Thế Nào Là Một Loại Yêu Không Đau

Chương 75: Duyên phận trời (Thượng)



Thứ Bảy là cái ngày trời đầy mây, tầng tầng mây mù khiến không thể phân biệt sáng sớm hay giữa trưa, tựa như một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi liền có diện mạo như bà cô già, đến bốn mươi tuổi, vẫn là khuôn mặt không nhìn ra tuổi thực tế, rất là không thú vị.

Diệp Phong nằm ngủ trong bóng tối, ngay cả lớp học nấu ăn cũng không đến. Cô giúp việc thấy lâu quá mà không nghe chút động tĩnh nào trên lầu, ở dưới lầu kêu vài tiếng cũng không có người đáp lại, tới giờ cơm trưa đi lên gõ cửa, Diệp Phong đầu tóc rối tung đứng ở phía sau cửa, cái ngáp liên tục vài cái, “Dì ơi, trời còn chưa sáng mà!”

Dì ấy là người ở vùng nông thôn Hà Bắc, sinh hai người con. Vì cho con có tiền kết hôn, lớn tuổi cũng đến Bắc Kinh làm công, nhà đầu tiên chính là nhà Ngô Phong. Dì Tần tận tay chỉ dì ấy chú ý vệ sinh như thế nào, làm việc nhà, đồ ăn như thế nào, tiếp đãi khách như thế nào… Dì ấy có thêm được nhiều loại kiến thức, vừa làm liền thấy thú vị. Con cái kết hôn rồi, dì vẫn tiếp tục ở lại Ngô gia.

Sáng sớm dì Tần đặc biệt dặn dò dì ấy đi chợ mua thêm vài món ăn, nói hôm nay là sinh nhật Diệp Phong tròn hai mươi sáu tuổi. Khi dì ấy ở tuổi Diệp Phong bây giờ, con trai đều tám tuổi, có thể chăm sóc muội muội, có thể làm rất nhiều việc nhà, mà Diệp Phong hiện tại ngay cả đối tượng còn chưa có, dì thật không hiểu người thành phố trong đầu nghĩ cái gì.

“Đều sắp mười hai giờ rồi, Dì Tần của cô đến đài viết bản thảo, chủ nhiệm Ngô nghe xong cuộc điện thoại liền ra cửa. Giữa trưa rồi, tôi nấu cho cô mỳ trường thọ, được không?” Dì lẹ làng mở cửa sổ ra, nhìn lá cây ngọc lan dưới lầu cuốn lại, chờ đến thời điểm gió thu mạnh hơn, qua một đêm, hoa viên sẽ phủ đầy lá câ

“Cám ơn dì! Cháu lập tức đi xuống.” Diệp Phong vuốt tóc, vụng trộm liếc đồng hồ, mười một giờ năm mươi, trời, cô ngủ mười sáu giờ, ngay cả giấc mộng cũng không có.

Dì giúp việc đi tới cửa, nhớ tới cái gì, quay đầu lại, “Ba cô gọi điện thoại tới đây, chúc cô sinh nhật vui vẻ, còn nói nhờ người ta gửi tới một túi hải sản, là cô thích ăn, phỏng chừng buổi chiều hoặc buổi tối sẽ đến. Còn có một cuộc điện thoại tìm cô, gọi là gì… Ai, tôi này đầu óc có bệnh hay quên thật ghê gớm.”

“Không có việc gì, một lát cháu đi xuống tìm nhật ký điện thoại ghi lại.” Cô bây giờ sau khi lên giường, sẽ tắt điện thoại, bằng không sẽ ngủ không sâu, trong mơ hồ dường như đang chờ cái gì.

Tập tục ở quê nhà dì giúp việc là sinh nhật ăn mỳ trường thọ, trên mặt còn đập cái trứng gà to tròn, dì còn làm vài món ăn. Dì nói đồ ăn có thể ăn ít, nhưng mì cùng trứng gà một chút cũng không thể thừa lại, bằng không sẽ không may mắn. Diệp Phong ăn phình bụng, ở trong hoa viên dạo vòng vo nửa giờ mới cảm thấy thở được.

