“Hoặc là con gái ngài hoặc là tôi sẽ đi,” Helen Neville nói đanh thép, hai tay chống hông khi bà nhìn xuống ông chồng, Gilbert. Ông đang nằm dài trên cái ghế đệm đặt chỗ cửa sổ, ánh mặt trời chiếu rọi khung cửa đá cũ kỹ, len lỏi qua những tấm cửa chớp bằng gỗ sơn xanh. Ông đang lau tai cho con chó săn yêu thích trong khi nó nếm náp miếng thịt để trên mặt đất.
Như thường lệ, Gilbert chẳng đưa ra bất kỳ câu trả lời nào cho yêu cầu của Helen, và bà xiết chặt nắm tay lại trong giận dữ. Ông già hơn bà mười hai tuổi và lười biếng hơn bất cứ gì mà bà từng biết. Bất chấp thực tế là ông dành hết thời gian của mình trên lưng ngựa đuổi theo một con chim ưng, cái bụng của ông rất lớn và ngày càng trở nên to ra. Bà cưới ông chỉ vì tiền của ông, tất nhiên là thế, cưới ông vì những đồ bằng vàng của ông, vì hàng ngàn hecta đất đai của ông, vì tám lâu đài của ông (hai trong số đó ông còn chưa thấy bao giờ), vì lũ ngựa của ông, đội quân của ông, vì những bộ quần áo đẹp đẽ mà ông có thể cho bà và hai đứa con bà. Bà đã đọc một danh sách về những tài sản của Gilbert Neville và nói vâng với lời cầu hôn mà thậm chí chẳng cần hỏi xem mặt mũi của ông ra sao.
Giờ thì, cuộc hôn nhân sau một năm của họ, Helen tự hỏi bản thân, nếu bà đã gặp Gilbert và thấy được sự lười biếng của ông, bà đã băn khoăn kẻ phải rời khỏi sản sự của ông? Ông đã có một người quản lý giám sát phải không nhỉ? Bà biết ông chỉ có một đứa con hợp pháp, một con nhóc tái mét, lúc nào cũng xấu hổ và chẳng nói nổi một lời với Helen trước cuộc hôn nhân, nhưng có lẽ Gilbert có một đứa con trai ngoài giá thú kẻ, kẻ đã chạy trốn khỏi sản sự của ông ta.
Sau khi họ kết hôn và Helen biết bà có một người chồng lười biếng cả ở trên giường lẫn ngoài giường, bà đã khám phá kẻ đã chạy trốn khỏi đất nhà Nivelle.
Liana! Helen ước gì bà không bao giờ phải nghe cái tên đó. Đứa con gái ngọt ngào, luôn e thẹn của Gilbert là một con quỷ kinh khủng. Liana, giống như mẹ của con nhóc trước nó, đã chạy trốn mọi thứ. Liana ngồi chỗ bàn quản lý trong khi những nông dân trả tiền thuê đất hàng năm. Liana đi khảo sát khắp vùng và thấy những cánh đồng và ra lệnh sửa chữa những mái nhà bị hỏng. Liana quyết định khi nào một lâu đài phải trở nên quá bẩn và thu hoạch vụ mùa và nói với kẻ hầu người hạ đến lúc họ phải chuyển phòng. Ba lần năm ngoái Helen chỉ được biết là họ đang chuyển đi cho tới khi bà thấy một cô hầu dọn giường của bà.
Không thể giải thích sao cho Gilbert hay Liana là bà, Helen, hiện giờ mới là nữ chủ nhân và rằng Liana phải chuyển giao quyền lực của cô ta sang cho mẹ kế của cô ta chứ. Cả hai bọn họ chỉ nhìn Helen một cách hiếu kỳ, cứ như một trong mấy cái đầu đá của nơi hang cùng ngõ hẻm này bắt đầu nói, rồi Liana quay lại việc cai quản và Gilbert trở lại với việc chẳng làm gì hết.
