Ở lại Côn Thành được vài ngày, Đào Tư Di liền cùng Diệp Lan Trăn bay tới Bắc Kinh. Ngẫu nhiên cô đã nghĩ, đứa nhỏ trong bụng mình thật mạnh mẽ, trong thời gian ngắn có thể bay nhiều nơi như vậy. Bản thân cô lo lắng có thể mệt mỏi quá độ hay không, làm đứa nhỏ gặp nguy hiểm.
Cho nên mỗi lần cô lên máy bay trước tiên sẽ đi bệnh viện kiểm tra một phen, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Kỳ thật cô không nghĩ nhiều về hôn lễ hình thức, có hay không có cũng không sao cả, chỉ cần hai người tốt với nhau là được.
Nhưng nhà họ Diệp lại không nghĩ như vậy, hôn lễ không đơn thuần là chuyện giữa hai vợ chồng nhỏ, chủ yếu còn có mặt mũi, mặt mũi đó biết không? Đó là việc vô cùng trọng yếu. Lại thêm nữa ông cụ Diệp nhiều năm như vậy chờ đợi, cuối cùng cháu trai lớn đã kết hôn, còn song hỷ lâm môn, đứa nhỏ cũng có, ông có thể không khoe khoang hay sao.
“Em vất vả rồi.” Diệp Lan Trăn đau lòng cho vợ con, hiện tại giao thông đã phát triển nhưng đi qua đi lại cũng làm người mệt mỏi.
“Không sao đâu.” Đào Tư Di lắc đầu. “Nhìn ánh mắt này của anh, giống như em rất đáng thương ấy. ”
Lo lắng trong mắt Diệp Lan Trăn khiến Đào Tư Di không biết nên khóc hay nên cười, nếu để người khác thấy bộ dáng khổ sở này của anh, đoán không chừng lại cho rằng nhà họ Diệp sắp sụp đổ.
“Đừng cau mày, nhìn anh như bà lão ấy. ”Tay Đào Tư Di kéo da mặt anh sang hai bên. “Phốc…” Cô nhịn không được cười ra tiếng. Khuôn mặt vốn anh tuấn đẹp trai hoàn toàn thay đổi, đùa thật vui.
“Chừng nào thì em trở nên nghịch ngợm gây sự như vậy.” Diệp Lan Trăn bắt lấy tay cô đặt bên miệng khẽ cắn, bờ môi ấp áp mềm mại chạm đầu ngón tay cô, một cỗ tê dại dọc theo móng tay truyền vào trong lòng Đào Tư Di khiến cô cảm thấy ngứa nóng. Đào Tư Di đỏ mặt nhìn Diệp Lan Trăn, tên đàn ông này còn nói cô, anh bất quá cũng là tám lạng nửa cân thôi.
Không khí mờ ám truyền giữa hai người, ánh mắt Diệp Lan Trăn trở nên thâm thúy chuyên chú, nơi đó tựa hồ như đang ẩn chứa ngọn lửa. Đào Tư Di thấy hô hấp dồn dập dưới ánh mắt anh, ánh mắt hai người giằng co cùng một chỗ.
“Tiên sinh, xin hỏi ngài uống chút gì không…” Cách đó không xa truyền đến tiếng nói ngọt ngào của tiếp viên.
Đào Tư Di lập tức thu tay, quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ.
Diệp Lan Trăn nhìn thoáng qua lỗ tai ửng đỏ của cô, nhịn không được nuốt nước bọt. Đã bao lâu anh chưa chạm qua nàng dâu nhỏ của anh, giờ anh thấy mình thật giống như Ninja rùa, thật sự là chịu đựng cực hạn rồi.
Anh chớp mắt, nhìn tiếp viên cách đó không xa đang rót trà cho khách, phất phất tay: “Lấy cho tôi cái chăn mỏng. ”
Chăn rất nhanh được đưa đến, Diệp Lan Trăn kiên nhẫn chờ tiếp viên phân phát xong đồ ăn, lại chờ bọn họ thu dọn đồ thừa. Đợi đến khi đèn cabin tắt, Diệp Lan Trăn mới đem chăn che trên đùi, tay anh giữ chặt tay Đào Tư Di. Giờ phút này Đào Tư Di đã mơ màng muốn ngủ, cũng không quản anh mờ ám cái gì, tùy ý để anh đem tay cô hướng vào trong quần anh.
“Anh…” Đào Tư Di thét kinh hãi, thấy tiếng thét của mình không dẫn tới phản ứng quá lớn từ mọi người chung quanh, cô mới hạ giọng, “Anh làm gì đó?”
“Sờ sờ…” Diệp Lan Trăn thổi khí nóng bên lỗ tai cô, tay cô thành công đặt trên lão nhị cứng rắn của anh.
Đào Tư Di nhìn chung quanh, cô trừng mắt khó tin, đang ở trên máy bay nha, tên đàn ông này càn rỡ quá mức rồi.
