Thề Nguyền

Chương 34



Edit: Ong MD Beta: Vô Phương Nghe Thanh Huyền nói năng kiên định hùng hồn, Ngọc Thự khẽ nhíu mày rồi nhanh chóng giãn ra, lẳng lặng đánh giá chàng thanh niên trẻ mới hai mươi mốt tuổi trước mặt.

Trước đó, y cũng có nghe những lời đồn đại liên quan đến hai thầy trò này. Tuy y không hoàn toàn tin tưởng nhưng vẫn thầm nghĩ trong lòng, bao nhiêu năm tiên tôn không thu nhận đồ đệ, sở dĩ chịu nhận người thanh niên trước mắt là vì chàng trai trẻ này có nét giống chưởng giáo thần tôn, nên nói gì cũng chỉ là kẻ thế thân.

Nhưng đến lúc tiên tôn công khai dẫn theo chàng trai phàm trần trẻ tuổi đó lên Tây Côn Luân, không hề né tránh chuyện gì thì y mới biết chàng trai đó khác xa tưởng tượng của mình, chẳng những không có nét nào giống chưởng giáo thần tôn, mà ngay cả khí chất cũng khác xa!

Chẳng lẽ, tiên tôn muốn mượn chàng trai này để khích tướng chưởng giáo thần tôn nổi cơn ghen sao?

“Huynh có từng nghĩ năm đó tiên tôn và chưởng giáo sư tôn đã trải qua chuyện gì, tình cảm như thế nào không?” Dường như chẳng bận tâm là người ngoài không có quyền lên tiếng, Ngọc Thự khẽ hừ một tiếng, ánh mắt ôn hòa bình tĩnh bị thay thế bởi sự trang nghiêm, lời nói không quá sắc bén, nhưng thoáng hiện sự mất kiên nhẫn: “Thanh Huyền sư huynh, huynh thực sự nghĩ mình có thể thay thế được vị trí của chưởng giáo thần tôn trong lòng tiên tôn sao? Huynh có tự đề cao bản thân quá mức không?”

“Ngươi lầm rồi, ta không muốn thay thế ai cả.” Thanh Huyền lắc đầu, chỉ nói bâng quơ một câu. Nét mặt mang theo nụ cười mỉa mai, chút cao ngạo trên đôi mày nhướn cao lại có chút khinh thường, tựa như rất bất mãn với hai từ “thay thế”. Nói đến đây, hắn cũng chẳng cần che giấu thêm, cứ thế nói thẳng không chút khách khí: “Ta là ta, y là y, ta tự nhận thấy từ đầu đến chân chẳng chỗ nào giống y cả, đặc biệt là ở thành ý đối với sư phụ, nên sao có thể nói là thay thế được!? Ta chỉ cần khiến trong lòng sư phụ chỉ chứa một mình ta, người tự nhiên sẽ quên những chuyện về hạng người tạp nham kia.”

Hắn cố tình nhấn mạnh mấy chữ “hạng người tạp nham”, lộ rõ sự cao ngạo độc nhất. Đôi mắt đen sáng ẩn chứa sức mạnh vững vàng và kiên cường, giống như ánh kiếm nhẹ nhàng, yên tĩnh nhưng lạnh lùng, tràn đầy sức mạnh không dễ gì khuất phục.

“Quên ư?” Ngọc Thự lạnh nhạt lắng nghe và tiếp nhận, giọng nói trầm thấp, thong thả nhẹ nhàng như nước, nhưng ẩn chứa cảm xúc vô cùng lạnh lẽo: “Một từ quên, nói dễ hơn làm?”

Ân oán năm đó, y là người ngoài cuộc cũng thổn thức không thôi. Năm tháng trôi đi, vạn vật xoay chuyển, đã qua bao năm. Nếu thật sự dễ dàng thì đã lãng quên, vậy thì hai người đâu cần phải cố ý tránh mặt nhau?

Là vì không thể từ bỏ nên mới không dám gặp lại nhau.

“Dễ hay không, phải thử mới biết.” Tuy trong lòng biết rõ có những chuyện nghĩ rất đơn giản, đến khi làm mới thấy khó khăn quá mức tưởng tượng, nhưng Thanh Huyền không hề hoảng sợ. Có những vết thương sẽ được thời gian xóa mờ, có những nỗi đau sẽ phai nhạt theo thời gian, hắn tin rằng thời gian có thể chứng minh được mọi thứ và cũng có thể phá hủy hết tất cả: “Trước đây, sư phụ ta hơn ba ngàn năm không quên được kẻ phụ bạc kia vì chưa gặp ta! Bây giờ đã có ta bên cạnh người, không cần đợi đến ba ngàn năm, ta nhất định sẽ khiến trong lòng sư phụ không còn bóng dáng kẻ phụ bạc ngụy quân tử ấy!”

