Thê Nô

Chương 70: Ngoại truyện 2 - Đứa nhỏ phá sản



Tục ngữ nói rất đúng, con hư tại mẹ, Diệp Lan Trăn giơ hai tay tán thành. Nhìn đứa nhỏ không biết thiên lý là gì kia, anh mới đi công tác hai ngày, thằng bé liền đem trong nhà náo loạn đến nỗi không có hình dáng gì.

"Qua đây, trước khi đi ba đã dặn con thế nào, giờ con đã làm được những gì. " Diệp Lan Trăn sưng mặt lên bộ dáng rất dọa người, môi mỏng mím chặt, mắt híp lại.

Nhìn thấy Diệp Liêm Di trước mắt không nói lời nào, Diệp Lan Trăn hơi giương mắt, mắt lộ ra hung quang: "Nói chuyện... "

Nhắc đến đứa con trai này, Diệp Lan Trăn cảm giác tim mình tan nát, mọi sự chú ý đều dồn vào trưởng tôn nhà họ Diệp, ông cụ Diệp cưng chiều quả thực vô pháp vô thiên. Đào Tư Di đối với đứa con trai khó có được này lại thêm bảo hộ, luyến tiếc đánh, luyến tiếc mắng.

Thật vất vả đưa đến nhà trẻ, hy vọng thằng trứng thối này được cô giáo dạy dỗ. Vậy mà không biết thằng bé học được từ đâu bản lĩnh dụ dỗ con gái còn giỏi hơn cha nó ngày xưa.

Chuyện là thế này, mấy ngày hôm trước, thằng bé cắt bím tóc một bạn gái trong lớp, cha mẹ cô bé tìm đến nhà trẻ, nhà trẻ lại tìm đến gia đình của Diệp Liêm Di. Vốn những chuyện nhỏ nhặt này nên tìm mẹ cậu, nhưng Đào Tư Di nũng nịu gọi chồng, Diệp Lan Trăn liền ngoan ngoãn đi gặp người ta, ai bảo anh không muốn để vợ phải tức giận chứ.

Tiểu cô nương vừa mới bắt đầu còn khóc sướt mướt, Diệp Liêm Di vừa xuất hiện, mặt cậu nghiêm lại, há miệng nói một câu: "Khóc cái gì mà khóc, muốn khóc thì về nhà khóc đi, khóc sướt mướt cho ai nhìn thế?"

Diệp Lan Trăn nghe xong những lời này, mặt rất nhanh tái đi vì tức giận, nó nói gì thế, đây là từ trong miệng đứa nhỏ nói ra sao?

Lại nói, những đứa nhỏ trong nhà trẻ này không có nhà đứa nhỏ nào mạnh hơn nhà họ Diệp, nhưng mẹ cô bé cáo trạng cũng có lý, nào có thể để người khác tùy tiện cắt bím tóc con mình. Nhà họ Diệp coi như có thế lực hơn nữa cũng không thể ỷ thế hiếp người, giáo dục đứa nhỏ rất quan trọng, nhà họ Diệp cũng không thể hủy ở trong tay một nhị thế tổ.

Mẹ cô bé vốn muốn nhà trẻ cho một lời giải thích, cũng chỉ trách mẹ có bé hỏi thế nào, tiểu cô nương cũng không nói là ai cắt, thế nên mới tìm đến nhà trẻ.

Thẳng đến khi thấy Diệp Lan Trăn, mẹ cô bé mới biết được lần này đầu sỏ gây nên là ai, mắt thấy Diệp Lan Trăn muốn phát tác, mẹ cô bé vội vàng đi ra giảng hòa.

"Cậu Diệp, mấy đứa nhỏ đùa giỡn thôi, lần này cho qua, lần sau không nên cắt nữa, còn tóc là tốt rồi. "

Nghe thấy mẹ cô bé vừa nói như thế, cô giáo cũng muốn biết thời biết thế liền đem chuyện này thành quá khứ.

"Chuyện này con không sai, ba hỏi bạn ấy đi, có phải là bạn ấy chủ động cho con cắt tóc bạn ấy hay không, còn nói muốn tặng cho con nữa. " Tiếng Diệp Liêm Di thanh thúy mà vang dội, sống lưng thẳng đứng.

"Còn cãi ngang. " Diệp Lan Trăn chỉ cảm thấy mình bị con trai chọc tức phát run.

"Con không mạnh miệng, mọi người để bạn ấy nói rõ vì sao tóc lại ngắn đi. " Diệp Liêm Di khiến Diệp Lan Trăn rất muốn vươn tay đánh đòn ngay tại chỗ.

Tiểu cô nương nhìn thấy ánh mắt của mọi người đều chuyển hướng về phía mình, liền "oa... " một tiếng khóc lớn lên: "Ti vi đều diễn con gái đem tóc đưa cho con trai, hai người liền không xa rời nhau. Bạn Manh Manh đưa bạn ấy mấy sợi, con chỉ nghĩ đưa bạn ấy nhiều thêm để bạn ấy chọn, thế là bạn ấy cắt hết tóc của con, con cũng không muốn bị bạn ấy cắt đâu... Oa... "

Lần này phong ba trong nhà trẻ ngay trong tiếng khóc rống của cô bé mà kết thúc.

