Edit: Như BìnhBeta: Vô PhươngBình Sinh quỳ gối trước cửa tiên phủ Huyền Đô Ngọc Kinh ở Ngọc Thanh cảnh
suốt mười ngày mười đêm, chỉ mong cầu kiến Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn.
Mặc dù hắn chỉ im lặng cúi đầu ngoan ngoãn đợi chờ, không nhắc tới việc
mình đã khôi phục trí nhớ, nhưng bên trong sự bình tĩnh của hắn lại là
sắc mặt lo lắng, đã khiến Ngự Quốc Tử Quang phu nhân lòng vẫn thầm nuôi
hy vọng ‘hắn không biết chuyện’ vô cùng bất an. Sau đó, mười vị đế quân
cũng biết tin chạy đến nhưng không một ai dám bước lên khuyên nhủ.
Với Thiên Sắc, trong lòng những vị tôn thần biết chuyện luôn tồn tại cảm
giác áy náy và tội lỗi khó tiêu tan. Theo cách nhìn của họ, họ đã lấy
đại cục làm trọng, nhưng không phải họ không chịu đựng phán quyết của
lương tâm. Họ đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, một khi Bình Sinh biết chân
tướng thì đó chính là tai họa khó lường. Vốn cho rằng nước Vong Xuyên
dòng Tam Đồ là thiên hạ vô địch, cho dù Bình Sinh có nghi ngờ, hoang
mang thì chắc chắn cũng không thể nhớ lại được. Nhưng ai mà ngờ được, dù đã qua ngàn năm mối thâm tình của nàng vẫn có thể ảnh hưởng tới Bình
Sinh, khiến cho hắn nôn ra hết nước Vong Xuyên?
Quay đầu nhìn lại thì nàng đã tan biến, dựa vào mối chân tình lúc trước Bình Sinh dành cho Thiên Sắc thì sao hắn chịu bỏ qua?
Mặt khác, tất cả mọi chuyện với Bình Sinh là một nỗi chua xót và khổ sở khó thốt thành lời.
Lúc trước hắn vô tình gặp được Nha Nha và Miêu Miêu ở Huyền Đô Ngọc Kinh,
đương nhiên hắn từng nghi ngờ hai đứa trẻ là con của hắn. Dù sao, trước
trận đại chiến thần ma, trên Yên sơn hắn và Thiên Sắc từng ý loạn tình
mê, có một đêm nhân duyên như sương sớm, sự quyến luyến yêu thương ấy
khiến hắn khó quên. Cho nên, sau khi biết Vân Trạch nguyên quân có
chuyện giấu hắn, hắn biết nếu muốn tìm ra chân tướng sự thật thì chỉ còn một biện pháp. Suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc hắn hạ quyết tâm lên Yên sơn
tìm Thiên Sắc chứng thực mọi chuyện. Khi đó, hắn dự tính nếu tất cả mọi
chuyện là sự thật thì cho dù có phải ép uổng nàng, hắn cũng phải mang
nàng về Tử Vi viên chăm sóc. Nhưng mà, tất cả mọi suy tính đó đều căn cứ vào giả thiết Thiên Sắc còn sống, bây giờ sự thật hiện ra trước mắt
khiến hắn đau thắt tâm can.
Thảo nào lúc trước ánh
mắt nàng nhìn hắn rất lạ lùng, hóa ra hắn và nàng có mối duyên sâu xa
như vậy. Nàng không chỉ là sư phụ của hắn, mà hắn cũng từng hứa hẹn sẽ ở bên nàng đời đời kiếp kiếp. Nữ tử hắn từng muốn khắc sâu vào lòng để
yêu thương trân trọng, sao hắn có thể quên nàng vậy chứ?
Sao có thể như thế được?
Sao hắn để mặc nàng ở Tỏa Yêu tháp chịu dày vò sống không bằng chết cả trăm năm mà không hề biết đến?
Tại sao hắn có thể để nàng vì cứu hắn đành phải moi tim trả hắn, cuối cùng
chuốc lấy kết cục hồn phi phách tán, còn hắn thì vẫn vô tư chẳng hay
biết gì?
Thậm chí, lúc nàng đã hồn phi phách tán mà hắn còn tự thấy an tâm vì nghĩ rằng nàng đang ẩn cư xa lánh thế gian trên Yên sơn?
