Khán giả rời khỏi ghế ngồi, cười nói, vỗ vào lưng nhau, và kể lại một cảnh của vở kịch cho người khác. “Anh đã xem - ?” “Tôi thích đoạn -”
Liana và Rogan vẫn ngồi đó, tay đan vào nhau, cho tới khi người cuối cùng rời khỏi khán đài.
Dần dần, khi cơn sốc rời khỏi nàng, Liana cảm thấy cơ thể nàng dâng trào giận dữ. Những tuần qua nàng đã thách thức cơn thịnh nộ của chồng nàng vì người dân. Nàng đã kiệt sức để chăm lo cho họ có cơm ăn, áo mặc và họ đã đáp trả lại nàng với … trò hề nực cười này đây sao.
Nàng nắm lấy tay Rogan. “Chúng ta về thôi và gọi người của anh,” nàng nói, giận dữ dâng lên tận thái dương. “Ta sẽ cho những người này thấy được sự vô ơn của họ sau khi người của anh tới. Bọn chúng nghĩ là đã thấy cơn thịnh nộ của nhà Peregrine, nhưng chúng chẳng thấy gì cả.”
Rogan không nói gì, nhưng khi nàng nhìn anh, anh không hề giận dữ nhiều như nàng tưởng.
“Ồ?” nàng nói. “Anh không muốn về nhà, và anh đã đúng. Chúng ta sẽ trở lại và – ”
“Kẻ nào diễn vai Lord Buzzard?” Rogan hỏi, ngắt lời nàng.
“Hắn trông giống một trong những sự bất ngờ của cha anh đấy,” Liana quát. “Em sẽ về một mình à?” Nàng đứng lên và bắt đầu đi qua anh, nhưng anh vẫn giữ tay nàng và sẽ không để nàng đi.
“Ta đói rồi,” anh nói. “Cô nghĩ là họ bán đồ ăn ở đây à?”
Liana nghẹn lời nhìn anh. Mới lúc trước anh đã từ chối phải tiêu vài xu lẻ để mua đồ ăn cho họ. “Vở kịch không khiến anh tức giận à?”
Anh nhún vai như thể anh không quan tâm, nhưng có gì đó sâu hơn trong mắt anh – điều gì đó Liana định sẽ khám phá. “Ta không bao giờ giết người vì đã ăn chuột của ta,” anh nói như thể thanh minh. “Họ có thể ăn tất cả lũ chuột nếu muốn.”
“Thế còn dùng phân bò đế làm chất đốt?” nàng dịu dàng hỏi. Nàng đang đứng giữa đôi chân to lớn của anh và anh vẫn đang giữ tay nàng. Bằng cách nào đó, việc nắm tay này còn mật thiết hơn cả vài sự móc nối của họ. Anh đã nói vở kịch không làm phiền anh, nhưng cái cách anh đang giữ nàng lại nói hoàn toàn khác.
“Ta chưa bao giờ giết ai vì việc đó,” anh nói, nhìn vào khoảng không, “vì phân bò dùng để bón cho cánh đồng.”
“Em biết rồi,” Liana nói. “Còn đòn roi?”
Rogan không trả lời, nhưng làn da sẫm màu của anh có vẻ ửng đỏ. Nàng cảm thấy tình mẫu tử đối với anh lúc này. Anh không phải là một người tàn ác, người thích giết chóc hoặc thấy thích thú khi nhìn thấy sự khốn cùng của kẻ khác. Anh đang cố bảo vệ gia đình anh và chu cấp cho họ theo cách tốt nhất anh có thể.
“Em đang đói ngấu rồi,” nàng nói, mỉm cười với anh, “và em thấy một ngăn bán bánh kem. Có lẽ vài cái bánh và ít bơ sữa nữa cho cả hai chúng ta.”
Anh cho phép nàng dẫn anh đi, và nàng rất muốn biết điều anh đang nghĩ. Khi anh trong bộ quần áo nông dân bằng len thùng thình và mang một cái túi da nhỏ và đưa cho người bán bánh kem vài đồng xu, nàng cảm thấy rất hân hoan. Nàng không chắc, tất nhiên rồi, vì nàng ngờ rằng liệu anh chưa từng tiêu tiền cho một người đàn bà nào trước kia.
Anh mua cho họ một ca bơ sữa và họ chia sẻ với nhau trong khi người bán hàng đợi để lấy lại cái ca gỗ.
Với đồ ăn lót dạ, Liana bắt đàu có thể nghĩ về vở kịch với ít tức giận hơn. Thực tế, nhìn lại nó, quả thực là hài kịch. Nàng sẽ không bao giờ đoán được rằng nông dân lại có thể dám làm thế - hoặc quá thành thực tới vậy.
Nàng nhìn vào trong cái ca và cố giữ mình khỏi mỉn cười. “Họ có thể đã sai về những con chuột, nhưng họ đã đúng về cái vật tượng trưng rành rành của lãnh chúa,” nàng nói.
Rogan nghe, nhưng ban đầu anh không hiểu ý cô ta. Rồi, nhớ lại cái dương v*t bằng rơm quá lố của Lord Buzzard, anh bắt đầu cảm thấy máu trào lên mặt. “Cô có miệng lưỡi sắc nhọn quá đấy,” anh nói, định trừng trị cô ta.
