Thê Nô

Chương 26: Trăng tròn



Đào Tư Di ngắm nhìn trăng tròn ngoài cửa, cô đột nhiên có dự cảm hôm nay có khả năng sẽ mất ngủ.

“Diệp Lan Trăn, anh là đồ vô lại.” Chôn đầu vào trong gối, không thể bỏ hình ảnh người đó ra khỏi đầu, lăn lộn vài vòng cô vẫn nhớ tới anh, rốt cuộc có để cho người ta ngủ hay không.

Diệp Lan Trăn lén lút mở cửa liền thấy ngay hình ảnh một tiểu mỹ nhân đang quấn quýt trên giường. Cô nàng này còn mặc áo ngủ khêu gợi nữa chứ, quá tốt rồi, quần áo ngày đó mặc là cố ý đối phó cho anh, may là ngày đó anh đã xé rách, đỡ chướng mắt.

Hôm nay Đào Tư Di mặc áo ngủ mỏng màu trắng, chất vải mảnh xuyên thấu dán trên cơ thể cô, phơi bày đường cong tuyệt đẹp. Giờ phút này cô đang ôm chăn, bởi vì động tác lăn qua lộn lại trên giường nên áo ngủ xốc lên tận đùi. Diệp Lan Trăn ngừng thở, anh cảm thấy mình dường như đã loáng thoáng thấy được chỗ mờ dưới hai chân phía sau váy ngủ kia. Tựa hồ có cái gì đó, không thể kiềm nén được mà rạo rực.

A, cô gái nhỏ dám vụng trộm mắng anh. Diệp Lan Trăn nghe được giọng nói Đào Tư Di trách cứ nũng nịu, cười ra tiếng. Đang lo không có lý do gì chỉnh cô, lúc này tốt rồi, chứng cứ phạm tội ở ngay trong tay mình.

Nghe được tiếng cười của đàn ông, Đào Tư Di mạnh mẽ ngồi dậy, cảm thấy phía trước mát rượi, vội vàng lấy chăn che trước ngực. “Sao anh lại tự tiện xông vào phòng. ”

Tội của cô đủ lớn, trong lòng Diệp Lan Trăn âm thầm cười trộm.

“Anh tiến vào nhà mình, sao lại được coi là tự tiện xông vào?” Anh vừa cởi cúc áo, vừa đi tới Đào Tư Di. Chẳng lẽ cô gái này không biết, ánh mắt nhỏ kinh hoảng của cô có bao nhiêu mờ ám giấu đầu hở đuôi, lại càng làm cho đàng ông hưng phấn hay sao?

“Đây là phòng em, anh quá khiếm nhã, không có sự cho phép đã đi vào, anh là tự tiện xông vào.” Đào Tư Di trừng to mắt, lại hạ tầm mắt xuống, tại sao anh lại cởi cúc áo.

“Nếu anh nói, anh không chỉ muốn tự tiện xông vào phòng em, mà anh còn nghĩ muốn tự tiện ư xông vào thân thể em thì sao? Em có cảm tưởng gì?” Diệp Lan Trăn thành công ném áo sơ mi trên mặt đất, lộ ra thân thể rắn chắc. Anh đứng bên giường Đào Tư Di, hai tay đặt trên đai lưng cô rồi nhẹ nhàng cúi người, đối diện đầu giường, mặt đối mặt với Đào Tư Di. Nhìn cô bối rối không biết muốn nói cái gì, Diệp Lan Trăn lè lưỡi khẽ liếm môi mình.

Đào Tư Di thấy thế, nháy mắt cảm thấy đầu óc trống rỗng, người đàn ông này lại lẳng lơ như vậy. Cô nuốt nước miếng.

Diệp Lan Trăn chú ý tới động tác nuốt của cô, ánh mắt khóa chặt ánh mắt cô.

“Muốn sao? Yên tâm, đủ để em ăn no. ”

“Anh…” Lời anh nói thành công khiến Đào Tư Di đỏ bừng mặt, cũng giật mình tỉnh lại từ u mê, vừa định mở miệng phản bác thì đã bị Diệp Lan Trăn chặn miệng. Đầu lưỡi anh nhân cơ hội thăm dò trong miệng cô, cùng cô trao đổi nước bọt.

