Thế Nào Một Loại Yêu Không Đau

Chương 59: Con gái cán bộ (Hạ)



Edit: Hanayang

Ba người xuống lầu đi hướng bãi đỗ xe.

Trời nhiều mây, từ khoảng cách xa xôi, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây trên cao chiếu xuống mặt đất, có vẻ có một chút hư bạch. 

Dưới ánh sáng đầy đủ, sắc mặt Biên Thành cũng có chút trắng bệch. Tô Hiểu Sầm nhìn anh, ẩn ẩn cảm thấy có điểm không thích hợp, nhưng cụ thể lại không lý giải được rốt cuộc không đúng chỗ nào.

Bà đã dần dần trấn định tâm tình, ở trong xe cùng Ngô Phong nhỏ giọng phân tích kẻ bắt cóc tập kích Diệp Phong rốt cuộc có mục đích gì. Biên Thành chuyên chú nhìn xe, ánh mắt thẳng tắp, miệng mím lại chặt chẽ, trên áo sơmi đốm đốm vết máu nhìn rất dọa người.

Thư ký từ Thanh Đài gọi điện thoại đến, báo cáo với Tô Hiểu Sầm tiến độ công tác hôm nay. Tô Hiểu Sầm sau khi nghe xong, lại cùng Thị trưởng thông qua điện thoại, khi cúp máy, phát hiện xe quẹo vào một khu chung cư. 

"Người làm mẹ như tôi... thật sự quá kém cỏi..." Tô Hiểu Sầm lại đỏ hốc mắt, ngửa đầu nhìn tòa nhà cao ngất, "Ngô Phong, sự nghiệp có quan trọng như vậy sao? Chẳng lẽ nhất định phải đợi đến khi sự tình đã xảy ra, mới không kịp hối hận sao? Em không biết tính chất công việc của con gái, không biết nó ở chỗ nào, không biết nó là mập hay là ốm, không biết nó sống vui vẻ hay không vui... Nó trưởng thành như vậy, kỳ thật vẫn là cái đứa nhỏ..."

"Hiểu Sầm, em nói nữa, anh sẽ vô cùng xấu hổ, em giao Tiểu Phong Diệp cho anh, là anh không chăm sóc tốt cho con bé..." Ngô Phong không ngừng tự trách.

Tô Hiểu Sầm lau đi nước mắt, trái lại an ủi Ngô Phong, "May mắn Tiểu Phong Diệp mệnh lớn, chúng ta còn phải đền bù lại. Em nghĩ nên đưa nó về Thanh Đài, cùng với ba nó cùng nhau ở bên cạnh nó nghỉ phép, chuyện ở radio và cảnh sát, cả hai bên, phiền anh hao chút tâm sức!"

Ngô Phong gật đầu, "Tiểu Phong Diệp kinh sợ không nhẹ, cần tìm bác sĩ tâm lí nói chuyện với con bé." 

"Uhm!" Tô Hiểu Sầm hít sâu một hơi, xoay hướng về phía Biên Thành thật có lỗi cười cười, "Chúng ta đi lên đi!"

Biên Thành trên mặt không có biểu tình gì, thản nhiên dạ, đi vào cửa thang máy. 

"Nếu công tác không bận rộn, có thể rút ra thời gian, cùng nhau đến Thanh Đài ở vài ngày?" Khi ra thang máy, Tô Hiểu Sầm trầm ngâm một chút, nói với anh. 

Biên Thành thần sắc càng phát ra tái nhợt, "Cám ơn Tô bí thư, trong tay tôi còn có chút việc cần nhanh chóng xử lý..."

"Gọi dì Tô đi, vậy chờ khi nào cậu rảnh, hoan nghênh đến Thanh Đài làm khách." Tô Hiểu Sầm ôn hòa cười, thẳng người, chờ anh mở cửa. 

Chìa khóa để trong một ngăn kéo của túi xách, rất dễ dàng tìm thấy, nhìn hai cái chìa khóa cửa giống nhau, Biên Thành đứng tra ổ khóa một hồi lâu, mới tìm đúng chìa, xoay mở cửa ra, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Tô Hiểu Sầm cũng không biết đây là lần đầu tiên Biên Thành bước vào căn hộ của Diệp Phong. 

Ba người đồng thời ngẩn ra, phòng ở này sạch sẽ quá mức, giống như nhà mẫu cho khách xem, không có dấu vết gì cho biết có người sống ở đây. Tủ lạnh thậm chí cũng không mở điện, trong nhà ngay cả một chai nước khoáng cũng không có, đừng nói tới hoa quả và đồ ăn vặt.

"Chúng ta không mở nhầm cửa chứ?" Tô Hiểu Sầm cũng có chút nghi hoặc. 

