Edit: Ong MDBeta: Vô PhươngTừng giọt máu nhỏ từ cổ tay Bình Sinh xuống người Thiên Sắc, không hề có mùi máu tanh, chỉ thoang thoảng mùi hương của hoa Khuê Uy, bay bổng kỳ lạ
khắp không khí.
Muốn giải pháp thuật Hạo Thiên đã làm trên người nàng, không phải là việc khó với hắn, có điều nếu chạm vào
nàng sẽ mang đến đau đớn, vậy thì hắn đành phải dùng biện pháp này
chuyển tinh khí cho nàng, để nàng tự thoát khỏi trói buộc!
“Bình Sinh, đệ điên rồi sao?” Thấy tình cảnh như vậy, Hạo Thiên sốt ruột,
bước lên cầm chặt cổ tay Bình Sinh, bịt kín vết thương, khuôn mặt vốn
không biểu cảm chợt thoáng chút phức tạp, đầy nghiêm khắc: “Bây giờ nó
chỉ là một tiểu yêu, đệ dùng máu chuyển tinh khí cho nó, có thể khiến nó có sức mạnh hơn người trong chớp mắt, nếu lúc đó quá cuồng tính thì
phải làm sao?”
Đúng vậy, nếu Bình Sinh dùng máu
chuyển tinh khí cho Thiên Sắc, nàng sẽ lập tức có sức mạnh hơn người,
hơn nữa nàng đang giữ trái tim của Bình Sinh, vốn đã có tu vi cực mạnh
ẩn giấu trong người. Nếu bị châm ngòi, trong thời gian ngắn, không chừng ngay cả Phược yêu trạc và Tỏa yêu liêu cũng không thể giữ được con bé.
Khi đó, hậu quả như thế nào, y hoàn toàn không dám tưởng tượng!
“Quá cuồng tính sao —” bị Hạo Thiên nắm chặt cổ tay giằng co qua lại, Bình
Sinh lạnh nhạt nhìn ca ca mình, rất thong thả lặp lại lời của Hạo Thiên, vẻ mặt như bão táp che giấu dưới nét bình yên, giọng điệu bình thản
ngầm chứa sự hung dữ, ngọn lửa bốc lên trong đôi mắt thâm trầm: “Huynh
chắc chắn con bé sẽ cuồng tính ư?”
Là đệ đệ của mình, Hạo Thiên đương nhiên hiểu tính Bình Sinh, càng tức giận thì sắc mặt và ngữ điệu của hắn càng bình tĩnh, giấu hết cảm xúc.
“Chẳng lẽ đệ quên rồi sao?” Hạo Thiên cực kỳ tức giận, từ từ nheo mắt lại,
khóe môi ẩn chứa sự phẫn nộ dồn nén lâu ngày bật thốt lên thành mấy lời
ngắn ngủi, sau đó nhanh chóng tụ lại thành sóng to gió lớn, sự bình tĩnh thường ngày mất sạch, cảm xúc kích động như đê vỡ: “Nếu năm đó không
phải nó đột nhiên quá cuồng tính, xông vào Tử Vi viên, thì sao có thể
khiến thị thần phòng vệ Bắc Đẩu bị thương nặng, dẫn tới phạm thiên
luật?”
“Năm đó là vì con bé cứu người trong lòng
mình, vì nóng vội, về tình có thể tha thứ.” Bình Sinh yên lặng nhìn Hạo
Thiên, ánh mắt như muốn xuyên qua đôi mắt nhìn thẳng vào trái tim Hạo
Thiên, đáy mắt hờ hững như băng tuyết, gió lạnh thét gào rét thấu xương
không thua gì trời đông băng giá. Sau đó, hắn nhìn Thiên Sắc đang nằm
trên mặt đất, chậm rãi gằn ra từng chữ từng chữ: “Bản tính tiểu tước nhi này như thế nào, đệ rõ hơn bất cứ ai, bây giờ, đệ tin tưởng lý trí của
con bé.”
