The Price Of Pleasure

Chương 26



"Tori, cháu có thấy hối tiếc vì chuyện này không?"

"Hmm?" cô khẽ nói bên khung cửa sổ căn phòng ông cô. Trán tì vào mặt kính mát lạnh, cô nhìn ra ngoài qua màn mưa mù mịt đã kéo dài hàng tuần liền. Cô cố tưởng tượng cảnh vật giống như Nicole đã tả - với những lớp và dải đất trồi lên về phía chân trời như những con sóng biển. Thực ra nó cũng khá giống mặt nước, ít ra là thế. Một con sông toàn bùn. Cô quay về phía ông, người vừa mới tỉnh dậy, và mỉm cười. "Cháu hối tiếc chuyện gì cơ?"

"Bị đưa trở lại đây?"

"Tất nhiên là không rồi." Cô ngồi xuống bên cạnh và nắm lấy tay ông. Làn da của ông thật mát và nhám. "Cháu rất biết ơn những gì ông đã làm. Ông không bao giờ bỏ cuộc vì chúng cháu. Chúng cháu sẽ luôn yêu ông vì điều đó."

"Thế nhưng trong cháu có một nỗi buồn, Tori, nó không có ở đó khi cháu còn bé," ông nói. "Ông có thể hiểu về vụ đắm tàu, tất nhiên. Cháu không biết được rằng ông thật ghét vì đã không thể bảo vệ cháu khỏi chuyện đó-"

"Đó không phải lý do cháu buồn lúc này," cô ngắt lời, không bao giờ, không bao giờ muốn ông cảm thấy có lỗi vì chuyện đó. Cô khẽ thú nhận, "Cháu đã yêu Grant."

Ông thở mạnh và xiết tay cô. "Cháu yêu cậu ta? Ông đã lo là cháu quá giận anh ta đến mức cháu không thể nhận ra điều đó. Ồ, đây là một tin tốt, thực sự là tốt."

Ngạc nhiên với giọng đầy hào hứng của ông, cô nói cho ông biết, "Anh ấy không cảm thấy giống như cháu."

Ông nhìn cô với vẻ không thể tin được. "Cậu ta phát điên vì cháu," ông nói, rồi nằm phịch xuống gối. Nhìn thấy ông như vậy, cô nhận ra ông chưa bao giờ thực sự thấy thoải mái cho đến giờ. "Đúng như ông đã hy vọng - cháu sẽ cưới Sutherland trước tháng năm," ông nói đầy vui vẻ.

Dù Tori biết điều đó không phải sự thật, cô không thể không cười với ông một nụ cười trìu mến và đặt tay ông lên má cô. Ông thở ra thỏa mãn và lại chìm vào giấc ngủ.

Đám tang của ông cô so với của mẹ cô khác nhau như ngày với đêm.

Cô chỉ biết có hai lần đó để so sánh. Tori nhớ lại khi họ chôn Mẹ, khi cô và Cammy chỉ có thể nói những lời cầu nguyện đơn giản. Lúc đó cô đã muốn biết những lời cầu nguyện của mục sư biết bao. Cô ước cô đã có thể làm tốt hơn cho mẹ. Cô băn khoăn không biết cô đã làm tất cả những gì có thể cho ông cô chưa.

Ông đã rất được yêu mến. Ngay cả trong cơn mưa không ngớt, vẫn có nhiều người đến viếng để vĩnh biệt ông. Và trong số rất nhiều dân làng có mặt với những bộ quần áo nghiêm chỉnh nhất của họ, chỉ có một hay hai người có thể kìm được nước mắt.

Tori rất biết ơn vì ông đã không phải đau đớn lúc lâm chung. Khi cô nhận ra ông đang yếu dần, cô đã ở bên giường ông, nắm tay ông, hy vọng ông nói lời trăng trối nào đó. Nhưng ông đã ra đi trong giấc ngủ mà không thì thầm một lời nào. Như thể cuối cùng ông đã được nghỉ ngơi.

Sau tang lễ, Tori quay về phòng, dự định sẽ ở trong đó vài ngày và khóc cho đến khi không còn cảm thấy nỗi trống trải chán chường này. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở đây, cô đã nhớ thêm về ông thời cô còn bé và nhớ rằng cha mẹ cô đã kính trọng ông đến thế nào, rằng họ đã yêu ông biết bao. Tori cũng yêu ông. Và giờ thì ông đã đi rồi.

Cô cá là Grant sẽ tiếp quản khu gia trang sớm thôi. Chẳng còn gì ở đây cho cô cả.

