Charlie đi đến kết luận đó trong vòng một tiếng đồng hồ của chuyến đi. Cô chưa bao giờ phải đi xa nhà. Cha mẹ cô đã chẳng hề thích thú gì việc đi du lịch và đã thích việc dành thời gian của họ ở nhà với các cô con gái. Vì thế cha mẹ cô đã chỉ sở hữu có hai cỗ xe ngựa. Cỗ xe, họ đang sử dụng vào cái đêm họ chết, đã bị phá huỷ trong cuộc tay nạn đã giết chết họ. Bác Henry đã bán cỗ xe còn lại vào năm ngoái khi tiền bạc của gia đình bị thu hẹp lại. Lúc này khi Charlie đang rất biết ơn bởi việc bán cỗ xe ngựa đó đi, thì họ vấp vào một cái ổ gà trên đường và cô gần như bị nẩy lên và hạ cánh xuống sàn xe. Cô sẽ không bao giờ sở hữu một trong những phát minh quỷ quái này.
Chộp lấy chỗ ngồi của mình, cô nghiến chặt hai hàm răng lại với nhau và cầu nguyện rằng họ sẽ chẳng phải đi xa nữa thì mới tới London. Họ đã đi có vẻ như là hàng ngày trời rồi, và cô thì chắc chắn rằng nếu họ không sớm đến thành phố, cô sẽ bị đặt vào trong một tình thế cực kỳ nguy hiểm là sẽ nôn hết cả vào vị chủ nhà đáng mến của họ. Cô không thể chịu đựng được cái hộp nhỏ tẹo thiếu không khí mà ba người bọn họ đang bị nhồi nhét vào lâu hơn được nữa.
Nhận thấy vẻ mặt đầy quan tâm của Beth, cô nặn ra một nụ cười trấn an vì lợi ích của em gái cô, sau đó nhắm mắt lại và cố tưởng tượng bản thân cô đang ở bất cứ nơi nào khác ngoại trừ cái xe ngựa thuê cứng ngắc, ngột ngạt đang xóc nảy, lắc lư trên con đường đầy những ổ gà này. Chắc chắn không một ai sẵn lòng leo lên một trong những phương tiện chuyên chở này, cô nghĩ một cách tuyệt vọng, mở mắt cô một lần nữa và điên cuồng chộp lấy tay nắm cửa.
Nhìn thấy ý định của cô, Beth hét lên báo động, kéo lấy sự chú ý của Đức ông Radcliffe. Nhìn lướt qua vẻ xanh rớt trên khuôn mặt Charlie và cái cách cô đang quờ quạng tới cánh cửa, Radcliffe hét lên cảnh báo với người đánh xe, nhẹ cả người khi chiếc xe ngựa dừng lại. Charlie mở tung cánh cửa và loạng choạng ra khỏi xe. Cô quỳ gối trên cỏ ở một bên chiếc xe ngựa và tống hết bữa sáng của cô ra vệ đường. Radcliffe xuất hiện phía sau cô.
"Ôi, trời."
Liếc quanh trong một nỗ lực thở hổn hển mất hết tinh thần, Charlie thấy Radcliffe nắm lấy cánh tay Beth và giục cô quay lại xe ngựa, nhưng em gái cô chẳng để vào tai. Mở chiếc túi cô luôn lủng lẳng mang theo ở cổ tay, Beth lấy ra một lọ thủy tinh nhỏ và quỳ xuống bên cạnh cô. "Đây, Charlie, uống đi. Nó sẽ làm cho dạ dày dịu lại."
Charlie nhìn một cái về phía lọ thuốc em gái cô chìa ra cho cô và quay đi để nôn tiếp. Thay vì thoái chí, Beth kiên nhẫn đợi tình trạng nôn mửa chấm dứt, sau đó chìa cái lọ thủy tinh nhỏ về phía chị gái cô một lần nữa. Lần này, Charlie nhận lấy cái lọ và thậm chí là xoay xở để nuốt được xuống một chút chất lỏng phá chế đựng trong đó. Sau đó cô run rẩy đứng lên trên đôi chân của mình và lảo đảo về phía sau để yếu ớt dựa vào cỗ xe ngựa.
Charlie nghe Radcliffe hắng giọng. Người đàn ông đó đã quay lưng lại với lề đường và đứng bắt chéo tay sau lưng khi anh ta, đợi Charlie thu thập lại bản thân cô. Sau một lúc, anh ta liếc cô một cách dò hỏi. "Cảm thấy khoẻ hơn chưa? Giờ chúng ta quay trở lại xe ngựa được chứ?"
Charlie nhắm mắt lại trước viễn cảnh đó, rên rỉ, sau đó đẩy mình ra khỏi xe ngựa và lại quỳ trên cỏ lần nữa. Beth ngay lập tức ở bên cạnh cô, lầm bầm dịu dàng khi cô giữ bờ vai run rẩy của chị gái mình khi cô nôn.
