Thế Nào Là Một Loại Yêu Không Đau

Chương 49: Bà xã thiên kim hắc bang của tôi



Hôm sau, Hạ Dịch Dương lên đường đi Thanh Đài, đồng hành cùng hơn hai mươi người tất cả, gần như đều là những đồng sự cùng đi Edinburgh làm chương trình trực tiếp hồi tháng hai, bao gồm Giang Nhất Thụ và Kha An Di.

Máy bay khởi hành vào buổi sáng mười giờ, Hạ Dịch Dương rời giường có vẻ sớm, anh còn phải ghé qua đài. Anh muốn cho Diệp Phong ngủ nhiều thêm một chút, khi anh vừa nhẹ nhàng xoay người chuẩn bị lặng lẽ xuống giường, Diệp Phong xoa xoa mắt cũng đã muốn ngồi dậy.

Váy ngủ của cô là chiếc váy dây quai màu trắng rộng thùng thình, sau một đêm ngủ dậy, váy lật lên đến hông, dây áo cũng rớt xuống, bình thường mái tóc như mặt nước thẳng mượt, giờ phút này cuồng loạn xõa trên đầu vai, ánh mắt mê muội đầy sương mù, thêm một phần không tương xứng với tuổi, như cô gái ngây thơ, còn có thoáng gợi cảm như ẩn như hiện.

Lúc sáng sớm, khi thần kinh nam giới vô cùng nhạy cảm, cộng thêm thời gian ly biệt sắp tới. Diệp Phong như vậy, làm cho Hạ Dịch Dương chỉ cảm thấy máu cả người nóng bừng lên, nhanh chóng thẳng hướng lên đỉnh đầu. Ngay sau đó, anh trở lại bên giường, ôm lấy Diệp Phong, nhẹ nhàng đem cô đặt dưới thân mình, “Diệp Phong…” Anh một bên hôn lên cô phiếm hồng cánh môi, một bên trầm thấp gọi tên cô.

“Em chưa có đánh răng!” Diệp Phong mềm mại đáp lại nụ hôn của anh, lại như có điểm băn khoăn.

Anh nhíu mày, tuy rằng tay anh đã đang khẩn cấp gây ra sóng gió, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ nghiêm trang, “Cái liên quan sao?”

Cô còn thật sự suy nghĩ rồi lắc đầu, “Dường như không có.”

“Thì vậy.” Trong sáng tuấn mâu nhất thâm, bờ môi anh thuận thế từ cánh môi của cô trượt hướng về phía xương quai xanh xinh đẹp, đường cong duyên dáng của bộ ngực, sau đó dọc theo cái bụng bằng phẳng đi xuống phía dưới…

Đây không phải là lần đầu tiên hai người thân mật nhưng cũng là lần đầu tiên ở vào ban ngày mà đam mê lại bắn ra bốn phía như thế, quên hết tất cả. Như vậy cuồng dã, tùy ý, vượt qua mỗi một lần trước đó, cô không khống chế được ở bên dưới anh run rẩy, rên rỉ, cả người anh giống như tắm trong mồ hôi, từng cái tế bào khắp toàn thân đều đang cuồng nhiệt kêu gào, nói với cô, anh yêu cô.

Sau cơn triền miên, niềm đam mê thật lâu không phai nhạt, ai cũng không nói gì, chỉ là gắt gao ôm. Một hồi lâu, anh mới ôm cô đi vào phòng tắm. Tắm xong đi ra, hai người chen chúc ở trước bồn rửa mặt đánh răng, cô nhìn trong gương một nam một nữ chỉ bọc khăn tắm, miệng đầy bọt kem đánh răng, không khỏi đỏ mặt hé miệng.

“Thật muốn chụp lại giờ phút này.” Anh nhìn gương nói.

“Trăm ngàn lần đừng nha, mặc kệ là để trong di động hay là máy tính, không cẩn thận để rò rỉ ra ngoài, thanh danh cả đời của anh sẽ bị phá hủy.”

