Tiệc rượu chúc mừng của Văn phòng chính phủ Thanh Đài cử hành vào buổi tối bảy giờ ở câu lạc bộ quốc tế.
Cả tổ trực tiếp đều len lén thở ra một hơi dài, toàn bộ ngày hôm nay là hành trình, nhiệm vụ chặt chẽ nhất, trực tiếp kết thúc, công tác lần này đã đi qua hơn phân nửa, 《 Có hẹn với người nổi tiếng 》 cũng đã thu xong, cho nên đêm nay là có thể thả lỏng, thoải mái uống một chút, dễ chịu chút, chơi đùa vui vẻ.
Buổi chiều năm giờ, mọi người vì buổi tối tiệc rượu mà đi chuẩn bị. Trong hành lý các cô gái ở đã sớm chuẩn bị lễ phục, chỉ cần trang điểm, làm tóc, có thể nói là, nam giới đơn giản hơn, một bộ tây trang có thể đi từ nam ra bắc.
Giang Nhất Thụ tà tà dựa lưng ở cửa, nhìn Hạ Dịch Dương đứng trước tủ quần áo, cầm trong tay hai cái caravat, dường như không quyết định được nên dùng cái nào.
Anh ta ngắt mũi, chạy tới, "Dùng cái này đi!" Anh chỉ vào cái màu xanh có những ngôi sao trắng nhỏ.
"Tôi đối với việc phối hợp quần áo này vĩnh viễn bó tay." Hạ Dịch Dương cười cười.
"Lúc trước cậu đi công tác dường như không rối rắm như vậy." Giang Nhất Thụ trêu chọc nói.
"Đúng vậy, trước kia tôi vẫn đều là một áo sơmi cùng caravat, chỉ cần nhìn qua hài hòa, liền mua thêm vài cái thay đổi, không cần phải nghĩ động não. Lần này hành lý là do Diệp Phong thu xếp, tôi cũng không biết cô ấy cho tôi xách theo nhiều quần áo như vậy, mà caravat này dường như mới mua."
"Hẳn gọi là hạnh phúc. À, cô ấy còn nhét cho tôi một lọ kem chống nắng, đại khái là để cho tôi thoa khi bơi lội. Khi tôi tìm dao cạo râu mới phát hiện ra, lọ nhỏ màu xanh, anh nói tôi làm sao dùng loại đó? Hử, đâu mất rồi?"
Hạ Dịch Dương đi hướng về phía bồn rửa tay, muốn lấy lọ kem chóng nắng kia cho Giang Nhất Thụ xem. Loại đó không phải chuyên dùng chống nắng cho nam, mà là khi mua đồ trang điểm được tặng kèm, nên khi anh cầm lên, buồn cười chết đi được.
"Tôi sáng sớm còn nhìn thấy..." Hạ Dịch Dương loay hoay tìm hai lần, cũng chưa tìm ra lọ kem kia.
"Như thế nào, cậu muốn bôi nó sao?" Giang Nhất Thụ cười co rút khóe miệng, trong mắt hiện ra vẻ trêu chọc.
"Không phải vậy." Hạ Dịch Dương lắc đầu.
"Thật ra tôi cảm thấy cậu không nên quan tâm cái lọ nhỏ kia, mà hẳn là nên nghĩ cách sau khi về Bắc Kinh, làm thế nào giải thích với Diệp Phong chuyện bó hoa hồng kia!"
"Chuyện này tôi đã cùng Diệp Phong nói rõ rồi."
"Cô ấy biểu hiện thế nào?"
"Lạnh lùng làm tôi thấy rất tổn thương."
Hai người đối diện nhau, ha ha cười lên.
"Có cá tính như vậy?" Giang Nhất Thụ có chút ngoài ý muốn. Là người của công chúng, nhất cử nhất động đều phải vô cùng kiểm điểm, cẩn thận, nhưng vẫn là có thời điểm khó lòng phòng bị. Vào lúc đó, đều rất khát vọng người nhà có thể thông hiểu, ủng hộ. Nhưng là áp lực ngôn luận, tin trên mạng, vẫn làm cho người bên cạnh gặp một chút thiệt thòi, rất ít người có thể thản nhiên đối mặt. "Dịch Dương, cậu có cảm thấy Diệp Phong về phương diện này có chút không phù hợp so với độ tuổi đó không?"
"Có lẽ là do hoàn cảnh trưởng thành của cô ấy ảnh hưởng." Hạ Dịch Dương nhíu nhíu mày.
