Thề Nguyền

Chương 56



Edit: Như Bình Beta: Vô Phương Nghe Dụ Lan bỗng thốt những lời cường điệu, ngay lập tức Phong Cẩm biết Thiên Sắc đang ở gần đây. Tuy nhiên y vẫn giữ nét mặt bình thản nhìn thẳng về phía trước, không tìm kiếm bóng dáng nàng ở xung quanh.

Y và nàng giờ đã như người xa lạ, gặp lại nhau cũng chẳng biết nói gì, nhưng giữa hai người vẫn tồn tại một sự hiểu ý ngầm. Ở ngoài miếu nguyệt lão, y biết nàng là người rất cảnh giác thì làm sao có thể không biết y đang đứng bên ngoài. Nhưng nếu nàng đã chọn làm như không thấy, đã vậy thì không cần nói toạc tất cả ra.

Và có lẽ, trở thành người xa lạ là kết cục tốt nhất của y và nàng.

Nhưng, lời Dụ Lan có thể tin được mấy phần?

Đó liệu có phải là sự thật, Thiên Sắc từng nhờ Bán Hạ trộm cửu chuyển chân hồn đan cho tên ranh kia sao?

Bây giờ, Bán Hạ đã mất tích, đương nhiên không thể xác nhận được chuyện này. Nhưng, nếu Thiên Sắc thật có ý định này….

Thiên Sắc, rốt cuộc nàng đang nghĩ gì?

Thân là đệ tử của Thần Tiêu phái, chẳng lẽ nàng không biết hậu quả trộm cửu chuyển chân hồn đan rất nghiêm trọng hay sao?

cửu chuyển chân hồn đan chính là thánh phẩm do Thái Thanh Đạo Đức Thiên tôn chế luyện, nó tích tụ linh khí trời đất và tinh hoa nhật nguyệt. Mất hơn mười vạn năm mới có thể luyện ra một viên, không những có khả năng cải tử hoàn sinh, trường sinh bất lão, mà còn có thể khiến người uống thoát khỏi sống chết và luân hồi trong lục giới. Cho nên, cửu chuyển chân hồn đan chính là báu vật của Đâu Suất Cung, khắp lục giới có lắm kẻ mơ ước thứ này.

Thiên Sắc tu thành tiên từ yêu thân, nếu nàng trộm cửu chuyển chân hồn đan, đừng nói đến việc nàng sẽ bị trục xuất khỏi Thần Tiêu phái, vĩnh viễn không nhìn thấy ánh mặt trời, mà e rằng nàng sẽ chẳng có một chỗ an thân trong lục giới. Nếu Thiên Sắc bất cẩn rơi vào tay Hạo Thiên, chẳng những sẽ bị nhốt vào Khóa Yêu tháp hủy mất mấy ngàn năm tu vi, mà cuối cùng chỉ e sẽ bị đưa vào Hóa Yêu trì, hồn phách tan thành tro bụi.

* Khóa Yêu tháp: tháp dùng để nhốt yêu ma. Giới thiệu có nhắc tới: Trăm năm trong tháp khóa yêu.

Hóa Yêu trì: Nơi để tiêu diệt yêu ma, gần giống với Tru Tiên đài trong Tam Sinh Tam Thế Thập Lý Đào Hoa.

Tan thành tro bụi…

Nghĩ vậy, một cảnh tượng cực kỳ đáng sợ bất giác lướt qua đầu Phong Cẩm…

Dòng máu đỏ sẫm bắn tung tóe, đầm đìa mặt cỏ, y phục đỏ tươi như máu vây lấy cơ thể gầy yếu rơi từ trên cao xuống, tựa như đóa hoa héo rũ rơi khỏi đài hoa, trong tích tắc nổ tung thành vô số mảnh nhỏ, tựa như những bông tuyết trắng tan ra dưới ánh mặt trời rồi hoàn toàn biến mất dưới vực sâu vô tận.

Đó chính là cảnh tượng Thiên Sắc đi vào chỗ chết, hồn phi phách tán!