“Sao lại hủy?”

“CCTV cũng không phải chưa từng xảy ra chuyện như vậy.” Ảnh khỏa thân của một biên tập bị hacker tung lên mạng, từ đó về sau, người biên tập kia ở trong CCTV mai danh ẩn tích.

“Chúng ta cùng người kia không giống. Nắng sớm ấm áp như vậy, người khác nhìn chỉ biết hâm mộ.”

“Oa,anh có chứng nghiện để trần.” Cô cười khẽ đem bọt kem đánh răng quẹt lên cánh tay anh.

“Anh chỉ muốn để cho người khác chứng kiến anh cùng bà xã thiên kim hắc bang của anh đang hạnh phúc.” Anh cưng chiều mặc nhậm cô tùy ý.

“Uy, uy, ai là bà xã của anh?” Cô cố ý trừng to hai mắt.

Anh mở vòi, lấy khăn mặt rửa mặt, “Sau này không phải sao?”

Hàng mi dài cong cong như cánh bướm, chớp vài cái, thẹn thùng hạ thấp mi mắt, miệng cũng không biết đang lẩm bẩm cái gì nhưng nghe lại không giống như là phản bác.

Hành lý, rạng sáng đã chuẩn bị xong cả. Anh chỉ phụ trách lấy những tư liệu cần dùng cùng laptop, trang phục khi ra sân bay và mặc hàng ngày, đồ dùng cá nhân, đều do Diệp Phong chuẩn bị, anh chỉ hỏi một câu, cô sẽ bãi công. Anh sờ sờ cái mũi, không hề hỏi nhiều, nhìn hành lý thế nào mà dường như so với lần đi ra nước ngoài còn nhiều hơn rất nhiều.

Anh muốn để chiếc Passat lại cho cô dùng, như vậy buổi tối trở về không cần ngồi xe công cộng. Đối với tài nghệ lái xe của chính mình, cô rất tự giác hiểu rõ, kiên trì ngồi xe công cộng thoải mái hơn. Anh đem xe chạy đến CCTV, lúc đi ra, thời gian vẫn còn sớm, bảo cô lên giường ngủ tiếp. Cô gật gật đầu, tiễn anh đến cửa thang máy.

Khi cửa thang máy sắp khép lại, cô liếc mắt nhìn anh trêu, “Anh… có sẽ nhớ em hay không?”

Anh chưa kịp trả lời, thang máy đã muốn đóng lại.

Cô đối với cửa thang máy giả làm cái mặt quỷ, hôm nay, sáng sớm cô cũng muốn đến đài thu tiết mục, buổi chiều đến Quảng viện học một buổi, chạng vạng đến bệnh viện thăm Biên Thành.

Cùng anh ở chung một chỗ, cô bị buộc phải chịu khóchút, dọn dẹp phòng ốc xong xuôi, mở tủ chọn quần áo, nghe được âm thanh di động có tin nhắn gửi tới.

“Anh sẽ vô cùng vô cùng nhớ bà xã thiên kim hắc bang của anh.”

Anh rời khỏi còn chưa đến nửa giờ, chắc vẫn chưa tới đài, có thể là anh trong lúc chờ đèn xanh vội vàng nhắn tin. Cô xem một hàng chữ kia, thản nhiên mỉm cười, “Hạ biên tập, anh không biết anh sắp sửa gặp mặt lão đại hắc bang, biểu hiện cho tốt nha! Làm hỏng, em cũng không biện hộ giúp anh đuợc.”

***

Thời tiết không đẹp lắm, ánh mặt trời khuất dạng giữa tầng mây dày đặc, nhìn không thấy một chút bóng dáng, giữa trời và đất là một khoảng mịt mờ. Trên bầu trời xám xịt bỗng vang lên một tiếng sấm nặng nề tựa như hòn đá từ trên cao rơi xuống, theo sau là tia sét điên cuồng, ánh sáng xanh nhá sáng bầu trời như một guồng quay nước, một cái tiếp theo một cái, sấm sét kéo theo mưa đến, mưa to xối xả không phân được trời và đất.

