The Power Of Love

Chương 6



Sáng hôm thứ Sáu, Gregory vẫy mảnh giấy ghi số điện thoại trước Ivy. “Hứa với anh,” Anh ta nói.

Cô nhún vai, rồi gật đầu miễn cưỡng.

“Hồ Juniper chỉ cách có một giờ rưỡi lái xe, và với kiểu lái xe của anh thì chỉ mất có một giờ thôi.” Anh ta nói thêm với một nụ cười toe toét. “Hứa với anh đi, Ivy.”

“Em có thể tự chăm sóc bản thân mà,” Cô bảo anh ta, và sắp xếp lại thực phẩm trong thùng đá lần thứ tư. Maggie đang vỗ béo Andrew, Philip và chính bà cuối tuần đó với lượng thức ăn được đóng gói đủ dùng cho thêm một gia đình nhà gấu nữa.

“Anh biết là em có thể tự chăm sóc cho mình,” Gregory nói, “nhưng em vẫn có thể bị ngã hoặc bị ngất xỉu. Nơi này có thể khá đáng sợ khi em chỉ có một mình.” Anh ta lúc lắc mảnh giấy. “Nếu em cần đến anh – anh không quan tâm dẫu có phải là nửa đêm hay không – hãy gọi cho anh.”

Ivy khẽ cúi đầu, không ngụ ý cô đồng ý hay là không, rồi bắt đầu gói vài loại bánh cookie và chip (Khoai tây cắt lát chiên dòn) mà mẹ cô đã đặt trên quầy bếp. “Em hy vọng rằng anh đã sẵn sàng để ăn suốt hai mươi bốn giờ một ngày.” Cô nói với Gregory.

Anh ta cười và mở một trong những gói mà cô đang giữ, xé ra hai chiếc bánh cookie. Anh ta giơ một cái trước miệng cô, và cô cắn vào miếng bánh.

“Anh đã bảo em, Ivy, anh không phản đối việc em ở đây một mình,” Gregory nói. “nhưng thỏa thuận là em phải gọi cho anh hằng ngày.” Anh ta ghim chặt cô bằng ánh mắt. “Đồng ý không?” Cô gật đầu.

“Hứa chứ?” Gương mặt anh ta ghé sát mặt cô. Anh ta giữ cô bằng một ngón tay móc vào chiếc quai dây nịt của cô. “Hứa đi.”

“Okay, okay, em hứa.” Cô nói, cười thành tiếng. Anh ta buông cô ra. Trong giây lát cô ước chi Gregory sẽ ở lại nhà.

“Anh biết những gì em thật sự đang toan tính.,” Anh ta trêu ghẹo. “Ngay khi bọn anh biến khỏi đây, em sẽ gọi điện cho mọi người ở khắp nơi và tổ chức một bữa tiệc lớn.”

“Đúng vậy.” Ivy nói, thả một gói khăn ăn trên đỉnh những gói snack. “Anh bắt thóp được em rồi.”

“Em có định gọi cho Will không?” Gregory vẫn đang cười, nhưng gợi ý của anh ta nghiêm túc.

“Không.” Cô điềm nhiên nói.

“Tại sao em không thích cậu ấy?” Anh ta hỏi. “Không phải vì bức vẽ Thiên thần đó…”

“Không, không phải đâu.” Ivy kiểm tra những gói dĩa và ly giấy. Chúng được mua từ cửa hàng Tis’ the Season và được trang trí với những con gà tây của lễ Thanksgiving và những trái tim của ngày Valentine. “Em thật sự thích anh ấy. Chỉ là anh ấy khiến em không thoải mái. Em không thể giải thích rõ ràng được. Khi em nhìn anh ấy, có gì đó trong mắt anh ấy…”

Gregory cười lớn. “Tình yêu chăng? Hay đó chỉ là một cảm xúc mê đắm?”

“Phải, phải rồi.” Ivy nói. “Chắc là như thế.”

“Anh cũng nghĩ vậy.” Anh ta đặt tay lên đôi vai của Ivy và không để cho cô quay mặt đi. “Một ngày gần đây, em sẽ nhận ra có những chàng trai mà em thậm chí còn không ngờ đến đang nhìn vào em… với vẻ gì đó trong mắt của họ.” Ivy nhìn xuống chân cô. Anh ta cười lớn lần nữa và buông tay. “Hãy tử tế với Will.” Anh ta nói, “Cậu ấy có vài thời kỳ khó khăn trong quá khứ.”

