Qua hơn một tháng, Đào Tư Di bình phục đến độ có thể xuất viện. Khoảng thời gian cô nằm viện, Mã Đằng Diệu có tới thăm vài lần, Diệp Lan Trăn cũng có công việc nên anh cũng không thể mỗi ngày ở trong bệnh viện chặn đường vây đuổi.
Sau vài lần không được chào đón, Mã Đằng Diệu cũng biết cách, trước khi đến bệnh viện đều phái Tiểu Trần tìm hiểu rồi mới đến. Khiến cho chuyến thăm bệnh tựa như một cuộc điều tra. Chính vì vậy, cậu chàng tiểu Trần dưới sự dốc lòng hầu hạ lãnh đạo, lại luyện thành bản lĩnh thám tử.
Cha Đào vốn có ấn tượng tốt với Mã Đằng Diệu, chẳng qua nghe nói cậu ta có quan hệ với Tô Mạn Ca nên mới không thích. Ngay từ đầu cha Đào cũng không chờ Mã Đằng Diệu tới thăm bệnh, nhưng dù sao cũng không thể thò tay đánh người mặt tươi cười.
Mà Mã Đằng Diệu mỗi lần đến đều có thái độ cung kính, ôn hòa hữu lễ, một chút cũng nhìn không ra mũ quan lớn trên người anh. Hơn nữa, ngoại trừ Mã Đằng Diệu lần đó có thái độ xin tha thứ, về sau cũng không nhắc tới thêm lần nào, dần dần cha Đào không còn quá nhiều phản cảm với anh. Muốn thăm thì cứ thăm đi, dù sau người va chạm không phải là anh.
Cha Đào tuy phẫn nộ với hành vi của Tô Mạn Ca, hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng suy nghĩ đến việc một cô gái trẻ tuổi ở trong ngục giam suốt mười mấy năm, cũng có phần ‘ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh’*. Con gái ông bị thương tổn đến mức này, cho dù cố gắng thế nào cũng không thể khôi phục về ban đầu.
(*) Đây là danh ngôn của Lỗ Tấn trong tiểu thuyết “Khổng Ất Kỳ.” ‘Ai kỳ bất hạnh nộ kỳ bất tranh’: thương họ vì bất hạnh, giận họ vì không biết đấu tranh).
Ngày vẫn còn tiếp tục kéo dài, cha Đào ngoại trừ thỉnh thoảng vì Đào Tư Di mà ngửa mặt lên trời thở dài, cũng không dám biểu hiện quá nhiều cảm xúc trước mặt cô. Dù sao bí mật kia chỉ Đào Tư Di không biết, tất cả mọi người đều sáng tỏ trong lòng.
Cứ như vậy cho đến ngày Đào Tư Di xuất viện. Diệp Lan Trăn từ sáng sớm đã đến giúp cô thu dọn đồ, nói là thu dọn đồ nhưng thật ra là chỉnh đốn cô.
“Em có thể đi mà, anh hạ em xuống đi.” Giờ phút này Đào Tư Di đỏ mặt chui trong lòng Diệp Lan Trăn, dưới ánh mắt đám đông, bị anh ôm ấp như công chúa thế này thật sự khiến cô cảm thất rất áp lực. Cô vụng trộm nhìn vẻ mặt coi như không có của cha Đào, cùng Diệp Nam Tê giả vờ như không thấy gì, lại thêm Lưu Diễm Lệ đang tươi cười, tay nhỏ Đào Tư Di vụng trộm véo Diệp Lan Trăn.
“Không sao, anh không thấy phiền.” Diệp Lan Trăn không chút nào kiêng dè mà ôm cô. Người thường mất đi mới biết quý trọng, ngay tại giây phút thiếu chút nữa mất đi cô, đầu anh thanh tỉnh không ít. Cánh tay anh khẳng định sẽ không buông, hiện tại anh muốn đặt cô bình an trọn vẹn bên cạnh anh.
“Anh…” Đào Tư Di nói một chữ, không tiếp tục nói hết, dựa theo tính cách vô lại của Diệp Lan Trăn, cô nói gì đều vô dụng. Đơn giản thuận theo để anh ôm. Cái ôm của người đàn ông này cực kỳ thoải mái, mùi của anh bao phủ xuống, Đào Tư Di an tâm nhắm mắt.
