The Taming

Chương 16



Liana mất một lúc mới tỉnh dậy được vào buổi sáng. Như thể nàng chẳng thế nào mở nổi mắt mình. Nàng vươn vai, rồi duỗi chân, sung sướng cựa mình trong tấm đệm mềm mại ấm áp.

“Nếu có muốn ăn gì đó, tốt hơn là cô nên dậy đi và ăn.”

Đôi mắt nàng mở bừng ra thì thấy Rogan đang ngồi ở một cái bàn nhỏ bày biện thịt gà, bơ, và bánh mỳ.

“Anh làm gì ở đây thế?” nàng sẵng giọng. “Tại sao anh mang tôi tới đây? Là rượu! Anh đã bỏ thuốc.”

“Em trai ta làm. Em trai ta, những ngày trên dương thế này của nó chẳng còn bao nhiêu nữa, đã bỏ thuốc vào rượu.”

“Và anh ta đã mang tôi tới đây?”

“Chú ấy mang cả hai ta tới đây trong khi chúng ta đang ngủ.”

Liana ngồi dậy và nhìn quanh căn phòng nhỏ sơ sài: một cái giường, một cái bàn và hai cái ghế, và một cây nến. “Hắn đã bán đứng chúng ta cho bọn Howard,” nàng nói êm ái. “Hắn định giao lâu đài vào tay bọn chúng à?”

Rogan nhìn nàng như thể nàng là một ả gái làng ngu dốt. “Em trai ta có thể ngu ngốc mỗi khi nó bướng bỉnh, nhưng nó không phải một kẻ phản bội.”

“Vậy tại sao hắn làm chuyện này?”

Rogan quay lại với thức ăn.

Liana ra khỏi giường. “Tại sao hắn lại bỏ thuốc chúng ta và đưa chúng ta tới đây?”

“Ai mà biết? Giờ thì ăn đi.”

Liana cảm thấy cơn giận của nàng tăng lên. Nàng đi ra tới cửa và kéo chúng, rồi đấm hai nắm tay lên cửa và la hét đòi thả ra, nhưng chẳng có ai đến cả. Nàng đi đến chỗ khe nứt nhỏ xíu và hét xuống, nhưng cũng chẳng có ai trả lời. Nàng quay trở lại với Rogan. “Sao anh có thể ăn được? Chúng ta phải làm tù nhân trong bao lâu? Làm thế nào để ta thoát ra được đây?”

“Cha ta làm căn phòng này để giam tù binh. Chúng ta không thể thoát ra.”

“Cho tới khi gã em trai ngu ngốc, không thể chịu đựng được của anh thả chúng ta, thế hả. Tại sao tôi lại đi gả vào cái gia đình thế này chứ? Không ai trong số các người có lý trí hả?”

Rogan chỉ nhìn nàng với đôi mắt đanh thép, và Liana ngay lập tức hối hận với những lời vừa nói. “Tôi…” nàng bắt đầu.

Anh giơ tay lên. “Cô có thể trở lại với cha cô ngay khi chúng ta thoát ra khỏi đây.”

Anh đẩy cái bàn ra xa và đến đứng bên cạnh chiếc cửa sổ hẹp. Nàng bước đến bên anh.

“Rogan, em…”

Anh bước tránh xa nàng.

Cả ngày hôm đó là im lặng và giận dữ. Liana nhìn Rogan và nhớ lại những gì anh đã nói với nàng về tiền của nàng là tất cả đối với anh. Ra thế đấy, nàng nghĩ. Nàng sẽ trở lại với cha nàng hoặc là lui về một trong những sản sự hồi môn của nàng và sống tách ra khỏi nhà Peregrine, cùng với những đầu lâu ngựa của họ treo trên mặt lò sưởi.

Thức ăn được mang tới cho họ trong một cái bọc vừa vặn lọt qua cái lỗ nhỏ xíu. Rogan cầm lấy thức ăn và hét lên với Severn về kế hoạch sẽ làm với em trai khi anh thoát ra.

Rogan lấy phần ăn của mình đem sang phía bên kia căn phòng và từ chối ngồi cùng bàn với Liana.