Radcliffe theo dõi cả anh trai và em gái từ bên cạnh chiếc xe ngựa và thở dài. Mọi thứ đã không được ổn lắm trong hai ngày qua. Anh đã phải chịu đựng khủng khiếp vì tàn dư của cuộc rượu chè quá chén khi anh cuối cùng cũng xoay xở để anh trai em gái xuống ăn sáng và sau đó khởi hành ngày hôm trước. Còn hơn cả sự kinh tởm của anh, mặc kệ số lượng rượu cậu nhóc đã nốc, Charles có vẻ như chẳng hề phải chịu sự đau nhức đó. Cậu ta vô cùng vui vẻ trong suốt quãng thời gian cưỡi ngựa hôm qua, mỉm cười và hạnh phúc chuyện phiếm với em gái cậu ta, trong khi Radcliffe cảm thấy như thể đầu anh sắp sửa nứt toác ra làm đôi. Anh còn hơn là biết ơn khi họ đến quán trọ, nơi họ đã nghỉ lại đêm qua.
Radcliffe ngay lập tức thuê một người đưa thư từ ngôi làng gần đó để cưỡi ngựa tới London và đem về cỗ xe ngựa của anh. Sau đó anh tham dự với cặp đôi vào bữa tối trước khi đi nghỉ sớm để chăm sóc cho cái đầu của anh, chỉ để lại thức giấc lúc giữa đêm, nhận thấy rằng cậu nhóc đã lại quấn quanh anh như thể lớp da thứ hai vậy. Thật không may, anh cũng nhận thấy, còn hơn cả mất tinh thần, rằng anh đã khá là thích thú với trải nghiệm đó.
Để giải thoát bản thân mình, Radcliffe đã chuồn xuống khỏi giường và dành phần còn lại của buổi đêm ngồi trên chiếc ghế tựa, nhìn trừng trừng một cách cáu kỉnh vào ngọn lửa lò sưởi. Trải nghiệm vừa rồi chỉ càng thuyết phục anh hơn bao giờ hết rằng anh phải tới thăm nhà thổ ngay giây phút anh tới London.
Chiếc xe ngựa của anh đã tới vào lúc rạng đông. Thật không may, người đánh xe đã đâm vào một ổ gà lúc trời tối khi vội vàng lên đường và chỉ xoay xở để đưa cỗ xe tới quán trọ trước khi bánh xe trước rụng rời ra. Sau khi sắp xếp để chiếc xe được sửa và theo họ trở về thành phố, Radcliffe đã đi tới ngôi làng gần đó để thuê một chiếc xe ngựa. Cái xe hai bánh một ngựa kéo cũ rích, ọp ẹp, nhỏ tẹo này là tất cả những gì anh có thể đạt được. Dùng nó di chuyển cũng ngang như tra tấn. Anh chắc chắn là mọi cái răng của anh sẽ bị rung lắc cho tới khi rụng rời ra chỉ sau một giờ đầu tiên. Nếu anh mở miệng ra, mọi cái răng ở trong đó rất có khả năng sẽ bổ nhào ra ngay lập tức.
Giờ thì anh lại có một cậu nhóc đang nôn mửa để quan tâm tới nữa. Tuy nhiên tệ hơn là, phản ứng dữ dội của cậu nhóc với việc đi xe đang khiến phản ứng còn hơn cả tương tự trong bản thân anh cũng tăng lên theo. Radcliffe chắc chắn là nếu anh đứng đó thêm một khoảnh khắc nữa, anh cũng sẽ quỳ gối xuống cỏ và tống hết bữa sáng của anh ra. Đột ngột nguyền rủa, anh lao đi và sải những bước dài dọc theo con đường để tìm kiếm không khí trong lành.
"Đây, đây," Beth thủ thỉ, vuốt tay cô dọc theo lưng của chị gái mình đầy dịu dàng khi Radcliffe sầm sập bỏ đi.
Charlie rên rỉ khi những thứ cuối cùng chứa trong dạ dày của cô rời bỏ cơ thể cô, sau đó đổ sụp về phía sau tránh xa khỏi cái đống lộn xộn để nằm xuống đất đầy đau khổ. Sau một chốc, cô mở mắt để ngó một cách nghiêm nghị vào em gái cô. "Chị chết đây," cô thông báo đầy cam chịu.
Beth khe khẽ mỉm cười trước lời thông báo đầy kịch tính và lắc đầu. "Không, chị yêu. Chỉ là bị say xe thôi."
"Say xe?" Charlie cau mày. "Nó là cái quỷ gì vậy?"
"Nó là cách mẹ vẫn gọi. Cha cũng bị thế. Cha không thể chịu đựng được việc đi trong những phương tiện chuyên chở khép kín. Chị nghĩ tại sao cha mẹ lại không thích du lịch chứ?"
Mắt Charlie mở lớn sau đó hẹp lại trước em gái cô. "Vậy thì tại sao em lại không ốm chứ?"
Beth nhún vai. "Em cho là em thừa hưởng tình trạng thể chất khoẻ mạnh từ mẹ."
"Chúng ta là song sinh, Beth. Giống nhau như đúc ở mọi khía cạnh, đúng không?"
"Hình như là không giống nhiều như thế." Thở dài, Charlie chậm rãi ngồi dậy và trừng mắt nhìn cái xe ngựa. "Cái máy kỳ cục chết tiệc đó. Thật là một phát minh ma quỷ."
"Phải. Nó quả thật là khó chịu," Beth lầm bầm với một tiếng thở dài, sau đó liếc cô một lần nữa. "Chị có nghĩ là bây giờ chị có thể giữ lại thuốc trong dạ dày không?"
