Sáng sớm hôm sau, Đào Tư Di lười biếng duỗi thắt lưng, từ khi kết hôn đến giờ cô vẫn dậy đúng giờ. Làm trái thói quen, buổi sáng ngủ dậy liền đau đầu, đau thắt lưng. Tuy rằng thỉnh thoảng cô phiên dịch một bộ sách có khi tận khuya mới ngủ, nhưng chưa bao giờ thức dậy mệt mỏi như buổi sáng ngày hôm nay.
Nhìn thời gian hơn 9 giờ, Đào Tư Di lấy di động nhấn số. Rất nhanh điện thoại đã kết nối được, tiếng Lý Mộ Tiêu truyền tới.
“Sớm như vậy em đã gọi, có chuyện gì?”
Đào Tư Di hít sâu một hơi. “Hiệp nghị đã ký buổi chiều hôm qua, hôm nay chúng ta đi cục dân chính làm thủ tục ly hôn. ”
“Sao lại muốn lấy nhanh như vậy?” Giọng nói Lý Mộ Tiêu có điểm phiền chán. “Hôm nay anh bận, để lần khác có được hay không…”
Trước kia cho dù hai người bàn bạc với nhau chuyện gì, chỉ cần Lý Mộ Tiêu nói như thế, Đào Tư Di khẳng định sẽ là người am hiểu ý mà chỉnh sửa thời gian của cô.
“Tôi hỏi qua rồi, làm thủ tục rất nhanh, giấy ly hôn làm nhanh như giấy kết hôn.” Đào Tư Di không đợi anh ta nói hết lời liền cướp lời nói ra ý tứ của bản thân.
“Trước kia em không như thế, Tư Di, giờ sao em có thể không hiểu chuyện như vậy?”
Lời của anh khiến hai người đồng thời lâm vào yên tĩnh, tựa hồ nhận thấy được Đào Tư Di bất mãn, Lý Mộ Tiêu vội vàng nói chuyện.
“Nếu không chiều nay em ở đâu anh đi đón, giữa trưa cùng nhau ăn một bữa, cơm nước xong chúng ta trực tiếp đi cục dân chính.” Lo lắng Đào Tư Di cự tuyệt, anh vội vàng thêm một câu. “Cho dù chúng ta ly hôn nhưng cũng không đến mức không thể cùng nhau ăn một bữa cơm. ”
“Được, anh không cần đến đón tôi, tôi tự đi. ”
Cùng anh ta hẹn địa điểm, Đào Tư Di lấy từ valy da một áo sơ mi ngắn tay và một quần bò. Những quần áo này đã từ lâu cô chưa mặc qua, Lý Mộ Tiêu không thích cô mặc quần bò, nói cô mặc như vậy trông trẻ quá. Thời điểm hai người đi trên đường, nhìn tổng thể hai người khiến cho người ta có cảm giác anh ta như đang bao nuôi tiểu tam. Lúc ấy Đào Tư Di nghe xong chỉ cười rồi đem quần áo cất vào, chưa từng mặc lại.
Không nghĩ tới, anh ta vẫn tìm tiểu tam, chẳng qua tiểu tam ở đây là số nhiều, không phải một mà tới tận ba. Đào Tư Di đoán Lý Mộ Tiêu không chỉ có ba người này, có lẽ ngay cả anh ta cũng không biết mình có bao nhiêu đàn bà, trừ người tên Tô Mạn Ca kia là ổn định, những người khác hẳn đều là một đêm tình. Ngẫm lại thật châm chọc, cô là vợ chính thức mà còn chưa đi điều tra chồng mình, ngược lại tiểu tam của anh ta mới là người điều tra, thật sự là thế giới to lớn nhiều điều không ngờ. Cái này có tính là ‘hoàng đế chưa vội, thái giám đã vội’ không?
Đào Tư Di mặc xong, đi xuống lầu, ngoài ý muốn gặp Diệp Lan Trăn đang ngồi dưới lầu xem văn kiện. Mặt trời mọc đằng tây hay sao? Tuy rằng cô chưa nhìn kỹ thời gian nghỉ ngơi cụ thể của anh, nhưng Đào Tư Di vẫn có thể nhận ra anh thật sự rất bề bộn nhiều việc, nếu không phải việc đặc biệt, Diệp Lan Trăn cơ hồ đều là đi sớm về muộn xuất quỷ nhập thần.
“Em muốn đi ra ngoài à?” Diệp Lan Trăn nhìn lướt qua Đào Tư Di.
“Vâng. ”
“Đi đâu?”
“Có việc. ”
Diệp Lan Trăn nhíu mày. Cô gái nhỏ sắp đi mà bản thân anh lại lòng vòng không nói đúng trọng điểm.
“Đi tìm Lý Mộ Tiêu sao?” Diệp Lan Trăn tiếp tục nhìn văn kiện trong tay anh, nguội lạnh nói một câu.
“Làm sao anh biết?”