Thiên Sắc của hắn chắc chắn đã chờ hắn rất lâu rất lâu, sau vô số lần thất
vọng, nàng không còn tin hắn có thể quay về, vì tuyệt vọng vì đau lòng
nên nàng quyết tâm bỏ hắn mà đi.
Nàng đã ra đi, dù rất lâu sau đó hắn mới phát hiện thì hắn biết đi đâu tìm kiếm bóng dáng nàng?
Đến cuối cùng, trời đất mênh mông rộng lớn nhưng đã không còn nàng nữa…
Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn biết không thể trốn tránh việc này, sau khi
tính toán đâu vào đấy, ông mới thong dong xuất hiện trước cửa tiên phủ
Huyền Đô Ngọc Kinh. “Bình Sinh, con quỳ ở đây làm gì?” Tuy ông nhíu mày
nhưng khuôn mặt vẫn rất bình tĩnh, dù đã biết rõ ông vẫn cất tiếng hỏi.
Bình Sinh cúi mình xuống, cung kính dập đầu, tuy là cầu xin nhưng thái độ
rất đúng mực: “Con cầu thiên tôn chỉ dẫn, Bình Sinh mong có thể tìm thê
tử về, tìm…” Dừng một lát, lúc này hắn mới thốt ra chân tướng sự thật:
“Tìm mẹ của Nha Nha và Miêu Miêu về…”
Hắn vừa dứt
lời, không những Ngự Quốc Tử Quang phu nhân và Phù Lê Nguyên Thủy thiên
tôn kinh ngạc, mà cả Nha Nha và Miêu Miêu đang trốn trên xà nhà xem náo
nhiệt cũng kinh ngạc hít sâu một hơi đưa mắt nhìn nhau.
“Thúc thúc quỳ mãi ở đó là vì muốn tìm mẹ của chúng ta?” Nha Nha há hốc
miệng, vì quá mức kinh ngạc, hạt hướng dương bỏ vào miệng nhưng chưa kịp nuốt đã rơi xuống, cậu bé vẫn chưa phát hiện, sau một lúc lâu cậu bé
mới khép miệng lại, nuốt nước miếng, ngồi trên cao chỉ xuống Bình Sinh
đang quỳ trên mặt đất: “Vậy thúc thúc chẳng phải là…”
Đối diện với sự thật, Miêu Miêu bình tĩnh hơn: “Rõ rành rành rồi, thúc thúc là cha chúng ta.” Sau khi lên tiếng, Miêu Miêu ra hiệu bảo Nha Nha im
lặng, sau đó quay đầu đi, bé bĩu môi, tiếp tục quan sát tình thế bên
dưới.
Vẻ không đành lòng hiện lên trong mắt, Phù Lê
Nguyên Thủy thiên tôn im lặng rất lâu, rốt cuộc mới cất tiếng: “Bình
Sinh, tất cả đều là ý trời, con cần gì phải chấp nhất đến vậy?” Nhìn
Bình Sinh lặng lẽ quỳ không chịu thỏa hiệp, ông nhíu chặt mày, giải
thích điều khó xử của ông: “Tiểu yêu tước kia phúc mỏng phận bạc, vốn
phải chịu số mệnh cô loan trọn đời. Dù con bé không qua được thiên kiếp
cũng là do khiếm khuyết tu hành. Bây giờ con bé có thể để lại Nha Nha và Miêu Miêu cũng xem như đặc ân con cho con bé…”
Bình
Sinh vừa nghe thì cõi lòng lạnh giá, cái thứ “đặc ân” kia khiến nỗi áy
náy vốn cuồn cuộn như sóng trào trong lòng hắn đột ngột ập tới không thể khống chế: “Là đặc ân con cho nàng… là con ban ân cho nàng…” Hắn cúi
đầu lặp lại, rồi đứng thẳng dậy ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Phù Lê
Nguyên Thủy thiên tôn, hắn không biết mình nên khóc hay nên cười.
Rõ ràng là hắn phụ nàng, nhưng sao theo lời thiên tôn thì lại biến thành hắn ban ân cho nàng?
Từng chuyện nàng hứa với hắn, nàng đều làm được, còn lời hứa đời đời kiếp kiếp của hắn với nàng lại vĩnh viễn xa vời.
Bây giờ còn biến thành ân đức hắn ban cho nàng nữa?
