Edit: Như BìnhBeta: Vô PhươngTuy bị Bạch Liêm kéo, nhưng Thiên Sắc vẫn không đi cùng y như dự đoán.
“Đi?” Nàng đứng thẳng tắp, thân mình cứng đờ, nâng niu viên Tù hồn châu trong bàn tay, sự kinh ngạc và cảm động ban đầu tan dần đi, câu hỏi kia như
tự vấn như than thở, mang theo sự bất lực nhạt nhòa: “Cho dù đi được,
thì có thể đi đến đâu?”
Đúng vậy, trời đất rộng lớn thế, nhưng hôm nay nàng không còn đường để đi nữa.
Câu trả lời của nàng làm trái tim Bạch Liêm ngừng đập, như bị kim thép đâm
vào tim, Bạch Liêm xoay người lại nheo mắt nhìn nàng: “Thiên Sắc, ý muội là gì?”
“Tiểu sư huynh, lần này huynh đến Càn Nguyên sơn cướp Tù hồn châu có lẽ đã đánh một trận ác chiến, làm thị giả của
Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn trọng thương, chỉ e là…” Giãy khỏi tay Bạch Liêm, Thiên Sắc chăm chú nhìn y, sau đó nàng dời mắt đi, ngữ điệu bâng
quơ như chuyện chẳng liên quan đến mình, nàng chậm rãi lựa lời: “Nếu
Thiên tôn trách tội, chỉ sợ…”
Nàng còn chưa dứt lời,
Bạch Liêm đã đoán được nàng sắp nói gì. “Muội lại muốn nói những thứ
linh tinh như đã liên lụy ta chứ gì!” Bạch Liêm tức giận hừ lạnh, cười
nhạt cắt ngang lời nàng.
“Vậy…” Thiên Sắc khổ sở
cười, nàng do dự lùi lại, chẳng biết có phải vì vừa rồi hoảng hốt nên
thân mình hơi lảo đảo, chênh vênh: “Hay để muội đổi cách nói, vậy nhờ
tiểu sư huynh sau này đừng đến liên lụy muội nữa!”
“Nói nhảm!” Như có nhiều đốm lửa nhỏ lan tỏa trong mắt bốc lên thành ngọn
lửa hừng hực đủ để lan ra đồng cỏ, Bạch Liêm đổi sắc mặt, một câu như
bật ra khỏi môi. Cả đời y chưa bao giờ tức giận đến mức này! Nghiến răng nghiến lợi, Bạch Liêm hung dữ bước lên trước, không chấp nhận lời từ
chối của nàng, y nắm chặt tay nàng lần nữa: “Từ xưa tới nay, ta muốn làm gì đều theo ý mình, hôm nay ta cứ muốn liên lụy muội đấy!”
“Huynh thích làm theo ý mình, vậy sao tiểu sư huynh không để muội làm theo ý
mình một lần!” Chăm chăm nhìn bàn tay nắm chặt cánh tay mình, Thiên Sắc
cúi đầu hỏi, ánh mắt sâu thẳm, phức tạp khiến Bạch Liêm không thể nhận
ra, đến cuối cùng Thiên Sắc đáp ba từ cực kỳ đơn giản lại tạo thành một
sự giằng co giữa hai bên: “Ta không đi.”
Thấy tình
cảnh này, sắc mặt Bạch Liêm trắng bệch, nhả từng lời cực chậm, khóe mắt
nóng rực, một cơn đau tê tim buốt phổi đánh thẳng vào ngực y, thế nhưng
ngữ điệu y lại bình thản kỳ dị: “Lúc này, nếu ta để muội làm theo ý
mình, muội sẽ chẳng còn cơ hội quay đầu lại nữa!”
Đúng vậy, lúc trước nàng dùng câu “Ta sẽ bàn bạc với phu quân” bèn đẩy hắn
ra xa tận chân trời, nếu nói lòng không nguội lạnh là giả dối, nhưng
không ai ngờ được, thằng nhóc con Thanh Huyền lại dùng cả sinh mệnh bảo
vệ nàng. Lòng thầm than thở, nhưng y cũng chẳng biết phải làm sao. Sau
đó, biết Hạo Thiên phạt nàng vào Hóa Yêu trì, suýt chút nữa y đã không
thể kiềm chế được, nhưng lại không ngờ nàng vào Hóa Yêu trì mà không tổn thương một sợi tóc. Sau đó y biết tin nàng bị nhốt vào Tỏa Yêu tháp,
biết nàng bị đưa về Tử Vi viên, y vẫn cố khống chế cảm xúc của mình, chỉ tự nhủ thầm nàng còn sống là đủ lắm rồi, y cũng không dám mong cầu quá
nhiều.
