Katie lắc đầu. “Em đã cảnh cáo anh rồi.” Cô lẩm bẩm ngay trước khi cảnh náo loạn ầm ĩ nổ ra xung quanh bàn ăn.
“Đang xảy ra chuyện quái quỷ gì thế?” Lorenzo gặng hỏi.
“Mia, chuyện này là thế nào?” Marco cũng lên tiếng cùng lúc.
“Tất cả chúng ta phải bình tĩnh lại.” Nội Tessa nài nỉ.
“Bình tĩnh ư?” Giọng Colleen vọng lại. “Thiếp mời đã ở đây hết rồi.”
“Chuyện này xảy ra từ khi nào?” Brenna hỏi.
“Không có thời gian để gào thét lên thế đâu.” Ngoại M cảnh báo.
Katie với lấy ly rượu của mình, trong khi Zach quan sát cảnh tượng xung quanh.
“Anh không muốn hai đứa nó lấy nhau ư?” Colleen hỏi anh rồi đứng dậy. “Zach, tôi không hiểu được.”
Zach cũng đứng dậy. “Ngay từ ban đầu tôi đã nghĩ cuộc đính hôn này là một sai lầm. Mia là bạn gái đầu tiên của David. Cả hai đứa nó còn quá trẻ để có thể ổn định cuộc sống. David vẫn còn hai năm trên ghế trường đại học nữa, trong khi Mia lại muốn đến Georgetown.”
Anh liếc nhìn Mia và David, cả hai đứa đều trông rất khổ sở. Ông nội Lorenzo gầm lên yêu cầu mọi người giữ im lặng. Ông trừng mắt nhìn Zach. “Cậu đến với gia đình chúng tôi. Chúng tôi mở rộng vòng tay đón chào cậu, nhưng cậu không phải là người như vẻ bề ngoài của cậu. Cậu là kẻ phản bội, là một kẻ cắp.”
Zach nhận ra tràng đả kích đã bắt đầu, anh chuẩn bị sẵn sàng tinh thần cho một sự tấn công ồ ạt.
“Ông không thể ra lệnh cho tôi,” Anh nói với ông, “Tôi quan tâm lo lắng cho con trai tôi cũng nhiều như ông quan tâm lo lắng cho gia đình ông. Lần trước Katie đã nói đúng. Ông đưa ra những quan điểm phiến diện và rồi ông hi vọng tất cả mọi người phải làm theo quan điểm đó, tuân phục quan điểm đó, không xem xét gì đến chuyện quan điểm đó có hợp lý hay không. Ông không tôn trọng những ý kiến khác nhau của từng cá nhân. Ông muốn những gì ông muốn, chứ không phải những gì họ muốn. Nếu họ đồng ý với ông thì họ là người thông minh. Còn nếu họ không đồng ý với ông, ông liền chỉ trích họ. Đó không phải là cách điều hành gia đình, đó là doạ nạt ức hiếp người khác.”
Hàng loạt tiếng thở hắt ra từ phía những người trong gia đình.
Má Lorenzo đỏ bừng bừng. Ông lẩm bẩm điều gì đó bằng tiếng Italy rồi đứng phắt dậy. “Anh không được chào đón ở đây nữa. Anh là một con rắn độc và chúng tôi không tha thứ cho loại người như anh.”
“Sự thật là,” Zach nói, “tất cả mọi người ngồi quanh bàn này đều có thể nhìn thấy David và Mia đang rất khổ sở, nhưng các người không quan tâm đến điều đó. Việc có thêm người thừa kế đối với các người là quan trọng hơn hạnh phúc của chính con gái, cháu gái các người.”
“Con bé là một đứa trẻ. Nó biết gì về chuyện cái gì là đúng chứ?”
“Nếu nó là một đứa trẻ, chưa cha,” Marco nói, “vậy thì nó vẫn còn quá trẻ để có thể kết hôn lúc này.”
Zach cảm thấy ngạc nhiên vì sự hỗ trợ không mong đợi đó.
“Cút ra ngoài!” Lorenzo gầm lên. “Cả hai người!”
Marco lắc đầu. “Luôn luôn là quyết định của cha, đúng không? Loại bỏ những người không đồng chính kiến, rồi cha sẽ sớm phải sống một mình ở nơi đây thôi.”
Colleen túm chặt lấy tay chồng. “Đúng thế.”
“Đúng vậy. Ông không được nói với bố cháu như thế.” David nói và đứng dậy. “Ông ấy nói đúng. Ông bắt Mia và các chị phải làm chuyện này chuyện kia, nhưng ông không hề lắng nghe những gì mà họ muốn.”