Nghe những lời như thế, Thiên Sắc vốn đang im lặng chợt ngẩng đầu lên.
Không thể nghi ngờ, những lời này của Bình Sinh như sấm rền bên tai, nổ tung
trong đầu. Nàng vốn đang hoảng sợ lại trở nên hỗn loạn, căng ra như dây
đàn, nhưng chỉ cần gảy nhẹ một cái sẽ dễ dàng cắt đứt phựt. Sự tin tưởng kiên định của hắn đối với nàng giống như một thanh kiếm vô cùng sắc
bén, chém vỡ vụn đầu óc nàng khó khăn lắm mới tỉnh táo được thành vô số
mảnh nhỏ. Những mảnh vỡ này bay tán loạn khắp nơi, cắm sâu vào tim, rơi
xuống như hạt bụi, dường như không có cách nào khâu lại trọn vẹn, ngay
cả thân thể cũng như bị xé rách, thị giác, thính giác, xúc giác tê liệt, thậm chí hít thở cũng cảm thấy khó khăn.
Không thể
không nói, những lời của hắn khiến Thiên Sắc nhớ lại quá khứ, nhớ tới
Thanh Huyền không hề sợ hãi trước mặt người khác, đứa trẻ lanh lẹ thẳng
thắn, từ trước đến nay luôn tin tưởng, bảo vệ nàng.
Khi đó, hắn cũng như thế, lời nói kiên định, không hề kiêng nể.
Mà người trước mắt, rốt cuộc là Bình Sinh hay Thanh Huyền, sao vẫn nói những lời như thế….
Hoặc có thể nói, Bình Sinh chính là Thanh Huyền, Thanh Huyền chính là Bình Sinh, hai người vốn không khác gì nhau?
“Đệ tin nó mà không tin ta?” Một cảm giác thất vọng khó nói nên lời ập tới, Hạo Thiên siết chặt tay Bình Sinh, trán nổi gân xanh, sắc mặt khó coi
đến cùng cực, đôi đồng tử đen lạnh lẽo như đóng băng. Cố gắng giữ lại sự trấn tĩnh cuối cùng, kiềm chế sự tức giận đang dâng lên như nước: “Nó
chẳng qua chỉ là một tiểu yêu tước không rõ lai lịch, còn ta, là huynh
đệ ruột thịt của đệ —”
Bình Sinh rút tay ra khỏi tay
Hạo Thiên, nghiêng mặt nhìn y, ánh mắt sáng như chim ưng, ẩn giấu vực
sâu không đáy bên dưới: “Huynh là ca ca của đệ, nếu thật sự tin tưởng đệ thì vì sao lại giấu giếm mọi chuyện, không chịu thành thật với nhau?”
Một lúc sau Bình Sinh mới lên tiếng, không cần che giấu cảm xúc, chỉ
thản nhiên vạch rõ điểm trọng yếu nhưng lại cực kỳ chuẩn xác, khiến Hạo
Thiên á khẩu không trả lời được. Đặc biệt là ánh sáng ẩn hiện trong bóng tối, quá mức sắc bén lạnh lẽo, giống như lưỡi dao bén ngọt khiến cho
Hạo Thiên có cảm giác sắp bị xé ra.
Nếu nói thẳng mọi chuyện với đệ, chỉ sợ đệ đã sớm tự hủy hoại bản thân vì tiểu yêu tước này!
“Đệ! Đệ! —” Hạo Thiên tức giận đến phát run, nắm tay siết chặt gần như trở
nên trắng bệch, đôi mắt đen tràn ngập thịnh nộ. Làm gì còn chút nào uy
nghiêm của bậc chí tôn Ngọc Hoàng đại đế, quả thật giống Tu La ác quỷ ở
địa ngục, muốn cắn người ngay lập tức.
Run lên một lúc, y mới từ từ dằn cơn giận xuống.