Phong Cẩm bất giác hoảng hốt toát mồ hôi lạnh ròng ròng, lúc này y mới phát hiện mình đã rơi vào ma chướng, bèn vội vã tập trung tinh thần. May mà, Dụ Lan ra tay trước chiếm lấy tiên cơ phá hỏng dự tính của Thiên Sắc. Nếu không, để Thiên Sắc có cơ hội trộm cửu chuyển chân hồn đan, mọi chuyện e rằng khó lường.

Thiên Sắc và Thanh Huyền vốn đứng xem cuộc vui ở một nơi bí mật gần đó, khi biết Dụ Lan trộm được cửu chuyển chân hồn đan của Đâu Suất Cung thì đã lấy làm kinh ngạc. Bây giờ bị Dụ Lan chỉ đích danh nơi lẩn trốn và tố cáo ý định trộm cửu chuyển chân hồn đan, hai người bèn phóng khoáng xuất hiện.

Thiên Sắc không ngạc nhiên với chuyện Dụ Lan trộm cửu chuyển chân hồn đan là vì Cứ Phong, nhưng mà Dụ Lan đã lợi dụng cơ hội nào trộm thuốc, tại sao nàng hoàn toàn không biết? Bởi vì Đâu Suất Cung được canh gác rất nghiêm ngặt, chỉ có Bán Hạ được Thái Thanh Đạo Đức Thiên tôn xem trọng, mới có cơ hội bước vào Đâu Suất Cung.

Chẳng lẽ…

“Rốt cuộc ngươi…” Lòng cực kỳ hoài nghi, Thiên Sắc nhìn thẳng vào Dụ Lan, nói lấp lửng. Nếu tất cả mọi thứ đúng như nàng dự đoán, vậy có lẽ Dụ Lan sẽ hiểu được.

“Ngươi muốn hỏi ta, rốt cuộc là ai giúp ta đi trộm cửu chuyển chân hồn đan, hay là muốn hỏi ta đã thừa cơ trộm cửu chuyển chân hồn đan lúc nào?” Quả nhiên, Dụ Lan không những hiểu nửa câu hỏi mà còn tự động bổ sung đầy đủ. Có điều, Dụ Lan cũng không phúc hậu gì, nàng cố tình trả lời trước mặt Phong Cẩm: “Đúng, là Bán Hạ sư huynh của ngươi trộm được lúc ngươi đến Cửu Trọng Ngục cứu tiểu đồ đệ của ngươi.”

Thiên Sắc đột nhiên chẳng biết nói sao. Tuy lúc trước Bán Hạ dùng chuyện này làm điều kiện trao đổi để giúp Triệu Thịnh vượt qua kiếp nạn, nhưng Bán Hạ cũng không hứa chắc sẽ giúp nàng trộm cửu chuyển chân hồn đan. Bây giờ, vì lý do gì mà Bán Hạ lại giúp Dụ Lan trộm cửu chuyển chân hồn đan?

Thật ra trong chuyện này có huyền cơ gì?

Thiên Sắc không nói lời nào, Dụ Lan liếc nhìn Thanh Huyền đứng cạnh Thiên Sắc, nàng phì cười, đưa mắt nhìn sang Phong Cẩm: “Phong Chưởng giáo, tình nhân cũ của ngươi xem ra đã ân đoạn nghĩa tuyệt với ngươi thật rồi. Nàng ta chẳng những không nói một câu, mà cũng chẳng màng liếc nhìn ngươi một cái.” Dụ Lan cố tình thở dài, tiếp tục đổ dầu vào lửa, có ý định biến tình cảnh xấu hổ thành tình thế chẳng thể thu xếp: “Cũng khó trách, lúc trước đã có rất nhiều người vây quanh nàng, bây giờ bên cạnh nàng còn có một tiểu đồ đệ tuấn tú cuồng si… Tiểu đồ đệ của nàng quả thật ưu tú hơn cả ngươi…

Dụ Lan càng nói càng quá đáng, Phong Cẩm khẽ híp mắt lại, ánh mắt u ám, chiếc cằm nhọn không rõ ràng lắm dưới ánh sáng nhàn nhạt, trông như có vẻ không vui. Nhưng ngay lập tức, một nụ cười nhẹ nhàng như mây chợt tỏa ra trên khuôn mặt xưa nay thâm tàng bất lộ: “Công chúa Dụ Lan, ngươi không cần phải châm dầu vào lửa lúc này để làm ngư ông thu lưới, bây giờ ngươi không còn đường trốn đâu.”

