Chiều tối hôm đó, Brenna gõ cửa phòng Mia. Không thấy đáp lại, cô gõ mạnh hơn, rồi đập ầm ầm lên cánh cửa gỗ. Cuối cùng Mia cũng ra mở cửa, cười toe toét. Cô em gái út của cô đang đeo tai nghe và nhảy theo cái điệu nhạc có tiếng trống thình thình mà chỉ có nó mới nghe được. Mặc áo ba lỗ, quần sooc, không trang điểm, trông con bé chỉ khoảng mười lăm.
“Em làm chị sợ đấy,” Brenna nói, đi vào trong phòng. Mia tắt máy nghe nhạc và đặt đôi tai nghe lên bàn.
“Chị chỉ ghen tị vì em biết nhảy thôi.” Cô chứng mình bằng cách đi lại hai bước nhảy, gồm có màn chuyển động rất nhanh như chớp của đôi chân và cả múa may của hai cánh tay nữa.
“Chị thì nghĩ trông em cứ như đang lên cơn ý.”
Mia lè lưỡi rồi nằm xuống cái giường còn chưa được dọp dẹp. Như thông lệ, phòng của con bé cứ như mới trải qua một thảm họa. Sách chất thành ba chồng dầy cộp trên cái bàn ở góc phòng. Hàng chồng quần áo phủ khắp giường, trên mặt tủ, và cả trên cái ghế duy nhất trong phòng, còn mấy hộp đĩa CD để mở thì rải khắp sàn nhà thành hình giống cái khung cho trò chơi nhảy lò cò của bọn trẻ con vậy.
Brenna nhặt lên hai cái áo con, một cái váy, ba cái áo sơ mi đang để trên ghế và ném chúng về chỗ cô em mình.
“Chị đã đến phòng của em ở ký túc xá rồi. Em cũng giữ nó được tương đối gọn gàng. Sao mà em lại sống như một con vật hoang dã ở nhà thế này?”
“Em đang quay trở vể thời tiền sử mà lại.” Mia ôm lấy một cái gối trước ngực. “Khi em đi học thì em là một đứa trưởng thành, nhưng còn ở nhà, không hiểu sao em thấy mình cứ như được làm một cô bé mười hai tuổi vậy.”
Brenna có thể nghĩ ra vài câu bình luận hài hước và chanh chua nữa đế vào cái câu đó của Mia, nhưng mà cô đến đây là để nhờ vả con bé. Cô giơ cuốn nhật ký ra.
“Cái gì đấy?” Mia hỏi.
“Nhật ký của Sophia Giovanni. Nic đã cố dịch nó, nhưng mà tiếng Ý của anh ấy cũng tệ ngang với của chị. Chị nghĩ có thể để em xem qua nó. Không cần vội đâu.”
Mia cầm lấy cuốn sổ từ tay cô, cẩn thận lật vài trang, và bắt đầu đọc. “Có những khi, tôi đi ra bờ biển và để sóng táp vào mặt mình. Tôi tưởng tượng mình đang đi trên thuyền, và nó sẽ đưa tôi đi đến nơi tận cùng của thế giới.”
Brenna nhìn cô em chằm chằm. “Em đang đùa đấy à?”
Mia ngẩng đầu lên. “Sao cơ? Rằng bà ấy đã thực sự viết như thế, hay là em có thể dịch được?”
“Cả hai.” Cô thở dài. “Mà chả sao. Cứ lúc nào em muốn khẳng định khả năng ngoại ngữ của em ghê gớm đến mức nào, chị sẽ tự nhắc mình rằng chị còn biết biết làm rượu giỏi hơn cơ.”
Mia cười rúc rích. “Ồ, phải rồi. Vì em khiến chị phải ghen tị mà lại.”
“Không hẳn là ghen tị đâu.” Đôi khi, Mia giỏi đến phát sợ thật. Nhưng cô sẽ không chia sẻ suy nghĩ đó cho cô em út của mình biết đâu.
Mia đặt cuốn nhật ký lên trên giường và ngồi khoanh chân lại. “Okay, vậy là em có thể rất cừ trong chuyện ngoại ngữ, nhưng em lại luôn bị lỡ mất những chuyện vui thú vị. Như là chuyện của chị với Nic ấy. Khi anh ấy hai mươi, em mói có bảy, hay tám tuổi. Chả làm sao để anh ấy để ý đến em được.”
“Nhưng hồi em bảy hay tám tuổi thì em đã biết để ý gì đến bọn con trai đâu.”
“Ừ. Nhưng bây giờ thì có.” Cô thở dài rất kịch tính. “Vậy là, em đang ở đây, một phụ nữ đang ở thời kỳ chớm nở của mình, và Nic thì chỉ quan tâm đến chị thôi.”
Brenna không biết nên phản ứng lại với vế nào trước nữa. Với cái ‘một phụ nữ đang ở thời kỳ chớm nở’ của Mia hay là cái câu quả quyết của con bé, rằng Nic chỉ chú ý đến cô thôi. Giá mà được như vậy. Anh chỉ...