Trước khi Ivy có thể hỏi đó là loại khó khăn gì thì Maggie và Philip đi vào bếp. Philip đang đội một chiếc nón và mặc áo thun của đội Yankees mà Gregory đã mua cho cậu bé tại trận đấu.

Dần dà, Philip đã thân thiện hơn với Gregory, và Gregory có vẻ hài lòng với điều đó. Lần trò chuyện của Philip về các Thiên thần vẫn còn làm anh ta bực bội, nhưng có lẽ chỉ vì điều đó đã khiến cho Ivy đau lòng.

Philip tặng Ivy một cú đấm nhẹ vào cánh tay. Gần đây, cô nhận ra rằng khi có những người khác ở bên, cậu em trai nhỏ của cô sẽ không ôm cô. Maggie, đang mặc trang phục dạo chơi đẹp nhất và trang điểm như dành cho một buổi chụp hình, trao cho Ivy một cái ôm nồng ấm và một nụ hôn.

Gregory và Philip ngay lập tức chùi mặt của họ ở cùng một vị trí. Ivy cười toe toét với họ nhưng để nguyên vết son đỏ, tươi rói trên má cô.

“Đúng là cô gái của mẹ,” Maggie nói. “Tất cả đã được thu xếp ổn thỏa cho chúng ta rồi. Mẹ thề đấy, mẹ đã dưỡng nuôi con thành một người mẹ tốt hơn mẹ nhiều.”

Ivy cười thành tiếng.

Gregory mang thùng đá ra ngoài, và những người khác theo sau với những chiếc túi và va-li, đặt chúng vào phía sau xe của Maggie. Gregory dự định lấy xe của anh ta, và Andrew, mắc kẹt với buổi họp chiều muộn, sẽ lái xe đến hồ sau đó.

Có nhiều tiếng dập cửa xe và âm thanh tuôn trào của tiếng nhạc. Philip, muốn đi cùng xe với Gregory, đang nghịch dàn âm thanh Stereo của anh ta. Cuối cùng cả hai chiếc xe cùng đi khỏi, và Ivy đứng một mình, thưởng thức sự tĩnh lặng. Buổi chiều ấm áp và yên bình, chỉ có cây cối, ngọn của chúng xào xạc một cách khô khốc.

Cô đi vào trong nhà và cầm lên một quyển sách, quyển Beth đã tặng cô, vì thế chắc chắn nó phải là một tiểu thuyết lãng mạn, nồng nàn. Beth đã gởi quyển sách qua Suzanne cùng một ghi chú tạ lỗi, sợ phải đối mặt với Ivy và ngại gọi cho cô. Ivy đã gọi cho Beth để cô ấy biết cô đã không còn giận nữa.

Tuy thế, cô vẫn còn bối rối. Điều Beth đã làm hết sức kỳ lạ - tạo ra một tin nhắn trên máy tính được gởi đến từ “Tristan”. Thông thường, Beth là người rất nhạy cảm đối với những cảm nhận của người khác. Chà. Cô cũng đã nghĩ rằng Will cũng nhạy cảm như thế, và nhìn xem anh đã làm gì : đặt một cặp cánh trên Tristan.

Bất chấp nỗi đau trong việc hồi tưởng, Ivy cười nhẹ. Tristan sẽ nghĩ gì về việc Will biến anh thành một Thiên thần nhỉ?

Cô đọc sách trong hơn một giờ rưỡi trên ngôi nhà cây, thỉnh thoảng nhìn xuyên qua đám cành lá vào dải lấp lánh xa xa của con sông. Rồi cô nhét quyển sách vào cạp quần jeans và leo xuống chiếc thang dây. Trong tâm trạng cho một cuộc đi dạo, Ivy đi vòng ra phía trước ngôi nhà và tiến vào con đường đầy gió. Cô đẩy nhanh nhịp bước và tiếp tục trèo lên đồi lần nữa, quay trở lại đỉnh đồi, đẫm mồ hôi và phấn khích.

