Thê Nô

Chương 5: Mâu thuẫn



Đi theo người giúp việc đi vào phòng ăn, Đào Tư Di cảm thấy không khí có chút kỳ lạ, vẻ mặt Diệp Nam Tê âm trầm đối mặt với Diệp Lan Trăn đầy tươi cười.

"Tư Di lại đây ngồi. " Diệp Lan Trăn chỉ chỉ ghế bên cạnh mình.

Đào Tư Di sửng sốt, anh nhiệt tình như vậy khiến cô khó thích ứng. "Tôi ngồi đây là được rồi. "

Tìm vị trí giữa hai người, Đào Tư Di ngồi xuống. Ba người tạo thành một tam giác, điều này làm cho cô cảm giác đây không giống như đang ăn cơm mà đang ở giữa hội nghị bàn tròn. Nhất là không khí ở đây, cô dám dùng hôn nhân của mình để cam đoan, hai người đàn ông này tuyệt đối có tranh chấp, hơn nữa người thắng hiển nhiên là Diệp Lan Trăn với khuôn mặt tươi cười.

Thời điểm ba người ăn cơm yên lặng lạ thường, trừ bỏ tiếng nhai nuốt, nửa câu nói chuyện với nhau cũng không có. Nhìn bữa tối phong phú đầy bàn, Đào Tư Di cảm giác tối nay cô sẽ bị đau dạ dày mất thôi. Cô chưa từng trải qua không khí ăn cơm nghiêm túc như vậy. May mắn là cô không phải là người tràn đầy tính hiếu kỳ, người không quen biết, không nói vẫn tốt hơn.

"Thực xin lỗi, tôi đi nhân điện thoại. " Thấy di động trên bàn rung lên, Đào Tư Di xin lỗi nói một tiếng.

Đi ra bên ngoài phòng ăn, cô liền tìm sofa rồi ngồi xuống, bởi vì thời gian dài không có ai nghe máy nên điện thoại đã tự động ngắt kết nối. Nhưng Đào Tư Di biết thói quen của Lý Mộ Tiêu, quả nhiên không ngoài dự liệu của cô, chưa đến vài giây, điện thoại liền rung lên.

“ A lô. " Đào Tư Di lần này tiếp điện thoại rất nhanh, đưa điện thoại di động tới bên tai, ánh mắt cô nhìn về phía cách đó không xa ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối, gió nhẹ cuốn lên cành cây vang tiếng xào xạc.

"Vợ, nhớ anh không?"

"Ừm "

Giọng nói Lý Mộ Tiêu vang lên vẫn ôn nhu như cũ, giống như ngày thường nói chuyện với cô. Nhưng cô phát hiện ngọt ngào trong dĩ càng đã không còn, chỉ còn lại cảm giác chua chát cùng khổ sở. Đúng vậy, cô rất ngạc nhiên, tại sao người này vừa cùng phụ nữ khác lăn lộn trên giường lại vừa có thể sắm vai người chồng hoàn mỹ?

"Vợ à, ngày mai anh trở về, đi ngủ sớm một chút, đừng làm việc quá muộn. "

"Vâng. "

Nghe thấy anh ta cúp điện thoại vôi vàng, trên mặt Đào Tư Di cười như không cười, lại giống như khóc mà không khóc được. Cô cười bởi vì mình cũng giống anh ta, thành công sắm vai một người vợ cái gì cũng không biết, còn châm chọc hơn là Lý Mộ Tiêu hoàn toàn không phát giác ra. Cô muốn khóc là vì tình cảm vợ chồng gần hai năm, buổi sáng ngày mai sẽ kết thúc, mà trong lòng cô vẫn không thể buông, cho dù ảnh chụp kia dơ bẩn thế nào thì vẫn không thể hoàn toàn xóa sạch hình bóng anh ta trong lòng cô.

Người thật là một sinh vật mâu thuẫn, cuối cùng cô hít sâu một hơi lắc đầu, một lần nữa buộc mình phải mỉm cười.

"Có phải là Lý Mộ Tiêu không?"

Vừa quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Diệp Nam Tê, Đào Tư Di khẽ gật đầu.

"Đứa nhỏ hư nghe lén chuyện của chị. " Không muốn anh quan tâm chuyện của mình, cô đùa giáo huấn anh một câu.

