Edit: Ong MDBeta: Vô PhươngĐúng như lời Dụ Lan nói, khắp lục giới không ai không chê cười nàng.
Lúc trước là công chúa yêu giới ngang ngược không ai bì nổi, chỉ vì một
người phàm mà không chỉ mất quyền thế địa vị, cuối cùng còn bị trục
xuất. Bây giờ lại thảm hại đến mức hai mắt mù lòa, già cả gần đất xa
trời, tìm đâu dù chỉ một chút tao nhã ngày đó? Ai nhìn thấy cũng chê
cười và thương hại, dù sao, bất cứ ai cũng đều muốn dùng nỗi bất hạnh
của người khác để làm nổi bật hạnh phúc của mình.
Có điều, Thiên Sắc không nằm trong số này.
Đúng vậy, trong mắt Thiên Sắc, Dụ Lan cũng giống hệt nàng, đau khổ và thê
thảm giống nhau. Chẳng qua là, Dụ Lan may mắn hơn nàng. Tuy rằng luân
hồi chuyển thế khiến Cứ Phong không hề nhớ quá khứ, tuy rằng Dụ Lan chỉ
có thể nhìn Cứ Phong lúc hấp hối, nhưng rốt cuộc vẫn là may mắn, không
giống nàng và Thanh Huyền gần trong gang tấc lại xa tận chân trời, chỉ
vô ý liền làm hại hắn.
Trên đời này không cảm giác gì đáng sợ và tội lỗi bằng tự tay cắt đứt hy vọng yêu thương một người…
“Chê cười ư?” Thiên Sắc cúi đầu lạnh nhạt mở miệng, hàng mi khẽ chớp, đôi
đồng tử tối tăm rã rời, rõ ràng đã cực kỳ yếu ớt nhưng vẫn muốn giữ
nguyên dáng vẻ lãnh đạm: “Dụ Lan, ngươi cảm thấy với bộ dạng hiện tại
của ngươi còn có gì khiến người khác chê cười?”
Không có gì đáng buồn cười, nếu phải nói, nàng chỉ cảm thấy đúng như lời Bạch Liêm, Dụ Lan kiên trì và không chịu khuất phục chỉ vì lời thề ‘Một đôi
tình nhân đời đời kiếp kiếp’ đương nhiên khiến người ta cảm động. Thật
ra nàng hiểu, lời thề đó không thể do một mình Dụ Lan thực hiện, có
điều, dù Thiên Sắc nàng muốn chứng minh cũng nào có cơ hội.
Lời thề đời đời kiếp kiếp của Thanh Huyền dành cho nàng, chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Một giấc mộng rất đẹp nhưng không thể thực hiện.
“Vậy ngươi tới đây để thương hại ta?” Nghe những lời như vậy lại không nhìn
thấy nét mặt Thiên Sắc, cũng không phát hiện còn có người khác ở đây nên Dụ Lan đành phải suy đoán, mày nhướn cao, giọng lạnh lùng đẩy người ra
xa vạn dặm: “Không cần, ta không cần bất cứ kẻ nào thương hại!”
Không cần bất cứ kẻ nào thương hại sao?
Lúc này, sao Thiên Sắc không nhìn ra dáng vẻ giả vờ lạnh lùng của Dụ Lan,
nàng cũng từng hành động như vậy. Nàng lắc đầu, thoáng nhìn thiếu niên
sắp tắt thở bên cạnh, hạ giọng, không rõ là xúc động hay thở dài: “Ta
chỉ mang đến một người có thể cứu Cứ Phong —”
“Người
có thể cứu Cứ Phong?” Dụ Lan chỉ nghe phần quan trọng nhất, dường như
rất ngạc nhiên nhưng chỉ ngừng lại một lúc. Nàng cười thê thảm, thốt ra
từng chữ như kim châm vào lòng, giống tự hỏi bản thân lại như không hỏi, dù đau đớn xuyên thẳng vào tim gan cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng:
“Khắp lục giới, ai có thể cứu được Cứ Phong?”
Thiên Sắc im lặng, xoay người nhìn Bình Sinh cách đó không xa.
Bình Sinh cũng im lặng, sắc mặt bình thản, nhìn thấu hết tất cả. Hắn là
thần, đương nhiên có thể nhìn thấu khúc mắc giữa Dụ Lan và Cứ Phong, có
điều dù đáng thương cũng khó thay đổi số mệnh, không thể phá vỡ luân
hồi, mang theo tâm tình như vậy nên hắn vẫn lạnh nhạt, vẻ mặt lãnh đạm
không chút biểu cảm.