Con ngươi Biên Thành đen thẳm như biển đêm, "Không nhầm đâu."

Tô Hiểu Sầm bán tín bán nghi đi vào phòng ngủ, Ngô Phong muốn tìm cái khăn đưa Biên Thành lau mặt, phát hiện trên bồn rửa mặt cũng là trống rỗng, cuối cùng vẫn là tìm trong tủ lấy môt cái mới.

"Nó hiện tại mặc quần áo sao lại ít như vậy?" Tô Hiểu Sầm lầu bầu đi ra, trong tay xách lùm xùm, không được vài thứ quần áo, "Chẳng lẽ tiền lương ở radio rất thấp, nó mua không nổi?"

Ngô Phong chậc lưỡi, vẻ mặt cổ quái."Nó có cô bạn thân ở Quảng viện dạy học, có khi đi qua ở cùng cô ấy, quần áo gì cũng chuyển sang bên kia rồi!" 

Ông liếc nhìn Biên Thành một chút, Biên Thành đứng ở chỗ TV, có túi đĩa CD, anh cúi đầu cầm lấy từng cái lật xem.

"Đúng vậy, em có nghe nói qua, tên là Ngả Lỵ. Biên Thành, cô ấy cũng là bạn học của hai đứa phải không?" Tô Hiểu Sầm nói. 

"Dạ!" Biên Thành quay đầu lại, "Dì Tô, nếu xong rồi, chúng ta đi thôi, Diệp Phong đoán chừng sắp tỉnh."

"Được!" 

Tô Hiểu Sầm lại quét một vòng nhìn vào bên trong, nói thầm Diệp Phong không biết chăm sóc bản thân, tiến lên mở cửa.

Người đàn ông đang ở đối diện mở cửa nghe được tiếng động xoay người lại. 

"Tô bí thư?"

"Hạ biên tập?" 

Hai người không hẹn mà cùng kinh ngạc thốt lên.

Dưới chân Hạ Dịch Dương là một valy hành lý thật to, đầu đầy mồ hôi giật mình đứng ở lối vào, ánh mắt bởi vì kinh ngạc mà mở thật to. 

Tô Hiểu Sầm hoài nghi chính mình có phải hay không sinh ra ảo giác, bà làm sao có thể nhìn thấy Hạ Dịch Dương chứ? Bà hiện tại ở Bắc Kinh, Hạ Dịch Dương ở Thanh Đài mà!

Bà nhắm mắt xong, lại mở, nghe thấy Ngô Phong cùng Hạ Dịch Dương đang chào hỏi, "Hôm nay không phải còn có trực tiếp sao?" 

"Trực tiếp thuận lợi, kết thúc sớm hơn, tôi liền ngồi máy bay trở về trước." Di động của Diệp Phong luôn luôn tắt máy, Hạ Dịch Dương tâm tình không yên, không đợi các đồng sự khác, ngồi chuyến bay sớm nhất trở về Bắc Kinh. Anh một đêm không có chợp mắt, điểm tâm cũng không ăn gì, bây giờ là sau giữa trưa một chút, một ngụm nước anh cũng chưa uống vào, cổ họng muốn bốc khói, nhưng thần kinh căng thẳng làm cho anh tâm loạn như ma.

Anh cố gắng trấn định, khi anh thấy Biên Thành cũng đứng ở đó, lại nhìn đến Biên Thành cả người đầy vết máu, đầu gối anh không tự chủ được run rẩy một chút, cố không kinh ngạc vì sao Tô Hiểu Sầm cùng Ngô Phong lại ở chỗ này. 

"Diệp Phong làm sao vậy?" Anh tiến lên một bước nắm lấy cổ tay Biên Thành.

"Cậu cùng Diệp Phong nhà tôi là hàng xóm?" Tô Hiểu Sầm tranh hỏi trước khi Biên Thành mở miệng.

Hạ Dịch Dương trong lòng hơi hơi nhảy dựng, ánh mắt dần dần trở nên có chút sắc bén, về sau là thản nhiên ưu thương, tự giễu. Kỳ thật hết thảy đều có liên hệ, chính là anh không nghĩ tới phương diện này mà thôi. Tô Hiểu Sầm cùng Ngô Phong đồng thời xuất hiện ở cửa nhà Diệp Phong, tất cả liền sáng tỏ. Diệp Phong khi nói đến cha mẹ có vẻ muốn nói lại thôi, mối tình đầu bạn gái của Ngô Phong, đối với Diệp Phong yêu như con ruột, cục trưởng Diệp Nhất Châu khi nghe nói anh tốt nghiệp ở Quảng viện trong mắt lóe lên ánh sáng, Tô Hiểu Sầm nói tiểu lãnh đạo từng đến Edinburgh...

