Hôn lễ của Trương Lệ Viện cùng Chu Chính Đạo ở Côn Thành chỉ là trận đầu, còn tổ chức ở Bắc Kinh một lần nữa, cho nên những người tham dự ở Côn Thành phần lớn đều là bạn bè thân thích.
Diệp Lan Trănthấy được vài người nhìn có chút quen mắt, chỉ là bọn họ trong lúc đó cũng không phải đặc biệt quen thuộc, vừa vặn cũng coi là sơ giao mà thôi. Bất quá anh cũng không kiêng kị cái gì, người Nhà họ Diệp sớm muộn gì cũng biết, anh sở dĩ không để Đào Tư Di trở về nhà cũ, chỉ yếu là vì tránh xung đột chính diện. Cho dù có người để lộ tin tức, anh cũng không sao cả, trước để cho những người đó nghe một chút phong thanh cũng được, về sau cũng có thể tiếp thu nhanh một chút.
Nhìn vẻ mặt Trương Lệ Viện hạnh phúc nép bên người Chu Chính Đạo, nét mặt Đào Tư Di vui sướng. Cô loáng thoáng biết rõ hai người đã vướng mắc vài năm, sau khi truy đuổi né tránh cuối cùng cũng đi đến ngày hôm nay. Ngẫm lại, thật đúng là đầy đủ khúc chiết.
“Nàng dâu nhỏ, em yên tâm, hôn lễ của chúng ta khẳng định sẽ long trọng hơn so với của cô ấy.” Diệp Lan Trăn ôm eo Đào Tư Di, thổi khí bên tai cô, vừa ý nhìn vành tai mượt mà trở nên trắng nhạt. Nàng dâu nhỏ của anh đáng yêu quá, mới như vậy đã đỏ mặt rồi.
Đào Tư Di không nói gì, cô hiểu rõ nỗi khổ trong lòng Diệp Lan Trăn, Nhà họ Diệp không có khả năng để anh khăng khăng làm theo ý mình.
Chỉ là, cho dù như vậy, cô cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Người đàn ông này nhìn qua tưởng như bất cần đời, lại có thể cùng cô kiên định chạy đi đăng kí, đã khiến cô cảm động ngoài ý muốn. Những thứ hình thức như hôn lễ thì có quan hệ gì chứ! Chỉ cần hai người có thể ở bên nhau, Đào Tư Di cảm thấy thế là đủ rồi.
Cô cọ xát vô cùng thân thiết lên người Diệp Lan Trăn, tiếp tục chuyên tâm quan sát nghi thức điển lễ của hai người.
Giờ đã đến màn trao nhẫn, hai bé hoa đồng bưng nhẫn cưới từng bước đi lên đài. Bé gái bởi vì giẫm lên áo váy không cẩn thận vấp ngã, mắt nhìn thấy muốn bổ nhào trên người Trương Lệ Viện. Chu Chính Đạo khẩn trương đem Trương Lệ Viện bế lên. Bé gái lập tức té trên đất, bởi vì bị ngã đau mà khóc to.
Đào Tư Di nhẹ cười lắc đầu. “Người đàn ông Chu Chính Đạo này cũng quá cẩn thận đi, một đứa nhỏ lại có thể dọa anh thành như vậy. ”
“Nếu có loại chuyện này, anh cũng sẽ làm thế, đứa nhỏ là của người khác, còn nàng dâu là của anh, vẫn là nàng dâu tôn quý hơn.” Diệp Lan Trăn nghiêm trang nói, anh không chút nào cảm thấy Chu Chính Đạo làm vậy là không đúng.
“Các anh rõ là…”
Nhìn thấy bé gái khóc, Chu Chính Đạo thế nhưng chỉ lo Trương Lệ Viện trong lòng mình. Đào Tư Di chủ động đi về phía trước hai bước, ôm cô bé vào trong lòng. Dưới sự trấn an của cô, bé gái một lần nữa nở miệng cười. Hôn lễ không vì có thêm việc nhỏ đệm vào mà ngừng lại, tiếp tục hạnh phúc tiến hành.