“Anh, thủ tục đều đã làm tốt rồi. ”
“Được. Anh với Tư Di đi một xe, hành lý đã để lái xe đưa đến Nhà họ Diệp. Bác trai, bác cùng dì Lưu đi và Nam Tê đi một xe, phòng ngủ đã chuẩn bị tốt. ”
“Vâng. ”
Cha Đào lần này cũng không tiếp tục từ chối, con gái dưỡng bệnh cần một nơi thanh tĩnh, trong khoảng thời gian này bọn họ đều ở trong khách sạn quanh bệnh viện, quả thật không thoải mái như ở nhà.
Nhìn Diệp Lan Trăn ôm Đào Tư Di dẫn đầu đi ra ngoài, cha Đào lo lắng thở dài. Tuy nói cha mẹ Diệp Lan Trăn đều đã mất nhưng Nhà họ Diệp không phải là không có trưởng bối. Hôn nhân thứ hai của con gái là cả vấn đề, hiện tại thêm vấn đề về sinh dục, thật không biết hai người còn có thể đi đến bước kia không.
“Đừng lo lắng, cậu ta tự có tính toán.” Lưu Diễm Lệ vỗ nhẹ bả vai cha Đào, an ủi.
“Ừm. ”
Cha Đào lên tiếng, Diệp Lan Trăn là tiểu bối xuất sắc trong Nhà họ Diệp. Sau khi cha mẹ qua đời, cậu ta có thể độc lập khởi động sản nghiệp Nhà họ Diệp, trừ ông cụ Nhà họ Diệp chống đỡ phía sau, thủ đoạn cùng năng lực của cậu ta không thể khinh thường. Chẳng qua, thay đổi suy nghĩ một phen, nếu con mình là con trai, cưới một cô gái không thể sinh đẻ, mặc kệ con trai cô gái đó nhiều bao nhiêu, ông làm cha mẹ khẳng định sẽ không đồng ý. Huống chi Nhà họ Diệp lại là gia tộc lớn.
“Ai…” Cha Đào vẫn nhịn không được khẽ thở dài.
Trải qua lần tai nạn này, Diệp Lan Trăn lập tức xác định rõ tình cảm của mình đối với Đào Tư Di, ngay tại trước mặt cha Đào, anh cũng thoải mái biểu lộ tình ý của anh. Đào Tư Di cũng có cảm tình với Diệp Lan Trăn, những thứ này cha Đào đều nhìn trong mắt, ghi trong lòng. Nhưng Diệp Lan Trăn rốt cuộc suy nghĩ thế nào trong lòng, cha Đào thật đoán không ra. Ông rốt cuộc nên tính toán xử lý thế nào chuyện của Đào Tư Di và cậu ta đây. Cha Đào càng ngày càng lo lắng sốt ruột cho hôn sự của con gái mình.
“Bác trai, tiểu Kiệt nghe nói hôm nay Đào tiểu thư xuất viện nên muốn tới thăm, bình thường cháu lo lắng thằng bé sẽ quấy nhiễu nên không đưa nó tới. ”
Mấy người vừa mới ra cửa đi đến bên cạnh thang máy, đã bị người từ trong thang máy bước ra ngăn cản lối đi. Chỉ thấy mặt than nhỏ nhà Mã Đằng Diệu trực tiếp đi đến trước mặt mọi người, chăm chú nhìn lễ phép với Đào Tư Di trong lòng Diệp Lan Trăn.
“Cháu chào ông ạ.” Giọng trẻ con thanh thúy lễ phép vang lên, gõ vang ầm ầm trong tâm khảm cha Đào.
“Ngoan…” Cha Đào cúi đầu nhìn tiểu đại nhân thanh tú nhu thuận trước mắt, cơ mặt không khỏi thả lòng.
Không biết là ai đã dạy dỗ đứa nhỏ tinh quái này, mở miệng một tiếng chào người mà giọng điệu ngọt ngào như thế, lại thêm bộ dáng nhỏ phấn khích kia, càng khiến cha Đào càng nhìn càng vừa mắt.