Nghe hắn hùng hồn như thế, Ngọc Thự biết dù nói thêm bao nhiêu cũng vô dụng, đành lắc đầu bắt đắc dĩ, lui ra phía sau từng bước: “Nếu đã như vậy, Ngọc Thự sẽ mỏi mắt mong chờ.”

Nói xong, y khẽ chắp tay cáo lui, đang định xoay người rời đi, không ngờ Thanh Huyền lên tiếng ngăn lại, tựa như có chuyện chưa nói xong.

“Khoan đã.”

Hành động này khiến Ngọc Thự đổ cảm thấy hơi khó hiểu.

“Thanh Huyền sư huynh cần chỉ giáo thêm gì sao?” Y hỏi rất khách khí, ánh mắt nghi hoặc, nhưng sắc mặt vẫn thản nhiên, che giấu cảm xúc cẩn thận.

Thanh Huyền nheo mắt lại, sắc mặt không thay đổi, quan sát y một lúc sau đó thản nhiên hỏi: “Ngọc Thự, ngươi còn nhớ Chu Ngưng không?”

“Chu Ngưng?” Ngọc Thự lặp lại, cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, giống như chỉ cần mở miệng là có thể thốt lên nhưng không thể nhớ nổi đã nghe ở đâu, gặp chỗ nào, có quan hệ gì với mình. Đôi mắt đen lơ đãng một lát mới khôi phục lại, thoáng suy nghĩ rồi nhìn Thanh Huyền hỏi lại một cách mơ hồ: “Chu Ngưng là ai?”

“Chẳng phải vừa rồi ngươi cho rằng một từ quên nói dễ hơn làm sao? Nhưng dường như ngươi quên rất dễ dàng! Thành tiên, nhập đạo, người xưa thành kẻ xa lạ trong chớp mắt. Cô nàng ngốc nghếch kia vẫn dốc hết tâm tư vì ngươi, vậy mà ngươi còn chẳng nhớ nàng ấy là ai.” Dựa vào lời nói và hành động của y, Thanh Huyền cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra. Hắn không nói gì thêm, sắc mặt chẳng rõ vui buồn giận dữ, chỉ nhìn Ngọc Thự, tâm trạng khó đoán khiến người ta không nắm bắt được. Cuối cùng hắn thốt ra một câu lạnh nhạt, rất đơn giản nhưng chứng minh được tất cả: “Xem ra, ngươi cũng chẳng khác gì kẻ đạo mạo ngụy quân tử kia.”

Đang lúc này, ngoài cửa Ngô Cư vang lên tiếng thét chói tai, dường như xen lẫn tiếng gào khóc thảm thiết, thê lương.

“Thanh Huyền, cứu mạng!”

Thanh Huyền giật mình, ngay sau đó đã thấy Lam Không chật vật tông cửa chạy vào. Hắn nở nụ cười hờ hững, tuy rằng nét cười chỉ thoáng ẩn hiện, vẻ mặt lười nhác nhưng ánh mắt lại sắc bén như kiếm, hỏi Lam Không chẳng chút khách khí: “Sư bá nát rượu, người muốn Thanh Huyền cứu mạng hay là cứu cái lưỡi của người?”

Lam Không vốn đang khốn đốn lại bị mấy lời này làm cho kích động, cảm thấy thê thảm không nói nổi. Nhưng y chợt nhận ra trong phòng không chỉ có Thanh Huyền mà còn có Ngọc Thự ngoan hiền, lập tức giả vờ giả vịt ho khẽ một tiếng, ra vẻ tiền bối, mặt mày nghiêm túc.

“Khụ khụ!”

Vốn là người biết quan sát sắc mặt hành động, xưa nay chừng mực, lễ độ, sao lúc này Ngọc Thự không nghe ra tiếng ho khẽ này có ý gì. Tuy y cảm thấy hơi khó hiểu nhưng cũng không nóng vội, chỉ cúi đầu thức thời hành lễ.

“Ngọc Thự cáo lui trước.”

******

Mới ra cửa Ngô Cư, Ngọc Thự đã gặp Thiên Sắc.