Diệp Lan Trăn vừa lòng híp mắt, đầu lưỡi cô trước sau vẫn mềm mại như vậy, tay anh vụng trộm nắm lấy vật mềm mại trước ngực cô.

“Ưm…” Đào Tư Di bị chặn miệng không thể phát ra tiếng, chỉ có thể nỉ non.

Diệp Lan Trăn cầm tay cô rồi đặt lên điểm nhỏ trước ngực mình. “Anh đã dạy em rồi mà, còn nhớ không?”

Nét mặt Đào Tư Di đỏ bừng, làn da nóng rực của anh dưới tay cô, điểm nhỏ hồng kia cứng rắn trong lòng bàn tay.

Thấy cô còn chần chừ, Diệp Lan Trăn bất mãn, mạnh mẽ cúi đầu hôn môi, lần này tay anh càn rỡ thăm dò vào trong áo ngủ. Tay to nhẹ vỗ về chân dài của cô, khẽ vuốt ve giữa hai chân, anh dùng đầu ngón tay vẽ nhiều vòng tròn trên đó nhưng lại không hề nóng lòng tiếp xúc với dòng nước ấm khát vọng.

Cảm giác thân thể cô mềm nhũn, Diệp Lan Trăn mới lưu luyến không rời ngẩng đầu, sợi chỉ bạc kéo giữa đoạn giữa môi hai người. Anh dùng đầu lưỡi vẽ lên môi cô, đôi mắt mê ly nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, anh có phần khắc chế không được mà muốn tiếp tục kéo dài.

Chỉ là lý trí nói cho anh rằng thời điểm vẫn chưa tới, loại sung sướng phải có cả hai bên, anh muốn khai phá ra nhiệt tình của cô. Cho dù lần đầu tiên của cô không phải của anh, nhưng rất nhiều thử nghiệm về sau của cô, nhất định phải học từ trên người anh. Cho dù cô lại có người khác, anh cũng muốn cho cô vĩnh viễn không quên được anh. Nghĩ tới đây, Diệp Lan Trăn đột nhiên thấy tức ngực.

Loại cảm giác không vui này rất nhanh đã bị cảnh đẹp trước mắt thay thế. Đào Tư Di dưới ánh mắt nhìn chăm chú của anh, mặt ửng hồng hơi e lệ chọc người mến yêu.

Diệp Lăn Trăn ngồi xổm trên giường, kéo một tay của cô qua, vuốt ve vật khỏe mạnh của mình qua lớp quần ngăn cách.

“Bảo bối, cảm nhận được không, nó muốn ra đó, ngoan, em giúp anh thả nó ra được không, nó đau quá. ”

Đào Tư Di không nghĩ anh lại làm ra động tác phóng đãng đến vậy, liền vội thu tay nhưng Diệp Lan Trăn đâu nào đồng ý, anh ngược lại còn để tay nhỏ của cô kìm chặt lấy vật khỏe mạnh của mình.

“Bảo bối, nói cho anh biết, nó cứng hay không, nó giữ mình vì em đấy. Nếu em không cần nó, nó sẽ đau chết mất, em nhẫn tâm đối với anh như vậy sao?”

Vật dưới tay Đào Tư Di cứng rắn đến sợ hãi, cho dù một lớp vải dệt ngăn cách nhưng cô vẫn cảm nhận được lửa nóng của nó. Cũng không biết là lửa nóng từ chính cô hay thật sự từ nơi nào truyền tới.

“Nào, ngoan ngoãn giúp anh.” Diệp Lan Trăn dụ dỗ Đào Tư Di, anh cầm tay cô đặt lên dây lưng mình, nhẹ nhàng vặn khóa, dây lưng tuột xuống.

“Tiếp tục.” Diệp Lan Trăn thỏa mãn nhìn cô gái trước mắt, mặt cô đỏ như sắp nhỏ ra máu. Thật ra vừa rồi là anh tự mình cởi dây lưng, chẳng qua là anh cầm tay Đào Tư Di mà thôi, nhưng anh vẫn hưởng thụ quá trình này.