Helen đã cố gắng đảm đương bằng chính năng lực của bà, và trong lúc đó bà đã nghĩ mình đang thành công rồi - cho tới khi bà thấy từng kẻ hầu người hạ hỏi xin ý kiến của Liana về tất cả mọi việc trước khi nhận lệnh của bà.
Lúc đầu, những lời phàn nàn của Helen tới tai Gilbert khá nhẹ nhàng, và thường là sau khi bà đã làm hài lòng ông ở trên giường.
Gilbert chỉ trả cho bà một chút xíu quan tâm. “Cứ để Liana làm điều mà nó thích. Bà không thể cản nó đâu. Ngăn cản được Liana hay mẹ con bé sẽ chẳng hơn gì việc ngăn một tảng đá đang lăn xuống dốc. Là như thế đấy và tốt nhất là nên tránh xa bọn họ thôi.” Ông lăn sang một bên và ngủ khò, để mặc Helen trằn trọc cả đêm, người bà bừng lên vì giận dữ.
Sáng ra bà cũng đã sẵn sàng là một hòn đá tảng. Bà nhiều tuổi hơn Liana và, nếu cần, nhiều mánh khóe hơn. Sau cái chết của người chồng đầu tiên của bà và em trai ông ta được thừa kế sản sự, Helen và hai con gái nhỏ của bà đã bị đẩy sang một bên vì ả em dâu. Helen đã phải nhẫn nhịn và xem như mọi nghĩa vụ phải làm là chịu sự quản thúc của một phụ nữ trẻ, kém thành thạo hơn rất nhiều. Khi đó lời cầu hôn của Gilbert Neville đến, bà đã chớp lấy cơ hội để lại có được ngôi nhà do mình làm chủ, ngôi nhà của chính bà. Nhưng giờ đây vị trí của bà lại đang bị chiếm đoạt bởi một con nhóc xanh xao mà lẽ ra là phải gả đi lấy chồng ra khỏi nhà của cha cô ta từ lâu rồi.
Helen đã cố gắng tâm tình với Liana, cố gắng tâm sự với cô ta về những hạnh phúc khi có một người chồng, những đứa con và ngôi nhà của riêng bản thân cô ta.
Liana chỉ chớp chớp đôi mắt xanh ngọc to tròn long lanh với bà, trong sáng như thiên thần trên những bức bích họa trong nhà thờ. “Nhưng ai sẽ chăm sóc cho những sản sự của cha con đây?” cô ta hỏi luôn.
Helen nghiến đau cả răng. “Ta là vợ của cha con. Thế nên đó là những việc ta có bổn phận phải làm.”
Đôi mắt Liana lấp lánh giống như khi cô ta nhìn thấy bộ đầm xa hoa, lộng lẫy với cái đuôi váy thật dài của Helen vậy, cổ áo phía trước xẻ sâu và đằng sau khoe được bờ vai trần gợi cảm tuyệt đẹp của bà, với chiếc khăn thêu nặng trịch trùm đầu, rồi cô ta mỉm cười. “Mặt trời sẽ làm cháy da của dì đấy.”
Helen tự phòng vệ. “Ta sẽ mặc bộ đồ phù hợp để cưỡi ngựa. Ta đảm bảo là ta có thể cưỡi ngựa thành thạo như con. Liana, sẽ không thích đáng khi con vẫn quản sự trong ngôi nhà của cha con. Con đã gần hai mươi tuổi rồi. Con nên có ngôi nhà của riêng mình,...”
“Vâng, vâng,” Liana nói. “Con chắc chắn là dì đúng, nhưng giờ con phải đi rồi. Có một đám cháy trong làng tối qua và con phải tới xem thiệt hại ra sao.”