“Nếu thực sự có người có thể cứu được Cứ Phong —”, rất lâu sau cũng không có câu trả lời, sự khắc khoải
đau đớn như máu vô hình bắn ra khắp không gian. Dụ Lan từ từ nhắm mắt
lại, cúi đầu xuống, khẽ thở dài như muốn bộc lộ nỗi bất an của nàng,
giống như một đứa trẻ khóc nức nở, từng câu từng chữ đều là cầu xin chân thành: “Cho dù là ai, nếu thật sự có thể cứu được Cứ Phong, ngươi hãy
hỏi hắn muốn thứ gì? Ta có thể trả giá bất cứ thứ gì! Bất cứ thứ gì cũng có thể!”
Cuối cùng, lời cầu xin chân thành lại khiến lòng người cực kỳ xót xa.
Trả giá.
Vẻ mặt cầu xin của Dụ Lan khiến Thiên Sắc cảm thấy xót xa không thôi, quay mặt đi vì không đành lòng nhìn dáng vẻ tiều tụy, tàn tạ của nàng, chỉ
lẩm nhẩm hai từ nặng trĩu kia, càng xót xa lòng càng đau đớn.
Lẳng lặng đi về phía Bình Sinh, cuối cùng nàng dừng bước: “Đế quân, chắc ngài cũng biết chuyện hai người này.”
“Có nghe nói qua.” Gió thổi phần phật y bào màu tím, Bình Sinh gật đầu trả
lời ngắn gọn, sau đó lại tiếp tục im lặng, nhìn chăm chú cô gái đang
khép mình trước mặt. Nghe giọng hắn, dường như hơi lạnh nhạt với Dụ Lan
và Cứ Phong.
“Đế quân có thể ra tay cứu thiếu niên
kia không?” Thiên Sắc cúi đầu nhỏ giọng, làm cách nào cũng không che
giấu được sự bi thương trong giọng nói. Rõ ràng là cầu xin, nhưng chiếc
cằm nhọn lại có sự cao ngạo khó nói thành lời, dáng người cao gầy mảnh
mai lộ rõ sự cô độc trơ trọi giữa thế gian. Khẽ ngẩng đầu lên, đây là
lần đầu tiên nàng bình thản nhìn hắn đúng với địa vị là thần: “Thiên hạ
này, khắp lục giới, người có thể cứu được y chỉ có Đế quân.”
“Ngươi vội vã dẫn ta đến đây là vì bọn họ?” Nhìn không ra hỉ nộ ái ố, lại nhìn sang Dụ Lan khóc nức nở bên cạnh Cứ Phong đang hấp hối, Bình Sinh nhìn
lại Thiên Sắc, tâm tư bất ổn khiến người ta khó nắm bắt, chỉ lạnh nhạt
nhắc nhở một câu: “Trước đây bọn họ tạo nhiều nghiệp chướng, gây rối
loạn sinh tử tuần hoàn, tất cả đều là hậu quả phải gánh vác. Chuyện luân hồi ta không tiện nhúng tay, ngươi tốt nhất cũng đừng động vào.”
“Nếu phải bồi thường hậu quả, tiểu tước sẽ nhận thay họ, có được không?”
Trái tim hơi đau đớn, cảm giác xót xa bị giấu kín bấy lâu chợt tràn ra.
Thiên Sắc cười thản nhiên, đặt một tay lên đan điền, từ từ vận khí ép
nội đan của mình ra. Một tay nắm chặt Tù hồn châu phong ấn con mình, tay kia mở ra, giữa lòng bàn tay là nội đan đỏ như lửa, nàng khẽ nhắm mắt:
“Cầu xin Đế quân xót thương một đôi tình nhân.”
“Ngươi có từng nghĩ tới, nếu ngươi thật sự nhận hậu quả thay họ thì sẽ tiêu
tan công đức và tu vi khổ công tu luyện vạn năm, không còn cách nào đăng tiên tịch lần nữa không?” Nhìn nàng lấy nội đan của mình ra chẳng chút e dè, ánh mắt nghiêm nghị của Bình Sinh chợt sắc lại, khuôn mặt ôn hòa có chút lạnh lẽo, giọng điệu lạnh nhạt giống gió tháng chạp, không kìm nén được sự tức giận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Ngươi lo chuyện
bao đồng này, chẳng lẽ chỉ vì bọn họ đáng thương?”