Anh mua quà gửi ở quầy tiếp tân khách sạn ngày hôm sau đã được lấy đi rồi, khi đó, anh đang ở đài truyền hình trực tiếp. Trở lại khách sạn, quản lí khách sạn nói cho anh biết. Anh hỏi là ai lại đây lấy? Quản lí nói là tổng giám đốc công ty bất động sản Thái Hoa - Diệp Thiếu Trữ, anh ta đang ở khách sạn mở tiệc chiêu đãi khách hàng, nên thuận tiện ghé lấy.
Công ty bất động sản Thái Hoa có trang web riêng, anh kiểm tra tư liệu về Diệp Thiếu Trữ, mới qua ba mươi, đẹp trai phong độ, bắt đầu đi lên từ một kỹ thuật viên nhỏ, không có bối cảnh gia đình gì, công tác kiên định, tác phong ôn hòa. Diệp Phong dường như là con gái một, theo họ mà phỏng đoán, Diệp Thiếu Trữ có thể là anh họ gần hoặc bà con xa của Diệp Phong.
Anh không tiện mạo muội đi tìm Diệp Thiếu Trữ, xem ra lần này chỉ có thể tiếc nuối rời khỏi Thanh Đài.
Ở khách sạn Hải tinh không chỉ có nhân viên công tác của CCTV, còn có khách mời từ các nơi khác đến tham dự lễ, chính quyền Thanh Đài điều ba chiếc xe từ câu lạc bộ tới khách sạn, qua lại tới lui tiếp đón khách mời.
Câu lạc bộ Quốc tế đêm nay đèn đuốc huy hoàng, khách quý như mây.
Tô Hiểu Sầm buổi sáng ở nghi thức chúc mừng mặc một bộ vest màu đỏ, cài hoa trước ngực, buổi tối thay đổi một bộ lễ phục màu bạc, không có thêm trang sức cầu kì gì, chỉ có trên tai đeo đôi hoa tai kim cương nhỏ, dưới ánh đèn thủy tinh, bà là một hình ảnh khác đầy hương vị phụ nữ mềm mại, đứng bên cạnh bà là một người đàn ông trung niên, tóc hơi xám trắng, đeo kính mắt không gọng, thư cuốn vị đặc biệt nùng. Tô Hiểu Sầm mỗi một câu nói, khóe mắt tự nhiên nâng lên, dịu dàng nhìn về phía ông. Ông ấy nhẹ ôm cả thắt lưng của bà, hoặc gật đầu, hoặc mỉm cười.
Đoàn người Hạ Dịch Dương vừa mới tiến vào, bà ấy giương mắt nhìn thấy, tươi cười ra chào đón.
Chào hỏi xong, mọi người đều tự tản ra, bà gọi Hạ Dịch Dương lại.
"Người yêu tôi - Diệp Nhất Châu." Hiện tại Tô Hiểu Sầm cùng Hạ Dịch Dương đã rất quen thuộc, nói chuyện tự nhiên mà thêm một phần ưu ái của trưởng bối.
Hạ Dịch Dương cung kính cùng Diệp Nhất Châu bắt tay, "Xin chào."
"Hạ biên tập cũng tốt nghiệp ở Quảng viện." Tô Hiểu Sầm nhỏ giọng nói.
Diệp Nhất Châu nghiên cứu nhìn nhìn Hạ Dịch Dương, "Thật sao?" Tay ông bắt tay Hạ Dịch Dương càng thêm chặt hơn.
"Đúng vậy, tôi là học khóa thế kỷ kia(*)." Biểu tình trên mặt Hạ Dịch Dương còn rất trấn định.
Ánh mắt hai vợ chồng họ không tránh khỏi đồng thời mở lớn, dường như rất kinh ngạc. Đề tài còn không có khai mở, một làn sóng khách từ bên ngoài tiến vào, hai người hướng Hạ Dịch Dương gật gật đầu, tạm thời đi thực hiện chức trách của mình.
Hạ Dịch Dương ngẩng đầu tìm kiếm đồng nghiệp của mình, Kha An Di từ phía bên trái đã đi tới. Cô mặc một chiếc váy hở cổ màu đen, trên cổ tay đeo một chiếc vòng tay hiệu Tiffany phiên bản số lượng giới hạn, ăn mặc không quá đặc biệt để gây chú ý, nhưng khí chất của cô lại đủ để khiến người ta để ý.
"Có mệt hay không?" Cô từ bàn bên cạnh bưng lên một ly sâm banh.
