Thề Nguyền

Chương 53



Edit: Ong MD Beta: Vô Phương Người đi chua xót duyên ly cách

Kẻ ở sầu đau kiếp phũ phàng

(Tiểu Vũ Vi)

Một cô gái mặc váy xanh lam duyên dáng, lặng lẽ bước vào U Minh điện.

Nàng ấy rất xinh đẹp, có nét giống Bạch Liêm. Đôi mắt trong veo như nước, sóng mắt tuyệt đẹp. Má lúm đồng tiền hệt như đóa sen nở rộ trong nước, khí chất say mê cuốn hút, vô cùng cao quý. Nhưng lúc này, khuôn mặt nàng bị một màn sương lạnh che khuất, nhẹ nhàng bước về phía trước. Vừa nhìn thấy Triệu Thịnh và Tố Bạch, đôi mắt sáng trong chợt tối dần.

“Tỷ tỷ!”

Nhìn thấy người con gái ấy, sắc mặt Bạch Liêm giãn ra. Y vội vàng kêu lên, đồng thời lặng lẽ nháy mắt ra hiệu và chỉ điểm. Y muốn nói rằng Bắc Âm Phong Đô đại đế ra vẻ trấn định chắp tay đứng phía sau thực ra là đang nóng như lò thuốc nổ, lựa lời tốt đẹp mà nói, đừng lỗ mãng.

Hàm Nhị coi như không nhìn thấy, chỉ lấy một tấm lệnh bài màu xanh ngọc từ trong tay áo, khẽ vung lên cởi hết gông xiềng và dây xích trên người Triệu Thịnh. Người con gái này, Tố Bạch chưa từng gặp nên không biết lai lịch, nhưng khi Triệu Thịnh ngẩng lên nhìn nàng thì ánh mắt kia rõ ràng là biết hết mọi chuyện, nhưng lại lạnh lùng xa cách.

Y biết người phụ nữ này là mẹ ruột của y.

Nhưng người phụ nữ sinh ra y cũng là người vứt bỏ y.

Có những sự thật, không phải y không biết, nhưng chính vì biết nên trong lòng có chút căm hận, bất bình và cũng có vài phần hối hận.

Mặc dù mang thân phận là tiểu vương gia của Ninh An phủ, nhưng y hiểu rõ đây chỉ là tạm bợ. Thật ra cho đến bây giờ y chỉ có hai bàn tay trắng, điều thật sự thuộc về y chỉ có mình Tố Bạch.

Không xa không rời, không ngờ Tố Bạch lại theo đến tận Âm ty!

“Bạch Liêm, thả bọn họ ra.” Thấy ánh mắt và sắc mặt của con trai đầy oán hận, Hàm Nhị cũng không giải thích gì, chỉ xoay người đặt lệnh bài màu xanh ngọc dưới chân Bắc Âm Phong Đô đại đế, cất giọng nhẹ nhàng hờ hững: “Ta đã mang Lục Hồn Phiên trở lại, muốn chém muốn giết tùy các người xử trí, đừng đổ họa cho người vô tội.”

Bạch Liêm thầm kêu không xong rồi, lập tức hoà giải: “Tỷ tỷ, không phải phụ quân —”

Đáng tiếc, y còn chưa nói hết câu, Bắc Âm Phong Đô đại đế đã tức giận vô cùng hệt như thuốc nổ bị châm ngòi chợt nổ tung!

“Đứa con gái bất hiếu này, cái gì gọi là đổ họa cho người vô tội?” Bắc Âm Phong Đô đại đế giận dữ dẫm nát Lục Hồn Phiến, sắc mặt khó coi giống như bị người ta cho một đấm. Phất mạnh tay áo, ông chỉ vào Triệu Thịnh, tức giận đến độ đôi mắt như bốc lửa. Nghiến răng nghiến lợi, dường như không giữ được bình tĩnh nữa, muốn dậm chân đấm ngực hét lên: “Ngươi dám nói thằng nhóc này không phải nghiệt chủng do ngươi và thằng khốn nạn kia sinh ra?!”

Hàm Nhị không trả lời, vẫn bình thản như trước, thản nhiên nhìn cục diện trước mặt coi như chẳng có gì đáng bàn tới. Chỉ có đôi mắt hờ hững thoáng tiết lộ sự mất bình tĩnh từ đáy lòng nàng, nhưng bị nàng mạnh mẽ khống chế không cho bộc lộ cảm xúc lẫn sự yếu đuối ra ngoài.