Diệp Lan Trăn nhíu mày, Đào Tư Di thích con nít, vẻ mặt cô ấm áp ôn nhu săn sóc trấn an cô bé không quen biết, quanh thân cô tản ra tình thương của mẹ.
Diệp Lan Trăn đột nhiên cảm thấy, hình ảnh tốt đẹp này dưới ánh mặt trời tựa hồ có chút chói mắt. Yết hầu anh khát khô, giống như một viên than cháy hồng mắc kẹt trong đó, nóng bỏng không thôi.
Anh quay đầu từ phía sau lấy một ly nước trên bàn, ngửa đầu uống một ngụm, chất lỏng lạnh lẽo tiến vào yết hầu khiến anh thoải mái không ít.
“Lan Trăn, anh nói con chúng ta về sau có phải sẽ đáng yêu như cô bé kia không?” Hai gò má Đào Tư Di đỏ ứng, ánh mắt tràn đầy khát khao.
Chữ “ừ” cứng rắn mắc kẹt trong yết hầu anh, phun không ra, nuốt cũng không trôi.
Anh chỉ có thể sử dụng thói quen bóp hai má Đào Tư Di, mỉm cười với cô, anh làm sao có thể không chờ mong trong người cô thai nghén đứa nhỏ của bọn họ chứ. Nhưng anh không cách nào nói ra miệng, anh cũng không thể nói cho cô biết, cơ hội này xa vời như thế.
“Anh Diệp.” Một cô gái gọi ngọt ngào cắt ngang thân thiết giữa hai người.
“Cô tới nơi này làm gì?”
“Cùng một người bạn tới tham gia hôn lễ.” Điền Na má lúm đồng tiền tươi như hoa, cô ta xuất thân từ diễn viên, chút tạp kỹ cơ bản ấy không nói chơi.
“Thật khéo.” Diệp Lan Trăn khách khí gật đầu, ôm eo Đào Tư Di, vẻ mặt sủng nịnh không che dấu hiện ra trước mặt Điền Na. “Điền tiểu thư, vợ tôi mệt mỏi, chúng tôi qua bên kia ngồi. ”
“Đó là bạn gái trước của anh à?” Đào Tư Di mỉm cười nhìn Diệp Lan Trăn bên cạnh, nhỏ giọng ghé lỗ tai anh thì thầm.
“Vợ à…” Diệp Lan Trăn khẩn trương nhìn Đào Tư Di, xem xét nét mặt cô.
Đào Tư Di trấn an vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh, khẽ cười. Nói cô không lo lắng là giả, nhưng đối với cô gái đột nhiên xuất hiện này, phát sinh trên người Diệp Lan Trăn cũng là chuyện bình thường, người đàn ông này đích thực là tuyển chọn đầu tiên của các cô gái.
“Về sau nếu còn phụ nữ tìm tới cửa, xem em thu thập anh thế nào. ”
“A, còn dám uy hiếp anh nữa đấy?” Diệp Lan Trăn ôm Đào Tư Di, buồn cười nắn nhẹ thịt non trên eo cô. “Nàng dâu yên tâm, không có. ”
Nhìn cô gái cách đó không xa, Diệp Lan Trăn cau mày, Điền Na lại có lá gan lớn như vậy xuất hiện tại nơi này, một tia bất an vờn quanh anh.
Tôn Mạnh nhìn Điền Na nóng vội, trên mặt lộ ra tươi cười, cô gái này chưa tới phút cuối chưa bỏ cuộc, xem ra có một số việc còn cần anh trợ giúp một phen.
“Anh Diệp, thực khéo. ”
“Cậu?” Diệp Lan Trăn ôm cánh tay Đào Tư Di có chút khẩn trương.
“Anh Diệp, có sự tình muốn cùng một mình anh nói chuyện.” Tôn Mạnh chăm chú nhìn Đào Tư Di, hướng cô nở nụ cười xin lỗi.