Giờ khắc này, sắp phải đối đầu với kẻ địch mạnh, lần này Trường Sinh yến
cũng đang muốn thương nghị chuyện lớn của lục giới, nếu y và Bình Sinh
trở mặt ngay thời điểm mấu chốt này, chỉ sợ không thiếu kẻ bụng dạ khó
lượng thừa dịp lao vào, cuối cùng, y đành phải cố gắng thỏa hiệp và
nhường nhịn….
“Ta tháo trói buộc trên người con bé là được chứ gì!” Không còn cách nào khác, Hạo Thiên liếc Thiên Sắc một
cái. Cũng đoán được với tính cách của Thiên Sắc, nàng sẽ không ngu xuẩn
nói chuyện trước đây với Bình Sinh. Bởi vậy, mới đưa tay thu lại hết
pháp thuật trên người nàng, để nàng có thể nói chuyện, không đến mức
phải chịu đau đớn khi chạm vào Bình Sinh.
Nhưng dường như Bình Sinh chưa hài lòng vì điều này. “Cả Phược yêu trạc và Tỏa yêu
liêu trên tay chân con bé nữa.” Hắn nói rất rõ ràng, trọng điểm, cũng vô cùng sắc bén, đôi mắt chợt nheo lại, giống như ngưng tụ lại thành một
cây kim châm.
Hạo Thiên nhìn thấy bóng mình trong đôi mắt hắn, cảm giác giống như bị kẹp chặt trong đó, đột nhiên bị chèn ép
đến cực độ, có cảm giác khó hít thở. Giải pháp thuật trên người Thiên
Sắc cũng không quan trọng lắm, lùi lại một vạn bước, dù Thiên Sắc thật
sự nói điều gì không nên thì Bình Sinh cũng không còn nhớ gì nữa. Nhưng
nếu tháo Phược yêu trạc và Tỏa yêu liêu trên tay chân nàng, để nàng chạm vào Bình Sinh, chỉ sợ —
“Đó là Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn —” y giải thích, định từ chối.
“Tháo ra!” Bình Sinh trầm giọng, nâng cao ngữ khí, dưới đôi mày kiếm là đôi
mắt tối tăm, sâu thẳm không chút tình cảm, chỉ có sự lạnh lẽo khiến
người ta bất an. Lúc này, mái tóc đen xưa nay luôn rũ xuống gọn gàng hơi tản ra, nhẹ nhàng bay lên theo vạt áo đang bị gió nhẹ phất qua, nhìn có chút ngang ngược: “Chuyện này đệ sẽ đích thân đến Huyền Đô Ngọc Kinh
tiên phủ báo cáo với thiên tôn, xin nhận tội. Nếu sau này con bé phạm
lỗi gì, đệ sẽ gánh vác trách nhiệm.”
“Đệ gánh vác
trách nhiệm?” Lửa giận vừa mới dằn xuống một chút lại bùng lên. Lúc này, khóe miệng Hạo Thiên oán giận cong lên, cao giọng giận dữ không thể
kiềm chế được: “Tốt lắm, đệ muốn gánh vác… Ta… Ta xem đến lúc đó đệ gánh vác như thế nào!”
Nói xong, y tức đến độ không nói được nữa, xoay người bước thẳng ra khỏi Cửu Tiêu điện, phẩy tay áo bỏ đi.
Bình Sinh nhìn bóng dáng tức giận của y, nét mặt rất bình tĩnh, tựa như đã
đoán trước được kết cục như vậy. Rồi cũng như không thèm để ý, hắn đến
trước mặt Thiên Sắc, chậm rãi ngồi xuống. Lúc này mới phát hiện, nãy giờ Thiên Sắc vẫn ngẩng đầu nhìn hắn, chưa hề quay sang chỗ khác.
Từ ngày đầu tiên đến Tử Vi viên, nàng vẫn luôn cúi đầu, hiếm khi ngẩng lên nhìn thẳng vào mặt hắn. Hắn vẫn nghĩ là nàng e ngại hắn nên mới lạnh
nhạt như vậy, không nhìn không nói. Nhưng hôm nay biết rõ những chuyện
trước đó, hắn đột nhiên cảm thấy không nói nên lời, tiểu tước nhi này
nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ.