Trước khi đắc đạo, Bán Hạ là người phàm nên khi sinh ra Triệu Thịnh cũng là người phàm. Sở dĩ nàng đưa con cho Ninh An vương phủ nuôi nấng trưởng thành là vì muốn con mình sống ở một nơi tự do, xung quanh đều có những người giống mình. Bằng không với thân phận của nó, bất luận là ở Ngọc Hư Cung hay Âm ty đều bị phân biệt đối xử.

Nhưng Triệu Thịnh không hiểu được nỗi khổ tâm của nàng, còn nàng, cũng có khúc mắc của mình.

Bắc Âm Phong Đô đại đế thấy nàng không trả lời, ra vẻ cam chịu, hung hăng siết tay lại, tức giận trừng mắt: “Nếu không phải lúc nãy phát hiện không có tên và kiếp của nó trong sổ sinh tử thì ta cũng không biết nó là… Ông vốn không định bắt bẻ, vốn định gọi hai tiếng cháu ngoại. Nhưng nghĩ tới cha ruột của Triệu Thịnh là người mình căm ghét vô cùng thì nghẹn lời, khuôn mặt già nua tức giận đỏ bừng.

“Thằng bé là con trai của con, không phải nghiệt chủng.” Khuôn mặt Hàm Nhị bình thản, giọng nói lạnh nhạt. Đôi mắt ngạo nghễ, lông mày nhướn cao, sẵn sàng nhận hết mọi tội lỗi về mình: “Sổ sinh tử, những gì liên quan đến thằng bé đã bị con xé sạch rồi.”

Vừa nghe những lời này, Bắc Âm Phong Đô đại đế lại vô cùng buồn bực, vì đầy phẫn nỗ mà người run lên: “Ngươi là hậu duệ huyết thống thuần khiết của thần, bây giờ lại sinh ra thứ —”. Ông tức giận đến phát run, tuy rằng miệng nói không chọn lời nhưng cũng không muốn vứt bỏ thể diện của mình, đành phải gầm lên trách cứ: “Đứa con gái bất hiếu này, ngươi dám nói bấy lâu nay ngươi và thằng khốn kia vẫn qua lại không danh không phận như vậy phải không?”

Năm đó, ông biết con gái mình và một người phàm đắc đạo tên Bán Hạ tình đầu ý hợp. Nhưng vì bất mãn xuất thân phàm nhân của Bán Hạ, bèn kiên quyết yêu cầu con gái mình cắt đứt qua lại.

Nhưng có thứ gọi là con hơn cha, tuy bề ngoài Hàm Nhị là một cô gái dịu dàng nhưng trong lòng lại cực kỳ cứng rắn, kiên cường. Nàng lấy trộm Lục Hồn Phiên để có thể qua lại Âm ty và dương gian dễ dàng. Thường xuyên gặp gỡ, kết thành uyên ương, kết quả là nàng có thai. Lúc biết phụ quân của mình hùng hổ đi tìm Bán Hạ tính sổ cũng là lúc nàng cắt đứt qua lại với y, từ đó về sau hoàn toàn không có tin tức.

Không phải Bắc Âm đại đế không muốn đi tìm con gái, dù sao cũng là máu mủ của mình, đáng thương cho tấm lòng của bậc làm cha làm mẹ trong thiên hạ. Năm đó, mọi khúc mắc là vì vấn đề huyết thống, sau khi xảy ra mọi chuyện ông cũng thấy bản thân có chỗ không đúng, nhưng nếu con bé nhận sai, chỉ cần lên tiếng cầu xin mấy tiếng thì ông sẽ mềm lòng. Đáng tiếc, đứa con gái duy nhất của ông lại rất cứng đầu, nhất định không chịu nhận lỗi khiến ông không biết làm sao cho phải.

Những năm gần đây, ông vẫn cho rằng Bán Hạ lén lút giấu giếm con gái mình, nhưng Bán Hạ trước giờ vẫn một thân một mình, không hề có sơ hở. Nếu không phải lần này Hoa Bất Ngôn bí mật đến báo, ông cũng chẳng thể tìm ra dấu vết từ Triệu Thịnh.

