Khu chuồng cừu mới đã được được hoàn tất chỉ vài tuần trước khi đội thợ cạo lông tới. Mùa xuân đã nở ra dưới những vùng đất trũng, và Tori và Grant gần như không có thời gian để thở trước khi len bay lên.
Việc cạo lông vừa mới chỉ hoàn thành đúng hôm nay, và cả làng ăn mừng như họ vẫn làm hàng năm vào thời gian này. Vụ mùa này, cùng với bia, có nhiều thành viên của các gia đinh, những người đã nghe về đám cưới nhà Sutherland và việc đồng sở hữu khu gia trang, cuối cùng cũng trở về nhà.
Tori và Grant tham gia cùng với mọi người trong lễ hội, nhưng sau một ngày dài như thế, họ quyết định trở về nhà.
Nhà. Thật là một từ đáng yêu. Và gia trang đã trở thành một nơi đáng yêu, đặc biệt khi Grant khăng khăng đổ tiền vào đó. Nếu cô mỉm cười với cái gì đó đã được sửa sang, hoặc đẹp, hoặc mới được lắp thêm, anh lại cố gắng gấp đôi. Khi cô muốn anh không dùng nhiều tiền quá như thế, anh lại đùa, "Chúng ta đã tiết kiệm được khối vì mình không phải xây một tòa nhà cho Camellia."
Không, đúng thế. Camellia đang sống với ngài nam tước cách đây có vài con dốc tại khu điền trang của riêng họ. Hai người chẳng vội vàng làm tăng dân số chỗ đó với những đứa nhóc, thay vào đó họ cưỡi ngựa mỗi ngày qua vùng đồng quê.
Đến gần gia trang, Tori và Grant lên đến ngọn đồi cuối cùng và dừng lại để ngắm khung cảnh trước mặt họ. Anh ôm cô phía trước khi họ ngắm nhìn ra thung lũng. Những ánh sáng lung linh đằng xa, và họ vẫn có thể nghe tiếng chè chén vui vẻ và tiếng nhạc bay xuyên qua vùng đất thấp. Sự hài lòng tràn ngập trong lòng cô. Sau khi cho cừu đẻ, họ sẽ ra bờ biển, nơi Grant đã mua cho cô một căn nhà nhỏ ngay trên bãi biển, gần nơi gia đình anh đã ở khi anh còn nhỏ. Cô không thể đợi để thấy nó, và vô cùng tò mò tại sao ai cũng cười khúc khích khi cô nói đến từ căn nhà nhỏ hoặc băn khoăn không biết nó có xinh xắn không.
Cô thở dài. Sự mất tích của Ian là bóng tối duy nhất trong hạnh phúc của họ.
Đọc được suy nghĩ của cô, Grant nói, "Cuộc phiêu lưu này có thể sẽ tốt cho cậu ấy."
Cô dụi người sâu hơn vào ngực anh. Thực ra, họ mới nhận được tin rằng Ian không chỉ đã trốn thoát khỏi những kẻ bắt cóc, anh còn mở đầu cuộc bạo loạn và chiếm được con tàu của chúng, giương buồm đến đâu đó không ai biết. Có tin đồn về một tên quỷ cướp biển mặt sẹo, tóc đen với trái tim cũng đen, đang làm mưa làm gió vùng Biển Nam, nhưng Tori kiên quyết không tin rằng cái thời điểm hắn ta hoành hành và Ian trốn thoát có gì đó nhiều hơn là sự ngẫu nhiên đơn thuần.
"Ian luôn sống sót được, và bởi vì những người chạy việc đã có những đầu mối chắc chắn, chúng ta sẽ tìm thấy cậu ấy sớm thôi."
"Em biết," cô thở dài. "Anh đã tìm thấy em."
Grant dụi mặt vào cổ cô và cười bên làn da cô khi cô run lên vì sung sướng. "Thế nên đừng có lo, em yêu." Anh nhẹ nhàng đặt bàn tay lên cái bụng mới hơi tròn tròn của cô. "Lo lắng không tốt cho em bé đâu."