Có lẽ nói “gặp” thì không thích hợp, nhìn thái độ thản nhiên và sắc mặt bình tĩnh của Thiên Sắc tuyệt đối không giống vô tình gặp gỡ, mà như đặc biệt chờ đợi ở đây.

Bóng dáng áo đỏ hoàn mỹ không chút tỳ vết nhưng vẻ mặt lại hờ hững cao ngạo, người nữ tử này tiếp xúc với bất kỳ người ngoài nào cũng đều có nguyên tắc riêng biệt, chỉ làm những gì mình yêu thích, khí thế kiên cường bất khuất, rất khó bị đồng hóa bởi người bên cạnh hoặc bất cứ chuyện gì.

Ngọc Thự hơi sợ hãi trong lòng, không biết vừa rồi Thiên Sắc có nghe thấy cuộc đối thoại giữa y và Thanh Huyền hay không. Y hít sâu một hơi, đè nén nỗi thấp thỏm lo âu tận đáy lòng, mỉm cười nhìn vẻ mặt bình thản của Thiên Sắc, định lên tiếng giải thích trước: “Tiên tôn, con đến —

“Ngươi đến làm gì, ai nói ngươi đến, trong lòng bổn tọa đều biết rõ.” Ngắt ngang lời giải thích, xem như không liên quan đến mình. Thiên Sắc khẽ nhìn Ngọc Thự, cặp mắt lạnh trầm xuống, đôi môi đỏ hồng khẽ hé, giọng nói cũng cực kỳ hờ hững: “Trở về nói với y, bất kể như thế nào ta và y đã là không thể.”

Ngọc Thự sửng sốt, lập tức hiểu được dụng ý không chút che giấu của Thiên Sắc, y ngây người.

“Tiên tôn, người cần gì phải tuyệt tình như thế?” Sững sờ một lúc lâu, y thấp giọng, lời nói mang theo sự đau khổ, sầu não: “Tiên tôn và chưởng giáo thần tôn đều là ân nhân của Ngọc Thự, Ngọc Thự hy vọng hai người có thể xóa bỏ hiểu lầm, hòa hợp như lúc ban đầu, hơn nữa —”

Đáy mắt buồn bã, giọng điệu có chút nghiêm nghị lạnh lùng, sự cao ngạo tràn đầy trong đôi mắt hờ hững. Thiên Sắc thản nhiên khuyên răn, giọng sắc bén như dao, kết thúc tất cả: “Ngọc Thự, ngươi quản quá nhiều.”

“Nếu đã vậy, Ngọc Thự không dám nói gì thêm, xin tiên tôn bớt giận.” Cũng là kẻ thông minh, biết nên nói gì trước mặt ai, Ngọc Thự lập tức nhận lỗi. Nhanh chóng nói sang chuyện khác, chỉ sợ việc này dính líu đến Phong Cẩm thì ý tốt lại biến thành chuyện xấu: “Thật ra, hôm nay Ngọc Thự đến đây là muốn cầu xin giúp Tử Tô. Tuy rằng Tử Tô rất kiêu căng, nhưng không phải người xấu. Chắc là có hiểu lầm nên mới không biết tự lượng sức mình khiêu khích Thanh Huyền sư huynh, làm huynh ấy bị thương, xin tiên tôn đừng trách muội ấy.”

Lời nói rất chừng mực, luôn mượn Thanh Huyền để nâng Thiên Sắc lên, lại có cả khiển trách Tử Tô. Nhưng Thiên Sắc vốn không động lòng trước những lời khách sáo như vậy.

Tử Tô không biết tự lượng sức mình sao?

Nói ra thì rất nguy hiểm, cũng may trước đó Thanh Huyền cần sức mạnh để ngự “Lục kiếm tiên” nên đã nhận mấy trăm năm tu vi của nàng, bằng không sức mạnh toàn diện của Kim Giao Tiên sẽ lập tức khiến Thanh Huyền hồn phi phách tán, vĩnh viễn không siêu sinh.

Chỉ ỷ lại sức mạnh của thần khí đã không biết phân biệt tốt xấu như vậy, Tử Tô này chỉ sợ là coi trời bằng vung?!