Nhìn sắc mặt Diệp Lan Trăn đột nhiên trở nên tối tăm, Đào Tư Di hiểu ý từ trên người anh đứng lên. “Em đi xem Trương Lệ Viện có cần hỗ trợ gì không. ”
Diệp Lan Trăn bắt lấy tay Đào Tư Di.
Đào Tư Di kinh ngạc nhìn chính mình bị Diệp Lan Trăn giam chặt trên ghế, không rõ anh khẩn trương cái gì.
Không ai rõ ràng hơn Diệp Lan Trăn, Tôn Mạnh cùng Điền Na đồng thời xuất hiện tuyệt đối không đơn giản.
Từ trong túi lấy ra một đồng hồ nữ đưa qua tới lui trước mặt Diệp Lan Trăn, trên mặt Tôn Mạnh mang theo nụ cười tự tin. Anh chắc canh Diệp Lan Trăn không dám để Đào Tư Di biết anh đã từng gặp sai lầm.
Do dự một chút, Diệp Lan Trăn chung quy vẫn buông tay cô, nhận thấy tay nhỏ ấm áp rời khỏi lòng bàn tay mình, anh đột nhiên có chút sợ hãi.
“Yên tâm, Điền Na ăn không hết con cừu nhỏ của anh đâu, cô ta không giống chị gái tôi miệng cọp gan thỏ, nhìn như kiên cường, kì thực yết ớt không chịu nổi.” Tôn Mạnh cười lạnh nhìn Diệp Lan Trăn thất thố, ngày anh đợi cuối cùng cũng đến. Bất cứ lúc nào anh đều không quên được hình ảnh thân thể chị gái lạnh lẽo đông cứng trong kho lạnh kia.
“Cậu có ý gì?” Diệp Lan Trăn nhíu mày đốt điếu thuốc, khói nhẹ lượn lờ dâng lên san bằng cảm xúc của anh. “Chuyện kia là tôi sai nhưng người chết không thể sống lại. Vài năm này tiền cậu kiếm được trên người tôi cũng không ít, cậu nên rõ ràng đây là vì cái gì. ”
“Không có ý gì, chỉ là muốn thay chị tôi trên trời có linh thiêng, nhìn xem tới cùng người nào có thể mê hoặc anh thần hồn điên đảo mà thôi. ”
“Tôn Mạnh, nể mặt chị cậu, tôi vẫn không để ý đến những chuyện mờ ám của cậu, cậu không cần được một tấc lại muốn tiến thêm một bước.” Diệp Lan Trăn phiền chán, tuổi trẻ ngông cuồng gặp sai lầm, khiến anh phải đeo lưng đến bây giờ.
“Tôi tiến thêm một bước ư?” Tôn Mạnh vươn tay chỉ trước mặt Diệp Lan Trăn. “Là ai đem bụng chị tôi làm lớn rồi cũng những ả đàn bà khác chung chạ. Nếu không phải bởi vì anh, chị ấy sẽ không chết. Anh Diệp, quên nói cho anh biết, hôm nay tôi chỉ là vai phụ, nhân vật chính không phải tôi.” Trên mặt Tôn Mạnh lộ ra khoái ý trả thù.
“Ha ha, nếu cô dâu nhỏ của anh biết cô ta không thể sinh con, không biết sẽ thế nào đây?”
“Cậu…” Diệp Lan Trăn đẩy Tôn Mạnh che trước mắt mình.
Khi thấy vẻ mặt thần hồn lạc phách của Đào Tư Di, Diệp Lan Trăn biết, toàn bộ đều đã chậm.
“Thực xin lỗi…” Diệp Lan Trăn tiến lên ôm eo Đào Tư Di, đem cằm đặt tại bờ vai cô. “Tin tưởng anh, anh sẽ xử lý tốt. ”
Đào Tư Di xoay người, vùi mặt trước ngực Diệp Lan Trăn, anh đè nén, ngẫu nhiên hiện rõ thống khổ, hiện tại cô đều đã minh bạch rồi. Nguyên lai cô cùng anh chênh lệch không chỉ là một hồi hôn lễ.
