The Taming

Chương 2



“Sáu tháng!” Helen thét lên với chồng bà. “Sáu tháng để cho đứa con gái của ông có thể bới bèo ra bọ à! Không ai trong số mấy gã đó có thể ‘phù hợp’ được. Tôi nói cho ông biết, nếu con bé không ra khỏi đây trong tháng tới, tôi sẽ mang theo đứa con của ông đang ở trong bụng tôi đây này đi luôn và sẽ không bao giờ trở lại nữa đâu.”

Gilbert nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đang mưa tầm tã và nguyền rủa chúa vì đã để suốt hai tuần rồi thời tiết ẩm ướt, hôi hám và vì đã tạo ra đàn bà. Ông nhìn Helen đang ườn mình trong ghế với sự giúp đỡ của hai người hầu. Cứ theo cách phàn nàn này của bà ta, thì như là chẳng có phụ nữ nào từng mang thai trước đó vậy, nhưng điều tuyệt vời với ông ở chỗ là ông vẫn có khả năng tạo hình cho một đứa trẻ và một cơ hội để có một cậu con trai nối dõi. Những lời Helen nói cùng với cái giọng kèn kẹt xói vào ông, nhưng ông sẽ nhún mình làm bất cứ điều gì bà ta muốn - ít nhất là cho tới khi con trai ông an toàn ra đời.

“Tôi sẽ nói chuyện với con bé,” Gilbert nặng nhọc nói, khiếp sợ cái cảnh phải đối mặt với con gái của mình. Nhưng giờ ông nhận ra rằng một trong hai người phụ nữ phải ra đi, và vì Helen có khả năng sinh con trai cho ông, thế nên Liana phải là người ra đi.

Một người hầu đi tìm Liana, và Gilbert gặp nàng một mình trong phòng khách lúc mặt trời tắt nắng. Ông hy vọng cơn mưa sẽ sớm tan và ông có thể lại đi săn cùng chim ưng và không phải xử lý với mấy chuyện khó chịu này lâu hơn nữa.

“Vâng, thưa cha?” Liana hỏi từ ngưỡng cửa.

Gilbert nhìn con gái và do dự một lúc. Con bé quá giống mẹ nó, và bằng bất cứ giá nào ông không muốn xúc phạm bà. “Có nhiều nam nhân đã tới thăm chúng ta từ khi mẹ con -”

“Mẹ kế,” Liana sửa lại. “Kể từ khi mẹ kế của con thông báo với cả thế giới rằng con đã sẵn sàng để bị bán, rằng con là một con ranh nóng nảy và cần được dạy dỗ vào khuôn phép. Phải, nhiều gã đàn ông đã đến đấy để nhìn ngắm lũ ngựa của chúng ta, vàng của chúng ta, đất đai của chúng ta và cũng là để, như là điều nghĩ tới sau cùng, nhìn cái gương mặt đau khổ của đứa con gái nhà Neville.”

Gilbert ngồi xuống. Ông cầu nguyện là thiên đường sẽ không có phụ nữ. Giống cái duy nhất được cho phép sẽ là lũ chim ưng cái. Ông sẽ thậm chí không cho phép lũ ngựa cái hay là những con chó cái. “Liana,” ông nói mệt mỏi, “con cũng xinh xắn y như mẹ con vậy, và nếu ta phải ngồi suốt hơn một buổi tối với những gã trai kể lể về con, rất lê thê, về vẻ đẹp của con, ta sẽ mãi chẳng thể ăn uống gì. Ngày mai ta sẽ mang bàn ăn tới chuồng ngựa. Ít nhất lũ ngựa cũng sẽ không thiết đãi ta những thứ đại loại như làn da ngọc ngà của con gái ta, hay đôi mắt long lanh của con bé, hay mái tóc óng vàng, hay đôi môi hồng thắm của nó.”

Chẳng có tiếng cười hưởng ứng nào từ Liana. “Vậy là con phải chọn một trong số những kẻ dối trá đó ư? Rồi con sẽ sống như chị họ Margaret trong khi ông chồng con tiêu xài của hồi môn của con ư?”

“Gã Margaret cưới là một thằng đần. Ta đã nói với nó như thế. Hắn đã hủy một buổi đi săn ưng để đi mồi chài vợ của vài gã nào đó.”

“Vậy con sẽ cưới một người yêu thích săn ưng hơn hết thảy ư? Đó có phải là giải pháp không? Có lẽ chúng ta sẽ tổ chức một giải săn ưng và người nào cùng với con ưng của hắn săn được con mồi lớn nhất thì sẽ đoạt được giải thưởng là con. Nghe có vẻ khả dĩ hơn cả đấy.”

Gilbert khá là thích ý tưởng đó, nhưng khôn ngoan thì phải nói là không. “Giờ thì xem này, Liana. Cha cũng có thích một số anh chàng đang ở đây. Con thấy William Aye thế nào? Một anh chàng đẹp trai.”

“Tất cả các cô hầu của con cũng đều nghĩ thế. Cha, gã đó là một tên ngu ngốc. Con đã thử nói chuyện với gã về dòng dõi của những con ngựa trong khu chuồng của chính gã và gã chẳng biết một chút xíu gì về chúng cả.”

Gilbert giật nảy người. Một người đàn ông phải biết rõ về những con ngựa của anh ta chứ. “Thế còn Sir Robert Fitzwaren? Anh ta trông có vẻ khá thông minh.”

“Anh ta nói với mọi người là anh ta thông minh. Anh ta cũng nói anh ta mạnh mẽ và dũng cảm và không sợ hãi. Theo anh ta thì, anh ta đã thắng mọi giải đấu mà anh ta từng tham gia.”

“Nhưng con nghe anh ta đã bị hất ngã bốn lần năm ngoái ở - Ồ, con hiểu ý cha rồi. Những gã đàn ông khoác lác có thể trở nên phiền nhiễu.”