“Mối nhân duyên này là do thiện niệm của con bé tích tụ lại.” Quan sát từng
cử chỉ hành vi của Bình Sinh, phát hiện hắn dường như không hiểu đạo lý
sâu xa trong chuyện này, Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn bất đắc dĩ thở
dài. Ông vuốt râu, sau giây lát mới cất tiếng, khuôn mặt gầy gò vừa hờ
hững vừa bình thản, ông chậm rãi giải thích rõ những khúc mắc giữa hai
người: “Năm xưa, con bé vì con mà phạm phải sát nghiệp, phải chịu lôi
hình đó vốn là kiếp nạn của nó. Sau đó, con phải chịu luân hồi mười
kiếp, mỗi kiếp đều phải chịu đày đọa, đó cũng là vì con nhìn nhầm người
mà tạo nên gian khổ. Lúc đó, nếu con bé không nhặt xác chôn thi thể giúp con, thì con và con bé tuyệt đối không thể có đoạn nhân duyên này. Mà
nay, con dùng một kiếp Thanh Huyền si tình để đền đáp việc thiện con bé
chôn thi thể mười kiếp giúp con là đủ lắm rồi. Còn nữa, giờ tiểu yêu
tước kia đã hồn phi phách tán, con cần gì phải lưu luyến thêm? Con nên
biết duyên đến duyên đi đều do thiên định.”
Tất cả mọi chuyện đều do trời định?
Ai cho ông trời được phép vô tình lấy đi quãng thời gian ngọt ngào đẹp đẽ rồi thay thế bằng trọn kiếp cô đơn quanh quẽ?
Sắc mặt Bình Sinh vẫn không hề thay đổi, hắn cứng đờ quỳ nơi đó, đôi mắt
đen sâu không thấy đáy khẽ híp lại, hoàn toàn không rõ hắn đang nghĩ gì.
Không gian lại rơi vào yên lặng, bỗng nhiên Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn hỏi
một câu khiến tất cả mọi người đều sững sờ khó hiểu: “Bình Sinh, con
luân hồi mười kiếp, con có hiểu tình yêu nam nữ của người phàm là gì
chưa?”
Tư duy của Bình Sinh vẫn đờ đẫn, hắn hoàn toàn không đoán được Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn sẽ hỏi thế, hắn sững sờ,
không biết thiên tôn đang nghĩ gì, cũng không thể đoán được tiếp đó ông
sẽ nói gì.
“Một kiếp tương phùng, cho dù lửa tình
mãnh liệt trở thành uyên ương bên nhau một kiếp, thì đến kiếp tiếp theo
cũng sẽ quên đi chẳng sót chút gì. Nhân quả tuần hoàn, tình sâu duyên
lại mỏng, ai cũng phải trả nợ tình của mình, ai cũng phải kết tình phu
thê với một người khác nữa, đến cuối cùng cả hai đều sẽ đi trên hai con
đường khác biệt.” Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn mỉm cười, nụ cười đó thật hiền từ cũng rất sâu xa, mang theo sự từ bi nhìn xuống nhân thế lại ẩn
chứa sự bất đắc dĩ. Ông khẽ bấm ngón tay, rũ hàng lông mi trắng xuống,
mắt khép lại rồi mở ra, sau một lúc lâu ông khẽ lắc đầu, nụ cười nhạt
nhòa gần như bị che phủ trong các nếp nhăn, sau đó ông quay lưng đi:
“Trong nhân loại cũng có rất nhiều kẻ si tình, vào địa phủ rồi mà vẫn
không chịu đầu thai chuyển kiếp chỉ một lòng muốn ở cùng người thuở đầu
gặp gỡ, mà lại không biết tình yêu nam nữ vốn là đóa phù dung sớm nở tối tàn, cũng chính là oan nghiệt và món nợ nhân duyên. Cho dù có cố chấp
không chịu từ bỏ thì sau đó cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn người kia uống
canh mạnh bà rồi quên mất mình, nắm tay người khác hạnh phúc vui vầy.”
Lời này chẳng khác nào chọc vào chỗ đau của Bình Sinh.
Kiếp đầu tiên trong vòng luân hồi, hắn đã làm một “kẻ si tình”, vì yêu hoa
thược dược mà liên lụy đến Thiên Sắc, sau đó lại còn đại náo U Minh Ti.