Đào Tư Di cảm giác nước mắt mình tựa hồ đang xoay tròn trong hốc mắt, cô cố gắng nhưng chúng nó vẫn không rớt xuống. Cô hít sâu một hơi, trên mặt nở nụ cười rực rỡ, má lúm đồng tiền của cô khiến Diệp Lan Trăn cảm thấy chói mắt. “Vừa rồi em đã nói với Trương Lệ Viện một tiếng, chúng ta về trước. ”
Vẻ tươi cười trên mặt Đào Tư Di vẫn duy trì đến khi lên xe Diệp Lan Trăn, một khắc kia nước mắt cô rốt cuộc không cách nào kiềm chế, rơi xuống như vỡ đê.
Cô không biết giờ phút này vì sao cô lại khóc, là vì hạnh phúc của hai người sắp kết thúc, hay là vì quyền làm mẹ của cô. Tay vô khẽ vuốt đôi má Diệp Lan Trăn, muốn mượn hơi thở sâu để trấn an tâm tình đang lo lắng của mình. Phát hiện toàn bộ đều là thất vọng, nước mắt cô tựa hồ không thể khống chế mà dâng trào.
“Tin tưởng anh, anh có biện pháp, chồng em rất lợi hại, em không biết sao?” Diệp Lan Trăn rút mặt giấy, lau nước mắt trên mặt cô. “Nếu anh đã quyết định cùng em kết hôn, chắc canh sẽ không để ý những thứ này, em yên tâm. ”
Đào Tư Di không nói gì, chỉ gật đầu, cô nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi, đầu ngửa lên, hy vọng nước mắt có thể ở trong hốc mắt một lần nửa chảy trở lại trong cơ thể cô.
“Như thế nào, vẫn không vui sao? Không vui là vì anh gạt em, hay là mất hứng vì phụ nữ trước kia?” Diệp Lan Trăn đong đưa cánh tay Đào Tư Di. “Nàng dâu à, đừng nóng giận mà, anh đảm bảo về sau chỉ cho mình em, không cho người khác, tin tưởng anh đi. ”
“Tại sao anh có thể ngây thơ như vậy chứ…” Nước mắt Đào Tư vẫn tiếp tục rơi theo dòng, bộ dáng cô tươi cười khó coi.
“Ngoan, đừng khóc, em khóc anh đau lòng.” Diệp Lan Trăn dùng tay nhẹ lau sạch nước mắt cô, phát hiện không cách ngăn lại nước mắt mãnh liệt chảy ra, anh đơn giản cúi đầu hôn lên mặt cô, đem nước mắt mặn chát toàn bộ hút vào bụng.
“Nàng dâu à, em còn khóc, chồng em sẽ bị mặn chết đấy. Hay là em chờ mong chồng em ngay cả nước mũi của em cũng phải liếm sạch sẽ?”
“Anh thật ghê tởm…” Nghe xong lời anh nói không đứng đắn, Đào Tư Di nín khóc mà cười, chàng trai này ở trước mặt người khác tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, thật cẩn thận. Điều này làm đè nén trong lòng Đào Tư Di lại bị cô mạnh mẽ đè ép tiếp xuống.
Sau khi cười xong, trong xe lại xuất hiện yên lặng. Diệp Lan Trăn mở nhạc trên ô tô, âm nhạc thoải mái tràn ngập trong khoang xe. Hai người đều không nói thêm, Diệp Lan Trăn trầm mặc lái xe, anh rất sợ chỉ cần một hành động sai lệch, Đào Tư Di lại thương cảm rơi nước mắt.