Đôi mắt Gilbert ngời lên. “Con thấy Lord Stephen thì sao, con trai của Whitington? Thôi nào, đó chính là người đàn ông dành cho con. Đẹp trai. Giàu có. Khỏe mạnh. Thông minh nữa. Và thằng bé cũng biết điều khiển ngựa và chim ưng nữa.” Gilbert mỉm cười. “Cha đoán là cậu chàng cũng hiểu biết về phụ nữ nữa. Cha thậm chí đã thấy cậu ta đọc sách cho con.” Đọc sách, theo quan điểm của Gilbert, là một gánh nặng chẳng đáng để một người phải bận tâm.

Liana nhớ là Lord Stephen tóc vàng sẫm, đôi mắt xanh biếc biết cười, biết chơi đàn luýt, cách anh ta kiểm soát được con ngựa bất trị, anh ta đã đọc sách Plato cho nàng nghe. Anh ta luôn quyến rũ đối với mọi người anh ta gặp và mọi người trong ngôi nhà đều ngưỡng mộ anh ta. Anh ta không chỉ nói với Liana rằng nàng đáng yêu, mà một đêm trong khu hành lang mờ tối anh ta đã chộp lấy nàng và hôn nàng cho tới khi nàng không thở nổi, rồi thì thầm, “Ta muốn đưa nàng lên giường với ta.”

Lord Stephen hoàn hảo. Không tỳ vết. Chỉ là... Có lẽ là cái cách mà anh ta mải mê ngắm nhìn những chiếc bình vàng xếp dọc trên bệ lò sưởi trong ánh mặt trời hay cái cách anh ta nhìn chằm chằm vào chiếc vòng cổ kim cương của Helen. Có điều gì đó về anh ta khiến nàng không tin tưởng, nhưng nàng không thể nói là điều gì. Có điều gì đó không đúng, chính xác thì, vì anh ta quá để ý tới gia sản của Neville, nhưng nàng ước gì nàng thấy được chút gì đó ham muốn trong mắt anh ta đối với con người nàng chứ không phải vì gia sản của nàng.

“Sao rồi?” Gilbert giục. “Có chuyện gì sai với cậu trẻ Stephen à?”

“Không, không hẳn,” Liana nói. “Anh ta -”

“Tốt, thế là xong. Cha sẽ nói với Helen, và bà ta sẽ chuẩn bị cho đám cười. Chuyện này sẽ khiến bà ta vui vẻ.”

Gilbert để Liana lại một mình, và nàng ngồi xuống phịch xuống giường như thể nàng là một tảng chì vậy. Vậy là xong rồi. Nàng sẽ lấy Lord Stephen Whitington. Dành nốt phần đời còn lại của nàng với một người đàn ông nàng vẫn chưa biết rõ, sẽ có quyền lực tuyệt đối với nàng. Hắn ta có thể đánh nàng, giam cầm nàng, kiến nàng kiệt quệ, trong khi hắn ta vẫn điềm nhiên, tĩnh tại.

“Thưa tiểu thư,” Joice nói từ ngưỡng cửa, “quản gia muốn xin gặp tiểu thư.”

Liana nhìn lên, chớp mắt một hồi mà chẳng thấy gì.

“Tiểu thư?”

“Chuẩn bị ngựa cho ta,” Liana nói, và cằn nhằn người quản gia, nàng nghĩ. Nàng muốn cưỡi ngựa. Có lẽ vận động một chút sẽ giúp nàng quên đi những điều đang đợi nàng.

Rogan, nhiều tuổi nhất và là trưởng tộc của nhà Peregrine, ngồi trên gót chân của anh và nhìn chằm chằm tòa lâu đài ở phía chân trời. Đôi mắt đen nháy ngập tràn suy tư - và cả nỗi sợ hãi của anh. Anh thà đối mặt với một cuộc chiến còn hơn là phải đối mặt với ngày hôm nay.

“Bỏ nó đi sẽ không khiến nó dễ dàng hơn đâu,” em trai Severn nói từ phía sau anh. Cả hai người đàn ông đều cao lớn và bờ vai rộng giống hệt cha họ, nhưng Rogan được thừa hưởng sắc đỏ trên mái tóc đen của anh từ cha họ, trong khi Severn, em khác mẹ của anh, lại có nhiều nét thanh tú hơn và mái tóc ánh vàng. Severn cũng hấp tấp hơn là thiếu kiên nhẫn, và giờ anh ta đang mất kiên nhẫn với tình trạng bất động của ông anh trai.

“Cô ta sẽ không giống Jeanne,” Severn nói, và đứng sau anh là hai mươi hiệp sĩ đang đợi lệnh và nín thở. Thậm chí Severn cũng nín thở mất một lúc, sợ hãi rằng mình đã quá trớn.

Rogan nghe thấy em trai, nhưng anh không phủ nhận cảm xúc đã chảy qua anh khi nghe cái tên Jeanne. Anh không sợ chiến tranh; anh không sợ những con thú dữ; anh không sợ chết, nhưng ý nghĩ về hôn nhân khiến anh ngần ngừ.

Bên dưới họ là dòng suối khá sâu, và Rogan hầu như có thể cảm thấy dòng nước lạnh len khắp cơ thể chàng. Chàng đứng dậy và đi tới ngựa của mình. “Anh sẽ trở lại,” chàng nói với em trai.

“Đợi một chút!” Severn nói, chộp lấy sợi cương. “Bọn em chỉ ngồi đây và chờ đợi anh trong khi anh quyết định liệu có đủ dũng cảm hay không để lướt qua thăm một cô gái ư?”

Rogan không thèm trả lời nhưng đanh mắt nhìn em trai.

Severn thả dây cương. Đôi khi Severn nghĩ Rogan có thể làm đông cứng những bức tường đá chỉ bằng cái nhìn của anh ấy. Dù anh đã sống cả đời với ông anh trai này, nhưng Severn cảm thấy anh biết quá ít về anh trai; Rogan không phải là người bộc lộ nhiều về bản thân. Lúc còn trẻ dại, khi tiểu quỷ Jeanne đã phản bội anh ấy một cách công khai, Rogan đã thu mình lại, và trong suốt mười năm kể từ đó, không ai có thể xâm nhập qua lớp vỏ bọc cứng rắn của anh ấy.