“Không còn đường trốn? Ngươi cho là ta sợ ngươi ư? Nếu không phải lúc trước ta đã hứa với Hàm Nhụy, nhất định phải chờ ở đây cho đến khi con nàng thành thân, thế nên ta không thể không sống tạm trong cơ thể Cửu Công chúa. Nếu không, ngươi cho rằng ngươi có thể tìm thấy tung tích của ta ư?” Bị người khác đoán được ý đồ, Dụ Lan hơi kinh ngạc, nụ cười càng lúc càng nhạt nhòa. Nàng khẽ hừ, ánh mắt sâu thẳm như hai thanh đao bằng băng tuyết u ám khó lường: “Phong Chưởng giáo, ngươi và Bán Hạ tốt xấu gì cũng là sư huynh đệ, cần gì phải tuyệt tình đến mức không chờ thêm được vài ngày? Đợi sau khi Tố Bạch và Triệu Thịnh thành thân, lúc đó ai có bản lĩnh thì cửu chuyển chân hồn đan thuộc về người đó!”

Bốn từ “thuộc về người đó” của Dụ Lan rõ ràng là đang khiêu khích, theo như tính cách dứt khoát không dây dưa của Phong Cẩm xưa nay, nhất định sẽ không cho nàng một cơ hội. Nhưng lúc này, thái độ của y quả hơi khác thường. Phong Cẩm cẩn thận quan sát Dụ Lan và Cứ Phong, thật không biết y đang giở trò gì, Phong Cẩm mỉm cười đáp: “Quyết định vậy đi.”

“Sư phụ!”

Tử Tô đứng một bên cuống quýt, nàng ta muốn lên tiếng nhưng đã bị Phong Cẩm phất tay cản lại.

“Vi sư biết mình đang làm gì.” Phong Cẩm rũ mắt xuống như đã quyết định điều gì đó rất quan trọng, khi ngẩng đầu lên, y lặng lẽ nhìn Thiên Sắc, chợt bắt gặp Thiên Sắc đang nhìn chằm chằm Dụ Lan và hoàn toàn không ngó ngàng tới y.

Dụ Lan nhận thấy rất rõ vẻ khác thường của Phong Cẩm và sự lạnh nhạt của Thiên Sắc, phút chốc Dụ Lan cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng lại không thể nắm bắt. Dụ Lan khẽ cắn môi, nàng cố áp chế cơn sóng ngầm trong lòng, đưa mắt liếc Thanh Huyền vẫn trầm mặc chẳng nói một lời, Dụ Lan cất tiếng nhưng những lời đó không giống đang nói với Thanh Huyền: “Thứ ta đã muốn thì nhất định phải có cho bằng được!”

“Thật sao?” Thiên Sắc âm thầm bước lên một bước, đứng trước người Thanh Huyền cản lại tầm mắt của Dụ Lan, môi khẽ nhếch một nụ cười lạnh lùng, những tia sáng lạnh ngập tràn đáy mắt bình thản xưa nay, giọng nói sắc bén như kiếm: “Vậy phải xem ngươi có đủ bản lĩnh không đã!”

******

Trở về phòng ngủ, Thanh Huyền vẫn không nói một lời.

Quan sát nét mặt hơi ảm đạm của Thiên Sắc, hắn càng nghĩ càng thêm ngờ vực. Thanh Huyền ngoan ngoãn pha một tách trà, cung kính dâng cho Thiên Sắc, giọng điệu cũng cực kỳ thận trọng: “Sư phụ…”

Thiên Sắc vươn tay đón lấy tách trà, nhưng nàng không uống mà đặt xuống chiếc bàn bên cạnh. Đôi mắt luôn bình thản giờ lại xa xăm không trông thấy đáy, ẩn hiện sự sắc bén khó nói nên lời: “Có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi.”