"Có một chút."
Hình ảnh cô khẽ hôn anh ở trên mạng sau khi điên cuồng truyền đi, mọi người trong tổ biết Hạ Dịch Dương là người đã có bạn gái, này hình ảnh là chuyện gì xảy ra, mọi người tự hiểu trong lòng không hỏi không đề cập tới một chữ, thái độ Kha An Di bằng phẳng tự nhiên, Hạ Dịch Dương vẫn bình thường như trước, ôn hòa tự nhiên.
"Em mệt mỏi quá." Cô ninh ninh đôi mày thanh tú, dựa vào cây cột đại sảnh, lặng lẽ chịu cùng đôi giày cao gót một ít sức nặng."Nếu không bận tâm lễ tiết, thực tế em muốn ở khách sạn ngủ một giấc cho thỏa." Ở góc độ chỉ có anh nhìn thấy, cô cười khẽ lè lưỡi.
Chính thức tiến vào trạng thái trực tiếp, hai người ngủ thật sự ít, không phải ở trường quay trực tiếp, thì chính là ở ngoại cảnh.
Hạ Dịch Dương cũng mệt mỏi, cái gì bơi lội, nghịch nước, đã sớm bay đến sau đầu.
Tối hôm qua khi cùng Diệp Phong trò chuyện, nhắc tới cô giúp anh mang đồ tắm, anh than thở không có cơ hội thử mặc một lần. Bình thường nghe anh nói như vậy, Diệp Phong hoặc là sẽ trêu chọc anh, hoặc chính là sẽ bị anh chọc cười không ngừng. Diệp Phong nghe xong, chì là ah một tiếng, tâm tình giống rất tệ. Anh hỏi làm sao vậy, cô nói Bắc Kinh nóng đến nỗi làm cho cô toàn thân không có khí lực.
Cô hiện tại ban ngày phải dành thời gian đến Quảng viện nghe giảng bài, buổi tối đến radio đi làm, hai cái địa điểm ở hai phương hướng trái ngược nhau, thời tiết ở Bắc Kinh như vậy mà phải xuyên qua xuyên lại, vô cùng mỏi mệt.
Chưa nói vài câu, anh nghe được cô vẫn đánh ngáp, mà cô lập tức còn phải đi ra cửa đến radio, anh cầm di động, lòng đau thắt lại.
Nếu ở Bắc Kinh, lái xe đưa cô, ít nhất ở trên xe, cô có thể nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút.
"Còn hai ngày nữa là anh trở về Bắc Kinh."
"Uhm, em có chút nhớ anh." Khi gác điện thoại, cô đối nói với anh, giọng điệu rã rời.
"Anh có nghe được em nói không?" Kha An Di uống một hơi cạn sạch sâm banh trong ly, tựa tiếu phi tiếu nhìn anh, ánh mắt khó dò.
"Thực xin lỗi, mời cô lặp lại lần nữa." Người trong đại sảnh nhìn hai người bọn họ đứng chung một chỗ, tươi cười không tự giác trở nên thật ám muội, anh nhìn chói mắt, vẻ mặt thản nhiên.
"Chúng ta ở đây một lát, rồi tìm một chỗ ăn một chút gì đi. Em không thích loại tiệc đứng này lắm."
"Tôi cảm thấy rất được mà!" Dạ dày hơi hơi co thắt một chút, anh biết là vài ngày không có ăn cơm đàng hoàng, xoay người đi tới bàn dài bày biện thức ăn.
Kha An Di càng cảm thấy chân đau đến lợi hại, đang muốn đuổi theo, lại bị một người đàn ông ngăn trở, "Kha biên tập, có tiện không?"
Kha An Di ngẩng đầu nhìn, nhận ra người đàn ông nửa trăm tuổi trước mắt là Thi Nhân - Chủ tịch một công ty hàng đầu Thanh Đài vừa đưa ra thị trường, một bộ dáng trầm tĩnh của người phát đạt.
"Xin hỏi có việc sao?" Cơ bắp trên mặt Kha An Di cười đến có vài phần gượng gạo.
"Tôi là khán giả trung thành của Kha biên tập, tôi rất thích phong cách chủ trì của Kha biên tập. Trong đại sảnh hơi buồn, chúng ta đi ra bên ngoài hóng gió, uống một ly đi!" Thi Nhân cầm chai sâm banh, hai cái ly, chỉa chỉa hoa viên bên ngoài.