Từ yêu thành tiên, lại từ tiên thành yêu, rõ ràng con bé còn cơ hội đăng tiên tịch, vì sao lại vứt bỏ như vậy?
Thế gian này có vô số kẻ đáng thương, có nghiệp chướng, có nhân quả, con bé có thể quản được bao nhiêu, thương hại được bao nhiêu chứ?
“Chỉ vì nhìn thấy bọn họ khiến ta nhớ tới phu quân của mình mà thôi.” Thiên
Sắc cúi thấp đầu hờ hững trả lời, sắc mặt bình thản không chút cảm xúc,
giống như đã tê liệt. Chỉ khi nhắc tới hai chữ ‘phu quân’ mới thấy đôi
mắt khẽ dao động, tựa như trong đáy mắt có thứ gì đó chợt xuất hiện, như vụn băng trôi nổi trên mặt biển, rét lạnh tâm hồn, nhưng tất cả đều bị
che giấu dưới rèm mi, không cho hắn thấy thứ gì cả.
Đúng vậy, nhìn Cứ Phong đang hấp hối lại nghĩ đến Thanh Huyền, thậm chí nàng có thể cảm nhận được nỗi lòng Dụ Lan mỗi kiếp tự tay đào hố vùi lấp
thân thể Cứ Phong, cảm giác này như dao cắt từng nhát không thể nói nên
lời. Nàng đã từng làm việc này, mười kiếp nhặt xác chôn thây. Khi đó,
nàng và Thanh Huyền không có tình cảm, đương nhiên trong lòng rất bình
thản, chẳng qua chỉ xuất phát từ tâm niệm muốn chuộc lỗi mà thôi, không
hề biết mười kiếp làm việc thiện lại đổi lấy một kiếp lưu luyến khó quên thế này.
Bởi vì có tình nên nàng không thể thờ ơ, bởi vì có tình nên nàng không muốn nhìn thấy có người lại dẫm vào vết xe đổ của mình.
Những gì nàng có thể làm cũng chỉ có vậy.
“Tiểu tước tự biết mình và phu quân vốn không có duyên, dù có đăng lại tiên
tịch, tâm cũng héo úa tro tàn, chi bằng từ bỏ công đức và tu vi của bản
thân, thành toàn cho họ.” Giống như giữa sự hỗn loạn, lòng nàng lại ngầm dâng lên nỗi chua xót và đau khổ, nằm trong lồng ngực thật lâu không
chuyển đi được, cuối cùng thốt lên những lời như đắm chìm. Giọng nói vốn trong trẻo giờ khàn khàn như lá khô rơi giữa mùa thu, có lẽ sau đó
không biết là có tâm hay vô tình tổn thương người khác, giọng nói càng
vỡ vụn, nhưng vẫn hàm chứa ý tứ sâu nặng.
“Ngươi!”
Một cơn giận cực điểm đột nhiên bốc lên không rõ nguyên nhân, Bình Sinh
nổi giận, ánh mắt nhìn Thiên Sắc như hai lưỡi dao, giọng nói cực kỳ
nghiêm khắc: “Ngươi đúng là bất trị!’ Nói xong, hắn vẫn giận vô cùng,
định xoay người bỏ đi.
Ngay lúc này, Thiên Sắc quỳ
xuống. “Đế quân là thần, ngũ uẩn giai không, vô tình vô dục, sao có thể
hiểu được tâm tư người phàm chỉ muốn thành uyên ương không muốn thành
tiên.” Cả người như bị dao róc tận xương, toàn thân đều nhức nhối đau
đớn. Nàng cắn môi, vết cắn kia cũng đau không kém, môi như tứa máu, cảm
thấy vô cùng mệt mỏi, cuối cùng mới có thể thốt ra câu cuối cùng: “Ta đã bất trị rồi nhưng xin Đế quân tác thành!”
* Ngũ uẩn
gồm: Sắc, Thọ, Tưởng, Hành, Thức; trong đó Sắc thuộc về vật chất, hình
tướng; bốn uẩn còn lại thuộc về tinh thần, trừu tượng. Như vậy, ngũ uẩn
là năm nhóm vật chất và tinh thần kết hợp tạo thành con người.Cụ thể như sau:
Sắc uẩn là thân thể bao gồm hình dáng bên ngoài và cấu tạo bên trong…gọi chung là sắc pháp.