Có lẽ cuối cùng cô đã có thể chơi bài “Giấc mơ yêu” (Liebestraum), rồi, cô nghĩ. Với tất cả sự tĩnh lặng quanh cô thế này, có lẽ cô có thể vượt qua được cơn bão cảm xúc, và thực hiện cho đến cuối giai điệu tình yêu. Cô đã luyện tập cho lễ hội mỗi ngày nhưng không thể chơi được hết bản nhạc. Vài ký ức luôn trở lại với cô, một cơn sóng thủy triều khuấy đảo trong cô, và cuốn trôi đi tất cả âm nhạc của cô. Có lẽ đã đến lúc cô có thể bám chặt lấy từng nốt nhạc.

Ivy lấy một lon nước ngọt từ trong bếp, và vội vã lên cầu thang để đi tắm. Đi được nửa đường, cô băn khoăn không biết mình có nên khóa cửa sau không. Đừng ngớ ngẩn thế chứ. Cô tự nhủ. Chẳng có ai đến ngọn đồi này hết. Cô dự định sẽ hưởng thụ những ngày thanh bình này và sẽ không để cho nỗi lo lắng của Suzanne, Beth và Gregory phá hỏng chúng.

Khi Ivy trèo lên những bậc thang dẫn đến phòng âm nhạc, Ella lỉnh lên phía trước và nhảy lên băng ghế của chiếc piano. Ivy cười. “Mày cũng luyện tập cho lễ hội sao?”

Cô nghĩ về bộ ba nốt nhạc mà Ella đã “chơi” tuần trước, rồi đẩy suy nghĩ đó ra khỏi đầu; bài hát sẽ bắt đầu khiến cô nghĩ đến Tristan.

Cô khởi động, rồi chơi vài giai điệu ưa thích của Philip, và cuối cùng bắt đầu bản “Liebestraum”. Cô hài lòng với ngón đàn của cô, đôi tay của cô lướt trên phím đàn, theo kịp một cách hoàn hảo khúc độc tấu ấn tượng. Ngay trước khi cô quay lại khúc dạo đầu, vào khoảnh khắc cô ngừng lật trang, cô nghe thấy tiếng động.

Ngay lập tức cô nghĩ đến tiếng thủy tinh vỡ. Da cô sởn gai ốc, nhưng cô đấu tranh chống lại nỗi sợ hãi. Cô nhắc nhở bản thân rằng thủy tinh vỡ là một âm thanh trong đêm kinh hoàng của cô. Nếu như có ai muốn vào trong nhà, tất cả những gì người đó phải làm là mở cửa sau. m thanh không phải là tiếng kính cửa sổ vỡ, cô tự nhủ. Một nhánh cây rơi xuống ngôi nhà, hoặc thứ gì đó bị thổi trên những bậc thang mà thôi.

Tuy vậy, Ivy cảm thấy bất an. Cô nhìn quanh phòng và thấy Ella đã đi mất. Có lẽ con mèo đã gõ vào thứ gì đó. Điều tốt nhất để làm là khám phá và chứng tỏ với bản thân là chẳng có gì hết. Ivy đi lên đỉnh của tầng áp mái và lắng nghe.

Ivy nghĩ tiếng động phát ra từ chái phía tây, văn phòng của Andrew. Có lẽ đó là Andrew, ông đã rời khỏi cuộc họp sớm, ngừng lại nhà và lấy thứ gì đó.

Ivy bước xuống thang đến phòng ngủ của cô và dừng bước ngay bên trong cánh cửa dẫn vào hành lang. Cô ao ước Ella ở cùng cô; Con mèo có thể cảnh báo cho cô bằng cách vểnh tai hoặc vẫy đuôi. Căn nhà đột nhiên có vẻ to lớn, gấp hai lần kích thước thực của chúng, với hàng trăm chỗ ẩn nấp và cách xa bất kỳ ai có thể nghe thấy tiếng thét của cô. Ivy bước lui và nhấc điện thoại trong phòng cô lên, rồi đặt xuống.

Bình tĩnh nào. Cô nghĩ. Bạn không thể lôi kéo cảnh sát đến đây mà không vì điều gì hết. “Andrew?” Cô gọi. “Andrew, có phải dượng đó không?”

Không có câu trả lời.

“Ella, đến đây nào. Mày ở đâu vậy, Ella?”

Ngôi nhà yên lặng một cách nhức nhối. Ivy nhón chân đi vào hành lang và quyết định thà đi xuống cầu thang trung tâm hơn là lối đi hẹp dẫn đến chái tây. Có một điện thoại đặt trên bàn ở hành lang bên dưới. Nếu cô nhận thấy có gì đó không ổn, cô có thể gọi một cuộc gọi ngay ở đó.