Không khí không vẩn đục, tầm nhìn rõ ràng, không nổi gió, không giống có mưa, chỉ là bộ dáng hữu khí vô lực.

Tần Phái gửi cho Diệp Phong một cái tin nhắn, tải ở trên mạng về, không có cảm giác gì, Diệp Phong xem hai dòng liền xóa. Cô kiểm tra nhật ký điện thoại, là số điện thoại bàn ở trong thành phố, gọi trở lại, không có người nghe máy.

Buổi chiều, ở trong một đống đĩa, phát hiện ra hai cái đĩa nhạc mà Hạ Dịch Dương nói, cô tìm cái túi gói lại. Mặt khác tìm cái đĩa phim nhét vào trong laptop, là một phim điện ảnh tình yêu lãng mạn mà Tom Hanks diễn chính cùng Meg Ryan ‘Bầu trời duyên phận - Đêm không ngủ ở Seattle’. Cô xem qua n lần, nhưng phim nhựa kinh điển đáng giá lần lượt xem lại. Khi đó Meg thực trẻ tuổi, đôi mắt xa, nụ cười ngọt ngào. Mấy ngày hôm trước xem cô diễn một bộ phim mới, mỹ nhân tuổi xế chiều thật khiến cho người ta thổn thức.

Năm tháng như cây đao với phụ nữ, hướng đến vô tình.

Nam nữ nhân vật chính diễn không nhiều lắm, nhưng tình tiết trong phim thực ấm áp, giữa nền âm nhạc chậm rãi xuôi, bạn có thể cảm thấy tình yêu tốt đẹp. Trong bầu trời duyên phận, tất cả, sớm đã định, giống như là một loại ma lực.

Cuối cùng ở tầng cao nhất của tòa nhà Empire State, người hữu duyên ngàn dặm gặp gỡ nhau, lưu lại cho khán giả suy nghĩ về tương lai tốt đẹp.

À, khi đó tháp đôi Newyork vẫn còn.

Vào ngày mười một tháng chín hôm nay, xem bộ phim này, dường như vì hoài niệm. Diệp Phong bĩu môi, cô hoài niệm cái gì chứ?

Chạng vạng Tiểu Vệ điện thoại gọi tới, giọng điệu thực vội vã cấp thết, “Chị Diệp, chị có thể đến đài một chuyến không? Tổ trưởng nói có ý tưởng mới, muốn nhờ mọi người một chút.” Diệp Phong vừa thay đổi một thân quần áo, buổi tối muốn cùng với Ngô Phong, dì Tần cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm.

Cô trầm ngâm một chút, “Được, chị lập tức đi qua.” Sinh nhật hàng năm đều có, ý tưởng như duyên phận, là chuyện trong nháy mắt, phải đúng lúc nắm bắt.

Ngô Phong cùng dì Tần không nói gì, mọi người đều là người trong ngành truyền thông, vô cùng lý giải tính đột phát của công tác này.

Vào thứ Bảy giao thông công cộng có điểm vắng, đến đứng mới sáng đèn, đa số thời gian khác đều rơi vào bóng tối cùng trầm mặc. Hành khách thưa thớt yên lặng nghe tiếng vang lắc lắc lắc lắc phát ra khi bánh xe ma sát với bề mặt đường, con số màu đỏ trên màn hình máy quẹt tẻ ở trong bóng tối vừa chói mắt lại mê ly. Luôn có người có chút thấy không rõ mặt lên xe xuống xe trên tay có một khối màu đen để quẹt thẻ màn hình, theo đó mà phát ra một tiếng ‘Tí tách’, tiện đà toàn bộ toa xe đột nhiên sáng ngời lên, chỗ người ngồi trên theo quán tính không ngừng được mà hơi hơi khuynh về phía trước.

Thân xe cũng giống như người, sau một tuần bận rộn, bắt đầu hiển lộ trạng thái mệt mỏi.

Xuống xe còn muốn đi thêm hơn hai mươi thước mới tới cửa lớn radio. Ban đêm như vậy, không cảm giác được một tia nóng cháy của ban ngày, cảm giác mát mẻ hợp lòng người, rất là thoải mái.

“Cô Diệp, có chuyển phát của cô.” Anh bảo vệ gọi cô lại, đưa cho cô một cây bút.