Thọ uẩn là cảm nhận khi các giác quan tiếp xúc với vạn vật. Tưởng
uẩn là sự hình dung tưởng tượng khi chưa thỏa mãn cảm giác cảm nhận bằng giác quan. Hành uẩn là cảm xúc yêu thích, ham muốn hoặc chán ghét oán
giận do hình dung và tưởng tượng mang lại. Thức uẩn là nhận biết, phân
biệt, so sánh những cái đã cảm giác, cảm nhận được. Bốn uẩn này gọi là
tâm pháp, đều xuất phát từ sắc pháp. Bởi vậy nên mới có câu “sắc tức thị không”.Ngũ uẩn giai không là tu hành đạt đến cảnh
giới mọi thứ đều không còn tồn tại, thân xác phàm lẫn tất cả mọi cảm
giác ham muốn phàn trần đều là gió thoảng mây trôi. Đây là một khái niệm trong Phật pháp, MDH chỉ tạm tổng kết lại theo ý hiểu, các bạn có thể
tìm hiểu kỹ hơn ở đây.Bình Sinh không bước tiếp được nữa, ngạc nhiên vì sự kiên quyết của nàng.
“Thôi! Thôi! Thôi!”. Thật lâu sau, hắn chỉ có thể thốt lên ba từ, đôi mắt như
đốm lửa, ngũ quan siết chặt: “Nếu sớm biết có ngày hôm nay, trước đây ta sẽ không độ ngươi thành tiên…”
Đúng vậy, lúc trước
gặp ở Càn Nguyên sơn, nàng đã tu thành người, lại một lòng tu tiên, thậm chí vô cùng mạnh miệng tuyên bố muốn bái Thái Ất Cứu Khổ thiên tôn làm
thầy. Với một tiểu tước yêu mang mệnh cách cô loan trọn đời, ước vọng
hão huyền của nàng trở thành trò cười cho đám thần chức, thậm chí Hạo
Thiên còn lạnh lùng châm biếm nàng vốn là chim sẻ không thể nào biến
thành phượng hoàng, chỉ có mình hắn khẳng định tiểu tước yêu này sẽ có
ngày một bước lên trời.
Cuối cùng, đúng là nàng đã một bước lên trời, nhưng rốt cục vẫn khó tránh khỏi số mệnh tang thương.
Hắn nghĩ hắn có thể khiến nàng Niết bàn tái sinh lần nữa, nhưng không hề biết một chữ tình đã vò nát đôi cánh của nàng.
Lặng yên đọc thần chú, hắn mở lòng bàn tay ra, một đóa hoa Khuê Uy màu lam
thẫm từ từ nảy nở, giống như sinh ra từ huyết mạch của hắn. Nội đan từ
lòng bàn tay nàng cũng chậm rãi bay qua, kết hợp cùng hoa Khuê Uy, hóa
thành một luồng sáng màu vàng cực kỳ rực rỡ —
Đáp ứng xong ước nguyện của nàng, Bình Sinh nhìn nàng thật lâu, nàng vẫn đang
quỳ không đứng dậy nổi giống như đã bám rễ tại nơi đó, ánh mắt hắn phức
tạp không rõ cảm xúc, cũng bất đắc dĩ.
Không có nội đan, bây giờ nàng hoàn toàn không có tu vi, thậm chí không thể giữ được hình người!
Nhưng đây là con bé tự chuốc lấy, hắn còn có thể làm gì cho con bé nữa chứ?
Cuối cùng vẫn là thở dài, Bình Sinh lẳng lặng rời đi.
Thiên Sắc thẫn thờ quỳ tại nơi đó, rũ đầu xuống, toàn thân tê liệt trong gió
rít, khó chịu không nói nên lời, như là đau đến cùng cực, ngay cả nét
mặt cũng giống hình nộm ngây ra như tượng gỗ. Nàng không biết Bình Sinh
đã bỏ đi bao lâu, chỉ nắm chặt Tù hồn châu, trong lòng không ngừng lặp
lại lời của hắn —
Nếu biết trước có hôm nay…
Nếu biết trước có hôm nay, hồi đó, chàng còn khăng khăng thổ lộ tấm lòng son, muốn cùng ta đời đời kiếp kiếp không?
Thế gian này không có nếu như, những con đường đã qua, lời đã nói, chuyện
đã làm, người không thể trở về, cuối cùng đều biến thành gió cuốn đi
chẳng để lại gì.
Nghe tiếng kêu mừng rỡ của Dụ Lan,
nàng mới dần tỉnh táo lại, từ từ đứng dậy. Đầu gối đau đến tận xương,
nàng không nói chuyện với Dụ Lan, cũng không để ý gì nữa, chỉ nghĩ tiếp
theo nên làm gì.