“Bọn em sẽ chờ,” Severn nói, bước tránh sang một bên để Rogan đi qua.

Khi Rogan đi rồi, một hiệp sĩ đứng sau Severn càu nhàu. “Thỉnh thoảng một cô ả thay đổi một anh chàng,” anh ta nói.

“Không phải với anh trai tôi,” Severn nói nhanh. “Chẳng cô nàng nào ở bất cứ đâu có đủ mạnh mẽ để thay đổi được anh trai tôi.” Niềm kiêu hãnh vang lên trong giọng anh. Thế giới quanh họ chắc chắn thay đổi từng ngày, thế nhưng Rogan biết chính xác điều anh muốn và làm thế nào để đạt được nó. “Một cô nàng cải biến được anh trai tôi ư?” anh giễu.

Những người đàn ông mỉm cười với ý tưởng bất khả thi kiểu đó.

Rogan cưỡi ngựa xuống đồi, chạy men theo con suối một quãng. Chàng không chắc chắn chàng muốn làm gì, chỉ là để thời gian trôi qua khi chàng phải tới gặp người thừa kế dòng họ Neville. Những gì một người đàn ông phải làm vì tiền đều khiến anh ta ghê tởm. Khi anh nghe tin người thừa kế bị đóng gói để bán, có thể nói như thế, chàng đã nói với Severn là họ sẽ đi và tóm lấy cô ta và mang cô ta về cùng với cỗ xe lộng lẫy chứa đầy tài sản cùng với những mảnh đất từ sản sự của cha cô ta. Hay, tốt hơn hết, ra về chỉ với đống vàng và những giấy tờ còn bỏ rơi cô nàng lại phía sau. Severn đã nói một gã giàu có như Gilbert Neville sẽ chỉ muốn người con trai cả của nhà Peregrine, người sẽ trở thành công tước ngay khi nhà Peregrine quét sạch nhà Howard ra khỏi mặt đất.

Như mọi khi, cơ thể Rogan cứng lại vì lòng thù hận khi nghĩ tới nhà Howard. Nhà Howard là nguyên nhân của mọi điều tồi tệ đã xảy ra với nhà Peregrine trong suốt ba thế hệ. Bọn chúng là lý do để giờ đây chàng sắp phải cưới một nữ thừa kế hèn kém quá lứa, là lý do chàng không được ở nhà lúc này - trong ngôi nhà Peregrine thực sự, nơi mà bọn Howard đã đánh cắp. Bọn chúng đã đánh cắp quyền thừa kế của anh, nhà của anh, và thậm chí cả vợ của anh.

Và kết hôn với nữ thừa kế này, anh tự nhắc mình, sẽ mang anh tiến một bước gần hơn tới việc giành lại những thứ chính đáng của anh.

Có một chỗ rẽ giữa những bụi cây và dòng suối tách ra tạo thành một cái hồ lát đá tuyệt đẹp. Một chút bốc đồng, Rogan xuống ngựa, rồi bắt đầu cởi đồ, để trần cơ thể đến tận eo. Chàng bước xuống lành nước mát lạnh và bắt đầu bơi nhanh và mạnh hết mình. Điều chàng cần là một chuyến đi săn dài ngày để xả bớt năng lượng bị dồn nén trong cơ thể, thế nhưng bơi còn tuyệt hơn rất nhiều.

Chàng bơi gần một giờ liền, rồi bước ra khỏi cái hồ, các cơ bắt căng lên vì chàng đã quá sức. Duỗi dài cơ thể trên tấm thảm cỏ xanh mướt ngọt ngào dưới ánh mặt trời, chàng nhanh chóng ngáp một tiếng khá kêu.

Chàng ngủ ồn ã tới mức chẳng nghe thấy tiếng thở hắt ra của một người phụ nữ khi cô ta tới hồ lấy nước. Hay cũng chẳng nhận ra người thiếu nữ đứng nép dưới tán cây và ngắm nhìn chàng.

Liana cưỡi ngựa nhanh như bay, thoát khỏi sự hộ vệ của người hiệp sĩ của cha nàng, người đã cố để theo kịp nàng. Những gã đàn ông của cha nàng ăn nhiều hơn là tập luyện và nàng biết những con đường mòn trên khu đất rõ hơn họ; trốn dễ như bỡn. Khi đã một mình, nàng đi thẳng tới cái hồ phía bắc của lâu đài. Nàng sẽ ở đó một mình và nàng có thể suy nghĩ về cuộc hôn nhân sắp tới.

Nàng vẫn còn cách cái hồ một quãng nữa khi nàng thấy một ánh đỏ loáng qua hàng cây. Ai đó đang ở đây. Nàng rủa sự may mắn của nàng, rồi lại rủa sự ngu ngốc của bản thân khi bỏ lại người hộ vệ phía sau. Nàng dừng ngựa, buộc nó vào một cái cây, rồi lặng lẽ len lỏi về phía cái hồ.

Màu đỏ là màu chiếc váy của một chị vợ nông dân sống trong làng và có họ có ba mẫu ruộng nhỏ bên ngoài bức tường. Liana trông thấy người phụ nữ trân trân đứng đó và đắm chìm vào cô ta đang mê mải và không nghe thấy Liana đến. Tò mò, Liana bắt đi di chuyển nhẹ nhàng về phía trước.

“Thưa tiểu thư!” người thiếu phụ trẻ kêu lên. “Tôi... tôi đến để lấy nước.”

Sự run rẩy của thiếu phụ khiến Liana càng tò mò. “Chị đang nhìn gì vậy?”

“Không có gì quan trọng đâu ạ. Tôi phải đi rồi. Lũ trẻ cần tôi.”