Đêm đến và họ vẫn chẳng nói với nhau lời nào. Liana nằm lên giường và băn khoăn không biết Rogan định ngủ ở đâu. Nàng bắt đầu phản đối khi anh nằm bên cạnh nàng, quay lưng về phía nàng, nhưng rồi không thế. Nàng chỉ đảm bảo là mình sẽ không chạm vào anh.

Nhưng khi ánh sáng ban mai len qua khe cửa hẹp, Liana thức dậy và thấy bản thân đang được ôm chặt trong vòng tay của chồng nàng. Nàng đã quên béng mất những thù địch và xích mích và đã hôn lên cái miệng ngái ngủ mềm mại của chàng.

Rogan thức dậy ngay lập tức và hôn nàng với tất cả sự đói khát mà anh cảm thấy. Sau nụ hôn, cả hai người đều mê đắm và điên cuồng cởi bỏ hết quần áo để tìm kiếm làn da trần trụi của nhau. Họ đến với nhau cuống cuồng và dữ dội, với nhiềm đam mê suốt hơn hai tuần nung nấu.

Cuối cùng, họ nằm trong vòng tay của nhau, vuốt ve làn da ướt mềm của nhau, quấn quýt lấy nhau. Chuyện đầu tiên Liana muốn hỏi là liệu Rogan có thực sự nghĩ nàng xấu xí và liệu anh có thực sự định gửi nàng đi xa không, nhưng nàng nén lại.

“Em đã gặp một hồn ma,” cuối cùng nàng nói.

“Trong căn phòng bên dưới chỗ chúng ta à?”

“Bà ấy là vị Phu nhân mà em đã nghĩ là Iolanthe. Còn nhớ em đã kể cho anh nghe là nàng ấy lớn tuổi hơn Severn không? Bà đã kể cho em nghe về Jeanne Howard.”

Anh không trả lời nàng, và Liana xoay người trong vòng tay anh và nhìn anh. “Anh cũng đã gặp bà rồi, phải không?” nàng hỏi sau một lúc.

“Tất nhiên là không. Chẳng có hồn ma nào cả. Chỉ là một-”

“Một gì cơ? Anh nhìn thấy bà khi nào? Khi bà đang thêu hay se sợi?”

Anh nhìn nàng một lúc rồi mới đáp. “Đang thêu. Tấm thảm với con kỳ lân.”

“Anh đã bao giờ kể cho ai chưa?”

“Chưa cho tới lúc này.”

Những lời này của anh khiến Liana cảm thấy hoan hỷ vô cùng. “Anh đã thấy bà khi nào? Bà nói gì với anh vậy?”

Giọng anh mềm mại. “Là sau khi Oliver Howard cướp… cô ta.”

“Jeanne.”

“Ừ, là người đó,” Rogan đáp. “Cô ta đến chỗ ta và nói với ta rằng cô ta muốn gã Howard, rằng cô ta đang mang máu mủ của hắn. Cô ta yêu cầu ta chấm dứt mối thù hận. Ta lẽ ra nên tự tay giết chết ả khốn đó.”

“Nhưng anh đã không thể.”

“Ta đã không làm, dù thế nào đi nữa. Ta trở lại đây để gọi hỗ trợ - chúng ta đang đánh nhau với nhà Howard suốt một năm trời – và vào một buổi sáng sớm ta bắn thử một mũi tên để kiểm tra cái cung và ngọn gió đã đưa mũi tên lên tận cửa sổ phía trên khu nhà kính. Ít nhất, đó là điều mà ta đã nghĩ lúc đó. Ta cũng nghĩ là mình nghe thấy cả tiếng hét của một phụ nữ. Ta đã lên khu nhà kính, rồi leo lên những căn phòng phía trên. Không ai sống ở đó nhiều năm rồi vì những câu chuyện về hồn ma. Cha ta đã từng nguyền rủa bà vì khi ông có khách khứa, bà luôn luôn xuất hiện và dọa dẫm họ.”

“Anh có bị dọa khi anh tới lấy lại mũi tên không?”

“Ta dang quá điên cuồng với bọn Howard để mà quan tâm tới một hồn ma. Ta đã mất hai người anh em ruột thịt, và mọi mũi tên đều cần thiết.”

“Bà có ở đó không?”