Tại chân cầu thang, Ivy liếc nhanh xung quanh. Có lẽ cô nên chạy ngay ra cửa trước, cô nghĩ.

Và sau đó thì sao? Để ai đó lấy thứ mà họ muốn à? Hay thậm chí tốt hơn, để hắn ta tìm một chỗ kín đáo để nấp đợi cô chăng?

Đừng để cho trí tưởng tượng lấn áp mình chứ, cô tự khiển trách bản thân.

Những căn phòng ở chái đông của ngôi nhà – phòng sinh hoạt chung, thư viện, và nhà tắm nắng - ở gần hơn, vẫn còn được kẻ sọc với ánh nắng sớm. Ivy ngoặt theo một hướng khác, kín đáo liếc vào một góc của phòng ăn tối. Cô đi xuyên qua chúng, căng thẳng với tiếng cọt kẹt của những tấm ván cũ, và đẩy cửa đi vào bếp. Đối diện cô là cánh cửa cô đã quên khóa lại, vẫn còn đóng chặt. Sau khi kiểm tra nhanh hai chiếc tủ, cô khóa cánh cửa mở ra bên ngoài ngôi nhà.

Nhưng còn tầng hầm? Cô cài chốt cánh cửa bên cạnh bếp. Cô có thể kiểm tra lối vào bên ngoài nhà sau, cô nghĩ, rồi hướng về phòng gia đình. Không có gì không ổn hết.

Ngay khi cô bước vào phòng tranh dẫn đến văn phòng của Andrew, Ella chạy thẳng đến với cô.

“Ella.” Cô thở phào nhẹ nhõm. “Mày đã làm gì thế?”

Ella quẫy mạnh đuôi qua qua lại lại. “Đầu tiên là chiếc ghế của dượng ấy,” Ivy nói, lúc lắc ngón tay cô vào con mèo, mặc dù cô đang hổn hển với sự khuây khỏa. “Bây giờ là gì nào, một bình hoa Waterfort chăng?”

Cô bước vào trong phòng và ngừng lại. Một ô cửa sổ trượt đã bị vỡ. Cánh cửa ra vào bên cạnh khép hờ. Ivy bước lùi lại.

Cô bước ngay vào trong tay hắn. “Cái…?” Trước khi cô có thể quay lại, một chiếc bao tải chụp xuống đầu cô. Ivy thét lên và vùng vẫy để giải thoát, xé chiếc bao bằng tay cô, cào cấu giống như một con mèo. Cô càng kéo mạnh vào vải thì nó càng siết chặt quanh đầu. Cô cảm thấy như thể cô sắp ngạt thở.

Cô chiến đấu để chống lại nỗi kinh hoàng, vùng vẫy chống lại ai đó khỏe hơn cô nhiều. Suy nghĩ! Suy nghĩ đi! Cô tự nhủ.

Chân cô vẫn còn tự do. Nhưng cô biết rằng nếu cô đá và cô bị mất thăng bằng, hắn sẽ có cô. Cô bắt đầu dùng sức nặng của cô, lắc toàn thân từ bên này sang bên kia. Cô vùng mạnh. Hắn tuột tay, và Ivy thoát được.

Rồi hắn túm lấy cô lần nữa. Lúc này hắn đang xô đẩy cô, hướng đến cạnh tường của một góc nhà, cô nghĩ. Cô không thể thấy được gì bên trong chiếc bao tải tối đen và đánh mất phương hướng. Cho dù cô có thể thoát khỏi hắn, cô cũng không thể nhận ra đường để bỏ chạy được.

Chiếc bao tải thô nhám đến mức, mỗi khi hắn kéo nó, những sợi gai thiêu đốt da mặt cô. Cô muốn cào rách nó để có thể nhìn thấy mặt kẻ tấn công cô.

Hắn không tạo nên một âm thanh nào. Cô cảm thấy hắn thay đổi cách nắm giữ, lúc này hắn đang giữ cô chỉ bằng một tay. Rồi cô cảm thấy nó, tỳ vào đầu cô, thứ gì đó cứng và tròn – giống như một nòng súng.

Cô bắt đầu đá chân liên tục và la thét.

Sau đó cô nghe thấy một tiếng dộng thình thình từ nơi nào đó khác trong nhà. Ai đó đang đập cửa dồn dập và gọi, “Ivy, Ivy ơi.”