Chuyến bay của Hạ Dịch Dương định lúc mười giờ nhưng thẳng đến qua đầu giờ chiều một chút mới cất cánh.

Đến Thanh Đài lại khác hẳn, ánh mặt trời tỏa chiếu khắp nơi, trời xanh lam như mảnh tơ lụa thượng hạng, biển ở xa xa hơi cuồn cuộn nổi lên sóng nhỏ, núi đồi xanh một màu lá mạ, hít sâu một hơi, lập tức cảm thấy vui vẻ sảng khoái. So với thời tiết ở Bắc Kinh hiển nhiên là khác nhau, Thanh Đài là mát mẻ, thoải mái.

“Hiện tại các nơi trên cả nước đều như là cái lò lửa lớn, nên Thanh Đài đúng là thắng địa để làm nơi nghỉ hè, lúc này ai tới đây sẽ đều yêu thích Thanh Đài. Thật ra công văn phê duyệt cho thành phố nâng cấp lên trực thuộc trung ương tháng trước đã gửi đến đây, Tô Hiểu Sầm lại kiên trì để đến bây giờ mới tổ chức hoạt động chúc mừng, anh đã hiểu chưaĐài truyền hình Thanh Đài gửi xe tới đón Hạ Dịch Dương cùng đoàn công tác, Hạ Dịch Dương và Giang Nhất Thụ ngồi cùng một băng ghế.

“Một người phụ nữ có thể lên đến cấp tỉnh bộ, bản thân sẽ có chỗ hơn người.” Hạ Dịch Dương dành thời gian gửi cho Diệp Phong một tin nhắn, nói cho cô biết anh đã đến Thanh Đài.

Diệp Phong rất nhanh đã trả lời tin, khuôn mặt tươi cười vui tươi hớn hở, “Thanh Đài đẹp phải không?”

“Đúng vậy, rất đẹp!”

“Đó là đương nhiên, là quê hương ai chứ?” Giọng điệu rất kiêu ngạo.

Anh buồn cười, vừa nhấc đầu, chống lại ánh mắt bỡn cợt của Giang Nhất Thụ, ngại ngùng chớp mắt, “Nhất Thụ, anh vừa rồi mới nói cái gì, tôi ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ ngắm thất thần.”

“Cậu xác định là phong cảnh ngoài cửa sổ?” Giang Nhất Thụ trêu chọc nói.

“A, chúng ta tiếp tục. Hoạt động chúc mừng ở Tòa Thị Chính Thanh Đài là vào bốn ngày sau, có ba ngày là trực tiếp hiện trường, hai ngày này tôi nghĩ một bên làm công tác chuẩn bị, một bên đem ‘Có hẹn với người nổi tiếng’ thu trước, chỉ là không biết thời gian bên phía Tô bí thư có thuận tiện hay không?”

“Cái này phải đợi liên hệ với thư ký của bà ấy đã, bất quá trước đó anh phải cùng bà ấy tiếp xúc trước, như vậy lúc bà ấy lên tiết mục mới có thể thả lỏng.”

“Bà ấy không phải lần đầu tiên lên truyền hình, chắc là không có vấn đề gì, hy vọng là ngày mai vẫn có thể xin gặp được bà ấy một chút.”

Giang Nhất Thụ gật gật đầuĐường phố Thanh Đài khắp chốn đều là cảnh tượng vui mừng, nơi nơi là hoa tươi và bong bóng, trung tâm thuông mại và cửa hàng giống như ngày tết, xúc tiến rất nhiều hoạt động ưu đãi. Mùa này, vốn cũng là mùa du khách tấp nập, hiện tại trong thành phố nửa bước cũng khó đi. Kỳ lạ là, xe kẹt thành một hàng dài, nhưng không có ai trên mặt lộ ra vẻ nôn nóng, cũng không có người lái xe nào vội vàng xao động ấn còi xe, mọi người nhàn nhã trò chuyện, nếu không liền nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.