“Nếu em nhớ chính xác thì anh thích giọng lưỡi của em mà.”
“Đàn bà không nên nói những chuyện đó,” anh nói lạnh lùng, nhưng đôi mắt đã phản bội lại anh.
Liana biết khi anh nhìn nàng như thế là lúc nàng khuấy động hứng thú của anh. “Anh thực sự lên giường với những người đàn bà xấu xí à? Xấu xí nhưng nảy nở ở phía trước hoặc phía sau à?”
Anh nhìn xem liệu anh có nên khiển trách nàng lần nữa không, nhưng thay vì thế đôi mắt anh dịu dàng. “Cha cô nên dạy dỗ cô mới đúng. Lại đây,” anh nói, lấy cái ca rỗng ra khỏi tay nàng. “Nếu cô trải qua giống ta trong cảnh bần hàn, hãy xem những trò chơi ở đằng kia.”
Sự trêu chọc của nàng đã khiến anh hài lòng và làm hài lòng anh khiến nàng cảm thấy thích thú. Khi họ đi bộ, nàng trượt bàn tay vào trong tay anh và anh đã không đẩy nàng ra.
“Nó sẽ trở lại như cũ chứ?” anh hỏi, nhìn thẳng khi họ đi bộ.
Nàng không hiểu anh đang nói về việc gì.
“Tóc cô,” anh nói.
Liana xiết bàn tay anh và cười vang nhẹ nhõm. Joice vừa nhuộm mái tóc vàng và lông mày của nàng thành màu đen thế nên nông dân sẽ không thể nào nhận ra được mái tóc đặc trưng của Liana. Chẳng có gì nhiều lộ ra bên dưới chiếc áo choàng được xếp để che đi mái tóc tết của nàng. “Nó sẽ được gội sạch,” nàng nói, rồi ngước nhìn anh. “Có lẽ anh sẽ giúp em gội đầu.”
Anh nhìn xuống nàng, ham muốn trong mắt anh. “Có lẽ.”
Họ bước đi bên nhau, không nói gì hết, tay trong tay, và Liana cảm thấy hoan hỉ.
Rogan ngừng lại bên ngoài một đám đông. Anh có thể thấy qua đầu họ nhưng Liana thì không. Nàng hết kiễng chân lên, rồi lại ngồi thụp xuống, nhưng vẫn không thể nhìn xuyên qua đám đông. Nàng giật giật tay áo Rogan. “Em không nhìn thấy,” nàng nói khi anh nhìn nàng. Nàng có một viễn cảnh lãng mạn là anh sẽ nâng nàng lên vai và giữ lấy nàng, nhưng thay vì thế, hành động như thể anh là chủ của nơi này – mà thực ra là thế - anh đẩy đám đông dẹp đường sang bên để tiến về phía trước. “Đừng gây chú ý thế chứ,” nàng rít lên nhưng anh chả quan tâm. Nàng trưng ra nụ cười yếu ớt xin lỗi mọi người xung quanh khi nàng bị kéo theo Rogan.
Mọi người đang tò mò nhìn Rogan, đặc biệt là mái tóc quăn dài tới cổ giấu dưới cái mũ len.
Liana bắt đầu cứng lại vì sợ. Nếu những người này, căm ghét nhà Peregrine như họ thể hiện, tìm thấy ông chủ chỉ có một mình và không được bảo vệ, thì không nghi ngờ gì là họ sẽ giết anh.
“Lại một đứa con hoang nữa của lão lãnh chúa,” nàng nghe thấy một người gần đó thì thào. “Chưa bao giờ thấy nó trước đây.”
Nàng bắt đầu thả lỏng và cám ơn Chúa vì khả năng sinh sản của nhà Peregrine. Vẫn nắm tay Rogan, nàng nhìn xem anh đã làm gì. Ở một nơi đầy cỏ, chính giữa của một vòng tròn lớn, là hai người đàn ông, cả hai đều cởi trần tới tận eo, đang đánh nhau với những cái sào gỗ dài cầm trên cả hai tay. Một người, thấp, cơ bắp, với cánh tay ngắn, trông như một gã người rừng hay một gã tiều phu vậy. Anh ta trông rất cổ quái.
Mắt Liana nhìn sang người kia – cũng như mọi phụ nữ khác trong đám đông ngoài vòng tròn. Đây là người đã diễn vai Lord Buzzard. Anh ta trông khá ổn trên sân khấu, nhưng giờ, trần nửa người, làn da nhễ nhại mồ hôi, anh ta trông lộng lẫy tuyệt vời.
Không đẹp đẽ bằng Rogan, Liana tự nhắc nhở mình và bước lại gần chồng nàng hơn.
Rogan chăm chú theo dõi trận đấu, hứng thú với cách người anh em cùng cha này chiến đấu tay không. Anh ta còn thô nguyên và chưa được huấn luyện, tất nhiên rồi, nhưng có tốt độ trong sự di chuyện của anh ta. Người tiều phu không phải là đối thủ của anh ta.