Charlie gật đầu và uống từ cái lọ nhỏ Beth nâng lên miệng cô. Hi vọng chỗ thuốc sẽ làm yên dạ dày của cô, cô không đứng dậy mà ở nguyên tại chỗ cô đang ngồi, cái nhìn chăm chăm của cô di chuyển dọc theo con đường mòn trống trải. "Radcliffe đi đâu mất rồi?
Beth ôn tồn nhún vai. "Em cho là anh ấy đã đi tìm miếng đất nhỏ (để nôn – summerwind210) của riêng anh ấy dọc theo con đường rồi. Bản thân anh ấy trông cũng hơi xanh."
Một cảm giác hài lòng đáng ngạc nhiên tràn ngập Charlie trước những lời đó. "Thật hả?"
"Chị không cần phải trông hài lòng trước viễn cảnh đó thế đâu,"
Beth nhắc nhở cô một cách khô khốc và Charlie nhăn mặt.
"Mà sao chị lại không nên chứ? Gã đàn ông đó hoàn toàn là quái vật với chị hai ngày vừa qua. Em không chú ý à?"
"Có, em có. Em đang băn khoăn chị đã làm gì với người đàn ông đáng thương đó để khiến anh ấy cáu kỉnh như thế."
"Làm gì với anh ta á? Sao, chị chẳng làm gì hết," Charlie chối phăng đầy ngạc nhiên, nhưng sự nghi ngờ của Beth vẫn hiện rõ và cô cau mày. "Chị chẳng làm gì hết, chị đã nói với em rồi. Anh ta thức dậy như thế buổi sáng sau hôm uống rượu với ông chủ quán rọ. Chị nghĩ có lẽ anh ta phản ứng với đồ uống giống bác Henry."
Beth cân nhắc điều đó trong một thoáng. "Điều đó giải thích tâm trạng của anh ta hôm qua. Nhưng thế còn hôm nay?"
Charlie nhún vai, rõ ràng là chẳng hứng thú gì. "Có lẽ cảm giác khó chịu vì quá chén của anh ta kéo dài hai hoặc ba ngày."
"Hừm. Anh ấy..." Beth bắt đầu, dừng lại khi một chiếc xe ngựa vòng qua chỗ rẽ và lăn bánh về phía họ. Nó dừng lại đằng sau chiếc xe ngựa của họ và từ bên trong xe một người phụ nữ lớn tuổi, một cô gái trẻ và một người đàn ông trẻ hơn Radcliffe vài tuổi nhìn chăm chăm vào họ đầy tò mò trong một thoáng trước khi cánh cửa xe mở tung và người đàn ông bình thản bước ra ngoài.
Một tiếng hít vào thật sâu bất thình lình của Beth kéo cái nhìn của Charlie lại vào cô. Mắt em gái cô trở nên to hơn và còn hơn là sững sờ. Lông mày nhướn lên, Charlie đứng dậy, giờ một tay ra cho em gái cô để giúp con bé đứng lên, sau đó quay lại để đối diện với người đàn ông giờ đã dừng lại trước mặt bọn họ.
"Tôi có thể giúp gì được chăng?" người lạ mặt hỏi, tặng cho Beth một nụ cười quyến rũ.
Mặc kệ cái thực tế là câu hỏi được hướng vào Beth, Charlie là người trả lời. Em gái cô lúc này có vẻ như không có khả năng trả lời. Cô đang nhìn trân trân vào người đàn ông với vẻ còn hơn là mơ màng và Charlie không thể dù chỉ trong có một phút hiểu tại sao. Anh ta cũng khá hấp dẫn, cô cho là thế, cau mày trước mái tóc màu nâu cát và những đường nét mạnh mẽ của anh ta. Cái nhìn của cô rơi xuống để xem xét dáng hình của anh ta. Cao và gầy. Không tệ, nhưng không phải gu của cô. "Anh thật tốt vì đã đề nghị, nhưng trừ khi đổi xe ngựa với chúng tôi, anh không thể làm gì được đâu."
Khi người đàn ông chớp mắt còn hơn cả ngây ngô và xoay xở dứt ánh mắt ra khỏi em gái cô để quẳng một cái nhìn bối rối về phía cô, Charlie nhăn mặt và giải thích. "Chúng tôi đi với... anh họ của chúng tôi," cô nói, lắp bắp với những từ ngữ. "Thật không may, xe ngựa của anh ấy bị gẫy bánh và chúng tôi buộc phải thuê cái phương tiên chuyên chở này để tiếp tục chuyến đi."
Người đàn ông ngó một cách hoài nghi vào cái xe cà tàng đang đỗ ở bên lề đường, sau đó bước một bước về phía trước để nhìn vào bên trong, lông mày của anh ta nhướn lên khi anh ta quay lại. "Anh họ cô ở lại phía sau với xe ngựa của anh ta à?"
"Sao? Ồ, Không. Anh ấy lang thang dọc theo con đường để hít thở không khí trong lành. Anh ấy sẽ quay lại ngay thôi, không nghi ngờ gì."