Helen đứng trân tại đó, mặt bà đỏ gay, giận bầm gan tím ruột. Tưởng là tốt lành khi bà cưới được gã đàn ông giàu nhất nước Anh, sống trong một tòa lâu đài giàu sang hơn cả những gì bà dám mơ tới? Những bức tường rộng lớn của lâu đài đều được treo thảm thủ công thật dày và sặc sỡ, tất cả trần nhà được vẽ hoạt cảnh trong kinh thánh, giường, bàn ghế đều được bọc cùng một bộ đồ thêu tay tinh xảo. Liana giữ nguyên một phòng đầy phụ nữ, họ chẳng làm gì ngoài việc thêu thùa và may vá. Thức ăn tuyệt vời, vì Liana đã thu hút những đầu bếp với mức lương hậu hĩ và xống váy đẹp đẽ cho những bà vợ của họ. Nhà vệ sinh, bờ hào, khu chuồng ngựa, sân vườn luôn luôn sạch sẽ, vì Liana thích sự sạch sẽ.
Liana, Liana, Liana, Helen nghĩ, ấn nắm tay lên thái dương của bà. Đối với người hầu, luôn luôn là Lady Liana muốn, Lady Liana chỉ thị, hoặc là những điều mà người vợ đầu của Gilbert đã tạo lập. Helen chẳng hề có chút quyền lực nào trong việc điều hành sản sự nhà Neville.
Tới khi hai cô con gái nhỏ của Helen cũng bắt đầu trích dẫn lời của Liana thì sự giận dữ của Helen đã lên đến đỉnh điểm. Elizabeth bé nhỏ muốn một con ngựa, và Helen mỉm cười nói đồng ý. Elizabeth chỉ chớp chớp mắt nhìn mẹ cô bé, rồi nói, “Con đi hỏi chị Liana,” rồi chạy đi mất.
Sự việc đó đã khiến Helen ra tối hậu thư cho chồng bà. “Tôi chẳng là gì trong cái nhà này cả,” bà nói với Gilbert. Bà chẳng buồn giữ nhỏ tiếng, dù là biết trong tầm tai của những người hầu. Họ là những người hầu của Liana, được đào tạo bài bản, những người đàn ông và đàn bà biết vâng lời, họ biết sự rộng lượng của nữ chủ nhân trẻ của họ cũng nhiều như sự bực bội của nàng và họ sẽ, theo yêu cầu, dâng hiến cuộc đời của họ cho nàng.
“Hoặc là con gái ngài đi hoặc là tôi đi,” Helen nhắc lại.
Gilbert nhìn qua khay thức ăn đựng bánh nặn hình mười hai vị tông đồ. Ông chọn Thánh Paul và đưa lên miệng. “Và ta phải làm gì với con bé đây?” ông biếng nhác hỏi. Chẳng có gì trên đời này có thể kích động được Gilbert Neville cả. Sự thoải mái, một con chim ưng tốt, một con chó săn tốt, đồ ăn ngon, và yên bình là tất cả những gì ông yêu cầu trong cuộc sống. Ông chẳng hề biết là người vợ đầu của ông đã làm thịnh vượng lên sản sự mà thân phụ đã để lại cho ông và món hồi môn khổng lồ của bà đã mang theo khi kết hôn, hay cả những điều chính con gái ông đang làm. Trong đầu ông, sản sự tự nó vốn là như vậy. Những nông dân làm ruộng; giới quý tộc săn bằng chim ưng; nhà vua ban hành pháp luật. Và đám phụ nữ dường như chỉ suốt ngày cãi lộn.
Ông đã thấy bà góa trẻ trung xinh đẹp Helen Peverill khi bà đi trong khu đất của ông chồng đã khuất. Mái tóc đen dài của bà rủ bồng bềnh trên lưng, bộ ngực đồ sộ của bà gần như trào ra khỏi thân áo, và một cơn gió ào tới làm lộ ra đôi chân thon dài của bà qua lớp vải. Gilbert nảy sinh thèm khát và đã nói chuyện với em chồng của bà là ông muốn tái hôn với Helen. Gilbert chẳng phải làm gì nhiều sau đó cho tới khi Liana nói với ông là đã tới giờ cử hành hôn lễ. Sau một đêm tân hôn nồng nhiệt, Gilbert đã thỏa mãn với Helen và mong đợi bà ta lơ đi và làm bất cứ gì mà đàn bà làm trong cả ngày. Nhưng bà ta không thế. Thay vào đó, bà ta bắt đầu chì chiết và cằn nhằn - về Liana, và về tất cả mọi thứ. Liana là một đứa trẻ dễ thương, ngọt ngào, luôn luôn trông chừng để những nhạc công chơi các bản nhạc mà Gilbert yêu thích, nói với những cô hầu mang cho ông đồ ăn và, trong những đêm đông dài giá lạnh, kể những câu chuyện để giải trí cho ông. Ông không thể hiểu tại sao Helen lại muốn Liana rời đi. Liana rất trầm tĩnh, khó mà nghe tiếng con bé ở xung quanh.