Nhưng hôm nay, đã kiếm được cơ hội cho nàng
thoát đi, như vậy y sẽ không còn phải sống cô độc lặng lẽ nữa. Dù sao,
bất kỳ ai cũng biết, sự thỏa hiệp và chấp nhận số phận của nàng cuối
cùng chỉ có thể đổi lấy cái chết.
“Không thể quay đầu cũng được, dù sao đó cũng là con đường muội phải đi.” Thiên Sắc nhắm
chặt mắt, cơn đau và lửa bỏng trào dâng trong lồng ngực, thiêu đốt gặm
nhấm, ngọn lửa vô biên vô hạn trong ngực lượn lờ trong từng suy nghĩ,
cuối cùng hóa thành những lời hờ hững như đã sớm biết mình sẽ chết: “Tới tới lui lui, cũng chẳng thể trốn tránh được.”
“Ta
vốn tưởng rằng…” Trái tim như bị một tảng đá đè lên, chèn ép từng chút
một khiến y không thể hô hấp, từng hơi thở đều phải chịu cơn đau vô
hình, trầm mặc thật lâu, Bạch Liêm hơi chần chờ, mí mắt khẽ run, chôn
sâu trong đáy mắt là sự mỉa mai vô hình: “Muội cũng biết, Cứ Phong
chuyển thế mười kiếp phải chết yểu, sinh mệnh mỗi kiếp đều rất ngắn ngủi nhưng Dụ Lan chưa từng từ bỏ, mà bây giờ muội… Thiên Sắc, muội…”
Bạch Liêm không biết phải trách mắng nàng thế nào. Có lẽ đây vốn là con đường nàng tự chọn lấy, ai có thể bình luận gì đây?
Trước đó không lâu, vì có duyên gặp gỡ, Bạch Liêm từng gặp Dụ Lan, ngoại trừ
thương xót cho tình trạng thảm hại của Dụ Lan thì còn khiến y nhớ tới
người y vẫn hằng nhung nhớ trong lòng, y không muốn nàng phải rơi vào
bước đường như thế.
Lúc trước, y cảm thấy số mệnh của những nữ tử quật cường và tuyệt vọng luôn lận đận hơn những người khác, tỷ tỷ Hàm Nhụy của y và Dụ Lan đều thế, cho nên tận đáy lòng Bạch Liêm
không mong Thiên Sắc cũng như vậy.
Lâu lắm rồi mới
nghe lại cái tên đó, suy nghĩ của Thiên Sắc bị kéo về những tháng năm
xưa cũ. Những ngày này, nàng vẫn luôn ở cạnh người nàng nhung nhớ, nàng
cũng từng chứng kiến cuộc tao ngộ của Dụ Lan và Cứ Phong, vui sướng có
thừa mà hoảng loạn cũng không ít, nhưng bây giờ nàng cũng không biết
phải nhìn nhận mọi chuyện thế nào cho phải.
“Dụ Lan
là Dụ Lan, muội là muội.” Lắc đầu, nàng đáp lời, dường như có một lớp
sương tuyết đọng lại trên môi, trên mắt khó mà hòa tan, giờ phút này
lòng rất quạnh quẽ. Tay cầm Tù hồn châu, nàng cười rất nhẹ, rất nhạt,
rất đau thương: “Tiểu sư huynh, cảm ơn huynh cho mẹ con muội một cơ hội
gặp gỡ, nay muội đã không còn mong cầu gì hơn…”
“Muội tuyệt vọng đến thế…” Trong thời gian ngắn, Bạch Liêm không biết mình
nên nói gì. Vốn là y đã quyết tâm, nếu nàng ngang bướng không chịu đi,
thì dù phải đánh ngất rồi khiêng nàng đi y cũng sẽ làm. Nhưng bây giờ,
Bạch Liêm không biết mình có thể hành động theo kết hoạch mà vi phạm ý
nguyện của nàng không.
Trong tích tắc, y nghĩ đến lời Bán Hạ từng nói…
Ngươi cho rằng, nàng sẽ vui mừng vì chuyện này sao?