“Đứa nhỏ này thực hiểu chuyện.” Cha Đào không khoe khoang tán thưởng khoác lác, chân thành khen Mã Đằng Diệu gia giáo tốt.
“Mẹ nó qua đời từ sớm, đứa nhỏ ngày thường đều không thích nói chuyện, mọi chuyện đều thích làm một mình, sớm xa cách với mọi người. Vừa nghe tới gặp Đào tiểu thư, nó mới hoạt bát như vậy.” Mã Đằng Diệu khẽ cười, mấy câu liền nói ra trọng điểm.
“Cô Đào, con đụng vào chân cô sao?” Tiểu Kiệt lôi kéo góc áo Đào Tư Di, ngây thơ hỏi.
Đào Tư Di đột nhiên cảm giác dường như cô đang thấy một Diệp Lan Trăn khác, tiểu quái nhân ở đâu đây, khoảng thời gian trước vẫn còn vẻ mặt than. Bây giờ lại biểu hiện khờ dại như vậy. Đời trước của những đứa nhỏ trong mấy gia đình này đều là diễn viên đầu thai sao?
“Là chú Diệp sợ cô Đào mệt nên cố ý ôm cô thôi.” Diệp Lan Trăn cười tít mắt trả lời, trong lòng đã nghiến răng nghiến lợi thầm mắng Mã Đằng Diệu n lần. Được lắm, có bản lĩnh, biết sử dụng sát chiêu.
“Nếu tay chú mỏi, có thể để cha con bế hộ, mấy ngày hôm trước cha không cho con tới, nói lo lắng con ồn ào sẽ làm cô Đào mệt. ”
“Cảm ơn, không cần, dù sao tuổi chú còn trẻ hơn ba con, thân thể chắc chắn tốt hơn so với anh ta nhiều.” Diệp Lan Trăn ngấm ngầm hại người.
Mã Đằng Diệu cười yếu ớt không nói, trong lòng cân nhắc tăng tiền tiêu vặt cuối tuần cho bạn học tiểu Kiệt. Đứa nhỏ này biết giúp cha nó tốt hơn so với anh tưởng tượng, xem ra ‘đàm tiếu nhân gian tường mái chéo’* tan thành mây khói. Nhìn nét mặt cha Đào có thể nhận ra, ngăn cách giữa anh và cha Đào được hóa giải đến bảy tám phần.
(*) Trong bài thơ theo điệu Niệm Nô Kiều có viết “Vũ phiến luân cân, đàm tiếu gian, tường lỗ hôi phi yên diệt”: Nghĩa là tay cầm quạt lông, đầu đội mũ xanh, trong tiếng nói cười mà thuyền giặc tro bay khói tan.
“Đinh…” Tiếng thang máy một lần nữa vang lên.
“Có đi hay không?” Diệp Nam Tê đưa tay đè nút mở cửa, có phần không kiên nhẫn nói.
“Ừ.” Diệp Lan Trăn lên tiếng, bởi vì anh ôm người bệnh nên không khiêm nhường mà đi vào trước, sau đó là cha Đào, Lưu Diễm Lệ, Mã Đằng Diệu, Mã tiểu Kiệt, sau cùng là Diệp Nam Tê. Thang máy trống nhất thời trở nên đông đúc.
Trước bệnh viện có ba chiếc xe đang đỗ, hai chiếc là Diệp Lan Trăn an bài, một chiếc là của Mã Đằng Diệu.
“Ông ơi, cháu có thể cùng về biệt thự của chú Diệp, theo nói chuyện với dì Đào được không ạ?”
“Ha ha ha…” Cha Đào cười khan vài tiếng, ông nhìn thoáng qua Diệp Lan Trăn. Cho dù yêu thích đứa nhỏ trước mắt, ông cũng không thể làm ra chuyện khách đoạt chủ. Nói như thế nào thì đó cũng là Nhà họ Diệp chứ không phải Đào gia, có một số việc vẫn phải xem ý nguyện của chủ nhà.