Sự chú ý của Rogan rời khỏi trận đấu khi vợ anh bước lại gần anh hơn. Anh liếc nhìn xuống nàng. Nàng đang theo dõi người anh em cùng cha của anh với đôi mắt mở to thích thú, và Rogan bắt đầu cau có. Nó gần như thể là nàng đã tìm thấy tên một nửa Peregrine này đáng thèm khát vậy.
Rogan chưa từng cảm thấy ghen tuông trước đây. Anh chia sẻ các Ngày hoặc bất kỳ người đàn bà nào với các em trai, với người của anh. Miễn là anh không bị phiền nhiễu, anh không quan tâm tới đám phụ nữ làm gì. Nhưng lúc này đây anh không thích cái cách vợ anh nhìn cái tên gây nhẳng, yếu nhếch, vụng về, kém cỏi, tóc đỏ này.
“Cậu nghĩ có thể đánh bại anh ta ư?” một ông lão móm mém đứng cạnh Rogan nói.
Rogan nhìn xuống mũi anh để thấy ông lão.
Người đàn ông cười lục cục, hơi thở hôi hám tỏa ra. “Trông hệt như nhà Peregrine,” ông nói to. “Lãnh chúa già cả truyền cả sự kiêu ngạo cho những đứa con trai của lão.”
Người anh trai mang nửa dòng máu Peregrine trong vòng liếc nhìn ông lão, rồi tới Rogan, và ngạc nhiên, anh ta quay đi khỏi đối thủ của mình. Người tiều phu đấm mạnh vào một bên đầu của anh ta. Anh ta lùi lại, quẹt tay chỗ thái dương, và nhìn thấy máu trên những ngón tay mình. Rồi, với một cái nhìn kinh tởm trên mặt, anh gửi tới người tiều phu ba cú đòn cứng rắn đến mức nằm ngay đơ.
Ngay lập tức, anh ta bước tới trước Rogan ngay trên đường vạch.
Liana thấy rằng hai người khoảng cùng tuổi, nhưng Rogan nặng cân hơn và, trong mắt nàng, cũng đẹp trai hơn rất, rất nhiều. Bên cạnh nàng, một người đàn bà trẻ đang trưng ra cái nhìn thèm khát. Liana nắm tay Rogan thật chặt trong tay nàng và đeo dính bản thân bên cạnh anh.
“Vậy là, tôi có một người anh em khác nữa,” người đàn ông trẻ nói.
Đôi mắt cũng sắc lẻm như của Rogan, Liana nghĩ, và có gì đó trong chúng khiến nàng tin rằng anh ta biết Rogan là ai. “Đừng - ” Liana mở miệng.
“Chúng ta sẽ đấu hay là không đây?” anh ta thách thức. “Hay là anh cũng bị điều hành bởi đàn bà?” Anh ta thấp giọng xuống. “Như Lord Rogan vậy?”
Liana thót hết cả tim, vì nàng biết Rogan sẽ không bao giờ bỏ qua thách thức này. Hai người họ đã lịch sự lờ đi cái cảnh cuối cùng của vở kịch, khi Hỏa Phu nhân buộc cổ Lord Buzzard, nhưng nàng biết Rogan nhận thức được điều đó. Chàng sẽ không cho phép bản thân bị sỉ nhục hai lần trong một ngày đâu.
Rogan thả tay nàng ra và bước vào trong vòng. Liana biết nàng không thể làm hay nói bất cứ gì mà sẽ không đẩy cả cuộc sống của hai người lâm nguy. Nín thở, nàng theo dõi hai người đàn ông đang bước cùng nhau vào trong vòng tròn, mặt đối mặt. Họ quá giống nhau: cùng mái tóc, cùng đôi măt, cùng cái cằm vuông, kiên định.
Rogan nhìn xuống cái sào trên mặt đất, rồi như nỗi sợ hãi của Liana, anh tháo cái mũ cải trang của anh, rồi kéo áo sơ mi qua đầu. Có một chút thỏa mãn khi anh ném trang phục của anh về phía nàng và nàng bắt lấy chúng, nhưng rồi nỗi sợ hãi của Liana lại trở lại. Chắc chắn ai đó sẽ nhận ra anh ngay bây giờ. Nàng không thích nghĩ ai đó se nhận ra anh, vì nó có thể là một hoặc tất cả đám đàn bà anh đã đem lên giường. “Một nửa cái làng này,” nàng tự lẩm bẩm.
Nàng lướt nhìn đám đông và thấy hai Ngày đang đứng phía đối diện của vòng tròn. Giờ khuôn mặt họ chỉ lộ vẻ hoang mang, nhưng Liana không nghi ngờ gì là sớm thôi đám đàn bà sẽ nhận ra Rogan là ai.
Nhanh nhẹn, nàng bắt đầu hướng về phía đám phụ nữ.
“Các người chỉ cần thốt ra một từ thôi và các ngươi sẽ phải hối hận,” nàng nói khi tới được chỗ các Ngày. Một Ngày co rúm lại, khuôn mặt cô ta đầy sợ hãi, nhưng người kia táo tợn hơn và khôn ngoan hơn. Cô ta thấy được sự nguy hiểm của Liana và Rogan ở đây.
“Tôi muốn con trai tôi được nuôi dạy thành một hiệp sỹ,” cô ta nói.