Ngẫm nghĩ thật lâu, muốn trở về thăm Yên sơn.
Muốn nhìn hoa hướng dương lần cuối cùng.
Hoa hướng dương này là tự tay Thanh Huyền trồng cho nàng, bây giờ chắc đã phủ kín núi đồi, đua hương khoe sắc rồi chứ?
******
Không có tu vi, tuy rằng có trái tim của Bình Sinh và sức mạnh cực lớn của
hắn, nhưng Thiên Sắc không muốn sử dụng. Một là, nàng không khống chế
được sức mạnh quá lớn kia, sợ là nảy sinh chuyện bất trắc. Hai là, nàng
không muốn là hao tổn sức mạnh của hắn.
Cuối cùng vẫn phải trả lại cho hắn —
Với tâm tư như vậy, nàng không đằng vân mà tự đi bộ.
Về phần Tù hồn châu, nàng giữ lại cũng không ổn, đợi sau khi nàng về thăm
Yên sơn sẽ giao hạt châu này cho Thái Ất Cứu Khổ thiên tôn.
Đứng trước một trấn nhỏ gần Đông Cực, giữa phố chợ đông đúc, nàng như tìm về hơn trăm năm trước.
Khi đó, nàng bằng lòng may hỉ phục cho Thanh Huyền, khi đi mua lại gặp Hoa Vô Ngôn —
Nói cho cùng, trái tim này là của hắn, bộ hỉ phục kia là nàng thiếu nợ hắn.
Không muốn mắc nợ ai, cũng không muốn ai mắc nợ mình, nên mượn cơ hội cuối cùng này trả cho hết nợ.
Mua xong vải đỏ may hỉ phục, đang chuẩn bị rời khỏi đây, chợt có một nữ tử
đứng trước mặt, cười tủm tỉm nhét vào tay nàng một gói giấy nhỏ.
“Cô nương, hôm nay khai trương quán nhỏ, mời cô nếm thử hạt hướng dương
rang của chúng tôi!” Nàng cười khoe má lúm đồng tiền, giọng ngọt ngào
vui mừng: “Hạt hướng dương này là hạt đồng tâm, mang đến phúc lành con
cái, rãnh rỗi nên cắn nhiều một chút, sau này cô nương không chỉ bách
niên giai lão với lang quân mà còn có thể con cháu đầy nhà, vĩnh kết
đồng tâm!”
Hạt hướng dương?
Hạt đồng tâm —
Thiên Sắc sững sờ cúi đầu xuống, ngây người nhìn túi hạt hướng dương trong
tay. Những lời vui vẻ ngọt ngào như vậy dường như đã từng được nghe,
càng không thể quên, khi đó Thanh Huyền nói —
Chàng nói: Trước kia, ta là đồ đệ của nàng, sau này ta là phu quân của nàng!
Chàng nói: Đời đời kiếp kiếp, chúng ta sẽ mãi bên nhau, dù phải chết cũng
phải cùng hóa thành tro tàn, trong nàng có ta, trong ta có nàng!
….
Chúng ta đồng lòng, có coi là vĩnh kết đồng tâm không?
Chúng ta đã có con, chàng có vui mừng không?
Chỉ là, trên thế gian chỉ còn lại một mình ta, ta phải đi đâu chờ chàng thực hiện lời hứa đời đời kiếp kiếp?
Giống như biến thành bức tượng gỗ, nàng đờ đẫn đứng tại chỗ, mặc kệ người qua lại đông đúc, cả người bất động, không hề hay biết cô nương đưa hạt
hướng dương cho nàng đã rời khỏi bao lâu, mãi đến khi trời tối mịt, mưa
rơi tí tách.
Nàng vẫn đứng nguyên trong mưa, lâu thật lâu cũng không nhúc nhích.
******
Mưa rơi tí tách, trời đất mênh mông trắng xóa một màu, thôn trấn ngày càng thưa người, các cửa hàng đều đóng cửa.
Bình Sinh đứng nhìn Thiên Sắc từ xa, không hiểu vì sao nàng cứ đứng yên tại đó không nhúc nhích.
Hành động bất trị của nàng đương nhiên khiến hắn vô cùng đau lòng, nhưng nói thế nào cũng luôn cảm thấy bất an. Tiểu tước nhi này bây giờ không có
nội đan, không có tu vi, nếu gặp chuyện đột xuất chỉ sợ là chết thảm…
Vì lo lắng như vậy, hắn không thể bỏ mặc chỉ đành lẳng lặng đi theo định bảo vệ nàng.