Brenna không biết anh ra sao nữa, mà như thế hóa ra lại là tốt nhất.
“Bọn chị chỉ có mối quan hệ công việc thôi,” cô nói thật nghiêm túc.
Mia lắc đầu. “Không thể nào. Có thể lúc ban đầu, khi chị mới vay tiền anh ấy, nó chỉ có vậy, nhưng chị đã đưa anh ấy đến bữa tiệc đính hôn. Đó không phải là điều chị sẽ làm với một đối tác làm ăn.”
“Thì tại anh ấy muốn được mời đến mà.”
“Tại sao?”
Brenna nhún vai. Cô có cảm giác ý muốn đó của anh có liên quan gì đó đến quá khứ của họ, nhưng cô sẽ không nói ra vậy đâu.
“Có thể chỉ bởi chị muốn trả đũa Nội Lorenzo thôi, vì đã làm cuộc sống của chị như địa ngục, và vì nội định để lại nhà máy cho anh Joe.”
Mia bặm môi lại. “Em ước gì em có thể làm được điều gì đó về chuyện ấy. Chị biết đấy, kiểu như nói chuyện với Nội.”
“Em sẽ chỉ phí lời thôi, nhưng chị cảm kích vì ý tưởng đó lắm.”
“Có lẽ chúng ta nên bắt cóc Joe. Nếu anh ấy không trở về đơn vị hay là cái nơi đóng quân của anh ấy, họ sẽ cử vài anh chàng đến giải cứu. Vậy là cả hai chúng ta đều thắng. Nội Lorenzo sẽ nghĩ là Joe lặn mất rồi và tước quyền thừa kế của anh ấy, và em sẽ có cơ hội để gặp mấy anh chàng dễ thương đó.”
Brenna phá ra cười. “Chị thích kế hoạch này đấy. Lên chi tiết đi.”
Mia ngã xuống giường. “Được thôi. Thế có được không nếu ta đánh tiếng cho đơn vị của anh ấy, là ta muốn chỉ những anh chàng độc thân và thực sự hấp dẫn mới được tham gia vào đội giải cứu?”
“Từ lúc em chia tay David, lúc nào em cũng chỉ nghĩ đến chuyện hẹn hò thôi. Tại sao vậy? Chị nghĩ là hồi ở D.C em đã hẹn hò đủ rồi chứ.”
“Em có, và nó chỉ là gia vị thêm vào cho mấy chuyện đụng chạm kiểu của mấy cô nhóc - cậu nhóc thôi. Vậy nên em mới theo đuổi chuyện với những anh bạn của Joe, nhưng anh ấy chả chịu hợp tác gì cả.”
“Ai không chịu hợp tác?”
Cả hai quay lại và thấy người đàn ông vừa hỏi câu đấy đang đứng trên ngưỡng cửa. Anh nhìn khắp lượt căn phòng của Mia.
“Cái chỗ này bừa bộn khiếp.”
Mia ngồi dậy. “Em biết. Nó là một phần nét duyên dáng quyến rũ của em đấy.”
“Em có cái đầu thật vô tổ chức.”
“Có thể. Nhưng em vẫn quá đáng yêu để có thể ca ngợi được bằng lời.”
“Anh có thể nghĩ ra được vài từ để nói đấy.” Anh nhìn sang Brenna. “Xin chào.”
“Xin chào.”
“Ổn chứ?” anh hỏi.
“Chắc rồi.”
Nếu hôm Joe mới đến, tình cảm trong cô vẫn còn rất mâu thuẫn, thì giờ, sau mấy hôm, nó chỉ càng mâu thuẫn thêm. Mặt logic trong cô bảo là đó không hề là lỗi của Joe. Oh, chắc rồi, anh có thể làm một anh chàng vĩ đại lắm chứ, từ chối khoản thừa kế được chào mời có giá trị đến ngoài sức tưởng tượng của anh. Nhưng anh mà làm vậy thì có mà điên. Chuyện anh thắng trong cái trò thừa kế may rủi này chỉ đơn giản là vận may của anh và vận hạn cho cô thôi.
Nên cô không thể nào oán giận anh được, hay là thực sự muốn bắt cóc anh. Nhưng lại có phần nào đó trong cô muốn làm được thế.
“Ngồi đi,” Mia nói, vỗ vỗ lên đệm.
Anh đi đến cái giường và ôm lên một lô quần áo, quẳng chúng nên mặt tủ rồi ngồi xuống đệm, cố sao để ngồi cách Mia càng xa càng tốt.
“Chúng em đang nói đến chuyện hẹn hò, em đang thực sự rất rất cần một mối quan hệ vô nghĩa,” Mia bảo anh.
“Đi câu ở chỗ khác đi,” anh nói.
Cô chau mày. “Đó có phải là một câu bóng gió về chuyện em không được hẹn hò với các anh bạn của anh không?”
“Yeah.”
“Em không nghĩ anh lại quân tử và ra dáng làm anh quá mức thế này.” Cô liếc sang Brenna. “Anh ấy có như thế này lúc chị mới gặp anh ấy không?”