“Muốn đi thì đi đi.” Diệp Lan Trăn cười cười. “Chú còn nhớ rõ con thích ăn rau cần nhất, tối nay vừa lúc có chuẩn bị. ”
Trên mặt tiểu Kiệt quang đãng biến thành nhiều mây, … vẻ mặt ngây thơ lướt qua mang theo bao nhiêu nghiêm túc.
Cha Đào dụi mắt, ông đột nhiên cảm thấy mình hoa mắt.
Khóe miệng Diệp Lan Trăn nhếch thâm thúy, biết thất bại chưa, thằng nhóc cậu cứ giả vờ nữa đi!
Hôm nay Diệp Lan Trăn cố ý phái một chiếc GMC đến, không gian bên trộng rộng mở, ghế ngồi có thể điều chỉnh thành nằm thẳng. Đưa Đào Tư Di an trí ngồi trên xe, Diệp Lan Trăn cũng chỉnh ghế của mình giống như cô. Bên trong xe nhất thời biến thành một không gian kín tiêu chuẩn.
Diệp Lan Trăn vươn tay, dùng tay lớn giữ chặt tay nhỏ của cô. Bên trong xe vô cùng an tĩnh, tĩnh đến mức có thể cảm nhận tiếng tim đập của đối phương.
Một tháng này, nói dài cũng không dài mà bảo ngắn cũng không ngắn lắm, Đào Tư Di cũng ít nhiều hiểu biết nguyên nhân hậu quả chuyện đã trải qua. Hỏi cô có tức giận hay không, chính cô cũng không rõ ràng. Nên giận người nào đây? Diệp Lan Trăn, Lý Mộ Tiêu hay Tô Mạn Ca? Đó bất quá cũng chỉ là một cô gái đáng thương mà thôi.
“Không oán anh, coi như em xui xẻo.” Đào Tư Di cười cười, thật sự như không có chuyện gì xảy ra.
“Anh thề về sau sẽ bảo vệ em thật tốt, không để em phải chịu bất luận thương tổn nào, em tin tưởng anh không?”
“Tin tưởng.” Đào Tư Di trả lời ngắn gọn hữu lực.
Nghe được lời của cô, Diệp Lan Trăn nhìn lên trần xe, trong lòng không phải vui mừng mà là chua xót. Nếu anh không phải không từ thủ đoạn bất kể hậu quả như thế, có lẽ sự tình không thảm thiết như ngày hôm nay, tương lai của anh và Đào Tư Di cũng sẽ không gian khổ.
“Tin tưởng anh, cho dù phát sinh chuyện gì, nhất định phải tin tưởng anh. ”
“Hi…” Nghe giọng nói anh tràn đầy xót xa, Đào Tư Di nhịn không được cười ra tiếng. “Anh nói như thể em bị thương rất nặng ấy, không phải chỉ vài ngày nữa là em đã có thể chạy nhảy rồi sao?”
Diệp Lan Trăn không biết nên trả lời vấn đề của cô như thế nào, chiếc xe lại rơi vào trạng thái im lặng.
Tuy Đào Tư Di nhận thấy anh khác thường nhưng người đàn ông này luôn luôn động kinh, cô cũng không quá để ý trong lòng, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Vừa tỉnh ngủ, xe đã chạy vào Nhà họ Diệp. Bởi vì Diệp Lan Trăn lo lắng trên đường có xóc nảy, xe bọn họ ngược lại chạy sau cùng.
Diệp Lan Trăn ôm Đào Tư Di vào phòng khách, phát hiện người không nên tới đã ngồi vững chãi trên ghế sofa.
Tiểu Kiệt nét mặt ngây thơ theo cha Đào nói chuyện phiếm, thường thường thêm vài câu triết lý khiến cha Đào vui đến nỗi cười ha ha vui vẻ. Mã Đằng Diệu đầy ý cười trên mặt nhìn con trai biểu diễn xuất sắc.
Nhìn bọn họ tiến vào, cha Đào ngây người tại chỗ, theo bản năng nhìn chằm chằm tiểu Kiệt bên mình.
Mã Đằng Diệu cùng Diệp Lan Trăn trao đổi ánh mắt, thâm ý bên trong bọn họ đều biết.
Một ván này Mã Đằng Diệu cha quý nhờ con mới tanhg được.