"À." Anh ta gật gù trang trọng, mắt anh ta lại quay trở lại Beth một lần nữa. anh ta có vẻ ngập ngừng. Ngay khi anh ta miệng để cất tiếng, người trẻ hơn trong hai người phụ nữ, vẫn còn là một cô gái, lảo đảo ra khỏi xe ngựa và vội vã lao về phía trước để túm lấy cánh tay anh ta.
"Lạy Chúa, Tomas, chúng ta phải để nghị họ đi chung xe ngựa với chúng ta thôi. Họ không thể lắc lư vào thành phố trong cái đó được. Nó chắc phải khó chịu lắm. Đề nghị họ đi chung xe với chúng ta đi, Tomas. Đi mà." Cô nhóc kết thúc lời nài nỉ nho nhỏ như hết hơi của mình với một nụ cười sáng chói chĩa thẳng vào Charlie. Khi tiếp theo đó cô nhóc chớp chớp hàng lông mi theo cách chỉ có thể gọi là khiêu gợi thì Charlie cứng người lại một cách không thoải mái và bất thình lình thấy đôi giày của cô hấp dẫn đến lạ kỳ. Con nhóc đó đang tán tỉnh với cô, lạy chúa tôi. Không thể tin được!
"Em có..." Tomas bắt đầu, và Beth bước một bước háo hức về phía trước.
"Ồ, điều đó thật dễ thương."
Charlie nhăn mặt trước cái giọng hụt hơi của em gái cô và liếc lên để thấy con bé và Tomas đang cười ngoác miệng với nhau như hai kẻ ngốc bị sét đánh. Một cái siết đột ngột của những ngón tay quấn quanh cánh tay cô kéo sự chú ý của Charlie trở lại cô gái trẻ, người bất thình lình sán gần lại bên cạnh cô, mỉm cười ngước lên cô từ phía dưới hàng lông mi dài của cô nhóc.
"Chúng ta đi dọc con đường và tìm anh họ của anh nhé?"
Hoàn toàn chắc chắn có tia nhìn của loài thú ăn thịt trong đôi mắt đó, Charlie quyết định một cách dứt khoát, ngay lập tức giơ tay cô lên để thoát khỏi những móng vuốt đang quắp lấy cô. "Tôi không dám làm phiền cô đến mức đó. Tôi sẽ tự mình đi gọi anh ấy về."
"Nó sẽ là không cần thiết."
Tất cả họ đều quay lại khi người đàn ông đang được đề cập tới thông báo sự trở lại của anh ta.
"Radcliffe!" Sự ngạc nhiên của Tomas có thể thấy rõ ràng. "Tôi không biết cậu có hai người em họ đấy." Bước lên phía trước, anh ta chìa tay ra chào đón. Radcliffe bắt lấy tay anh ta và gật đầu thân mật đáp lại.
"Mowbray. Rất vui gặp lại cậu."
"Phải. chúng tôi đi ngang qua xe của cậu và dừng lại để xem liệu có gì không ổn không. Em họ cậu giải thích là xe ngựa của cậu bị gãy bánh và cậu buộc phải thuê cái xe cà tàng này." Anh ta ra hiệu về phía cái xe ngựa đang được nhắc đến. "Chúng tôi đề nghị đi chung xe với chúng tôi cho phần còn lại của chuyến đi, nếu điều đó là chấp nhận được?"
Radcliffe ngập ngừng. Cái nhìn của anh trượt tới Charles, sau đó tới cô gái, người lúc này đang dai dẳng quấn tay cô ta vào cánh tay của cậu nhóc. Chú ý đến sự khó chịu của Charles và cái cách cậu ta có vẻ như cố gắng nói với anh bằng nét mặt của cậu ta rằng nên từ chối việc đi nhờ xe, anh gật đầu trang trọng. "Điều đó thật đáng trân trọng," anh trả lời, quyết định rằng sẽ tốt cho cậu nhóc thưởng thức một chút sự chú ý của nữ giới. Dù cậu ta có thích hay không.
*****
"Và thế là Maman sắm một tủ quần áo mới toanh cho buổi ra mắt của em. Mẹ nghĩ em sẽ đính hôn ngay thôi. Anh nghĩ sao hả, Charles?"
Charlie chớp mắt trước cái giật mạnh ở cánh tay cô và liếc lên cô nhóc với vẻ mặt còn hơn cả ngây ngốc. Clarissa Mowbray là một cô gái mảnh dẻ, có khuôn mặt ngọt ngào, mái tóc màu cát nhưng cô ta không ngừng bi bô kể từ khi Radcliffe chấp nhận lời đề nghị đi nhờ của anh trai cô ta. Cô ta cứ huyên thuyên về những thứ tầm thường tạp nham vụn vặt trong suốt quá trình vận chuyển hành lý từ chiếc xe thuê tới xe ngựa nhà Mowbray, dừng lại chỉ đủ lâu để sắp xếp chỗ ngồi. Cô ta đã xoay xở để được nhồi vào một băng ghế giữa Charlie và Radcliffe, trong khi anh trai cô ta được ngồi giữa Beth và người phụ nữ lớn tuổi ở băng ghế bên kia.