Diệp Nam Tê mặt lập tức cúi xuống, vẻ mặt bất mãn. "Em không có nghe lén, là em đoán, chị tổng cộng nói có hai chữ, ừm và vâng. "

"Em không nghe lén làm sao biết được chị nói có hai chữ, còn cãi, mau trở về ăn cơm. " Đào Tư Di buồn cười liếc mắt nhìn anh, đi về hướng nhà ăn.

Vẻ mặt Diệp Nam Tê hậm hực, tại sao anh vừa nhìn vào mắt cô, những lời không nên nói liền nói ra.

Mỉm cười nhìn hai người tiến vào, vẻ mặt Diệp Lan Trăn đầy quan tâm, hỏi. "Có cần tôi làm thêm chút gì không?"

Đào Tư Di lắc lắc đầu, cô chỉ cần vừa nhìn thấy Diệp Lan Trăn là tóc gáy liền đứng thẳng, đừng nhìn vẻ tươi cười thân thiết trên mặt anh như vậy, người khác không hiểu nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được, người này như sói đội lốt cừu. Cô tình nguyện đi trêu chọc sói thật, chứ không đời nào muốn ở đây giao tiếp cùng người này.

Ba người im lặng cơm nước xong, theo thói quen Đào Tư Di muốn dọn dẹp bàn ăn, đột nhiên thấy người giúp việc đi vào, tay dừng ở giữa không trung cảm thấy mất mát. Bình thường mọi việc trong nhà đều đến tay cô, hiện giờ lại phải sửa thói quen này.

"Không khí ở vườn hoa bên ngoài khá tốt, cô có muốn Diệp Nam Tê dẫn cô đi không?" Diệp Lan Trăn sâu sắc phát giác sự khác thường ở cô, thử hỏi một câu.

"Không cần, tôi hơn mệt, muốn trở về phòng nghỉ ngơi. "

"Cũng được. "

Nhìn bóng dáng Đào Tư Di chậm rãi lên lầu, vẻ mặt tươi cười của Diệp Lan Trăn trong nháy mắt biến mất. Quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Nam Tê đang chằm chằm nhìn bóng dáng kia đến ngẩn người, anh khẽ cau mày. Vấn đề của người trong nhà là khó giải quyết nhất.

Đào Tư Di trở lại trong phòng, lấy ra laptop, khởi động máy tính, hình nền là ảnh cô chụp với Lý Mộ Tiêu khi đi du lịch ở Hoàng Sơn, trong ảnh chụp, người đàn ông với vẻ mặt cưng chiều, hai tay ôm lấy thắt lưng cô, trên khuôn mặt cả hai tràn đầy tươi cười rực rỡ dưới ánh mặt trời chiếu rọi.

Lấy tay nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt người trong hình, nhìn về phía trăng tròn treo trên cửa sổ. Trong lòng cô dâng lên thản nhiên chua xót, có lẽ cô không nghĩ mình sẽ đau như vậy. Đêm dài mới biết trong lòng trống vắng, hốc mắt nóng nóng, có gì đó từ bên trong muốn trào ra.

"Hôm nay đây là lần thứ mấy mày nhớ anh ta? Sao mày lại không có tiền đồ như vậy chứ? Đào Tư Di, mày phải nhớ kỹ, đàn ông ngoại tình như chó ăn cứt vậy, vĩnh viễn không thay đổi!"

"Phốc. " Cô đột nhiên bật cười với từ mình vừa hình dung. Có đôi khi chính cô cũng không rõ trong đầu cô đang nghĩ cái gì, thường thường sẽ có chút ý tưởng kỳ quái đến ngạc nhiên.

Tuy rằng như đang cười, nhưng Đào Tư Di lại lo lắng khiến cô khó lòng đi vào giấc ngủ, nhìn thời gian, kim đồng hồ đã chỉ gần rạng sáng, còn mất ngủ như vậy nữa, cô nghi ngờ mình sẽ biến thành quái vật mất.

Lấy trà huân tử trong túi du lịch, lại nhìn xung quanh phòng, không tìm thấy bình nước. Rối rắm một phen, cô vẫn quyết định tự mình đi pha một chén trà huân tử.

"Cô tìm gì vậy?"