“Chị không nghĩ là chị đã tra tấn anh ấy nhiều được như em đang làm bây giờ.”
Mia quay trở lại với Joe. “Nếu anh đang cố để bảo vệ em, thì thật ngọt ngào quá, nhưng em không phải là một trinh nữ đâu. Em không còn cũng khá lâu rồi.”
Jo rúm người lại. “Thực sự anh không muốn biết về chuyện đó đâu.”
Brenna cười toe trước sự bất an của anh. “Trong cuộc đấu tranh con gái đấu lại con trai, anh ở vào phe thiểu số mất rồi.”
“Anh biết rồi.”
“Thôi than phiền đi. Có thế nào thì anh vẫn yêu quý bọn em mà,” Mia nói.
Brenna không chắc lắm. “Chúng mình vẫn còn chưa thân thuộc nhiều lắm,” cô nói. “Với một gia đình bình thường thì có lẽ sẽ sớm ổn thỏa, nhưng em không chắc lắm làm cách nào để một người có thể sớm quen được với cả một thị tộc kiểu Marcelli.”
“Từ từ thôi,” Joe thừa nhận. “Hồi mình mới gặp, em đã kể với anh về tất cả mọi người, nhưng anh không chắc lắm là lúc đó anh đã thực sự tin có đông người đến thế cùng sống trong một nhà.”
Anh ngả người về phía trước, để hai tay lên đùi. “Anh không nhớ bố mẹ anh nói anh là con nuôi khi nào. Chỉ là anh lúc nào cũng biết rõ điều đó. Cho đến khi họ qua đời, anh cũng chưa bao giờ nghĩ nhiều đến bố mẹ đẻ của mình. Hồi đó anh chỉ đoán Colleen đã cho anh đi bởi bà không muốn có anh.”
Brenna vươn tay ra chạm vào anh. “Hoàn toàn không phải như vậy đâu. Mẹ và Bố khi đó còn quá trẻ để có thể làm bố mẹ. Họ không có nhiều lựa chọn. Bây giờ thì khác rồi, chứ ba mươi năm trước, không có nhiều ông bố bà mẹ mười-sáu-tuổi-đầu có đủ khả năng để giữ con mình lại và tự nuôi nấng chúng đâu.”
Anh gật đầu.
“Em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện nó khó khăn với anh đến mức nào khi biết được mình có một gia đình mà anh chưa bao giờ biết cả. Chắc anh phải thấy bối rối lắm.”
Anh nhìn cô. “Anh là một lính SEAL. Anh không có cảm giác.”
Brenna mỉm cười. Anh ngẩng lên, chạm phải ánh mắt cô, và nháy mắt. Mia hích một cú vào tay anh.
Joe nhìn quanh, giả bộ lúng túng. “Ở đây có ruồi phải không? Anh nghĩ vừa mới có một con nó đậu lên tay anh.” Anh chạm vào chỗ cô vừa huých anh. “Huh. Anh đoán chắc không phải.”
Mia xô anh. Anh chả lay chuyển tí gì. Cô thở hắt ra, rồi lại dựa đầu lên vai anh.
“Ít ra anh cũng phải yêu quý bọn em một ít chứ,” cô nói.
“Hơi nhiều hơn những người khác.”
Cô đảo đảo mắt. “Dù anh có giả bộ hay không, em vẫn vui lắm vì anh đã đến đây thăm bọn em. Tất cả chúng em đều muốn được quen với anh. Dù là anh không hợp tác lắm.”
“Thử xem.” Cái miệng cong cong của cô giãn ra thành một đường thẳng. “Anh biết mà, có anh ở cùng thì sẽ tuyệt lắm. Nếu Mẹ có thể giữ anh lại thì mọi thứ đã khác lắm rồi. Đằng nào rồi cuối cùng bố mẹ vẫn lấy nhau, nên nếu họ cưới luôn từ hồi đấy, có phải anh đã là con cả rồi không. Anh có thích thế không?”
“Anh không biết nữa,” Joe thừa nhận. “Bố mẹ anh không phải là Marco và Colleen, và anh không thể tưởng tượng đến chuyện thay đổi điều đó được. Nếu anh mà được nuôi nấng ở đây...” anh nhún vai.
Brenna hiểu sự mâu thuẫn trong anh khi phải cân nhắc giữa những lựa chọn cuộc sống đó. Nếu có anh ở đây, nếu cô được biết anh từ nhỏ, thế giới quan của cô hẳn đã khác hoàn toàn. Anh sẽ là người thừa kế chính thức. Cô tin chắc, khi đó, niềm say mê của cô với rượu vang sẽ vẫn còn nguyên, nhưng còn áp lực gia đình, cô không chắc lắm. Nếu có Joe ở đây, liệu cô có sẵn sàng hơn để chấp nhận cơ hội hồi xưa đó với Nic không? Nếu có Joe là người thừa kế ngay từ đầu, cô có sẵn sàng hơn để mạo hiểm với sự phản đối của gia đình cô không?
“Nếu anh được nuôi nấng ở đây từ nhỏ, chắc em sẽ chả bao giờ được sinh ra trên đời này đâu,” Mia tuyên bố chắc nịch.