“Tôi thấy là Liana có thể có một người chồng nếu con bé muốn,” Gilbert nói, ngáp dài. Ông tin là mọi người luôn làm điều mà họ muốn. Ông nghĩ những người đàn ông làm việc trên cánh đồng suốt cả ngày tới đêm vì họ muốn thế.
Helen cố kiềm chế bản thân. “Tất nhiên Liana không muốn có một người chồng. Vì cái quái gì mà con bé lại muốn một gã đàn ông chỉ bảo con bé phải làm điều gì trong khi mà nó hoàn toàn tự do - và hoàn toàn kiểm soát - ở đây chứ? Nếu tôi hoàn toàn có quyền hành trong gia đình ông chồng quá cố của tôi, tôi sẽ chảng bao giờ rời đi đâu cả.” Bà buông xuôi hai tay tỏ vẻ không thể giận nổi nữa. “Coa quyền lực và không phải mua vui cho gã đàn ông nào! Liana có thiên đường trên mặt đất. Con bé sẽ không bao giờ rời khỏi đây.”
Dù là như thế Gilbert cũng không thể hiểu được những phàn nàn của Helen, sự càm ràm của bà bắt đầu làm ông khó chịu. “Tôi sẽ nói chuyện với Liana và xem xem liệu có một người chồng mà con bé muốn không.”
“Ông phải ra lệnh cho con bé lấy chồng,” Helen nói. “Ông phải chọn một người cho nó và nói với con bé là nó phải cưới gã.
Gilbert nhìn xuống con chó săn của ông và mỉm cười hồi tưởng. “Tôi đã áo đặt mẹ của Liana một lần và chỉ một lần duy nhất. Tôi sẽ không mắc lại cùng một sai lầm đó lần nữa và áp đặt lên con gái của bà ấy.”
“Nếu ông không để con gái ông ra khỏi nhà của tôi, ông sẽ hối hận vì đã cới tôi,” Helen nói trước khi quay gót và rời khỏi phòng.
Gilbert vò vò tai con chó săn. Bà vợ mới của ông chỉ như một con mèo đối với một con sư tử so với bà vợ đầu của ông. Ông thực sự không thể hiểu nổi Helen giận dữ cái gì chứ. Chưa bao giờ ông bận tâm tới việc một người sẽ thực sự muốn gánh vác trách nhiệm. Ông nhón bánh hình thánh Mark và ăn một cách tư lự. Lơ đãng, ông nhớ là có ai đó từng cảnh báo ông là không bao giờ nên giữ hai người phụ nữ dưới cùng một mái nhà. Có lẽ ông sẽ nói chuyện với Liana và xem con bé nghĩ gì về việc có một người chồng. Nếu Helen thực hiện lời đe dọa của bà ta và chuyển tới một sản sự khác, ông sẽ mất bà chăm lo cho việc phòng the. Nhưng nếu Liana đi lấy chồng, có lẽ con bé sẽ cưới được ai đó có giống chim ưng tốt.
“Thế nên,” Liana từ tốn nói, “mẹ kế đáng kính của con muốn ném con ra khỏi chính ngôi nhà của con, ra khỏi chính ngôi nhà mà mẹ con đã hết đời chăm lo và con đã quản lý trong suốt ba năm trời.”