“Chị đi với cái thùng rỗng thế à?” Liana đẩy chị ta sang một bên và nhìn qua đám cây bụi và ngay lập tức nhìn tháy thứ đã níu giữ sự chú tâm của chị ta. Nằm dài trên thảm cỏ xanh mướt dưới ánh nắng mặt trời ấm áp là một người đàn ông đẹp tuyệt vời: cao lớn, vai rộng, hông nhỏ, những múi cơ săn chắc, cái cằm cương nghị mờ râu và mái tóc đen dài, lấp lánh sắc đó trong nắng vàng. Liana nhìn từ chân tới đầu anh ta, đôi mắt mở to đầy thích thú kh nàng ngắm nhìn nước da bánh mật của cơ thể gần như trần truồng của anh ta. Nàng chẳng thể nào tưởng tượng nổi một người đàn ông lại có thể đẹp đẽ đến vậy.

“Anh ta là ai?” nàng thì thầm với chị nông dân.

“Anh ta là người lạ,” chị ta thì thào đáp lại.

Gần anh ta có một đống quần áo làm từ len thô. Theo quy định về chi tiêu, có thể đoán được thu nhập của một người và tầng lớp của anh ta qua quần áo. Người này không mặc loại áo lông thú nào, cũng không có cả áo lông thỏ của lớp người bề dưới. Anh ta không có nhạc cụ kèm theo, thế nên anh ta không phải là một nhạc sĩ lang thang.

“Có lẽ anh ta là một thợ săn,” chị vợ nông dân thì thầm. “Thỉnh thoảng họ tới để đặt bẫy cho cuộc săn của cha tiểu thư. Với hôn lễ của tiểu thư, sẽ có nhiều cuộc săn hơn.”

Liana liếc xéo chị ta. Ai cũng biết chuyện đời nàng rồi ư? Đám cưới của nàng đã đẩy nàng tới đây để suy ngẫm. Nàng nhìn lại người đàn ông nằm thoải mái trên thảm cỏ. Chàng trông giống vị thần Hercules trẻ trung, mạnh mẽ và cơ bắp đang say ngủ, chỉ đợi chờ được đánh thức. Nếu Lord Stephen chỉ cần trông giống người này, thì nàng sẽ chẳng lo lắng tới hôn nhân nhiều lắm. Nhưng kể cả trong lúc ngủ, người này cũng mạnh mẽ bội phần hơn Lord Stephen với đầy đủ phục trang áo giáp. Nàng chợt nhoẻn cười trước khung cảnh nàng nói với Helen về quyết định của nàng là sẽ kết hôn với một thợ săn nghèo khó, nhưng rồi nụ cười của nàng nhạt dần vì nàng nghi ngờ rằng người đàn ông này sẽ muốn nàng nếu như nàng không mang theo một xe chở đầy vàng bạc. Chỉ một ngày thôi, nàng muốn được trở thành một cô gái nông dân, để xem liệu nàng có đủ đàn bà tới mức hấp dẫn một gã đẹp trai không.

Nàng quay sang chị nông dân. “Cởi váy của chị ra.”

“Thưa tiểu thư!”

“Cởi váy của chị ra và đưa nó cho ta, rồi trở lại lâu đài. Tìm nữ hầu của ta, Joice, và nói với cô ta là không ai được đi tìm ta.”

Chị ta tái xanh. “Nữ hầu của tiểu thư sẽ không bao giờ nói chuyện với một kẻ như tôi.”

Liana tháo một chiếc nhẫn ngọc lục bảo ra và dúi vào tay chị ta. “Gần đây có một hiệp sĩ, có thể đang tìm ta. Đưa cho anh ta vật này và anh ta sẽ đưa chị tới gặp Joice.”

Biểu hiện của chị ta thay đổi từ sợ sệt sang xấu hổ. “Anh ta là một người đẹp trai, phải không ạ?”

Liana nheo mắt với chị ta. “Nếu ta nghe thấy một lời nào về chuyện này trong ngôi làng, chị sẽ hối tiếc đấy. Giờ thì, đi đi.” Nàng đã để chị ta đi mà chỉ mặc mỗi cái váy lót lanh thô, vì Liana không thể cho phép cơ thể dơ bẩn của chị ta chạm váo chiếc váy nhung của nàng được.

Chiếc váy nông dân Liana mặc lên khác hoàn toàn so với chiếc đầm nhung nhiều lớp và chiết eo cao của nàng. Chất len thô ráp bám thành một mảng xuống cơ thể của nàng từ cổ tới hông, lộ ra những đường cong thanh tú. Tấm len đầy dầu mỡ, dơ bẩn và hôi hám. Nàng xắn tay áo, đã bết cứng hàng năm trời dầu mỡ, lên tận khuỷu tay. Chiếc váy chỉ chạm tới đầu gối và độ ngắn của nó khiến nàng cảm thấy tự do đi lại thậm chí chạy nhảy qua đám dương xỉ.

Với chiếc váy này, Liana cảm thấy nàng sẵn sàng đối mặt với những gì phía trước. Nàng rẽ các tán cây để nhìn người đàn ông lần nữa. Những lần nàng thấy những người nông dân cười nói và đuổi bắt người khác trên cánh đồng hiện ra trong đầu nàng. Nàng đã từng thấy một cậu bé tặng một bông hoa cho một cô bé. Người đàn ông đẹp đẽ như vị thần này sẽ tặng nàng hoa chứ? Có lẽ chàng đã kết một vòng hoa cho mái tóc nàng như một hiệp sỹ đã từng làm thế vài tháng trước - ngoại trừ lần này nó sẽ là thật. Lần này anh ta sẽ tặng nàng hoa vì chính con người nàng và không phải vì gia sản của cha nàng.

Cái mũ nặng trịch của nàng bị gỡ ra và giấu trong đám bụi rậm, mái tóc màu nhạt thướt tha rủ trên lưng, Liana bước thẳng về phía người đàn ông. Chàng vẫn chưa tỉnh lại ngay cả khi nàng đi lạo xạo trên một đống đá.

Nàng tiến lại gần chàng hơn nữa, nhưng chàng vẫn không bị khuấy động. Chàng quả thực là tuyệt đẹp, theo đúng cách Chúa đã tạo nên một người đàn ông. Nàng có có thể chờ đợi đến lúc chàng trông thấy nàng. Nàng đã từng được nghe là mái tóc nàng như những sợi tơ vàng. Chàng có nghĩ vậy không?