Đúng vậy, Thiên Sắc chính là Thiên Sắc, y vĩnh viễn không biết phải làm thế nào để nàng vui vẻ…
Lúc trước nàng dứt tình với Phong Cẩm, đau thương vô hạn, y chỉ hận mình
không thể giết kẻ phụ lòng nàng, đòi lại công bằng cho nàng. Nhưng mà
nay, y chỉ hận mình không phải là thằng nhóc như miếng cao da chó kia, y biết rõ nàng đang khóc thầm mà vẫn không có cách dỗ dành nàng cười.
Bạch Liêm ơi Bạch Liêm, sao ngươi dốc tình đến mức này mà vẫn bại hoàn bại?
Từ trước tới nay, y vẫn thường tự giễu nàng hết hy vọng, chẳng phải y cũng giống nàng sao?
Rốt cuộc cũng là người mình hiểu rõ, những điều Bạch Liêm suy tư sao Thiên
Sắc không biết. “Tiểu sư huynh, cảm ơn huynh đã ưu ái Thiên Sắc nhiều
năm nay, Thiên Sắc vô cùng cảm kích, nhưng mà…” giãy khỏi tay y, nàng
xoay người đưa lưng về phía y, đôi mày thoắt hiện vẻ vắng lặng, lời nàng nói vẫn đều đều không cảm xúc nhưng đến tận cùng càng nặng trĩu ưu
thương: “Huynh và muội là hai kẻ khác đường, thế thì đừng tiếp tục dây
dưa đau khổ nữa.”
Tuy nói những lời này là muốn
thuyết phục Bạch Liêm, nhưng nói cách khác lời này cũng là dành cho Bình Sinh. Đúng vậy, rốt cuộc là hai người không cùng một thế giới, dù quyến luyến không buông thế nào đi nữa thì hắn đã không còn nhớ nàng…
Điều nàng có thể làm là mãi không quên hắn.
Đến chết cũng không quên.
Bạch Liêm không trả lời ngay mà nghiêm mặt lại, dừng một lát, y nở nụ cười
chua chát: “Ý của muội là chúng ta tự đa tình, xen vào chuyện của người
khác?”
“Chúng ta?” Thiên Sắc ngừng một lát, sau đó mới phản ứng kịp: “Chẳng lẽ các sư huynh sư đệ khác cũng bị kéo vào chuyện này?”
“Bằng không, muội nghĩ một mình ta có thể làm cái chuyện một tay che trời này được sao?” Nét mặt nghiêm nghị, con ngươi tối đen vì tức giận dần dần
lắng đọng nỗi bình thản chua chát, sau một lúc rất lâu hắn mới từ tử thở dài: “Việc này, đương nhiên là Bán Hạ sắp xếp, tất cả chúng ta đều lên
Kiền Nguyên sơn. Đám người Lam Không lấy cớ đưa Trường Sinh thiếp lôi
kéo hai thị giả kia, ta thừa cơ cướp lấy linh châu, còn Phong Cẩm chịu
trách nhiệm giải quyết hậu quả, đến cả Quảng Đan…”
Bạch Liêm chẳng biết nên nói thế nào nữa.
Từ xưa đến nay, Quảng Đan là người nghiêm túc, đàng hoàngnhất trong tất cả sư huynh sư đệ,thuở nhỏ mọi người gây họa quay về, Nam Cực Trường Sinh
đại đế tức điên lên sẽ sai Thiên Sắc dùng roi mây tét mông họ, mà Quảng
Đan vĩnh viễn là người đứng một bên nhìn họ bị phạt. Từ xưa đến nay y là người luôn thận trọng từ lời nói đến hành động, chỉ một lòng tu đạo,
tuyệt đối không gây ra chuyện gì sai trái. Mà lần đó, nghe nói Quảng Đan chặn đường Dụ Lan muốn cướp lại Cửu chuyển chân hồn đan từ tay Phong
Cẩm, đừng nói là các sư huynh sư đệ đều kinh ngạc mà đến cả Phong Cẩm
cũng khó mà tin.