Không thể không tức giận được! Xưa nay ông là người rất coi trọng sĩ diện, coi trọng huyết thống, nếu để cho người ta biết con gái mình không danh không phận, chưa gả đã có con, mà lại còn sinh ra một người phàm thì chẳng phải cái danh “ông ngoài hờ” sẽ bị người ta đâm chọt sau lưng sao?

“Từ lúc sinh Thịnh nhi, con chưa gặp chàng lần nào.”

Lúc này, Hàm Nhị cũng không im lặng cam chịu nữa, chỉ lạnh nhạt giải thích một câu. Đáng tiếc câu trả lời không hề nằm trong suy đoán của Bắc Âm Phong Đô đại đế, cho nên vừa nghe xong ông tức đến nghẹn họng, thiếu điều muốn hộc máu ngay tức thì.

Chỉ trong chớp mắt, lập trường của ông đã muốn đổi từ “ông ngoại hờ” trở thành “cha già gào thét” vì tức giận con gái.

“Là sao? Thằng khốn tự cho là phong nhã kia, uổng công tự xưng tinh thông cầm kỳ thi họa mà không biết chút lễ nghi liêm sỉ gì sao? Ăn xong chùi mép, sau đó cả đời không qua lại với nhau ư? Chẳng lẽ nó không nghĩ tới chuyện chịu trách nhiệm sao?” Bắc Âm Phong Đô đại đế nổi trận lôi đình, hận không thể lập tức xách cây rìu “Bàn Cổ” xông lên Ngọc Hư Cung Tây Côn Luân, chém thằng khốn ăn xong chùi mép vẩy mông bỏ chạy thành hai mảnh! Cuối cùng, ông lại nhớ tới tên Phong Cẩm mưu mô, gian xảo bám đuôi Hạo Thiên, nghĩ đến chuyện con trai mình từng vì y mà phải chịu thiệt thòi, liền kết luôn một câu: Đúng là mấy kẻ phàm nhân đắc đạo trên Tây Côn Luân chẳng có kẻ nào tốt đẹp!

Nhưng với kết luận chủ quan bao che này, Hàm Nhị không hề cảm kích, chỉ cười lạnh một tiếng: “Ngày đó phụ quân không đồng ý cho con và chàng ở bên nhau, chúng con rất biết nghe lời mỗi người một ngã. Vậy mà bây giờ phụ quân cũng không hài lòng, chẳng biết phải làm thế nào người mới chịu chấp nhận?”

“Chấp nhận” giống như một từ rất nặng nề, đánh thẳng về phía Bắc Âm Phong Đô đại đế, chỉ thấy khuôn mặt già nua của ông hết đỏ lại xanh, từ xanh chuyển sang tím ngắt, cuối cùng là trắng bệch, rất thú vị.

Bắc Âm Phong Đô đại đế vạn vạn lần không ngờ rằng, sự bao che khuyết điểm của bản thân mình lại biến thành không thể chấp nhận được trong mắt con gái, lúc này tức giận không có chỗ trút, nắm tay siết chặt, giống như cố gắng hết sức kìm chế cơn giận dữ.

“Ngươi! Đứa con gái bất hiếu này!” Ông nghiến răng nghiến lợi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nổi giận quát lên: “Ngươi không biết liêm sỉ đã đành, lại còn dám vì nghiệt chủng này phạm luật trời, dám xé sổ sinh tử, gây rối loạn luân hồi. Ngươi khiến ta không còn mặt mũi nói chuyện với ma quỷ ở Âm ty nữa.”

“Con biết xưa nay phụ quân rất giữ thể diện.” Hàm Nhị mở mắt ra, khuôn mặt thanh tú tuyệt đẹp, đôi mắt sáng như ngọc, cho dù mỉm cười cũng chỉ nhàn nhạt như không. Lời nói hờ hững nhưng vô cùng cứng rắn kiên quyết: “Nếu đã phạm luật trời, chẳng phải phụ quân đã có Phược Tiên Tác sao? Cứ trói con lại đưa lên Lăng Tiêu điện xử tội, hoặc là cứ theo luật ném xuống Tru Tiên đài.”