Gilbert nghĩ có lẽ đầu ông bắt đầu đau mất rồi. Helen đã huyênh hoang với ông cả giờ đồng hồ suốt đêm qua. Hình như là Liana mới đưa ra vài lệnh cho xây cất những bệnh xá trong làng ngay dưới chân tường lâu đài. Helen đã nổi điên khi Liana định dùng tiền của nhà Neville để chi trả cho những bệnh xá đó thay vì để những kẻ nông dân chi trả cho chính chúng. Helen trở nên giận dữ và la hét ầm ĩ khiến cho cả sáu con chim ưng của ông xáo xào khỏi lồng của chúng bay tuốt lên rầm nhà. Những mái vòm giúp chúng bình tĩnh lại và chuyến bay hoảng loạn, không rõ phương hướng đã khiến một con chim gãy cổ. Gilbert biết là phải làm gì đó; ông không thể chịu đựng nổi việc mất thêm một con chim ưng yêu quý nào nữa.
Ý nghĩa đầu tiên của ông là để cho hai người phụ nữ mặc áo giáp sắt và để họ xông vào cuộc đấu thương một mất một còn, nhưng đám phụ nữ có vũ khí còn uy lực hơn cả sắt thép: Họ có cái miệng.
“Ta nghĩ Helen tin là con sẽ vui vẻ, hạnh phúc hơn trong chính ngôi nhà của con. Với chồng của con và vài đứa nhóc nghịch ngợm.” Gilbert không thể tưởng tượng được thế nào là hạnh phúc hơn ở lãnh địa nhà Neville, nhưng ai mà biết đám phụ nữ nghĩ gì chứ?
Liana bước tới cửa sổ và nhìn xuống sân trong, dọc theo bức tường dày của lâu đài và nhìn xuống phía xa ngôi làng. Đây là một trong số những sản sự mà gia đình nàng làm chủ, chỉ là một trong số rất nhiều nơi mà nàng quản lý. Mẹ của nàng đã dành hàng năm trời để đào tạo Liana cách đối đãi với mọi người, cách để kiểm tra những báo cáo của quản gia, và cách đem khoản lợi nhuận hàng năm để mua thêm đất đai.
Liana nổi giận khi cha nàng nói ông sẽ kết hôn với một góa phụ trẻ trung đáng yêu. Nàng không thích ý nghĩ một người đàn bà khác đang cố chiếm đoạt vị trí của mẹ nàng và nàng có dự cảm trước về rắc rối, nhưng Gilbert Neville có tính ương bướng cố hữu và hoàn toàn tin tưởng ông nên được phép làm bất cứ điều gì ông muốn vào bất cứ lúc nào ông cần. Hầu hết thời gian, Liana hài lòng vì ông không phải là một trong những người chẳng nghĩ gì ngoài chiến tranh và vũ khí. Ông chỉ ở bên những con chó săn và chim ưng của mình và bỏ mặc những điều còn quan trọng hơn trước hết là đối với vợ ông, rồi sau đó là tới con gái ông.
Cho tới tận lúc này. Khi ông kết hôn với Helen dương dương tự đắc, kẻ chỉ chăm chăm nghĩ tới những thứ xa xỉ mà bà ta có thể mua nhiều hơn nữa và xống áo đắt tiền hơn. Helen chiếm tới năm phụ nữ thêu may suốt ngày cho những xống áo của bà ta. Một trong số họ chẳng làm gì ngoài việc xâu chuỗi những hạt ngọc trai. Chỉ trong một tháng, Helen đã mua hai mươi tư tấm lông thú, và tháng trước bà ta đã mua đầy tủ áo lông chồn, nghĩ rằng nó chẳng đáng giá hơn nếu như bà ta mua một giỏ ngô. Liana biết rằng nếu nàng bỏ lại sản sự vào tay Helen, bà ta sẽ vắt kiệt mồ hôi nước mắt của những nông dân chỉ để bà ta có một thắt lưng bằng vàng khảm kim cương.