“Ngươi nên biết tính của bổn tọa, có oán báo oán, có thù báo thù. Nó buông lời nhục mạ sau lưng, bổn tọa có thể bỏ qua. Nhưng hôm nay vì ra vẻ ta đây ức hiếp người khác làm Thanh Huyền bị thương, nếu bổn tọa không bận tâm, khác nào bị người khác xem thường?” Đôi mắt trầm lắng nghiêm nghị, khuôn mặt Thiên Sắc lạnh nhạt bộc lộ rõ sự tuyệt tình, giọng lạnh như băng, thốt ra những lời vô tình với Ngọc Thự: “Ngươi cứ nói với nó, đừng nói là Phong Cẩm, cho dù là Thừa Thiên Hiệu Pháp Hậu Thổ Hoàng Địa cũng không bảo vệ được nó! Việc này, bổn tọa tuyệt đối không bỏ qua!”

******

Lúc này, trong căn phòng ở Ngô Cư, Lam Không thừa dịp không có ai kiên quyết bám riết lấy Thanh Huyền

“Thanh Huyền, lần này con nhất định phải cứu sư bá, nghe nói mới sáng sớm sư phụ con đã đằng đằng sát khí tìm ta khắp Ngọc Hư Cung.” Lam Không gục đầu, mặt mày xám ngoét hoảng sợ. Y hiểu rõ nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất nên mưu toan tìm kiếm một chỗ trú thân an toàn: “Nếu muội ấy thật sự nổi giận, cắt lưỡi ta…”

Nói ra đúng là tự hại mình, biết rõ Thiên Sắc là người đã nói nhất định sẽ làm, bản thân lại như bị ma ám, hùng hổ phun chuyện chẳng biết giữ miệng!

“Không phải sư phụ con đã cảnh cáo người đừng có đi rêu rao khắp nơi sao?” Thanh Huyền hé đôi môi mỏng, nét mặt khẽ tươi cười nhìn Lam Không đầy sâu xa. Từ từ dựa vào đầu giường nhàn nhã nói chuyện, lời nào cũng mang theo ý châm chích chẳng chút đồng tình: “Rõ ràng là người tự chuốc họa vào thân, chẳng đáng thương chút nào.”

Trước khi sư phụ cảnh cáo, hắn cũng rất muốn nói cho sư phụ biết sư bá nát rượu là người không đáng tin lại càng không tốt tính, thay vì cảnh cáo uy hiếp chi bằng cứ cắt luôn lưỡi lại càng an toàn hơn. Chẳng qua, hắn lại cũng có phần hy vọng sư bá nát rượu đồn đại chuyện hắn và sư phụ thân mật này ra ngoài nên mới không nói.

Tốt nhất là làm cho gã ngụy quân tử Phong Cẩm kia hiểu rằng sư phụ cũng có người yêu thương không hề thua kém y!

Nghe Thanh Huyền chẳng thèm khách khí như thế, khuôn mặt hí hửng vì xem kịch vui của Lam Không trở nên bi thương, giận dỗi: “Ngươi là thằng nhóc vô lương tâm, sư bá ta những năm gần đây vất vả biết bao, không sợ uy hiếp, để ngươi và sư phụ ngươi…” Nói tới đây, theo tính nết của y là phải chen thêm vào vài từ phóng đại đầy ngạc nhiên để cho ra thật nhiều hình tượng, nhưng vì có điều kiêng kị nên cứng lưỡi, y nháy mắt mấy lần, khẽ ho một tiếng thay thế mấy chữ khó nói kia: “… Để ngươi với sư phụ ngươi… Khụ khụ… Nói ra thì tất cả đều tại ngươi!”

“Xem ra, Thanh Huyền phải cảm tạ sư bá đã đặt điều phỉ báng thanh danh của con và sư phụ nhỉ?!” Liếc nhìn Lam Không, Thanh Huyền cất giọng bình thản, khẽ nhíu mày mang theo chút kỳ lạ và châm biếm, vô tình làm méo mó khuôn mặt tuấn tú của hắn. Trong đôi mắt đen sâu thẳm bùng lên ngọn lửa, câu nói như rất thong dong nhưng ẩn chứa sự tức giận.

Lam Không đảo mắt, lập tức chụp lấy cơ hội cùng chung mối thù, thổi phồng khuyết điểm của người khác để hóa giải rủi ro của mình: “Tuy lời đồn đại về chuyện của con và sư phụ con rất nhiều, nhưng Phong Cẩm vẫn không tin, chứng tỏ là không xem con ra gì.” Rõ ràng là chuyện chẳng liên quan đến y nhưng lòng lại đầy căm giận, cực kỳ phẫn uất, giống như mộ phần tổ tiên của mình bị đào lên: “Bây giờ, con và sư phụ con ngọt ngào như vậy, những lời đồn này có vẻ như thật nên y nóng lòng như lửa đốt, mới sáng sớm đã phái cái đuôi Ngọc Thự tới đây, vừa đe dọa vừa dụ dỗ!”