Quan trọng hơn, hắn còn nhớ Thiên Sắc từng hỏi hắn…
Ngươi từng vì yêu hoa thược dược không tiếc mạng đại náo U Minh Ti, bây giờ
nếu ngươi may mắn gặp lại nàng ta thì ngươi có còn trân trọng nàng như
báu vật giống năm xưa không?
Lúc đó hắn đáp như lẽ đương nhiên.
Người năm xưa thích hoa yêu thược dược không phải là Thanh Huyền, mà đó là
kiếp trước của Thanh Huyền. Thanh Huyền và hắn là hai người hoàn toàn
khác nhau, hắn là hắn, còn ta là ta, ta chỉ thích một mình sư phụ thôi…
Vì vậy, theo cách nói này, người trân trọng Thiên Sắc như châu như báu là
Thanh Huyền, mà không phải là Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi đại đế Bình
Sinh.
Cho nên, Thiên Sắc mới tuyệt vọng sao?
Nàng từng chứng kiến vướng mắc giữa Ngọc Thự và Chu Ngưng, đương nhiên cũng
hiểu thấu thứ tình yêu nam nữ này, nên nàng đã xem lời hắn nói là điều
tất yếu. Vì vậy, nàng mới đoạn tuyệt vứt bỏ tất cả, chọn lấy kết cục tan thành mây khói?
Nếu truy xét đến ngọn nguồn, chuyện này là do hắn tự mình làm bậy!
Tuy nghiên, Bình Sinh biết bây giờ không phải là lúc tự trách bản thân.
Trầm mặc thật lâu, nét mặt từ kinh ngạc ban đầu dần biến thành bình tĩnh,
sau đó hắn khẽ cười khổ, giọng nói vững vàng, rũ mi hạ mắt lạnh nhạt lên tiếng: “Lúc trước con nghe nói, mẫu thần đã chỉ cách cho con trai của
Hàm Nhụy – con gái Bắc Âm Phong Đô đế quân – tránh kiếp nạn. Nam tử đó
tên là Triệu Thịnh, y thà từ bỏ tiên tịch, dòng dõi tôn thần và trường
sinh bất lão chỉ để đổi lấy nhân duyên trọn đời với nữ tử tên Tố Bạch…”
Dừng một lát, Bình Sinh không kiêng nể liếc nhìn Bắc Âm Phong Đô đại đế, sau đó mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn: “Xin
hỏi Thiên tôn, có chuyện này không?”
Không ngờ Bình
Sinh lại đột ngột hỏi vấn đề này, cảm nhận ánh mắt mọi người đang dồn về phía mình, nét mặt Bắc Âm Phong Đô đại đế hơi run rẩy, phẫn nộ, còn có
chút không cam lòng, dường như y không thích người khác nhắc đến việc
xấu trong nhà y.
Thật ra, đó không thể xem là tai tiếng gì cả, chẳng qua lúc đó chuyện quá ồn ào, ảnh hưởng rất rộng.
Triệu Thịnh là con của Hàm Nhụy và Bán Hạ, tuy rằng thân thể là người phàm,
nhưng từ khi vừa sinh ra đã có tên trong thư tịch của U Minh Ti, sau khi y qua đời thì sẽ được ghi tên vào tiên tịch. Lúc trước Hàm Nhụy vì con
trai đã ngang nhiên xé sổ sinh tử, che giấu chân tướng sự thật, đến cuối cùng vẫn không thể giải quyết được gì, nhưng việc này khiến Bắc Âm
Phong Đô đại đế thầm ghi hận Bán Hạ. Sau đó, do thể trạng của Tố Bạch
yếu ớt, khó sinh mà chết, một xác hai mạng. Triệu Thịnh đã tự vẫn trước
giường sinh, hồn phách đuổi theo Tố Bạch đến U Minh Ti, thẳng thắn tuyên bố từ bỏ tiên tịch của thần và trường sinh bất lão để đổi lấy nhân
duyên phu thê vĩnh viễn với Tố Bạch.
U Minh Diêm Quân Bạch Liêm lúc ấy đang phiền não vì chuyện Thiên Sắc bị nhốt vào Tỏa Yêu tháp, nên đương nhiên không muốn lo cái chuyện dù có chấp thuận hay
không thì cũng chẳng có kết cục tốt đẹp đó, y vờ câm điếc. Bắc Âm Phong
Đô đại đế đành đích thân giải quyết, ông đang định chia rẽ đôi tình nhân đó, nhưng không ngờ Bán Hạ lại mời được Ngự Quốc Tử Quang phu nhân đến
Cửu Trọng Ngục.