“Sao?” Gilbert hỏi từ phía sau Liana. Đúng là đàn bà! ông nghĩ. Ông sẽ bỏ lỡ buổi đi săn nếu ông không nhanh chóng có được một câu trả lời từ cô con gái. Cứ theo lối của Helen sẽ làm, thì bà ta hẳn sẽ leo lên ngựa và đuổi theo ông chỉ để có thể tiếp tục nhai nhẩm ông.
Liana quay lại phía cha nàng. “Nói với mẹ kế của con là con sẽ kết hôn nếu con tìm thấy một người phù hợp.”
Gilbert như được yên lòng. “Thế dường như là đủ rồi. Ta sẽ nói lại với bà ấy, và bà ấy sẽ vui vẻ.” Ông bước ra phía cửa, rồi ngưng lại và đặt một tay lên vai con gái trong một biểu cảm hài lòng hiếm hoi. Gilbert không phải là một người hay hoài niệm, nhưng lúc này đây ông ước ông chưa từng gặp Helen, chưa bao giờ cưới bà ta. Ông đã không nhận ra thoải mái thế nào khi được con gái ông chăm sóc những nhu cầu đơn giản của ông và một cô hầu bây giờ và sau đó để quan tâm tới những nhu cầu thiết yếu hơn của ông. Nhưng hối hận chẳng thế nào thay đổi được. “Chúng ta sẽ tìm cho con một gã trẻ trung cường tráng, người cho con có một tá nhóc tỳ quậy phá để mà bù đầu chăm lo.” Rồi ông rời khỏi phòng.
Liana nặng nhọc ngồi xuống tấm đệm lông trên giường nàng và vẫy cô hầu lui khỏi phòng. Liana nắm chặt hai tay và nhìn chúng đang run rẩy. Nàng đã từng một mình đối mặt với một đám nông dân có trang bị liềm và rìu, có ba cô hầu gái kinh hãi núp sau lưng nàng, nhưng nàng vẫn ngẩng cao đầu và quay sang đám tiện dân đó để phát đồ ăn mà nàng đem theo cùng với công việc trên đất của nàng. Nàng đã đối phó với những tên lính say xỉn; nàng đã từng trốn thoát khỏi một vụ cưỡng bức bởi một gã cầu hôn quá khích. Nàng có khả năng đẩy lùi một thảm họa sau một thảm họa khác với sự bình thản, kiên định, và tĩnh lặng của tâm trí.
Nhưng ý nghĩ tới hôn nhân khiến nàng kinh hãi. Không chỉ quật ngã nàng, mà còn khiến nàng khiếp sợ tận sâu thẳm trong tâm hồn. Hai năm trước nàng đã chứng kiến chị họ Margaret của nàng kết hôn với một gã do cha chị ấy lựa chọn. Trước khi kết hôn gã đã viết những vần thơ tình lai láng ca ngợi vẻ đẹp của Margaret. Margaret đã từng kể cuộc hôn nhân sắp tới của chị ấy là vì tình yêu và chị ấy đã chờ đợi cả đời để gặp được người mà chị ấy yêu.
Sau khi kết hôn, gã đàn ông đã lộ rõ bản chất. Hắn đã bán gần hết khoản hồi môn kếch sù của Margaret để trả cho những khoản nợ khổng lồ của hắn. Hắn đã bỏ rơi Margaret trong một lâu đài lạnh lẽo, suy tàn, đổ nát cùng với không gì hơn vài người nô bộc, rồi đi tới triều đình, nơi hắn tiêu toàn bộ số hồi môn còn lại của chị ấy để mua trang sức cho những con điếm hạng sang của hắn.
