Thế Nào Một Loại Yêu Không Đau

Chương 21: Thì ra yêu cũng sẽ mệt mỏi



Edit: Hanayang

Một lần nữa gặp Hứa Mạn Mạn, biểu tình lần này của Diệp Phong khá bình tĩnh.

Nhà Hứa Mạn Mạn rất lớn, nghe nói còn là hàng xóm của một minh tinh điện ảnh nổi tiếng. Sàn gỗ đỏ sáng bóng vừa được đánh sáp, có thể dùng soi gương. Sô pha bọc vải da màu đen, bộ bàn ăn bằng gỗ chạm khắc kiểu Châu Âu. Rèm cửa sổ bằng vải sa màu trắng được thêu thủ công tinh xảo, thật xứng với khung cửa sổ màu đỏ. Vách tường phòng khách màu trắng như tuyết, ở trên treo hơn mười bức ảnh, đều là Hứa Mạn Mạn trong vai trò chủ trì các tiết mục khác nhau ở đài truyền hình.

Bụng cô ta so với khi họp lớp lại lớn hơn một vòng, trên chân mang một đôi dép lê mềm rộng, cô nói với Diệp Phong do bị phù chân, chân sưng lên, cách nửa giờ lại đi toilet, thật sự không thể đến đài làm việc, chỉ có thể xin nghỉ sanh sớm.

Ông xã cô ta cũng có nhà, vóc dáng trung bình, tóc húi cua, mập mạp, tính tình chất phác, thấy Diệp Phong còn có vẻ ngại ngùng, lên tiếng chào hỏi rồi đi vào bếp gọt hoa quả. Hoa quả bưng lên, anh ta đi vào thư phòng, để lại hai người thoải mái nói chuyện.

Diệp Phong nhất thời có chút không biết phản ứng như thế nào. Gả không được cho người đàn ông như Biên Thành, với điều kiện của Hứa Mạn Mạn, khẳng định có thể tìm được người tốt hơn.

Người đàn ông này hình như cũng quá bình thường trong bình thường.

Sau này, Ngả Lỵ nói cho Diệp Phong biết, ông xã Hứa Mạn Mạn là bình thường, nhưng ông già người ta lại không như vậy, là Giám đốc Phòng quy hoạch kiến trúc đô thị Bắc Kinh. Khi yêu đương muốn chọn người đẹp mắt, lập gia đình lại muốn có lợi ích. Đây là sự thật, đẹp lại như thế nào, có thể mua xe, mua nhà không? Rất nhiều diễn viên nam trước mặt nhìn rất sáng láng, nhưng sau lưng còn không phải bị mấy bà giàu có bao dưỡng sao, bằng không mấy vai diễn chính làm sao tới được tay họ?

Diệp Phong chỉ có thể nói bản thân mình quá ngây thơ, quá nông cạn.

"Tiêu chuẩn hạnh phúc của tôi là, tránh xa mấy anh đẹp trai, gả cho một người đàn ông yêu mình, có điều kiện tốt, có thể cho tôi cảm giác an toàn." Hứa Mạn Mạn nhìn thấy sự nghi hoặc của Diệp Phong, cười tủm tỉm kéo cô ngồi xuống, bản thân mình thì ngã người lên ghế trường kỷ, tay nghịch tóc, tay vuốt ve bụng, rất ra dáng một mệnh phụ phu nhân.

Diệp Phong giả bộ đánh giá nội thất căn phòng, nhằm che giấu vẻ mất tự nhiên của mình. Hứa Mạn Mạn thời đi học mạnh mẽ hơn nhiều, ngay cả nói chuyện cũng phải tranh thế thượng phong, rất khó tưởng tượng được cô sẽ an phận như bây giờ.

"Phụ nữ có thể làm gì, cuối cùng rồi cũng lập gia đình, gả muộn không bằng gả sớm, điều kiện lựa chọn cũng nhiều hơn." Hứa Mạn Mạn đem dĩa hoa quả đến trước mặt Diệp Phong, cười nói.

Diệp Phong nhấp nháy môi dưới, nhợt nhạt kéo kéo khóe miệng, "Cô..." Cô mở miệng, đột nhiên phát giác yết hầu giống như bị nghẹn, không thốt nên lời.

"Cậu muốn hỏi chuyện của Biên Thành phải không?" Hứa Mạn Mạn quay đầu nhìn cửa thư phòng, giọng nói cũng hạ thấp xuống một chút, "Chúng ta cũng không coi như bạn thân, chuyện có thể khiến cậu chủ động gọi điện cho tôi, chắc chắn có liên quan đến Biên Thành. À, trước khi cậu tới, tôi vừa cùng anh ấy nói điện thoại, anh ấy không cần an ủi, chỉ là ân cần thăm hỏi bình thường thôi. Đối với kết cục như vậy cùa cha mình, anh ấy cũng không bất ngờ, có thể nói là buông xuống được một tảng đá lớn trong lòng! Ít nhất giúp cha anh ấy lá rụng về cội. Ông ấy không chịu kháng án."