Brenna lắc đầu. “Không phải thế đâu.”
Miệng Mia chu lại. “Chắc chắn là thế mà. Em không sao đâu. Tất cả chúng mình đều biết bác sĩ đã bảo mẹ không nên cố có thêm bất cứ đứa con nào nữa sau khi chị và Francesca ra đời. Nhưng rồi mẹ vẫn mạo hiểm với sức khỏe của mình một lần nữa để sinh được một đứa con trai. Nếu mà có anh Joe ở đây, sẽ không có chuyện đó nữa.”
Brenna không thể tưởng tượng được cuộc sống của cô, lớn lên mà không có Mia, cô cũng không muốn tưởng tượng đến chuyện đó.
“Lorenzo vẫn còn câu nệ chuyện trai gái quá,” Joe lẩm bẩm.
“Đó là học thuyết của Brenna đấy,” Mia nói hớn hở. “Cơ nghiệp của gia đình là làm rượu vang, chứ không phải chuyện sinh đẻ, nên có dương v*t mới ra vấn đề.”
Brenna rụt người lại. “Chính xác thì chị đâu có phát biểu như thế.”
“Thì cũng gần gần thế.”
Joe giật giật tóc Mia. “Em đúng là một cái nhọt ở mông đấy, nhóc con.”
“Còn anh thì ngưỡng mộ em.”
“Có thể.”
Joe nhìn Brenna. “Về mấy chuyện nhà máy rượu...” anh mở lời.
Cô lắc đầu ngắt lời anh. “Mình không phải nói về chuyện đó đâu. Cái gì đã xảy ra thì cũng xảy ra rồi. Nếu Nội Lorenzo không để lại cho anh, thì nội cũng sẽ bán nó đi thôi. Em không thể...” Cô nuốt vào. “Em phải thực hiện những kế hoạch của riêng mình.” Mà cô đã làm rồi đấy thôi. Tất nhiên là giờ cô thấy đau lắm, nhưng rồi cô sẽ ổn.
“Mọi người đều nói em làm việc cừ lắm mà.”
Brenna cảm kích vì lời khen ngợi ấy. “Chẳng có nghĩa lý gì nhiều lắm đâu. Anh vẫn là con trai cả mà, Joe.”
“Anh không biết là anh lại đang chen vào giữa chuyện của mọi người,” anh nói.
“Đó là gia đình mà. Đầy yêu thương nhưng cũng lộn xộn.”
Mia bĩu môi giận dỗi. “Xin lỗi, nhưng em vẫn còn đang ở trong phòng mà. Em muốn mọi người nói chuyện về em đây này.”
“Không đời nào,” Joe nói. “Em thì chỉ thích thú mỗi chuyện hẹn hò với những anh chàng không thích hợp thôi.”
“Mà thật lòng, em nghĩ nó quan tâm đến tình dục nhiều hơn,” Brenna mau mắn nói.
Joe rúm người lại lần nữa. “Hai đứa sao vậy nhỉ?”
Brenna nhướng mày lên. “Chả sao cả. Chúng em chỉ là những phụ nữ khỏe mạnh, bình thường, đang đi tìm kiếm tình yêu thôi mà.” Cô nghiêng người về phía anh. “Em đoán là cũng đến lúc em nên nói cho anh biết em cũng không còn là trinh nữ nữa?”
Anh đứng dậy. “Anh thật không hợp với cái chỗ này chút nào.”
Mia giơ bàn tay về phía chị gái mình. Brenna đập bàn tay mình vào đấy theo kiểu đập tay ăn mừng. Joe rên lên.
Anh được cứu thoát bởi tiếng gọi của Nội Tessa từ dưới tầng, bảo họ đến giờ ăn tối rồi, và phải nhớ rửa sạch tay trước khi xuống bàn ăn đấy.
Joe đi về phía cửa. “Tối nào cũng như vậy,” anh càu nhàu. “Tại sao chúng ta không thể ăn riêng rẽ mỗi người một nơi, như một gia đình bình thường chứ?”
* * *
Brenna là người đến nhà hàng muộn nhất. Cô thấy ba người chị và em gái của mình đã ngồi ở một cái bàn ngoài trời, dưới bóng phủ của một cái ô ngoại cỡ. Công việc ở Marcelli Wines và xưởng rượu của cô đã khiến cô phải chạy đi chạy lại đến mười bốn lần trong ngày hôm nay. Đề nghị của Mia, rằng cô phải ăn bữa trưa cùng cả mấy chị em chả thuận tiện chút nào cho cô cả, nhưng, ngay khi cô đi đến chỗ bàn ăn, cô thấy mình đang mỉm cười. Cô không nhớ nổi lần cuối cùng cả bốn chị em có cơ hội được làm gì đó cùng nhau là bao giờ nữa.
“Chị đây rồi,” Francesca nói, kéo cái ghế trống bên cạnh cô ra. “Giờ chị đến nơi rồi, bọn em sẽ dừng việc nói chuyện về chị lại.”