“Ngươi! Ngươi! Ngươi! Từ nay về sau, ngươi đừng mong bước ra khỏi địa phận quỷ giới nửa bước!” Bắc Âm Phong Đô đại đế tức giận đến độ toàn thân run rẩy, đôi mắt tối sầm lại. Vô tình liếc sang nhìn Triệu Thịnh, dù là nét mặt hay thái độ cũng giống hệt Hàm Nhị, cũng là kiên cường, hờ hững, càng khiến ông như bị đổ thêm dầu vào lửa khiến lửa giận bốc cao ngút: “Còn nó, tuy rằng là nghiệt chủng không danh không phận, nhưng vẫn là người nối dõi quỷ giới ta, sau này đừng mong trở về dương gian!”

Sau đó, ông lại đảo mắt nhìn Tố Bạch, đối mặt với một phàm nhân yếu ớt, nhìn từ trên cao xuống khiến ông có cảm giác vượt trội, điều này càng làm sự khinh miệt trong người dâng lên: “ Không biết mẹ con ngươi nhìn người thế nào nữa? Mẹ thì coi trọng một thằng khốn tự cho là phong nhã, còn con lại coi trọng một Thiên sát cô tinh —”

Ông lại hừ một tiếng, sự căm ghét khinh thường người phàm đã ăn sâu trong máu. Lại nhìn Bạch Liêm đứng bên cạnh, ông nhớ lại cảm giác không mấy tốt đẹp về Thiên Sắc lúc nãy, cảm thấy uy nghiêm của bản thân bị một đám con cái không nên thân làm mất sạch, liền quát Bạch Liêm: “Còn ngươi nữa, thằng con bất hiếu này, chọn gì không chọn lại vừa mắt một yêu nữ tai tiếng bê bối, không biết mắt ngươi sinh ra để làm gì nữa!”

Bạch Liêm biết Bắc Âm Phong Đô đại đế đang nổi nóng, nên chỉ im lặng, không cãi lại cũng không trả lời, để mọi chuyện nguôi bớt.

Quả nhiên, không thấy ai nói gì, cơn tức giận của Bắc Âm Phong Đô đại đế tạm vơi bớt một chút. Có lẽ hơi mỏi mệt, ông phất phất tay bảo Bạch Liêm: “Kêu quỷ sai đưa cô gái tên Tố Bạch này đi uống nước Vong Xuyên, để cho nó quên hết mọi chuyện sau đó đưa về dương gian!”

Bạch Liêm thoáng nhìn Tố Bạch, lại nhìn Hàm Nhị, hai chị em trao đổi qua ánh mắt, sau đó y chậm rãi đã mở miệng: “Phụ quân, cô gái này đã có thai…”

“Đúng là phiền phức không ngớt mà!” Cơn giận của Bắc Âm Phong Đô đại đế vừa mới nguôi giờ lại bùng lên. Ông vốn không coi Tố Bạch ra gì, bây giờ tự nhiên sinh ra chuyện này mới để ý đến. Cảm thấy Tố Bạch giống hệt con gái mình, chưa cưới đã mang thai, sao không nổi giận lôi đình được chứ? Nghĩ lại thì, không thể cho uống nước Vong Xuyên được, chẳng lẽ phải đưa Triệu Thịnh về dương gian thật sao?

Trong khoảnh khắc, ông không nghĩ được gì cả, hai hàng lông mày nhíu chặt, lòng thầm oán hận: “Không biết ta đã gây nên tội lỗi gì!”

Câu oán thầm này lọt vào tai Thanh Huyền, trong Linh Lung Cục, hắn đang nắm tay Thiên Sắc, nhịn không nổi bật cười.

“Ngoan cố không chịu thay đổi, gia trưởng ích kỷ, tự cho là đúng, chia rẽ uyên ương!” Thanh Huyền quay đầu lại nhìn Thiên Sắc, liệt kê những điểm bất ổn trong lời nói của Bắc Âm Phong Đô đại đế, cười nhạt ra vẻ bề trên với lão già cổ hủ kia: “Lão già Bắc Âm này đến giờ vẫn chưa biết là bản thân mình gây nên tội lỗi gì nữa!”

Thiên Sắc không nghe được âm thanh bên ngoài Linh Lung Cục, lúc này lòng đang rối loạn. Nghĩ đến những ngày gần đây Thanh Huyền khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, lại cảm thấy bản thân mình hình như đã quên thứ gì đó rất quan trọng. Mãi đắm chìm trong dòng suy tư nên chỉ khẽ gật đầu, coi như đã nghe thấy.

