Thế Nào Là Một Loại Yêu Không Đau

Chương 83: Đêm khuya khuynh tình



Bóng đêm như nước.

Diệp Phong hít sâu vài cái, đi đến bên phía ghế điều khiển chiếc Passat, âm thanh lạnh lùng nói: “Xuống dưới.”

Anh ngẩng đầu nhìn xem cô, “Đừng nháo, trình độ lái xe của em anh đã kiến thức rồi.”

Cô thật muốn đá cửa nghênh ngang mà đi, nhưng chân của cô lại như bị cố định tại chỗ. “Ngồi bên kia đi.” Cô giật lấy cái chìa khóa của anh, hướng về ghế phó điều khiển mà chép miệng.

Anh có lẽ đã nhìn ra cô không phải đang nói đùa, không nói gì khác, chỉ dặn dò: “Lái chậm một chút!”

Hai người cùng ở trong không gian nhỏ hẹp, không khí lưu động đặc biệt thong thả. “Em gái anh khi nào thì đến Bắc Kinh?” Cô không có gì để nói, liếc thấy tay anh đè lên bụng chỗ dạ dày, đầu cúi xuống, dáng vẻ rất khó chịu.

Mặt của cô dài ra một chút.

“Sau lễ Quốc khánh đến, nói bây giờ mua vé không tốt. Tới đây rồi, nó sẽ đi tìm em đó.”

“Tìm em có việc gì?”

“Nó không nói cho anh biết.”

“Cô ấy có nói cho anh cần chú ý thân thể nhiều hơn không?” Trình độ lái xe của cô thật là có một chút tiến bộ, lái thật sự vững vàng, chỉ là cảm xúc dao động rất lớn.

Anh cười khẽ, “Anh rất ít dịp giao tiếp cùng Tần Phái, giao tiếp qua mới biết anh ta rất trượng nghĩa, cũng rất khôi hài.”

“Vậy sao? Em chưa từng phát giácở anh ta có cái ưu điểm gì, trừ bỏ có vẻ lạm tình, phong lưu. Anh nếu làm bạn với anh ta, cũng sẽ được hưởng diễm phúc lớn.” Cô rất là khinh thường.

“Khẩu khí này của em giống một cô gái đang ghen.”

“Ghen? Em ghen vì ai chứ?” Nghênh diện có một chiếc xe phóng nhanh tới, không có đổi đèn, đèn xe chói lóe làm cô không mở mắt ra được, đột nhiên phía sau có người lái vượt qua, gần sát bên cô. Cô phản xạ tính đổi phương hướng một chút, lập tức ý thức được thao tác có chút quá độ, đã có người so với cô nhanh hơn một phen thay cô cầm tay lái.

Cô bị kinh hoảng đổ một thân mồ hôi lạnh.

Tình hình nguy hiểm qua đi, anh vẫn không có buông ra, chỉ là giảm bớt chút lực, nhẹ nhàng mà bao lấy tay cô. Lúc này, tay cô là lạnh lẽo, mà tay anh thực ấm áp, châm nóng làn da của cô, đồng thời cũng châm nóng lòng của cô.

Có rất lâu, hai người đều không nói gì. Khi dừng xe đổi hướng, cô muốn nhẹ nhàng mà rút ra tay mình, lại bị anh nháy mắt nắm chặt lại.

“Em đang lái xe.” Cô lạnh lùng liếc anh, cảm thấy chính mình có điểm tàn nhẫn.

Anh buông lỏng ra tay cô, cô duỗi bàn tay ra, lại tưạ như thiếu cái gì.

Cuối cùng, cô đưa anh bình an đến bên dưới lầu căn hộ trong tiểu khu.

Nhìn cảnh vật quen thuộc bốn phía, không khỏi nhớ tới tình cảnh bản thân chuyển đi ngày hôm đó, trong lòng hơi hơi nổi lên vài tia gợn sóng, u oán liếc mắt nhìn người bên cạnh.

Anh lên thang máy hẳn là không thành vấn đề, cô sẽ không lại xung phong làm thiên thần. “Anh đi lên đi, em cũng đi trở về.” Cô đưa cái chìa khóa xe cho anh.

Anh nhíu mày, “Anh đưa em.”