Thanh đài là một bán đảo, ba mặt giáp biển, vừa nhấc mắt, chỉ thấy trời và biển một màu.

“Nơi này thật sự là thắng địa nghỉ dưỡng, làm cho em nhớ đến Provence của nước Pháp, thời gian ở nơi này là thong thả chảy xuôi.” Ngồi ở hàng trên vẫn luôn bảo trì trầm mặc - Kha An Di xoay lại nói một câu.

Giang Nhất Thụ nở nụ cười, “An Di biết bơi hả?”

“Đương nhiên.”

“Thanh Đài có một bãi tắm, mở cửa cho du khách, khách sạn chúng ta ở ngay cạnh bên bãi tắm đó, em cần phải hưởng thụ ánh mặt trời, bờ cát thật nhiểu vào.”

Kha An Di cười tươi như hoa, “Em đây nhất định phải bắt lấy cơ hội này.” Đôi mắt đẹp kín đáo đảo một vòng, tầm mắt nhìn quét đến Hạ Dịch Dương khóe miệng còn cười cười, đang cúi đầu nhìn di động.

Đoàn người ngủ lại ở khách sạn Hải Tinh, bởi vì hoạt động chúc mừng, các khách sạn lớn ở Thanh Đài sớm đã chật ních. Có khả năng khách sạn lo lắng Hạ Dịch Dương và Kha An Di là người nổi tiếng, nên sắp xếp cho hai người ở lầu 20, những người khác ở tại lầu 19, dẫn theo hành lý đi lên phòng, Hạ Dịch Dương phát hiện phòng của anh là bên cạnh phòng Kha An Di.

Kha An Di dịu dàng hướng anh nhún vai, “Vách tường này cách â thế nào đây? Anh buổi tối ngủ sẽ không ngáy chứ, em rất khó ngủ.”

Hạ Dịch Dương đút thẻ phòng vào, đẩy cửa phòng ra, cười nói: “Tôi đây sẽ tận lực dùng chăn che đầu.”

Từ sau sự kiện cái”ngáp” kia, Kha An Di chưa nói lời nói khác lạ nào nữa, đối xử với anh cũng như những đồng sự khác, lễ phép kiềm chế, không xa không gần, ngoại trừ nói chuyện công tác, hai người rất ít nói chuyện khác. Anh vốn liền bình thản ôn hòa, cũng sẽ không đem chuyện kia để ở trong lòng.

Đài an bài hai người đồng thời đến Thanh Đài làm chương trình, anh tìm cô chuẩn bị đề tài, cùng đến phòng tư liệu tìm tư liệu về Thanh Đài, cùng đến cùng về, vô cùng tự nhiên.

Mở cửa sổ ra, ùa vào mặt chính là hơi thở của đại dương, cách đó không xa là Quảng trường m nhạc Đài phun nước của Thanh Đài, phía dưới là bờ cát, thấp thoáng bên cạnh bờ cát bên dưới hàng cây lay động là biệt thự nhỏ phong cách u Châu.

Những chuyến công tác trước đây, đến khách sạn liền ngập đầu vào công việc, rất ít nghĩ đến chuyện đi hưởng thụ cảnh đẹp, món ngon, mà lúc này đây, lòng của anh có điểm bất đồng. Bởi vì Diệp Phong, Thanh Đài đã trở thành một tòa thành quan trọng trong sinh mệnh của anh, anh bất tri bất giác yêu thương nơi này, bình thường giống như quê hương của chính mình.

Chỉ là, nếu giờ phút này Diệp Phong có thể ngồi ở bên cạnh anh thì tốt rồi.

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

Kha An Di đứng ở bên ngoài, đã tắm rửa, gội đầu xong thay một bộ váy liền áo màu xanh alm, “Em quên mang kem đánh răng, đồ của khách sạn em lại dùng không quen, anh có đem theo không?”