Liana mở miệng để từ chối yêu cầu táo tợn và thái quá này, nhưng nàng ngừng lại. “Cô cho rằng không ai khác biết ư,” nàng ước lượng.
Cô ta nhìn thẳng vào mắt Liana. “Tôi sẽ nói với mọi người anh ta đến từ một ngôi làng phía nam và rằng tôi đã từng gặp anh ta trước kia. Con trai của tôi thì sao?”
Liana không thể không ngưỡng mộ người đàn bà này, chị ta đã mạo hiểm quá nhiều vì con mình. “Các con trai của chị sẽ được giáo dục và huấn luyện. Hãy gửi chúng đến chỗ ta ngày mai.” Nàng rời khỏi chỗ hai người đàn bà và trở lại chỗ đứng ban đầu.
Rogan và người anh em cùng cha đang bước theo vòng tròn đối mặt với nhai, cái sào dài giữ ngang trong tay họ. Họ trông oai vệ, đều còn trẻ và mạnh mẽ, vai rộng, hông hẹp, cơ bắp cuồn cuộn.
Nhưng chẳng cần đến nửa đầu óc cũng thấy được ai là đấu sĩ giỏi hơn. Rogan rõ ràng là đang trêu chọc người anh em cùng cha của anh, đùa giỡn với anh ta xem anh ta có thể làm gì, trong khi anh ta, đôi mắt long lên vì giận dữ, đang chiến đấu với tất cả những gì anh ta có. Anh ta tấn công và Rogan dễ dàng tránh sang một bên, rồi nhanh chóng quật cái sào của anh vào phía sau đầu gối của anh ta.
“Ngươi mới chỉ đánh nhau với đàn bà thôi à?” Rogan giễu cợt.
Giận dữ lên tới đỉnh điểm, đã khiến anh ta mắc phải những lỗi ngu ngốc.
“Không ai từng đánh trúng Baudoin trước đây,” ông lão móm mém cạnh Liana nói. “Anh ta sẽ không thích bị thua kém như thế đâu.”
“Baudoin,” Liana nói to, cau mày. Nàng đã không nghĩ là ý hay khi Rogan tạo ra một kẻ thù là chính em trai của mình như anh đang làm. Rogan đã dành hầu hết cuộc đời huấn luyện của anh với gậy gộc và gươm giáo, trong khi người đàn ông trẻ này không ngờ gì là dành hết thời gian của anh ta đi sau cái cày.
Một lúc sau, rõ ràng là mọi người cảm thấy chán trò chơi của Rogan thứ chẳng còn chút thách thứ gì hết. Anh đứng trước em trai, chống cái sào bằng một tay và… vươn vai.
Đó là một hành động coi thường, và Liana cảm thông với Baudoin vì bị làm bẽ mặt.
Đôi mắt Baudoin tối đen vì thịnh nộ, và anh ta nhào đến Rogan, vẻ giết người hiện lên trên mặt. Đám đông nín thở.
Chỉ liếc nhìn em trai, Rogan bước sang một bên và cầm theo cấy gậy của anh đánh thẳng vào phía sau đầu của Baudoin. Người đàn ông trẻ mất đà, ngã sấp mặt, bất tỉnh, trong đống bùn nhão và cỏ dại.
Không một cái nhìn lo lắng cho em trai, Rogan bước qua cái cơ thể nằm bẹp một đống và tiến về phía Liana, cầm lấy áo của anh, và tròng nó qua đầu. Anh gạt đám đông ra lấy đường đi, anh ngoái lại, không nhìn Liana nhưng rõ ràng là mong đợi nàng đi theo. Anh lờ đi đám nông dân đang vỗ vai anh chúc mừng và yêu cầu anh đi uống với họ.
Rogan cảm thấy rất tự hào với bản thân. Anh hơn hẳn gã đàn ông đã khiến vợ anh nhìn hắn ta với vẻ thèm khát. Anh đã chứng tỏ cho nàng thấy ai là kẻ mạnh nhất. Và anh cũng tự hào về cách anh đã làm. Sẽ chẳng có nghi vấn gì hết trong tâm trí nàng việc ai là người đàn ông tốt hơn. Anh có thể đánh cho cậu em trai không biết trời cao đất dày ấy một trận nên thân với một tay bị trói sau lưng.
Nhận thức rõ ràng rằng Liana đang đi theo anh, anh dẫn nàng tới khu rừng. Khi nàng thể hiện sự hài lòng khi được ở bên anh, anh muốn được ở một mình với nàng. Trước đây, sau khi tắng một giải đấu, hai quý cô trẻ đã lới lều của anh để chúc mừng. Và đó là một đêm đáng nhớ!
Nhưng giờ tất cả những gì anh muốn là sự tán dương của vợ anh. Có lẽ nàng sẽ hôn anh theo cách mà nàng đã làm khi anh nói là sẽ đi lễ hội với nàng. Anh không ngừng lại cho tới khi đã vào sâu trong rừng, rồi anh quay lại và nhìn nàng.
Nàng không quàng tay quanh cổ anh, cũng không trao cho anh nụ cười của nàng mà theo như anh biết thì điều đó đang bắt đầu khiến anh cảm thấy thư thái, êm dịu và tiếng vui cười.