“Sư phụ, nếu chúng ta đi ra ngoài, người có chắc chắn sẽ mang được Triệu huynh đi trước không?” Thanh Huyền thấy nàng không yên lòng, bèn nắm tay chặt nàng.

Hắn nói như vậy vì biết hồn phách Triệu Thịnh bị giữ lâu trong này, nếu trong trở về dương gian kịp thời mà dương khí trong thân thể tan hết thì trời cũng hết cách nên muốn giải quyết nhanh chóng. Nếu Bắc Âm Phong Đô đại đế không thể giữ Tố Bạch lại thì để hắn dẫn Tố Bạch trở về dương gian bằng đường miếu Thành Hoàng.

Linh Lung Cục này không vây được hắn, Bắc Âm Phong Đô đại đế coi như đã thua. Nhưng vì đề phòng những mưu ngầm nên hắn luôn giấu mình rất giỏi, sau đó bất luận là tính toán hay đánh bừa cũng không hề thua nước nào.

Thiên Sắc ngẩng mặt lên, hơi chần chờ: “Nếu có thể đi ra ngoài, thì đưa Triệu Thịnh đi cũng không thành vấn đề, nhưng mà —”, dừng một chút, nàng khẽ cười khổ, đang định nói chuyện hồn phách mình vào Linh Lung Cục sẽ rất khó ra ngoài, nhưng Thanh Huyền đã nhanh chóng túm lấy tay nàng.

“Tốt lắm, chúng ta ra ngoài thôi!” Hắn xông qua cánh cửa bên trong, dẫn theo Thiên Sắc ra khỏi Linh Lung Cục, hồn phách lập tức trở về thân thể.

Tuy rằng Thiên Sắc rất chấn động, nhưng biết lúc này không nên dây dưa nên vừa ra khỏi Linh Lung Cục đã lao thẳng đến Triệu Thịnh, thừa dịp ánh sáng lóe lên, niệm chú dẫn theo hồn phách y biến mất.

“Nha đầu Thiên Sắc, ngươi muốn dẫn nghiệt chủng này đi đâu?” Bắc Âm Phong Đô đại đế hét lên, biết Thiên Sắc chuẩn bị dẫn Triệu Thịnh về dương gian, lập tức đuổi theo: “Đây là việc nhà của Âm ty ta, không liên quan đến ngươi!”

Thanh Huyền vốn đang ngồi trước Linh Lung Cục liền mở mắt ra, nhanh tay ngăn Bắc Âm Phong Đô đại đế lại, còn không quên ngứa miệng đáp lễ một câu chọc người ta tức chết: “Vợ chồng người ta muốn thành thân sinh con, cũng là việc nhà người ta, có liên quan gì đến lão đâu!”

Tức giận đến cực hạn, Bắc Âm Phong Đô đại đế giơ tay lên, gọi rìu Bàn Cổ trong mười hai thần khí ra bổ về phía Thanh Huyền chẳng chút lưu tình. Thiên Sắc chỉ thấy ánh sáng lóe lên, vừa mới niệm xong đã thấy cảnh hoảng sợ khiếp người như vậy, hốt hoảng kêu lên: “Thanh Huyền cẩn thận!”

Lúc đó, chỉ thấy Thanh Huyền không chút sợ hãi rút Càn Khôn kiếm ra, nghênh đón Bắc Âm Phong Đô đại đế. Thanh kiếm khác người trong tay hắn lúc này phát ra ánh sáng chói mắt cùng tiếng kêu bén nhọn khiến người ta khiếp sợ.

Mũi kiếm và lưỡi rìu chạm vào nhau tóe lửa, chiếu sáng khuôn mặt Thanh Huyền, càng làm tôn lên nét tôn nghiêm lạnh lùng thấu xương!

Hình ảnh này khắc sâu trong mắt Thiên Sắc.

******

Đưa hồn phách Triệu Thịnh trở lại dương gian, Thiên Sắc không dám trì hoãn, lập tức thắp đèn chong (thắp suốt ngày đêm trước tượng Phật) đưa hồn phách Triệu Thịnh trở về thân thể. Sau đó nàng ngưng thần, mặc kệ Chu Ngưng đang nóng lòng hỏi “Thanh Huyền sư phụ đang ở đâu”, định liều mạng quay lại Âm ty cứu Thanh Huyền, không ngờ lại gặp Bán Hạ.