Nhưng hắn không hiểu, nàng đứng đó làm gì…
Rất lâu rất lâu sau, nàng mới như mất hồn bước chân về phía trước, ngay cả
mảnh vải đỏ rơi xuống cũng không biết, cả người như lạc mất hồn phách.
Nhặt mảnh vải đỏ lên, hắn không nhanh không chậm bám theo nàng.
Nàng lên Yên sơn, hắn cũng đi theo.
Dọc đường lên Yên sơn, hắn vô cùng ngạc nhiên vì trên này có người trồng cả rừng hoa hướng dương!
Hoa hướng dương thẳng đứng trong tiết trời, cả một biển hoa, dù dưới mưa
cũng đẹp rung động lòng người. Đi qua đó, hắn không thấy bóng dáng nàng, chỉ nhìn thấy vệt đỏ lờ mờ.
Thấy nàng đẩy cửa vào.
Hắn thở dài, coi như đã đưa Phật đến Tây thiên, định để lại đoạn vải đỏ rời khỏi đây. Nghĩ lại, lúc đó hắn và nàng cùng bỏ đi, không báo với ai,
bây giờ mọi người đang bàn bạc về cuộc chiến thần ma vạn năm ở Trường
Sinh yến trên Ngọc Hư cung, không biết đã nói đến đâu rồi.
Thôi, nàng có đường của nàng, hắn có thể độ nàng nhưng không thể ép buộc nàng.
Đành để tùy nàng bước đi thôi.
Bất ngờ, cơn đau bấy lâu nay biến mất ập đến như xé đôi người hắn! Đau thấu tim gan xương cốt không thể chống đỡ được, hắn khó chịu rên khẽ một
tiếng, hai tay ôm ngực.
Hắn không biết rằng, khi
Thiên Sắc bước vào cửa phòng, thứ đầu tiên đập vào mắt là ngọc trai rải
đầy đất, trên bàn còn có chiếc mũ phượng chưa hoàn thành!
Dường như không thể chịu đựng nổi, nàng cúi đầu, chớp mắt, một lúc sau lệ rơi xuống thấm trên vạt áo đỏ thẫm, như nét mực lan dần ra không khác gì
dấu vết mờ nhạt. Mà Bình Sinh khẽ rên một tiếng, cũng khiến nàng hoảng
hốt.
Đứng ở cửa, nàng ngây người nhìn hắn như không
quen biết, nước mắt mờ mịt khiến nàng không thể thấy rõ hắn, suýt nữa vỡ tan thành mây khói, rốt cuộc không còn cảm giác gì khác.
Bình Sinh cũng đầy kinh ngạc, môi run run, răng đánh vào nhau cầm cập, ngực
hít thở nặng nề, cơn đau trong cơ thể như tràn ra ngoài.
Hắn thấy nước mắt của nàng!
Đây là lần đầu tiên, hắn nhìn thấy nước mắt nàng không ngừng tuôn rơi.
“…Ngài trả Thanh Huyền lại cho ta…” Nhìn khuôn mặt quen thuộc nhưng mơ hồ
trong mưa, nàng thì thào, cúi đầu khóc nức nở, lặp lại lặp lại mấy từ
cứng nhắc mặc cho đau thương đâm nát trái tim, dày vò từng chút một.
Cuối cùng nước mắt vẫn tuôn rơi không thể kìm chế được: “…Van xin ngài,
trả Thanh Huyền lại cho ta…”
Bình Sinh đã đau đến mức mặt mày trắng xanh.
Hắn không biết vì sao mình lại đau, khoảnh khắc đó, theo bản năng hắn cố nén đau bước từng bước về phía nàng.
Cuối cùng, hắn vươn tay chạm vào nàng!
Cảm giác giống như thiên lôi đánh xuống khi lịch kiếp phi thăng, từ nơi hắn chạm vào tất cả mọi thứ trong thân thể đều bị nàng hút sạch. Nhìn nàng
gần ngay trước mắt, nước mắt tuôn rơi, sự đau đớn của hắn càng kịch
liệt, kỳ lạ là trái tim của hắn lại bình tĩnh lại giữa muôn vàn sấm động bên trong.
Thiên Sắc vươn tay chạm vào mặt Bình
Sinh, vuốt ve từng ly từng tý, đầu ngón tay chạm lên đôi mày rậm cương
nghị, như vẽ một đường cong đầy xót xa tận đáy lòng nàng. Hàng mi mềm
run run lướt qua ngón tay nàng, khơi dậy vô số ký ức của nàng, những lời âu yếm nhỏ nhẹ, lời hứa miên man, mỗi câu mỗi từ đều khuấy đảo tâm trí
nàng. Lúc này, nước mắt càng rơi nhiều hơn.
