Thê Nô

Chương 49: Phạm tội cưỡng gian



“Vợ à, tại sao muộn như vậy em mới trở về.” Diệp Lan Trăn lấy khăn lau tóc ướt, nhìn chằm chằm cái lưng cứng ngắc của Đào Tư Di, không khí quái lạ tràn ngập trong phòng. Anh đột nhiên cảm thấy bất an, như có một số việc sắp xảy ra.

Diệp Lan Trăn híp mắt nhìn Đào Tư Di chậm chạp không chịu quay đầu, anh ném khăn vào nhà tắm, đi lên hai bước, tới phía sau cô, vươn tay từ phía sau lưng khóa chặt eo cô, dùng đầu lưỡi khẽ liếm lỗ tai cô.

“Vợ, mặn quá, nhanh đi tắm rửa, chúng ta làm làm.” Giọng nói ấm áp ôn nhu săn sóc vang lên bên tai Đào Tư Di.

Điện thoại trong tay cô, ấm áp bên tai truyền vào trong cơ thể. Ngược lại càng khiến cô hoang mang, hình ảnh dâm đãng trong bức ảnh khiến cô buồn nôn. Cô như thế nào cũng không chịu tin tưởng, chuyện kia thật là do anh làm.

Người đàn ông này ngẫu nhiên sẽ vô lại, trước mặt cô tựa như một đứa bé, xấu tính, làm nũng, bá đạo, không chỗ nào không cần, chỉ là chưa từng thấy anh lãnh khốc, thô bạo, độc ác.

“Vợ, em làm sao vậy, thân thể không thoải mái sao?” Diệp Lan Trăn cầm tay Đào Tư Di, nhận thấy lòng bàn tay cô lạnh lẽo, vội vàng dùng tay lớn của mình bọc lại.

“Có muốn để bác sĩ qua đây nhìn xem không?” Trong giọng nói Diệp Lan Trăn chứa đầy quan tâm, không có nửa phần giả dối.

“Em không sao.” Đào Tư Di hít sâu một hơi. “Diệp Lan Trăn, anh có chuyện gì gạt em hay không?”

“Hả? Chuyện gì cơ?”

Diệp Lan Trăn vùi đầu trên cổ Đào Tư Di, hít thở hương vị của cô, vẫn là mùi dễ ngửi như vậy, tuy pha trộn thêm một chút bụi bặm cùng mùi mồ hôi nhàn nhạt, nhưng anh vẫn cảm thấy say nồng như thế. Cô dâu nhỏ của anh đáng yêu, khiến anh ngửi thế nào cũng không thấy đủ. Anh như mèo nhỏ cọ cọ vào cổ cô, lè lưỡi liếm lên động mạch cô.

“Vợ, nơi này cũng mặn. ”

“Chuyện của Điền Na có phải là anh làm hay không?”

“Hả?” Diệp Lan Trăn sửng sốt, bắp thịt lập tức cứng ngắc, anh xoay người cô lại, tay nâng mặt cô, nhìn thẳng.

“Vợ, em nghe được gì à?” Ánh mắt Diệp Lan Trăn lộ nghiêm túc hiếm thấy, ngoài sủng nịnh còn mang theo cảm xúc hỗn loạn, có tức giận, có bất an, chỉ riêng áy náy là không.

“Cô gái lần trước tên Điền Na đúng không?”

“Ừ, em để ý tới cô ta làm gì, hay là em ghen?” Diệp Lan Trăn cười cười, tay bóp má cô.

“Cô ta bị người cưỡng bức, ảnh chụp còn bị công khai trước công chúng, anh có biết không?” Đào Tư Di nhìn chằm chằm Diệp Lan Trăn.

“Biết…”

“Là anh tìm người?”

“Cô ta chỉ đang chịu trừng phạt nên có mà thôi.” Diệp Lan Trăn đi đến phòng thay đồ, từ trong túi tây phục lấy ra một gói thuốc, rút một điếu rồi châm lửa, nhẹ nhàng hít một hơi.

Khiếp sợ trong mắt Đào Tư Di khiến anh phiền chán, anh thật sự không rõ, đây đều là vì cô mà trút giận, cô còn bất mãn gì nữa.

Có được chứng thực cùng ảnh chụp trong điện thoại, Đào Tư Di ngây ngốc nhìn người đàn ông trước mắt. Cô không thể tin được, thủ đoạn âm độc như vậy người đàn ông này lại làm được. Anh bình thường nhỏ giọng cùng che chở cẩn thận, giờ đây lại hoàn toàn tương phản rõ nét.

Sắc mặt Đào Tư Di tái nhợt, thân thể phát run, cô cảm thấy từng tế bào trong cơ thể không ngừng tỏa hơi lạnh. Người đàn ông này chẳng lẽ không biết chuyện đó đối với một cô gái mà nói, có biết bao nhiêu khủng bố?

Điền Na vừa vặn chỉ là đem chuyện thực nói ra.