“Đề tôi tìm xem.” Anh còn chưa có sửa soạ hành lý nữa là! Mở valy hành lý ra, nhìn thấy Diệp Phong đem quần áo ấn vào hết lớp này đến lớp khác, đồ rửa mặt là để riêng ở trong một cái bao nhựa trong, trên mặt bao còn in mấy đóa màu hoa nhỏ màu xanh lam, Kha An Di méo miệng, “Đây là của anh sao?”

Anh nào có đi chú ý mấy chuyện như vậy, đồ dùng đều luôn nhét lung tung vào một cái túi ny lông, đây là kiệt tác của Diệp Phong.

“A, cũng gần như vậy. Tôi có mang kem đánh răng, em cầm lấy dùng đi, tôi dùng của khách sạn.” Anh lấy kem đánh răng đưa cho Kha An Di.

“Anh cũng chuẩn bị đi bơi sao?” Valy hành lý mở ra, quần bơi và kính bơi để ở mé ngoài rơi ra.

“Để xem tình hình thế nào, có rảnh sẽ đi.”

“Vậy chúng ta cùng nhau đi, à, em kỳ thật bơi không thành thạo, đến lúc đó anh đừng cười em.”

“Sẽ không đâu.” Anh nhìn cô thản nhiên cười nói.

Cô cảm ơn xong liền trở về phòng mình, lúc này anh mới cẩn thận mà kiểm tra lại hành lý, khó trách chất đầy như vậy, cô quả thực đã đem nửa tủ quần áo của anh nhét hết vào đây.

Đến buổi tối, Hạ Dịch Dương liền gặp được Tô Hiểu Sầm.

Đài truyền hình Thanh Đài vì bọn họ mở tiệc đón gió, tổ chức ở khách sạn Hải Tinh, khai tiệc không lâu, ở cửa trở nên ồn ào xôn xao, Thị trưởng Thanh Đài cao giọng nói: “Tô bí thư đến đây kính rượu các vị.”

Đêm nay Tô Hiểu Sầm ở Hải Tinh chiêu đãi một nhóm khách tỉnh lân cận, nghe nói nhân viên công tác và biên tập của CCTV đến, nên đi qua lên tiếng chào hỏi.

Giám đốc Đài lần lượt giới thiệu từng người với

Hạ Dịch Dương đã từng thấy qua nhiều bức ảnh chụp của Tô Hiểu Sầm, nhưng mà nhìn thấy người thật, cảm thấy có một chút không giống. Có đoạn văn bản kèm theo nhận định, trong ảnh chụp chọn góc độ lại có thể hỗ trợ thêm khí chất cho bà ấy, làm cho người ta cảm giác thấy bà ấy rất sắc bén, mạnh mẽ. Nhưng khi bà đứng ở trước mặt anh, anh lần đầu tiên phát hiện bà ấy vô cùng nhỏ bé, bất quá là trên 1m6 một chút, không có mập, dáng người vừa phải, tóc ngắn, ánh mắt trong suốt, khiêm tốn, khi cười rộ lên… Điên rồi, anh thế nhưng cảm thấy bà cùng Diệp Phong có vài phần giống nhau.

Anh nhớ Diệp Phong.

Tô Hiểu Sầm không quá giống người trong chính trường, càng giống một người học giả.

“Hạ biên tập so với ở trên tivi còn anh tuấn hơn.” Khi giới thiệu đến anh, Tô Hiểu Sầm vươn tay cùng anh bắt tay, ánh cười trong suốt.

Anh cung kính gật đầu, giơ lên ly rượu, phát hiện trong ly rượu Tô Hiểu Sầm là rượu đế, sửng sốt, “Tôi xin kính Tô bí thư, xin tự nhiên.” Anh liền ngửa đầu, đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch.