Mia nắm lấy cánh tay David. “David đang nói sự thật, ông nội. Tại sao nội không thể thấy điều đó?”
Lorenzo phớt lờ cháu gái và quay sang David rồi cau mày lại. “Nếu cậu bảo vệ cho cha cậu, vậy thì cậu có thể đi với anh ta.”
“Được thôi. Cháu sẽ đi.” David nhìn qua phía bên kia chiếc bàn và nhún vai. “Bởi vì bố đã đúng. Con vẫn chưa sẵn sàng để kết hôn, cả Mia cũng thế. Bọn con không còn đính hôn nữa, bọn con vừa chia tay ngày hôm qua. Bọn con chỉ là chưa muốn nói với ai về chuyện này.”
Lại nổ ra một cảnh tượng náo loạn ầm ĩ khác. Zach phớt lờ tất cả, anh nhìn con trai mình và gật đầu, cảm thấy tự hào vì cuối cùng David đã biết đối mặt.
“Con cảm thấy ổn chứ?” Zach hỏi.
“Chuyện chia tay hay làm cho mọi người phát điên lên?”
“Họ phát điên lên vì bố, chứ không phải con.”
David mỉm cười vẻ ủ rũ. “Con nghĩ điều đó đã thay đổi rồi.”
Zach không quan tâm đến chuyện đó. Điều quan trọng đối với anh là giữ cho David được an toàn. Đó là tất cả những gì anh từng mong muốn. Giờ con trai anh đã có cơ hội trưởng thành và tìm ra điều mà nó muốn làm cho cuộc sống của mình mà không phải cộng thêm vào trách nhiệm đối với một gia đình nhỏ.
Katie nhìn Mia. “Đó là lý do vì sao em không xuất hiện trong buổi thử váy, vì em đã suy nghĩ lại về cuộc đính hôn này. Chị lại nghĩ rằng em nổi cáu với chị vì chuyện ở nhà lần trước.”
Mia bước lại và ôm chầm lấy cô. “Không đời nào. Em biết chị chỉ muốn em được hạnh phúc.”
“Hạnh phúc?” Lorenzo hỏi. “Hạnh phúc khi con sẽ không kết hôn nữa ư?”
Mia đảo tròn mắt. “Ông nội à, nội sẽ phải vượt qua chuyện này thôi.”
Ông già trừng mắt nhìn cô.
Zach nhìn quanh một lượt tất cả bọn họ. “Tôi xin lỗi” Anh cất cao giọng để át đi tất cả những tiếng xôn xao. “Tôi không muốn bất cứ ai bị tổn thương.”
“Anh quan tâm gì đến chúng tôi chứ?” Lorenzo nói. “Anh chỉ quan tâm đến bản thân anh thôi.”
“Ông sai rồi.”
“Cút ra ngoài.”
“Không, đừng.” Katie nói. “Sẽ không ai phải đi đâu và sẽ không ai bị ném ra khỏi gia đình này thêm nữa.”
Zach lắc đầu. “Em chỉ phí thời gian thôi. Ông ấy sẽ không thay đổi đâu.”
Lorenzo chỉ tay vào cô. “Con sẽ không liên quan gì đến anh chàng này nữa. Không bao giờ. Anh ta sẽ không được chào đón ở đây.”
“Ông nội...” Cô bắt đầu.
Zach cắt ngang cô. “Đừng bận tâm, không đáng đâu.”
“Anh không thể chỉ bỏ đi như thế.” Cô nói.
“Chắc chắn là anh có thể rồi. Điều đó sẽ giúp làm cuộc tranh cãi này kết thúc sớm hơn.”
Anh bước về phía cửa.
Katie nhìn anh bước ra. Tim cô như thắt lại khi anh bước xuống hành lang, rồi rẽ ra ngoài và biến mất khỏi tầm mắt của cô. Cô không thể nào đổ lỗi cho anh vì anh không muốn trở thành một phần trong cái tình huống náo loạn lúc này. Anh sẽ không bao giờ là người dành cho gia đình, và gia đình của cô thì lại có thể thách thức được cả tính kiên nhẫn của một vị thánh. Quay lưng bỏ đi hoá ra lại là điều hợp lý. Anh...
Cô thở hắt ra. Anh đã bỏ đi. Đó là những gì Zach đã làm trong những mối quan hệ của anh, và anh vừa mới rời khỏi cô.