“Dụ Lan nói, sư phụ cầu khẩn Bán Hạ sư bá giúp người trộm cửu chuyển chân hồn đan cho Thanh Huyền…” Thanh Huyền ngẩng đầu nhìn Thiên Sắc, một tia sáng khó hiểu loáng thoáng hiện qua đáy mắt. Cái nhìn dò xét sắc bén tựa như ánh mắt của loài chim ưng, những tia sáng lấp lóe như những ánh lửa bùng cháy rực rỡ, tuy cách cả một khoảng không gian nhưng vẫn có thể thiêu đốt nàng: “…Là thật ư?

Chuyện đến nước này, không cần phải dấu giếm nữa. Thiên Sắc lặng lẽ thở dài, nàng cúi đầu, nét mặt bị bóng tối bao trùm chẳng thể trông rõ, chỉ có điều hơi thở của nàng khá nặng nề: “Không sai.”

Tuy Thanh Huyền ở lại núi Côn Luân chỉ có vài ngày, nhưng vì hắn quen biết với vị sư bá Lam Không nổi tiếng lắm lời, cho nên hắn cũng nghe chút chuyện về ” cửu chuyển chân hồn đan “. Lúc này, tận tai nghe Thiên Sắc thừa nhận, một luồng cảm xúc bất chợt trào dâng trong lòng hắn tựa như cơn sóng dữ tầng tầng lớp lớp bao trùm tất cả.

Lúc trước hắn chỉ nghĩ, sư phụ đột ngột nghiêm khắc dạy dỗ hắn trên núi Côn Luân, rồi ra đi không một lời từ biệt chắc hẳn là có lý do riêng. Mà bây giờ, khi hắn xâu chuỗi những chuyện trước kia lại với nhau, hắn mới phát hiện địa vị hắn trong lòng sư phụ lại quan trọng đến thế.

Chuyện này chẳng phải rất đáng mừng sao?

Nhưng mà, sau khi vui mừng, hắn cũng hơi tức giận, tạm thời không bàn tới hậu quả nghiêm trọng của việc trộm cửu chuyển chân hồn đan, nhưng mà sư phụ vẫn luôn tự mình gánh vác mọi chuyện, người gạt hắn, luôn lo âu nghĩ ngợi. Bây giờ, nếu không phải Dụ Lan tiết lộ, e rằng hắn vẫn còn mù mờ chẳng hay biết gì!

Nghĩ thế, những lời muốn nói của hắn đều nghẹn nơi cuống họng, hắn không thốt nổi một lời chỉ chằm chằm nhìn Thiên Sắc.

Ở cự ly gần, hắn tỉ mỉ quan sát khuôn mặt của nàng, bỗng cảm nhận được vẻ phong tình vô hạn ẩn giấu đằng sau sự lạnh lùng, hờ hững. Cái cảm giác tâm hồn ngây ngất này khiến tất cả tức tối và phẫn nộ của hắn hoàn toàn biến mất.

Nữ tử này sao lại khiến người ta yêu thương đến thế?

Người đời chỉ trông thấy nàng khoác áo đỏ lạnh lùng, kiêu ngạo, nhưng có mấy ai có thể nhìn thấy rõ sự yếu đuối của nàng, và thấu tỏ tấm chân tình nàng cẩn thận che giấu?

Phong Cẩm ơi Phong Cẩm, có phải ta nên cảm ơn sự tuyệt tình của ngươi mới khiến ta có được một nữ tử trong sáng, chân thành thế này?

Thanh Huyền càng xúc động thì càng nhìn Thiên Sắc không chớp mắt. Cho đến khi Thiên Sắc chờ mãi mà không thấy hắn lên tiếng, nàng mới ngẩng đầu mới bắt gặp Thanh Huyền đang nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng vô hạn.