Đây là lần đầu tiên, hắn
yên lặng nhìn vào mắt nàng từ khoảng cách này. Mắt của nàng rất sáng,
đồng tử như một ánh lửa sáng ngời, giống một mạch nước ngầm sâu và rộng
len vào tâm trí hắn tạo nên từng đợt sóng. Trong đôi mắt nàng dường như
có nước, nhưng lại cố gắng kìm nén, dù thế nào cũng không cho phép nước
mắt lăn xuống.
“Ngươi sao rồi?” Hắn khẽ hỏi, đột
nhiên cảm thấy đau lòng. Nghĩ đến những đau đớn trước đây nàng phải
chịu, liền đưa tay định chữa trị vết thương cho nàng, đã thấy nàng run
rẩy lui về sau, dường như muốn cố ý tránh né tay hắn.
Tay dừng lại giữa không trung, hắn cười khổ trong lòng, nghĩ là thói quen
hình thành trước đây vì nàng phải chịu tổn thương nên cũng không so đo,
chỉ nhỏ giọng hỏi lại: “Ngươi có sao không?”
Thiên
Sắc nhìn Bình Sinh gần trong gang tấc, đột nhiên như không thấy gì khác, chỉ nhìn thấy khuôn mặt hắn, những đường nét và góc cạnh càng rõ ràng.
Thậm chí, nàng có thể ngửi được mùi thơm quen thuộc trên người hắn, làm
cho nàng có cảm giác lục phủ ngũ tạng xoắn chặt lại, ruột gan đau đớn
từng tấc, từng cơn đau tựa như xé nát từ ngón tay nàng sau đó nhanh
chóng lan tràn vào đáy lòng.
Cuối cùng, nàng cuộn
người lại, khấu đầu, giọng khàn khàn, rốt cuộc cũng thốt lên câu đầu
tiên phảng phất như cách mấy đời: “Đa tạ… Đế quân!”
“Ngọc Hư cung cũng coi như quen thuộc với ngươi, muốn đi đâu thì tùy ngươi.”
Nhìn bộ dạng nàng như vậy, Bình Sinh không biết nên nói gì cho phải,
đành thở dài đứng dậy: “Dù thế nào cũng phải gặp sư tôn của ngươi chứ.
Hôm nay, nếu không phải ngài ấy cố ý muốn ngươi đến, sợ là ta cũng sẽ
không cho ngươi ra khỏi Tử Vi viên.”
Đúng vậy, hắn
không phủ nhận hắn có lòng riêng. Hắn hy vọng tiểu tước nhi này có thể
đi vào chính đạo lần nữa, đăng lại tiên tịch, nên dù biết trong lòng
nàng còn mong mỏi phàm nhân đã hồn phi phách tán kia, cũng coi như không biết.
Chỉ là, nếu nàng thật sự không muốn tu tiên —
Khẽ lắc đầu, hắn xoay người ra ngoài, trong lòng hãy còn cân nhắc, không hề biết phía sau lưng có một đôi mắt tràn ngập đau thương thầm lặng, giống như một con suối sâu, lặng lẽ tràn khắp xương máu da thịt.
******
Trên Ngọc Thanh đại điện, Nam Cực Trường Sinh đại đế cầm phất trần, nhưng
tâm trí không còn trong sáng như gương giống trước đây.
Hôm nay là Trường Sinh yến, cũng là để báo cho các chư thần và tiên gia bàn bạc chuyện đại chiến thần ma ngay sau đó. Vạn năm trước, ma tôn Lâu
Tung bị Bình Sinh dùng cung Hậu Nghệ phong ấn, Ma tộc cũng mai danh ẩn
tích theo. Bây giờ, cách ngày luân hồi vạn năm không xa, Bách Ma Đăng
sắp không còn khả năng trấn giữ Lâu Tung và quần ma nữa, nhưng trước mắt Bình Sinh vốn không biết mình đã không còn khả năng lấy lại cung Hậu
Nghệ —
Chẳng lẽ, vì lục giới chúng sinh, hy sinh Thiên Sắc là biện pháp duy nhất sao?