Diệp Lan Trăn mỗi khi nghĩ tới đây, liền gật gù đắc ý không khỏi cảm thán, đứa nhỏ này rốt cuộc là học của ai, hiện tại liền có nhiều cô bé như vậy tranh giành tình nhân, này nếu quá mấy năm còn chưa biết sẽ như thế nào đâu.

Phục hồi tinh thần, anh nhìn con trai trước mắt mình. Tiểu tử này đứng sống lưng bội thẳng, mắt tròn vo, đôi con người màu hổ phách trong suốt sáng sủa. Môi hồng mỏng, mũi có chút ửng đỏ, nhìn như sắp khóc.

"Tại sao không nói, vừa rồi còn chơi rất vui đấy thôi, trượt từ trên lầu xuống còn đánh vỡ bình hoa cụ yêu thích nhất, giờ lại ngây người?" Diệp Lan Trăn chau mày.

"Cụ nói tất cả ở đây đều là của con, con đánh vỡ đồ đạc của mình thì sao phải giải thích. " Diệp Liêm Di rất trấn định.

Diệp Lan Trăn cảm thấy, nếu không phải đứa nhỏ này đã lớn, anh thật hận không thể nhét nó trở lại trong bụng Đào Tư Di. Hiện tại đã làm anh giận điên người, nếu như chờ sau này, còn không tức chết anh hay sao?

"Tốt, coi như bình hoa là của con, ba không phạt con. Đem bài tập qua đây ba xem, làm tốt ba bỏ qua, không tốt thì ba sẽ giáo huấn. "

"Ba trở về sớm hơn một ngày so với dự tính, là ba vi phạm ước hẹn trước, con còn chưa làm xong. "

"Vi phạm!" Diệp Lan Trăn nhấm nuốt cái từ này, anh nhịn không được đứng lên thong thả bước chân tới ở đại sảnh.

Lão tử mỗi ngày cầm hợp đồng nói chuyện vi phạm, hôm nay lại bị con trai nói anh vi phạm, anh cảm giác mình sắp bị tức chết rồi.

"Nằm úp sấp cho ba... " Diệp Lan Trăn chỉ vào tay vịn sô pha.

"Không nằm úp sấp, dùng cách xử phạt về thể xác là phạm pháp, con không muốn để ba trở thành tội nhân. " Diệp Liêm Di chăm chú nhìn, nhút nhát nhìn Diệp Lan Trăn, chỉ là trong miệng nói ra đều là ngôn từ chính nghĩa.

"Con không nằm úp sấp đúng không, tốt, để ba. "

Dứt lời một lớn một nhỏ chạy ra đại sảnh, Diệp Liêm Di ỷ vào thân thể nhỏ, chui dưới gần đàn dương cầm. Diệp Lan Trăn cũng nằm úp sấp, tay với tới chân nhỏ của con trai, muốn đem nó lôi ra ngoài.

Đào Tư Di mới vừa vào phòng, liền nhìn thấy cảnh lớn đem nhỏ kẹp ở cánh tay dưới, một tay cao cao giơ lên, đang định hạ xuống.

"Hai người làm gì đó?"

"Mẹ, cứu con, ba ba vô duyên vô cớ muốn đánh con. " Diệp Liêm Di nghịch ngợm kêu cứu, mắt to tròn trừng lớn, hai mắt trong trẻo nổi lên một tầng hơi nước.

"Diệp Lan Trăn... "

Nghe vợ gọi tên uy hiếp, Diệp Lan Trăn ha hả cười mấy tiếng, "Vợ à, là nó không nghe lời, bài tập chưa làm xong, còn phá vỡ bình hoa của ông cụ, cần phải giáo huấn. "

"Diệp Liêm Di... "

"Mẹ, bình hoa là lỗi của con, thế nhưng ba ba về sớm một ngày, con chưa làm xong bài tập, nếu ngày mai ba trở về, con nhất định sẽ làm xong hết. "

Đào Tư Di mặc dù thương yêu đứa con trai vất vả lắm mới sinh được này nhưng về việc giáo dục con, cô vẫn là thưởng phạt phân minh, nhất là vấn đề thành thật, cô tuyệt đối không nuông chiều.

Có một lần bởi vì Diệp Liêm Di nói dối, Đào Tư Di phạt cậu đứng dưới nắng đúng một ngày làm người nhà họ Diệp thương xót. Nhưng ai khuyên cũng không được, nhất định phải đứng.

Diệp Liêm Di đối với ký ức kia hãy còn mới mẻ.

Đào Tư Di liếc mắt nhìn một lớn một nhỏ đều chật vật, có chút đau đầu, đối với hai cha con coi nhau như kẻ địch này, vừa thấy mặt đã không ngừng khiến người mệt mỏi.