“Vợ, em để ý tới cô ta làm gì? Có thời gian nghĩ tới cô ta, còn không bằng nghĩ nhiều đến chồng em ấy. Đi tắm rửa…”

Diệp Lan Trăn vứt điếu thuốc trong tay, tiến lên ôm Đào Tư Di, trên thân anh trừ mùi thơm ngát sau khi tắm rửa, còn là hơi thở nồng đậm mùi thuốc lá, giống như thiên sứ trên trời, đột nhiên rơi xuống địa vực, cánh chim thuần trắng lây dính tội ác, rốt cuộc không cách nào tẩy thoát.

Đào Tư Di tránh né anh ôm ấp, bất an tích lũy nhiều ngày tại thời khắc này toàn bộ bùng nổ. Sự kiện Điền Na như dây lửa, dẫn đốt sợ hãi trong cô.

Cô rõ ràng, giờ phút này cô phẫn nộ không đơn thuần là Diệp Lan Trăn không thèm quan tâm với chuyện kia, hơn nữa, anh vẫn luôn tự cho là đúng.

Người đàn ông này chưa từng trưng cầu qua ý kiến của cô, anh luôn dựa theo suy nghĩ của anh, cho rằng anh làm như vậy là tốt cho cô. Nhưng anh không biết rằng, những chuyện này đối với cô mà nói, cũng không mang đến bất kỳ vui sướng nào, ngược lại chỉ càng khiến cô thấy khó thở.

“Diệp Lan Trăn, anh có thể không cần xen vào việc của người khác được không?”

“Em nói cái gì?” Diệp Lan Trăn sửng sốt, sắc mặt biến đổi.

Vẻ mặt của anh khiến Đào Tư Di nhịn không được lùi về sau một bước.

“Vợ, qua đây.” Diệp Lan Trăn cố gắng khắc chế tính tình của mình, đưa tay về phía Đào Tư Di. “Đừng chọc anh tức giận, qua đây để anh ôm. ”

“Em muốn bình tĩnh một chút. ”

Đào Tư Di cố gắng giữ ngữ khí ôn hòa. Chuyện đã xảy ra, liền tính tận lực không chạm vào, cô biết trong lòng mình đã có cái kết. Dưới tình huống như vậy, cô không cách nào giả vờ như cái gì cũng không biết mà ôn hòa nhã nhặn cùng người đàn ông trước mắt ở chung.

Cô cần sắp xếp suy nghĩ rõ ràng, hiện tại trong đầu cô rối như tơ vò, quanh quẩn quấn quanh, tìm không ra rốt cuộc là nên xuống tay từ đâu.

“Qua đây, đừng để anh tức giận, …” Diệp Lan Trăn híp mắt, tay vẫn duỗi không thả xuống.

“Diệp Lan Trăn, em nói em muốn bình tĩnh một chút.” Đào Tư Di lặp lại yêu cầu, kiên trì trên mặt cô khiến Diệp Lan Trăn thấy chướng mắt vô cùng.

“Anh nói lần cuối cùng, qua đây…” Giọng điệu Diệp Lan Trăn trở nên trầm thấp có lực, Đào Tư Di chưa bao giờ cảm thấy tĩnh lặng như thế.

“Em không…”

Lời còn chưa dứt, Đào Tư Di liền thấy trời đất quay cuồng đã bị anh áp đến trên giường, Diệp Lan Trăn dùng cơ thể của anh giam cầm cô ngay trên giường.

“Anh cưng chiều em không có nghĩa là anh sẽ dung túng em, bỏ qua quyền uy của anh. Hiện tại nhận lỗi với anh, đảm bảo về sau sẽ không tùy hứng như vậy lần nữa. ”

Diệp Lan Trăn chiếm ưu thế tuyệt đối trên người cô, nghiêm túc trong mắt anh làm Đào Tư Di sợ hãi. Sau khi biết được thủ đoạn trả thù của người này, cô liền có một ý nghĩ muốn rời xa anh. Loại trả thù làm người nghe sợ hãi này, vậy mà phát sinh ngay bên cạnh cô, hơn nữa còn là người thân cận làm ra.

Đào Tư Di đột nhiên hiện lên một ý niệm trong đầu, Điền Na là bạn gái cũ của Diệp Lan Trăn, anh còn có thể không từ thủ đoạn làm ra chuyện như vậy. Nếu Diệp Lan Trăn không còn thích cô nữa, anh có thể vì một cô gái khác, hay có thể là vì những chuyện khác, liệu anh có đối đãi như vậy với chính cô.

Đào Tư Di không có tự tin khiến người đàn ông này trung trinh vĩnh viễn, cảm giác hiện tại của cô đối với Diệp Lan Trăn mà nói, chỉ là tràn đầy sợ hãi.

“Ngoan, mau xin lỗi anh. ”

Diệp Lan Trăn nhìn sợ hãi trong mắt Đào Tư Di, sắc mặt càng âm trầm. Anh toàn tâm toàn ý vì cô gái này mà làm việc, lại khiến cô tức giận, rốt cuộc là thế nào cô mới vừa lòng? Hôm nay anh cứ muốn để cô nói ra câu xin lỗi kia.