Giấy không gói được lửa, chuyện như vậy sớm muộn gì cũng phát sinh, chỉ là Diệp Lan Trăn hy vọng nó có thể phát sinh trễ một chút. Ít nhất về sau Nhà họ Diệp tiếp nhận cô, để vấn đề giữa hai người vừa vặn chỉ còn sót lại chuyện này.
Đào Tư Di quay đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, hiện tại vấn đề không phải trên người Diệp Lan Trăn, mà là tâm tính của chính cô. Cô cần phải sắp xếp lại thật tốt suy nghĩ của cô. Kích thích tân hôn cũng chẳng thể nào bù vào lỗ hổng một gia đình không trẻ con. Cô tin tưởng Diệp Lan Trăn thích cô nhưng cô lại không tin rằng Diệp Lan Trăn sau khi thừa nhận các loại áp lực, còn có thể chấp nhất ở bên cô cả đời.
Hai người trở lại nhà họ Diệp, trong nhà trống không. Cha Đào biết hai người kết hôn, đến ngày thứ ba liền thu thập đồ đạc cùng Lưu Diễm Lệ xuất ngoại. Diệp Nam Tê sau khi cất bước bọn họ, cũng trở lại bộ đội. Hiện tại trong nhà chỉ còn lại có Diệp Lan Trăn cùng Đào Tư Di. Nguyên bản còn chưa rõ cảm giác, nhưng từ hôm nay biết về sau không thể sinh con, Đào Tư Di bỗng nhiên cảm thấy biệt thự trống trải đến đáng sợ.
“Nàng dâu nhỏ, có đói bụng không, anh nấu mì cho em nhé.” Diệp Lăn Trăn vẻ mặt lấy lòng, sợ cô bởi vì chuyện ban ngày mà không vui.
“Vâng, chồng em đối với em thật tốt. ”
“Buổi tối bồi thường anh cho tốt.” Diệp Lan Trăn nhéo chóp mũi Đào Tư Di, cúi đầu ấn một nụ hôn trên trán cô. Trên mặt anh làm bộ tươi cười gian tà tựa như muốn làm chuyện xấu.
Đào Tư Di tựa vào bên tường bếp, nhìn Diệp Lan Trăn bận việc, động tác tay chân anh thoáng vụng về khiến cô nhịn không được cười nhẹ, cười đến nỗi nước mắt chảy ra.
Tay Đào Tư Di xoa khóe mắt ướt át, một tay đưa qua nhận bát mì Diệp Lan Trăn đưa tới.
“Nàng dâu nhỏ, thế nào?”
“Ăn ngon.” Nước mắt Đào Tư Di rơi vào trong bát.
Diệp Lan Trăn lấy tay xoa nhẹ tóc cô. “Nếu ăn ngon, mỗi ngày anh đều làm cho em ăn được không?”
“Được. ”
Đào Tư Di cúi đầu không nói, chuyên tâm ăn mì nóng, mặt hồng rực, đầu lưỡi cô run lên vì nóng nhưng cô vẫn ăn một miếng lớn.
Cô biết tình yêu của Diệp Lan Trăn mãnh liệt, người đàn ông này trước kìa cà lơ phất phơ, nhưng tâm anh kiên định hơn so với người khác.
Diệp Lan Trăn càng kiên định, cô ngược lại càng lo lắng, cô thấy hít thở không thông, tình yêu của anh kiên định, cô lại muốn lùi bước. Có thể cô không cần những nghi thức kia, có thể cô không để tâm tới ánh nhìn của người ngoài nhưng hiện tại, cô lại lâm vào vòng lẩn quẩn của chính mình, không cách nào bỏ qua áy náy chứa trong nội tâm.
Tuy biết rõ ràng cô không sai nhưng lại không thể bỏ qua áp lực này.
“Chẳng lẽ anh đây đã dùng ‘Ảm nhiên tiêu hồn’* chưởng, khiến nàng dâu nhỏ cảm động như vậy.” Diệp Lan Trăn thay đổi cách trêu đùa Đào Tư Di vui vẻ, anh cổ quái làm động tác chắp tay thi lễ, làm nước mắt Đào Tư Di hạnh phúc chảy xuống.