Diệp Phong nhìn khuôn mặt mịn màng của Hứa Mạn Mạn, trên mặt lộ vẻ ngây ngốc. Hứa Mạn Mạn so với bản thân cô dường như còn hiểu rõ Biên Thành hơn.

"Lúc hai người quen nhau, cô... đã biết chuyện của cha anh ấy sao?" Cô nuốt nuốt nước miếng, khó khăn hỏi.

Hứa Mạn Mạn chần chừ một lát mới nói: "Anh ấy... có thể trong lòng có nỗi khổ, tôi cũng không biết. Trước kia chúng tôi chỉ là bạn học, hoàn cảnh nhà anh tôi biết." Nói tới đây, Hứa Mạn Mạn vẻ mặt có điểm kỳ lạ, hai má và trán hơi hơi ửng đỏ, "Lúc tôi học trung học, đã thích anh ấy, vì muốn theo đuổi anh mới vào Quảng viện, không ngờ anh ấy lại thích cậu."

Diệp Phong xiên một miếng hoa quả, thản nhiên cười cười.

"Thật ra chuyện hai người chia tay không liên quan gì đến tôi." Hứa Mạn Mạn đột nhiên nói.

Diệp Phong ngạc nhiên ngẩng đầu.

"Anh ấy có dự cảm trong nhà gặp chuyện không hay, lại vô lực giải quyết, rất khổ sở, thời gian đó anh ấy luôn tràn ngập tâm sự. Dù là người tài giỏi cỡ nào, cũng phải có một mặt yếu đuối, anh ấy cũng cần một người có thể dựa vào, có nơi để nói chuyện. Mà cậu lúc nào cũng nói tới mơ ước của hai người, anh làm biên tập viên tin tức, cậu làm người chủ trì phỏng vấn. Anh ấy đến ngày mai của mình còn không thấy được, làm sao còn có ước mơ? Bởi vì chúng tôi đồng cảnh ngộ, ba tôi cũng từng mở công ty, cũng từng từ trên mây rơi xuống. Cảm giác đó tôi biết, tự nhiên chúng tôi thường cùng nhau tâm sự. Còn cậu vẫn luôn muốn được anh quan tâm lo lắng, mọi chuyện đều ỷ lại anh, căn bản không hề biết anh ấy đã ở tình trạng kiệt sức. Tình yêu cũng sẽ mệt mỏi, đã vượt quá sức chịu đựng của anh. Anh ấy nói với tôi, anh đã không biết có thể lấy cái gì đến yêu cậu, cho nên anh quyết định buông tay."

Đây là nguyên nhân thật sự khiến anh rời khỏi cô, không phải vì người khác, không vì sợ cô chịu liên luỵ, mà vì anh yêu cô cảm thấy quá mệt mỏi?

Cô kinh ngạc nhìn Hứa Mạn Mạn, đầu óc điên cuồng mà chuyển động. Cô lần lượt tự hỏi chính mình, khoảng thời gian đó, cô đang làm gì?

"Chúng tôi đi cùng nhau, muốn nói là yêu, còn không bằng nói là giúp sưởi ấm. Anh có chút ỷ lại tôi, mỗi ngày thực tập xong, chính là đến tìm tôi nói chuyện phiếm, anh ấy sợ về học viện, lại suy nghĩ cậu ở đang ở nơi nào, cũng sợ về nhà, vì không muốn nhìn thấy bộ dạng đáng thương của mẹ. Ngày cha anh ra nước ngoài, anh đến sân bay đưa tiễn. Lúc trở về, anh muốn tôi theo anh đến Thanh Đài chơi hai ngày. Đó là mùa du lịch thịnh vượng của Thanh Đài, nơi nơi đều là người, tôi biết cậu là người Thanh Đài, nhưng chúng tôi đều tránh không nhắc đến cậu, mỗi ngày chúng tôi đều ra bờ biển đi dạo một chút, sau khi trở về, tôi đến đài truyền hình công tác, còn anh thì rời khỏi đài truyền hình. Sau đó, mẹ anh tự sát, chúng tôi khoảng hai năm không có liên lạc. Lúc gặp lại anh, anh đã trở thành tổng giám đốc Hoa Thành."

"Hai năm đó, anh ấy ở đâu?"

"Chỉ có Diêu Hoa biết. Diêu Hoa là thư ký của người phụ nữ cùng cha anh ra nước ngoài, anh ấy... có khả năng ở cùng với cô ta."

"Không có khả năng, cô ta so với anh ấy lớn hơn nhiều lắm." Mặt cô trắng bệt, sau đó lại đỏ bừng.

