Ý thức từng chút mất đi, thân mình đột nhiên nhẹ như mây bay, trôi giạt từ từ giữa không trung, trước mắt là mờ mịt hắc ám, cô cố gắng phân biệt phương hướng.
"Diệp Phong, Diệp Phong..."
Đột nhiên không biết làm thế nào cô có thể nghe thấy, cũng không biết là từ đâu phát ra, điều duy nhất cô biết là có người đang gọi tên cô, ý thức trong nháy mắt ùa về, cô cảm giác được tràn ngập đau đớn, chóp mũi dày đặc mùi máu tươi. Gã đàn ông đang giơ tay tát cô bối rối ngước mắt lên.
"Không được lên tiếng." Hắn thấp giọng ra lệnh.
Cô đang chết dần nhưng tiếng gọi càng ngày càng gần làm cho cô cố gắng mở hai mắt, trong cổ họng sàn sạt, nhưng cô không phát ra được chút thanh âm nào.
"Diệp Phong, em ở đâu?" Tiếng gọi không khống chế được phát run, còn có hoảng sợ tột độ, "Túi của em ở nơi này, anh nhìn thấy rồi. Người đâu?"
"Con mẹ nó." Gã đàn ông rủa thầm một câu, hung hăng đá cô một cái, hùng hùng hổ hổ nhanh chân bỏ chạy vào trong ngõ nhỏ.
Có động tĩnh khiến cho người tới chú ý, tiếng bước chân hướng về bên này.
Cô nhẹ nhàng mà mấp máy thân mình, mặt đường dưới lưng ướt đẫm, quần áo rách nát hỗn độn, ẩm ướt, trên mặt hẳn là vừa sưng vừa đỏ, đừng lo, đừng lo, cô nói với chính mình, nguy hiểm đã qua rồi. Cô còn có hơi thở, cô còn may mắn không có mất đi trong sạch.
"Diệp Phong....." Cô nghe được tiếng không khí hít vào.
Bóng tối lại chụp lấy cô, cô nhìn không rõ, nhưng lỗ tai còn tỉnh, "Ở....." Cô nâng cánh tay lên, rất nhanh tay được một đôi tay hơi lạnh nắm lấy.
Lòng của cô đột nhiên buông xuống, nỗi sợ hãi người đàn ông lúc nãy vỡ òa.
"Biên Thành, em... sợ..." Giọng của ai vậy, khàn khàn như vậy, khô khốc như vậy.
"Không sao rồi, hết thảy không sao nữa rồi, anh ở đây, anh bảo vệ em, vẫn luôn bên cạnh, chặt chẽ, đừng cố nói nữa, đừng sợ....." Thân thể của cô tử được ủng vào một vòng ôm ấp, cô giựt giựt khóe miệng, trước khi rơi vào bóng tối, cô thở nhẹ nói, "Đau."
Biên Thành nhắm mắt lại, phải dùng rất nhiều sức lực mới ôm được Diệp Phong lên, không phải Diệp Phong rất nặng, mà là tay anh đang run rẩy.
Anh đã cố gắng chống đỡ để không liên hệ với cô suốt mấy ngày nay, cũng không chạy tới nhìn cô. Hôm nay thật sự chống đỡ không nổi nữa, anh không lái xe tấp ở cửa Thành Đô radio, đến nơi thời gian cũng không sớm. Tính toán thời gian, Diệp Phong cũng nên đi ra, nhưng chỉ không thấy bóng Diệp Phong đâu.
Trong lòng buồn bực, anh xuống xe rút điếu thuốc. Diêu Hoa âm hồn không tiêu tan, lại điện thoại réo đến đây. Anh đã một tuần không đến Hoa Thành làm việc. Thực tế là hai ngày này anh chạy lo chuyện đăng kí nhà xuất bản của chính mình.
Không kiên nhẫn bắt máy, nghe Diêu Hoa nói một đống chuyện công tác lớn nhỏ, anh lạnh lùng đáp ứng ngày mai sẽ đến công ty.