Nàng thấy Rogan mỉm cười nhè nhẹ. “Ta đã nghĩ một hồn ma sẽ… mờ mờ ảo ảo, ta đoán thế. Bà trông rất thật. Bà cầm mũi tên của ta và bà trách mắng ta, nói rằng ta đã suýt chút nữa thì bắn trúng bà. Lúc đó ta không thể nào nghĩ ra thực tế là ta đã bắn ra phía ngoài tường lâu đài.”

“Anh đã nói chuyện gì?”

“Chuyện rất kỳ lạ, nhưng ta đã nói chuyện với bà như ta chưa bao giờ nói chuyện với ai khác vậy.”

“Em cũng vậy. Bà biết rất nhiều về em. Hai người đã nói chuyện về Jeanne?”

“Ừ. Bà đã nói với ta vợ của ta không phải người này.”

Nàng nhìn anh. “Một người thế nào cơ?”

“Ta không biết. Nó có lý khi ta ở bên cạnh bà, nhưng chẳng có gì hết khi ta rời đi. Ta đoán hẳn là thứ gì đó liên quan đến bài thơ.”

Mắt Liana mở to. “Thơ nào?”

“Ta đã chẳng hề nghĩ đến nó nhiều năm rồi. Thực ra, nó dường như là một điều bí ẩn thì đúng hơn. Để xem nào…

‘Khi đỏ và trắng tạo thành đen

Khi đen và vàng trở thành một

Khi một và đỏ hợp nhất

Rồi ngươi sẽ biết.”

Liana nằm im lặng trong vòng tay của Rogan và nghĩ về điều bí ẩn. “Nó có nghĩa là gì nhỉ?”

“Ta không biết. Thỉnh thoảng ta nằm trên giường và nghĩ về nó, nhưng ta chưa bao giờ đoán ra cả.”

“Thế Severn nghĩ sao? Zared nữa?”

“Ta chưa bao giờ hỏi chúng.”

Nàng đẩy ra để nhìn anh. “Chưa bao giờ hỏi? Nhưng nó có thể là thứ gì đó liên quan đến chứng thư trong khu giáo xứ. Vị Phu nhân là bà nội của anh, và nếu ai đó biết nơi cất giữ những chứng thư ấy, thì đó là bà.”

Anh cau mày. “Người phụ nữ đó là một bóng ma. Bà ta đã chết rất lâu rồi. Có lẽ ta đã không nhìn thấy bà và ta mơ thấy điều bí ẩn thôi.”

“Em đã không mơ câu chuyện về anh và Jeanne Howard. Phu nhâ đã kể cho em nghĩ Jeanne xinh đẹp thế nào và anh yêu nàng ta biết bao nhiêu.”

“Ta khó mà biết đến ả phù thủ Howard đó, và ta không nhớ cô ta có điểm gì đặc biệt đẹp để nhìn. Chắc chắn là không giống Iolanthe.”

Liana kéo tấm chăn che khuôn ngực trần của nàng và ngồi dậy. “Ồ, giờ thì là Iolanthe là người anh muốn. Anh có thể có cả tiền lẫn sắc đẹp.”

Sự bối rối hiện rõ trên gương mặt đẹp trai của Rogan. “Iolanthe là một ả khốn. Ta chắc ả chính là kẻ bày ra trò này.” Anh ám chỉ tới cánh cửa khóa chắc.

“Tại sao? Đang cố gắng khiến tôi tha thứ cho anh vì đã nói trước mặt người của anh rằng tôi xấu xí ghê gớm?”

Rogan ngồi dậy, miệng anh há hốc. “Ta không bao giờ nói điều gì như thế cả.”

“Anh đã nói rồi thôi! Anh đã nói anh cưới tôi chỉ vì tiền của tôi, không phải vì lời khuyên của tôi hay vẻ đẹp của tôi.”

Sự bối rối của Rogan còn nhiều hơn. “Anh chỉ nói sự thật thôi. Anh đã chưa từng thấy em cho tới trước lễ cưới, ngoại trừ khi đó anh đã không biết em là ai, thế nên làm sao anh có thể cưới em vì thứ gì khác ngoài tiền chứ?”

Liana cảm thấy những giọt nước mắt vỡ mộng trào ra. “Tôi cưới anh vì tôi đã nghĩ anh… rằng anh thèm muốn tôi. Anh đã hôn tôi khi anh không biết tôi có tiền bạc gì.”