Cơn mưa vẫn tiếp tục rơi, tuôn xối xả, như thể cho phép Tori được nằm cuộn tròn trên giường, cảm thấy tội nghiệp chính bản thân mình. Cammy đã rất tích cực, là một nguồn sức mạnh đối với cô, nhưng Tori không muốn làm phiền chị ấy thêm. Một mình là tốt nhất.

Nhưng sau khi cô dùng bữa ba ngày liền ở trong phòng và tránh mặt tất cả mọi người, nhà Huckabee xin phép được nói chuyện với cô và rất kiên quyết. Khi Cammy nói với cô rằng chị cũng muốn một cuộc nói chuyện nghiêm túc, Tori đồng ý gặp ba người vào bữa sáng hôm sau.

"Bà Huckabee và tôi," ông quản lý bắt đầu nói vẻ ngượng nghịu khi họ đã tập trung quanh bàn ăn sáng, "chúng tôi vẫn băn khoăn không biết các cô có kế hoạch gì cho lúc này không."

Trước khi ông nội cô chắc chắn rằng Tori sẽ thực sự lấy Sutherland, ông đã luôn lo lắng về tương lai của cô. Cô đã gạt ý nghĩ đó đi, chỉ muốn vui vẻ ở bên ông trong thời gian còn lại. Giờ thì Tori chật vật với ý nghĩ phải làm gì tiếp theo. "Tôi không biết. Tôi biết là tiền chẳng còn nhiều." Cô lấy một cái bánh nóng trong cái giỏ bà Huckabee vừa đưa cho cô, Cammy đỏ mặt khi chị cũng lấy một cái cho mình.

"Thực ra là, chẳng có tiền gì hết. Ngay đến phút cuối, ngài bá tước vẫn không biết chúng ta đã xuống dốc đến mức nào, bởi vì mọi người đều đồng ý sẽ giấu ông ấy. Nhưng chúng tôi có thể giúp cô bán những đồ đạc còn lại và kiếm một ngôi nhà nhỏ xinh xắn ở trong phố."

Tori đánh rơi cái bánh. "Thị trấn?" Cô ghét thành thị. Chúng quá ồn ào và đông đức. "Các bác sẽ làm gì?"

"Chúng tôi đã được nhận vào một gia trang ở gần Bath."

"Các bác không tiếp tục ở đây sao?" Cammy hỏi.

Bà Huckabee trả lời, "Không, gia đình chúng tôi đã làm việc cho nhà Dearbourne tại Belmont hơn một thế kỷ nay. Không có Cô Victoria và con cái cô ở đây, sẽ chẳng có Huckabee nào cả."

"Nhưng chúng tôi sẽ không đi trước khi tìm được một chỗ cho cả hai cô." Huckabee gãi gãi đầu. "Nhưng chúng ta có lẽ phải nhanh lên, bởi vì chủ nợ sẽ lấy khu gia trang sau bốn mươi lăm ngày nếu như Sutherland không tuyên bố sở hữu nó."

Tori chầm chậm hỏi, "Ý bác là nó không tự động thuộc về anh ta?"

"Không, không. Thỏa thuận của họ là một điều khoản bổ sung vào di chúc của ngài bá tước. Trừ phi anh ta thực hiện theo khoản bổ sung đó trong vòng bốn mươi lăm ngày, còn không thì di chúc sẽ được thực hiện đúng như lúc đầu, tức là cô sẽ thừa kế khu gia trang."

Grant thường buộc tội Tori hay lờ anh đi. Nhưng cô đã chăm chú nghe từng từ anh nói buổi chiều cuối cùng đó. Tôi sẽ không thừa hưởng nó. "Nếu anh ta không làm thì sao?"

"Thì cô sẽ có một ngày để trả hết nợ cho chủ nợ hoặc là ông ta sẽ lấy nó từ cô."

Đôi lông mày cô nhíu lại. Nếu thực sự Grant đã từ bỏ thì sao? Ông cô đã rất yêu nơi này. Ông đã bảo cô rằng ông yêu nó với cả tâm hồn. Khi cô nghe những lời đó, cô đã choáng váng vì sự hy sinh quá lớn ông đã làm cho gia đình. Giờ đây cô muốn biết tại sao ông lại yêu nó. Tại sao nó lại có thể làm cha cô sụp đổ nếu ông đánh mất nó. Và tại sao mẹ cô lại kể về sự bình yên bà tìm thấy ở nơi này. Liệu có phải khu gia trang đang lụi tàn này là định mệnh của cô? Liệu nó có phải lý do để cô được đưa về tận đây?