Bán Hạ đang đỡ Tố Bạch, còn trên lưng y đang cõng một người, chẳng phải là Thanh Huyền sao? !

Như hiểu rõ sắc mặt nàng, Bán Hạ cúi người, trấn an: “Đừng lo lắng, hắn chỉ hôn mê chưa tỉnh thôi, không có gì đáng ngại.”

Tuy nói thế, nhưng trái tim Thiên Sắc vẫn lơ lửng trên cao. Không biết phải nói gì, chỉ vội vàng bước qua đỡ Thanh Huyền. Cảm nhận được thân thể ấm áp của hắn, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, trái tim mới quay về vị trí cũ, cũng tràn đầy an tâm và ngọt ngào.

Vừa rồi do quá lo lắng nên trái tim nóng như lửa đốt, như xẻ làm hai mảnh, nhưng bây giờ nhìn thấy hắn không bị tổn thương gì, trái tim mới khép lại.

Nàng không biết sau khi mình đưa Triệu Thịnh đi đã xảy ra chuyện gì, lại gặp Bán Hạ vội vã chạy về Âm ty tìm Hàm Nhị nên nàng cũng không hỏi nhiều.

Tố Bạch cũng không sao, sau khi nghỉ ngơi liền vội vã đi thăm Triệu Thịnh.

Nhưng Thanh Huyền hôn mê lâu quá, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.

Dù hắn hôn mê nhưng khi lúc mê man vẫn có thể tìm được tay nàng, nắm được rồi thì giữ chặt nhất quyết không buông, cứ thế ôm vào trong ngực miệng lẩm bẩm không ngớt hai chữ —

Sư phụ.

Đến giờ nàng vẫn chưa nghĩ ra, vì sao hắn có thể nhanh chóng tìm được cửa sinh trong Linh Lung Cục, còn dẫn được hồn phách của nàng ra ngoài. Thậm chí từ khi nào hắn đã có sức mạnh để chống lại Bắc Âm Phong Đô đại đế?

Lúc này, hắn trong mắt nàng, vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Dưới ánh trăng, Thiên Sắc nhìn khuôn mặt say ngủ rất bình yên của hắn, trong lòng đột nhiên xao động. Nàng vẫn biết Thanh Huyền nhìn rất “được”, nhưng chưa bao giờ dám nhìn kỹ khuôn mặt hắn. Bây giờ nhìn lại, người ngoài đồn rằng nàng rất coi trọng “Sắc đẹp” của hắn cũng không kỳ lạ.

Đôi mày thẳng, đen rậm kéo dài lên tận tóc mai, cực kỳ khí phách, đôi mắt trong suốt như ánh trăng, khi vô tình kết hợp với nụ cười ranh mãnh, lúc nào cũng chớp chớp giả vờ đáng thương, nhưng không hề che giấu được sự sắc bén trời sinh. Sóng mũi cao thẳng, thu hút ánh nhìn, nhất là đôi môi khẽ cong lên —

Không biết vì sao, nàng luôn nhớ rõ những lời nói lưu luyến của hắn, sự len lỏi của hắn trong suy nghĩ và sự rối loạn, si mê của nàng.

Khoảnh khắc đó, nàng đột nhiên nhớ lại cuộc nói chuyện với Bán Hạ sư huynh tối hôm đó —

“Thiên Sắc, muội có biết vì sao ta thích Hàm Nhị không? … Ban đầu là vì nàng giống muội… Kiêu ngạo, lạnh lùng, kiên cường, không chịu thỏa hiệp… Nhưng sau đó, ta phát hiện ra, nàng là nàng, muội là muội… Ta vẫn thường nghĩ, không ai có thể thay thế muội… Không ngờ, nàng đã vô thức bước vào lòng ta tự lúc nào…”

Khi đó, tâm nàng như nước, không thể hiểu sự kỳ diệu của câu nói này, nhưng bây giờ nàng đã hiểu ra.

Giống như vậy, nàng đã từng nghĩ không ai có thể thay thế Phong Cẩm, thật không ngờ, từ lúc nào Thanh Huyền đã vô thức bước vào lòng nàng.

Đêm lạnh như nước, nàng lẳng lặng nhìn khuôn mặt say ngủ của hắn, cuối cùng khẽ cười, đặt bàn tay còn lại lên mu bàn tay hắn, cảm nhận sự ấm áp.

Hết chương 53

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.