Bắc Âm Phong Đô đại đế đương nhiên
phải nể mặt Ngự Quốc Tử Quang phu nhân, cũng biết Phù Lê Nguyên Thủy
thiên tôn đã chấp thuận việc này, nên cũng không tiện can thiệp. Ông bèn tìm Vân Trạch nguyên quân tước tiên tịch của Triệu Thịnh, rồi đến chỗ
Nguyệt lão xin sợi dây nhân duyên vĩnh viễn không cởi được trói Triệu
Thịnh và Tố Bạch lại, tác thành nhân duyên cho hai người.
Nhưng, chuyện này xảy ra lâu lắm rồi, Triệu Thịnh và Tố Bạch chẳng biết đã
luân hồi chuyển thế biết bao nhiêu kiếp, Bình Sinh đột ngột nhắc tới
chuyện này chẳng biết là có tính toán gì.
Phù Lê
Nguyên Thủy thiên tôn kinh ngạc, ông hơi nghiêng đầu, dưới hàng mày
trắng bạc là đôi mắt bình thản đen thẫm, áo bào xám phất phơ trong gió:
“Quả thật có chuyện này, là ta cho phép.”
“Như vậy,
Bình Sinh cũng khẩn cầu thiên tôn cho phép…” Thừa cơ này, Bình Sinh cúi
thấp người thêm lần nữa, giọng nói thấp và kiên định tràn ngập quyết
đoán: “Bình Sinh cam nguyện từ bỏ thần chức, từ bỏ công đức nhiều kiếp
tích tụ, bước vào vòng luân hồi của người phàm chịu bảy nỗi khổ của thế
gian, để đổi lấy một cơ hội để thê tử Thiên Sắc của con sống lại.”
* Bảy nỗi khổ của thế gian là sinh, lão, bệnh, tử, xa người mình yêu, gần người mình ghét, cầu mà không được.“Bình Sinh!” Nghe Bình Sinh tuyên bố, cuối cùng Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn
cũng tức giận! Ông tốn công khuyên nhủ một hồi, vốn tưởng rằng có thể
khiến Bình Sinh tỉnh ngộ rồi quên đi, nhưng không ngờ Bình Sinh lại cứng đầu không chịu từ bỏ, sao không khiến ông nóng lòng cho được? Thiên tôn nhíu chặt mày, lúc xoay người lại, ánh mắt ngập tràn vẻ trách móc: “Con cai quản Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi viên, là chúa tể của vòng tuần hoàn
nhật nguyệt, bây giờ con lại gánh vác tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trên Cửu Trọng Thiên, sao con có thể nói năng hời hợt như thế?”
Đúng vậy, Triệu Thịnh sao có thể đánh đồng với Bình Sinh?
“Con hứa sẽ ở bên Thiên Sắc đời đời kiếp kiếp, con vẫn nghĩ mình nói được
thì sẽ làm được. Nhưng đến cuối cùng, con không những không thể thực
hiện lời hứa mà còn phụ lòng nàng, khiến nàng ôm hận mà chết.” Nhắm chặt mắt lại, Bình Sinh bật cười thê lương, trong lồng ngực tràn ngập cơn
đau và lửa bỏng thiêu đốt hắn, ngọn lửa rừng rực lan tràn khắp cả tâm
trí hắn. Thần sắc rõ ràng rất bình tĩnh nhưng từng lời hắn nói đều như
huyết lệ: “Đã nói mà không thể làm thì con còn mặt mũi nào cai quản Bắc
Cực Trung Thiên, là chúa tể của vòng tuần hoàn nhật nguyệt?”
Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn sa sầm mặt, đồng tử sáng lấp lóe, dưới lời nói bình thản ẩn chứa gió lốc tung trời lật đất, từng chữ thoát khỏi môi
ông tựa như những hạt băng ngọc rơi giòn tan trên mặt đất: “Bình Sinh,
con định dùng việc này uy hiếp ta sao?”
Lời ấy, khiến mọi người ồ lên.