Cô không phải là cái gì thiên kim hắc bang, cô là con nhà cán bộ đứng đầu Thanh Đài.

Đây là kinh hỉ sao?

Trong lòng nhanh chóng phát ra chua sót, cảm giác vô lực dâng lên như triều, kêu gào hướng anh úp tới, anh sắp không đứng thẳng được.

Diệp Phong nhắc nhở anh biểu hiện cho tốt, kết quả lại làm cho Tô Hiểu Sầm gặp được cảnh anh cùng Kha An Di ôm cùng một chỗ....

Này đó cũng không quản, cũng không nghĩ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Tô Hiểu Sầm cùng Diệp Nhất Châu vội vàng đến Bắc Kinh, Ngô Phong cũng đến đây, mà Biên Thành làm sao có thể cùng bọn họ cùng một chỗ?

"Phải, chúng tôi là hàng xóm." Anh ngẩng đầu, tuy rằng sau lưng quần áo đều bị mồ hôi thấm ướt, nhưng anh lại cảm thấy rét run. Anh không muốn đi miệt mài theo đuổi, anh chỉ muốn biết Diệp Phong có ổn không.

"Thật sự là khéo mà!" Tô Hiểu Sầm lầm bầm lầu bầu.

Ngô Phong là người duy nhất cảm kích, ông vỗ vỗ vai Hạ Dịch Dương, thở dài, "Diệp Phong tối hôm qua gặp kẻ bắt cóc tập kích, người hiện tại ở trong bệnh viện."

Không khí trong phổi dường như đã muốn không đủ dùng, có loại cảm giác đốt cháy xé rách đau đớn, khó chịu như sắp chết. Anh nghe được chính mình trấn định nói: "Tôi và mọi ngươi cùng đi bệnh viện."

Tô Hiểu Sầm nhíu mày, muốn nói cái gì lại Ngô Phong ngăn cản: "Đi thôi!"

"Biên Thành, tôi ra lấy xe." Ngô Phong nhìn ra Biên Thành cứng ngắc cố gắng trấn tĩnh."Đêm qua, may mắn Biên Thành đúng lúc phát hiện Diệp Phong mất tích, đến trễ một bước, chúng ta lúc này sợ là cười không nổi..."

Hạ Dịch Dương trên mặt tự trách, áy náy làm cho Ngô Phong nhìn không đành lòng, ông cố ý nói nhẹ nhàng, ba người khác đều không có cổ động cười một chút.

Hạ Dịch Dương nhìn Biên Thành, anh ta cũng đang nhìn anh, hai người cũng không có gật đầu, đối diện xong, lại cùng lúc đem tầm mắt tránh đi.

Tô Hiểu Sầm đã muốn nhìn ra mấy phần dị thường, nhưng bà bất động thanh sắc, lúc lên xe, chờ Hạ Dịch Dương cùng Biên Thành lên trước, bà mặt nhăn nhíu mày, hỏi Ngô Phong, "Rốt cuộc chuyện này là thế nào?"

Ngô Phong thở dài, "Chuyện của những người trẻ, chúng ta cũng đừng hỏi đến."

Tô Hiểu Sầm nhướng mày, "Biên Thành, em sẽ quan sát kỹ lưỡng, còn Hạ biên tập kia nếu động cái gì ý niệm trong đầu, mời anh ta sớm một chút dập tắt đi."

"Hả?" Ngô Phong ngạc nhiên.

"Không có gì, em chính là bảo anh ta cách Diệp Phong xa một chút." Tô Hiểu Sầm lạnh lùng nhắm mắt.

Nửa giờ lộ trình, dài lâu như nhất lạnh như băng nghiêm đông.

Đẩy mở cửa xe xuống dưới, Hạ Dịch Dương giương mắt nhìn ký tự "+" rõ ràng trước bệnh viện, thân mình hơi hơi lay động một chút.

Lôi đội trưởng cùng vài người cấp dưới còn ở lại, tình huống trinh sát dường như có một chút tiến triển, Tô Hiểu Sầm cùng Diệp Nhất Châu theo ông ta đi vào văn phòng lâm thời mà bệnh viện thu xếp.

"Tiểu Phong Diệp có thể còn đang ngủ." Ngô Phong thay Hạ Dịch Dương đẩy ra cửa phòng bệnh.

Cô y tá chăm sóc Diệp Phong hướng bọn họ gật đầu, thức thời đi ra ngoài.

Biên Thành bình tĩnh hé ra mặt lạnh như băng, tranh lên trước Hạ Dịch Dương đi vào trước.

