Thê Nô

Chương 52: Du lịch



“Này… Em cười ngây ngô gì thế?” Trương Lệ Viên đụng Đào Tư Di, đánh ngang vẻ mặt cười ngốc của cô.

“Em không cười nha!” Đào Tư Di nhìn Trương Lệ Viên, cô đâu có cười, rõ ràng là cô đang làm việc mà.

“Không ngây ngô cười? Đại tiểu thư, từ khi em dịch bản thảo đến giờ đã qua 54 phút 38 giây, em xem, em chỉ mới dịch được mấy từ đơn kìa.” Trương Lệ Viên đảo mắt, khinh bỉ nhìn thoáng qua Đào Tư Di, cô gái này còn không nhanh bằng một phụ nữ có thai là cô đấy!

Đào Tư Di xấu hổ cười cười, cô chợt nhớ lại bộ dáng ngốc nghếch của Diệp Lan Trăn sáng hôm đó.

“Khụ khụ…” Quản lý Ngô từ trong phòng làm việc đi ra, nhìn hai cô gái ghé tai thì tầm, vờ ho khan hai tiếng. Anh thật sự cảm thấy cực kỳ vô lực, công ty này rõ ràng là một doanh nghiệp tư nhân, như thế nào lại mạc danh kỳ diệu đưa vào tới tận hai vị đại thần a! Không… không phải, là vợ đại thần.

Nhìn hai cô kia, một có thai, một ngồi ngẩn người. Anh cũng không dám dạy bảo, vẫn luôn vỗ đùi ngựa khen tặng, tại sao anh khổ bức như vậy a!

“16 này công ty tổ chức đi du lịch, 7h sáng xe bus tới đón tại cửa công ty. Đại điểm là khu phong cảnh Long Đàm, hai ngày một đêm, có ăn ở, nhân viên nào không đi được có thể ở nhà nghỉ ngơi. Người nào mang theo người nhà thì tự đóng thêm tiền…”

Quản lý Ngô đứng đó nói, ánh mắt thường thường dừng trên người hai cô gái đang nói chuyện. Vốn là hoạt động của công ty không cho phép nhân viên xin nghỉ, không đi không được, là trách nhiệm công ty yêu cầu. Nhưng bởi vì cân nhắc đến sự tồn tại của hai vị đại thần này, nên mới đặc biệt an bài quy định có thể nghỉ ngơi ở nhà.

“Đào Tư Di em đi không?” Trương Lệ Viện nghe xong, quay đầu hỏi cô gái bên cạnh.

“Đi. ”

“Cậu Diệp nhà em một ngày không thấy em, cậu ta có thể chịu được sao? Nhìn dấu đỏ trên cổ em kìa, cũ chưa tan mới lại đến, một ngày anh không thấy em, chắc kìm nén đến điên đấy?”

Trương Lệ Viên nói toạc ra khiến Đào Tư Di đỏ bừng mặt, bất quá cô vẫn đang kiên trì.

“Em muốn đi giải sầu, công ty tổ chức lại càng tốt, có thể tiết kiệm tiền. ”

“Vậy được rồi, chị cũng đi…”

“Lão Chu nhà chị có đồng ý à, chị là người mang thai mà.” Đào Tư Di có chút lo lắng nhìn Trương Lệ Viện.

“Không có việc gì, anh đi công tác rồi, qua vài ngày nữa mới về. ”

Quản lý Ngô ở bên cạnh dựng thẳng lỗ tai nghe hai cô gái nói chuyện với nhau, tựa hồ như không nghe thấy lời thỉnh cầu của anh, hiện thực khủng bố hiện rõ trước mặt anh. Hai vị đại thần đều đi, trong đó còn có một người chưa sinh ra tiểu thần. Quản lý Ngô nhìn bụng lớn của Trương Lệ Viện, hiện tại anh chỉ có thể khát cầu, vị tiểu tôn thần kia ngàn vạn lần đừng chạy ra ngoài.