Anh đã đi. Suy nghĩ đó cứ lặp đi lặp lại không ngừng. Cô muốn chạy theo anh, nhưng cú shock đã làm cô chôn chân tại chỗ.
Cô yêu anh và cô chưa hề nói điều đó với anh. Làm sao cô có thể đổ lỗi cho anh vì chuyện anh đối xử với cô như tất cả những người đàn bà khác khi mà cô chưa bao giờ nói với anh về cảm giác của cô chứ?
Ông nội Lorenzo quay sang Mia. “Có chuyện gì không ổn với con thế? Một lần nữa, như các chị của con, con đã làm ta thất vọng. Ta không có đứa cháu gái nào cả.”
Đó là giọt nước làm tràn ly đối với Katie. Cô quăng chiếc khăn ăn lên bàn và đứng dậy. “Mẹ kiếp, đủ rồi đấy.”
Hai bà há hốc miệng và ông nội của cô gần như nổ tung lên vì tức giận. Nhưng ba má cô lại bước tới cạnh cô và gật đầu ra hiệu cho cô tiếp tục. Cô hít vào một hơi và chuẩn bị sẵn tinh thần cho cơn bão sắp xảy ra. “Hãy để yên cho Mia.” Cô nói với ông nội.
“Cô sẽ không nói chuyện với ta theo kiểu đó, ta là người lãnh đạo cái gia đình này.”
“Đúng thế, có lẽ thế. Và nội biết gì không? Nội đã làm việc đó rất tồi. Nội đang cố gắng để đạt được những gì nội muốn mà không xem xét đến điều gì sẽ đem đến hạnh phúc cho bọn con. Nội có thể thành thật nói với con rằng chuyện Mia cưới một người mà nó không yêu là mơ ước của nội dành cho nó không?”
“Một trong những đứa cháu của ta phải kết hôn và sinh ra những đứa con.”
“Vì sao? Vì sao bọn con phải làm điều đó? Bởi vì điều đó sẽ làm cho bọn con được mãn nguyện hay sao? Không. Bởi vì đó là điều nội muốn. Nếu nội muốn có trẻ con trong gia đình này đến thế, vậy thì hãy đi nhận nuôi vài đứa đi.”
“Đúng vậy.” Brenna nói, đứng dậy và bước đến bên cạnh chị gái mình.
Lorenzo quay sang cô. “Cẩn thận đấy. Chỗ ở của con trong cái nhà này là chưa chắc chắn đâu.”
“Vì sao?” Brenna hỏi. “Nội điều hành mọi thứ bằng nỗi sợ hãi, chứ không phải bằng tình yêu. Đó là những điều mà nội muốn hay sao?”
Katie nắm lấy tay em gái mình và siết nhẹt, rồi quay lại với ông nội của cô. “Nội nên cảm thấy tự hào vì Mia. Nó mới chỉ mười tám tuổi đầu, nhưng nó đã đủ khôn lớn để biết được là nó muốn và không muốn điều gì trong cuộc sống. Nó cũng đủ dũng cảm để đứng trước mặt tất cả mọi người mà nó yêu mến và nói không, mặc dù điều đó sẽ làm gia đình nó thất vọng. Con không thể tin được là nội sẽ ép buộc nó phải làm điều gì đó mà rõ ràng là không đúng đối với nó. Nội nên ăn mừng sự trung thực của nó, bởi vì nó đã nói sự thật. Và đó là một điều mà con đã không thể làm được trước kia.”
Katie không có ý định nói ra điều đó, bằng một cách nào đó mà lời nói cứ trôi tuột ra, và đột nhiên chúng tự mình trở nên sống động. Cả căn phòng bỗng dưng yên lặng trong khi tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào cô.
Vậy là đến lúc rồi... sau tất cả những năm vừa qua. Cơ hội để cô có thể trở nên trong sạch. Đã bao nhiêu lần cô tự hỏi liệu cô có dám lên tiếng hay không? Có một điều chắc chắn - cô chưa bao giờ hình dung mọi chuyện sẽ diễn ra theo cách này.
Cô quay sang ba má mình. “Con xin lỗi.” Cô lặng lẽ nói, cố gắng không nghĩ đến chuyện cô sắp thú nhận sẽ làm cho họ thất vọng nhiều đến chừng nào. “Con không có ý định nói dối, nhưng con không có đủ dũng khí để nói với ba má sự thật.” Cô hít vào thật sâu. “Greg không phải là người hủy bỏ cuộc đính hôn của bọn con mười năm về trước. Chính con đã làm điều đó.”