Cô cố trả lời.

Cô bị va đập và không thể ngăn bản thân khỏi ngã. Cô đổ sầm vào thứ gì đó cứng như đá và trượt xuống. Những thứ bằng kim loại đổ ập xuống và kêu loảng xoảng quanh cô. Rồi mọi thứ trở nên tối đen.

“Ivy!, Ivy!” Tristan gọi.

“Ivy, Ivy!” Will thét lên, đập dồn vào cánh cửa trước. Rồi anh chạy vòng quanh ngôi nhà tìm kiếm một lối khác để vào trong.

Anh nhìn thấy xe của Gregory đậu ở phía sau nhà. Anh ngừng lại – Tristan ngừng lại – tại ô cửa sổ vỡ và cánh cửa ra vào văn phòng của Andrew đã được mở.

“Ivy, cái gì mà… Ai đã ở đây?” Gregory đang nói, khom người phía trên Ivy, nhẹ nhàng kéo chiếc bao tải ra. “Em có sao không? Ổn rồi, bây giờ em an toàn rồi.”

Những vật dụng của lò sưởi nằm rải rác trên sàn nhà. Ivy chà sát đầu cô và ngước nhìn Gregory. Rồi cả hai người quay nhìn Will, người bị đóng cứng tại khung cửa mở. Tristan trượt ngay ra khỏi Will, nhưng anh đã trông thấy nỗi sợ hãi và ngờ vực trên gương mặt của Ivy và cơn giận đỏ bừng trên mặt của Gregory.

“Cậu đang làm gì ở đây vậy?” Anh ta yêu cầu.

Will không nói nên lời, và cho dù Tristan có ở lại bên trong cậu ấy, anh cũng không thể đưa ra nổi một câu trả lời có thể làm hài lòng Gregory và Ivy.

“Tớ không biết!’ Will nói. “Tớ chỉ nghĩ… Tớ chỉ biết rằng tớ phải ở đây. Tớ cảm thấy có gì đó không đúng và tớ phải đến.”

Với màu sắc giận dữ rút khỏi gương mặt của Gregory, làn da của anh ta dường như xanh xao hơn bình thường. Trông anh ta run rẩy gần như bằng với Ivy.

“Em có sao không, Ivy?”

Cô gật đầu và quay mặt đi, tựa đầu vào ngực Gregory.

“Có điều gì anh có thể làm không?” Will hỏi.

“Không.”

“Tốt hơn là anh nên gọi cảnh sát.” Anh nói.

“Cậu nên làm thế.” Gregory nói, giọng anh ta lạnh lẽo và không thân thiện,

Khi Will gọi điện thoại, anh nói chuyện một cách điềm tĩnh, nhưng Tristan biết, người cộng sự của anh cũng run rẩy và hoang mang chẳng khác gì anh. Tristan biết nhiều hơn Will một chút về việc bằng cách nào anh nhận biết trước rằng Ivy đang gặp nguy hiểm.

Cô ấy cần cậu. Thông điệp được gởi đến từ Tristan, mặc dù không nghe thấy cũng như hiểu được chúng nên anh không thể nói rõ được. Nhưng biết rằng có điều gì đó sắp xảy ra, và nhớ lại Lacey đã nói rằng anh không thể tự mình giải cứu được cô, rằng anh phải kết hợp với ai đó khác, anh đã ào ngay đến với Will, thúc giục cậu ta đến với Ivy, để giúp đỡ cô.

Đó là một cuộc đấu tranh, đặc biệt là lúc khởi đầu. Tristan đã phải tập trung toàn bộ sức mạnh của anh, và dần dần Will chịu khuất phục theo sự điều khiển của anh. Tristan tự hỏi, không biết Will có nhận ta cậu ta đang phóng xe lên đồi với tốc dộ tám mươi dặm một giờ, bất chấp con dốc và những khúc quanh hay không. Liệu Will có nhớ lại việc chạy đua vòng quanh từ phía trước ra phía sau ngôi nhà nhanh hơn khả năng của con người hay không?

Nhưng vẫn không đủ nhanh để bắt được kẻ đã tấn công Ivy, Tristan nghĩ. Cho đến khi anh biết được ai là kẻ đã tấn công, không có cách nào để đoán ra hắn ta định tấn công lần kế tiếp vào lúc nào, hoặc bằng cách nào Will và anh có thể bảo vệ được cho Ivy.