“Tại sao chứ?” Mia hỏi, nháy mắt. “Em thấy còn hay hơn rất nhiều khi ta nói về một ai đó ngay trước mặt họ. Khi đó chị sẽ thu được phản ứng đấy.”
“Nó đang thử chọc thần kinh của tất cả mọi người hay chỉ của mỗi em vậy?” Brenna hỏi.
Katie đưa cho cô cuốn menu. “Nó vẫn gây rắc rối cho tất cả chúng ta mà. Chị có cần phải hỏi ‘mọi chuyện thế nào’ không?”
Brenna cầm lấy menu và lắc đầu. “Không cần.”
“Vậy thì chị không hỏi nữa.”
Người bồi bàn đi đến. Anh ta mới khoảng ngoài hai mươi, có làn da rám nắng của một vận động viên lướt sóng. “Các quý cô đã quyết định được chưa?”
Brenna liếc qua cái menu rồi gật đầu. Katie gọi trước tiên. Họ đều gọi salad và trà đá. Mia gọi thịt rán. Khi anh chàng đó đã viết xong hết và rời đi, Mia ngồi thẳng lại trên ghế và hắng giọng.
“Hẳn là các chị đều thắc mắc sao em lại tổ chức cuộc họp này,” cô nói.
Brenna nghĩ con bé đang đùa, nhưng khi cô nhìn sang Mia, cô thấy cô em út của mình đang rất nghiêm túc.
“Có chuyện gì đây?” Katie hỏi.
“Không có gì đặc biệt cả,” Mia nói. “Chỉ là mọi chuyện trong nhà mình đang thay đổi. Dạo gần đây em đã cảm thấy không thoải mái lắm, và em đã cố để tìm hiểu xem nó bắt đầu từ đâu. Có thể nó là do vụ hủy hôn của em hay vụ chia tay của Brenna. Đột nhiên những gì đang là thân thuộc không còn như vậy nữa. Katie, chị và Francesca sắp cưới. Brenna đang gây dựng xưởng rượu của riêng chị ấy. Và em thì trưởng thành lên.”
“Chúng ta có thể biểu quyết cho cái câu cuối cùng không?” Francesca hỏi.
Mia cười. “Không đâu.” Vẻ hài hước của cô lại biến mất. “Em muốn tất cả chúng mình tụ họp lại một lần nữa, trước khi mọi thứ đổi khác hoàn toàn.”
Brenna thấy họng cô thắt lại. “Ý tưởng hay lắm, nhóc con.”
“Cám ơn.”
Cả Francesca và Katie đều gật đầu.
Mia rỉa rót thêm. “Các chị cứ nói mãi em thông minh đến mức nào, nhưng rồi chẳng ai thèm để ý đến những gì em nói cả. Em đã có đến hàng đống kế hoạch sáng giá mà mấy chị toàn gạt đi thôi.”
Người bồi bàn đến, mang theo đồ uống của họ. Khi anh ta đi rồi, Katie cầm cốc của cô lên.
“Chị thấy rắc rối lại đang đến rồi đây,” cô cảnh báo.
Mia lờ cô đi. “Đúng thế mà. Thế cái lần em muốn mua cho Ngoại M thẻ hội viên Câu lạc bộ hẹn hò nhân dịp sinh nhật Ngoại đó? Cà ba người chả ai chịu nghe em cả, nhưng nhìn thử xem. Giờ ngoại đang hẹn hò với ông Gabriel và đang thực sự rất hạnh phúc.”
“Nhưng ông bà có gặp nhau ở Câu lạc bộ Hẹn hò đâu,” Francesca nói.
“Không, nhưng có thể ngoại sẽ gặp được người khác. Ý em là...”
Brenna bật cười. “Bọn chị đều rõ ý em là gì rồi, và bọn chị không nghĩ vậy đâu.”
Mia cau mày. “Các chị lúc nào cũng thế. Lúc nào cũng là ba người chống lại em. Mọi người hợp sức lại với nhau chỉ bởi vì em trẻ hơn ba người quá nhiều.”
“Không phải thế,” Francesca nói.
Brenna không nghĩ vậy. Bởi thường đúng là như vậy mà. Có một khoảng cách đến mười tuổi giữa Mia và Katie, và chín tuổi giữa Mia với cô và Francesca.
Brenna vỗ vào vai em. “Bọn chị vẫn yêu em.”
“Em biết, nhưng đôi khi, em cứ như đứa đứng ngoài cuộc ý.” Rồi cô tươi tình hẳn lên. “Tin tốt là em sẽ vẫn còn rất cool khi cả ba người đều đã già.”
“Nó khoái chí thế chứ,” Katie lẩm bẩm.
Mia cầm cốc lên. “Dù sao, đó là lý do em muốn các chị đến đây. Để mình có thể tụ họp lại với nhau.”
Brenna quay sang nhìn Francesca. “Không phải là ý tưởng tồi đối với một cô nhóc.”
Francesca gật đầu.
Katie trông ít tin tưởng hơn.
Mia thở dài. “Sao đấy?” cô hỏi. “Chị lại đang có cái nhìn giống kiểu của Mẹ rồi đấy.”