“Tôi chỉ có thể tùy tiện, “Tô Hiểu Sầm tỏ vẻ xin lỗi, “Tháng trước có cái chỉ tiêu hơi thấp một chút, ông xã không cho tôi chạm vào rượu, đêm nay tôi vụng trộm uống một chút.”

Cô nhấp một ngụm nhỏ rượu, giống như không có bao nhiêu tửu lượng, mày nhăn thật chặt.

“Tô bí thư, không biết bà ngày mai có thời gian hay không, có liên quan đến chuyện phỏng vấn, tôi nghĩ nên cùng bà nói chuyện trao đổi một chút.”

Tô Hiểu Sầm chau mày, “Sáng mai tôi phải họp, thời gian hội nghị cũng sẽ không ngắn, cùng nhau ăn cơm trưa có thể được? Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện chỉ có thể ở nhà ăn tòa thị chính, buổi chiều tôi còn có hội nghị.”

“Đương nhiên có thể.”

Tô Hiểu Sầm cười cười, “Hạ biên tập, khi phỏng vấn, cậu đừng nghiêm túc như khi đọc tin tức vậy, tôi sẽ khẩn trương. Khi căng thẳng, tôi sẽ quên từ ngữ.”

“Tôi sẽ tận lực.” Anh cười nói.

Mọi người đi theo cũng cười to.

“Tô bí thư, điện thoại!” Thư ký của Tô Hiểu Sầm tách ra đám người, đi tới.

“Ai?”

Thư ký bí mật tiến đến bên tai Tô Hiểu Sầm, cúi đầu nói cái tên, Tô Hiểu Sầm lập tức vẻ mặt tràn đầy nhu tình, “Thực xin lỗi, xin thất lễ trước, là lãnh đạo nhỏ nhà tôi, tôi cũng không dám đắc tội.” Cô đem ly rượu đưa cho Hạ Dịch Dương, “Làm phiền cầm giúp tôi một chút.” Sau đó, lướt qua đám người, đi ra bên ngoài nghe điện thoại.

“Là con của Tô bí thư hả?” Có tiếng người hỏi nhỏ.

Thư ký khẽ ừ nhẹ một tiếng, liền mím môi lại.

Trường hợp nơi công chúng, mọi người cũng thức thời không nên nói chuyện nhiều, chuyện nhà lãnh đạo, thuộc loại riêng tư cá nhân.

Tô Hiểu Sầm nghe xong điện thoại quay trở lại, tiếp nhận ly rượu trong tay Hạ Dịch Dương, sửng sốt.

Rượu đế trong ly đã muốn biến sắc, bà lắc lắc ly rượu đỏ, mỉm cười.

Hạ Dịch Dương nhìn bà sờ sờ cằm.

Đi đư̖ng mệt nhọc, đi công tác thời gian dài, buổi tối cũng không có người đề nghị cùng đi dạo trên đường, cả nhóm người sớm trở về phòng nghỉ ngơi. Hạ Dịch Dương mở laptop ra, xem vài trang web, gọi điện thoại cho Diệp Phong.

“Đang ở trên đường sao?” Anh nghe được phía bên cô vô cùng nhốn nháo.

“Mới ra khỏi xe điện ngầm.”

“Trễ như vậy còn ngồi tàu điện đi đâu?”

“Đã lâu không có ngồi tàu điện, muốn ngồi thôi. Có mệt hay không?”

“Không quá mệt, uống vào chút rượu, đầu có điểm choáng váng choáng váng.

“Uống bia sao?”

“Không phải, rượu đế. Tô bí thư của Thanh Đài kính rượu đế, anh chỉ có thể uống rượu đế.”

“Bà ấy còn có thể uống rượu đế?”

“Xã giao, không có cách nào mà! Không cần ở bên ngoài khuya quá, về nhà sớm một chút.”

“Uh, trở về liền ngay lập tức.”

“Diệp Phong, thích vị dâu tây nhiều hơn, hay là vị vani?” Trước khi tắt điện thoại, anh mơ hồ nghe được một giọng nam đang hỏi Diệp Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.