"Lan Trăn, anh thả Liêm Di xuống, Liêm Di đi làm bài tập đi, hai giờ sau đưa ba ba kiểm tra rồi đi xin lỗi cụ vì đã làm vỡ bình hoa. "

Đào Tư Di liếc mắt nhìn Diệp Lan Trăn bất động, ánh mắt nghiêm khắc trừng anh: "Còn đứng ngây đó làm gì. "

Một lớn một nhỏ mắt giao nhau tóe lửa, phụ nữ tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

"Vợ, chúng ta lên lầu thôi. " Diệp Lan Trăn buông Diệp Liêm rồi ôm thắt lưng Đào Tư Di cùng đi lên lầu

Diệp Liêm Di xám xịt bỏ chạy về phòng làm bài tập.

Đại sảnh lại khôi phục yên lặng. Người giúp việc rất tự nhiên theo không biết từ nơi nào hiện ra, thu thập tàn cục, chỉ chốc lát sảnh lại rực rỡ hẳn lên.

"Vợ, anh cảm thấy chúng ta nên đưa Liêm Di đi học cả ngày thôi, như vậy em mới có thể thoải mái một chút. " Diệp Lan Trăn ôm Đào Tư Di, ăn đậu hủ của cô, ảo tưởng những ngày lành không có thằng oắt con kia, cuộc sống thật tươi đẹp biết bao!

"Đưa đi, anh bỏ được sao?" Đào Tư Di xoa tóc Diệp Lan Trăn, thoát khỏi ngực anh, hô hấp hơi thở của anh. "Đừng nhúc nhích, có sợi tóc bạc. "

"Em xem, con trai bắt nạt anh nên anh đã có tóc bạc rồi. " Diệp Lan Trăn cầm sợi tóc Đào Tư Di lấy xuống, ủy khuất cáo trạng.

Đào Tư Di bất đắc dĩ chớp mắt, cô không đi để ý tới anh chàng này nữa, dứt khoát nhắm lại mắt, an tâm hưởng thụ Diệp Lan Trăn ôm ấp thoải mái.

Diệp Lan Trăn săn sóc bóp vai cho Đào Tư Di, nhưng tay anh vừa ấn liền dời đi trần địa, hướng tới nơi mềm mại đang nhô cao của cô.

"Vợ ơi, ba ngày, anh đi công tác ba ngày, trước đó bà dì cả nhà em đã tới chơi 4 hôm rồi. Hôm nay chúng ta chơi dài kỳ có được không. "

Đào Tư Di không để ý đến vấn đề của Diệp Lan Trăn, qua thời gian, cô nhận rõ một chuyện thực. Duy nhất ở trên phương diện này là cô không có quyền phát ngôn. Bất kể là đồng ý cũng tốt, không đồng ý cũng tốt, cuối cùng chạy không thoát được số phận bị ăn.

Anh nói xong, chính cô cũng nói không nên lời, cảm thấy có chút ngượng ngùng. Nói đúng hơn, Diệp Lan Trăn có ngàn vạn loại phương pháp làm cô không thể nói, thường thường khi đó, tình cảnh của cô sẽ càng thêm thê thảm.

"Em không nói lời nào, vậy là đồng ý rồi nhé. " Diệp Lan Trăn mắt thấy trên gương mặt Đào Tư Di nổi lên hai tầng hồng nhạt nhàn nhạt, anh biết nàng dâu nhỏ của anh cũng động tình.

Anh hưng phấn cúi đầu ngậm môi cô, dùng đầu lưỡi miêu tả hình môi của cô.

Đào Tư Di chỉ cảm thấy, môi tê tê ngứa, làm lòng cô tê dại theo.

Ngón tay Diệp Lan Trăn cũng lén lén lút lút di động xuống phía dưới, đi tới cửa động thần bí của cô, động vào nơi ấm áp mềm mại kia.

"Vợ ngoan, sờ sờ chỗ này của anh, xem nó có đủ lớn hay chưa. " Diệp Lan Trăn mỗi khi đến thời khắc này, đều sẽ nói ra một ít lời làm Đào Tư Di mặt đỏ tía tai. Nhìn cô dâu nhỏ trong lòng lại đỏ mặt, Diệp Lan Trăn vừa định đem tay cô đặt trên người mình, liền nghe tiếng đập cửa ngoài cửa.

"Thùng thùng thùng... " "Ba ba, con làm xong bài tập rồi. " Liêm Di tiếng vang lên, Đào Tư Di đẩy Diệp Lan Trăn đang ôm mình, vội vàng sửa soạn lại quần áo.

"Con trai ngoan, hôm nay không cần, ngày mai ba sẽ kiểm tra. " Giọng Diệp Lan Trăn hòa nhã thần kỳ.

Diệp Liêm Di ở bên ngoài cau chân mày nho nhỏ: "Không được, con đã làm theo đúng ước định, ba nhất định phải tuân thủ, giữ lời rất quan trọng. "

"Phốc... " Đào Tư Di nhìn vẻ mặt Diệp Lan Trăn tức giận, cười đỏ mặt.

Cô nhìn bầu trời dần dần trở tối ngoài cửa sổ, đi tới bên người Diệp Lan Trăn, ý vị thâm trường nói một câu: "Đêm còn rất dài... "

~~ TOÀN VĂN HOÀN ~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.