Katie nhún vai. “Chị chỉ đang tự hỏi em có thực sự ổn không. Em có còn hối tiếc chút nào vì đã hủy hôn không?”
Mia đặt cốc xuống. “Không. David và em thực sự rất hợp nhau, nhưng chúng em chỉ mới nghĩ được đến chuyện có một mối quan hệ, chứ chưa phải sự thực nghĩ được kết hôn nghĩa là thế nào. Em thì còn phụ thuộc nhiều vào gia đình, còn anh ấy thì chỉ muốn được sống theo thế giới của riêng anh ấy. Chúng em làm bạn với nhau, vậy ổn hơn.”
Anh chàng bồi bàn xuất hiện với một giỏ bánh mỳ. Mia cầm lấy và rút ra một miếng, rồi chuyển tất cả lại cho Brenna.
“Em sẽ thừa nhận là em có nhớ phần sex,” cô nói, cắt lấy một miếng bơ.
“Cái đó thì dễ hiểu rồi,” Katie nói.
Francesca nhìn sang Brenna. “Có phải đó là Quý-cô-Tôi-Chỉ-Muốn-Sex-Đi-Kèm-Sự-Lãng-Mạn nói không đấy?”
Brenna phá ra cười. “Hiển nhiên là chuyện đó với Zach phải rất tốt đẹp rồi, nên giờ chị ấy mới có thể thấu hiểu vậy chứ.”
“Lúc nào chị cũng có thể thấu hiểu hết,” Katie láu lỉnh bảo lại họ.
“Ừm, phiền phức đây,” Brenna nói. Cô quay sang Mia. “Chị đoán là giờ chị và em là hai kẻ duy nhất chả có được chút nào cả. Thật bất bình quá.”
“Em cũng vậy,” Mia càu nhàu. “Khi nào em quay lại trường, em sẽ kiếm ngay lấy một anh bồ.”
“Cẩn thận đấy,” Katie nói. “Nếu em vẫn có ý định thống trị cả thế giới, em cần phải cân nhắc đến chuyện sống độc thân chứ.”
“Em biết.” Mia thở dài. “Nhưng sống độc thân với cả tình dục đâu có phải là một đâu.”
Francesca uống một ngụm trà. “Chị thế nào rồi, Brenna? Vừa làm việc ở Marcelli vừa bắt đầu xưởng rượu của riêng chị đã đủ căng thẳng lắm rồi. Nhưng giờ, lại còn có anh Joe nữa..., chị có sao không?”
Brenna không ngạc nhiên khi em gái cô nhắc đến đề tài đó. Giá như chỉ nói về nó thôi mà có thể giúp mọi chuyện sáng sủa hơn.
“Chị quý anh ấy,” cô nói chậm rãi. “Và chị ghét việc Nội Lorenzo sẽ để lại tất cả cho anh ấy. Nên, dù chị rất vui khi anh Joe đến đây, chị không thể nào ngăn được chuyện đôi khi chị ước sao anh ấy không xuất hiện. Tồi quá, phải không?”
“Không đâu,” Katie nói. “Chuyện đó hoàn toàn dễ hiểu mà.”
Francesca chạm vào tay cô. “Sao chị không thử pha trộn tất cả các cảm giác với nhau?”
“Chị đã quá can đảm với chuyện này còn gì,” Mia nói. “Nếu em mà là chị, em sẽ thực sự nghiêm túc nghĩ đến kế hoạch bắt cóc đấy.”
“Nó là cái gì thế?” Katie hỏi.
Mia thuật lại cho họ nghe về cái ý tưởng làm Joe biến mất của cô.
“Chúng ta sẽ bỏ qua cả chuyện anh ấy là một lính chuyên nghiệp được đào tạo bài bản nữa,” Brenna lẩm bẩm. “Chị ngờ là cả bốn chúng ta cũng khó lòng mà vây nổi anh ấy lắm.”
“Đáng xấu hổ cho anh ấy làm sao nếu chúng ta có thể làm được thế,” Mia nói, cười rúc rích.
“Có thể mình đang phản ứng hơi quá,” Katie nói. “Có thể Nội Lorenzo chỉ là đang giả bộ nói vậy thôi.”
“Em ước gì nó là như thế, nhưng em đã ở đó,” Brenna nói, cố không để lộ sự sợ hãi trong giọng cô. “Nội nói huỵch toẹt ra với Joe là tất cả Marcelli có thể là của anh ấy. Joe còn hơn là thích thú nữa cơ.”
“Tức là chị thực sự rất khôn ngoan khi đi gây dựng nhãn hiệu mới của riêng mình rồi,” Francesca nói.
“Chị cũng nghĩ vậy. Chị phải khiến nó thành công. Và chị sẽ làm được. Ơn Chúa vì đã có Nic xuất hiện cùng với cả đám tiền đó nữa.”
Anh đã cứu cô, cô nghĩ. Không có anh, cô chắc chắn đã chịu chết rồi.
