sao em phải hi sinh vì người khác như vậy? Bởi vì mẹ tôi đau lòng khi tôi gặp em sao? Bà đã dọn giường. Và mọi người xung quanh bà phải nằm lên đó. Đáng lẽ bà nên để cha tôi đi. Có lẽ ít nhất sau đó bà sẽ có cơ hội được hạnh phúc”.
“Em đồng ý với anh” , Jolie nói một cách công bằng. “Em đồng ý với anh 100 phần trăm. Mẹ anh không biết thời điểm phải buông tay. Nhưng em thì biết”.
“Tôi sẽ không từ bỏ em vì bị tống tiền”, anh gầm lên.
“Nếu vậy thì hãy làm thế vì em”, cô cũng thét lên “Vì em không thể sống trong thế giới mà anh đã mang em tới tối nay, Cole. Với tất cả những trò chơi đê tiện và những bình luận ác ý. Shakespear từng nói với đôi tay nhớp nháp :”Tôi sẽ không sống một cuộc đời như thế!””.
“Vậy thì đừng như thế. Không phải nghĩa là em cần phải rời bỏ tôi. Tôi đã biết cần phải thỏa hiệp, jolie. Tôi đã làm nó mỗi ngày chết tiệt! Tôi đang yêu cầu em tin tưởng tôi. Em cần phải tin rằng tôi có thể dẫn chúng ta vượt qua điều này”.
“Thỏa hiệp? Cole, xin anh”, Jolie thốt lên không tin tưởng “Anh không hiểu ý nghĩa của từ đó. Anh muốn thứ mà anh muốn và anh lấy nó. Không cần biết đúng hay sai, anh muốn em có mặt ở bữa tối hôm nay nên anh đã buộc em phải tới. Em đứng đây cố thu dọn đồ đạc trong túi còn anh thì đứng đó bỏ chúng ra. Anh không nghe những người xung quanh anh nói. Thế gọi là thỏa hiệp sao? Như thế có gì khác biệt với cha của anh mang theo một người tình và bỏ mặc tất cả cảm giác của những người xung quanh ông ?”
“Tôi không phải ông ấy” anh nói, sự bực tức khiến anh mất bình tĩnh .
“Vậy thì đừng hành động giống ông ấy!” cô cũng giận dữ, nó càng làm tăng thêm quyết tâm của cô “Khi nào anh mới có thể hiểu rằng không phải lúc nào anh cũng có được thứ mà anh muốn? Những thứ đó có cái giá quá đắt. Rằng anh có thể ra lệnh khi đó là để tiếp tục một mối quan hệ? Em không đủ kiên cường cho cuộc chiến này, Cole. Em đang nói rằng em không thể bước vào thế giới của anh mà không mất đi chút tự tin nào. Em đang nói rằng em đã đấu tranh với sự phản đối của gia đình cả cuộc đời và em mệt mỏi vì điều đó, Cole. Em quá mệt mỏi vì cuộc chiến này”. Lúc này hai hàng nước mắt đang chảy trên khuôn mặt cô, nóng hổi và nhức nhối.
“Tôi sẽ rời đi”, anh nói giọng khàn khàn. “Khỏi Rees Holdings. Khỏi gia đình tôi. Nếu điều đó có thể mang đến hạnh phúc cho em, tôi sẽ làm thế.”
“Nhưng nó không làm em hạnh phúc, anh không thấy sao? Em không xứng đáng để anh phải sinh như thế”.
“Với tôi em xứng đáng.”
“Em đã rất trân trọng khoảng thời gian ở bên anh”, cô khàn giọng nói. “Em đã rất vui sướng được quen biết anh, nhưng có một số thứ về anh khiến em sợ hãi. Sức mạnh ý chí của anh. Sự tàn nhẫn của anh.”
“Em thật thích hợp họ, Tóc Đỏ. Em vẫn không khác trước đây”
“Tôi không yêu anh”. Đó là một lời nói dối, lời nói dối nhẫn tâm nhất mà cô từng nói ra. Những lời tiếp theo sẽ còn tàn nhẫn hơn nhưng cô vẫn thốt ra chúng bởi nếu không nói như vậy thì anh sẽ không để cô đi. “Tôi đã nhìn anh tối nay và tôi không thích điều tôi đã nhìn thấy. Tôi đã nhìn thấy James”.
Lần này Cole lắc đầu và quay đi còn Jolie đóng chặt hai mắt và mông rằng cô đang ở trong địa ngục vì chắc chắn địa ngục còn tốt hơn nơi này.
“Đi đi”, anh mệt mỏi nói. “Hãy đi đi”.
Anh rời khỏi căn phòng còn cô đã gói ghém xong đồ đạc. Cô gọi một chiếc taxi. Cô đeo túi lên vai, cúi đầu xuống và đi về phía chiếc cửa ra vào nhà Cole, nơi mà anh đang đứng đợi, đôi môi anh mím chặt và đôi mắt ảm đạm.
“Đó là sự thật sao?” anh nói khi cô kéo gần khoảng cách với anh và đặt tay lên nắm cửa. “Hay mục đích của em là khiến tôi yêu em để trả thù người con trai vì những tội lỗi của người cha? Hãy nói cho tôi biết, Tóc Đỏ. Tôi rất muốn biết”. Jolie nhìn chằm chằm về hướng anh và cô ước gì cô đã không làm thế, bởi đôi mắt anh bóc trần cô hơn bất kì từ ngữ nào. “ Em đã luôn tính sẽ rời bỏ tôi vào thời điểm tồi tệ nhất như lúc này sao?”.