Hứa Mạn Mạn mỉm cười, "Tôi là nói có khả năng thôi, cũng không nói khẳng định gì. Nhưng quan hệ bọn họ phi thường tốt là chắc chắn, một ít trường hợp tham dự công khai đều là cùng nhau đi, hơn nữa Diêu Hoa vào bốn năm trước đã ly dị chồng. Bình thường trong công ty đều là tổng giám đốc sợ chủ tịch, mà ở Hoa Thành, chủ tịch lại phải nhìn sắc mặt tổng giám đốc. Diệp Phong, khi làm một người với hai bàn tay trắng, anh ta không có tư cách đi soi mói vận mệnh ban cho cái gì, cũng không có năng lực đi yêu bất cứ ai. Sự thật là, anh ấy hiện tại cũng rất tốt, tuy rằng không có làm biên tập viên, nhưng trong số các bạn học, có ai có thể tốt hơn so với anh ấy? Cậu không cần há miệng lớn như vậy, chú ý hình tượng, ha ha, cùng là bạn gái cũ, anh ấy đối với cậu có thể nói là để ý hơn so với tôi. Hôm họp lớp, có biết không, xe của anh ấy ngừng ở bên ngoài, chỉ đơn giản là muốn lén lút nhìn trộm cậu một cái."

"Đừng nói nữa." Cô bối rối lấy tay lau đi mi mắt, nước mắt từ khóe mắt lại chảy ra, rơi xuống đầu gối.

Hứa Mạn Mạn rút ra hai tờ khăn giấy đưa cho cô, khe khẽ thở dài.

Nước mắt của cô làm như thế nào cũng lau không sạch, cô biết không nên để cho Hứa Mạn Mạn chê cười, nhưng không cách nào nhịn được.

Đến thời gian dùng cơm chiều, dì giúp việc nhà Hứa Mạn Mạn còn vì cô làm thêm vài món ăn, lúc ông xã Hứa Mạn Mạn đi ra giữ khách ở lại dùng cơm, cô lịch sự từ chối rồi đi về.

Cô lên xe buýt trước, sau đó là xe điện ngầm, dọc đường đi, cô vẫn còn khóc, người đi đường nhìn cô đồng tình, nghĩ chắc cô gặp chuyện gì bất hạnh lắm lắm.

Đau thương đã trải qua từ sáu năm trước, lòng đã sớm bình tĩnh, giờ cô cũng không quá tệ, anh cũng rất khá, vì sao lòng lại đau như vậy?

Ngày nào đó ở Mao gia loan gặp lại nhau, ánh mắt anh nhìn cô giống như là oán hận, là oán cô về trễ, hay là oán cô tại sao lại xuất hiện ở trước mặt anh?

Ở Zero Bar, anh nói cô hủy hoại bản thân, không đáng, anh còn nói nếu vận mệnh chính mình có thể nắm được trong tay, lời tiếp theo anh không nói ra, anh chỉ run lên...

Có thể nắm trong tay lại như thế nào? Tình yêu của cô không làm cho anh cảm thấy vui vẻ, ngược lại làm cho anh mỏi mệt. Cho nên anh không cần cô yêu, anh lựa chọn một đầu vai khác cho anh dựa vào.

Vậy những ký ức ngọt ngào kia là cái gì?

Chẳng lẽ tình yêu chỉ có khi hoa rực rỡ, mà không có trong đêm gió lạnh lùng?

Cô không hiểu, một chút cũng không hiểu.

Đi ra ga tàu điện ngầm, đứng trước nhà ga ồn ào tấp nập, gió lùa quật mạnh vào áo khoác của cô, làm cô muốn đứng không vững, cô lấy điện thoại gọi cho Ngả Lỵ. Ngả Lỵ là người chứng kiến hai người họ yêu nhau, cô muốn Ngả Lỵ nói cho cô biết, yêu cô thật sự là quá sức anh sao?

Qua một hồi lâu, Ngả Lỵ mới tiếp điện thoại.

"Tối nay mình muốn đến chỗ cậu ngủ." Cô thấy hơi lạnh, môi cũng xanh. Kỳ thật mùa xuân sắp đi qua, nhanh đến đầu hạ, cô nữ sinh đứng bên cạnh mặc váy ngắn, đôi chân thon dài làm đàn ông con trai đi qua đều trợn mắt nhìn.

"Mình... ở bên ngoài, ngày mai được không?" Ngả Lỵ thì thầm nhỏ xíu, còn lắp bắp.

"Cũng được!" Mỗi người đều cần có không gian riêng cho mình, cô tắt điện thoại, đi về căn hộ của mình.

Hôm nay trong thang máy rất nhiều người, đa số là những gương mặt xa lạ, nhìn cô, trong mắt đều lộ vẻ tò mò, cô liền cúi đầu xuống, nghe thang máy ngừng rồi lại đi lên, đến tầng của cô, trong thang máy chỉ còn một mình cô.

Đèn trên hành lang đều mở, đặc biệt sáng sủa.

Cô vừa bước chân ra thang máy, cùng một lúc, Hạ Dịch Dương từ trong nhà đi ra, dường như đang đợi cô.

Cô không biết nói gì, đành phải gật đầu chào anh, rồi cúi đầu lấy chìa khóa, tay bất ngờ bị anh giữ lại.

"Chuyện gì?" Anh mạnh tay làm cho cô cảm thấy đau đớn, cô ngước mắt lên nhìn anh.

"Diệp Phong, nếu trí nhớ có thể xóa đi, em muốn xóa đi đoạn thời gian nào?" Mắt anh sáng ngời, lời lẽ sắc bén.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.