Má cô há hốc miệng. Ba cô trông như thể vừa bị cô đánh trúng. Nhưng Katie không rút lui. Đây là cơ hội của cô để có thể nói ra hết tất cả mọi thứ.
“Hồi đó khi lễ cưới càng đến gần, con lại càng cảm thấy hoảng sợ. Con không thể ngủ hoặc ăn uống gì, con như bị cơn sợ hãi tấn công, và từ tận trong thâm tâm con biết rằng con không muốn kết chôn với Greg. Con không thể tưởng tượng được đến chuyện sẽ phải trải qua cả một tuần bên cạnh anh ấy, chứ đừng nói đến cả một đời. Nhưng đã có quá nhiều thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng. Lễ cưới đã được lên kế hoạch, thiếp mời đã được gửi đi. Con biết nếu con nói với mọi người, mọi người sẽ cố gắng thuyết phục con rằng đó chỉ là hội chứng hoảng sợ tiền hôn nhân.”
Cô dừng lại và giơ tay quẹt lên má. Chỉ đến khi chạm vào lớp ẩm ướt ở đó cô mới nhận ra là mình đang khóc. Cô không hề rời ánh mắt khỏi ba má mình. “Vì thế con chia tay Greg mà không nói gì với mọi người cả. Khi anh ấy nói anh ấy muốn nhập ngũ và rồi lên đường ngay vào ngày hôm sau, con đã lợi dụng chuyện đó cho mục đích của mình. Con đã nói dối.”
Má cô cũng bắt đầu khóc theo cô. “Katie, ba má không bao giờ muốn con kết hôn với người mà con không yêu. Con có thể nói với chúng ta sự thật mà.”
“Con không đủ mạnh mẽ, và con sợ ba má sẽ không còn yêu con nếu ba má biết chuyện gì thực sự đã xảy ra. Con không định làm việc ở nhà máy rượu. Con không kết hôn và không có con cái. Con cảm thấy con như một người thất bại. Mia không như thế, nó là một người dũng cảm.”
Đột nhiên Mia ôm chầm lấy cô. Rồi ba má họ cũng tham gia vào đám đông đó. Katie cảm thấy cạn kiệt, nhưng cũng nhẹ nhàng một cách kỳ lạ, như thể gánh nặng cô đã mang trên vai trong nhiều năm qua cuối cùng cũng đã được cất đi.
“Chúng ta yêu con.” Ba cô thì thầm. “Cho dù có chuyện gì xảy ra, Katie. Con phải biết điều đó.”
Cô gật đầu vì lúc này cô cảm thấy thật khó khăn để có thể lên tiếng. Marco vuốt mái tóc của Mia. “Nếu con cảm thấy chắc chắn về chuyện với David thì ba cũng thấy không sao.”
“Nhưng với ta thì không được.” Lorenzo lên tiếng. “Các người điên hết rồi.”
Marco thẳng người lên. “Cha biết gì không, thưa cha? Hãy vượt qua chuyện này đi. Cha đã điều hành cái gia đình này bằng nắm tay sắt kể từ khi ông nội mất. Con nhớ khi con còn nhỏ, con đã nghe cha nói chuyện với mẹ về ông, về chuyện ông đã kiểm soát mọi việc như thế nào, về chuyện ông ức hiếp mọi người ra sao. Cha ghét ông cũng nhiều như cha yêu ông, nhưng rồi cha lại trở nên giống ông y hệt.”
Cả căn phòng im lặng. Katie ngẩng mặt lên nhìn ông nội mình. Mặt ông trắng bệch, rồi ông ngồi phịch xuống ghế.
“Điều đó không đúng.” Ông lẩm bẩm. “Cha ta là một người tàn nhẫn, khắc nghiệt.”
Nội Tessa với tay nắm lấy bàn tay ông. “Lorenzo, ông là một người cha tốt, một người chồng tốt.”
Chỉ trong vòng vài giây trông ông như già đi thêm hai mươi tuổi. Cổ họng Katie thắt lại khi cô thấy làn da ông trở nên xám xịt. Đôi vai rộng của ông như co lại.
“Tất cả các người đều chống lại ta.” Ông thì thầm.
“Cha, mọi chuyện không đến nỗi bi đát như thế.” Marco nói.
Brenna khụt khịt. “Đúng thế, ông nội. Bọn con thực sự yêu quý nội, nhưng đôi khi nội là một nốt nhọt khổng lồ trên mông.”