Rogan chưa bao giờ cố gắng để hiểu tâm trí của giống cái và giờ thì anh đã biết tại sao. “Ta cũng hôn cô khi ta biết cô giàu có.” Giọng anh cao lên khi anh ra khỏi giường và ngả người lên nàng. “Ta đã hôn cô sau khi cô xen vào giữa ta và đám nông dân. Ta đã hôn cô sau khi cô dỗ ngọt ta xem vở kịch mà trông ta như một gã đần. Ta đã hôn cô -”

“Bởi vì tôi là vợ anh và chẳng vì lý do nào khác nữa,” nàng nói. “Anh đã nói với mọi người anh nghĩ là tôi xấu xí. Có lẽ tôi không xinh đẹp như Iolanthe hay đáng yêu như vợ trước của anh, nhưng có vài người đã nói là tôi khá ưa nhìn đấy chứ.”

Rogan vung hai tay lên cáu tiết. “Cô không tệ khi cô không rền rĩ và than vãn.”

Liana bắt đầu khóc thật sự. Nàng nằm lăn ra giường, co gối lại, và khóc nức nở khiến hai vai run rẩy.

Khi Rogan nhìn xuống nàng, ban đầu anh chẳng cảm thấy gì ngoài giận dữ. Nàng đang kết tội anh điều gì đó, nhưng anh không chắc là cái gì. Nàng đang làm như thể anh đã sai vì những điều anh nói. Anh chỉ nói sự thật thôi mà và anh đã nói như thế để giữ nàng khỏi xen vào giữa anh và lính của anh. Anh phải dùng từ ngữ thế quái nào để nói về vẻ ngoài của nàng chứ? Và thèm muốn ư? Chẳng phải anh vừa chứng minh sáng nay là anh thèm muốn nàng sao? Và chết tiệt, anh đã không chạm vào người đàn bà nào khác trong suốt hai tuần. Hai tuần dài đằng đẵng.

Anh biết anh có mọi quyền tức giận với nàng. Anh mới là người cần được an ủi, nhưng khi anh nhìn thấy nàng khóc, anh cảm thấy thứ gì đó bên trong anh mềm ra. Khi anh còn là một cậu nhóc anh đã khóc giống như nàng đang khóc lúc này và mấy ông anh lớn của anh đã đá anh và cười nhạo anh.

Anh ngồi bên giường cạnh đầu nàng. “Nói ta nghe… chuyện gì không đúng thế,” anh ngập ngừng nói, cảm thấy lúng túng và xấu hổ.

Nàng đã không trả lời mà còn khóc dữ hơn.

Một lúc sau anh nâng nàng lên và kéo nàng vào trong lòng anh và ôm nàng thật chặt.

Những giọt nước mắt của nàng ướt đẫm vai anh khi anh vuốt ve mái tóc ra khỏi gương mặt nàng. “Chuyện gì không đúng thế?” anh hỏi lại.

“Anh nghĩ em xấu xí. Em không đẹp đẽ được như anh hay Severn hay Zared hay Iolanthe, nhưng những người hát rong đã từng viết thơ về sắc đẹp của em.”

Rogan định nói rằng vì tiền bạc bất cứ ai cũng có thể làm điều đó, nhưng anh khôn ngoan kiềm chế lại. “Không đẹp như là ta, hả? Hay Severn? Ta phải đồng ý với nàng về phần ta, nhưng chúng ta nuôi mấy con lợn trông còn khá khẩm hơn Severn nhiều.”

“Khá khẩm hơn cả em nữa, không nghi ngờ gì rồi,” nàng lại khóc một chập mới.

“Ta nghĩ lúc này nàng đẹp hơn hồi đầu tiên ta nhìn thấy nàng.”

Liana khụt khịt và ngẩng đầu lên nhìn anh. “Thế có nghĩa là gì?”

“Ta không biết.” Anh vuốt mái tóc của nàng ra phía sau. “Khi ta trông thấy nàng ở nhà thờ, ta đã nghĩ nàng là một con thỏ ranh nhát cáy và ta không thể nói với nàng thông qua những người đàn bà khác. Nhưng bây giờ…” Anh nhìn vào mắt nàng. “Bây giờ ta thấy là nàng khá ưa nhìn đấy chứ. Ta có… đã nghĩ về nàng suốt những tuần này.”