Anh bồi bàn xuất hiện với món salad của họ. Anh ta đi rồi, Brenna cầm lấy dĩa của mình lên. Cô nhìn quanh và thấy cả mấy chị em đều đang nhìn cô chăm chăm.
“Sao?” cô hỏi.
“Chị đã thực sự đưa anh ấy đến bữa tiệc,” cô em sinh đôi của cô nói.
Brenna chậm chạp gật đầu. “Thì chị đã hỏi em và Katie hai người có phiền không nếu chị rủ anh ấy đến, và cả hai đều nói là không sao.”
Katie nhìn Francesca, rồi lại quay lại nhìn cô. “Chắc rồi, nhưng bọn chị không nghĩ là em sẽ thực sự làm thế.”
“Okay,” Brenna xiên lấy một miếng rau diếp. “Mấy người có thể ăn được rồi.”
Họ lờ cô đi.
“Có chuyện gì đó ở đây,” Francesca nói rất kiên quyết.
“Đó là quan điểm chuyên môn của em hả?” Brenna hỏi, cắn một miếng salad và nhai.
“Vấn đề là nó là cái gì,” Katie nói.
“Dẹp cái màn cút bắt đấy đi.” Mia nhìn thẳng vào Brenna. “Hai người quan hệ với nhau chưa?”
Brenna bật ho. Cô cố nuốt chỗ thức ăn vào, rồi uống cốc trà của cô. Dù vụ sặc thức ăn ấy chả dễ chịu gì, nhưng cô lại thấy biết ơn, vì nó cho cô có cớ để lãng ra. Câu hỏi thình lình của Mia khiến cô không kịp chuẩn bị. Cô không muốn phải nói dối chị và em gái mình, nhưng cô cũng chưa muốn nói sự thật.
Cô hắng giọng. “Xin lỗi. Cái miếng đó khó nuốt quá.” Cô chỉ vào mấy đĩa thức ăn chưa hề được động đến của họ. “Mấy người có định ăn không thế?”
Mia nhìn sang Francesca và Katie. “Em không thể tin được,” cô em út ít nhất của cô thở ra.
Francesca cầm lấy tay cô. “Nói với chúng em là chị không đi.”
Giờ thì Brenna thấy bị dồn vào góc rồi. “Không cái gì?”
“Ngủ với Nic,” Katie nói, hạ thấp giọng.
Cô hắng giọng. “Em không có.”
Nghe cô nói chả thuyết phục chút nào cả, kể cả là với bản thân cô.
Mia thở dài. “Chị nói dối giỏi thế chứ.”
Brenna đặt dĩa xuống. “Xem này, Nic và em có một mối quan hệ công việc, không gì nữa cả. Chúng em từng có chút gì đó đặc biệt với nhau, và bởi vậy chúng em có cả một cái quá khứ để đương đầu rồi. Giờ vẫn đang vậy đây.”
“Nói cứ như chuyên gia tâm lý ý, nghe chả hiểu gì cả.” Katie nói.
Mia chụp lấy miếng thịt rán và làm một miếng to. “Em không thể tin được giờ em là người duy nhất không có chuyện ngủ nghê gì hết,” cô lẩm bẩm.
“Chỉ có một lần thôi mà,” Brenna khăng khăng. “Nó không có nghĩa gì đâu.”
Ánh mắt Francesca cứ chiếu vào cô chằm chằm. “Chị có chắc không?”
“Có. Chắc chắn. Chị thề đấy.”
“Uh-huh.” Katie bắt đầu vào món salad của mình.
Mia trông rất tự mãn.
Francesca đặt tay lên đùi. Cô không nói gì cả, cô không cần phải nói. Cái nhìn thấu hiểu của cô đủ để khiến Brenna nao núng rồi.
“Đừng có nói với chị cái câu tào lao ‘mọi thứ xảy ra đều có nguyên nhân’ đó,” Brenna bảo em. “Không phải như vậy đâu. Nó không có nghĩa gì đâu. Nó chỉ là do các hooc-mon và do hoàn cảnh kết hợp lại thôi. Nghĩ đến chuyện chị và Nic đã từng có một quá khứ, thì nó chỉ là điều khó tránh khỏi thôi. Nhưng nó chả có ý nghĩ gì hết.”
“Vậy là nó không phải do lỗi của chị hả?” Mia hỏi rất ngây thơ vô tội.
“Chính xác.”
“Cẩn thận đấy.” Francesca cảnh báo.
“Chẳng có gì để phải cẩn thận cả. Bọn chị chỉ làm việc cùng nhau thôi mà.”
“Và còn quan hệ với nhau nữa,” Mia nói, cười nhăn nhở. “Có tuyệt không?”
“Chị không trả lời đâu.”
“Thế tức là có rồi,” Katie nói.
Brenna muốn gào lên cho thỏa cơn tức mất. “Sao mọi người không chịu nghe em nói thế?”
“Vì chị không thật lòng với bọn em, và cả với chính mình nữa,” Francesca bảo cô. “Nic quá quyến rũ. Bọn chị có một quá khứ cùng nhau, giờ lại làm việc cùng nhau nữa. Chị nói vẫn có sức hút ở đấy. Nó là một tình thế chẳng vững vàng gì.”