Brenna vội đưa tay lên bịt miệng, Katie hít một hơi thật sâu, nội Tessa với tay cầm lấy chuỗi tràng hạt. Ông nội Lorenzo quay sang Brenna, rồi sự sống quay trở lại trên gương mặt ông dưới dạng những vết loang lổ đỏ bừng bừng.
“Con vừa nói gì?”
Brenna hắng giọng. “Nội thực sự có thể trở thành một nốt nhọt trên mông.”
Katie chuẩn bị tinh thần cho một tràng chửi rủa, nhưng thay vào đó cô nghe thấy một âm thanh kỳ cục. Gần như là một tiếng nghẹn. Cô chớp mắt. Miệng ông nội cô há ra, ông đang... phá ra cười. Cười ư?
Cô và Brenna quay sang nhìn nhau, rồi quay lại nhìn ông.
“Cha?” Marco hỏi với vẻ thận trọng.
Ông nội Lorenzo vỗ sầm lên bàn. “Ta ước gì ta đã có thể nói với cha ta như thế.” Ông nói, vẫn còn cười khoái chí. “Tốt. Ta là một nốt nhọt trên mông, nhưng ta vẫn là người điều hành cái gia đình này. Con, Mia!”
Mia nhảy dựng lên. “Vâng, thưa nội?”
“Sẽ không có đính hôn gì cả cho đến khi con cảm thấy chắc chắn, và có lẽ là lớn hơn chút nữa.”
Cô nuốt khan. “Okay.”
“Brenna?”
“Uh-huh?”
“Không được gọi ta bằng những cái tên như thế nữa.”
“Katie nói đúng. Đã đến lúc dừng cái việc ném mọi người ra khỏi nhà này rồi.”
Ông cau mày. “Đó là một trong số ít những thú vui mà ta có ở cái tuổi này.”
“Vậy hãy tìm một sở thích khác.”
Ông cười gằn và giang rộng hai tay. Brenna lao về phía ông và hai ông cháu ôm chầm lấy nhau. Katie nuốt khan, biết rằng cô là người tiếp theo. Cô có cảm giác mình như Dorothy, đang sắp sửa phải đối mặt với Oz vĩ đại và quyền lực.
Và đúng thế, ông nội cô thả Brenna ra và quay về phía cô. “Con phải nói gì để biện hộ cho mình đây?”
Tất cả những người khác đã trở nên can đảm, vì vậy cô cho rằng mình cũng phải thôi cái trò khóc lóc rên rỉ đi thôi. “Tốt hơn hết nội nên vượt qua cơn điên với Zach, bởi vì con yêu anh ấy.”
Phải mất cả tiếng đồng hồ cho lời tuyên bố và sự yên lặng choáng váng đó, cô nghĩ khi tất cả mọi người trố mắt nhìn cô.
Cô nhún vai. “Đó là sự thật. Con không biết anh ấy nghĩ thế nào về con, nhưng chỉ cần chúng ta giải quyết xong việc ở đây, con sẽ đi tìm anh ấy và hỏi anh ấy. Nếu có cơ hội cho chúng con, thì con muốn nắm lấy cơ hội đó.”
“Con yêu nó?” Ông già gầm lên.
Cô gật đầu. “Hoàn toàn.”
“Chị ấy nghe thấy tiếng chuông.” Brenna bổ sung một cách có ích.
“Thằng con hoang đó. Thằng...”
“Một anh chàng tử tế kỳ diệu mà ông sẽ sướng phát điên khi có ở trong gia đình.”
Katie há hốc miệng và quay ngoắt lại khi nghe thấy giọng nói của Zach. Anh đứng trên ngưỡng cửa phòng ăn, thoải mái tựa lưng vào khung cửa. Cô không thể tin được điều đó. Ôi, Chúa ơi. Anh đã nghe được những gì rồi?
Brenna lấy lại bình tĩnh trước và lên tiếng hỏi hộ cô. “Anh đã đứng đó bao lâu rồi?”
“Một lúc. Tôi đã đi được nửa đường ra đến chỗ đậu xe thì bỗng nhận ra tôi không muốn bỏ đi. Lần này thì không.” Anh đứng thẳng lên và bước về phía Katie. “Em đã đứng lên vì anh.”
Cô nuốt khan và gật đầu. Anh đã nghe tất cả mọi thứ? Ngay cả câu cô tuyên bố về tình cảm của mình? Và anh vẫn không bỏ chạy đến Montana?