Cảm thấy Đào Tư Di có chút mâu thuẫn muốn rút tay, Diệp Lan Trăn bất mãn làm nũng.

“Em không ngoan rồi, nó thật khó chịu mà em lại không giúp anh.” Nét mặt Diệp Lan Trăn giống như đứa nhỏ, đôi mắt vốn bất cần đời bị thay thế bởi ánh mắt tủi thân, nhìn chằm chằm vào Đào Tư Di, giống như cô đã làm chuyện gì trời đất không tha.

Nhìn thấy cô thỏa hiệp, Diệp Lan Trăn bắt lấy tay cô, đi tới khóa quần anh, anh nhẹ nhàng dùng hai ngón tay mình nắm khóa kéo từ từ trượt xuống.

Giờ phút này, Đào Tư Di cảm giác hô hấp cô khẩn trương đến mức dừng lại, cô muốn nhắm mắt lại nhưng lại không biết làm thế nào. Cái khóa kéo kia như chiếc hộp Pandora, biết rõ bên trong tràn ngập tội ác nhưng vẫn khiến cho người không thể không muốn tìm tòi nghiên cứu chân tướng của nó.

“Phì…” Diệp Lan Trăn nhẹ cười ra tiếng. “Đừng sợ, không phải em đã từng nhìn sao?” Anh dùng mỗi khẽ vuốt viền tai cô, nỉ non. “Nó còn bị giam giữ đấy, chờ em thả nó ra, em có nguyện ý chinh phục quái thú hay không?”

Lời này của anh khiến mặt Đào Tư Di càng đỏ hơn, cô cảm thấy cả người đều muốn bốc cháy, không biết nên như thế nào mới có thể để thân thể tiết ra lửa nóng.

“Tới sờ sờ đi, nó đang chờ em đấy.” Diệp Lan Trăn cầm tay cô đặt trên quần lót anh, vật phẩm bên trong đã từ từ hiện rõ hình dạng, ngăn cách lớp vải trắng, mơ hồ có thể nhìn thấy vũ khí sắc bén tím đen đang chờ đợi xuất chinh.

Đào Tư Di thấy hô hấp mình đã trở nên dồn dập, tay cô đang tiếp xúc với tấm vải dệt kia một khắc. “A…” Anh than nhẹ khiến cô kinh ngạc tỉnh lại.

Cô khó xử nghiêng đầu sang chỗ khác, bản thân cô vừa phạm phải cái gì, vậy mà lại chờ mong đụng chạm vào vật khỏe mạnh của anh.

“Ha ha.” Diệp Lan Trăn nhìn hành vi như đà điểu của cô, nhịn không được cười nhẹ. Động tác của cô vừa vặn lộ ra cần cổ xinh đẹp, nơi mạch máu chảy qua, tản mát ra mùi thơm cơ thể ngọt ngào. Anh mở miệng, khẽ cắn lên mạch đập đó, đầu lưỡi ngăn lại động mạch cô, cảm thụ chuyển động của dòng máu đang chảy trong mạch.

Anh giống vampire khẽ cắn cổ cô, một chút đau đớn cùng tê dại khiến Đào Tư Di nỉ non.

Diệp Lan Trăn thuận thế cởi quần dài, tay anh khiêu nhẹ bờ vai áo của cô làm áo ngủ theo bả vai cô trượt xuống. Anh giống như thú nhỏ đang cắn xé, một đường từ cổ Đào Tư Di kéo dài xuống phía dưới cho tới quả hồng mai đỏ kia. Anh mạnh mẽ cúi đầu hấp dẫn vật nhỏ đang cứng thẳng của cô.

“A, Diệp Lan Trăn.” Đào Tư Di không biết vì sao cô lại cảm thấy mình đang khóc, cảm thấy mình đã không cách nào mà thừa nhận loại hành hạ này, tay cô ôm lấy cổ anh.

“Đừng nóng vội, bảo bối, còn chưa có bắt đầu đâu đấy.” Diệp Lan Trăn vừa lòng cử chỉ của cô, ánh mắt mê man nói cho anh biết, anh đã thành công xâm phạm thành trì. Anh không hề sốt ruột cho dù quái thú dưới thân đã kêu gào muốn phóng thích.