Ầm... Sau lưng đột nhiên xuất hiện tiếng nói khiến Đào Tư Di giật mình, cái chén trong tay rơi xuống đất. Cô lui về phía sau, chân vấp phải cái ghế, cả người ngã về phía sau.

Không cảm thấy đau đớn, Đào Tư Di lấy tay sờ sờ phía dưới mình, ấm áp, trơn bóng.

"Thích không?"

"Cũng được. "

"Vậy thì sờ thêm đi?"

Diệp Lan Trăn híp mắt, thấy bàn tay mềm mại không xương của cô gái đang vuốt ve khuôn ngực trần truồng của mình, nhịn không được phát ra tiếng trêu chọc cô.

"Không cần, không cần, ha ha. "

Đào Tư Di vừa nhìn thấy là đàn ông, cô vội vàng giãy dụa đứng lên. Khi cô nhìn thấy người đàn ông kia chính là Diệp Lan Trăn, Đào Tư Di cười vài tiếng ha ha ngây ngô.

"Cái kia… tôi định tìm nước pha trà. "

"Bên kia. " Diệp Lan Trăn chỉ phương hướng có nước uống. "Chén vỡ trên đất cô cứ để đấy, ngày mai người giúp việc tới dọn dẹp. ”

Đào Tư Di gật gật đầu, lại lấy ra một cái chén rót nước ấm vào, nhìn anh khẽ cười, định đi lướt qua anh chuẩn bị lên lầu.

"Cô bình thường dùng nước hoa gì?"

"A?" Quay đầu nhìn người đàn ông đang chờ đáp án của cô, cô có chút khó tin vấn đề này lại từ miệng anh đi ra. "Tôi không dùng. "

Nhìn thân ảnh dần dần biến mất của cô, Diệp Lan Trăn hít sâu một hơi, trên người cô gái kia có hương khí thản nhiên, tựa như ẩn như hiện trôi nổi ở nơi này.

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

"Nhanh như vậy anh đã gọi cho vợ rồi? Anh không thể theo giúp em hơn hai ngày được à?”

Lý Mộ Tiêu cắt đứt điện thoại, quay đầu nhìn về phía người phụ nữ đang nằm tư thế dụ dỗ anh ta trên giường. Thấy lực chú ý của anh ta một lần nữa trở về bên cạnh cô, Tô Mạn Ca ngồi chồm hỗm ở trên giường, hai tay ôm cổ anh ta, nhẹ nhàng thổi một ngụm khí nóng bên tai anh ta.

"Cô ta có giống như em không, cô ta có thể thỏa mãn được anh như em không?"

Mùi nước hoa nồng đậm xông thẳng vào mũi, Lý Mộ Tiêu khẽ nhíu mày. Anh ta có chút nhớ tới hương khí nhẹ nhàng trên người vợ mình.

"Cô là người thông mình, biết điểm mấu chốt khiêu chiến của tôi rồi đấy, chúng ta là người tình ta nguyện. "

Thân thể Tô Mạn Ca đang vắt trên người anh ta chợt cứng đờ, lập tức cố gắng cuốn lấy anh ta. Cô vươn đầu lưỡi liếm lên tai anh ta, thấy người đàn ông này rõ ràng tê dại híp mắt, tay cô từ từ theo cơ bắp anh ta dần chạm xuống dưới đũng quần. Đầu lưỡi cũng khẽ cắn hầu kết anh ta.

"Tiểu yêu tinh. " Lý Mộ Tiêu hưởng thụ khẽ thở dài một tiếng.

Tay cô giờ phút này đang cầm lên vật nóng như lửa kia, lên cao xuống thấp.

"Cô ta có thể so với em sao?" Tô Mạn Ca ý đồ dụ dỗ anh ta nói ra lời cô muốn nghe. Cô dùng răng khẽ cắn điểm đỏ trước ngực.

Lý Mộ Tiêu vẫn không trả lời vấn đề của cô, anh ta đem đầu cô ấn thấp xuống. "Em làm cho tôi thư thái, tôi sẽ nói đáp án. "

Tô Mạn Ca nhất thời ngậm lấy vật vĩ đại của anh ta, ra sức.