“Không cần, bên ngoài tiểu khu rất dễ đón xe.” Cô đối với hoàn cảnh nơi này vô cùng quen thuộc.

“Em có biết bên ngoài mấy giờ chưa?”

Cô vừa xem qua, 10 giờ rưỡi. “Không tính quá muộn.”

Ánh mắt của anh hơi hơi trầm xuống: “Cái loại cảm giác kinh hoàng ngày đó anh không nghĩ lại trải qua nữa, anh…” Anh đột nhiên cắn chặt môi, sắc mặt phút chốc trắng bệch.

“Anh có phải muốn nôn hay không?” Cô đã thấy qua Diệp Nhất Châu uống rượu, dường như cũng chính là cái bộ dáng này.

Anh nhẹ nhàng gật đầu, nâng cái trán, giống như không có khí lực nói chuyện.

Cô kéo anh xuống xe, vội vàng vọt đến chỗ thang máy, vừa vặn, thang máy đang đứng ở tầng dưới.

“Chìa khóa cửa đâu?”

Anh dựa vào vách thang máy, anh lấy túi, cầm lấy, tìm ra chìa khóa nhà đưa cô.

Thang máy đi lên thật sự chậm, khi đến tầng thứ sáu còn ngừng lại một chút, có một người phụ nữ trung niên bước vào cửa, xem xét hai người, trong mắt toát ra ánh sáng như sao, giống như nhìn thấy chuyện rất mới mẻ gì đó.

Cửa vừa mở ra, anh như chạy đua một trăm mét vọt vào toilet, thuận tay khóa cửa lại.

Cô không đi theo, ánh mắt nhanh chóng lướt quanh một vòng. Không có trò gì đặc biệt, trước sau như một sạch sẽ, chỉnh tề, cũng giống như cổ áo của anh vậy. Tầm mắt dừng lại ở chỗ bậc thềm vào cửa, trước kia, đôi dép lê hồng nhạt của cô gác ở bên cạnh. Hiện giờ ở trong này chỉ có một đôi dép lê màu xám kiểu nam, là hai người cùng nhau mua ở siêu th

Trên bàn ăn trơn bóng như gương, bên trên không có laptop cũng không có sách, trên bàn trà có tấm phủ tẳng thướm cân xứng, khi cô ở đây, chúng nó đều là ‘Đinh’ lệch tây méo.

Chậu lô hội còn đặt ở trên ban công, bộ dạng thực khỏe mạnh, cái chậu đổi thành thuần trắng, màu sắc dường như so với trước kia đẹp hơn, lộ ra một mảnh yên tĩnh ấm áp.

Cô cảm giác có chút hít thở không thông, trong lòng nặng trịch. Kéo cửa ra, có âm thanh từ cửa nhà bên kia truyền qua, thì ra nhà bên kia đã chuyển trở lại rồi!

Cô nghĩ cứ như vậy rời khỏi, nhưng mà không nói tiếng tạm biệt dường như không lịch sự. Nhưng đứng ở chỗ này, cô lại thực không tình nguyện. Không khỏi bắt đầu tự oán chính mình vì sao muốn đưa anh đi lên đâu, anh nôn ở trong thang máy hay là trong phòng khách, thì có liên hệ với cô chứ?

Trong phòng tắm có tiếng xả nước một lần rồi lại một lần, sau đó, là tiếng dòng nước chảy ào ào, có khả năng là anh đã quên mất cô, trực tiếp tắm rửa.

Cô tự giễu cong cong khóe miệng.

“Sao lại mở cửa ra làm gì?” Anh cuối cùng cũng đi ra, hé ra gương mặt trắng bệch, tóc ẩm ướt, mặc chiếc áo choàng tắm, cái áo choàng đó có cổ áo mở ra thật sự rộng, từ góc độ này của cô nhìn đi qua, cơ ngực rắn chắc của anh đều đập hết vào tầm mắt.

Điên rồi, cô còn nghe được âm thanh nuốt nước miếng của chính mình, liền bối rối thu hồi tầm mắt lại. “Không khí… không được tốt lắm.”

“Mở cửa sổ ban công ra được rồi.” Anh đi qua đóng cửa lớn lại, khóa trái, sau đó đi tới ban công mở cửa sổ.

“Em phải đi rồi.” Cô nắm chặt tay lại, hướng ra cửa.