Trong cộng đồng nhân viên công ty trước khi đi du lịch, mọi người phát hiện một hiện tượng kỳ quái, quản lý Ngô đột nhiên ham mê Chu Dịch. Mỗi ngày lắc lắc mai rùa, miệng nói thầm gì đó: “Hạ đi… Hạ đi…”

Tất cả mọi người đều cho rằng anh bị điên, kỳ thật chỉ có mình anh là rõ ràng nhất, anh đây là đang cầu mưa nha!

Cuối cùng cũng đến ngày 16, thời tiết không phụ sự mong đợi của mọi người, tươi đẹp rực rỡ, ngàn dặm không mây.

Quản lý Ngô khuôn mặt đau khổ, nhìn hai cô gái trên xe đang líu ríu, trong lòng anh không kìm được mà khóc thét, hai người kia tới xem náo nhiệt gì. Nếu lần này xảy ra chút vấn đề, đừng nói là anh, tất cả công ty đều gặp họa hết.

Hướng dẫn viên du lịch theo xe tạo không khí sôi động, Trương Lệ Viện bởi vì mang thai mơ mơ màng màng liền ngủ thiếp đi, Đào Tư Di đơn giản tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần. Cô muốn thừa dịp lần này sắp xếp lại suy nghĩ của mình cho tốt.

Trong căn phòng tràn ngập hương vị của Diệp Lan Trăn kia, cả đầu cô đều là bí bách, hy vọng không khí tươi mát có thể khiến đầu óc cô trở nên rõ ràng.

Phong cảnh ngoài cửa sổ càng ngày càng trở nên xanh tươi, bên đường, ruộng lúa dần dần thay thế rừng cây, đám chim chóc không biết tên bay ra khỏi cành lá.

Ô tô chạy theo đường quốc lộ hướng về điểm đến.

Càng gần tới khu du lịch, đường quốc lộ càng bằng phẳng, cho đến khi nhìn thấy một đền thờ cổ mới xem như cuối cùng đã đến nơi.

Hướng dẫn viên du lịch y theo lệ thường để mọi người xuống xe chụp hình, sau đó đếm nhân số, hai chiếc xe rì rì lái vào cảnh khu, đi tới trước cửa một hộ nông gia đã đặt trước.

Không cần nhiều lời, Đào Tư Di và Trương Lệ Viện đã bị phân vào một phòng, hơn nữa phòng của hai cô là phòng tốt nhất ở đây. Điều hòa, toilet đủ mọi thứ, tuy đồ đạc đơn sơ nhưng dù sao cũng là hộ nhà nông, cũng không có gì chê bai. Khăn trải giường, vỏ chăn tản mát ra mùi nước giặt, không bóng đẹp như khách sạn chính quy, thoáng có chút ố vàng nhưng vừa thấy cũng biết là đã tiêu độc.

Phòng thông tháng, một cửa sổ nhìn ra sân nhỏ trước căn nhà, một cửa sổ khác nhìn ra dòng suối nhỏ. Rất xa nhìn lại, gió nhẹ xẹt qua, nước suối dưới sự soi sáng của ánh mặt trời nổi ánh bạc lấp lánh. Mấy đứa nhỏ cởi truồng hắt nước trên suối, nhìn cảnh sắc như vậy, khóe miệng Đào Tư Di không khỏi mỉm cười, một hạnh phúc bình thản nảy lên trong lòng cô.

Có lẽ đó là điều mình muốn, bình bình đạm đạm, vững vàng ổn thỏa.

Đơn giản an trí một phen rồi cùng người công ty dùng cơm trưa.

Hai người không theo sự sắp xếp của hướng dẫn viên du lịch đi thăm cảnh đẹp, không hẹn mà cùng ngủ trưa trong phòng, né cái nắng độc chói chang giữa trưa.