Will và anh, anh và Will. Bây giờ không còn cách gì để phủ nhận rằng Will quan tâm Ivy – và rằng Tristan cần cậu ta.

Tristan quan sát Gregory dìu Ivy và đưa cô đến sofa. Ella chuồn vào bên dưới bàn giấy của Andrew, đôi mắt nó lóe sáng như những đốm than hồng.

“Hắn là ai, Ella?” Tristan hỏi. “Mày là người duy nhất nhìn thấy hắn. Ai thế?”

Will rời khỏi phòng và trở lại với một bọc đá lạnh.

Gregory giữ chúng nhẹ nhàng trên đầu của Ivy. “Anh đây mà. Mọi thứ sẽ ổn thôi.” Anh ta cứ nói mãi, nói mãi, liên tục xoa lưng cô và vỗ về cô.

Ngay lúc đó họ nghe thấy tiếng inh ỏi của còi hiệu. Một chiếc xe cảnh sát tiến đến lối vào, theo sau là một chiếc xe khác không hề được mong đợi : xe của Andrew.

“Xảy ra chuyện gì thế?” Andrew la lên, chạy xô vào trong nhà cùng những viên cảnh sát. “Ivy, con có sao không?”

Ông nhìn vào ô kính cửa sổ bị vỡ, rồi vào Will, và cuối cùng quay sự chú ý của ông vào Gregory. “Sao con lại ở đây?” Ông hỏi. “Con được cho là đang ở cùng Maggie và Philip mà.”

“Sao ba lại ở đây?” Gregory hỏi ngược lại. Andrew liếc nhanh vào những viên cảnh sát, rồi ra hiệu về phía chiếc bàn giấy. “Ba để quên ít giấy tờ, vài bản báo cáo mà ba muốn làm việc khi ở hồ.”

“Con đến vì Ivy đã gọi cho con,” Gregory nói. “Con đã bảo cho cô ấy lúc sớm hôm nay rằng cô ấy gọi cho con nếu cô ấy cần bất kỳ điều gì.” Anh ta nhìn chằm chằm xuống cô. Ivy nhìn vào mắt anh ta với một vẻ bối rối.

“Em là người đã gọi cho anh, đúng không?” Anh ta hỏi.

“Không.”

Trông Gregory có vẻ ngạc nhiên, rồi siết chặt lấy tay cô và buông ra. “Chà!” Anh ta nói êm ái. “Em nợ ai đó một món lớn đấy.”

Anh ta quay nhìn những người khác. “Khi chúng tôi đến hồ, tôi đã phải quay ra cửa hàng. Maggie đã chuẩn bị chu đáo mọi thứ ngoại trừ giấy vệ sinh.”

“Khi con quay lại, người đàn ông tai nhà nghỉ nói có ai đó đã gọi đến ba lần, hỏi về con, nhưng không để lại lời nhắn. Con đã đoán đó là Ivy. Thời gian gần đây thật là khó khăn đối với cô ấy – ba biết điều đó mà,” Anh ta nói, khẩn khoản hướng về cha anh ta. “Không lãng phí chút thời gian nào, con chạy ngay về nhà.”

“Cô gái may mắn.” Một trong những viên cảnh sát nhận xét.

Rồi cảnh sát bắt đầu hỏi. Tristan di chuyển chậm rãi quanh phòng, nghiên cứu những gương mặt và đọc những gì viên cảnh sát đang viết nguệch ngoạc.

Đó chỉ là cơn ghen tỵ mà anh cảm thấy mỗi khi anh thấy Gregory chạm vào Ivy ? Hay đó là một loại trực giác? Anh băn khoăn. Ivy có thật sự an toàn trong vòng tay của Gregory không?

Phải chăng Gregory đã kể với Eric rằng Ivy sẽ ở nhà một mình vào cuối tuần? Nếu Eric chịu trách nhiệm về việc này, Gregory sẽ bao che cho anh ta sao?

Và tại sao Gregory hạch hỏi cha anh ta? Anh ta cho rằng lời biện hộ của Andrew trong việc quay lại nhà có một chút quá thuận tiện sao?

Cảnh sát đã ở lại khá lâu chiều hôm đó và hỏi nhiều câu hỏi, nhưng dường như đối với Tristan, tất cả đều là những câu hỏi sai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.