Liana biết thật may mắn khi nàng có quyền lực điều hành sản sự của cha nàng. Nàng biết rằng không người phụ nữ nào có quyền lực trừ khi nó được ban phát bởi một người đàn ông. Đàn ông đã hỏi cưới nàng khi nàng mới bốn tuổi. Nàng đã thoái hôn một lần, khi nàng lên tám, vì chàng trai trẻ đã chết trước khi nàng mười tuổi. Cha nàng chưa bao giờ bận tâm tới việc chấp nhận lời đề nghị nào nữa sau đó và thế là Liana khá yên ổn lẩn tránh khỏi hôn nhân. Khi vài gã cầu hôn đặt vấn đề với ông, tất cả những gì Liana phải làm là nhắc Gilbert nhớ tới những lộn xộn mà cuộc hôn nhân của nàng sẽ mang lại và Gilbert sẽ từ chối lời đề nghị.
Nhưng giờ đây mụ Helen tham lam đang nhúng tay vào. Liana đã nghĩ tới việc chuyển giao toàn bộ quyền điều hành sản sự cho mẹ kế của nàng và nghỉ ngơi tại sản sự của họ ở xứ Wales. Đúng thế, ở đó đủ hẻo lánh. Nàng có thể sống ẩn cư ở đó, và sớm thôi cả Helen và cha nàng sẽ quên mất nàng.
Liana đứng dậy, hai nắm tay xiết chặt bên hông, chiếc váy dài nhung mềm đơn giản, không kiểu cách lướt nhẹ trên nền nhà lát gạch vuông. Helen sẽ không bao giờ để nàng sống trong yên bình. Helen sẽ truy đuổi nàng cho tới tận cùng thế giới để đảm bảo cô con kế cũng sẽ khốn cùng như tất cả những người phụ nữ vướng vào vòng hôn nhân.
Liana nâng bàn tay trong gương từ một chiếc bàn nhỏ tới bên cửa sổ và nhìn hình phản chiếu của nàng. Bất chấp mọi bài thơ tình những chàng trai trẻ muốn cưới nàng đã viết tặng, bất chấp mọi bài ca những người ca sĩ lãng du được trả tiền để hát cho nàng, nàng không hề thấy mình xinh đẹp. Nàng quá xanh xao, quá hoe vàng, quá... vẻ ngoài quá ngây ngô để có thể là một người đẹp. Helen xinh đẹp, với đôi mắt đen láy sắc lẻm khiến ai cũng thấy bà ta đầy bí ẩn, cùng với cái cách liếc mắt đong đưa đầy nhục cảm của bà ta với đàn ông. Liana thỉnh thoảng nghĩ lý do mà nàng có thể điều khiển đám người hầu rất tốt là vì nàng không lẳng lơ. Khi Helen dạo bước trong sân lâu đài, đàn ông ngừng làm việc và chỉ ngắm nhìn bà ta. Đàn ông túm tóc họ tỏ lòng tôn kính Liana, chứ không đứng há hốc miệng hoặc cười hô hố và đấm nhau khi nàng đi qua.
Nàng đi tới cửa sổ và nhìn xuống sân lâu đài. Một cô hầu vắt sữa xinh xắn đang bị chòng ghẹo bởi một tay phụ chăm sóc ngựa, đôi tay cậu chàng đang sờ soạng cơ thể cô gái.
Liana quay đi, một cảnh quá đau lòng đối với nàng. Chưa bao nàng có thể mơ thấy những anh chàng đuổi bắt nàng như thế. Nàng chẳng bao giờ có thể tìm thấy anh chàng nào muốn đuổi theo nàng mất. Những người của cha nàng sẽ luôn đối xử với nàng tôn trọng bởi địa vị và coi nàng là “tiểu thư của tôi”. Những người cầu hôn của nàng sẽ chẳng làm gì để chiếm lấy bàn tay nàng vì họ chỉ muốn của hồi môn của nàng. Sẽ chẳng hề hấn gì nếu nàng có một cái bướu ở lưng và ba con mắt; nàng sẽ vẫn nhận được những lời ca tụng hoa mỹ và những lời tán dương hào nhoáng về vẻ đẹp của nàng. Có một lần, một anh chàng đã tặng nàng một bài thơ ca ngợi vẻ đẹp của đôi chân nàng. Cứ như là anh ta từng nhìn thấy chúng rồi vậy.