Vuốt vuốt bộ râu dài trắng như tuyết, trên khuôn mặt xương gầy của ông tràn
đầy khó xử, không thể nào nghĩ ra biện pháp đẹp cả đôi đường.
“Sư phụ.”
Phía sau có tiếng gọi khẽ, cắt ngang suy nghĩ của ông. Xoay người lại, ông
chợt giật mình khi nhìn thấy bóng dáng yếu ớt sau lưng, trong lòng đột
nhiên dâng lên cảm giác chua chát, đau đớn.
“Thiên
Sắc, con trở lại rồi.” Ông thở dài, không biết nên vui mừng hay đau
buồn, chỉ có thể nhẹ nhàng hỏi thăm: “Mấy ngày nay ở bên cạnh Bình Sinh
có ổn không?”
Thật ra, trong lòng ông biết rõ, dù Thiên Sắc đang ở bên cạnh Bình Sinh nhưng sao có thể ổn được?
Gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt, như ngăn cách mấy đời, đứa trẻ
này lại vô cùng nặng tình, vì mệnh số cô loan trọn đời, không có được
kết quả tốt, bây giờ —
“Sư phụ, Thiên Sắc bất hiếu…”
Không biết bản thân nên nói gì, Thiên Sắc chỉ có thể chậm rãi quỳ xuống. Bây giờ chân tay nàng không hề có xiềng xích, đáng ra phải vô cùng
thoải mái, nhưng hoàn toàn ngược lại, giờ phút này trong lòng nàng mờ
mịt, như bị xẻ ra một lỗ hỗng thật lớn, không gì có thể lấp đầy.
Thấy vẻ mặt nàng như vậy, Trường Sinh đại đế thở dài: “Thôi, thôi, đây là
kiếp của con, cũng là kiếp của Bình Sinh. Con cũng biết Bình Sinh mang
trọng trách của Phụ thần, bây giờ tuyệt đối không thể biến lại thành
Thanh Huyền, sở dĩ Hạo Thiên đưa con đến Tử Vi viên là để con hết hy
vọng.” Dừng một lát, ông cũng không đành lòng, xoay sang chỗ khác, lúc
này mới có thể khiến bản thân quyết tâm nói ra tình hình thực tế: “Tim
của hắn đang ở trên người con, trong thời gian ngắn sẽ bình an vô sự,
nhưng cứ kéo dài như vậy, hắn sẽ hao hết tinh lực, không thể chèo chống
được nhật nguyệt thăng trầm, đến lúc đó nhất định sẽ đại loạn.”
Hết hy vọng sao?
Thật ra, tim của nàng đã không còn, thứ đang đập trong lồng ngực là tim của Thanh Huyền.
Thiên Sắc cúi đầu, buồn bã rũ mắt, sắc mặt phức tạp cười xót xa, ánh mắt luôn kiên định bây giờ như hoa thu héo tàn rơi rụng: “Sư phụ, con sẽ trả
trái tim lại cho chàng.”
Tuy đã đoán trước Thiên Sắc
sẽ đáp lại như vậy, nhưng vừa nghe những lời bình thản và tĩnh lặng đó,
Trường Sinh đại đế vẫn cảm thấy như có một chén rượu độc nổ tung trong
lồng ngực, dội thẳng vào lục phủ ngũ tạng.
“Thiên
Sắc, con hận sư phụ không?” Dường như ông không thể đón nhận nỗi đau
này, đành nhắm mắt lại, từng lời từng chữ kia giống như một cây đinh,
đóng thật sâu vào lòng ông: “Sư phụ đã biết trước tất cả lại không nói
cho con. Sư phụ vốn tưởng rằng có thể giữ được con —”
“Thiên Sắc tạ ơn dưỡng dục của sư phụ.” Thiên Sắc dập mạnh đầu trên mặt đất,
giọng nói bi thương kia mang theo sự cầu xin cuối cùng: “Chỉ là, Thiên
Sắc còn một yêu cầu quá đáng cuối cùng, hy vọng sư phụ thành toàn.”