Thiên Sắc không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng hơi khó chịu dưới cái nhìn chăm chú của hắn, nàng khẽ nhíu mày: “Sao đột nhiên im lặng vậy?”

“Không có gì.” Thanh Huyền thu lại ánh mắt, hắn bỗng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, bèn bưng chén trà trên bàn lên, ực một ngụm. Nuốt nước trà xuống rồi hắn nhướng mày: “Sư phụ, chúng ta…”

Thanh Huyền vốn định tìm cớ làm liều, nhanh chóng dụ sư phụ thành thân với mình, nhưng đúng lúc đó Tố Bạch đến thăm, cắt ngang những lời vừa làm nũng vừa giả điên của hắn.

Tố Bạch đang có thai, theo lý nên ở nhà dưỡng thai. Nhưng xưa nay nàng đã quen với cảnh bần hàn, tuy Ninh An Vương phủ phái khá nhiều thị nữ đến chăm sóc nàng, nhưng nàng vẫn không quen lắm. Tố Bạch nghĩ tới Thanh Huyền, Thiên Sắc đã giúp nàng và Triệu Thịnh, nàng lại lo lắng bất an. Nên thừa dịp Triệu Thịnh đón nàng tới Ninh An Vương Phủ dùng bữa với Ninh An Vương phi, nàng bèn tranh thủ đến tặng quà cảm tạ.

“Nếu không có hai vị ân nhân thì không có Tố Bạch ngày hôm nay.” Đưa một hộp gỗ tinh xảo ra, nàng cúi đầu xuống hơi ngượng ngùng: “Nhà Tố Bạch không có gì quý giá xứng đáng để báo đáp hai vị, Tố Bạch đành tự tay rang chút hạt và làm ít mứt quả, mong hai vị ân nhân dùng ngon miệng.”

Thiên Sắc không đáp chỉ mỉm cười, Thanh Huyền đón lấy hộp gỗ, vừa mở giấy gói ra đã ngửi thấy một mùi thơm nức mũi.

Thì ra, trong hộp gỗ là đủ các loại thạch quả mứt quả, hạt dưa, đậu phộng, hạnh nhân, hạch đào và các loại mứt kẹo khác như hạt dẻ rang, mứt ngũ quả, mứt táo, mứt quýt, mứt tắc, mứt hạnh, kẹo quế, mứt bí, rõ ràng Tố Bạch đã bỏ rất nhiều công sức.

Đáng tiếc, Thiên Sắc không ăn thức ăn của người phàm chứ đừng nói là đồ ăn vặt. Còn Thanh Huyền cũng không có hứng thú với đồ ngọt, hạt rang. Hai người chắc sẽ phụ ý tốt của Tố Bạch. Cho nên, mang theo cảm giác áy náy, Thanh Huyền đón lấy hộp gỗ đặt lên bàn rồi nói lời cảm ơn xen lẫn xin lỗi: “Đa tạ ý tốt của Tố Bạch cô nương.”

Tiễn Tố Bạch ra cửa, lúc Thanh Huyền quay lại chợt bắt gặp một cảnh tượng đáng ngạc nhiên…

Thiên Sắc chưa bao giờ ăn một thứ gì, bây giờ lại ngồi bóc hạt hướng dương.

Nàng cúi đầu nên không phát hiện Thanh Huyền đang mắt chữ A miệng chữ O, nàng dùng ngón tay thuôn dài thật cẩn thận bóc vỏ hạt hướng dương căng tròn. “Tách” một tiếng, nhân hạt hướng dương đã nằm gọn trong lòng bàn tay nàng, nàng nhặt hạt hướng dương bỏ vào trong miệng.

Tích tắc đó, Thanh Huyền vừa ngạc nhiên vừa than thở, quả thật hắn hận mình không thể biến thành một hạt hướng dương, được nàng lột vỏ rồi bỏ vào trong miệng, vĩnh viễn không rời.