“Có lẽ vậy.” Thanh Huyền miễn cưỡng, cũng không muốn phản bác cái gọi là “đe dọa dụ dỗ” kia thực ra có nghĩa gì, chỉ đáp lại mơ hồ, đôi mắt lạnh không chút ý cười ẩn chứa sự châm biếm sâu sắc: “Có thể được nhân vật cỡ như chưởng giáo sư bá để mắt, coi như đinh trong mắt gai trong thịt cũng là vinh hạnh của kẻ vô danh tiểu tốt con đây.”

Lam Không gật đầu liên tục như gà mổ thóc, bước đến trước mặt Thanh Huyền, cười như hoa cải dầu nở rộ, hết sức nịnh bợ: “Cho nên, Thanh Huyền à, con phải nhớ nói giúp ta trước mặt sư phụ con, nhớ thì thầm bên gối nhiều nhiều vào…”

“Thì thầm bên gối?” Thanh Huyền bị những từ này làm nghẹn lời không biết nên khóc hay cười, nhưng cảm thấy rất vui vẻ thoải mái, đang định đáp lại không ngờ đã thấy vạt áo đỏ bên cửa, lập tức giấu sạch mọi sự đắc ý, đáp lại một câu cho có lệ: “Khụ khụ, để xem tình hình đã.”

“Xem tình hình gì chứ?” Lam Không quay lưng về phía cửa nên không nhận ra chuyện gì, tiếp tục nói không ngừng: “Lưỡi của sư bá có còn hay không, bây giờ hoàn toàn dựa vào con! Thằng nhóc này, xưa nay nợ ta không ít, không được vô tình vô nghĩa, thấy chết không cứu như vậy!”

“Khụ khụ.” Thanh Huyền thoáng nhìn sắc mặt khó coi của Thiên Sắc, biết là hôm nay Lam Không khó thoát khỏi xui xẻo, chỉ biết nín cười cúi đầu, giả vờ đáp lại một câu: “Thanh Huyền đã cố gắng hết sức rồi.”

Nói cho cùng là do Lam Không xui xẻo, nếu dừng lại ở đây không chừng còn cơ hội thoát thân, nhưng đến lúc này y vẫn tiếp tục phát huy cái miệng bà tám của mình: “Nhưng mà nói đi nói lại , hôm qua hai người thật là vô cùng —” y trừng mắt vỗ vai Thanh Huyền, cổ vũ chẳng chút tốt đẹp gì: “Nghe theo sư bá chỉ có chuẩn thôi, chuyện nam nữ phải có ít chất xúc tác mới thành được! Sư muội ta tâm cao khí ngạo, xưa nay không coi ai ra gì, chẳng nhiễm bụi trần, bây giờ thấy bảo bối như con bị thương vì muội ấy, sao có thể không đau lòng? Con đó, phải hết sức cố gắng tận dụng cơ hội này, nhất định sẽ dễ như trở bàn tay.”

Nghe Lam Không nói chuyện như đúng rồi, lại thấy Thiên Sắc càng tới gần, Thanh Huyền càng không nhịn cười nổi, chỉ có thể cúi đầu ho khẽ để che giấu: “Khụ khụ.”

“Này, sao con cứ ho mãi thế?” Nếu là người khác, sợ là đã sớm phát hiện sự khác thường, chuẩn bị chuồn mất. Nhưng không biết sao hôm nay Lam Không rất chậm chạp không phát hiện điều gì bất thường, còn tiếp tục hỏi tới: “Này, nói đi nói đi, tối hôm qua sư phụ con có song tu với con không? Cảm giác đúng là mất hồn chứ?”

“Sư bá, xem ra Thanh Huyền không còn cách nào bảo vệ lưỡi của người được rồi.” Thanh Huyền bất đắc dĩ thở dài, không ngờ y sắp chết đến nơi mà chẳng hay biết gì, đành tốt bụng chỉ ra phía sau, vô cùng đồng cảm: “Người tự giải quyết đi nha.”

“Hả?” Lam Không nghe vậy mới giật mình, toàn thân cứng ngắc quay người lại, đối diện với khuôn mặt lạnh như băng của Thiên Sắc, sợ tới mức tim nảy lên tận ót, đổ mồ hôi ròng ròng: “Sư muội!?”