Người phụ nữ lớn tuổi, hoá ra lại là Phu nhân Gladys Mowbray, người mẹ goá bụa của Tomas và Clarissa. Người phụ nữ này bị lãng tai, điều đã trở nên hoàn toàn hiển nhiên khi Clarissa đã hét lên lời giới thiệu. Nó cũng giải thích tại sao bà không ghìm cương việc tán gẫu của con gái mình lại. Charlie đau khổ đủ để, trước tình trạng đó, quyết định rằng rất có khả năng chứng điếc của Phu nhân Mowbray như một cách phòng thủ đối với việc huyên thuyên của cô nhóc. Bình thường Charlie sẽ phải lấy làm xấu hổ trước ý nghĩ nanh ác như thế, nhưng cô đang nhận thấy rằng thật là khó để mà thở khi tất cả bọn họ bị nhồi vào trong một không gian nhỏ như thế này, mà không cần có một con nhóc ngốc nghếch lấy hết phần không khí trong một chiếc xe ngựa ngột ngạt để tràng giang đại hải những chuyện tầm phào ngốc nghếch. Charlie rất chắc chắn rằng cô sẽ ngất vì thiếu ôxi.
"Chị chắc chắn là anh ấy đồng ý với lời tiên tri của mẹ em," Beth lầm bầm, trừng mắt với chị gái cô vì không trả lời ngay lập tức. "Phải thế không, anh trai?"
"Ờ, phải. Không nghi ngờ gì," Charlie lầm bầm khô khốc, liếc ra ngoài cửa sổ.
"Tôi không nhớ là đã từng nghe nói cậu có anh em họ."
Có một sự im lặng chết chóc ngắn ngủi trước những lời của Phu nhân Mowbray. Người phụ nữ đó đã im lặng như một tảng đá trong suốt vài tiếng vừa rồi của chuyến đi, và Charlie sẽ không ngại nếu bà cứ giữ nguyên tình trạng như thế. Lời bình luận của người phụ nữ đó gửi một cơn ớn lạnh sợ hãi chạy dọc xuống cổ cô. Quay sang sắc lẻm, cô liếc Radcliffe để xem anh sẽ trả lời câu hỏi đó như thế nào. Còn hơn cả nhẹ nhõm đối với cô, anh trông hoàn toàn điềm tĩnh và thậm chí còn xoay xở được một nụ cười nhỏ và nhún vai.
"Elizabeth và Charles là em họ hai đời bên thông gia của tôi."
"Tôi hiểu." Cái cách Phu nhân Mowbray đang ngó từ Radcliffe sang cô khiến Charlie cứng người không thoải mái. Cô ở nguyên trạng thái đó trong suốt phần còn lại của chuyến đi, chống chọi lại với cảm giác say xe và tránh cái nhìn chăm chăm đầy suy đoán của Phu nhân Mowbray khi Clarissa huyên thuyên về những thứ vô nghĩa. Thật nhẹ nhõm vô cùng khi họ cuối cùng cũng tới London và được thả xuống tại ngôi nhà trong thành phố của Radcliffe.
Họ được chào đón ở cửa bởi một người đàn ông tóc xám, cao gầy, người ứa ra một bầu không khí trang nghiêm không thể thẩm thấu được. Radcliffe giới thiệu ông ta là Stokes, yêu cầu ông ta chỉ phòng cho Beth và sắp xếp một bồn tắm cho cô, sau đó ra hiệu cho Charlie đi theo anh. Anh dẫn cô vào thư viện, sau đó dành một vài phút phác hoạ những gì anh đã quyết định họ nên làm để chuẩn bị cho buổi ra mắt của Beth.
Charlie lắng nghe một cách nôn nóng, tâm trí cô bị sao nhãng bởi ý nghĩ cuối cùng cũng được tháo bỏ bộ tóc giả khủng khiếp, cởi bỏ quần áo, tháo băng cái lớp vải quấn như tra tấn này, và chìm vào một bồn nước ấm dễ chịu. Khi Radcliffe cuối cùng cũng kết thúc, cô đồng ý với những gợi ý của anh một cách sốt sắng và đào tẩu ra khỏi phòng để thấy Stokes đang đợi để dẫn cô lên gác. Ông ta chỉ phòng cho cô, thông báo với cô rằng em gái cô ở trong căn phòng ăn thông liền kề, và để cô lại một mình với một bồn nước nóng đầy ăm ắp.
Charlie vừa mới cởi bỏ lớp quần áo nam giới cuối cùng của cô xong và bước vào bồn nước thì cánh cửa bất ngờ mở toang. Thở dốc, cô thả mình xuống nước, nhấn chìm người cô xuống với ý định trốn khỏi bất cứ đó là ai, chỉ để bật lên như lò xo, khiến nước bắn tung toé ra khắp mọi nơi trong một giây sau đó khi ai đó gõ gõ lên đầu cô. Cô đang vuốt nước ra khỏi mắt và nhào nặn một cách điên cuồng về một lời giải thích thì cô nhận ra tiếng cười khe khẽ của Beth. Cáu kỉnh là phản ứng tiếp theo của Charlie.
"Đừng có làm thế," cô rít lên, trừng mắt đầy giận giữ với cô em song sinh của mình. "Chị suýt bị đau tim đấy. Chị nghĩ đó là—"
"Em xin lỗi, chị yêu," Beth xoay xở để lầm bầm qua những tiếng khúc khích của cô.