Chạng vạng, người công ty vẫn chưa trở về, Trương Lệ Viện đói bụng, hai người tùy ý ở trong hộ nông gia ăn gà đất hầm, một mâm đồ ăn rừng núi. Đầy dinh dưỡng nhưng không hề tinh xảo, cách làm của nông gia lại có một hương vị độc đáo khác. Một bữa cơm qua đi, ngược lại ăn nhiều hơn so với ở thành phố, bụng no nên có chút khó chịu.

Giờ phút này ánh mặt trời đã trở nên nhu hòa, sắc trời vùng núi sáng mờ, mông lung. Đào Tư Di cùng Trương Lệ Viện trở lại phòng, nhìn thấy dòng suối nhỏ lấp lánh ánh vàng, lại không hẹn mà nhất trí cùng đi tản bộ.

Cỏ xanh chen lẫn cùng không khí ẩm ướt khiến tâm tình các cô thư sướng. Đào Tư Di nhìn chung quanh, bên cạnh dòng suối có một tảng đá lớn, cô đi nhanh hai bước, lấy tay sờ sờ, tảnh đá khô ấm áp thoải mái. Cô đỡ Trương Lệ Viện ngồi lên trước, sau đó mới tự mình ngồi lên. Hai người đều không nói chuyện, chỉ ước hẹn nhìn trời chiều dần dần hạ xuống sau núi. Rời xa thành thị ồn ào, mọi thứ ở đây đều trở nên hoàn mỹ. Hai cô gái đều trải qua bao nhiêu chuyện, một khắc này đều thả lòng tâm tình.

Lúc này, bóng dáng một ông cụ cô đơn hấp dẫn ánh mắt Đào Tư Di. Ông chống gậy, tựa hồ một chân không quá lưu loát, thoáng có chút cà nhắc. Nhưng ông cụ dường như vẫn ngoan cố, cho dù đá sỏi bên sông rất nhiều, đất không hề bằng phẳng, ông vẫn kiên trì bước đi nơi đó. Không biết có phải vì nền đất trơn ẩm, đã vài lần ông sắp ngã sấp xuống, liền dùng gậy đúng lúc chống đỡ thân thể. Thân thể ông cụ xem ra vẫn còn cứng rắn, xa xa nhìn lại, sống lưng thẳng tanh, tóc tỉa cẩn thận, nắng trời chiều đưa bóng ông kéo dài một đoạn trên mặt đất.

Không biết vì sao, Đào Tư Di vẫn cảm thấy bên cạnh ông thiếu gì đó. Tuy cảnh sắc đẹp như tranh nhưng lại mang theo một chút cô tịch.

Ông cụ tựa hồ thấy gì đó, hai tay nắm gậy trượng, ngẩng đầu nhìn mặt trời lặn cách đó không xa một lúc lâu.

Sau khi quả cầu đỏ rực biến mất phía sau núi, ông cụ rốt cuộc cúi đầu, bóng dáng khẽ lay, từng bước một hướng về con đường nhỏ bằng phẳng. Không biết có phải bởi vì bầu trời tối đen hay không, bước chân của ông càng thong thả, tần suất sắp ngã sấp xuống diễn ra càng ngày càng nhiều.

“Chỉ ngồi ở đây một lát nhé, em đi lập tức liền trở lại.” Đào Tư Di dặn dò Trương Lệ Viện xong, liền chủ động nhảy xuống tảng đá lớn, tiêu sái đi về phía ông cụ.

“Cháu đỡ ông đi. ”

Một giọng nữ nhu hòa vang lên bên tai ông cụ.

“Hả? Cám ơn…” Ông cụ nhìn cô gái trẻ má lúm đồng tiền như hoa trước mắt, hơi sửng sốt, lập tức gật đầu đáp ứng.

Đào Tư Di đỡ cánh tay ông, dẫn ông đến đất bằng, miệng không ngừng nhắc ông cẩn thận dưới chân. Có sự giúp đỡ của cô, ông cụ rất nhanh liền vững vàng tiêu sái đến ven đường.