Cô cảm thấy hi vọng, xấu hổ, phấn khích, và hoảng sợ.
Đôi mắt màu xanh của anh thẫm lại với một sự xúc động mà cô không thể đọc được. “Em nói với cả gia đình em rằng em yêu anh.”
Cô lại gật đầu lần nữa.
“Em không nghĩ là em nên nói với anh điều đó trước hay sao?”
Cô cắn môi dưới của mình. “Em định sẽ gọi di động cho anh ngay khi bọn em xong việc ở đây.”
Anh chạm vào má cô. “Anh đã có một kế hoạch lớn khi anh gặp em, Katie Marcelli. Anh đã định sử dụng em vì mục đích của anh.”
“Em biết.”
“Anh thậm chí còn không hề tế nhị về chuyện đó.”
“Anh không tế nhị trong rất nhiều thứ.”
“Em không phải là những gì anh mong đợi.”
Cô cảm thấy một chút sự tin của mình đã quay lại. “Bởi vì em đã không nhượng bộ trước những yêu cầu của anh? Bởi vì em đã đương đầu với anh?”
“Vì những điều đó và vì em đã giăng bẫy anh.”
“Gì cơ? Khi nào?”
“Khi em làm cho anh yêu em. Anh không tin tưởng vào các mối quan hệ, nhớ không? Anh không tin tưởng vào chuyện hạnh phúc mãi về sau hay là mãi mãi, hoặc thậm chí chỉ là đến sáng hôm sau.”
Cổ họng cô thắt lại, nhưng theo chiều hướng tốt. Cô bắt đầu run rẩy. “Zach...”
“Nhưng anh tin vào chúng ta. Em và anh.” Anh mỉm cười. “Em có thật sự nghe thấy tiếng chuông khi chúng ta ở cùng nhau không?”
“Có.” Cô thì thầm.
“Anh không phải là một hiệp sĩ trên một con ngựa trắng. Anh chỉ là một gã luật sư cứng đầu. Hoài nghi, bướng bỉnh, lúc nào cũng làm theo ý mình.” Vẻ mặt anh trở nên dịu dàng hơn. “Nhưng anh yêu em. Anh muốn sống nốt quãng đời còn lại của mình với em.”
Katie lao vào vòng tay anh. Zach ôm lấy cô và kéo cô lại thật gần. “Em cũng yêu anh.” Cô thì thầm ngay trước khi đôi môi anh chiếm lấy môi cô.
“Chuyện này thật lãng mạn.” Brenna nói và nhặt lên một tấm thiệp mời. “Mọi người biết không, chúng ta vẫn có thể sử dụng những cái này. Chúng ta có thể xóa tên David và Mia đi và chèn vào đó tên của Zach và Katie.”
Ngay khi đó một phụ nữ đang mang bầu bước vào trong phòng. “Chào tất cả mọi người. Con đã lỡ mất chuyện gì thế?”
Brenna trố mắt nhìn cô em sinh đôi của mình và lắc đầu. “Có chuyện gì không ổn với em thế?”
Francesca giơ hai tay lên trời. “Gì cơ? Em đang làm việc mà.”
“Cái này không phải là chuyện học hành, nó là bệnh hoạn. Em cần phải theo một chương trình mười-hai-bước mới được.”
(Twelve-step program: là một tập hợp các nguyên tắc hướng dẫn đưa ra một quy trình các hành động để con người có thể phục hồi từ các vấn đề liên quan đến nghiện ngập, bị cưỡng bách hoặc các vấn đề hành vi khác.)
“Em không nghe thấy chị nói gì.” Francesca nhìn về phía Katie và Zach. “Họ đang hôn nhau.”
“Họ sẽ cưới nhau.” Brenna nói.
“Wow. Tuyệt thật. Có chuyện gì xảy ra thế?”
“Ba phát hiện ra họ ngủ với nhau và dọa Zach bằng một con dao quắm.”
“Chị nói dối.” Francesca nhón lấy vài quả nho từ trong đĩa salad hoa quả. “Katie, em thực sự rất mừng cho chị.”
Katie, vẫn đang còn bị cuốn đi trong nụ hôn của Zach, giơ tay vẫy cô em gái của mình.
Brenna nhìn cô em sinh đôi của mình cười nhăn nhở. “Em biết chuyện này có nghĩa là gì mà, đúng không? Ta sẽ phải may một chiếc váy khác.”
Francesca vỗ lên chiếc bụng bầu của mình. “Trong điều kiện tế nhị của em thì không.”