“Đi thôi, tôi đưa em đi, phụ cận nơi này không có xe. ”
Diệp Lan Trăn đứng lên, hôm nay anh mặc tây trang giày da, đeo caravat. Không biết nguyên nhân có phải là do quần áo hay không, Đào Tư Di luôn cảm thấy khí phách bình thường bị che giấu bởi vẻ ôn nhu bên ngoài của anh lộ ra không ít.
Ngồi vào xe Bentley của Diệp Lăn Trăn, Đào Tư Di ngoan ngoãn báo địa chỉ. Dọc đường đi Đào Tư Di không nói một câu, chỉ quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa xe. Nếu không bị đuổi tới đuổi lui, cô tuyệt đối không muốn cùng Lý Mộ Tiêu ăn bữa cơm. Hai người gặp mặt nói cái gì? ‘Hi’, ‘anh khỏe’ hay ‘ừ’ ‘hừ’…?
“Làm xong thủ tục gọi điện cho tôi, tôi đi đón em.” Diệp Lan Trăn đột nhiên nói một câu như vậy làm Đào Tư Di phục hồi lại tinh thần. “Có nghe thấy không?”
“Vâng.” Đào Tư Di lên tiếng. “Đón tôi rồi trực tiếp về nhà sao?”
“Không về nhà, em còn muốn đi đâu?” Diệp Lan Trăn liếc cô một cái, ánh mắt dừng trên đường.
Đào Tư Di thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô thật sự sợ cậu cả nhà họ Diệp này lên cơn động kinh lại làm chuyện dở hơi giới thiệu gì đó. Những người ngày hôm qua đã khiến cô mất tin tưởng vào nhóm tinh anh ở Côn Thành rồi. Cô sợ nếu có thêm lần nữa, cô sẽ đánh mất tin tưởng đối với đàn ông mất thôi.
Bởi vì được Diệp Lan Trăn hộ tống nên thời gian tới nhà hàng so với thời gian dự tính sớm hơn rất nhiều. Nhân viên phục vụ hướng cô ngồi đến vị trí tốt, Đào Tư Di gọi một ly cà phê, cô lấy sách cùng tập giấy kiên nhẫn bắt tay vào phiên dịch.
Lý Mộ Tiêu vừa vào nhà hàng liền thấy ngay được hình ảnh này, cô gái thanh tú mi cong mặt khẽ nhăn, tay đặt bút viết. Lý Mô Tiêu nhớ lại đã bao lâu chưa gặp Đào Tư Di, tuy rằng chỉ có vài ngày nhưng anh ta có cảm giác tựa như đã nhiều năm. Anh chưa từng nghĩ tới hai người sẽ đi tới chuyện ngày hôm nay.
Nhận ra hơi thở quen thuộc, Đào Tư Di ngẩng đầu, nhìn về phía Lý Mộ Tiêu đang từ từ đi tới. Anh ta gầy đi không ít, khí sắc cũng không tốt, dưới mắt đã xuất hiện quầng thâm, cho thấy trong khoảng thời gian này anh ta thực sự mỏi mệt.
“Tại sao lần này đến sớm vậy?” Vẫn giọng điệu cưng chiều của Lý Mộ Tiêu khiến Đào Tư Di không nhịn được nhíu mày.
“Đường hơi xa nên tính sai thời gian.” Giọng nói Đào Tư Di lạnh như băng.
“Ừ. Hôm nay em mặc rất đẹp.” Cảm giác được thái độ lạnh nhạt của cô, Lý Mộ Tiêu chuyển đề tài, nào có cô gái nào không thích người khác khen mình xinh đẹp.
“Chẳng phải anh không thích tôi mặc quần bò sao?” Đào Tư Di lạnh lùng buông một câu, bưng cà phê uống một ngụm.
Lý Mộ Tiêu thở dài một hơi, “Tư Di, chúng ta có thể nói chuyện tốt hơn được không. Em xem hiện tại em rất giống đứa nhỏ phát giận lung tung. ”
“Nếu anh không lấy danh nghĩa là chồng để đối xử với tôi, anh sẽ phát hiện cuộc nói chuyện của chúng ta thế này thực ra rất bình thường.” Đào Tư Di khẽ cười.
Lý Mộ Tiêu bị cô nói nghẹn không nên lời. Anh ta định tính toán sẽ nói chuyện thật tốt với cô, không nghĩ tới ngay từ câu đầu tiên đã không thể tiến hành.
Trong trí nhớ của Lý Mộ Tiêu, Đào Tư Di vẫn là người nhỏ giọng mềm mại, không phải là ăn nói khúm núm mà là phi thường biết quan tâm săn sóc. Cô chưa từng nói chuyện sắc bén như vậy. Mấy hôm trước dưới tình huống kia, Lý Mộ Tiêu ít nhiều cảm giác được tính tình nổi nóng của cô. Nhưng hôm nay lại không giống, Đào Tư Di tuy không muốn cái gì nhưng anh ta vẫn tặng cô mấy trăm vạn làm phí chia tay, hy vọng thông qua hành động lần này có thể khiến cô bớt giận. Xem ra tình cảnh ở trước mắt anh ta khác hẳn với những gì mà anh dự đoán.