“Có sao không nếu nó cũng có quan tâm đến anh ta?” Katie hỏi
Francesca cân nhắc câu hỏi. “Em chả biết nữa.”
“Hello,” Brenna càu nhàu, “Tôi vẫn còn đang ngồi ở bàn đây này.”
Mia trỏ vào chỗ mấy miếng lê trên đĩa của Brenna. “Chị có ăn cái đó không?” Brenna gạt mấy ngón tay của em ra. “Có.”
“Chị có quan tâm đến anh ấy không?” Francesca hỏi.
“Chị không biết.”
Lần này thì Brenna nói thật. ‘Quan tâm’ có đủ để nói về cảm giác của cô dành cho Nic? Nếu những cảm xúc yếu đuối xuất hiện mỗi khi liên quan đến Nic khiến cô thấy sợ hãi, thì “quan tâm” còn an toàn gấp mấy lần những danh từ khác chỉ cảm xúc mà cô có thể đưa ra ấy chứ.
“Anh ấy đã làm quá nhiều việc cho chị,” cô nói chậm rãi. “Chị cảm kích vì chuyện đó. Nhờ có anh ấy mà chị có cơ hội để gây dựng sự nghiệp của riêng chị.”
“Hôm ở bữa tiệc anh ấy cũng rất cừ nữa,” Mia nói. “Nội Lorenzo cứ tra khảo anh ấy mãi, và anh ấy vẫn cứ lịch sự. Anh ấy đã có thể phải nổi cáu ý chứ. Hiển nhiên là anh ấy thực sự đã bỏ qua chuyện quá khứ rồi, ít nhất là chuyện mối thù truyền đời ấy.”
“Chị cũng đã bỏ qua hết rồi, phải không?” Francesca hỏi.
Brenna cân nhắc điều đó. ‘Phần lớn rồi.” Nhưng không phải tất cả. Khó lòng mà bỏ qua được tất cả lắm.
“Đừng quên cuốn nhật ký đấy,” Mia nói. “Em đã ra tay cứu giúp anh ấy còn gì.”
“Nhật ký nào?” Katie hỏi.
“Của Sophia Giovanni.” Brenna giải thích lại chuyện Nic đã cố dịch nó thế nào. “Anh ấy chưa dịch được nhiều lắm, nhưng những gì anh ấy đã dò ra được thì thú vị lắm. Trước khi Sophia cưới Salvatore Giovanni, bà đã yêu Antonio.”
Mắt Katie rộng mở. “Antonio của chúng ta? Cụ nội của chúng ta?”
“Là cụ đấy. Họ biết nhau trước khi cụ và Salvatore sang bên này để xây dựng nhà máy rượu mới.”
“Hay thật đấy,” Francesca nói. “Thật không may thời điểm đó vẫn còn quá sớm để chuyện đó là nguyên nhân gây nên mối thù. Sự chia rẽ giữa hai người bạn là sau mười lăm hay hai mươi năm sau mới xảy ra. Trừ khi là họ vẫn còn yêu nhau.”
Mia lắc đầu. “Họ đã lấy người khác mà. Không thể nào họ vẫn còn yêu nhau sau bao nhiêu năm như thế. Sự xa cách không khiến trái tim yêu sâu đậm thêm được, chỉ làm nó lãng quên thôi.”
Katie bật cười. “Sao mà em có được sự am hiểu đó vậy?”
“Chỉ là nó hợp lý mà. Thiếu sự nuôi dưỡng, tình yêu sẽ chết.”
Brenna biết Mia nói đúng. Nhiều năm trước, cô đã thề sẽ yêu Nic mãi mãi, nhưng cô đã không thể. Với thời gian trôi, với một cuộc sống khác, cô đã để những cảm xúc của mình tuột đi. Hoặc có thể nó đã tự phai nhạt đi. Đã từng có quá nhiều hứa hẹn, và rồi đến một ngày, tất cả đều không còn.
“Nhớ kể cho bọn chị nghe em tìm thấy những gì trong cuốn nhật ký nhé,” Francesca nói.
“Chắc rồi.” Mia cầm lấy cốc trà đá của mình. “Thế hai đôi uyên ương đã chọn được địa điểm cho tuần trăng mật chưa?”
Francesca lẩm bẩm gì đó về Hawaii, còn Katie nói sẽ đi biển. Brenna chỉ còn nghe bằng một tai. Tâm trí cô vẫn còn đang nghĩ đến Nic và những gì đã từng có. Cả hai người, cô và anh, đã có đến hàng tá cuộc chuyện gẫu mà rồi cuối cùng vẫn làm thế nào đó lảng tránh được không nói đến chuyện quá khứ. Cô vẫn nghĩ quá khứ của họ giống như một con voi vậy, nó lù lù ở trong phòng, và cả cô và Nic đều cố lờ đi, không ai chịu nói về nó. Đã đến lúc thay đổi chuyện đó chưa? Mà cô đã sẵn sàng để cùng Nic đối mặt với quá khứ?