Điện thoại vừa cúp, anh nhìn thấy Diệp Phong xách túi lơ đãng đi về phía sân ga, đã cách khá xa, anh nhìn không rõ lắm. Sợ cô phát hiện, nên anh trở vào bên trong xe, vừa ngồi vào chỗ của mình, liền phát hiện Diệp Phong biến mất. Anh xoa xoa mắt, trong đêm khuya, tầm mắt vẫn là trống trải, nếu có xe buýt hoặc là xe taxi chạy tới, anh chắc chắn phải nhìn thấy.
Anh bất an đợi một lát, ngẫm lại không quá yên tâm, kiên quyết xuống xe. Anh bước đi nóng nảy, coi như là tản bộ. Đến gần sân ga một chút liền thấy túi xách cùng di động của Diệp Phong, lòng anh nhanh chóng thấy kinh sợ.Đường trong ngõ nhỏ không có đèn, nhưng anh vẫn thấy rõ bộ dáng Diệp Phong lúc này, giờ anh ngay cả ý muốn giết người cũng có. Anh cẩn thận buông Diệp Phong xuống, cởi áo, khoát vào cho cô, lại đau lòng ôm lấy. Giữa một mảnh màu đỏ tìm được môi cô, anh nhẹ nhàng mà in lại, không phải vì tình dục, cũng không phải vì bày tỏ tình yêu, mà chỉ để xác nhận hơi ấm của cô, xác nhận cô vẫn còn sống.
Đây là hơi ấm duy nhất trong sinh mệnh của anh, duy nhất vui vẻ, cái gì kiêu ngạo, cái gì tôn nghiêm, tất cả cút gặp quỷ hết đi!
Cô còn sống, mới là tất cả đối với anh.
"Trời... Trời..." Bảo vệ hoảng sợ vạn phần nhìn người đàn ông tay trần đứng ở ngoài cửa lớn, "Anh muốn làm gì?"
"Anh không thấy được sao?" Biên Thành mặt lạnh, "Có kẻ bắt cóc hành hung Diệp Phong, tôi hiện tại đưa cô ấy đi bệnh viện, kẻ bắt cóc chạy hướng vào trong ngõ nhỏ, đó là đường cùng."
Bảo vệ sợ tới mức thiếu chút nữa ngã ngồi xuống, khi anh ta đứng lên, nhìn thấy Biên Thành ôm Diệp Phong chạy vội ở trên đường cái.
Bác sĩ chịu trách nhiệm cùng y tá nghẹn họng nhìn trân trối, "Có phải anh nên tìm một chiếc áo mặc vào trước hay không?" Bác sĩ là cô gái chưa kết hôn, thấp mi mắt, ngượng ngùng không dám đối mặt với Biên Thành anh tuấn.
"Cô cũng hẳn là nên đem lực chú ý đặt ở trên người cô ấy, có phải hay không?" Biên Thành vỗ mạnh xuống bàn, ánh mắt lạnh thấu xương mà lại rõ nặng nề.
"Đúng... Phải..." Y tá có trách nhiệm bối rối thiếu chút nữa đánh nghiêng thuốc sát trùng ở phía sau bàn.
Diệp Phong nhanh chóng được đẩy vào phòng cấp cứu, may mắn ở trong bất hạnh, không có thương tổn đến nội tạng, sau lưng, đầu gối, cánh tay có rất nhiều vết thương, mặt sưng thũng lợi hại, phải đợi mấy ngày mới có thể chậm rãi tiêu thũng, cổ của cô bị bóp bầm đen tím xanh, là bộ phận bị thương nghiêm trọng nhất.
"Kẻ bắt cóc hành hung hẳn không phải là người sống bằng việc lao động thể lực, khí lực không quá lớn, bằng không bóp thành như vậy, người bị thương đã sớm không còn hơi thở." Bác sĩ xử lý tốt miệng vết thương, thực tế nói.