Thở dài, Charlie thả lỏng người trong bồn nước, cái nhìn của cô di chuyển từ đôi gò má hồng hào sạch sẽ đến mái tóc gần như đã khô của em gái mình. "Em tắm nhanh thế."
"Hừm," cô lầm bầm, chìm vào cuối giường. "Em quá mệt, em sợ là em sẽ ngủ quên trong bồn tắm mất. Em thích tắm nhanh cho xong đi."
Charlie gật gù hiểu ý. Bản thân cô cũng nghĩ cô có thể ngủ quên trong làn nước ấm áp như lụa này nếu chỉ có một nửa cơ hội.
"Em giúp chị gội đầu nhé?"
"Ừa, cảm phiền em." Charlie lầm bầm, khẽ ngồi thẳng dậy khi em gái cô quỳ cạnh chiếc bồn.
Cả hai người họ đều im lặng trong một thoáng khi Beth gội đầu cho cô và Charlie tắm phần còn lại của thân thể cô, gột bỏ hết bụi bặm và đất bẩn từ những ngày du hành của họ. Sau đó Beth hỏi Radcliffe muốn nói với cô về chuyện gì.
Hạ thấp chân cô xuống lại làn nước để sả sạch chỗ xà phòng, Charlie thở dài. "Anh ta muốn nói với chị về kế hoạch của anh ta đối với chúng ta."
"Như thế nào?"
"Anh ta đã gửi một tin nhắn cho người thợ may trong thành phố. Madame Decalle, yêu cầu sự hiện diện của bà ta ngày mai để đo quần áo cho chúng ta."
"Chúng ta?"
"À, em hoặc chị. Tuỳ thuộc vào ai sẽ là em gái ngày mai." Cô cảm giác được hơn là nhìn thấy em gái cô gật đầu đáp lại những lời đó.
"Anh ấy còn dự định gì nữa?"
"Anh ta định đưa Charles, phụ thuộc vào ai trong chúng ta là Charles vào ngày mai, tới chỗ người bán đồ trang sức để đổi một vài món đồ thừa kế của chúng ta ra tiền mặt, sau đó đi đến người thợ may đồ nam giới để đo vài bộ lễ phục."
Cả hai người bọn họ đều yên lặng trong một chốc, sau đó Charlie liếc qua vai hướng vào em gái mình và nói với cô, "Anh ta cũng muốn đưa Charles đi đâu đó tối nay. Chị nghĩ, vì em muốn đổi vai là anh trai, em sẽ thích được ra ngoài tối nay hơn là chị."
"Tối nay?" Tay Beth vẫn còn ở trên tóc cô, sau đó đẩy khẽ vào vai Charlie, giục cô ngả ra sau xa hơn vào trong làn nước để sả sạch tóc cô. Cả hai bọn họ đều im lặng khi họ sả sạch chỗ xà phòng, sau đó Beth đứng dậy và di chuyển đi lấy một chiếc khăn vải lanh cho cô.
Đứng trong bồn nước, Charlie nhận thấy cái cau mày của em gái khi cô quay trở lại với một chiếc khăn vải lanh và nhướn một bên lông mày khi cô nhận lấy nó. "Chị nghĩ em muốn đến lượt làm anh trai."
"Vâng, nhưng—" Nhún vai, Beth di chuyển lại về phía chiếc giường để nhón lấy chỗ quần áo Charlie đã thả rơi ở đó. "Không phải tối nay Charlie," cuối cùng cô nói. "Em mệt lắm. Vì chuyến đi, em nghĩ thế. Em không quen với nó. Chị có thể ra ngoài tối nay được không?"
"Nếu em muốn," Charlie đồng ý, mặc dù cô đã thật sự ước sẽ có cách gì khác. Cô cũng còn hơn cả kiệt sức bởi chuyến đi của họ. Cam chịu một đêm chè chén với Radcliffe, Charlie bắt đầu mở cuộn vải cô đang cầm, chỉ để cứng người lại và liếc qua vai cô trong cơn sốc khi cánh cửa phòng ngủ bất thình lình bật mở tung.
Radcliffe đã tắm, thay đồ, sau đó quay trở lại thư viện để đợi Charles, nhưng cậu nhóc có vẻ như dành quá nhiều thời gian trong bồn tắm của mình. Quyết định giục giã cậu nhóc nhanh lên, anh chạy lên cầu thang, sau đó dọc theo hành lang tới cánh cửa phòng của Charles. Anh nôn nóng tới mức hoàn toàn quên mất cách cư xử của mình và ào vào phòng, miệng mở ra để giục cậu nhóc nhanh lên. Cảnh tượng xảy đến với anh đã cướp mất những từ ngữ khỏi miệng anh và bỏ lại anh đứng đó, há hốc miệng ra thất thần, vì hình như là không phải anh đến phòng của Charles mà là của Elizabeth.
Trần truồng như ngày cô được sinh ra. Nước chảy xuống từ những đường nét dồi dào của cô. Cô đứng nửa như quay đi, liếc qua vai cô để nhìn anh, đông cứng lại một chỗ, choáng váng hiện rõ trên mặt, và một tấm khăn vải lanh được mở ra một nửa trong tay cô.