Cơn đau
kéo đến không ngừng như thủy triều, lồng ngực như nứt ra tạo thành một
vết thương vô hình, máu chảy xuôi theo vết thương vỡ toang kia, không có dấu vết nhưng ngày càng mạnh mẽ, khiến người ta càng đau đớn điên
cuồng.
Không biết phải làm sao để chống lại cơn đau này, cũng không biết phải làm sao để nàng không khóc nữa.
Như là xuất phát từ bản năng, trong máu tựa như có thứ gì đó gào thét mạnh
mẽ, bật tung lên, cuối cùng kéo ra khắp toàn thân, thậm chí đến cả đầu
ngón tay.
Hắn cúi người về phía trước, hôn nàng.
******
Không nhớ rõ bắt đầu như thế nào.
Ôm ấp thân hình gầy gò của nàng, Bình Sinh chỉ nhớ giống như đang ôm một
tảng băng, hồn phách như bị hút sạch, lồng ngực càng quặn thắt đau đớn,
không thể khống chế được sự lo lắng nảy sinh từ đáy lòng.
Làm thế nào mới khống chế được cơn đau này.
Phải làm sao mới có thể khiến nàng đừng khóc nữa?!
Hắn hoàn toàn không suy nghĩ được, cũng không thể chịu đựng được, cổ họng
như có lửa thiêu bỏng rát, buồn phiền thở gấp, cúi người hôn nàng. Nụ
hôn mãnh liệt như chiếm đoạt, tay hắn ôm chặt lấy nàng, giống mãnh thú
cắn nuốt con mồi, khát khao hôn nàng, nuốt luôn cả hơi thở của nàng!
Hắn không biết vì sao mình lại như vậy, chỉ biết là không thể khống chế bản thân!
Dưới chân giẫm phải một hạt châu nhỏ, lòng bàn chân hơi khó chịu, nhưng toàn thân hắn chỉ cảm thấy đau đớn, nhẹ nhàng ôm lấy thân hình nhẹ bẫng của
nàng đặt lên bàn, môi quấn chặt lấy môi nàng. Hắn khiến nụ hôn này kéo
dài miên man sâu nặng, mãnh liệt bất chấp tất cả, hôn đến khi cả người
nàng không còn sức lực. Chiếc bàn cao vừa đến giữa hai chân hắn, thân
hình nam tính rắn chắc, chen vào giữa hai chân nàng khiến nàng không thể khép lại.
Thân hình Thiên Sắc run rẩy, đầu óc mơ
màng, tay chân không còn chút sức lực. Nàng chỉ có thể cảm giác được
những nơi môi hắn chạm đến đều nóng bỏng, da thịt cùng hơi thở nóng rực
bao quanh nàng, tất cả mọi thứ của hắn, toàn bộ hơi nóng như ngọn lửa
thiêu đốt đầu óc nàng choáng váng, không thể suy nghĩ được gì nữa.
Môi của hắn chậm rãi di chuyển, từ môi đến bên gáy, khẽ cắn da thịt mềm mại trên gáy nàng, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua, khiến nàng run rẩy. Giờ
khắc này, nàng cảm nhận được hơi nóng mãnh liệt, ngón tay nóng bỏng kia
nhanh chóng ôm chặt thặt lưng nàng, giống như muốn hòa tan nàng vào lòng hắn.
Dường như nhận ra làm chuyện đó trên bàn không
ổn, ngay sau đó, hắn như khống chế được cơn đau, ôm nàng lên, hai chân
bước đi rất tự nhiên, quen thuộc tìm được tẩm phòng.
Hắn khẳng định mình chưa bao giờ đến nơi này, nhưng vì sao hắn như có trí nhớ vô hình, bước đi không hề vướng chân.
Không thể suy nghĩ nhiều, khi bước đến giường, cơn đau như bị kích thích nặng nề hơn, hắn rất quen thuộc cởi quần áo của hai người ra, cúi người
xuống là một trận mưa hôn sâu tận đáy hồn.