Dù sao, hàng vạn năm qua, chưa có ai dám thẳng thắn và liều lĩnh như thế trước mặt Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn.
Bình Sinh thật đúng là ăn gan hùm tim báo.
“Bình Sinh không dám!” Bình Sinh cúi đầu, khẽ nhếch khóe môi nở nụ cười nhàn
nhạt trào phúng. Chỉ cần hắn nghĩ tới những nỗi khổ và oan ức Thiên Sắc
chịu vì hắn, sắc mặt của hắn trắng bệch, hơi thở khó nhọc, sau một lúc
lâu mới khàn khàn cất tiếng: “Bình Sinh chẳng qua là thẳng thắn cầu xin, chỉ mong thiên tôn tác thành.”
“Nếu ta không đồng ý
thì sao?” Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn từ trên cao nhìn chằm chằm Bình
Sinh bên dưới, hỏi từng chữ chậm rãi mà nặng nề: “… Thì như thế nào?”
Nhìn thẳng vào mắt Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn một lần nữa, Bình Sinh cất
tiếng vừa trầm thấp vừa lạnh nhạt, nhưng ẩn chứa sự kiên định không thể
nghi ngờ, từng lời từng chữ cất lên thật chậm rãi, không hề có ý vui
đùa, tỏ rõ quyết tâm không hỏa hiệp của mình: “Bình Sinh cam nguyện chịu trục xuất khỏi lục giới, lật tung bát hoang, cho dù dùng hết quãng đời
còn lại cũng phải tìm ra cách giúp nàng chuyển kiếp làm người, kết mối
nhân duyên vĩnh viễn với nàng.”
“Con…” Muốn trách
mắng hắn làm liều, nhưng nhìn thấy thái độ nghiêm túc của hắn Phù Lê
Nguyên Thủy thiên tôn đành ngừng lời, ông nhíu chặt đôi mày, lòng mâu
thuẫn. Ông biết, Bình Sinh là loại người bên ngoài khiêm tốn nhã nhặn,
nhưng bên trong lại rất liều lĩnh, không kiêu căng không nịnh hót, Bình
Sinh đã nói gì thì nhất quyết phải làm cho được.
“Bình Sinh, con quá xằng bậy!” Ngự Quốc Tử Quang phu nhân đứng bên cạnh rốt
cuộc không nhẫn nhịn được nữa, bà cao giọng quát mắng. Sau đó, bà run
rẩy, tức đến mức sắc mặt trắng bệch, lòng đau thắt, bà không thể tin đứa con trai thứ mình vẫn hằng tự hào lại có ngôn hành cử chỉ hoang đường
như vậy. Cuối cùng, bà đành thở dài, gần như nghiến răng nghiến lợi rủa
thầm: “Ta đã biết, tiểu yêu tước kia là tai họa mà!”
Nghe mẫu thần của mình mắng thê tử mình là tai họa, Bình Sinh cũng không tức giận, hắn hơi ngước đầu lên, giọng điệu trần thuật: “Mẫu thần cũng
biết, khi Bình Sinh là người phàm phải trải qua bảy nỗi khổ của nhân
thế, đau đến cùng cực, nàng là người duy nhất đối xử tốt với Bình Sinh…”
“Là vì nó muốn chuộc lại tội nghiệt của mình.” Ngự Quốc Tử Quang phu nhân tức giận cắt ngang lời Bình Sinh.
“Bất luận nàng xuất phát từ mục đích nào, tuy bắt đầu khác biệt nhưng cuối
cùng đều quy về một mối. Huống hồ, nàng còn vì con mà chấp nhận bước vào Hóa Yêu trì, nhốt trong Tỏa Yêu tháp. Cuối cùng… dù nàng có là tai họa
thật thì cũng chỉ vì quá si tình, thà rằng phụ mình chứ không muốn gây
họa cho người mình yêu thương, mẫu thần không hiểu tình ý đó đâu.” Môi
khẽ nhếch một nụ cười nhàn nhạt, mỗi một câu Bình Sinh nói rất đơn giản, nét mặt rất cố chấp, hắn toàn tâm toàn ý thực hiện hứa hẹn của mình:
“Bình Sinh cam lòng để nàng tai vạ đời đời kiếp kiếp.”
******
Tận mắt chứng kiến màn tranh chấp gay cấn trước cửa tiên phủ Huyền Đô Ngọc
Kinh, một cặp dở hơi Nha Nha và Miêu Miêu cũng rất thổn thức.