“Ta đã thắng,” anh nói, đôi mắt lấp lánh.
“Phải, anh đã thắng,” nàng nói thẳng đuột.
Anh không hiểu giọng nàng. Cứ như thể nàng đang giận dữ với anh à. “Ta đã hạ gục gã đó còn hơn cả dễ dàng.”
“Ồ, phải, quá dễ dàng với anh. Dễ dàng làm nhục anh ta, khiến cho mọi người cười nhạo anh ta.”
Rogan không hiểu nàng và anh cũng không thử. Lần này nàng đã đi quá xa rồi. Anh giơ tay lên định đánh nàng?
“Giờ anh định đánh tôi. Anh sẽ đánh ai đó kể cả người yếu ớt hơn anh ư? Anh sẽ hạ gục tất cả những người có liên hệ máu mủ với anh ư? Tôi, vợ anh, các em trai của anh. Sao không bắt luôn cả đám trẻ của anh và trói chúng vào gốc cây và quất roi chúng luôn?”
Rogan biết ả này điên rồi; cô ta thật vô lý. Anh hạ tay xuống và quay đi, bước trở lại ngôi làng.
Liana phóng người lên phía trước anh. “Anh đang nghĩ cái gì thế khi đánh cậu ta quá đáng thế? Anh đã khiến cậu ta trông như một gã ngốc vậy.”
Cơn giận của Rogan cuộn lên như sóng trào. Anh túm lấy vai nàng và hét vào mặt nàng. “CÓ phải cô ghét khi trông thấy hắn là một kẻ ngốc không? Cô ước đó sẽ là ta nằm sõng soài trên mặt đất đúng không? Cô sẽ thoải mái với đầu hắn đặt trên đùi cô phải không?”
Anh thả tay khỏi vai nàng. Anh đã bộc lộ quá nhiều bản thân. Anh bước qua nàng.
Liana đứng sững một lúc, cố hiểu những lời anh nói. Ý của anh dần dần mới rõ ràng và nàng phải chạy thật nhanh mới bắt kịp anh. Nàng đứng trước mặt anh. “Anh ghen,” nàng nói, mong đợi hiện rõ trong giọng nàng khi nàng ngước nhìn anh.
Anh không trả lời mà bước vòng qua nàng.
Nàng lại đi chắn trước mặt anh lần nữa và đặt hai tay lên ngực anh. “Anh thực sự đánh cậu trẻ đó thật thê thảm chỉ để gây ấn tượng với em ư?”
Rogan nhìn vào khoảng không trên đầu nàng. “Ta muốn thử sức mạnh và sự nhanh nhẹn của hắn, và khi làm thế, ta đã hạ gục hắn.” Anh trừng mắt với nàng, rồi quay đi. “Hắn không phải cậu bé. Hắn tầm tuổi ta hoặc thể lớn hơn.”
Liana bắt đầu cười. Nàng không thihcs việc anh đã làm với người anh em cùng cha, nhưng ôi cảm thấy thật tuyệt khi nghĩ là chồng nàng lại ghen khi nàng nhìn một người đàn ông khác. “Anh ta có thể là bằng tuổi anh, nhưng không mạnh mẽ bằng anh hay cũng không giỏi hay đẹp trai bằng anh.” Nàng cầm lấy tay anh và cố kéo anh vào trong rừng, nhưng anh vẫn đứng nguyên ở đó.
“Ta đã rời quá xa người của ta. Chúng ta nên về lại lâu đài.” Cơ thể anh cứng ngắc.
“Nhưng vụ cược là anh làm nô lệ của em nguyên cả một ngày mà,” Liana nói, không thể kiềm được một chút rền rĩ. “Đi mà, chúng ta sẽ ngồi ở đây trong rừng. Chúng ta sẽ không phải trở lại lễ hội nữa.”
Rogan thấy bản thân đi theo cô ta. Thế nào mà cô ta có thể khiến anh bỏ quên nghĩa vụ và trách nhiệm chứ. Anh đã sao nhẵng công việc của anh kể từ khi anh cưới cô ta nhiều hơn hẳn những gì anh đã từng làm trước đây.
“Đi mà, ngồi xuống đây bên cạnh em,” nàng nói, chỉ một thảm cỏ đầy hoa dại bên cạnh dòng suối nhỏ.
Nàng có thể thấy trên mặt anh là anh vẫn còn giận và nàng bắt đầu mỉm cười với anh khi một chuyển dộng nhỏ trong lùm cây phía sau anh rơi vào mắt nàng. “Coi chừng!” nàng la lên.
Rogan bước sang một bên theo bản năng và tránh được con dao tới từ phía sau anh.
Liana đứng đó và theo dõi, kinh hoàng hiện rõ trên khuôn mặt nàng, khi Baudoin tấn công Rogan với một con dao. Nàng thấy máu trên cánh tay Rogan, nhưng trong lúc rối ren, nàng không thể ước chừng vết thương tệ đến thế nào.
Lần này Rogan không khuất phục dễ dàng người anh em cùng cha nữa. Baudoin đã hóa điên, và anh ta định giết người.