Trong một khoảnh khắc, tất cả những gì Radcliffe có thể làm được là nhìn chằm chằm. Cô là Aphrodite (nữ thần tình yêu và sắc đẹp trong thần thoại Hy lạp) vươn dậy từ một bờ biển đầy bọt sóng. Astarte (nữ thần của người Phonenicia, tượng trưng cho tình yêu và khả năng sinh sản) trong vẻ lộng lẫy của cô ta. Cô là sắc đẹp bằng xương bằng thịt. Mắt anh trượt khắp đường cong trên bờ vai cô và dừng lại trên sự đầy đặn ngọt ngào của một bên ngực cô khi nó vươn ra từ cánh tay đang khoanh lại của cô. Sau đó tia nhìn của anh rơi dọc theo đường cong ở lưng cô nơi những hạt nước lấp lánh trong ánh nến như những hạt kim cương trên tấm nhung màu hồng nhạt cạnh mái tóc màu đen bí ẩn nằm ẩm ướt và mượt mà ở giữa lưng của cô, được bố trí giữa xương bả vai của cô. Lướt theo chiều dài của nó xuống là những đường cong ngon ngọt của mông cô, anh nhìn theo dòng suối nước nhỏ giọt từ mái tóc ướt đẫm của cô, đổ xô xuống những đường cong và chạy dọc theo phần phía sau đùi cô trước khi quay trở lại tham dự với làn nước ở trong bồn.
Nó là con đường bàn tay anh bất thình lình ngứa ngáy muốn chạm vào, anh nhận ra, và nhận ra vùng đất tăm tối ý nghĩ của anh đang đưa anh tới, anh nhanh chóng tập hợp lại bản thân đủ để quay đi và đối diện với cái hành lang anh đang đứng án ngữ. Lầm bầm một lời xin lỗi, anh kéo cánh cửa đóng lại phía sau mình và dựa vào bức tường bên cạnh nó, kinh ngạc nhận thấy bản thân mình đang run rẩy.
Charlie chĩa đôi mắt mở to vào em gái cô. Beth đứng đông cứng lại bên cạnh giường, sốc và vẻ mất hết tinh thần trên khuôn mặt cô. Lầm bầm dưới hơi thở của mình, Charlie nhanh chóng bước ra khỏi bồn tắm và quấn tấm khăn vải lanh quanh mình khi cô vội vã tới bên em gái cô. "Nhanh lên, giúp chị mặc đồ," cô ra lệnh gọn lỏn, đẩy cô gái để đánh thức cô khỏi trạng thái đông cứng.
"Mặc? Nhưng anh ấy nhìn thấy—"
"Anh ta nhìn thấy em."
Beth chớp mắt trước những lời đó khi Charlie quẳng chiếc khăn vải lanh ẩm ướt sang một bên và giật cái quần chẽn từ giường lên và bắt đầu xỏ vào. "Không, em không nghĩ anh ấy chú ý đến em tí nào. Anh ấy quá bận nhìn hau háu vào chị."
"Anh ta bận nhìn hau háu vào em," Charlie trang trọng sửa lại, giờ đã xong việc với cái quần chẽn, sau đó quay người túm lấy cái dây vải để siết chặt ngực cô. Liếc nhìn em gái cô vẫn trông đầy bối rối, Charlie nôn nóng chỉ ra, "Anh ta sẽ nghĩ là em ở trong bồn tắm, Beth."
Em gái cô đỏ mặt xấu hổ khi bắt đầu giúp cô quấn ngực Charlie lại một lần nữa. "Nhưng chúng ta giải thích thế nào về việc em ở trong bồn tắm của chị?"
Charlie cân nhắc vấn đề đó khi cô buộc tóc của mình ra sau gáy, sau đó túm lấy đuôi tóc và trượt nó vào trong lưng quần trước khi chui vào áo sơ mi của cô và nhanh chóng cài khuy.
"Chúng ta đổi phòng," cô thông báo, tóm lấy bộ tóc giả và đóng sầm nó lên phía trên mái tóc ướt đẫm của cô trước khi túm lấy áo jacket và vội và tới chỗ cánh cửa ăn thông giữa hai phòng ngủ của bọn họ. "Giờ thì đây là phòng em."
"Nhưng—" Beth bắt đầu, nhưng bị cắt ngang khi cánh cửa nối hai phòng đóng lại phía sau chị gái cô.
Phải mất một vài phút trước khi Radcliffe khiến bản thân bình tĩnh lại được đủ để anh cảm thấy anh có thể đối diện với bất kỳ ai. Không phải việc nhìn thấy Beth khoả thân đã gây ảnh hưởng đến anh như vậy. Nó là phản ứng của anh đối với cô. Trong suốt ba ngày kể từ khi chạm chán với Charles và em gái cậu ta, Radcliffe đã chẳng cảm thấy gì hơn tình cảm của một bậc bề trên đối với cô gái. Những cảm xúc và phản ứng của anh đối với cậu nhóc lại là một vấn đề hoàn toàn khác. Cơ thể anh đã phản ứng lại với sự gần gũi của cậu nhóc trong giấc ngủ của anh. Điều đó thật đáng lo ngại. Và sau đó, tất nhiên, anh đã bắt đầu phân tích mọi phản ứng nhỏ nhặt anh có với cậu nhóc, lựa chọn ra từng nhịp đập nhỏ nhặt nhanh hơn của trái tim anh và từng cảm giác náo nức nhỏ nhặt cậu nhóc khuấy động lên trong anh.