Kỳ thật, lần này họ to gan đến thế
cũng là vì có chỗ dựa. Dù nói thế nào đi nữa, đại chiến vạn năm giữa
thần ma sắp nổ ra, theo lời Bắc Âm Phong Đô đại đế thì Hạo Thiên bề
ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng đã nóng ruột nóng gan lắm rồi. Cho dù
họ có để Thiên Sắc chạy thoát, cướp lấy linh châu thì Hạo Thiên cũng
không phạt họ quá nặng. Nhiều lắm là khiển trách qua loa thôi…
… Có lẽ là như vậy… Tóm lại, họ không thể lo nghĩ quá nhiều… Nếu thật sự sư phụ cũng không cứu được Thiên Sắc, vậy bọn họ đành bất chấp tất cả…
Thiên Sắc nhẹ thở dài.
Quả nhiên, những chuyện phạm tội thế này, có bao giờ họ đơn thương độc mã
làm liều chứ? Từ xưa tới nay họ đều có phúc cùng hưởng, đến gây họa cũng cùng nhau gánh vác…
“Vốn tưởng chỉ liên lụy mình
huynh, nhưng không ngờ…” Thiên Sắc vẫn không nhúc nhích, cúi đầu xuống,
chớp chớp rèm mi dài, trong đôi mắt đen thẳm lấp lánh tia sáng khác
thường. Thật lâu sau, giọng nói trầm trầm thoát ra khỏi môi mang theo
một niềm chua xót: “Vậy lại càng không đáng…”
“Có gây họa hay không không quan trọng, chúng ta tự biết rõ!” Dường như không
thể nhịn thêm nữa, Bạch Liêm không muốn lằng nhằng với câu chuyện không
có điểm dừng này. Lần thứ ba y vươn tay bắt lấy cánh tay nàng, khí thế
sắc bén tỏa ra từ bàn tay, y đã mất kiên nhẫn, có ý ép buộc: “Ta hỏi lại lần nữa, rốt cuộc muội có đi theo ta không?”
Thiên
Sắc lùi về sau một bước tránh khỏi tay y. Nàng đứng đó, yên lặng nhìn
Bạch Liêm, tất cả những âm thanh u u ám ám, sâu nặng nhạt nhòa, muôn
hình vạn trạng ùa tới kết thành một mối, nỗi bi thương dâng trào, những
rối rắm không thể cởi bỏ cuối cùng biến thành nhịp tim trầm ổn trong
lồng ngực nàng. Sau cuối, nàng thản nhiên đáp lời từ chối tất cả ý tốt
của y: “Muội đã không còn đường đi nữa.”
“Muội!” Bạch Liêm khó mà che giấu cơn giận ngập trời, y khẽ quát để để lộ sự thất
thố của mình, y thật không biết nên làm thế nào cho đúng. Cuối cùng,
Bạch Liêm dường như được ăn cả ngã về không, đành phải làm theo cách của Bán Hạ chỉ, nước cờ cuối cùng là những lời y không muốn nói ra nhất:
“Thiên Sắc, muội có bao giờ ngẫm lại, nếu Thanh Huyền còn sống, hắn sẽ
cho phép muội làm thế này ư?”
Câu cuối cùng của Bạch
Liêm như một lời chú, ăn mòn trái tim nàng, đục khoét tầng tầng lớp lớp, tích lại thành thứ kịch độc không thể cứu chữa rồi hòa tan vào máu,
theo dòng máu lưu chuyển khắp toàn thân, vừa như băng lại vừa như lửa
tàn phá mọi thứ. Sức tấn công quá mạnh, giống hệt một cơn sóng triều đẩy trái tim lung lay sắp đổ của nàng ngã nhào.
Đúng vậy, đương nhiên Thanh Huyền của nàng sẽ không để nàng làm thế.
Chỉ tiếc, Thanh Huyền của nàng đã mất….
Xoay người đi, nàng lẳng lặng nuốt tất cả những lời không nên nói xuống tận
đáy lòng, im lặng nắm hạt châu trong tay, chỉ cực nhẹ đáp một câu…
“Tiểu sư huynh, tạm biệt.”
Tạm biệt, vĩnh biệt, từ nay về sau không mong gặp gỡ.
******
Không biết Bạch Liêm đã đi từ lúc nào, Thiên Sắc nắm chặt viên Tù hồn châu,
trong hạt châu đỏ rực có một dãy sáng tím trôi nổi bồng bềnh. Nằm gục
lên bàn, nàng ngơ ngẩn nhìn, quyến luyến không buông, chỉ sợ rằng giây
tiếp theo sẽ không thể nhìn thấy nữa.