Hai người vội vàng cơm nước xong, Lý Mộ Tiêu lái xe chở Đào Tư Di đi vào cục dân chính giải quyết chuyện của hai người. Chỉ chốc lát, trong tay bọn họ đã cầm một bản giấy cứng màu xanh nhỏ. Hôn nhân của hai người chính thức tuyên cáo đã chấm dứt.
“Em đi đâu để anh đưa đi.” Lý Mộ Tiêu nhìn thứ trong tay, thuận tay đút nó vào túi áo.
“Không cần, tôi tự mình đi được. ”
“Được rồi.” Lý Mộ Tiêu không kiên nhẫn, phóng xe nhanh chóng rời đi.
Đào Tư Di lấy giấy chứng nhận ly hôn trong ba lô, ngón tay khẽ vuốt khuôn mặt trên tấm ảnh. Hôn nhân từ nay đã kết thúc. Cô cười khổ, trên mặt cảm thấy ngứa vội lấy tay xoa nhẹ, một giọt nước mắt theo mu bàn tay rơi xuống đất. Đào Tư Di ngửa đầu, hy vọng nước mắt đừng trào ra nhanh như vậy. Nhưng tựa hồ không có hiệu quả, nước mắt vẫn tiếp tục nối đuôi nhau rơi xuống.
Cô không thèm quản nữa, buông thả ngồi xổm trên lối đi bộ. Khóc nức nở giống như động vật nhỏ một mình liếm vết thương. Ngụy trang kiên cường bị xóa bỏ, trừ nước mắt, tựa hồ không gì có thể giảm bớt được nỗi chua xót trong lòng.
Diệp Lan Trăn nhìn thời gian lại nhìn bầu trời đang tối dần bên ngoài. Nếu như giờ này Đào Tư Di chưa xong thủ tục ly hôn, như vậy chỉ có thể là cô đã hòa giải với Lý Mộ Tiêu. Đây cũng coi như là chuyện tốt, hôn nhân không giống trò đùa.
Lại nhìn chằm chằm di động trong tay, anh đã chờ từ xế chiều tới giờ, cô gái nhỏ này đã thông suốt rồi sao vẫn chưa gọi cho anh báo qua. Cho dù hợp lại thì cũng nên nói với anh một tiếng chứ, Diệp Lan Trăn xem danh bạ trong di động, sắc mặt đen dần, thiếu chút anh đã quên anh vốn không cho Đào Tư Di số điện thoại, số của cô anh cũng không có. Anh giống con nhóc kia rồi, vậy mà lại phạm phải sai lầm cấp thấp như thế! Lại còn ngu ngốc ngồi đợi cả buổi trưa, đúng là càng lớn càng trẻ con.
Từ ngăn kéo lấy ra tư liệu điều tra Đào Tư Di, Diệp Lan Trăn tìm được phương thức liên lạc với cô, lấy điện thoại tới bắt đầu nhấn số.
Đào Tư Di không biết khóc bao lâu, đột nhiên cảm giác trong lòng vắng vẻ buồn bã, cô chầm chậm bước đi, một ánh đèn neon rất sáng khiến cô ngừng cước bộ.
Cô ngẩng đầu nhìn bảng hiệu “Xa Cách”, ma xui quỷ khiến thế nào cất bước đi vào, tiếng nhạc điện ồn ào, đầu óc cô vang lên tiếng ong ong. Một đám nam nữ điên cuồng lắc lư theo điệu nhạc DJ.
Ring… ring…, lúc này điện thoại rung mạnh, Đào Tư Di lấy ra từ trong túi quần, nếu không phải hôm nay mặc quần bò, dưới hoàn cảnh này cô thật không biết là có người gọi.
“Em đang ở đâu?” Tiếng một người đàn ông truyền đến từ một dãy số xa lạ.
“Ai vậy?” Quán bar thực ồn ào, Đào Tư Di nhịn không được đề cao âm lượng, giọng nói có vẻ quen tai nhưng giữa tiếng nhạc to thế này cô vẫn không thể nhận ra.
“Diệp Lan Trăn.” Ba chữ đơn giản, lập tức làm Đào Tư Di tỉnh táo.
“Nói cho tôi biết giờ em đang ở đâu? Tiếng ồn bên kia là cái gì thế?” Từ điện thoại truyền đến tiếng ầm ĩ, Diệp Lan Trăn cau mày. Cô gái này học cái gì không học, lại đi học mượn rượu giải sầu.
“A…” Tiếng hét chói tai của đám nữ sinh lại vang lên trong điện thoại.
“Em đang ở đâu?”
“Một nơi tên là “Xa Cách””.
“Chờ tôi, nhớ kỹ, không được ăn hay uống bất kỳ cái gì, tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống cho tôi. ”
“Vâng.” Đào Tư Di ngoan ngoãn nghe lời anh bảo.
Khi Diệp Lan Trăn tìm được Đào Tư Di, anh phát hiện những lời trách cứ lại kìm nén trong cổ họng không thể thốt ra. Vừa thấy đôi mắt sưng to như quả đào kia, anh cảm giác nếu như chỉ trích cô, quả thực trời đất sẽ không tha.