Liana có thể đứng nhìn hai người đấu vật với nhau, ngã bổ nhào, lăn lộn trên thảm cỏ, con dao loang loáng giữa hai người. Điên cuồng đã tiếp thêm sức mạnh cho Baudoin, và Liana có thể thấy Rogan đang chiến đấu hết mình.
Liếc nhìn xung quanh, nàng thấy một nhánh cây ngắn và khá cứng. Nàng nhặt lên, cầm chắc trong tay, rồi tiến về gần phía hai người đàn ông to khỏe. Nàng phải nhảy lùi lại khi họ lăn về phía nàng, rồi lại bước tới khi họ lăn ra xa. Hai cái đầu, hai gương mặt dí sát vào nhau, thật quá giống nhau khiến nàng sợ sẽ đánh nhầm người.
Rồi tận dụng được thời cơ, Baudoin giật được cánh tay phải tự do và kề con dao vào cổ họng Rogan.
Giây sau anh ta đổ sập không thương tiếc khi Liana phang khúc cây xuống đầu anh ta.
Mất một lúc Rogan chẳng thể nhúc nhích. Anh nằm đó, cơ thể mềm oặt của người anh em của anh phủ kín người anh. Anh không thích phải thừa nhận với bản thân rằng anh hẳn đã bị giết chết nếu không được giúp bởi một … một phụ nữ.
Anh đẩy Baudoin ra khỏi người và đứng lên, không thể nhìn vào mặt vợ mình. “Chúng ta sẽ về và cử người tới,” anh lẩm bẩm.
“Và họ sẽ làm gì anh ta?” Liana hỏi khi nàng đang kiểm tra vết thương trên cánh tay Rogan. Chỉ bị xước da thôi.
“Hành hình hắn.”
“Người anh em máu mủ của chính anh ư?” Liana hỏi.
Rogan cau mày. “Sẽ rất nhanh gọn. Không phải hỏa thiêu hay bị tra tấn gì hết.”
Liana nghĩ một lúc. “Anh đi đi rồi cử người đến. Em sẽ theo sau.”
Rogan nhìn nàng và cơn giận bùng lên. “Cô định ở lại đây với hắn sao?”
Nàng nhìn thẳng vào mắt anh. “Em định giúp anh ta trốn thoát khỏi sự bất công của anh.”
“Của tôi ư?” Rogan nói, thất kinh. “Hắn vừa mới cố giết ta. Dù những điều đó không có nghĩa lý gì với cô, nhưng đó là chuyện rất lớn đối với ta.”
Nàng đến bên anh và đặt hai tay lên cánh tay anh. “Anh đã mất quá nhiều anh em trai, và hầu hết các anh đều chung một cha. Làm sao anh có thể chịu đựng được việc mất thêm một người khác nữa chứ? Hãy đón nhận anh ta và huấn luyện anh ấy. Huấn luyện anh ấy trở thành một hiệp sỹ của anh.”
Anh bước tránh ra, há hốc miệng nhìn nàng. “Cô vừa mới nói với ta làm thế nào để huấn luyện người của ta? Cô yêu cầu ta sống với một kẻ đã cố giết ta ư? Cô hy vọng có thể giải thoát được bản thân khỏi ta để có thể đi với gã này ư?”
Liana vung tay lên trời biểu hiện không còn cứu vãn được. “Đồ ngu ngốc nhà anh! Tôi đã chọn anh. Anh có biết là có biết bao nhiều ứng cử viên thích hợp cho tôi không? Họ liều mạng vì tiền bạc của cha tôi, và họ dâng hiến cho tôi mọi thứ có thể. Họ còn viết thơ tình cho tôi, hát cho tôi nghe những lời ca ngợi sự yêu kiều của tôi. Nhưng anh! Anh xô tôi ngã vào đống bùn và bắt tôi giặt quần áo cho anh và, tôi mới ngu ngốc làm sao, tôi lại đi đồng ý lấy anh. Và xem tôi nhận lại được gì từ sự ngu ngốc của mình nào? Một đám đàn bà trên giường của anh trong khi anh lờ tôi đi. Mùi hôi thối của anh. Và giờ anh dám kết tội tôi thích một kẻ khác. Tôi đã dọn sạch sẽ cái hầm phân mà anh gọi là nhà. Tôi đã chăm lo có đồ ăn ngon, tôi là một bạn cùng giường nhiệt tình, và anh dám kết tội tôi ngoại tình? Đi đi, và giết gã ta đi. Tôi mà thèm quan tâm đấy? Tôi sẽ trở lại với cha tôi và anh có thể giữ lại tất cả số vàng và không phải vướng vào một người vợ rắc rối nữa.”
Cơn giận của nàng dịu xuống và nàng cảm thấy mệt mỏi và rã rời, và sắp khóc. Nàng đã thất bại với anh. Đúng như dì Helen đã cảnh cáo, nàng đã thất bại.
“Vũng bùn nào?” là tất cả những gì Rogan nói sau đó một lúc.
Liana đang nén những giọt nước mắt của nàng. “Cạnh cái ao ấy,” nàng mệt mỏi nói. “Anh đã bắt tôi phải giặt đồ cho anh. Giờ thì ta đi thôi. Anh ta sẽ sớm tỉnh lại thôi.”