Ánh mắt của anh tối sầm lại, giống như hố sâu không thể lường được.

“Diệp Phong, hôm nay anh trong người có điểm không thoải mái, không có biện pháp đưa em trở về. Như vậy được không, anh ngủ ở phòng sách, em ngủ phòng ngủ. Chờ trời sáng, anh lập tức đưa em về.”

Anh giơ tay qua, còn chưa có chạm vào cô, cô tựa như con vật nhỏ bị chấn kinh, vẻ mặt ửng hồng, lui lại liên tục mấy bước.

“Đây không phải vấn đề chỗ phòng sách hay phòng ngủ!” Tính cô ghi thù, cô không thể quên, ngày đó, cô một thân váy ngủ đứng ở trong phòng khách, khẩn cầu muốn anh giải thích, khát vọng sự ôm ấp của anh, mà anh lại lạnh như băng đẩy cô ra.

Nhìn dáng vẻ toàn thân buộc chặt của cô, anh có chút bi thương rút tay về, ý bảo cô thả lỏng, đau xót nhìn cô, “Anh cũng không có cách nào tha thứ cho biểu hiện ngày đó của anh, hoàn toàn tất cả đều là một tên khốn không thể tha thứ. Tới đây, chúng ta ngồi xuống nói chuyện, anh đi châm trà cho em.”

Anh luôn luôn liếc mắt một cái liền nhìn thấu lòng của cô, cô ngược lại cảm thấy xấu hổ vô cùng, không khỏi thẹn quá thành giận. Nỗi buồn bực đã lắng đọng lại trong lòng suốt nhiều ngày nhất thời bùng nổ, “Vì sao em phải nghe anh? Chúng ta đã chia tay, hiện tại em đối với anh không hề có cảm giác, không thích anh, chán ghét anh.”

“Anh thích em.”

“Em không cần.” Cô phất tay, tiến lên đẩy anh một phen. Anh thuận thế đem cô kéo vào trong lòng, gắt gao ôm lấy Diệp Phong ánh mắt đã hồng hồng, mặc cho cô ở trong ngực giãy dụa cấu xé, cũng không chịu buông tay.

“Anh cho em là cái gì, kêu đến thì đến, kêu đi thì đi?”

“Trong đầu anh chưa bao giờ có ý, em nào có ngoan như vậy?”

“…”

Một phen ép buộc, cô không còn khí lực, chậm rãi buông lỏng xuống, vô lực nằm ở trước ngực của anh. Anh chậm chạp thở ra, dành ra một bàn tay đẩy áo của cô ra, mềm nhẹ vuốt ve cổ của cô, hít một tiếng, hôn lên đó.

Nụ hôn không nhẹ không nặng, vây quanh cổ một vòng dày đặc. Vết thương lúc trước đã sớm phai đi, nhưng anh vẫn hôn thật cẩn thận, sợ chạm vào làm đau cô.

“Diệp Phong, giận cũng giận rồi qua, đánh cũng đánh rồi, chúng ta hòa hợp đi, được không?”

“Không được!” Một giọt lệ từ khóe mắt của cô lặng lẽ rơi xuống trên mu bàn tay anh. Nước mắt nhỏ như vậy, mong manh như vậy, đem nỗi ủy khuất cùng oán giận nói không nên lời mấy ngày nay đã vỡ từng khối từng khối, lại dán lên.

Anh nhẹ nhàng mà hít vào một tiếng, một tia hơi thở thản nhiên quen thuộc xâm nhập mà đến, cô nghe được tiếng hít thở giữa họ, của cô, cùng của anh, hỗn loạn giao triền cùng nhau, lại như có giai điệu tần số tuyệt vời.

Ngay sau đó anh chặn ngang ôm lấy cô, sau một trận choáng váng ngắn ngủi, chờ khi cô lấy lại tinh thần, thân mình đã nằm trên giường lớn ở trong phòng ngủ.

Ở trên chiếc giường mềm mại cùng cái ôm ấm áp của anh, cô bi ai ý thức được bản thân mình dĩ nhiên lại hoài niệm tất cả đến vậy.