“Thưa tiểu thư.”
Liana nhìn lên thấy chị hầu của nàng, Joice, đang đứng ở ngưỡng cửa. Joice thân thiết như một người bạn của Liana, Chỉ nhiều hơn Liana mười tuổi, Joice giống như một người chị gái. Mẹ của Liana đã thuê Joice chăm sóc cho Liana khi Liana mới chỉ còn là một đứa trẻ và Joice cũng mới chỉ là một cô nhóc. Mẹ của Liana đã dạy cho con gái bà cách điều hành sản sự, nhưng khi Liana có một giấc mơ xấu, Joice là người vỗ về nàng. Là Joice người luôn ở bên nàng trong suốt thời ấu thơ ốm yếu và Joice người đã dạy nàng về những điều khác ngoài việc quản lý sản sự. Joice đã giải thích những đứa trẻ được tạo thành như thế nào và gã đàn ông đã cố gắng cưỡng bức chị ấy để thỏa mãn.
“Tiểu thư ơi,” Joice nói, luôn luôn cẩn trọng bày tỏ sự tôn kính đối với bậc bề trên trẻ tuổi. Liana có thể hành xử như bạn bè, nhưng Joice luôn luôn nhận thức rõ ràng về địa vị của chị ta, luôn luôn nhận thức rằng ngày mai chị ta có thể sẽ mất đi mái nhà che đầu hay là thức ăn trên bàn. Chị ta không tự nguyện khuyên điều gì không thực sự cần thiết. “Có một vụ cãi lộn trong bếp và -”
“Chị có yêu mến chồng chị không, Joice?”
Chị hầu ngập ngừng trước khi trả lời. Toàn bộ lâu đài đều biết Lady Helen đang ra lệnh, và mọi người đều tin là nếu Liana rời đi, thì sản sự nhà Neville sẽ tan thanh tro bụi chỉ trong vòng sáu năm. “Vâng, thưa tiểu thư, tôi có.”
“Là chị chọn anh ta hay là anh ta chọn chị vậy?”
“Mẹ của tiểu thư đã chọn anh ta, nhưng tôi tin là bà mong muốn điều tốt lành cho tôi, nên tôi đã kết hôn với một người đàn ông trẻ trung và khỏe mạnh và tôi đã trở nên yêu thương anh ấy.”
Đầu Liana ngước lên. “Vậy ư?”
“Ồ vâng, thưa tiểu thư, chuyện đó vẫn thường xảy ra mà.” Joice cảm thấy chị đã ở trong vùng an toàn. Tất cả phụ nữ đều sợ hãi trước hôn nhân của họ. “Khi cùng nhau trải qua những đêm đông dài lạnh giá, tình yêu thường nảy nở.”
Liana quay mặt đi. Nếu người ta có thể dành thời gian bên nhau, nàng nghĩ. Nếu người chồng tham lam của nàng không gửi nàng đi xa đâu đó. Nàng nhìn lại cô hầu của nàng. “Em có xinh xắn không, Joice? Ý em là thực sự đủ xinh xắn để một gã đàn ông cảm thấy hứng thú với em chứ không phải vì bất cứ thứ gì khác?” Nàng vung cánh tay ra dấu tới chiếc giường trải lụa, tấm thảm thêu trên bức tường phía bắc, cái bình đựng nước mạ bạc, những đồ đạc gỗ sồi chạm khắc.
“Ồ, có chứ, thưa tiểu thư,” Joice trả lời nhanh nhảu. “Tiểu thư rất xinh xắn, thực ra là xinh đẹp cơ. Chẳng có gã đàn ông dù cao sang hay thấp kém nào có thể cưỡng lại được tiểu thư. Mái tóc của tiểu thư -”
Liana giơ một tay lên để ngăn người phụ nữ lại. “Đi xem vụ cãi cọ trong bếp là gì.” Nàng không thể giữ được sự buồn phiền lộ rõ trong giọng nói.