Rogan bước về phía nàng, đặt ngón tay anh dưới cằm nàng, và nâng lên để nàng nhìn lên chàng. “Ta đã quên mất chuyện đó. Vậy cô chính là con ranh đã đục lỗ quần áo của ta đấy à?”
Nàng giằng ra khỏi anh. “Tôi đã thay đồ cho anh rồi thôi. Chúng ta đi thôi? Hoặc có lẽ tôi nên đi và anh có thể ở lại phía sau và giết người anh em của anh, Có lẽ anh ta có chị em gái gì đó và anh có thể bắt cóc họ và lập ra một danh sách các Ngày mới cho bản thân đấy.”
Rogan túm lấy cánh tay nàng và quay nàng lại đối mặt với anh. Đúng rồi, nàng chính là cô gái bên hồ. Anh nhớ là đang nằm ở đó thì nhận ra là mình bị theo dõi và hài lòng khi thấy đó là một thiếu nữ xinh xắn. Cô nàng đã tỏ ra nóng nảy và thậm chí còn bốc hỏa cái đêm mà nàng cầm đuốc tới đốt giường của anh.
Anh đã trao cho nàng thứ mà anh đã không trao cho đàn bà nhiều năm rồi: Anh mỉm cười với nàng.
Liana cảm thấy hai đầu gối nàng nhũn ra trước nụ cười của anh. Khuôn mặt điển trai của anh chuyển sang vẻ trẻ thơ vô tư lự. Có phải là người đàn ông mà cô vợ đầu của anh đã thấy chăng? Nếu thế, sao cô ta có thể rời bỏ anh chứ?
“Vậy,” anh nói, “nàng đồng ý cưới ta vì ta đã ném nàng vào vũng bùn ư?”
Sao chàng có thể trông tuyệt vời đến thế, nàng chẳng thốt nên lời khi anh nói ngọt với nàng đến thế. Anh khiến nàng như một cô ả nông dân thèm khát, não ngắn, chẳng hơn gì mấy cô Ngày của anh. Nàng quay đi, lưng thẳng lên, đầu ngẩng cao, và bắt đầu đi về hướng ngôi làng.
Anh bắt lấy nàng và, khiến nàng không thể tin được, nâng nàng lên trong vòng tay anh như một đứa trẻ, rồi tung nàng lên cao. “Nàng có kế hoạch gì cho ta lúc này thế? Một vụ đốt giường khác à? Hay có lẽ lần này là nhấn chìm cả lâu đài trong biển lửa luôn?” Anh lại tung nàng lên lần nữa. “Đối với một người quá bé nhỏ như nàng lại có một cách ngoan cường để đoạt lấy thứ nàng muốn nhỉ.”
Cánh tay nàng vòng quanh cổ chàng để khỏi bị ngã.
“Thế tốt hơn rồi đấy,” anh nói, và hôn lên cổ nàng.
Cơn giận của Liana tan chảy và Rogan biết thế bởi vì nàng cảm thấy tiếng cười lặng lẽ của anh trên cổ nàng. “Anh!” nàng nói, và đấm mạnh vào vai anh. “Thả tôi xuống. Anh định đi giết người anh em của mình đấy à?”
Anh nhìn nàng và lắc đầu. “Nàng không từ bỏ điều gì, phải không?”
Nàng đặt tay lên vuốt ve má chàng. “Không,” nàng dịu dàng. “Khi em quyết định muốn thứ gì, em sẽ không bao giờ từ bỏ đâu.”
Đôi mắt anh trở nên nghiêm túc khi anh nhìn nàng như thể anh đang khó hiểu về điều gì đó, và anh định đáp lời nàng, nhưng một tiếng gầm từ Baudoin đang nằm trên mặt đất đằng sau họ đã chiếm lấy sự chú tâm của anh. Rogan đặt Liana xuống quá nhanh khiến nàng trượt chân vào một cái cây.
Khi nàng lấy lại được thăng bằng, nàng thấy Rogan đang đứng bên trên người anh em của mình với con dao trong tay anh.
Liana bắt đầu cầu nguyện. Nàng cầu nguyện nhiệt thành, với tất cả trái tim nàng, cho chồng nàng rủ lòng thương xót với chàng trai trẻ.
“Và ngươi định giết ta thế nào đây?”
Nàng mở mắt ra thấy Baudoin đang đứng thẳng và kiêu hãnh trước Rogan, không hề sợ hãi.
“Thiêu ư?” Baudoin hỏi, “Hay là tra tấn tôi? Người của ngươi đang trốn trong rừng và theo dõi chúng ta? Họ sẽ đốt làng vì những gì trong vở kịch à?”
Liana nhìn hai bọn họ, Rogan chắn lưng về phía nàng, và nàng nín thở. Nàng biết chồng mình có thể giết Baudoin dễ dàng nếu anh muốn, nhưng nàng đã cầu nguyện rằng anh sẽ không làm thế. Rogan ném con dao từ tay này sang tay khác và vẫn im lặng.
Gương mặt Baudoin chuyển sắc giận dữ. “Trung thực hơn gã đã sinh ra chúng ta. Trung thực hơn những tên anh em lừng lẫy của chính mình. Ta không bỏ rơi các con mình chết đói.”