Quần áo của chàng chất thành đống không quá xa chỗ anh nằm, nàng đi tới chỗ chúng và kéo ra cái áo sơ mi của chàng, giữ nó trong cánh tay, đặt bàn tay lên chỗ vai áo. Sợi vải dày, mịn, và nàng nghĩ là còn tốt hơn cả những sản phẩm trong xưởng may của nàng.

Khi nhìn chiếc áo nàng thấy thứ gì đó kỳ lạ, rồi cúi người nhìn cho rõ hơn. Chấy! Chiếc áo có chấy bò.

Với một tiếng kêu kinh tởm, nàng quăng chiếc áo ra xa.

Mới lúc trước người đàn ông còn đang say ngủ trên nền đất và giờ đang đứng ngay trước nàng với tất cả sự huy hoàng trần trụi của chàng. Chàng thực sự quá tuyệt: cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, không một chút mỡ thừa. Mái tóc dày ngang vai như màn đêm rủ bóng, nhưng lại có màu đỏ rực trong ánh mặt trời, và có một hàm râu đỏ nữa. Đôi mắt màu xanh lá đậm và vô cùng sống động.

“Anh thấy thế nào?” Liana nói, đưa tay nàng ra cho chàng, lòng bàn tay úp xuống dưới. Liệu chàng sẽ quỳ một gối trước nàng chăng?

“Cô đã ném áo của ta vào một đống lầy,” chàng giận dữ nói, nhìn xuống người đẹp tóc vàng, mắt xanh dương.

Liana rút tay lại. “Nó có chấy.” Một người cùng tầng lớp sẽ nói gì với anh thợ săn nhỉ? Một ngày đáng yêu nhỉ? Anh có thể lấy giúp tôi một bình đầy nước được không? Đó, xem ra có vẻ đủ bình thường đấy.

Chàng trưng ra một cái nhìn kỳ lạ. “Cô có thể lấy áo của ta ra khỏi đám bùn và giặt nó đi. Ta phải đi vài nơi hôm nay.”

Chàng có một giọng khá dễ chịu, nhưng nàng không thích điều chàng nói. “Thật tốt là nó bị chìm. Tôi đã nói với anh là nó đầy chấy rận. Có lẽ anh thích nhặt mấy quả mâm xôi đen. Tôi chắc là chúng ta có thể tìm thấy -” Khiến nàng kinh ngạc, người đàn ông túm lấy vai nàng và xoay nàng về phía hồ, rồi đẩy nàng một cái.

“Nhặt lại áo cho ta và giặt nó đi.”

Sao anh ta dám chạm vào nàng khi không được phép! Liana nghĩ. Giặt áo cho anh ta, thật ư! Nàng sẽ rời khỏi đây và mặc lại quần áo của chính nàng rồi lên ngựa và an toàn trở về lâu đài của cha nàng. Nàng quay đi, nhưng chàng đã túm lấy cánh tay nàng.

“Cô có nghe thấy không, cô gái?” chàng nói, xoay nàng lại. “Hoặc là cô lấy chiếc áo ra hoặc là ta sẽ ném cô vào chỗ đó.”

“Ném tôi?” nàng hỏi. Nàng đang sắp sửa nói với chàng nàng là ai và nàng sẽ làm hoặc không làm gì thì nàng nhìn vào đôi mắt chàng. Đôi mắt tuyệt đẹp, phải, nhưng cũng nguy hiểm nữa. Nếu nàng nói với chàng nàng là Lady Liana, con gái của một trong những người đàn ông giàu nhất nước Anh, anh ta có lẽ sẽ bắt giữ nàng để đòi tiền chuộc?

“Tôi... tôi phải trở lại với chồng tôi và... và lũ trẻ. Bọn trẻ rất đông,” nàng ngắc ngứ. Nàng đã thích hào quang sức sống của người đàn ông này khi chàng say ngủ, nhưng khi chàng túm giữ cánh tay nàng, nàng không thích nó cũng nhiều như thế.

“Tốt,” chàng nói, “vậy thì, với một đám hư hỏng như vậy, cô hẳn là biết cách giặt một cái áo.”

Liana nhìn về phía cái vũng lầy đen ngòm giờ chỉ còn thấy cái ống tay áo của chàng nổi lên. Nàng chẳng biết làm thế nào để giặt một cái áo sơ mi, và ý nghĩ chạm vào cái thứ bẩn thỉu chấy rận ấy khiến nàng chùn bước.

“Chị... chị dâu tôi giặt đồ cho tôi,” nàng nói, và thấy phục bản thân quá vì đã nghĩ ra một ý hay như vậy. “Tôi sẽ về nhà và kêu chị ấy ra cho anh. Chị ấy sẽ rất vui lòng được giặt nó.”

Anh ta không nói lời nào ngoài việc chỉ tay về phía vũng lầy.

Nàng nhận ra là anh ta sẽ không cho phép nàng rời đi. Nghiến răng, Liana bước về phía vũng lầy và cúi người xuống để túm lấy cái tay áo. Nàng không thể với tới nó, thế nên nàng gập người xuống vươn ra xa hơn - rồi xa hơn.

Nàng ngã úp mặt xuống đống bùn nhầy nhão nhoẹt, cánh tay ngập sâu xuống tận khuỷu, mặt bám đầy bùn. Phải mất một lúc vật lộn nàng mới thoát khỏi vũng bùn, nhưng chửng có gì để mà níu giữ. Rồi một cánh tay nhào xuống và lôi nàng lên chỗ đất khô. Nàng đứng đó quẫy lắc một lúc, rồi người đàn ông đẩy nàng ngã lưng về phía cái ao.

Mặt ngã sấp xuống bùn, rồi tới lưng bị ngập trong làn nước lạnh giá.