Vừa định mở miệng nói, cô đã bị Diệp Lan Trăn làm động tác chớ lên tiếng ngăn cản, anh nheo mắt, trong mắt lộ ra tia cầu xin.
Đào Tư Di cắn chặt răng, không thèm quản anh nữa, anh thích sao thì làm.
Diệp Lan Trăn thấy thái độ mặc kệ của vợ, mặc dù có chút hậm hực nhưng nghĩ đến có chỗ đang cần trợ giúp, liền cứ thế lôi kéo tay cô tự mình sung sướng.
Đào Tư Di nhận thấy vật trong tay mình từ từ thay đổi, mặt cô càng ngày càng đỏ. Cô nhắm mắt lại tùy ý để Diệp Lan Trăn trêu ghẹo.
Sau cùng, Diệp Lan Trăn rốt cuộc nhịn không được, vươn tay ôm mặt Đào Tư Di rồi hôn cô. Một cỗ ẩm ướt tăng vọt trong lòng bàn tay cô, nóng rát đốt cô không ngừng run rẩy.
Diệp Lan Trăn vẫn chấp nhất đặt tay Đào Tư Di lên lão nhị nhà mình, một tay ôm cô, tim anh đập nhanh nhưng hơi thở lại ôn hòa.
“Vợ ơi, anh yêu em. ”
Đào Tư Di càng ngày càng đỏ mặt, đều nói đàn ông trên giường không nói sự thật, anh ở trên máy bay liệu có nên tin hay không. Đào Tư Di suy nghĩ rối tung, nhưng cô không có quá nhiều thời gian để suy xét. Bên này Diệp Lan Trăn vừa ngừng, bên kia tiếng thông báo vang lên.
Máy bay sắp sửa hạ cánh, Đào Tư Di thấy lòng bàn tay dính ngấy, cô trừng mắt liếc Diệp Lan Trăn. Cô thật sự muốn nhìn xem Diệp Lan Trăn định làm thế nào với tình trạng này.
Chỉ thấy Diệp Lan Trăn cực kỳ bình tĩnh đem tay cô xoa xoa trên chăn, sau đó thả lỏng kiềm chế tay cô, tay cô ở phía dưới giật giật, anh ấn nút gọi tiếp viên, rất nhanh có người đến.
Diệp Lan Trăn muốn một cốc nước, đặt ở phía trước. Tiếp viên vừa đi xa, Diệp Lan Trăn cười cười với Đào Tư Di, lộ ra hàm răng trắng rõ ràng, cốc nước trước mặt cô không cẩn thận rớt trên chân.
Đào Tư Di cúi đầu không nói gì, trong lòng khóc thét, trời ơi, tại sao cô lại gặp người này ở trên máy bay cơ chứ, anh còn có thể vô sỉ hơn à.
Mãi đến khi hai người xuống máy bay, Đào Tư Di thỉnh thoảng vẫn nhớ tới cái chăn giấu chứng cứ bị Diệp Lan Trăn gấp gọn đặt trên ghế. Cô âm thầm hạ quyết tâm, về sau đi máy bay kiên quyết không cần chăn…
Xe nhà họ Diệp đã chờ ở bãi đỗ xe, Diệp Lan Trăn nhìn tin nanh, đỡ Đào Tư Di đi ra ngoài.
“Cậu Diệp chờ một chút. ”
Hai người mới ra cửa, một tiếng kêu hô gọi bọn họ lại, Đào Tư Di theo tiếng nhìn lại, là một người đàn ông trung niên tóc đã bạc, bên cạnh là một thanh niên trẻ tuổi, là người cô đã gặp một lần, Tôn Mạnh.
Diệp Lan Trăn nhíu mày, anh đột nhiên nghĩ tới, hiện tại nhà họ Tôn còn đang trong danh sách ngăn cấm của anh. Nếu không nhìn thấy hai cha con nhà họ Tôn, anh đã sớm quên chuyện này.
“Khụ khụ…chú Tôn.” Diệp Lan Trăn ho khan che giấu sự xấu hổ, anh vốn không định thu thập nhà họ Tôn, chỉ là muốn Tôn Mạnh nhận chút giáo huấn, thương tổn gân cốt không nhúc nhích là được. Chuyện Đào Tư Di chạy trốn làm anh quên mất chuyện nhà họ Tôn, đoán chừng lúc này nhà họ Tôn đã bị giáo huấn quá tay rồi.
“Cậu Diệp, ít nhiều năm quan hệ, là Tôn Mạnh nó không hiểu chuyện…”
“Chú Tôn, cháu biết rõ, cháu sẽ sắp xếp.” Diệp Lan Trăn vội vàng đón lời cha Tôn, anh chăm chú nhìn Đào Tư Di bên người, đoán chừng cô gái nhỏ này còn chưa biết thân thế của cô.