Chỉ có một cách để tìm ra. Cô đứng dậy khỏi bàn, bước về phía cửa, nói với qua vai, "Sẽ quay lại ngay." Vội vã, cô khoác chiếc áo khoác lên người. Khi cô mở cửa để tiến về phía tàu ngựa, đôi mắt cô vẫn còn nhức vì chói nắng sau bao nhiêu ngày ở trong nhà. Hấp háy, điều tiết, cuối cùng cô cũng mở mắt ra; và chúng mở thật lớn trước sự thay đổi của cảnh vật. Hơi thở của cô phà ra run rẩy.

Xanh. Tất cả đều là một màu xanh kinh ngạc. "Ôi," cô thở ra trong khi quay vòng để nhìn những ngọn đồi đã được phủ một lớp cỏ mới, những bông hoa vươn lên dũng mãnh giữa những tảng đá. Vậy ra đây là điều Nicole đã nói. Cô băn khoăn. Khi tuyết tan, họ chỉ còn lại những trận mưa và những dòng suối đầy bùn, và Tori đã hoàn toàn chẳng thấy ấn tượng. Giờ đây... Tuyệt vời.

Ngay cả một người cưỡi ngựa nhút nhát như cô cũng không thể đợi để leo lên lưng một con và phóng đi. Để khám phá nơi này như thể một nơi hoàn toàn mới. Quyết tâm, cô nuốt khan và bước tới tàu ngựa để tìm cậu Huck trẻ. "Tôi muốn một con ngựa mà không thích phi," cô giải thích. "Con nào đó thấp. Với những cái chân bé tí."

Huck khẳng định với cô, "Cứ theo cách mọi thứ đang diễn ra ở đây, đó là tất cả những gì còn lại trong số những con ngựa của gia trang. Trước kia từng có một tàu ngựa rất hoành tráng, thật đấy. Đây là con Công Chúa." Và cậu ta dẫn ra một con ngựa cái lùn tịt. Con Công Chúa trông như nó vừa nốc thuốc ngủ. Tuyệt.

Khi Tori đã quen với con ngựa và họ lững thững tiến ra khu đồng cỏ, cô hiểu ra điều gì làm cho Nicole cảm thấy đặc biệt đến vậy. Và cô thực sự có cảm giác tự do mà cô đã rất thích ở trên đảo. Sự trải rộng của mặt đất cũng tuyệt vời như màu nước biển xanh nhất mà cô đã từng ngụp lặn.

Liệu cô có thể ít ra là thử không nhỉ?

Chìm trong suy nghĩ, cô thả lỏng dây cương cho con ngựa tự đi, và họ đi xuống triền đồi đến khu làng. Một ngôi làng nhỏ đẹp như tranh vẽ dưới thung lũng, bao gồm bốn hay năm dãy nhà khung gỗ ở giữa những khu vườn có hàng rào. Những con cừu tha thẩn đó đây hoặc chạy sau những đứa trẻ khi chúng chơi đùa.

Tori đi qua khu đất chung của làng, nơi hầu hết dân làng nghỉ trưa. Và ngay khi người ta vừa thấy cô, một nhóm dân làng xin phép được dành chút thời gian của cô.

Sau vài câu nói chuyện nhã nhặn, họ bắt đầu. "Nếu chúng tôi không có hạt giống cho vụ này, cô sẽ không thể trông chờ gì từ những cánh đồng của chúng ta."

"Lão Hill già vừa gãy tay - ông ấy sẽ không cạo lông cừu năm nay được rồi. Ai sẽ thay ông ấy?"

"Thằng bé nhà tôi cũng đủ lớn rồi," một bà xung phong.

"Thôi đi bà! Nó vẫn còn lỏng khỏng - "

"Nó là đứa khá nhất chúng ta có vì đám thanh niên đã đi sang những khu tươi tốt hơn để kiếm việc rồi."

Tori đã nhận ra chỉ có phụ nữ, trẻ em, và những người đàn ông khá già sống ở làng. Vậy là cánh thanh niên đã buộc phải rời xa gia đình khi mà công việc cứ hết dần? Cô thở dài, nhớ là Huckabee đã nói với cô tám trong số các con của ông ấy đã đi làm trong các thành phố. Cho đến giờ cô đã không nhận ra rằng họ không có lựa chọn nào khác.