Nàng tự chủ lại đôi chân và bước ra khỏi ao. “Tôi sẽ về nhà,” nàng lẩm bẩm, cảm thấy sắp khóc. “Joice sẽ mang nước nóng cho tôi và nhóm lò sưởi cho tôi, và tôi sẽ -”

Người đàn ông túm lấy cánh tay nàng. “Cô nghĩ là sẽ đi đâu chứ? Cái áo của ta vẫn ở chỗ cũ.”

Nàng ngước nhìn vào đôi mắt xanh lạnh giá của anh ta và tất cả nỗi sợ hãi anh ta bay biến khỏi nàng. Hắn nghĩ hắn là ai chứ? Hắn không có quyền ra lệnh cho nàng kể cả nếu như hắn nghĩ nàng thuộc tầng lớp nông nô thấp kém nhất đi chăng nữa. Vậy là hắn nghĩ hắn là ông chủ của nàng chắc?

Nàng ướt sũng và lạnh run, nhưng sự tức giận giữ cho nàng nóng bừng. Nàng mỉm cười với hy vọng là nụ cười có thể lấy lòng được hắn. “Mong ước của ngài là mệnh lệnh của tôi,” nàng lẩm bẩm, và kiềm chế giữ nét mặt bình thản khi hắn khụt khịt hài lòng, như thể đó là câu trả lời mà nàng có bổn phận phải nói.

Nàng quay lưng lại phía hắn và lấy một cành cây dài dưới một gốc cây, rồi đi tới vũng lầy. Nàng khều cái áo ra, giữ nó ở đầu cuối cái cành một lúc, rồi với tất cả chủ ý, nàng quăng vèo cái áo nhớp nháp và bốc mùi vào thẳng mặt và ngực hắn ta.

Trong khi hắn lột cái áo ra khỏi người, Liana bắt đầu bỏ chạy. Nàng biết khu rừng rõ hơn bất kỳ người lạ nào, và nàng đã chạy thẳng tới một cái cây rỗng và chui tọt vào trong.

Nàng nghe thấy tiếng hắn ra xô đạp đám cây gần đó và nàng mỉm cười với chính mình vì sự bất lực của hắn để tìm kiếm nàng. Nàng sẽ đợi cho tới khi hắn đi, rồi ra ngựa của nàng ở phía bên kia cái ao và đi về nhà. Nếu hắn là một thợ săn, ngày mai nàng sẽ mời hắn tới nhà cha nàng và sẽ hài lòng nghe lời xin lỗi về hành vi của hắn hôm nay. Có lẽ nàng sẽ mượn một bộ đầm của Helen, thứ gì đó bằng lông thú, cùng với mũ miện. Nàng sẽ lộng lẫy tới mức hắn phải che mắt trước sự chói lòa.

“Tốt hơn là nên cô ra đây,” hắn nói ngay bên ngoài cái cây chết khô.

Liana nín thở.

“Cô muốn ta tới và lôi cô ra? Hay là ta chặt đổ cái cây ngay bên tai cô?”

Liana không thể tin được hắn ta thực sự biết được nơi nàng trốn. Chắc chắn hắn chỉ đang bịp. Nàng không nhúc nhích.

Cánh tay to lớn của hắn thọc vào cái cây, tóm lấy eo nàng, và lôi nàng ra ngoài - và ấn vào bờ ngực rắn chắc của hắn. Mặt hắn lấm lem bùn đất, nhưng đôi mắt thì bỏng cháy, và trong khoảnh khắc Liana đã nghĩ hắn nhất định hôn nàng. Trái tim nàng bắt đầu nện thình thịch trong lồng ngực.

“Nhanh lên[1] được không?” hắn nói, đôi mắt như cười với nàng. “Ờ, ta không có thời gian. Ta còn có một em khác đang chờ.” Hắn đẩy nàng ra khỏi người và đi về phía cái vũng.

[1] Nguyên tác “Hungry, are you?” mình không hiểu phải dịch làm sao, hay là có nhầm lẫn với “Hurry”??

Liana quyết định là chỉ xuất hiện trước hắn trong một bộ đầm lộng lẫy là không đủ. “Ta sẽ khiến hắn phải bò lê dưới chân ta,” nàng lẩm bẩm.

“Có đi ngay không?” hắn nói vọng tới nàng.

Nàng quay ngoắt lại đối mặt với hắn. “Đúng thế,” nàng nói qua kẽ răng nghiến chặt. “Ta sẽ khiến ngươi phủ phục dưới chân ta. Ta sẽ khiến ngươi hối hận vì đã đối xử với ta như thế này.”

Hắn không cười, thực ra thì mặt hắn làm vẻ vô cảm, lạnh lùng, nhưng đôi mắt hắn lại tỏ ra thích thú. “Cô sẽ phải đợi tới ngày đó, vì giờ ta định là để cô phải giặt áo cho ta.”

“Ta sẽ sớm - “ nàng ngừng lại.

“Sao? Tỏ ra kiêu hãnh, và ta sẽ xem liệu ta có thể xử lý nó.”

Liana quay đi. Tốt hơn là làm cho xong, lấy đống quần áo của hắn đi giặt và tránh xa hắn ra. Hôm nay hắn có quyền lực, nhưng ngày mai nàng sẽ là người cầm cương và roi cùng với dây xích, nàng nghĩ với một nụ cười.

Đến bờ ao nàng ngừng lại, từ chối tuân lệnh hắn với bất cứ vẻ ngoài nào là phục tùng. Thái độ của nàng dường như khiến hắn thích thú hơn. Hắn nhấc cái áo đầy bùn và ném nó vào ngực nàng, theo bản năng, nàng bắt lấy.

“Phải làm cho tốt vào đấy,” hắn nói và chất đống lên cánh tay nàng đầy những món đồ khác toàn chấy của hắn, rồi quỳ xuống và rửa sạch lớp bùn trên mặt hắn.

Liana thở hắt ra và thả rơi thành đống dưới đất.

“Nhanh tay lên,” hắn nói. “Ta cần những quần áo đó cho buổi ra mắt.”