Con của nàng,
đến giờ vẫn là dáng vẻ này sao? Thật không biết, đến bao giờ nó mới
giống như những đứa trẻ vừa sinh vung vẩy cánh tay béo tròn, oa oa khóc
nỉ non?
Có lẽ nàng là loại người bướng bỉnh chỉ thích làm theo ý mình, khó trách tới bây giờ vẫn luôn cô độc. Chẳng biết là
do mắt nàng đau hay là do ánh nến lay động khiến nàng mỏi mắt, bất tri
bất giác nàng chìm vào giấc ngủ.
Không thể phân rõ là tưởng tượng, là ma chướng, hay là một giấc mơ, một luồng sáng vàng kim
đập vào mắt Thiên Sắc, chờ đến lúc nàng nhìn lại được thì đã thấy một
biển hoa rực rỡ, hoa hướng dương nở rộ tràn ngập núi đồi. Từng bông hoa
to đón gió lung lay, giống hệt như từng vầng mặt trời, sắc màu tươi sáng vô hạn.
Trong biển hoa vàng dập dềnh gợn sóng loáng thoáng bóng một người ẩn hiện, xem thân hình đó chín phần giống Thanh Huyền.
Trong thời gian ngắn, chút hy vọng còn thừa chợt ngưng tụ lại, Thiên Sắc vội đuổi theo bóng người.
Đúng vậy, dù không thể chạm, nhưng chỉ cần nhìn một cái thôi cũng đủ lắm rồi!
Nhưng bóng người đó như muốn chơi trốn tìm với nàng, rõ ràng khi khoảng cách
giữa hai người rất ngắn, chỉ gần trong gang tấc thì nàng lại không theo
kịp bước chân của hắn.
“Thanh Huyền, đến xem con của
chúng ta đi!” Càng đuổi theo càng cuống quýt, nàng càng nóng ruột, nhưng đến cuối cùng nàng mới phát hiện bóng người nọ đã biến đi đâu mất, để
lại một mình nàng giữa biển hoa hướng dương như lạc mất con đường, tay
nắm chặt hạt châu đỏ rực. Rốt cuộc không thể chịu đựng thêm được nữa,
nàng ngồi xốm xuống, co mình lại, sức lực toàn thân như bị vét cạn, sắc
mặt buồn bã, nở một nụ cười thẫn thờ. Nàng hồn bay phách lạc co ro một
chỗ, chôn mặt vào đôi tay mình, nắm chặt lấy hạt châu kia.
Bỗng nhiên có một bóng đen phủ xuống, như một cái kén bọc kín cơ thể đang co ro trên mặt đất của nàng.
Thiên Sắc ngẩng đầu vì ngược sáng nên không thể nhìn rõ bóng dáng người nọ.
Nàng run rẩy vươn tay, ý thức tan rã lững lờ trong không trung, giọng
nàng cực nhỏ một con gió thoảng qua cũng đã quét sạch, nhưng nàng vẫn cố chấp gần như thì thào lặp lại: “Thanh Huyền, đến xem con của chúng ta…”
Bóng người trước mặt dần rõ, ấn đường hơi nhíu lại, đôi mắt khẽ híp, chiếc mũi thẳng…
Đó không phải là Thanh Huyền mà là Bình Sinh đế quân!
Lúc này nàng mới phát hiện chẳng biết mình đã vươn tay ra từ khi nào, đầu
ngón tay đã sắp chạm vào áo bào của hắn, Thiên Sắc như chim sợ càng
cong, giật bắt mình, bàn tay nắm chặt viên Tù hồn châu nhớp nháp mồ hôi
lạnh: “Đế… Đế quân…”
Nàng lúng túng mở miệng, bất
giác đối diện với đôi mắt sáng trong bình thản, đầu óc nàng rối loạn,
nhất thời không thể nói chuyện rõ ràng.
Gió đêm ùa
vào khung cửa sổ, con ngươi sắc bén hơi rũ xuống bóng mờ trong ánh nến,
khiến người ta không trông thấy rõ ánh sáng lấp lóe, mang chút nghi ngờ
không rõ trong đó.
Bình Sinh chỉ loáng thoáng nghe
được, lúc nàng mê man miệng vẫn thì thào gọi “Thanh Huyền, đến xem…” còn xem cái gì thì hắn không nghe rõ. Nhưng lúc nãy, U Minh Diêm Quân Bạch
Liêm lẻn vào Ngô cư tranh cãi với nàng một phen, tuy hắn không nghe rõ
hết tất cả mọi chuyện, nhưng cũng có thể nhận ra Bạch Liêm muốn dẫn nàng đi, nàng lại không chịu.