Liana không thể nhìn thấy mặt Rogan, nhưng nàng sợ những lời chế nhạo của Baudoin sẽ là hồi chuông báo tử cho chính anh ta.
Khi Rogan nói, mềm mại và có gì đó hơi ngần ngừ, “ta đã mất vài người anh em trai trong mấy năm qua. Ta không thể mất thêm người nào nữa. Nếu ta đưa anh về nhà ta, anh sẽ thề nguyện lòng trung thành sắt đá đối với ta chứ? Liệu anh sẽ nhận lấy vinh dự này chứ?”
Baudoin choáng váng – quá choáng váng không thốt nên lời. Anh đã hận thù những người anh em cùng cha sống trong tòa lâu đài trên đồi suốt cả cuộc đời. Anh thì sống trong nghèo khổ trong khi họ lại có tất cả mọi thứ.
Liana có thể thấy sự do dự trên mặt Baudoin và nàng có thể đoán ra được ý nghĩa của nó. Nàng cũng đoán rằng sự rộng lượng của Rogan sẽ sớm chuyển sang giận dữ nếu nó không được chấp thuận nhanh chóng. Rất nhanh, nàng bước vào giữa hai người họ.
“Anh có con à?” nàng nói với Baudoin. “Bao nhiêu đứa? Tuổi của chúng thế nào? Khi anh tới ở với chúng tôi, tôi sẽ xem xét để chúng được giáo dục chu đáo, Chúng có thể tới trường cùng với các con trai của Rogan.”
“Con trai nào chứ?” Rogan nói, trừng mắt nhìn xuống nàng. Người buôn len này sẽ từ chối tỏ lòng tôn kính với anh! Anh nên giết hắn một giờ trước, nhưng anh đã không thế chỉ vì chiều lòng vợ anh. Anh bước về phía nàng.
Liana cầm lấy một tay của Baudoin theo cái cách rõ ràng là nàng đang bảo vệ hắn ta và chính mình. “Tất cả lũ nhóc con tóc đỏ của anh, tất nhiên là thế rồi,” nàng nói lanh lảnh.
“Vợ anh có biết thêu thùa, may vá không?” nàng hỏi Baudoin. “Tôi cần vài người phụ nữ biết may vá. Hoặc se sợi. Hoặc dệt. Khi anh ở ngoài huấn luyện với Rogan, cô ấy có thể ở cùng với tôi. Rogan, tại sao anh không nói với người anh em của anh” – nàng nhấn mạnh từng từ - “sẽ vất vả thế nào nếu anh làm việc với anh ấy. Có lẽ anh ấy sẽ thích tiếp tục buôn len hơn thì sao.”
“Ta đang cố thuyết phục anh ấy mà?” Rogan nói mà không thể tin được. “Ta nên nói với anh ấy về sự thoải mái của chiếc giường chứ? Hay là dụ dỗ anh ta là sẽ có thịt mỗi ngày chứ?”
Baudoin đang dần hồi phục sau cú sốc. Anh được thừa hưởng sự thông minh của cha họ và không ai từng dám quy kết anh là một kẻ ngốc cả. “Thứ lỗi cho sự do dự của tôi, thưa ngài,” anh ta nói to, lôi kéo sự chú ý của Rogan ra khỏi vợ mình. “Tôi vô cùng biết ơn lời đề nghị của ngài và tôi…” Anh ngừng lại và đôi mắt đanh lại. “Tôi sẽ bảo vệ tên tuổi nhà Peregrine bằng mạng sống của mình.”
Rogan nhìn người đàn ông một lúc lâu, và Liana có thể thấy rằng anh đang cố đấu tranh nội tâm. Làm ơn đi mà, nàng thầm cầu nguyện, xin hãy tin tưởng anh ấy.
“Hãy đến vào ngày mai,” cuối cùng Rogan nói. “Giờ thì đi đi.”
Khi Baudoin rời đi hẳn, những giọt nước mắt khuây khỏa của Liana trào ra. Nàng bước tới bên Rogan và ôm lấy cổ chàng mà hôn. “Cám ơn chàng,” nàng nói. “Cám ơn chàng rất nhiều.”
“Nàng có biết ơn không khi ta quay lại với lưỡi gươm của gã đó trong tim ta?”
“Em không nghĩ…” nàng mở lời, nhưng nàng không biết rằng Rogan nói không sai. “Có lẽ em đã làm một điều sai lầm. Có lẽ anh nên để anh ta thành một thư lại hoặc là gửi anh ta tới một lâu đài khác của anh hoặc -”
“Nàng đang biến ta thành kẻ nhát gan à?”
“Khi liên quan đến an toàn của anh, em sẽ không mạo hiểm điều gì hết.”
“Đàn bà từng nói như thế với ta trước đây,” anh nói, “và không đáng tin.”
Nàng kề sát môi chàng. “Ai đã nói những điều đó với chàng? Jeanne Howard ư?”
Mới lúc trước nàng còn đang trong vòng tay anh, lúc sau nàng đã nằm trên mặt đất, ngước nhìn lên khuôn mặt đang run lên.