“Con muốn gặp con của con, đúng không?” Biết nàng đã chết tâm với Bình Sinh, vướng mắc cuối cùng tất nhiên là con của nàng với Bình Sinh, bây giờ
nếu đã quyết định phải hy sinh nàng, sao có thể cho nàng cơ hội như vậy? Trường Sinh đại đế cảm thấy rất khó nói, nhưng vẫn phải lựa lời khuyên
bảo: “Điều này chỉ sợ không được… Đứa bé đó là con của thần, bây giờ tuy chưa thành hình người, thân thể vẫn còn ở Liên trì trên Càn Nguyên sơn, được hai vị Khước Thị Lai đến từ Huyền Đô Ngọc Kinh tiên phủ đích thân
trông coi. Đợi đến khi nó thành hình người, phải đưa đến chỗ Phù Lê
Nguyên Thủy thiên tôn…”
Đây có phải nói rằng nàng không có cơ hội gặp mặt con của mình dù chỉ một lần hay không?
Đó là con của nàng và Thanh Huyền…
Không biết sau này, nó có giống khuôn mặt Thanh Huyền hay không, có sôi nổi
bướng bỉnh gây rối như Thanh Huyền… Đợi đến khi con nàng trưởng thành,
nó có khí phái, bễ nghễ thiên hạ giống Bình Sinh không…
Muốn gặp một lần, con của nàng….
Ít ra có thể chứng minh rằng nàng từng không sống cô độc trên thế gian này…
Ít ra có thể chứng minh, nàng để lại gì đó cho Thanh Huyền…
Nhưng cuối cùng, nàng chỉ có thể cúi đầu, cắn răng nuốt nước mắt, đau đớn nghẹn ngào đáp lại: “Thiên Sắc hiểu.”
******
Không nhớ rõ bản thân đã rời khỏi Ngọc Thanh đại điện như thế nào, Thiên Sắc
chỉ biết mình mặt mày ngơ ngác, tâm trí mơ hồ đau đớn, toàn thân tê
liệt. Trước mắt là màn hơi nước mỏng manh bao trùm, hốc mắt nóng rực và
đau đớn nhưng không dám rơi lệ. Bước chân nhẹ bẫng như dẫm lên bông, mỗi đốt xương như bị thứ gì đó trói chặt, đau đớn kỳ lạ.
Nàng không biết mình nên đi đâu về đâu, chỉ đành bước vô thức, cứ đi mãi về phía trước.
Dường như có ai đó chặn đường nàng, ngẩng đầu lên nhìn, mới phát hiện nàng đã vô tình đi đến trước Ngô cư, người trước mặt đương nhiên là Phong Cẩm!
“Cẩm sư huynh…” Nàng buộc mình phải nở một nụ cười, gió lạnh thổi qua mặt,
mang đến cảm giác mát lạnh, quét qua từng tấc da thịt, giống như lưỡi
dao cắt qua khiến người ta đau đớn: “Đã lâu không gặp…”
Phong Cẩm nhìn bộ dạng vô hồn của nàng, gầy đến mức hai má hóp lại chỉ còn da bọc xương, trong lòng có ngàn vạn lời nhưng biết rõ bây giờ không phải
thời điểm để nói chuyện. “Ngô cư của muội vẫn giống như trước.” Giọng y
bình thản, cố gắng khống chế cảm xúc của mình: “Muội nghỉ ngơi cho khỏe
đi, có lẽ đã lâu Bạch Liêm không gặp muội, lát nữa sẽ đến thăm…”
Nghe tên Bạch Liêm, Thiên Sắc mới tỉnh táo hơn một chút.
Tiểu sư huynh sao?