Tất cả như nước chảy thành sông, như đã có từ trước. Thân thể hắn vẫn cực kỳ đau
đớn trong nước mắt của nàng, cơn đau đó hóa thành một cơn lũ không gì
cản nổi, quét sạch hoàn toàn lý trí trong chớp mắt. Bình Sinh chỉ cảm
thấy người căng như dây đàn, nước mắt nàng càng rơi nhiều, dây đàn càng
căng đến cực hạn. Dục vọng trong sâu thẳm cơ thể không ngừng tra tấn
hắn, hai tay hắn siết chặt lại, ngày càng gấp gáp, giống như có sức mạnh đánh sâu vào linh hồn, bị một bức tường vô hình cản lại, dục vọng không thể phát tiết rền rĩ khắp cơ thể chạm vào từng sợi dây thần kinh, đau
đến mức hắn phải run rẩy.
Cuối cùng, không thể chịu
đựng được sự đau đớn này, hắn nhấn mạnh thắt lưng mạnh mẽ xâm nhập vào,
tay quấn lấy tay nàng, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay nàng nắm chặt
một hạt châu. Đầu óc hắn trống rỗng, lúc này cũng không để ý hạt châu
này, chỉ siết chặt tay nàng cùng hạt châu, động tác ban đầu nhẹ nhàng từ từ dần nhanh hơn, cuối cùng rút ra hoàn toàn rồi lại nhấn vào chỗ sâu
nhất, mạnh mẽ chấn động lòng người!
“Đừng khóc nữa…
Nàng muốn gì…” Hắn nói năng lộn xộn, không rõ bản thân đang nói gì, chỉ
là xuất phát từ bản năng, khàn giọng gọi nàng. Ôm nàng ngồi dậy, siết
chặt thắt lưng mảnh khảnh của nàng, mạnh mẽ lên xuống: “…Ta trả lại cho
nàng… cái gì ta cũng trả cho nàng…”
Hắn chưa bao giờ
nghĩ đến bản thân mình bề ngoài vững vàng bình thản như vậy, lại có một
ngày bị lửa dục thiêu đốt, hoàn toàn không thể ngăn cản được. Mà tất cả
những thứ này đều vì nước mắt của nàng, còn có cơn đau ép người đến điên cuồng kia, vô hình chung đã chạm đến một khía cạnh không muốn ai biết
trong lòng hắn, mở ra khát vọng thiêu đốt chưa bao giờ có đối với giới
tính.
Nàng không biết phải trả lời như thế nào, chỉ
cảm thấy trái tim trong lồng ngực đập càng lúc càng nhanh, giống như
tiếng đàn lạc nhịp trở nên rối loạn, điều có thể làm là ôm chặt hắn, hai chân quấn chặt lấy thắt lưng hắn, không cho hắn rời đi. Cảm giác nóng
rực ở nơi sâu thẳm nhất trong cơ thể nàng nhẹ nhàng vỗ về, mỗi lần hạ
xuống lại bùng lên những đốm lửa.
Quấn quýt lấy nhau, mỗi một động tác, nàng đều phối hợp rất tự nhiên, từ hơi thở của nàng
đến giọng thì thầm của hắn, từ sự rung động của nàng đến sự vỗ về tiếp
xúc của hắn, không chỉ mồ hôi hòa cùng nhau mà cả máu thịt cũng hòa lẫn
nhau, cực kỳ thân mật, rốt cuộc không thể phân rõ hắn là ai, nàng là ai, thậm chí cam tâm tình nguyện cùng lụi tàn biến mất.
Khoảnh khắc cuối cùng, đôi cánh chim đỏ rực của Thiên Sắc bung ra, vỗ nhẹ
nhàng. Vô số lông vũ nhẹ như nhung bay bổng trên giường.
Mọi cảm giác đau đớn và vui sướng của Bình Sinh đều ngưng tụ lại, cuối cùng hắn siết chặt lấy nàng. Cảm giác như bị ném lên cao, lúc rơi xuống thì
trước mắt đã tối đen, tất cả mọi cảm xúc bao gồm cả đau đớn đều ném lên
chín tầng mây, giống như pháo hoa bùng nổ, từ lồng ngực đến ngọn tóc,
ngay cả lỗ chân lông cũng phát ra ngọn lửa cực hạn, khiến cho sự đau đớn bị đẩy lùi, tràn ngập khắp thân thể hóa thành ánh sáng ngọc, toàn bộ
hồn phách đều bay bổng.
Tựa như có thứ gì đó không
thể gọi tên run rẩy trong sâu thẳm linh hồn, muốn đâm chồi sống lại,
nhưng Bình Sinh không để ý, chỉ ôm chặt Thiên Sắc, để cơn đau đớn dần
qua đi trong dư vị kia.