Kha An Di do dự một chút, quay đầu nhìn Hạ Dịch Dương cùng Giang Nhất Thụ song song đứng ở cạnh bàn ăn, vừa uống rượu đỏ, vừa ăn cơm, trong lòng bất giác nổi giận, vốn không muốn để ý tới tên Thi Nhân quái lạ này, vì giận dỗi liền gật đầu.
Câu lạc bộ được xây dựng ở giữa sườn núi, dưới núi chính là biển rộng, trông về phía xa xa, chỉ thấy hải đăng ở trên mặt biển chiếu rọi một vòng ánh sáng. Cũng không biết tại làm sao, Kha An Di bị hơi buồn, Thi Nhân đưa qua ly rượu, cô nhận lấy, một ngụm lại uống cạn.
"Kha biên tập có tâm tình không tốt sao?"
"Không phải, chỉ là mệt mỏi."
"Muốn tôi đưa cô về khách sạn không, xe của tôi liền đậu ở bên ngoài." Thi Nhân áp chế trong lòng mừng như điên, ra vẻ bình tĩnh hỏi.
Kha An Di làm sao nhìn không thấu trong đầu Thi Nhân dấu cái gì, cái loại này gọi là người đàn ông thành công, tự cho là có vài đồng tiền, cái dạng nữ nhân gì đều ở trước mặt bọn họ cúi đầu nghe theo.
"Chủ tịch Thi còn có thể lái xe sao?" Cô ngửi được trên người Thi Nhân phát ra mùi rượu, trong mắt xẹt qua một tia trào phúng.
"Kha biên tập không cần lo lắng như vậy, lái xe của tôi theo tôi nhiều năm, sớm biết rằng cái gì hẳn là nên nhìn, nên nghe cái gì."
"Sao?" Kha An Di cất giọng cao lên, cảm thấy buồn cười, "Vậy thì Chủ tịch Thi sẽ làm cái gì?"
"Chỉ cần Kha biên tập vui vẻ, tôi cái gì cũng có thể làm."
"Phải không?" Kha An Di nở nụ cười, xoay người một cái, chỉ vào biển lớn đen như mực dưới núi, "Nếu Chủ tịch Thi từ chỗ này nhảy xuống, nhất định chơi vui vô cùng."
Thi Nhân là miếng gừng già, như thế nào bị cô bắt thóp, "Kha biên tập ở trên màn ảnh nghiêm nghị, không thể tưởng được ở sau đài lại đáng yêu như vậy. Vì giúp Kha biên tập cười, tôi nhảy xuống cũng không lo, nhưng là ai sẽ theo giúp Kha biên tập chứ?"
"Tôi nhìn qua rất cần người theo sao?" Kha An Di giương cằm lên, tầm mắt đảo lướt tìm Hạ Dịch Dương bên trong.
"Hạ biên tập vừa đi khỏi, trên mặt Kha biên tập tựa như đứa nhỏ bị vứt bỏ, điềm đạm đáng yêu."
Lời này trong nháy mắt làm cho Kha An Di đau đớn, cơ hồ là theo bản năng, cô đối với Thi Nhân, một chút sâm banh trong ly liền hắt đi qua.
"Này một chút vui đùa đều buồn cười, thứ lỗi." Cô nhìn cũng không nhìn Thi Nhân đứng cứng ngắc, buông ly rượu, nghênh ngang mà đi.
"Kha An Di, cô sẽ vì hành vi của cô hôm nay mà trả giá đại giới." Thi Nhân ở phía sau cô lạnh lùng nói.
Kha An Di nhún nhún vai, ngoái đầu nhìn lại cười, "Phải không, tôi đây chờ."
Tất cả chuyện phát sinh trong hoa viên, mọi người trong đại sảnh đều thấy được. Dưới ánh nhìn trân trối, nghẹn họng của mọi người, Kha An Di không coi ai ra gì, lướt qua, thẳng đến trước mặt Hạ Dịch Dương, "Em muốn về khách sạn, ai đưa em?"
Hạ Dịch Dương ánh mắt lạnh lùng, giống như không có nghe thấy, Giang Nhất Thụ rũ mày, "Tôi đưa tôi đưa."
Kha An Di nghiến chặt răng đem môi cắn ra một vòng sắc trắng, "Hạ Dịch Dương, anh thật sự quá vô tình." Cô dùng âm lượng chỉ có anh nghe được nhỏ giọng nói, sau đó quay đầu bước đi, cũng không xem Hạ Dịch Dương ở phía sau là cái biểu tình gì.