“Em nghĩ về chàng từng giây phút mỗi ngày.” Nàng ôm ghì lấy anh. “Ôi, Rogan, nói với em điều gì cũng được, nói với em rằng em ngu ngốc, nói với em rằng em là một mối phiền toái và nhàm chán khủng khiếp, nhưng xin đừng nói với em rằng em xấu xí.”

Anh ôm nàng thật chặt. “Nàng đừng bao giờ nói những bí mật của mình cho một người. Họ sẽ lợi dụng chúng để chống lại nàng.”

“Nhưng em tin chàng.”

Rogan không thể làm gì ngoài cảm giác rằng sự tin tưởng của nàng là một gánh nặng và trách nhiệm nữa. Anh giữ nàng ra xa. “Ta sẽ nói với nàng rằng nàng là người đàn bà xinh đẹp nhất nếu nàng không làm ta yếu nhược đi trước người của ta.”

Điều đó khiến Liana quay phắt lại kinh ngạc. “Em ư? Em không bao giờ làm một việc nào như thế. Không bao giờ?”

“Nàng đã bác bỏ lệnh của ta đối với nông dân.”

“Phải, vì anh đang phạt roi những người vô tội.”

“Nàng đã cố thiêu cháy ta trên giường của mình.”

“Vì anh đang trên giường với một ả đàn bà khác,” nàng nói căm phẫn.

“Nàng quyến rũ ta ra khỏi công việc với thịt ngon, nhạc hay và cả những nụ cười duyên dáng nữa.”

Nàng mỉm cười với anh khi những lời của anh đã thuyết phục nàng rằng đã thật đúng đắn khi nàng lấy anh.

“Và nàng bất tuân lệnh ta trước mặt người của ta.”

“Khi nào?”

“Buổi sáng nhà Howard tấn công ấy.”

“Em chỉ là-”

“Can thiệp,” anh nói lạnh lùng. “Đó không phải việc của nàng. Nếu ta không uống say, nàng hẳn đã-” Anh ngừng lại. Anh không muốn nói với nàng rằng trong khi anh nằm say bí tỉ, nhà Howard hẳn đã bắt giữ được nàng làm tù binh rồi.

“Em hẳn đã sao cơ?”

Khuôn mặt anh thay đổi, và Liana có thể thấy anh đang che giấu điều gì đó. “Em hẳn đã làm sao cơ?”

Rogan tránh ra khỏi nàng và rời giường. “Nếu thằng em trai chết giẫm của ta không đem đồ ăn lên cho chúng ta, ta sẽ treo cổ nó rồi thiêu cháy nó.”

“Nếu anh đã không uống say, em hẳn đã làm sao?” Nàng quấn tấm chăn quanh người và đi theo cơ thể trần trụi của anh vào trong chỗ vệ sinh. Thậm chí khi anh bắt đầu sử dụng cái bô tiểu rồi mà nàng vẫn chẳng hề ngần ngại. “Hẳn sẽ làm sao?”

Rogan nhăn nhó. “Nếu ta túm cổ được tên do thám Howard nào và lấy được thông tin, ta sẽ cho nàng tới gặp hắn.”

“Hẳn sẽ làm sao chứ?” nàng hỏi lại.

“Bị bắt chứ sao,” anh quát lên, quay trở lại căn phòng.

“Nhà Howard muốn em ư?” Liana thì thầm.

Rogan giận dữ kéo thếch cái quần ống của anh lên. “Bọn Howard dường như luôn muốn những gì mà nhà Peregrine có: đất đai của chúng ta, lâu đài của chúng ta, đàn bà của chúng ta.”

“Chúng ta sẽ gửi cho chúng một món quà từ các cô Ngày.” Rogan chẳng thấy có gì hài hước trong lời nàng nói cả. Nàng tới bên anh và vòng tay quanh cổ anh. “Anh đã quá cáu kỉnh sáng hôm đó vì nhà Howard đe dọa sẽ bắt mất em ư? Rogan, anh rõ ràng là yêu em rồi.”

“Ta chẳng có thời gian đâu cho chuyện yêu đương. Mặc đồ vào đi. Severn có lẽ sẽ đến đấy.”