"Ngậm miệng của cô lại." Biên Thành cuồng nộ một phen đẩy cô ta ra, đưa tay Diệp Phong ấn đến bên môi. Trên cái tay kia còn có nước bùn, vết máu, nhưng anh giống như không có thấy, dịu dàng hôn, cẩn thận thay cô phủi đi trên đầu bụi bậm, từng hạt cát một.
Y tá thay đồ bệnh nhân cho Diệp Phong, đưa vào phòng bệnh. Diệp Phong còn đang hôn mê, cô ngủ rất không an ổn, mày nhíu chặt, ngón tay vô thức ở bên ngoài chăn nhích tới nhích lui, giống như tìm kiếm cái gì.
Biên Thành đã thay chiếc áo trong loang lổ vết máu ra, cầm lấy tay cô, cô lập tức yên ổn, như là phát ra một tiếng nỉ non, lúc này mới ngủ thật sự trầm.
"Trong lòng cô ấy có nỗi sợ hãi, nên tìm một bác sĩ tâm lí giúp cô ấy khai thông." Bác sĩ đứng cách Biên Thành rất xa, giọng nói nho nhỏ nhắc nhở.
Biên Thành không lên tiếng, ngồi ở trên mép giường, đau lòng nhìn Diệp Phong.
Năm đó, anh sao có thể ngoan cố quyết tâm đem cô đẩy ra chứ?
Lâu Dương không lâu sau liền chạy tới bệnh viện, thấy Biên Thành hơi sửng sốt, không nói thêm cái gì, gắt gao cầm tay Biên Thành, nói câu "Cảm ơn!"
"Không cần." Biên Thành trả lời thật sự lạnh nhạt.
Tiếp theo cảnh sát 110 tới, Biên Thành đem tình huống tự mình biết nói một lần, cảnh sát đã kiểm tra hiện trường, kẻ bắt cóc chạy thoát, trong ngõ nhỏ chỉ có mấy cái nút áo cùng một số vết máu, tình hình cụ thể chỉ có thể chờ Diệp Phong tỉnh lại.
"Tôi đã thông báo cho ba mẹ Diệp Phong." Tâm tình Lâu Dương vô cùng trầm trọng, còn có mấy phần không hiểu tự trách.
"Ba mẹ cô ấy ở Thanh Đài, hiện giờ có chuyến bay sao?" Biên Thành hỏi.
"Trong hồ sơ của cô ấy ghi trường hợp khẩn cấp liên hệ với một người tên là Ngô Phong, tôi đã gọi tới, ông ta sẽ chuyển tin cho ba mẹ cô ấy."
"Ngô Phong là người nào?" Biên Thành nhướng mày.
Lâu Dương lắc đầu, "Tôi không biết người này là gì của cô ấy. Cuối cùng là ai chứ, đánh Diệp Phong thành như vậy. Cô ấy vừa về nước, sẽ không cùng kẻ nào kết thù kết oán. Haizz, tôi đến bây giờ cũng chưa gọi điện thoại nói cho Hạ Dịch Dương, anh ta đi Thanh Đài rồi."
"Không cần thiết phải gọi cho anh ta." Mặt Biên Thành âm trầm đáng sợ.
Lâu Dương kinh ngạc vì giọng điệu của Biên Thành, nhưng anh ta cũng không biểu hiện ra ngoài. Làm cho anh ta càng kinh ngạc là đột nhiên có vài vị mặc y phục đặc công đến đây, thần sắc nghiêm túc lạnh lùng, ánh mắt lợi hại dường như có thể nhìn thấu ngũ tạng lục phủ của con người.
Đứng đầu là một người đàn ông trung niên tự giới thiệu họ Lôi, cấp dưới gọi ông là Lôi đội trưởng, ông ta đưa Biên Thành vào một căn phòng, hỏi lại Biên Thành tình huống xảy ra một lần nữa, tuy nhiên càng hỏi chi tiết hơn. Biên Thành nói xong, ông ta chằm chằm nhìn Biên Thành, nhìn đến cả người anh lỗ chân lông đều dựng đứng lên.