Cô cũng không hoàn toàn bị mê hoặc, cô rõ ràng biết vào giờ phút này giữa họ không thể làm chuyện thân mật như vậy. Tuy rằng anh nói hòa hợp trở lại, nhưng cô không đồng ý. Sao có thể để mọi chuyện đều nghe theo anh chỉ huy? Nhưng khi bị anh đặt ở dưới thân, thân thể của cô lại không tự chủ được gần sát anh, đón ý nói hùa, làn da bên dưới những ngón tay linh hoạt của anh nhanh chóng trở nên nóng bỏng, một tấc một tấc như ngọn lửa bùng cháy lan ra đồng cỏ.

Cô thực rối rắm, cô thực mâu thuẫn, nhưng cô không muốn đẩy anh ra.

Nếu hối hận, liền để cho sau này hối đi!

Lý trí xôn xao từng chút bị phai mờ, cô phóng nhuyễn thân mình.

Anh cũng không có vội vàng đem cô nhu nhập vào trong cơ thể của mình, thậm chí anh còn giữ đèn bàn tỏa ánh sáng nhu hòa.

Anh cởi quần áo của cô, tuy rằng cô sớm có tâm lý chuẩn bị, vẫn có chút tâm hoảng ý loạn đè lại tay anh đang tiếp tục đi tới. Anh cố chấp đẩy ra tay cô, cởi bỏ hết thảy trói buộc, thẳng đến khi cô như một đứa trẻ mới sinh nhảy vào mi mắt của anh.

Cô cảm thấy hô hấp có điểm khó khăn, mới ý thức được chính mình vẫn đang nín thở. Anh đột nhiên ôm lấy cô, kéo qua, nụ hôn dừng ở phía sau lưng trắng nõn của cô, “Khi đó nơi này có bị thương không?” Anh khàn khàn giọng hỏi.

Cô gật đầu, miệng mếu máo, ủy ủy khuất khuất, “Còn có đầu gối!”

Anh như tìm khắp trời khó được trân bảo, rất cẩn thận tỉ mỉ hôn lần từng cái lên lưng cô, sau đó lại đặt cô nằm xuống, hôn hướng về đầu gối, hôn hướng đến bộ phận yếu ớt nhất mẫn cảm nhất của cô, “Thực xin lỗi, là anh không tốt, là anh không lo lắng chu toàn, mới để cho em đau, cho em sợ, cho em hận…”

“Hắn còn sờ soạng ngực…”

Thân thể cường tráng của anh cứng đờ, sau đó, cánh môi ấm áp của anh tự do đi đến ngực của cô, từ thấp lên cao, từng chút kéo lên, mút vào, khẽ cắn.

Tay cô cắm vào mái tóc dày của anh, toàn run rẩy cũng cúi đầu khẽ ngâm.

Khi anh cường ngạnh dung nhập vào nơi ướt át của cô, cô không khỏi nhắm hai mắt lại. Hơi thở nam tính nhẹ nhàng khoan khoái mà mà mạnh mẽ giống như thủy triều, theo luật động thổi quét mà đến, cô không thể chống cự, chỉ có thể sa vào.

Gần hai tháng ngày đêm xa cách, trận triền miên đã lâu không đến này cũng không phải là một hồi bão tố, càng giống một khúc tình ca sầu triền miên, giữa đêm khuya thanh vắng quanh quẩn thật lâu.

Cũng không biết qua bao lâu, anh rốt cục dừng lại, chăn đệm hỗn độn, tiếng thở dốc của hai người từ ồ ồ dần dần trở nên dịu đi, cô chỉ cảm thấy mệt mỏi đến cực điểm, một câu cũng không muốn nói, cũng không có khí lực đi xuống rửa mặt chải đầu, được anh ôm tiến vào trong lòng, chỉ chốc lát, cô liền ngủ say.

Rèm cửa sổ vừa lộ ra một chút ánh sáng, cô tỉnh, nhìn đến cánh tay thon dài gác ở bên hông, cô chớp mắt, suy nghĩ một chút về chuyện trước đó, thân mình cô hơi hơi chấn động, anh cũng tỉnh giấc.

“Chủ nhật không phải không có trực tiếp sao?” Anh để sát vào tai cô, nhẹ nhàng gặm một chút, lại đem cô kéo qua đến, lưng của cô dựa vào trong ngực anh. “Ngủ tiếp đi!”

“Anh tối hôm qua là cố ý uống rượu!” Đây không phải một câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.