Nàng thả rớt cái chăn đang che người để bầu ngực trần của nàng chạm vào lồng ngực anh. “Rogan, em yêu chàng.”

“Hừm! Nàng đã không hề nói với ta trong mấy tuần qua. Nàng đã khiến cuộc sống của mọi người trở nên khốn khổ. Thậm chí phòng của Zared giờ như là nuôi chuột ấy. Và ta bị sút cân vì thiếu đồ ăn tươm tất, tới mức ngựa của ta không nhận ra nổi ta. Cuộc sống của ta dễ chịu hơn nhiều khi không có cô nàng nào nói yêu ta.” Những gì anh nói thật chẳng ăn nhập gì với cái cách anh đang ôm xiết lấy nàng.

“Severn đã dạy cho em vài điều,” nàng nói. “Em thề với anh rằng sẽ không bao giờ để anh lại một mình. Nếu anh làm tổn thương em – và em không nghi ngờ gì là anh sẽ làm điều đó khá thường xuyên – em hứa em sẽ nói với anh tại sao em tức giận. Không bao giờ khép mình tránh khỏi anh lần nữa.”

“Không phải ta là người có vấn đề, nhưgn đàn ông cần đồ ăn tử tế và -”

Nàng nhón chân lên và hôn anh. “Đó là anh người có vấn đề với em. Rogan, em sẽ không bao giờ phản bội lại anh như Jeanne đã từng làm. THậm chí nếu nhà Howard có bắt được em, em vẫn sẽ yêu anh.”

“Bọn Howard sẽ không bao giờ bắt được một người nhà Peregrine nào nữa,” anh nói đùng đùng.

“Và em giờ là một người nhà Peregrine rồi ư?” nàng hỏi, mỉm cười.

“Một người kỳ quặc, nhưng là một Peregrine chính hiệu, không hơn không kém,” anh miễn cưỡng nói.

Nàng ôm anh và không trông thấy được cách Rogan mỉm cười trong tóc nàng, cách anh nhắm mắt khi anh ôm lấy nàng. Anh không thích nghĩ tới chuyện anh đã nhớ nàng biết bao trong suốt mấy tuần qua hay chuyện líu lo phù phiếm của nàng có ý nghĩa với anh đến thế nào. Anh đã sống cuộc đời mà không có nàng và làm rất tốt, nhưng nàng đã chỉ đơn giản là bước vào cuộc đời anh, rồi theo đúng nghĩa đen là định thiêu sống anh. Chẳng có gì tương tự như thế. Hài lòng, thư thả, êm ái, chưa bao giờ là một phần trong cuộc sống của anh. Nhưng sự vụn vặt này của một cô gái đã đem chúng vào trong cuộc sống của anh và thật kỳ diệu khi anh thích nghi với nó nhanh chóng làm sao.

Anh kéo người ra xa nàng, khuôn mặt nàng trọn vẹn trong đôi bàn tay to lớn của anh. “Ta nghĩ thằng em trai ngu ngốc đã khóa chúng ta ở đây là để nàng dọn phòng cho nó và nói chuyện với đám thợ bánh.”

“Ồ? Và ai là người thuyết phục em phải làm điều chú ấy muốn vậy?”

“Có lẽ ta có thể,” Rogan nói vẻ phỏng đoán, và bế bổng nàng trong cánh tay. “Nàng đã nói với mọi người chúng ta từng dành nguyên một ngày trên giường với nhau. Giờ nàng sẽ biến lời nói dối thành sự thật.”

Họ làm tình với nhau thật dài và chậm rãi, với niềm đam mê nồng cháy. Họ khám phá cơ thể nhau bằng tay và lưỡi, và khi cuối cùng cũng gắn kết với nhau, điều đó thật thư thả, chậm rãi, đầy chăm chút. Liana chẳng hề biết gì về cách Rogan ngắm nàng, anh muốn trao cho nàng sự thỏa mãn ra sao, anh muốn nàng cùng đam mê trong chuyện mây mưa của họ.

Cuối cùng, họ nằm trên giường, tay trong tay và ôm lấy nhau.

“Chúng ta sẽ treo cổ em trai anh hay là hôn chân chú ấy đây?” Liana thì thầm.