Ông ta yêu cầu được xem chứng minh thư của Biên Thành, lại hỏi nghề nghiệp của anh.
"Cậu là con trai Biên Hướng Quân!" Không phải là câu hỏi, mà là khẳng định.
Biên Thành nhìn thẳng ông ta, nhẹ nhàng gật đầu.
Ông nhíu mày, "Tại sao vào lúc đó cậu lại trùng hợp xuất hiện ở Thành Đô radio?"
Biên Thành trầm mặc, sắc mặt xanh mét của anh cho biết anh đang ở trong cơn phẫn nộ.
"Cậu có thể bởi vì chuyện cha cậu mà trong lòng đối với xã hội này tồn bất mãn hay không, vì thế..."
"Tôi đối xã hội này bất mãn, nhưng còn chưa tới mức đi thương tổn chính người mình yêu." Biên Thành tức giận đánh gãy lời ông ta, "Ở trong mắt các ông, trừ bọn ông là chiến sĩ chính nghĩa, những người khác đều bị gạt ra lề. Thu hồi bộ dáng kia của ông đi, tôi nên đi nhìn Diệp Phong. Tôi vì sao muốn ở nơi đó, bởi vì tôi yêu Diệp Phong, tôi yêu cô ấy đã gần mười năm, ông vừa lòng chưa?"
Lôi đội trưởng không có tức giận, cũng không có cảm thấy giật mình, chỉ hơi hơi nâng mày, "Tổng giám đốc Biên xin thứ lỗi, chúng tôi chỉ là giải quyết việc chung. Thanh Đài vừa thăng cấp thành thành phố trực thuộc trung ương, cô Diệp lại bị tập kích ở đây, chúng tôi để phòng là tổ chức khủng bố hoặc các phần tử không hợp pháp khác gây ra."
"Chuyện này liên quan tới được sao?" Giọng Biên Thành mỉa mai nhíu mày lại.
Lôi đội trưởng tựa tiếu phi tiếu, "Người khác khẳng định là không tới, nhưng cô Diệp không giống."
"Sao có thể không giống chứ?"
Lôi đội trưởng vỗ vỗ vai anh, "Anh nên đi xem cô ấy."
Phòng bệnh Diệp Phong đột nhiên trở thành trọng địa quân sự, mọi người tiến vào phải trải qua sự kiểm tra nghiêm khắc của Lôi đội trưởng và vài người khác. Viện trưởng cũng chạy tới đây, bác sĩ rất nhanh được đổi thành bác sĩ chủ trị ngoại khoa ưu tú nhất. Từng người đều hành sự nhẹ nhàng, lời nói vừa thận trọng vừa cẩn thận.
"Này...." Lâu Dương cũng không hiểu chuyện gì, kinh ngạc nhìn Biên Thành.
Biên Thành lắc đầu.
"Chuyện này có kinh động đến truyền thông chưa?" Lôi đội trưởng tiến lại đây hỏi Lâu Dương.
"Không có."
"Làm cho người bảo vệ kia không được nói lung tung ra bên ngoài, bên phía cảnh sát tôi sẽ xử lý, chuyện này từ bây giờ do chúng tôi toàn quyền phụ trách, người biết đến càng ít càng tốt."
"Tôi có thể hỏi vì sao không?" Lâu Dương hỏi.
Lôi đội trưởng dường như cảm thấy Lâu Dương hỏi vấn đề này rất dư thừa, không có trả lời, nâng tay nhìn đồng hồ, "Tô bí thư còn nửa giờ nửa sẽ xuống máy bay."
Biên Thành cùng Lâu Dương hai mặt nhìn nhau.