Trong khi họ bán tán, người trẻ nhất trong số những ông già giới thiệu ông ta là Gerald Shepherd và nói, "Chúng tôi đã cho đẻ lứa cừu non mùa thu năm ngoái như mọi khi. Nhưng ai sẽ ở đây để giúp việc nuôi cừu con? Và cái mái chuồng cừu cần phải được sửa lại. Lông cừu có thể bị hỏng và không thể để bị ẩm. Bắt buộc phải khô và ấm, để cho việc cạo lông và chăm sóc."

Shepherd chợt im lặng -cô tưởng bởi vì ông ta đã nói hết rồi - nhưng ông ta chỉ dừng lại để lấy hơi. "Và mấy mẫu đất cạnh con lạch đã bị ngập mùa thu này rồi. Bây giờ chỗ đó chỉ còn một đầm lầy thôi. Khu đất đó là nơi chúng tôi trồng phần lớn lương thực, bởi vì những cánh đồng khác là chỗ chăn cừu rồi."

Việc này làm cô lo lắng hơn bất cứ cái gì. Lương thực là ưu tiên số một - bất cứ là bạn ở đâu. "Tức là nếu tôi không cho thoát nước mấy mẫu đất đó, chúng ta sẽ không có thức ăn?"

"Đúng rồi đấy."

"Chẳng còn khu đất trống nào khác sao?"

"Không trừ phi cô tính những vườn hoa hồng đó," ông ta nói vẻ châm biếm, và mọi người cười khúc khích.

Cố không tỏ vẻ hoảng hốt như cô đang thực sự cảm thấy, Tori nói, "Tôi sẽ tính ra cách vào ngày mai."

"Thời gian là một sự phí phạm," một người đàn ông già nói giọng khàn khàn.

"Thời gian là một sự phí phạm," Tori lẩm bẩm bắt chước khi cô quay về nhà. Cô tìm nhà Huckabee.

"Tôi đã quyết định là tôi sẽ ở lại đây và tìm cách trả nợ. Thế nên, chúng ta có rất nhiều việc phải làm," cô bắt đầu, rồi bắt đầu giảng một hồi về những than phiền của dân làng.

Bộ đôi kia nhìn nhau vẻ ngượng nghịu, rồi Huckabee ho lên. "Nói trắng ra, chẳng có gì ở đây để làm nữa. Trừ phi cô có thể vay được tiền ở đâu đó. Và đơn giản là chẳng còn gì để thế chấp cả. Người chủ nợ vẫn cho ngài bá tước vay, nhưng giờ ông ấy qua đời rồi, sẽ chẳng còn khoản vay nào nữa."

"Nếu tôi thuyết phục họ thì sao?"

"Công ty tài West London, đấy là tên họ. Họ chặt chẽ hết mức có thể. Khoảng một năm trước, chúng tôi đã viết thư, xin họ kéo dài kỳ hạn, và ngay ngày hôm đó họ đã gửi thông báo yêu cầu trả nợ đúng hạn với đe dọa phong tỏa tài sản."

Trái tim cô chùng xuống.

"Bà Huckabee và tôi, ừm, chúng tôi muốn làm việc và cần phải theo đuổi công việc. Nhưng như tôi đã nói, chúng tôi sẽ kiếm cho cô một chỗ xinh xắn đâu đó trong phố. Cô sẽ sống ổn, nếu cô tiết kiệm."

Không có mảnh đất... Một cảm giác đắng ngắt chợt đến trong miệng. Tại sao cứ phải ngay cái lúc cô bắt đầu thấy được những tiềm năng của nơi này, cô lại buộc phải cảm thấy bất lực không thể níu kéo nó lại?

Cô hắng giọng và hỏi ông ta xem ông ta sẽ đi khi nào, nhưng rồi một ý nghĩ ngoan cố xuất hiện. Khi Tori mới đến đây, bà Huckabee đã cho Tori xem căn phòng của cô trên lầu nơi cha cô được sinh ra. Và cha của ông ấy, và cha của ông ấy. Và trong khi Tori đứng đó, cô bỗng có cái ý nghĩ rất lạ lùng. Con cái của tôi sẽ được sinh ra ở đây.

Nhíu mày, cô bỗng hỏi, "Ông Huckabee, thế nếu tôi có thể xoay được tiền để trả đợt thanh toán đầu tiên thì sao?"

Ông ta lắc đầu buồn bã. "Tôi nghĩ nó sẽ chỉ giúp chúng ta có thêm chút thời gian. Ngay cả vài người trong làng đã bắt đầu hỏi tôi khi nào thì Sutherland sẽ tiếp quản khu đất."