Anh ta nheo mắt nhìn một màn trước mắt này, tuy rằng rất hưởng thụ, nhưng trong lòng lại cười lạnh. Thực không rõ, cô ả như vậy mà lại dám so với vợ anh. Chỉ cần nhìn hành động của cô ta đã biết, Đào Tư Di cách cô ta đến tận đường chân trời rồi.

Tuy rằng anh ta từng hy vọng Đào Tư Di có thể hầu hạ mình như vậy, nhưng anh ta vẫn không dám làm càn, vì anh ta sợ cô sẽ có phản cảm với anh ta

.

"Này, trứng thối nhỏ. " Cảm giác được Tô Mạn Ca lấy tay vân vê hai quả cầu nhỏ của anh ta, Lý Mộ Tiêu nhịn không được hít sâu một hơi.

Tay anh bắt lấy vật mềm mại trước ngực cô, dùng lực xoa nắn.

"Xoay lại. "

Lý Mộ Tiêu ra lệnh cho cô gái dưới thân mình làm theo ý anh ta. Ngón tay tham lam tiến vào cơ thể cô, cảm thấy ướt át liền mạnh mẽ tiến vào.

Tô Mạn Ca híp mắt yêu kiều một tiếng, cô ta thích nhất chính là bộ dáng hung hăng của người đàn ông này. Anh ta thỏa mãn dục vọng của cô hơn tất cả những người đàn ông mà cô gặp.

"Ưm, nhẹ chút. " Cảm giác được anh ta chạm mạnh vào tử cung của cô, cô nhịn không được nhẹ giọng khẩn cầu.

"Không phải cô thích lắm sao?" Lý Mộ Tiêu ngược lại càng dùng sức, tay vỗ liên tục lên mông cô ta. "Nếu muốn nhẹ, tôi tìm cô làm gì?"

"Ừm. " Tô Mạn Ca thét lớn một tiếng, bị anh ta đâm so với vừa rồi càng mạnh hơn.

Xì... Xì… Trong phòng vang lên tiếng mắng nhẹ của người đàn ông, tiếng thở gấp cùng cầu xin của cô gái.

"Tiểu yêu tinh, lại đây liếm sạch sẽ đi. "

Lý Mộ Tiêu nằm ở trên giường, tay vỗ nhẹ mông cô gái đang nằm trên giường.

"Anh đã từng để vợ anh liếm chưa?. "

Tô Mạn Ca không nhúc nhích, cô ta đang khôi phục thể lực, tuy rẳng cô ta thích anh ta thô bạo, nhưng bất kỳ người đàn bà nào cũng cần một người đàn ông ôn nhu che chở. Hiện tại, cô ta không muốn chỉ đơn giản là thỏa mãn ham muốn cơ thể, cô ta hy vọng người đàn ông này có thể đối xử với cô ta như với vợ anh ta, gọi điện quan tâm ôn nhu như vậy.

Tâm tình Lý Mộ Tiêu vốn đang thư sướng lại bị câu hỏi này của cô ta đánh tan. Anh ta ngồi dậy, lạnh lẽo nhìn cô, xoay người đi đến phòng tắm tẩy rửa sạch sẽ.

"Tiêu, anh bất mãn sao. " Tô Mạn Ca gọi thẳng tên anh.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào.

Cô ta lõa thể đi vào phòng tắm, từng dòng nước chảy xuống thân thể đàn ông cường tráng, chủ động đi tới ôm lấy thắt lưng anh.

"Đừng giận, em sẽ không bao giờ nói như thế nữa. "

Lý Mộ Tiêu ngửa đầu tiếp một ngụm nước, rồi nhổ ra.

"Cô khác thường không phải một hai lần, nếu cô không muốn, tôi không ngại về sau chúng ta chỉ là quan hệ công tác. ”

Lý Mộ Tiêu tắt vòi hoa sen, lấy khăn mặt lau bọt nước trên người. “Cô tắm đi, đi ngủ sớm một chút, tôi sang phòng bên cạnh, sáng mai về Côn Thành.”

Trên tấm gương phủ đầy sương mờ, Tô Mạn Ca lấy tay viết lên ba chữ ‘ Đào Tư Di’, ngay lập tức dùng tay lau đi, trong gương dần lộ ra khuôn mặt người đàn bà kiều diễm đầy phẫn hận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.