Lâu Dương gọi điện về đài, anh có rất nhiều việc phải xử lý. Diệp Phong bị đánh tập kích, trực tiếp buổi tối phải làm sao bây giờ? Là tìm người thay thế, hay là phát lại ghi âm trước kia? Còn phải che miệng người khác, tuy rằng anh không biết vì sao.
Biên Thành không có tâm tư nghĩ nhiều, anh vướng bận Diệp Phong trong phòng bệnh. Y tá vì Diệp Phong thay thuốc, vuốt tóc ra, khuôn mặt nhỏ nhắn hé ra sưng đỏ hoàn toàn phơi bày ở trước mặt anh.
"Anh Biên à, anh có phải nên trở về thay quần áo hay không? Cô ấy mở mắt ra nhìn thấy anh như vậy sẽ bị dọa chấn kinh."
Diệp Phong dường như nghe được tiếng người, mi mắt chớp chớp, đột nhiên mở mắt.
"Diệp Phong....." Biên Thành cúi người xuống.
Cô nheo mắt lại, thấy rõ ràng là Biên Thành, môi giật giật, "Biên Thành, sợ...."
Anh bắt lấy tay cô đang hoảng sợ, ôn nhu nói: "Đừng sợ, đừng sợ, anh ở đây... Đã, đều đã qua..."
"Uhm!" Cô muốn cười, lại chỉ phát ra một tiếng hút không khí, nhưng ngay sau đó, cô lại nặng nề chìm vào giấc ngủ, ngón tay nắm chặt lấy cổ tay anh, cũng như anh đêm đó sốt cao.
"Đây là tác dụng của thuốc an thần, không cần lo lắng." Y tá nói an ủi Biên Thành.
Biên Thành gật gật đầu.
Trong sự kinh hoàng bất an, trời dần sáng, trên hành lang xuất hiện nhiều thanh âm, Biên Thành nhẹ nhàng đem tay Diệp Phong bỏ vào trong chăn, đứng lên muốn đi toilet.
"Diệp Phong ra sao rồi?" Một giọng nam từ bên ngoài truyền vào, ngay sau đó một giọng nữ thở rất nặng hỏi, "Con bé có nặng lắm không?"
"Hai vị lãnh đạo xin yên tâm, cô Diệp hiện tại rất tốt." Lôi đội trưởng nói.
"Diệp Phong đâu?" Giọng nữ lại hỏi.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, theo Lôi đội tưởng tiến vào có ba người, đều là tuổi gần năm mươi, có một người Biên Thành nhận ra, là nhà sản xuất nổi tiếng của CCTV Ngô Phong.
Ông nhìn Biên Thành đứng đối diện, trong mắt sửng sốt.
Mặt khác hai vị kia toàn bộ lực chú ý đều ở trên người Diệp Phong nằm trên giường bệnh, người phụ nữ nhỏ con dừng một chút rồi vọt tới, muốn ôm Diệp Phong, lại sợ chạm vào làm đau cô, che miệng lại, nước mắt không ngừng chảy ra, người đàn ông cũng là môi run run, ôm người phụ nữ, liên tục nói: "Đừng khóc, đừng khóc, giờ không phải rất tốt sao? Tiểu Phong Diệp bình an."
"Nhất Châu, em thật sự là không xứng làm mẹ, vẫn muốn cho con độc lập, kiên cường, lại không nghĩ tới một thân con gái đêm hôm khuya khoắc ở bên ngoài có thể gặp nguy hiểm hay không?"
"Hiểu Sầm, chúng ta quả thật có trách nhiệm...." Diệp Nhất Châu nâng đầu bà lên, không ngừng vuốt ve.
"Tô bí thư, Diệp cục trưởng, cô Diệp hiện tại cần nghỉ ngơi, chúng ta trước tiên qua phòng bên cạnh, tôi đem một ít tình huống báo cho hai vị biết một chút." Lôi đội trưởng cung kính nói.