“Treo cổ nó,” Rogan nói chắc nịch. “Nếu có một cuộc tấn công-”

Liana dụi dụi đùi nàng trên người chàng. “Nếu có một cuộc tấn công, anh sẽ quá yếu ớt để mà chiến đấu, thế nên đó sẽ không thành vấn đề.”

“Nàng thật là một ả ranh vô phép. Nàng đáng ra phải ăn đòn.”

“Bởi ai chứ?” nàng hỏi sẵng. “Chắc chắn là không phải vị bô lão già cả yếu xìu nhà Peregrine rồi.”

“Ta sẽ cho nàng thấy ai mới là kẻ yếu xìu,” anh nói, lăn lên trên người nàng, khiến Liana cười khúc khích.

Nhưng một tiếng đập rầm vào cánh cửa gần họ đã khiến Rogan chú ý. Ngay lập tức, anh che chắn cho cơ thể của Liana bằng người mình trong khi anh nhìn ra xem nguyên nhân tiếng động. “Cuối cùng thì ông em trai quỷ tha ma bắt của ta cũng tới đưa đồ ăn rồi.” Anh nhào ra khỏi Liana, rời giường, và đi tới cái gói mà Severn đã sắp xếp để nhét lọt qua cái khe chớp hẹp và rồi thả nó rơi phịch xuống nền nhà.

“Chàng hứng thú với đồ ăn hơn là với em ư?”

“Lúc này thì đúng thế thật.” Anh mang thức ăn lên giường và họ ăn tại đó luôn. Khi vụn bánh mỳ rơi vãi lên bầu ngực trần của Liana, Rogan liếm hết chúng đi.

Họ ở trên giường cùng nhau suốt một ngày. Liana để Rogan kể cho nàng nghe về cuộc đời của anh, về chuyện khi anh còn nhỏ nít, về những điều anh đã mơ về, và nghĩ về một đứa trẻ. Nàng không chắc, vì nàng đã không nghĩ anh đã bao giờ sẵn sàng nói với người khác về cuộc sống của anh lúc trước chưa.

Khi mặt trời lặn Liana định bụng sẽ dùng một ít tài sản hồi môn của nàng để sửa sang thêm cho Lâu đài Moray. Rogan đã không thốt nổi thành lời với nỗi kinh hoàng trước ý tưởng ấy. “Đấy không phải đất của nhà Peregrine,” anh nói. “Bọn Howard đã cướp-”

“Phải, phải, em biết. Nhưng giờ anh đang sống ở đây đã hai thế hệ rồi. Con cái chúng ta sẽ là đời thứ ba. Nếu như phải mất tới năm đời mới đòi lại được lãnh địa nhà Peregrine thì sao? Tất cả bọn họ sẽ phải sống ở một nơi dột nát thế này sao? Hay là sống trong một nơi nhỏ bé thế này? Chúng ta có thể mở thêm cánh ở phía nam – một khu riêng, với những bức tường phòng hộ. Chúng ta có thể xây thêm một cái tháp và-”

“Không, không, không,” Rogan nói, đứng bật dậy và nhìn chằm chằm xuống nàng đang nằm trên giường. “Ta sẽ không rót tiền vào cái nơi kém cỏi này. Ta sẽ đợi cho tới khi ta đoạt lại được đất đai mà lũ Howard đã trộm mất.”

“Và cho tới khi đó anh sẽ dùng mọi đồng xu mà em đã mang lại cho anh nướng vào cuộc chiến tranh ư?” Liana quắc mắt lên. “Anh cưới em nên giờ anh cso thể chu cấp cho chiến tranh ư?”

Rogan bắt đầu hét lên rằng phải, đó là lý do anh cưới nàng, nhưng đôi mắt anh thay đổi. “Ta kết hôn với nàng vì vẻ đẹp của nàng vượt hơn hẳn đám phụ nữ,” anh dịu dàng nói. “Gồm cả cô vợ đầu của ta.”

Liana ngước nhìn anh, miệng nàng há ra kinh ngạc, rồi nàng nhỏm dậy khỏi giường và ném bản thân vào anh, đôi chân nàng quấn quanh eo anh, hai tay ôm choàng lấy cổ anh. “Ông chồng đẹp đẽ của em, em yêu anh rất nhiều,” nàng thổn thức.