“Tay còn đau không?” Thiên Sắc nhìn Lam Không, dù sắc mặt rất khó xem nhưng lại không vội hỏi tội, chỉ lướt qua người y rồi nhìn Thanh Huyền.

Thanh Huyền mếu máo, rõ ràng bàn tay đã không còn đau nhiều như thế, nhưng vấn tiếp tục giả vờ đáng thương: “Đau!” Ánh mắt giống chó con mới sinh khiến người ta vô cùng thương hại và yêu thương.

Thiên Sắc thản nhiên nhìn bộ dáng giả bộ tội nghiệp của hắn, vạch trần không chút khách khí: “Vừa rồi vi sư thấy ngươi tranh luận với Ngọc Thự, thái độ kiêu ngạo tự đắc, nói chuyện vô cùng khí thế, chẳng giống đau đớn chút nào.”

Theo những lời này thì có thể hiểu nàng đã trở về từ lâu, hơn nữa còn nghe không sót một câu cuộc đối thoại của Thanh Huyền và Ngọc Thự.

“Hì hì…” Thanh Huyền hơi xấu hổ, nhưng dựa vào tính tình vô lại của mình nên cũng không thừa nhận bản thân giả vờ đáng thương: “Vừa rồi con hơi kích động nên quên cả đau.”

Lam Không thấy thầy trò nhà này ngọt ngào liếc mắt đưa tình chẳng coi ai ra gì nên chuẩn bị chuồn êm, không ngờ vừa bước chân lên chưa kịp đặt xuống đã nghe Thiên Sắc quát lên: “Đứng lại!”

Sau đó, Thiên Sắc từ từ bước lên, đứng sau lưng y, giọng nói bình thản khiến người ta dựng tóc gáy: “Lam Không sư huynh, bắt ta phải đi kiếm huynh khắp nơi, không ngờ huynh lại tự mò đến cửa!”

Lam Không chết đứng tại chỗ, đặt chân xuống cũng không được mà bước đi cũng không xong, vì khó chịu và hoảng sợ nên mặt mày y nhăn nheo như táo tàu!

“Sư muội, ta, ta, ta —”

Y cứ “Ta ta…” như cà lăm một lúc mà không nói được nguyên nhân.

Thiên Sắc cũng không muốn nói chuyện vô nghĩa với y nên nói thẳng: “Sư huynh nghĩ là lưỡi của mình đáng giá bao nhiêu?”

Nghe Thiên Sắc nhắc tới lưỡi của mình, trực giác mách bảo y có chuyện không lành, lòng nặng như đá đè, vội vàng nhấn mạnh không ngừng: “Vật báu vô giá! Hoàn toàn vô giá!”

“Huynh đã coi trọng lưỡi của mình như vậy —” Thiên Sắc nở nụ cười hiếm thấy, đột nhiên nói chuyện nhẹ như gió, giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ nhưng ý cười khác biệt không cho phép từ chối: “Vậy thì đổi bằng một ngàn năm tu vi cũng không xem là quá đáng chứ.”

Lam Không sững sờ, tạm thời quên mất phản ứng, chỉ trừng lớn mắt hỏi lại: “Có ý gì?”

“Một là huynh độ một ngàn năm tu vi cho Thanh Huyền, giúp nó trị thương, không thì ta cắt lưỡi huynh ném vào hóa yêu trì.” Nàng không dây dưa dài dòng, đôi đồng tử đen sáng ngời: “Lam Không sư huynh, huynh chọn đi.”

Đây là uy hiếp chẳng chút che giấu!

Uy hiếp không thèm giấu diếm!

“Một ngàn năm tu vi?” Vẻ mặt Lam Không như cầu xin, như chết cha chết mẹ, mày nhướn lên, sắc mặt dần trở nên thê lương không ngừng than khóc: “Sư muội, muội không nên độc ác vậy chứ?!”

“Thật không?” Thiên Sắc cũng không thèm để ý, nhướn cao mày, ánh mắt sắc bén như tên nhọn cuốn lấy hồn phách người khác, sự lạnh lẽo phủ khắp người: “Xem ra, sư huynh không thích luỡi của mình mà thích lựa chọn thứ hai đúng không?”

Lam Không uất hận đứng ngay tại chỗ, nhìn khuôn mặt không chút rung động của Thiên Sắc, biết nàng là người đã nói nhất định sẽ làm, y đắn đo một lúc cuối cùng đành phải cắn răng bằng lòng, vô cùng ấm ức.

“Được rồi, ta độ một ngàn năm tu vi cho thằng nhóc con này!”

Hết chương 34

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.