Thanh Huyền…
Nàng vẫn luôn nhung nhớ người phàm kia, dáng vẻ nàng thất hồn lạc phách,
tinh thần lạc lỏng, thì sao còn có thể tu tiên, dù hắn một lòng muốn độ
nàng đăng tiên tịch, chỉ sợ phải phí hoài…
Nhưng, tại sao nàng không chịu đi theo U Minh Diêm Quân Bạch Liêm?
“Tại sao lúc nãy ngươi không theo U Minh Diêm quân rời đi.” Nhìn nàng ba
phần hoảng hốt bảy phần thất thố trước mặt mình, đôi mắt Bình Sinh như
một cái vực sâu thẳm, giọng nói ôn hòa gần như lãnh đạm ngập tràn nghi
ngờ, tựa như một tảng đá đè lên trái tim Thiên Sắc.
Không biết nên trả lời thế nào, thật lâu sau, Thiên Sắc mới do dự tìm một cái cớ cho qua chuyện: “Lúc trước Đế quân từng nói, nếu tiểu tước gây ra
chuyện thì người sẽ gánh vác, nếu vừa rồi tiểu tước bỏ đi, chẳng phải sẽ làm phiền Đế quân rồi ư?”
“Thật không?” Biết rõ là nàng kiếm cớ, nhưng Bình Sinh cũng không vạch trần, chỉ đứng từ xa cẩn thận quan sát nàng một lượt.
Hắn nhìn không thấu nữ tử này.
Không, có lẽ vào thời khắc nàng được đưa đến Tử Vi viên hắn vẫn chưa bao giờ nhìn thấu nàng.
Cảnh tượng trong mơ vẫn quẩn quanh đầu óc, nỗi tuyệt vọng chua xót mang theo cả mỏi mệt muốn buông tay hiển hiện rõ dưới tầm quan sát của Bình Sinh. Thiên Sắc đứng thẫn thờ, chân cứng đờ như biến thành cọc gỗ, thật lâu
sau, nàng mới đáp một câu chẳng liên quan gì: “Đế quân, nếu Thiên Sắc có chuyện muốn nhờ ngài, người có thể giúp tiểu tước không?”
Dù biết chuyện nàng nhờ chẳng có gì tốt đẹp, nhưng Bình Sinh vẫn không từ
chối. “Chuyện gì, ngươi nói đi.” Hắn chậm rãi mở mắt, trong con ngươi
đen lấp lóe ánh sáng, ngữ điệu lại nhẹ nhàng hờ hững.
Gió đêm lùa qua khe cửa mang theo hơi lạnh thấu buốt xương cốt đập vào mặt
nàng, Thiên Sắc nắm chặt hạt châu trong tay, dừng một lát rồi chua xót
đáp: “Thiên Sắc mong Đế quân cứu một người.”
“Cứu ai?” Đuôi mày Bình Sinh hếch lên cao, lòng thầm suy đoán.
Cúi đầu xuống, Thiên Sắc không nhìn hắn, hàng mi rũ xuống phủ bóng mờ trên
dung nhan tiều tụy. Khuôn mặt của nàng nửa phủ ánh trăng nửa soi ánh
nến, hai luồng sáng hợp lại mang đến cảm giác thư thái lạ thường, không
còn đau thương nữa: “Một cố nhân!”
******
Xương trắng thấp thoáng như ẩn như hiện dưới mặt đất vàng vọt.
Trên bãi tha ma lạnh giá, một nữ tử thân hình gầy gò lom khom dùng tay chậm
rãi đào đất. Nàng cúi đầu, mái tóc dài rối bù rũ xuống bên má gần như
che hết cả khuôn mặt.
Nàng đào rất chậm, rất cẩn
thận, những mảnh đá vụn dưới mặt đất cắt vào ngón tay nàng, máu tươi
tuôn ra hòa vào bùn đất đỏ sậm đáng sợ. Thế nhưng, nàng dường như mất đi tri giác, máy móc dùng tay đào đất từng chút từng chút một.