Giờ anh cho là nỗi sợ hãi của chính anh là vấn đề. Vì hình ảnh Beth đứng đó, trần truồng đầy lộng lẫy đã khơi nên không gì, ngoại trừ một khao khát hoàn toàn khoẻ mạnh thuần khiết trong anh. Người phụ nữ đó trông ngon lành như món vịt quay trang trí đầy đủ được đặt trên bàn khiến người ta chảy nước miếng. Radcliffe còn hơn cả nhẹ nhõm. Anh tràn ngập niềm vui. Anh sẽ không biến thành một kẻ có những khuynh hướng khác thường như một vài nhà quý tộc, những kẻ đã trở nên buồn chán với cuộc sống của mình với những chai rượu vang bất tận, gái gú, và hát hò, tìm kiếm một con đường hứng thú khác. Trong khi anh luôn luôn coi những gì một người làm đằng sau cánh cửa đóng là việc riêng của anh ta, anh chưa bao giờ nghi hoặc những cảm xúc đó có trong bản thân anh. Giờ thì anh biết anh vẫn ổn.
Mỉm cười gượng gạo trước sự ngốc nghếch của mình, Radcliffe thẳng người dậy khỏi bức tường và kéo mạnh cổ tay áo của anh. Đã quá lâu rồi anh mới cho phép bản thân mình cảm thấy yêu mến một ai đó, anh đã khá là nhầm lẫn sự yêu mến của anh dành cho cậu nhóc thành một cái gì đó hoàn toàn khác. Thật là vô cùng xấu hổ, thật đấy. Anh rất biết ơn rằng anh là người duy nhất nhận thức thấy sự ngốc nghếch của chính anh.
Lắc đầu, anh quay xuống hành lang và bước tới cánh cửa cạnh đó. Anh định với tới tay nắm cửa, sau đó túm được bản thân mình và thay vào đó giơ tay gõ cửa. Cái gõ cửa chưa bao giờ vang lên. Thậm chí cả các khớp ngón tay của anh cũng không chạm vào mặt gỗ, cánh cửa được kéo mở để lộ ra một Charles đang thở không ra hơi đứng đó, chớp mắt với anh đầy ngạc nhiên.
"Radcliffe."
"Charles." Nhẹ nhõm vẫn còn dâng cao trong anh, thái độ lịch thiệp của Radcliffe với cậu nhóc còn hơn cả một nụ cười ấm áp. "Tôi vừa mới tới để xem cái gì giữ chân cậu lâu vậy."
"Ồ... Thật xin lỗi, tôi, ơ... à, tôi có nói chuyện với Beth trước khi tôi tắm và thay đồ. Kể cho cô ấy ngày mai làm gì và tất cả."
"Tất nhiên rồi." Nụ cười của anh không nhạt đi tí nào. "Cô ấy không hài lòng với phòng của mình ư?"
"Gì cơ? Ờ... Ừm... Cô ấy thích phòng kia hơn. Xanh da trời là màu yêu thích của cô ấy." Cậu nhóc dừng lại. "Sao? Anh đến đó trước để tìm tôi à?"
"Tôi e là thế. Thật ra, tôi sợ là, nghĩ rằng đó là phòng của cậu, tôi thậm chí còn không buồn gõ cửa mà cứ thế là đi thẳng vào. Hoàn toàn thô lỗ."
Mặc kệ những lời lẽ của mình, anh không thể xoay xở để trông ít nhất là buồn khổ vì sự cố đó, mặc dù anh biết với anh trai của cô gái nó sẽ là một xì căng đan. Thay vào đó, cậu nhóc nhìn anh khô khốc và kéo cánh cửa đóng lại phía sau cậu ta. "Chà, tôi chắc chắn là không có thiệt hại nào xảy ra. Con bé đang ngủ hả?"
Vẫn mỉm cười, Radcliffe lắc đầu. "Không. Thật ra là tôi sợ rằng tôi tóm trúng khi cô ấy đang bước ra khỏi bồn tắm." Khi Charlie nhướn một bên lông mày trước tông giọng của anh, anh khẽ cau mày. "Tôi sẽ, tất nhiên rồi, xin lỗi ngay khi có thể."
Cậu nhóc lắc đầu và theo sau Radcliffe khi anh dẫn đường đi xuống đại sảnh. Hà, Radcliffe nghĩ, sự bẽ bàng của việc anh bước vào khi em gái của cậu nhóc đang tắm sẽ sớm nhạt đi với buổi tối phía trước. Nó sẽ là cuộc phiêu lưu thực thụ đầu tiên của cậu nhóc với tư cách là một người đàn ông. Họ sẽ ra ngoài London. Radcliffe băn khoăn liệu Charles có bất cứ nghi ngờ gì về nơi cậu ta đang được đưa đến không. Có lẽ cậu ta nghĩ Radcliffe sẽ đưa cậu ta tới một sòng bạc nào đó. Hay nhà hát. Hay một trong những câu lạc bộ của cánh đàn ông cậu ta chắc chắn đã được nghe về.
Charles sẽ có một bất ngờ đang tới. Họ sẽ đi đến nhà thổ.