"Được." Tô Hiểu Sầm lúc này trong lòng đã bình tĩnh một chút, mới nhìn thấy trong phòng còn đứng một người.
"Đây là Tổng giám đốc Biên Thành của công ty văn hóa Hoa Thành, may mắn anh ấy đi ngang qua, cứu được cô Diệp từ trong tay kẻ bắt cóc." Lôi đội trưởng giới thiệu.
"Biên Thành?" Tô Hiểu Sầm cùng Diệp Nhất Châu liếc nhìn nhau, lại nhìn Ngô Phong.
Ngô Phong nhún vai.
"Cám ơn!" Diệp Nhất Châu đi đầu vươn tay, cùng Biên Thành nắm tay."Tôi là ba Diệp Phong - Diệp Nhất Châu, đây là mẹ con bé - Tô Hiểu Sầm."
Tô Hiểu Sầm rưng rưng hướng anh gật gật đầu.
"Chào hai vị!" Đầu óc Biên Thành giống như bị vật gì vừa lạnh vừa cứng đập một cú, nháy mắt trống rỗng, anh máy móc vươn tay, cùng bọn họ nắm tay.
"Tôi biết cậu là bạn học của Diệp Phong, thật sự cám ơn cậu." Tô Hiểu Sầm chân thành tha thiết nói.
"Không có gì."
"Chúng tôi đi trước một chút, một lát chúng ta lại nói tiếp, được không?"
"Được." Biên Thành gật gật đầu.
Thời gian giống như qua rất nhanh, cũng giống như rất chậm, anh không biết đứng bao lâu, Tô Hiểu Sầm cùng Diệp Nhất Châu đã trở lại."Tôi nên đi giúp Tiểu Phong Diệp lấy vài món quần áo tắm rửa, Nhất Châu anh ở lại đây với con gái, Ngô Phong đưa em đi tới đó!"
Ngô Phong giật mình, xấu hổ trả lời: "Anh chỉ biết Diệp Phong ở tại khu nào thôi, cụ thể anh không rõ lắm."
"Tôi đưa các vị tới đó. Túi của Diệp Phong ở trên xe tôi, bên trong có chìa khóa nhà." Biên Thành nói tiếp.
Tô Hiểu Sầm trầm ngâm một chút, gật gật đầu, "Vậy phiền toái cậu. Cậu còn chưa có ăn điểm tâm phải không, haiz, bây giờ đều sắp tới giờ cơm trưa, tôi đưa cậu đi ăn cơm trước."
"Không có việc gì, chúng ta đi nhanh về nhanh, bằng không Diệp Phong tỉnh lại nhìn không thấy người, sẽ rất hoảng."
Tô Hiểu Sầm nghĩ nghĩ, "Vậy trở lại bệnh viện rồi lại đi ăn cơm, tôi hiện tại cả người đều rất hỗn loạn, nói chuyện đều là nói năng lộn xộn. Biên Thành, cậu cùng Diệp Phong khi nào thì liên hệ với nhau?"
"Thời gian không lâu, sau khi cô ấy về nước, có một lần đi họp mặt bạn học."
"Uhm, cậu... bây giờ có tốt không?" Tô Hiểu Sầm cùng Ngô Phong ngầm trao đổi ánh mắt.
"Tôi rất tốt." Anh nói ra thật chậm, giọng điệu lại vô cùng kiên định.
"Thật sự là đứa nhỏ kiệt xuất." Tô Hiểu Sầm đối với Ngô Phong thở dài.
Ngô Phong ngừng chau mày, nói thật, ông có chút tình huống muốn làm không rõ, bạn trai Diệp Phong là Hạ Dịch Dương, làm thế nào mà hiện tại lại là Biên Thành không rời không bỏ, khó trách Diệp Phong không cho phép ông nói với ba mẹ cô, xem ra nội tình rất rắc rối phức tạp. Việc cho tới bây giờ, chỉ có thể chờ Diệp Phong tỉnh lại, tự mình giải thích tất cả.