Đột nhiên, Thanh Huyền chợt nhớ, ngày xưa Thiên Sắc từng kể, trước khi đắc đạo nàng là tước yêu. Nhưng thật không thể ngờ, bình thường Thiên Sắc không ăn thức ăn trần gian chỉ uống gió sương, mưa tuyết, bây giờ hắn mới biết hóa ra nàng vẫn còn tập tính của tước yêu tích ăn các loại hạt có vỏ…

Nàng tuy thích hạt có vỏ, nhưng dường như chỉ thích mỗi hạt hướng dương, nàng không hề động tới thứ hạt khác.

Không kịp suy tư nhiều, Thanh Huyền xoay người chạy ra ngoài, may mà còn kịp gọi Tố Bạch chưa đi xa.

“Tố Bạch cô nương!”

“Ân công có chuyện gì không?”

Tố Bạch quay đầu, chợt thấy khó hiểu vì nét mặt nôn nóng và chờ mong của Thanh Huyền.

“Tại hạ có một yêu cầu hơi quá đáng.” Thanh Huyền tiến lên trước một bước, nét mặt vừa nôn nóng vừa kích động: “Không biết Tố Bạch cô nương đã dùng cách gì để rang hạt hướng dương? Liệu cô nương có thể chỉ dạy cho tại hạ được không?

“Hở?”

Tố Bạch ngơ ngác nhìn Thanh Huyền, nàng không biết tại sao hắn đột ngột muốn học cách rang hạt hướng dương.

Thanh Huyền thấy Tố Bạch sững sờ thì mới biết điệu bộ kích động của mình đã dọa người khác sợ, hắn bèn kiềm chế chút ít: “Tố Bạch cô nương có thể yên tâm, ta biết phương pháp rang hạt là bí mật của cô nương, sau khi học được ta nhất định không tiết lộ ra ngoài.”

Dừng một lát, hắn cúi đầu cười, đôi mắt vốn đang nhiệt tình, hăng hái đột ngột dâng lên một màn sóng nước mông lung. Hắn khẽ khàng mở miệng, ngắn gọn giải thích cho hành vi lạ lùng của mình.

“Thật ra, ta chỉ muốn học cách rang hạt, để tự tay rang hạt hướng dương cho nữ tử ta yêu thương.”

Hắn không biết sư phụ thích hạt hướng dương. Bây giờ hắn đã biết thì nhất định phải tự tay lựa hạt rồi rang từng hạt hướng dương một, hắn hy vọng có thể làm chút gì đó cho sư phụ.

Nhưng không biết, liệu sư phụ có biết rằng những hạt hướng dương đó tựa như trái tim của hắn.

Thứ hắn hy vọng cho nàng nhất đó chính là trái tim hắn…

******

Triệu Thịnh đón Tố Bạch tới Ninh An Vương Phủ dùng bữa, Chu Ngưng ở lại trông nhà cho nên chán gần chết, nàng bèn đi dạo mấy chỗ loanh quanh tiệm đậu rang. Hiếm khi nào được rảnh rỗi, nàng nghênh ngang đi dạo qua từng sạp hàng một, vốn định nếm thử kẹo hồ lô khiến nàng thèm nhỏ nước miếng, nhưng chợt nhớ tới hậu quả thê thảm lần trước nàng lỡ ăn bậy. Chu Ngưng đành nuốt nước miếng, xoay người sang một sạp hàng khác mua đồ chơi làm bằng đường, nàng căm giận cắn đứt đầu miếng đồ chơi làm bằng đường, nhai lạo xạo.

Vào đúng lúc đó, có một bóng người thoáng qua mắt nàng, Chu Ngưng kinh ngạc há to miệng, quên mất mình đang ngậm một họng đường, làm rơi cả đồ chơi làm bằng đường trong tay xuống đất.

Đó là nam tử cả đời này nàng không thể quên!

“Ngọc Thự!”

Nàng hét to, xông lên trước, từ đằng sau ôm thật chặt thắt lưng người đó.

Khóe mắt cay cay, đầu óc quay cuồng, khoảnh khắc đó nàng mới hiểu ra nỗi nhớ nhung đã chất đầy trái tim, từng giọt từng giọt nhung nhớ chảy vào hốc mắt hóa thành lệ tương tư.

Hết chương 56

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.