Liana nhận ra là nàng càng sớm làm xong bao nhiêu thì càng sớm thoát khỏi hắn bấy nhiêu. Nàng chộp lấy cái áo, dìm nó vào nước, rồi quăng nó vào một phiến đá. “Cô ấy sẽ không chọn ngươi,” Liana nói. “Cô ấy có thể thích nhìn ngươi, nhưng nếu cô ấy có chút lý trí nào, cô ấy sẽ nhảy khỏi tường thành trước khi cô ấy đồng ý lấy ngươi.”

Hắn nằm duỗi dài trên thảm cỏ dưới ánh mặt trời, đầu tựa lên hai bàn tay khi hắn ngắm nhìn nàng. “Ồ, cô ấy sẽ chọn ta, chắc chắn thế. Vấn đề là ở chỗ liệu ta có muốn cô ấy không thôi. Ta sẽ không kết hôn với người đanh đá. Ta sẽ chọn cô ta chỉ nếu cô ta dễ bảo và ăn nói nhỏ nhẹ thôi.”

“Và ngu ngốc,” Liana nói. Nàng muốn giết chết lũ chấy, thế nên nàng nhặt một hòn đá nhỏ và bắt đầu nghiền vào đống quần áo. Sau đó, khi giũ cái áo, nàng thấy những cái lỗ nhỏ xíu do hòn đá tạo ra. Đôi mắt nàng mở to ghê tởm, rồi nàng mỉm cười. Nàng đã giặt sạch sẽ đống quần áo của hắn, nhưng lúc xong thì chúng trông như là cái lưới đánh cá hơn. “Chỉ có một cô nàng ngu ngốc mới muốn ngươi,” nàng nói to, hy vọng làm hắn xao lãng khỏi kết quả công việc của nàng.

“Những phụ nữ mới là tốt nhất,” hắn đáp. “Ta muốn một cô nàng không thông minh. Phụ nữ thông minh là nguyên nhân khiến đàn ông rắc rối. Cô làm xong chưa vậy?”

“Chúng quá là bẩn nên cần làm kỹ một chút,” nàng lấy giọng ngọt ngào nhất có thể. Nghĩ tới hình ảnh hắn ta xuất hiện trước cửa nhà cô gái trong đống quần áo thủng lỗ chỗ khiến nàng hài lòng. “Và tôi đoán là phụ nữ hẳn đã khiến anh gặp một rắc rối khá lớn trong đời nhỉ,” nàng nói. Niềm kiêu hãnh của hắn dâng trào.

“Rất ít rắc rối.” Chàng vừa nói vừa ngắm nàng.

Liana không thích cái cách hắn đang nhìn nàng. Dù quần áo của nàng đang ướt nhẹp, hắn lại khiến nàng cảm thấy nóng bừng. Hắn có vẻ như nhàn nhã và yên lặng lúc này, nhưng nàng thấy sự giận dữ của hắn và cảm thấy bạo lực chỉ giấu ngay dưới vỏ bọc ấy.

“Cô nói cô có bao nhiêu con nhỉ?” hắn nhẹ nhàng hỏi.

“Chín,” nàng nói to. “Chín thằng nhóc, tất cả chúng đều cao lớn và khỏe mạnh như cha chúng. Và các chú các bác của chúng,” nàng rụt rè thêm vào. “Chồng tôi có sáu anh em trai khổng lồ, khỏe như trâu, và rất nóng nảy! Tôi chưa thấy ai nóng tính như họ. Chỉ mới tuần trước -”

“Đồ nói dối,” hắn bình thản nói, ngả đầu xuống nền đất và không nhìn nàng nữa. “Cô chưa bao giờ gần gũi đàn ông.”

Nàng ngừng đập quần áo. “Tôi có cả trăm gã rồi ấy chứ,” nàng nói, rồi ngưng bặt. “Ý tôi là, tôi gần gũi với chồng cả trăm lần rồi ấy chứ và - “ Nàng đang tự biến mình thành con ngốc. “Quần áo của anh đây. Tôi hy vọng chúng sẽ cắn anh cho tới chết. Anh đáng đời với lũ chấy rận ấy lắm.”

Nàng đứng bên trên hắn, rồi thả đống quần áo ướt nhẹp lên cái bụng phẳng lỳ, rắn chắc của hắn. Hắn không rùng mình vì lạnh mà chỉ nhìn nàng với đôi mắt dường như ấm áp và hấp dẫn. Nàng muốn bỏ hắn lại đó và nàng biết giờ nàng đã tự do, nhưng chẳng hiểu sao nàng chỉ đứng đó, đôi mắt khóa chặt lấy đôi mắt hắn.

“Làm việc tốt phải được thưởng. Cúi xuống cho ta, đàn bà.”

Liana cảm thấy bản thân đang quỳ xuống trước hắn trong khi hắn rướn lên để gặp nàng. Hắn đặt một bàn tay to lớn ra sau đầu nàng, nhưng ngón tay lồng vào mái tóc nàng, vào kéo đôi môi nàng lại phía hắn.

Vài gã đã thử hôn Liana, nhưng chưa bao giờ lại mong đợi như lần này. Đôi môi của hắn, không giống như cái thái độ khó chịu của hắn, chúng mềm mại và ấm áp và nàng nhắm mắt lại để cảm nhận.

Nụ hôn là tất cả những gì nàng từng hy vọng một nụ hôn là như thế và cánh tay nàng vòng ôm lấy cổ chàng khi nàng áp cơ thể nàng vào chàng, cảm nhận làn da ấp áp ánh nắng của chàng qua lớp áo ướt lạnh của nàng. Chàng chuyển động đôi môi trên môi nàng, mở miệng chàng chậm rãi, và nàng thuận theo sự dẫn dắt của chàng. Hai tay nàng lồng vào mái tóc chàng. Nó sạch sẽ sau khi chàng bơi và ấm áp tới mức nàng nghĩ là nàng có thể cảm nhận được sắc đó của nó.

Khi chàng ngừng nụ hôn và kéo nàng ra, nàng vẫn đang nhắm mắt và ngả về phía chàng, chờ đợi thêm nữa.