"Ông đã nói gì với họ?" Tori hỏi.

"Sự thật. Rằng tôi chẳng biết cái gì đang diễn ra. Có thể đó là cách tốt nhất. Cái nhà Sutherland đấy có cả đống tiền."

Ông bắt đầu nói tiếp, nhưng Tori ngắt lời. "Nghe tôi này. Anh ta sẽ không tiếp quản khu này. Chẳng ai sẽ lấy được khu này cả!" Ngay khi cô vừa nói ra, cô đã biết điều đó là sự thật. Cô sẽ chiến đấu.

Nơi đây là của riêng cô - những kỷ niệm về gia đình cô được dệt khắp. Cô thích những người ở đây. Người bạn tốt nhất của cô đang tươi tắn lên trên mảnh đất lạnh này...

"Nếu tôi có thể kiếm khoản tiền khá hơn thì sao? Ông cần bao nhiêu để có thể giúp chúng ta qua được giai đoạn này?"

Ông ta lưỡng lự, rồi có vẻ như đang nhẩm tính trong đầu. "Chúng ta phải giao được đợt len cho McClure, người thu mua len. Chúng ta sẽ cần một đống tiền chỉ để thu hoạch và chuyển nó đi."

Tiền. Cô hít một hơi thật sâu. "Giả sử tôi kiếm được?"

"Chúng ta sẽ phải thuê một đội cạo lông." Ông Huckabee nhướng mày. "Có thể - có thể sẽ được. Nếu chúng ta kiếm được tiền và giao kịp hàng đợt len năm nay, thì chúng ta có thể trả được những khoản nợ gấp hơn với West London. Chúng ta sẽ yên ổn được vài tháng, có thể là ba."

"Ông có thể tính xem chúng ta cần bao nhiêu không?"

"Vâng, nhưng sẽ rất khó để thực hiện tất cả những việc đó. Ngay cả nếu cô có thể kiếm được tiền."

"Huckabee, tôi sẽ lo chuyện tiền. Ông chỉ cần tính xem tôi cần phải kiếm bao nhiêu."

"Vâng, thưa cô!" ông cúi đầu chào trước khi vội vã quay ra văn phòng, rõ ràng rất hài lòng vì đã có việc gì đó ý nghĩa để làm.

Sau đó, khi Tori gặp Cammy trong phòng làm việc để giải thích kế hoạch của cô, Cammy nói, "Cho chị tham gia luôn. Chị có thể làm việc. Nhưng em sẽ kiếm tiền ở đâu đây?"

"Thực ra vẫn còn một số đồ đạc trong nhà - nhà Huckabee muốn giấu không cho ông nội biết sự thực về tình cảnh của ông, nên phòng ông hầu như không đổi. Vẫn còn mấy bức tranh." Cô đứng dậy khỏi cái ghế da đã sờn của ông và bước tới một cái két, lôi ra một cái hộp chứa những cái hộp và cuộn vải. "Và một số đồ trang sức của bà nội mà ông không thể chịu đựng nổi nếu bán đi." Khi Cammy đến bên cô, cô mở một cái túi nữ trang bằng nhung, để lộ ra những viên đá lấp lánh sắp xếp theo một cách rất cổ điển. "Và em cũng có một tài sản nữa."

Cô nghĩ về chiếc nhẫn được cất kỹ trong một ngăn kéo trong phòng cô.

Cammy há hốc miêng. "Em không thể," chị bật ra. "Chắc chắn em sẽ không."

"Em sẽ không làm sao? Làm cái việc chắc chắn phải làm? Nếu chiếc nhẫn đó đồng nghĩa với thức ăn cho chúng ta vào một trong những ngày đầu tiên đó, liệu chị có hy sinh nó không đây?"

Sau vài giây, Cammy gật đầu. "Nhưng lần này không như thế."

"Nó có giống!" Tori kiên quyết.

"Em có thể viết cho Sutherland. Anh ta sẽ không muốn chuyện này xảy ra với em."

"Thế tại sao anh ta không ở đây, để chắc chắn chúng ta vẫn ổn? Bởi vì anh ta không quan tâm. Cách duy nhất mà anh ta trở lại đây là để tiếp quản gia trang. Chị biết anh ta muốn nó thế nào mà. Tại sao anh ta lại từ bỏ nó khi mà nó đã nằm trong tay anh ta chứ?"

"Có thể vì anh ta làm thế vì anh ta yêu em."