“Em không sai.” Nội tâm Đào Tư Di trời sinh vốn đã cường ngạnh, thật giống như lúc ấy cô kiên trì ly hôn với Lý Mộ Tiêu, dù biết rõ sẽ gian khổ nhưng cô vẫn kiên trì như cũ.

“Cho anh một lý do, nếu anh cho rằng lý do của em hợp lý, anh sẽ tha lỗi cho em. ”

Diệp Lan Trăn vẫn là không đành lòng nhìn cô sợ hãi, đơn giản hạ một bậc thang để Đào Tư Di đi xuống.

Vợ là của mình, chọc tức chính anh đau lòng, anh còn phải săn sóc, thật khổ mà.

“Anh hiện tại, trước mắt em giống như một tên…cưỡng gian, em không muốn cùng tên tội phạm…cưỡng gian cùng giường chung gối. ”

Oanh một tiếng, câu nói của Đào Tư Di như một tia sấm sét bổ về phía Diệp Lan Trăn, lý trí của anh một khắc này biến mất hầu như không còn. Cô gái nhỏ anh cẩn thận che chở, vậy mà dùng bốn chữ kia để hình dung anh, hơn nữa việc anh làm toàn bộ đều vì cô.

Toàn bộ ngụy trang trước đó ngay tại thời khắc này đều bị bốn chữ kia của Đào Tư Di xé rách, hiện tại anh còn thừa chỉ có phẫn nộ không cách nào khắc chế.

“Tội phạm cưỡng gian?” Diệp Lan Trăn giận quá hóa cười. “Em có biết tội phạm cưỡng gian là thế nào không?”

Diệp Lan Trăn lấy tay kẹp cổ Đào Tư Di, da thịt non mịn dưới bàn tay khung xương mảnh khảnh của anh, cảm xúc bối rối của cô qua mạch máu theo ngón tay anh truyền lại.

“Em sợ anh… à?” Diệp Lan Trăn hà hơi lên mặt Đào Tư Hi, mặt anh tuy vẫn tươi cười, nhưng vẻ tươi cười lại bớt đi cưng chiều, thay vào là tà ác cùng xinh đẹp, ngọn đèn hắt lên khuôn mặt anh tuấn đẹp trai, càng lúc càng quỷ dị khó lường.

“Như thế nào không nói?” Nét mặt Diệp Lan Trăn đột nhiên trở lên lãnh khốc.

Đào Tư Di sợ hãi tột cùng, nhiệt độ cơ thể cực nóng của anh không làm cô thấy ấm áp, ngược lại càng lúc càng khiến cô cảm nhận được nguy hiểm trói buộc, cô cảm thấy chính mình như bị quấn giữa mạng nhện, không thể động dậy, chỉ có thể chờ kẻ săn đuổi từng bước tới gần, hút máu cho đến khi lưu lại một cái xác khô héo.

“Tội phạm cưỡng gian có thể lo lắng đến cảm thụ của đàn bà hay không, hay là cứ như vậy. ”

Nói xong, tay Diệp Lan Trăn mạnh mẽ thăm dò trong cơ thể cô, bên trong chưa được thấm ướt bị ngón tay thô ráp của anh ma xát sinh đau đớn.

Tay còn lại của Diệp Lan Trăn vẫn đặt trên cổ Đào Tư Di, khiến cô không thể động đậy, cô thoáng muốn phản kháng, liền phát hiện bàn tay đặt trên cô càng siết chặt hơn.

“Anh đê tiện…, Diệp Lan Trăn, nếu anh dám, về sau em sẽ không để ý đến anh nữa. ”

“Đê tiện? Không phải em nói anh là tội phạm cưỡng gian sao, anh chỉ là muốn chứng minh cho em thấy thế nào là cưỡng gian mà thôi.” Nói xong, ngón tay anh mạnh mẽ gợi lên, lật chuyển khuấy đảo trong cơ thể cô, thô bạo đoạt lấy, khiến cô dâng lên tê dại khác thường, biết rõ hành vi của người đàn ông này chọc người phỉ nhổ, nhưng cô không khắc chế được mà tiết ra mật dịch.

“Biết sai chưa?” Giọng nói Diệp Lan Trăn ôn nhu ngọt ngấy, tựa như tình nhân thì thầm.

Tay anh mãnh liệt lật chuyển khuấy đảo trong cơ thể cô, cảm giác được cô chấn động mạnh, anh chấp nhất hung tợn nghiền nát đỉnh nhỏ, khiến cô chỉ có thể phát lên tiếng tan vỡ.

“Sai…”

Chưa rõ cả câu nói, nhưng Diệp Lan Trăn nghe ra hàm nghĩa trong lời nói của cô.

“Anh hiện tại hối hận rồi, anh không muốn nghe em thừa nhận sai lầm nữa, hôm nay anh chính là muốn cưỡng gian em đấy.” Diệp Lan Trăn cười dâm tà, lè lưỡi liếm môi, anh nhìn Đào Tư Di ánh mắt mê mang đã bị anh lật chuyển khuấy đảo dưới thân, mạnh mẽ xé rách quần áo cô.

“Lúc này mới chỉ là bắt đầu…. ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.