Cô ký tên, tiếp nhận hộp giấy, xé mở, bên trong là một cái gói quà tặng, tựa hồ là đã được gói từ nhiều năm trước, cái nơ con bướm màu sắc đều ố vàng.

Dưới hộp có hé ra tờ giấy ghi chú, chữ của Biên Thành.

“Diệp Phong, trong hộp là một cái nhẫn kim cương không tính là rất quý trọng. Trong mấy năm đi học, anh không có đi làm, tất cả chi tiêu đều là do cha mẹ cấp. Nhưng tiền mua nhẫn kim cương, là vài năm học bổng tích lũy được, xem như là lần đầu tiên trong cuộc đời anh kiếm được tiền từ những cố gắng của mình. Nhẫn kim cương là mua trước khi tốt nghiệp hai tháng, định chờ đến ngày tốt nghiệp đó tặng cho em, hy vọng có thể có một thân phận chính thức giữ em ở lại bên cạnh anh. Kết quả… Không nói những chuyện này đó nữa. Món quà này hẳn là thuộc về em, nhưng không có cơ hội thích hợp để đưa nữa, vậy mượn sinh nhật của em, làm quà sinh nhật cho em đi! Không cần mở ra, coi như làm là vật kỷ niệm, cũng không có ngụ ý đặc biệt gì, chỉ vì chúc em sinh nhật vui vẻ!”

“Cô Diệp, cô không sao chứ?” Anh bảo vệ nhìn thấy Diệp Phong nâng tay lên lau khóe mắt.

Diệp Phong xoay mặt đi, “Tôi không sao.” Thanh âm khàn khàn không nghe được, giống như ở yết hầu nghẹn cái gì.

Ngoài cửa lớn vang lên tiếng ô tô thắng gấp chói tai, anh bảo vệ theo bản năng nhìn qua, cau mày, “Công ty chuyển phát các anh một ngày đi bao nhiêu chuyến chứ?”

“Bình thường là một chuyến, nhưng cái này là khẩn cấp, cho nên chúng tôi lại cố ý đi một chuyến. Anh tới ký nhận đi!” Anh chàng chuyển phát nhảy xuống, ôm theo thúc hoa, còn có một hộp bánh ngọt thật to.

Anh bảo vệ phiêu mắt nhìn giấy chuyển phát, quay đầu lại nói: “Cô Diệp, lại là chuyển phát của cô, chính cô đến ký đi!”

Diệp Phong một hồi lâu mới quay đầu lại, trịnh trọng bỏ gói quà vào trong túi xách, cô thật sự không có mở ra, liền giống như đem trí nhớ dày đặc cất vào hộp, cô sẽ trân trọng.

Vừa thấy hoa cùng bánh ngọt, mí mắt trái của cô vô tình nhảy một chút, “Ai gửi?”

Hoa là hoa bách hợp màu hồng tím, tất cả đều đang e ấp nở, hoa tự trầm tĩnh xinh đẹp. Bánh ngọt là của cửa hàng Teddy.

“Khách hàng nói cùng cô có tâm linh tương thông, cô vừa thấy liền biết là ai đưa.”

Diệp Phong sửng sốt vài giây, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, cô nhanh chóng ký tên, tiếp nhận hoa cùng bánh ngọt, ngay sau đó, cô xoay người một cái, trên tay gì đó toàn bộ đều nhét vào một cái thùng rác trước cổng.

Anh bảo vệ trợn mắt há hốc mồm. Là cô Diệp điên rồi, hay là anh ta điên rồi?

Diệp Phong mặt đỏ như quả táo chín, cô thật là tức giận không có chỗ xả mà. Anh làm sao có thể nói ra lời nói ái muội như vậy sau khi họ chia tay nhau? Anh lại đô trở thành cái gì? Anh một bên cùng vị kia cộng sự - Kha tri kỷ, thưởng thức, quý trọng, ra vào có đôi, một bên lại đưa cho cô này đó. Anh tưởng nhớ ngày sinh nhật của cô, cô sẽ vì vậy mà cảm động sao?

Cô sẽ không, không có cảm động, không có tâm động, không có xúc động, không có rục rịch.