Cô cuộn món nữ trang lại trong miếng vải. "Anh ta đã nói rất ngắn gọn và rõ ràng là anh ta không, trong lần cuối cùng em gặp anh ta, nhưng anh ta đã nói rằng chuyện đó đã kết thúc và sẽ chẳng có cơ hội thứ hai nào nữa."

"Gia đình anh ta thì sao?"

"Họ sẽ giúp chúng ta, em không hề nghi ngờ điều đó. Nhưng họ sẽ nói cho Grant biết. Em không muốn anh ta trở lại đây cho đến khi em có thể đủ sức chiến đấu ra trò. Đã có một hợp đồng được ký, Cammy."

"Ừm, chúng ta chỉ chưa nghĩ thật kỹ về chuyện đó thôi. Phải có cách nào đó để em sống được mà không có nơi này - "

"London làm em phát sợ, nhưng em có thể chịu được nó bởi vì em biết em sẽ rời đi sớm. Cái ý nghĩ bị mắc kẹt trong một thành phố, ngay cả chỉ lớn bằng một phần ba London thôi..." Tori rùng mình. "Em phải thành công vụ này. Em đã bị dồn vào chân tường giống như lúc trên đảo rồi. Nếu chị xem xét nó theo cách đó, mọi chuyện trở nên thật rõ ràng. Em thấy tiềm năng trong tất cả mọi thứ. Em phải làm việc này." Cô vuốt ve những miếng nằng nặng trong cuộn vải. "Em sẽ cho Huckabee đi London ngày mai với tất cả những gì em có."

Đôi mắt Cammy trở nên ướt. "Ôi, Tori, em có thể làm được không?"

"Vâng. Đây là nghĩa vụ của em." Cô nghĩ về nó lòng nặng trĩu, nhưng cô sẽ chấp nhận nó với tất cả quyết tâm. "Em phải làm được."

Khi người khách đầu tiên gõ cánh cửa trước, Cammy vội ra trả lời, nhưng Tori đã nhanh hơn. "Để em đoán xem nào," cô gọi với vào trong tiền sảnh, "một tin mới về cái bơm hỏng, hoặc một ít hạt giống đã thối, hoặc là mấy ông già tám mươi tuổi đang phát cuồng -" Cô mở cửa và thấy một người đàn ông họ không quen. "Vâng?"

Cammy nhìn chằm chằm người lạ mặt, nhìn người đàn ông cao sáu feet mạnh mẽ đang ở ngay đó, như thể lấp kín cả khung cửa. Tóc muối tiêu, đôi mắt màu xám gợi cảm. Anh ta có thể đọ với vẻ đẹp trai của Grant.

Anh ta giải thích rằng anh ta là Stephen Winfied, người hàng xóm ở phía bắc. "Tôi rất tiếc đã lỡ đám tang của ông cô. Tôi đã đi vắng."

Winfied? Anh ta chắc hẳn là vị nam tước mà nhà Huckabee đã nói rất tốt. Cammy nghiêng người lại gần hơn để nghe giọng anh ta, trầm và vang...

"Tôi mang một số đồ dự trữ từ bên khu đất của tôi sang."

Cuộc nói chuyện đúng là thứ lạ lùng nhất Cammy có thể nhớ, Tori cư xử như thể đây chỉ là một người đàn ông bình thường, sử dụng giọng điệu và từ ngữ cô có thể dùng với Huckabee. Cammy trầm trồ, biết rằng bản thân cô sẽ chỉ có thể bập bẹ nhát gừng nếu anh ta nhìn xuống cô. Không, những từ ngữ thực sự phát ra từ môi Tori: "Chúng tôi không cần lòng thương của ông. Chúng tôi ổn."

Lông mày anh nhăn lại. "Tôi sẽ hy vọng gia trang của cô sẽ giúp tôi khi tôi cần."

Em sẽ giúp, đầu óc Cammy như kêu lên.

Như thể anh ta nghe thấy cô, anh quay về phía cô. Mắt anh mở lớn, rồi nhìn chăm chú vào mắt cô.

"Tôi có giúp ông hay không cũng không quan trọng," Tori trả lời. "Chúng tôi không cần sự trợ giúp của ông lúc này."

Anh ta mở miệng định nói, rồi lại ngậm lại, có vẻ không biết phải nói gì. Cuối cùng, bằng một giọng thấp, anh ta nói, "Dù sao, tôi cũng sẽ trở lại." Anh ta không nhìn Tori khi nói câu đó, mắt vẫn không rời khỏi Cammy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.