Hạ Dịch Dương đứng ở trước giường bệnh, nhìn Diệp Phong nằm trên giường. Khuôn mặt thanh lệ bởi vì sưng đỏ mà biến hình, ánh mắt nhắm chặt, hàng mi dày nhẹ nhàng rung rung giống như cánh bướm yếu ớt trong gió, một đầu tóc dài hỗn độn phủ lên gối đầu giường trắng như tuyết, cả người được phủ một lớp chăn mỏng, nhìn qua thật mỏng manh, yếu ớt.

Anh nhớ tới rạng sáng hôm đó có cuộc gọi nhỡ, khi đó, anh đưa Kha An Di đi phòng khám, mà Diệp Phong của anh lại ở trong nguy hiểm...

Cô hướng anh cầu cứu, nhưng anh lại không có nghe được.

Buổi trưa khi cô cùng anh trò chuyện, nói trong lòng hoang mang rối loạn, anh cũng không nghĩ nhiều.

Là người yêu, xem việc đưa đón cô là nghĩa vụ ngọt ngào, cũng không lo lắng nếu anh đi công tác, cô sẽ một mình đứng giữa đêm khuya chờ xe. Tay lái cô không chắc, lái nhiều lần sẽ khá lơn, nếu anh để xe lại cho cô, sự tình sẽ không sẽ phát sinh.

Anh có phải hay không cũng nên cảm thán một chút, may mắn Biên Thành đối với cô còn chưa dứt tơ tình?

Nhìn thấy Diệp Phong ngủ thật sự an bình, Biên Thành mới bình tĩnh khóe miệng hơi hơi trầm tĩnh lại.

Không khí trong phòng có chút ức chế, luồng không khí giống dường như trầm trọng, chậm chạp.

"Biên Thành..."

"Anh không cần mở miệng nói cám ơn tôi, " Biên Thành quay mạnh đầu, đè thấp tiếng nói đánh gãy lời anh, "Đây chính là may mắn, là một cái trùng hợp, tôi đến bây giờ còn cảm thấy hối hận. Tôi không phải vì ai đi làm anh hùng, may mắn tôi khi đó có mặt, chính là như thế."

Hạ Dịch Dương khép miệng lại, anh không phải muốn nói cám ơn, chỉ là muốn hỏi một chút tình huống, thấy Biên Thành phẫn uất như thế, anh trầm mặc.

Trên giường có rất nhỏ động tĩnh, hai người liền không nói, đi qua xem.

Diệp Phong không có mở mắt ra, đầu bối rối nhích tới nhích lui, mày nhíu thành một đường thẳng, tay ở không trung vung vẩy không ngừng, "Biên Thành, mau... mau tới..... em sợ.... Biên Thành... Đau...."

"Diệp Phong, Diệp Phong, Diệp Phong..." Biên Thành cúi người, cầm tay cô, giọng nói êm ái như nhũn ra.

Diệp Phong yên ổn lại, thở dài một hơi, lông mi run rẩy, chậm rãi mở to mắt, cô nhìn Biên Thành, lại nhìn quanh bốn phía, cả người co rúm lại thành một đoàn, "Đây là ở nơi nào?"

"Đây là bệnh viện, em an toàn rồi."

"Người điên kia đâu?" Diệp Phong không khỏi rùng mình một cái, nâng tay sờ cổ, "Hắn xiết em, còn đánh em, hắn nói..."

"Các đặc công đang truy lùng, hắn trốn không thoát đâu. Đừng sợ, không có việc gì, ba mẹ em cũng tới đây."

Diệp Phong dường như không rõ lắm, ánh mắt dồn dập ở trong phòng đảo một vòng, cuối cùng mất mát thu hồi tầm mắt, "Hiện tại mấy giờ?"

"Buổi chiều hai giờ."

"Buổi chiều ngày nào rồi?"

"Ngày hai mươi mốt."

Cô nhắm mắt lại, Dịch Dương ngày mai mới có thể trở về! "Biên Thành, bộ dáng em hiện tại có phải rất đáng sợ hay không?"

Biên Thành nở nụ cười, "Đúng vậy!"

"Vì sao phải nói thật? Không thể lừa gạt em sao." Cô cũng cười, miệng vừa cong lên, liền rít vào một hơi lạnh.

Ngoài ban công, ánh mặt trời chói mắt, gió rất lớn, Hạ Dịch Dương dùng một tay che điếu thuốc, cùng lúc nhấn cái bật lửa vài cái, châm thuốc.

Làn khói màu trắng nhẹ lượn lờ tản ra ở giữa không trung, anh nghe được tiếng Diệp Phong cười nhẹ nhàng vang qua đây, anh cũng cong lên khóe miệng. Anh biết Diệp Phong vô cùng kiên cường, hoặc là bên ngoài nhất định sẽ giả vờ kiên cường, thường xuyên sẽ lừa gạt được ánh mắt những người khác, kỳ thật, nội tâm của cô rất yếu ớt, cũng rất hoài niệm.

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.