“Miêu Miêu, hai chúng ta thật đáng thương, rõ ràng có cha có mẹ, nhưng bây
giờ mẹ không thấy đâu, sống chết chưa rõ, cha thì đòi tự trục xuất khỏi
lục giới đi vào bát hoang mà không mang theo chúng ta. Nói qua nói lại,
chúng ta vẫn là những đứa trẻ không ai thèm.” Nha Nha vẫn luôn ngây thơ
ngơ ngác bóc vỏ hướng dương, cẩn thận bỏ vào miệng, nét mặt rất cô đơn,
tựa như thứ bỏ vào miệng không phải là đồ ăn vặt mình rất thích mà là
thuốc bột đắng nghét, cuối cùng, còn giả vờ giả vịt thở dài: “Aiii…”
“Ai bảo không ai cần chúng ta?” Bà cụ non Miêu Miêu liếc nhìn Nha Nha, suy
tư một lúc lâu, cô bé vươn tay xoa xoa đầu Nha Nha, rồi mở to mắt cười:
“Chẳng phải chúng ta còn tổ mẫu à?”
Nha Nha gật đầu,
thẳng thắn đồng ý kết luận này, nhưng ngay sau đó, Miêu Miêu búng ngón
tay vào trán cậu bé, làm cậu bé đau đến mức ôm trán rít lên, nước mắt
nước mũi tèm lem.
“Lời của tỷ, rốt cuộc đệ có hiểu
không?” Miêu Miêu phủi phủi vài hạt bụi dính trên ống tay áo, biết đệ đệ ngốc nhà mình nói chuyện hay nghe người ta nói đều chỉ hiểu được ý trên lời, cô bé liếc nhìn đệ đệ ngầm chỉ dẫn: “Suy nghĩ cho cẩn thận!”
Bình Sinh quả là nhân vật quyết đoán nói được thì làm được, sau cuộc nói
chuyện không vui với Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn và Ngự Quốc Tử Quang
phu nhân ở Huyền Đô Ngọc Kinh, hắn cũng không quay về Tử Vi viên nữa mà
đến thẳng nhân gian.
Sau khi Ngự Quốc Tử Quang phu
nhân biết tin này, đương nhiên bà cực kỳ tức giận. Mà Nha Nha và Miêu
Miêu là hai đứa bé rất lanh lợi, hai bé lập tức tiến tới, vừa đấm lưng
vừa pha trà. Có hai đứa thông minh ngoan ngoãn khiến Ngự Quốc Tử Quang
phu nhân dễ chịu hơn đôi chút.
“Đứa con trai bất hiếu kia, không có cũng được!” Ngự Quốc Tử Quang phu nhân than thở liên tục, đón lấy tách trà Miêu Miêu đưa, bà thuận thế ôm Nha Nha đang đấm lưng
cho bà vào trong lòng, có hơi cảm thán: “May mà còn hai bé ngoan các con ở đây, tổ mẫu xem như thỏa lòng…”
Dứt lời, bà nhấp thêm một ngụm trà, sắc mặt hòa hoãn hơn đôi chút.
Nha Nha và Miêu Miêu liếc mắt nhìn nhau, mắt Miêu Miêu sáng rực chớp chớp,
Nha Nha lập tức giãy khỏi cánh tay của Ngự Quốc Tử Quang phu nhân thật
thà quỳ xuống đất, chân thành dập đầu: “Tổ mẫu, ai cũng nói con có mẹ
như châu như bảo, con không mẹ như cỏ như cây, Nha Nha làm cây cỏ lâu
lắm rồi, con không muốn làm cỏ nữa!”
Thừa dịp Ngự
Quốc Tử Quang phu nhân giật mình hoảng hốt, bà cụ non Miêu Miêu cùng quỳ xuống bên Nha Nha: “Nếu cha chúng con phải gánh vác trọng trách của
thần, vậy chi bằng lấy chúng con đổi cơ hội cho mẹ con sống lại…”
Cô bé còn chưa nói xong, ngụm trà Ngự Quốc Tử Quang phu nhân còn chưa nuốt xuống đã phụt ra, trong tích tắc sắc mặt bà rất khó coi!
Chẳng lẽ người ta bảo “cha nào con nấy” là thế này đây sao?