Đã lâu không gặp y. Nhưng hôm nay, nàng thân tàn tâm tàn, gặp lại có gì
tốt… Tiểu sư huynh đối xử với nàng rất tốt, nàng biết, nhưng tình cảm
thật sự không miễn cưỡng được…
“Làm phiền Cẩm sư
huynh nói với tiểu sư huynh —” hạ thấp giọng, nàng đờ đẫn xoay người,
ánh mắt nhìn Phong Cẩm hiện rõ sự rã rời: “Gặp lại chi bằng không gặp,
đa tình lại hóa vô tình.” Nói xong, liền bước thẳng vào Ngô cư.
Nhìn bàn ghế chăn nệm trong Ngô cư, Thiên Sắc cảm thấy ngực thắt lại, như bị một tảng đá đè xuống ép nát lồng ngực, ngay cả hít thở cũng đau đớn.
Đúng vậy, đúng như lời Phong Cẩm, Ngô cư vẫn giống như trước, như lúc nàng và Thanh Huyền rời khỏi đây.
Khi đó, chính ở nơi này, bọn họ bất chợt tình mê ý loạn, gắn bó như răng với môi, khó có thể chia lìa.
Khi đó, chính ở nơi này, hắn cẩn thận hôn nàng, hỏi nàng có thích hắn không, chẳng chút e dè sợ hãi.
Khi đó, vì Tử Tô nhục mạ, hắn dùng tay không tiếp Kim giao tiên vô cùng uy
lực kia, bàn tay bị Tam muội chân hỏa đốt cháy đến da tróc thịt bong,
giả vờ đáng thương trước mặt nàng.
Khi đó, nàng vì
muốn hắn một lòng tu tiên, cố ý rời xa, hắn lại dùng vẻ mặt đau khổ uy
hiếp nàng, nói rằng nếu nàng bỏ mặc hắn thì lập tức đắm mình.
…
Chỉ là bây giờ, không ai nhớ những chuyện này.
Uống xong nước Vong Xuyên trong dòng Tam Đồ, hắn trút bỏ thân thể người
phàm, trở về thần chức, đã quên hết tất cả trước kia. Còn nàng sẽ nhanh
chóng mang theo ký ức hồn phi phách tán, từ biệt nhân thế trong lặng lẽ.
Có lẽ, đây mới là kết cục tốt nhất…
Đột nhiên có một bàn tay vươn tới từ phía sau, kéo vai nàng!
Nàng hoảng hốt, sức mạnh không bị trói buộc trỗi dậy, bất chợt nghe thấy
giọng nói cực kỳ quen thuộc bên tai: “Giỏi lắm, gặp lại chi bằng không
gặp, đa tình lại hóa vô tình! Uổng công ta vì muội —”
Thiên Sắc giật mình, vùng mạnh để thoát khỏi tay y xoay người sang chỗ khác,
không ngờ người đó đứng rất gần sau lưng nàng, chóp mũi suýt nữa chạm
vào ngực hắn.
Bạch Liêm nhíu mày, nhìn nàng khẽ lắc đầu, dường như muốn nàng đừng lên
tiếng. Sau đó, y nhanh chóng từ trong lòng lấy ra một hạt châu đỏ rực,
thận trọng đặt vào bàn tay nàng, giọng cực nhẹ lại có chút tức giận:
“Cầm lấy!”
“Đây là —” Thiên Sắc gương mắt nhìn hạt
châu đỏ rực trong bàn tay, khi ngẩng đầu lên lại xúc động không thể nói
nên lời: “Huynh đến Càn Nguyên sơn —”
Đúng vậy, hạt
châu đặt trong tay nàng, chính là Tù hồn châu, phong ấn bên trong chính
là đứa con nàng vốn không có duyên gặp mặt!
“Nơi này
không nên ở lâu!” Bạch Liêm giữ chặt cánh tay nàng, lòng bất chợt dâng
lên nỗi buồn khó tả. Giọng trầm thấp khàn khàn khó nén sự sắc bén, hơi
thở nặng nề, mỗi từ thốt ra lại siết chặt cánh tay nàng hơn nữa: “Chuyện ta lên Càn Nguyên sơn cướp Linh châu đã đến tai Phù Lê Nguyên Thủy
thiên tôn, muội lập tức đi theo ta!”