“Tới dùng tay em nhẹ nhàng sờ nó nào, nhìn xem có phải nó đã chuẩn bị tốt rồi đúng không.” Diệp Lan Trăn bắt lấy tay Đào Tư Di, đưa tay cô dẫn tới cội nguồn ấm áp của chính cô. Anh ôm lấy ngón tay cô, đồng thời dò xét huyệt động khít khao kia.

Xúc cảm trơn nhẵn cùng nước suối ướt át lan đến ngón tay bọn họ, Diệp Lan Trăn mê muội nhìn cô gái trước mắt, hình ảnh này khiến anh muốn tan vỡ.

“Cảm giác như thế nào, nói anh biết em đã chuẩn bị xong chưa?” DIệp Lan Trăn dùng ngón tay vạch nhẹ bên trong cô.

“Ừm…a….” Đào Tư Di nức nở ra tiếng, nàng thấy xấu hổ đối với hành vi của mình.

“Vẫn chưa được sao, để anh thử lại.” Nói xong, ngón tay anh lại mạnh mẽ dừng lực.

“A…” Đào Tư Di hét một tiếng kinh hãi, nháy mắt buộc chặt thân thể, vật khít khao của cô cũng căng thẳng theo, gắt gao ôm chặt ngón tay hai người.

“Trời ơi…. bảo bối em giỏi quá, anh nhịn không được rồi, làm sao đây, nhanh, giúp giúp anh.” Diệp Lan Trăn chộp lấy tay đang nắm chặt ga giường của cô, đi tới bên ngoài quần lót của anh. Anh để tay cô thăm dò vào phía bên trong lớp vải, vật nóng khỏe mạnh đúng chạm bàn tay cô.

“Chúng ta trước cho nó ra ngoài nhé.” Tiếng nói vừa dứt, lớp vải trắng bên ngoài thần kỳ bị cởi ra. Vật tím đen mạnh mẽ nhảy ra ngoài.

“Bảo bối ngồi phía trên đi.” Diệp Lan Trăn dụ dỗ Đào Tư Di phục tùng quái thú của anh. Cô gái nhỏ tựa hồ bị sợ hãi, không tiến tiếp mà ngược lại còn muốn lui về phía sau.

“Lại không ngoan rồi? Hử?” Diệp Lan Trăn dùng hai tay, đỡ lấy cái mông của cô khiến cho cô ngồi dậy, mạnh mẽ dùng lực nhấn một cái.

“Ư…” “Trời ơi, bảo bối!”

Tiếng nam nữ đồng thời vang lên, anh rốt cuộc không cách khắc chế, bóp chặt eo cô, thân thể mạnh mẽ trên dưới di động. Mỗi một lần đều hung hăng dùng lực đè xuồng rồi lại nhẹ nhàng nâng lên.

“Diệp Lan Trăn.” Đào Tư Di nhịn không được gọi tên anh. “Nhẹ một chút, …. xin anh, …. nhẹ một chút…. hu hu…. ”

Cô gái nức nở, cô chỉ cảm thấy mình bị xuyên thấu, cảm giác áp bách gấp gáp thần tốc này khiến cô không thể không thừa nhận.

“Nhẹ sao? Là như thế này à.” Diệp Lan Trăn nhẹ nâng cô lên. Không kịp đợi Đào Tư Di gật đầu, anh lại mạnh mẽ nhấn xuống. “Nhẹ rồi sau đó phải nặng đó. ”

“Ưm….” Đào Tư Di cắn chặt môi phát ra tiếng kêu rên.

“Diệp Lan Trăn, xin anh.” Cô không biết mình muốn xin cái gì, chỉ có thể thấp giọng cầu xin tha thứ muốn anh nhanh chóng kết thúc loại hành hạ này.

“Anh biết, yên tâm.” Anh rút vật khỏe mạnh từ trong cơ thể cô, Đào Tư Di thở dài nhẹ nhõm liền phát hiện anh leo lên người cô, quỳ ghé vào trên giường.

“Bảo bối, em xin anh đều cho có đúng không? Yên tâm, tới nào. ”

Một tiếng vang nhỏ vang lên, một lần rồi một lần. Trăng trên trời, tựa hồ càng lúc càng tròn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.