Cô muốn… nghe điện thoại trước.

Là số di động Tiểu Vệ, quyết tâm bình tĩnh lại, cô vội vàng nói: “Không cần thúc giục, chị đã muốn đến cửa radio, giờ đi vào.”

Tiểu Vệ cười đến thực thần bí, “Vậy có ở cửa lớn có gặp được cái gì kinh hỉ hay không?”

“Á?” Đầu óc của cô có 0.05 giây trống rỗng.

Tiểu Vệ gắt giọng: “Chẳng lẽ không nhận được hoa cùng bánh ngọt sao? Ha, có kích động lắm hay không? Tuy rằng chị làm công tác giữ bí mật rất khá, hôm nay lại trùng hợp là thứ Bảy, em và Vu Binh vẫn ghi nhớ ngày sinh nhật chị ở trong lòng. Hoa cùng bánh ngọt là hai chúng em tự mình đi chọn nha, một hồi chúng em liền đi qua, bồi chị Diệp đêm nay điên cuồng đến hừng ‘Đinh’.”

“Cái gì? Hoa cùng bánh ngọt là hai người mua?” Cô trừng to mắt, xoay người, nhìn trong thùng rác kia thúc hoa tươi vô tội, khóc không ra nước mắt.

“Bằng không ai cùng chị có tâm linh tương thông? Hắc hắc, có vui vẻ đến rơi nước mắt không? Chờ nha, không có cuộc họp ý tưởng mới gì cả, chỉ có tình yêu của em cùng cho binh đối với chị.”

Cô cứng ngắc cong khóe miệng, đã là khóc không ra nước mắt.

Làm sao bây giờ? Cô muốn ở trước khi Tiểu Vệ đến, làm cho thời gian đảo ngược. Bằng không Tiểu Vệ cùng Vu Binh sẽ hận chết cô, cô đem cái mặt khổ sở đi đến thùng

“Diệp Phong!” Màu đen Passat chậm rãi dừng ở ven đường, Hạ Dịch Dương nhíu mày, “Em… đang làm gì?” Anh không nhìn lầm chứ, Diệp Phong ghé vào trên thùng rác, tay ở bên trong lục lọi.

Anh quay đầu nhìn anh bảo vệ. Mắt anh ta còn trừng lớn như chuông đồng, liều mạng gật đầu, như muốn xác định trước mắt hết thảy đều không phải là giả.

Vừa nghe tiếng, Diệp Phong càng cảm thấy bi kịch rối tinh rối mù. Cô nghiến răng nghiến lợi quay đầu, hung hăng nhìn về phía cái người đầu sỏ gây họa kia.

“Muốn anh… giúp hay không?” Hạ Dịch Dương cố gắng trấn định, chậm rãi đến gần.

“Anh có thể đem mấy thứ này khôi phục lại nguyên trạng sao?” Cô tức giận hỏi. Khí lực của cô thật sự quá lớn, lập tức liền đem bánh ngọt cùng hoa tươi quăng nát.

“Anh không thể.” Hạ Dịch Dương thực sự nhìn rồi lắc đầu, “Nhưng… có thể thay đổi cách một chút hay không?”

“Cách thay đổi như thế nào?”

“Trong xe anh cũng có hoa tươi cùng bánh ngọt, em lấy đi qua dùng trước, chúng ta một hồi lại đi mua.”

Cô đứng thẳng bất động, thật muốn hóa thành một đám khói phía sau ô tô, biến mất ở bầu trời đêm đầu thu.

Anh mở cửa xe, theo bên trong ôm ra một thúc hoa hồng phấn còn có một cái bánh ngọt khẩu phần hai người ăn. “Tuy rằng hình dạng có điều khác biệt, nhưng là không có gì quan hệ lớn đi?”

Cô đã mất đi công năng ngôn ngữ.

Vì an toàn, cô thực không có tiền đồ lên xe của anh, vô cùng áy náy nói cho Tiểu Vệ cùng Vu Binh, côộc hẹn khác, ngày khác lại mời bọn họ ăn cơm. Sau đó, nhanh chóng thoát khỏi hiện trường phạm tội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.