Rogan ôm nàng thật chặt. “Ta sẽ tiêu tiền khi thấy phù hợp.”

“Vâng, tất nhiên rồi, và là một người vợ biết vâng lời em sẽ không bao giờ trái lời anh, nưhng chỉ là để em nói với anh về ý tưởng của em cho sự cơi nới lâu đài.”

Rogan gầm gừ. “Ban đầu nàng chia tách ta khỏi đám đàn bà của ta, rồi nàng đặt gánh nặng cho ta việc chu cấp cho lũ chuột tóc đó, và giờ nàng đề nghị để nói với ta phải tiêu đồng tiền mà ta làm việc vất vả mới có được.”

“Làm việc vất vả mới có được!” nàng nói. “Anh thậm chí còn chẳng tham dự bữa tiệc cưới mà em đã mất nhiều công phu chuẩn bị. Và anh đã sỉ nhục mẹ kế của em.”

“Bà ta cần bị sỉ nhục. Bà ta cần một bàn tay ấn ngược bà ta trở lại.”

“Và anh thích làm thế ư?” Liana tinh nghịch hỏi.

“Ta đã không muốn chạm vào bà ta,” anh nói dịu dàng, nhìn Liana trong ánh sáng mờ nhạt. “Giờ thì, tới bàn đi vì thằng em trai đáng bị đày xuống địa ngục vừa gửi đồ ăn khuya này.”

Họ dành cả đêm trong vòng tay nhau, và khi họ ngủ thiếp đi, Rogan lẩm nhẩm rằng anh sẽ “suy nghĩ về” việc mở rộng Lâu đài Moray và Liana cảm thấy như thể nàng sẽ thắng một trận chiến lớn.

Khi nàng tỉnh dậy vào sáng, nàng ngước nhìn thì thấy Rogan đang ngẩng cao đầu đầy lạnh lùng. Nàng nâng người trên một khuỷu tay hướng theo cái nhìn của anh và thấy cánh cửa phòng của họ đang mở. Liana đã không biết gì khi có cảnh tượng nào lại khiến nàng chán nản tới vậy.

“Chúng ta đã đến rất gần rồi,” Liana thì thầm.

“Không,” Rogan nói. “Ta phải đối mặt với sự chế nhạo của đám lính.”

Liana chẳng hề nghĩ tới đám lính của anh sẽ nhìn chủ nhân của họi thế nào, người mà, chỉ vì một vụ cãi vặt với vợ anh ta, đã bị khóa trái trong một căn phòng tháp.

Họ không có thời gian để mà suy xét vì Gaby đã hối hả xông vào phòng, nói năng liến thoắng với cái giọng cao vút. Dường như là Severn đã tung ra lời đồi đại rằng Rogan đã ra lệnh nhốt vợ anh lại trong phòng kín với anh để trừng phạt nàng. Danh tiếng của Rogan đã không bị sứt mẻ gì.

“Thế còn của ta?” Liana hỏi.

“Họ tin rằng phu nhân là một người vợ đích thực,” Gaby nói chắc nịch.

“Một người vợ đích thực ư?” Liana nghẹn lời.

“Đừng gọi cô ấy như thế,” Rogan nói, “không thì chúng ta sẽ chẳng bao giờ có chút bình yên. Ta không muốn có thêm chiếc giường cháy rụi nào nữa đâu.”

Gaby ngậm miệng nén lại những suy nghĩ của chị về cư xử của Liana như một người vợ. Gaby đã chiến thắng chồng của chị ta sau nhiều năm yêu đơn phương và chị hy vọng mọi người phụ nữ khác cũng làm giống như vậy.

Miễn cưỡng, Liana rời khỏi phòng với chồng nàng. Nàng đã học được một điều khi ở trong căn phòng này. Nàng đã học được rằng điều quan trọng đối với phụ nữ không nhất thiết quan trọng đối với đàn ông. Rogan đã không nói nàng xấu xí, và hơn thế, anh đã không nghĩ nàng nhợt nhạt.

Thế nào đó, nàng cảm thấy rằng họ đã đến một cây cầu và băng qua nó dễ dàng. Liana chẳng hề thấy trở ngại nào trong con đường tương lai của họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.