“Nơi này đi tốt rồi, cháu đi trước.” Giọng nói vẫn nhu hòa như thế.

Ông cụ nhìn Đào Tư Di, nghĩ nghĩ, tựa hồ muốn hồi báo chút gì, miệng chưa kịp mở ra, chỉ thấy cô chạy về tảng đá bên sông, nâng đỡ một cô gái mang thai.

Ông cụ sờ hốc mắt, chất lỏng ướt đẫm theo ngón tay ông chảy xuống.

Ông ngẩng đầu nhìn khoảng trời xa, trăng sao đã hiện lên phía chân trời, bầu trời vùng núi luôn thông suốt như thế, thuần túy không tạp chất, xanh như thế, gần đến vậy.

Trời tối, một cô gái gầy yếu nhặt lên vết thương của ông bên dòng suối, tỉ mỉ chiếu cố ông. Ông vĩnh viễn không quên còn tồn tại một cô gái tựa thiên sứ như thế.

Vì cái gì người trải qua trăm sương ngàn gió, mới phát hiện thì ra có một tình yêu chân thành tha thiết như vậy. Tựa như hôm nay, thuần túy thông suốt. Ông cụ ngẩng đầu nhìn hướng trời đêm, lập tức cúi đầu thở dài, phía sau lưng hơi gù, bước tập tễnh dần biến mất trong màn đêm.

“Chị có cảm thấy trên người ông lão dường như có chuyện xưa không.” Đào Tư Di đỡ Trương Lệ Viện đi về, vẫn thường thường nhìn về hướng ông lão biến mất.

“Có chuyện xưa thì thế nào, bảy tám chục tuổi còn có thể vãn hồi được gì. Muốn trách chỉ có thể trách năm đó không trung với tâm tư bản thân, nếu không cũng sẽ không rơi vào cảnh thê lương như vậy.” Trương Lệ Viện chăm chú nhìn Đào Tư Di. “Nếu vừa rồi bên cạnh ông lão đó là một bà lão, cùng ông nhìn mặt trời lặn, cảnh sắc kia có bao nhiêu ấm áp. Kết cục của hài kịch và bi kịch có khi sai chỉ là một người mà thôi. ”

“Ừm…” Đào Tư Di lên tiếng, cô đỡ Trương Lệ Viện tiếp tục đi về.

“Ừ, được… Cám ơn anh, Mã tiên sinh.” Diệp Lan Trăn cúp điện thoại, không nghĩ tới ông cụ lại có được tin tức từ Mã gia. Khóe miệng anh khẽ nhếch, lộ ra một độ cung hoàn mỹ, ông cụ biết rõ cũng được.

Anh tựa lưng vào ghế ngồi, trong đầu hiện lên khuôn mặt Đào Tư Di, lập tức anh có chút u ám, cô gái nhỏ vẫn là một mình đi du lịch, cũng không nói dẫn anh cùng đi. Xem tại là công ty tổ chức, anh liền đại nhân không chấp lỗi tiểu nhân, tha cô một lần.

Diệp Lan Trăn nghĩ nghĩ, cầm điện thoại tìm số của lão Vương, nhẹ nhàng chạm rồi nhấn số.

“Lão Vương, ông cụ nói thế nào?”

Không cần Diệp Lan Trăn nói rõ, lão Vương liền biết anh hỏi gì.

“Ông cụ nói sẽ an bài cho cậu mấy cuộc gặp mặt, không còn gì khác. Đúng rồi, ông cụ hiện đã đến vùng nông thôn Vương Tú Cúc ở. ”

“Ừ, … thay tôi quan tâm tốt đến tình huống của ông cụ.” Diệp Lan Trăn cố ý tăng thêm ngữ khí vào hai chữ “quan tâm”.

“Vâng cậu cả…”

Lão Vương lau mồ hôi, hai hồ ly tranh đấu cuối cùng cũng muốn để lộ màn che rồi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.