Cha Tôn nghe Diệp Lan Trăn nói xong liền thở dài nhẹ nhõm, lúc này mới rảnh nhìn cô gái bên cạnh anh. Đều nói người gặp việc vui tinh thần sảng khoái, thật đúng không sai, ngay khi cha Tôn nhìn thấy mặt Đào Tư Di, ông không khỏi ngây ngẩn cả người, tay thất thố nâng lên, chỉ vào mặt Đào Tư Di, ngón tay kích động khẽ run.
Đào Tư Di vốn không có nhiều phản cảm với Tôn Mạnh, nói trắng ra anh bất quá chỉ nói cho cô chuyện thực mà thôi. Tuy cô không biết Diệp Lan Trăn đã làm gì nhưng hôm nay xem ra, khẳng định là người đàn ông có thù tất báo bên cạnh cô đã nghĩ cách thu thập Tôn Mạnh, phỏng chừng ngay cả nhà cậu ta cũng bị thu thập rồi.
Cô không biết nên khen ngợi hay nên trách cứ với hành động này của Diệp Lan Trăn, dù sao chuyện cũng đã xảy ra, cô cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy. Thấy cha Tôn khác lạ, Đào Tư Di cũng không khỏi nghi hoặc, ông bị làm sao vậy? Nét mặt ông kích động như gặp quỷ.
“Tiểu Văn…” Cha Tôn rất không dễ dàng hộc ra hai chữ, vẻ mặt Tôn Mạnh chấn kinh, Diệp Lan Trăn trái lại rất bình tĩnh, anh đã sớm biết rõ chuyện này.
“Ông ấy nói…” Đào Tư Di nhỏ giọng bên tai Diệp Lan Trăn, Diệp Lan Trăn khẽ gật đầu.
“Chú Tôn, vợ cháu đang có thai, hiện tại cũng mệt mỏi, có chuyện gì chờ hôm nào vợ cháu khỏe rồi chúng ta gặp mặt nói chuyện tiếp.” Diệp Lan Trăn khéo léo đùn đẩy cho qua chuyện.
Cha Đào nhìn bóng lưng xa dần của hai người, thật lâu không thể bình tĩnh.
“Cha, Tiểu Văn là ai?” Tôn Mạnh khó hiểu, nói thật từ lần đầu tiên anh nhìn thấy Đào Tư Di, anh không thấy chán ghét cô, đây cũng nguyên nhân anh đối xử với cô không giống với những cô gái khác, cũng là nguyên nhân anh muốn thu hút cô. Nhưng không biết vì sao khi nhìn thấy Đào Tư Di, anh lại không nỡ động tay.
“Là cô ba của con.” Cha Tôn thở dài.
“Không phải cha nói trừ cô cả ra, mấy cô còn lại đều qua đời sao?”
Cha Đào nhìn Tôn Mạnh khó hiểu, không tiếp tục nói hết, lắc lắc đầu, lại đi tập tễnh. Ông thật sự không muốn nhớ tới cuộc mua bán kia.
Đào Tư Di cùng Diệp Lan Trăn lên xe, lái xe vững vàng chạy ra khỏi đường lớn.
“Tôn Văn và nhà họ Tôn có quan hệ gì?”
“Người em vừa gặp kia, là anh trai ruột của Tôn Văn. ”
“Nhưng vì sao…”
“Những gia tộc lớn này không cường thế như em tưởng tượng, có rất nhiều khi vì lợi ích gia tộc liền hy sinh vài thứ, cho dù là tình thân. ”
“Em muốn biết tình hình thực tế.” Đào Tư Di nhìn ánh mắt Diệp Lan Trăn, kiên định nói.
“Được rồi, chi tiết cụ thể anh chưa rõ ràng lắm, dù sao chuyện đại khái là Tôn Văn bị nhà họ Tôn bán cho Đồ Tư Đặc, hai nhà cùng dùng thủ đoạn để cha em và Tôn Văn đều hết hy vọng. Cụ thể là cách gì, thời gian quá dài nên anh không điều tra được. Anh đã muốn nói cho em khi ở nhà họ Đồ, nhưng đó không phải thời cơ tốt để theo đuổi chân tướng, nên anh cứ trì hoãn đến bây giờ. Em không trách anh chứ, lần này anh thật sự không có ý muốn giấu diếm.” Diệp Lan Trăn nói vế sau có chút khẩn trương.
“Không trách.” Đào Tư Di thấy bộ dáng Diệp Lan Trăn khẩn trương, nhịn không được cười cười, cô cũng không phải người không biết phân biệt thị phi. Diệp Lan Trăn lúc ấy không nói cho cô cũng vì muốn tốt cho cô.
Đào Tư Di nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, mặt trời ở phía sau nhà cao tầng từ từ lặn xuống.
Cũng không biết bà ở nước Úc xa xôi thế nào, chỉ hy vọng bà có thể tìm được hạnh phúc như cô.