Cách nàng chừng một cánh tay có một thiếu niên áo quần rách rưới, vết máu
loang lổ toàn thân, xem ra y bị thương rất nặng, đang hấp hối chỉ còn
lại một hơi cuối cùng đã không còn cách cứu nữa.
Nếu
không tận mắt chứng kiến, Thiên Sắc tuyệt đối không thể tưởng tượng ra,
công chúa Dụ Lan phong nhã tài hoa một thời của yêu giới lại biến thành
thế này.
“Ai?”
Phát giác bên cạnh
mình có một vị khách không mời, Dụ Lan vừa cảnh giác ngẩng đầu, vừa vươn tay chụp lấy Ô giao tiễn đặt bên cạnh.
Trong tích
tắc, Thiên Sắc mới nhìn rõ, khuôn mặt bị tóc che khuất của Dụ Lan đã
không còn vẻ đẹp tao nhã năm xưa. Khuôn mặt đó rất già nua, tiều tụy,
tuy đau thương nhưng lại không có nét cô đơn và tuyệt vọng. Cho dù quanh khóe mắt đều là nếp nhăn, không mở mắt ra nổi, nhưng nét mặt nàng vẫn
quật cường, nghiêm nghị, không chịu thỏa hiệp.
“Dụ
Lan…” Dù Thiên Sắc đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng cũng không thể không
kinh ngạc. Nàng vốn tưởng rằng mình đã quá thê thảm, nhưng không ngờ
được Dụ Lan còn hơn cả nàng: “Sao ngươi lại thành thế này?”
“Là ngươi à?” Nghe giọng của Thiên Sắc, tư thế phòng bị của Dụ Lan mới lơi
lỏng. “Thiên Sắc ngươi đến cười nhạo ta sao?” Dụ Lan cúi đầu tiếp tục
đào đất, ngữ điệu lạnh giá như băng tuyết thấu tận tâm can.
Đúng vậy, giờ đây khắp lục giới, ai mà không chê cười nàng?
Ngày xưa, Dụ Lan công chúa uy danh hiển hách khắp yêu giới. Còn bây giờ, nàng đâu còn chút nào phong nhã ngày xưa?
Nếu nói hơi khó nghe thì bây giờ nàng giống quỷ đến chín phần.
Lúc trước hồn phách Cứ Phong quay về địa phủ bước vào luân hồi, nàng tìm
mãi không ra, rơi vào đường cùng, nàng đành cúi đầu cầu xin Bắc Âm Phong Đô đại đế.
Bắc Âm Phong Đô cũng hào phóng đáp lời, tất cả mọi chuyện đều có cái giá của nó.
Kiếp thứ nhất, Cứ Phong chuyển thế thành người, bị người ta giết chết trên
chiến trường, nàng dùng dung mạo tuyệt sắc để đổi một ánh mắt cuối cùng
của Cứ Phong trước khi y chết thảm. Sau đó, nàng trơ mắt nhìn y máu thịt tứ tung, đầu mình tan tác.
Việc nàng có thể làm là
rưng rưng nước mắt thu lại từng mảnh tay chân, xương cốt rời rạc của y
rồi tìm một nơi có phong thủy tốt an táng y.
Tuy nhiên, vùng đất có phong thủy tốt cũng không thể mang đến vận may cho Cứ Phong.
Kiếp thứ hai, y vẫn không thể tránh khỏi số kiếp chết yểu. Cứ như thế từng
đời, từng kiếp qua đi, để có thể nhìn thấy y lần cuối cùng trước khi y
chết, Dụ Lan đã gần như mất đi tất cả mọi thứ…
Cho đến kiếp này, Dụ Lan đã không còn gì để trao đổi nữa, rơi vào đường cùng nàng đành từ bỏ đôi mắt của mình.
Nhưng cái giá này cũng chỉ là uổng công.
Chờ đến khi nàng tìm thấy Cứ Phong, y vẫn chỉ còn lại hơi thở cuối cùng.
Nàng run tay chạm vào cơ thể vừa xa lạ vừa quen thuộc kia, điều duy nhất cảm nhận được là dòng máu tươi tuôn trào nhớp nháp trên tay, nghĩ đến cơ
thể vẫn luôn ấm áp trước kia giờ dần giá lạnh, nỗi bi thương đó gần như
xé nát cõi lòng nàng.
Chẳng lẽ, việc nàng có thể làm là lại dùng tay đào hố thêm lần nữa, chôn vùi thi thể chàng sao?