(*) Ảm Nhiên Tiêu Hồn Chưởng là do Dương Quá trong tiểu thuyết Thần điêu đại hiệp của nhà văn Kim Dung sáng tạo. Tên này được lấy từ câu "Ảm Nhiên Tiêu Hồn Giả, Duy Biệt Nhi Dĩ: Cái Sầu Thảm Tiêu Hồn, Chỉ Bởi Biệt Ly Thôi" trong bài thơ Biệt Phú của nhà thơ Giang Yêm thời Nam Triều. Bộ võ công này chỉ có mình Dương Quá sử dụng được bởi đây là môn võ mà người luyện tập nhất thiết phải tương tư sầu khổ, đau đớn tuyệt vọng, lâm phải giờ khắc sinh tử, muốn trọn đời kiếp kiếp được gặp lại Tiểu Long Nữ. Vì vậy, những khi đối mặt hiểm nguy, Dương Quá đã nhiều lần dùng đến Ảm Nhiên Tiêu Hồn Chưởng. Thế nhưng, khi tâm trạng vui vẻ hạnh phúc, vô ưu vô lo thì lộ chưởng pháp này mất đi thần hiệu.
“Nàng dâu nhỏ, đừng khóc, mì sẽ mặn đó, chẳng lẽ em muốn tổn hại đến tay nghề của chồng em sao. ”
“Món này của anh mà coi như có tay nghề à?” Đào Tư Di lấy tay lau nước mắt trên mặt.
“Em dám nói không xem.” Diệp Lan Trăn vươn tay dò xét phía dưới nách Đào Tư Di.
“Là…là…”
“Là cái gì?” Diệp Lan Trăn tiếp tục động tác trên tay, Đào Tư Di thét chói tai không thôi.
“Tay nghề, là có tay nghề…ha ha…”
Đào Tư Di cười, Diệp Lan Trăn đùa, tiếng vui cười vang khắp phòng khách.
Nếu thời gian có thể ngưng trệ, Đào Tư Di hy vọng nó có thể dừng lại tại giây phút này. Nếu trên thế giới thật sự có kỳ tích, vậy cô hy vọng cô có thể là người may mắn đó.
Trái đất sẽ không vì một người mà ngừng quay, xã hội không vì một người mà ngừng phát triển, Diệp Lan Trăn cũng không thể bởi vì cô mà buông tha quyền làm cha.
Qua bao lần hoan ái cùng Diệp Lan Trăn, Đào Tư Di đều khẽ vuốt bụng dưới, khát vọng một đám củ cải đỏ nhồi đầy phòng. Cô đã từng bao nhiêu lần hai người tình cảm mãnh liệt qua đi rồi tận lực nằm ngửa, hy vọng hạt giống của anh có thể mọc rễ nảy mầm trong cơ thể cô. Thậm chí cô còn tìm từng trang web, đem ảnh hai người vụng trộm đăng lên, đoán trước bộ dáng đứa nhỏ sau này.
Anh càng yêu cô, cô lại càng hy vọng anh có thể may mắn hạnh phúc, Đào Tư Di cười chảy nước mắt, miệng cô hô hấp hỗn loạn hương vị từ hơi thở của Diệp Lan Trăn. Nước mắt hạnh phúc đem cô ngập chìm, cô hạnh phúc như vậy, sau khi hôn nhân thất bại lại tìm được người đàn ông đối xử thiệt tình với cô.
Nhưng hiện tại, toàn bộ tựa hồ càng ngày càng xa xôi, tưởng như không thể chạm tới.
“Diệp Lan Trăn, em chưa từng nói với anh câu này nhỉ?” Đào Tư Di ôm cổ anh, ánh mắt cô chuyên chú nhìn người đàn ông anh tuấn đẹp trai trước mặt.
“Nàng dâu nhỏ, nói cái gì?” Diệp Lan Trăn vẻ mặt ôn nhu.