“Thế là đủ rồi,” chàng nói với vẻ thích thú trong giọng. “Một nụ hôn tinh khiết cho một trinh nữ. Giờ thì về nhà để ai đó bảo vệ cô đi và đừng có chạy theo đàn ông nữa đấy.”

Đôi mắt Liana mở bừng. “Chạy theo đàn ông? Tôi không có -”

Chàng hôn chóc một cái lên miệng nàng, nháy mắt một cái trước khi đứng dậy. “Do thám ta từ trong bụi rậm. Cô nên học thêm ham muốn là gì trước khi muốn thực hành nó. Giờ thì đi đi trước khi ta đổi ý và sẽ cho cô cái cô yêu cầu. Ta có chuyện quan trọng cần làm hôm nay hơn là một cô trinh nữ đòi hỏi.”

Không quá lâu để Liana hồi phục cơn sốc. Nàng nhanh chóng đứng dậy. “Ta sẽ chết cứng ở địa ngục trước khi ta thèm khát loại như ngươi.”

Chàng ngừng lại khi mới đưa một chân vào cái quần đùi ướt nhẹp. “Ta bị cám dỗ để khiến cô nuốt những lời đó. Không,” chàng nói và bắt đầu mặc tiếp đồ. “Ta có những việc khác phải làm. Có lẽ để sau, sau khi ta kết hôn, cô có thể đến tìm ta. Ta sẽ xem liệu ta có thời gian cho cô không.”

Không có lời nguyền rủa đủ thấp hèn nào để diễn tả được điều Liana đang cảm nhận. “Ngươi sẽ gặp lại ta,” nàng kiềm nén để nói. “Ồ phải, ngươi sẽ, nhưng ta không nghĩ ngươi sẽ quá kiêu ngạo được nữa khi chúng ta gặp lại nhau. Hãy cầu nguyện vì cuộc sống của ngươi đi, đồ nông dân.” Nàng xông qua hắn.

“Ta làm hàng ngày mà,” chàng gọi với theo. “Và ta không phải là -”

Nàng không nghe thấy gì thêm nữa, khi tới cái cây, nàng lôi cái đầm và cái mũ của nàng ra khỏi chỗ giấu và chạy về phía ngựa của nàng. Con vật vẫn lặng lẽ đợi trong khi Liana tuột bộ váy len ra khỏi cơ thể nàng. Nàng quẳng nói xuống nền đất, rồi đạp lên nó, nghiến nó vào nền đất bẩn.

“Kinh tởm!” nàng nói. “Loại người bẩn thỉu, dơ dáy,” nàng lẩm bẩm. Và nàng từng nghĩ cuộc sống nông dân là lãng mạn cơ đấy. Bọn chúng quá phóng túng. “Chúng không có ai để bảo vệ,” nàng nói với con ngựa. “Nếu hộ vệ của ta mà ở đây, ông ta sẽ xiên hắn như một con heo rừng. Nếu Lord Stephen ở đây, anh ta sẽ khiến hắn phải quỳ rập. Ta sẽ cười khi thấy cái đầu đỏ ké đấy hôn giày của Lord Stephen. Ta sẽ làm gì với hắn đây, Belle[2]?” nàng hỏi con ngựa. “Bỏ đói? Tùng xẻo hay phanh thây? Mổ bụng mọi ruột? Hỏa thiêu trên cọc? Phải, ta thích thế. Ta sẽ hỏa thiêu hắn. Ta sẽ chuẩn bị bữa tối, và hỏa thiêu hắn sẽ giải trí cho mọi người.”[3]

[2] Không biết tác giả có nhầm lẫn không, vì trong đoạn trước, nguyên tác là “She halted her horse, tied him to a tree, then crept quietly toward the pool.” Đoạn này thì tên con ngựa lại là Belle, đầy nữ tính.

[3] Kinh khủng quá, nàng Liana này toàn nghĩ ra mấy kiểu trả thù dã man, tàn độc không à.

Mặc lại quần áo của chính mình, nàng cưỡi lên ngựa và nhìn một cái oán hận về phía cái ao. Nàng cố hình dung ra cái chết tàn bạo dành cho hắn, nhưng rồi nàng nhớ lại nụ hôn của hắn. Nàng lắc lắc đầu như thể làm xóa sạch những ý nghĩ đó. Một lần nữa nàng cố nghĩ tới việc hỏa thiêu hắn, nhưng nàng không thể tưởng tượng được cơ thể tuyệt đẹp của hắn bị mọi người trói gô lại.

“Khốn khiếp!” nàng nguyền rủa, và thúc ngựa chạy về phía trước.

Chưa được bao xa thì nàng gặp năm mươi hiệp sỹ của cha nàng, trong phục trang giáp sắt đầy đủ như thể sắp có chiến tranh. Giờ họi mới quyết định tìm kiếm mình phía cái ao. Tại sao họ lại không đến đó khi hắn đẩy ngã nàng xuống nước hay bắt nàng giặt quần áo của hắn... hay khi hắn đang hôn nàng?

“Thưa tiểu thư!” người đội trưởng kêu lên. “Chúng tôi đang đi tìm kiếm cô. Cô có bị thương ở đâu không?”

“Thực ra là có,” nàng nói giận dữ. “Ở cánh rừng phía tây cái ao nước - “ Nàng ngưng bặt. Nàng không biết tại sao, nhưng đột nhiên năm mươi người đàn ông chông lại chỉ một tên nông dân không tấc sắt trong tay thì chẳng công bằng tẹo nào.

“Có chuyện gì, thưa tiểu thư? Chúng tôi sẽ giết nó.”

“Là một đàn lớn nhất những con bướm xinh đẹp nhất mà tôi từng thấy,” nàng nói, trao cho họ nụ cười rạng rỡ nhất của nàng. “Tôi mải mê quên mất thời gian. Tôi rất tiếc nếu tôi đã làm ai đó lo lắng. Chúng ta về thôi chứ?” Nàng xoay ngựa và dẫn đầu những người đàn ông, rất bối rối vì những gì nàng vừa làm. Có lẽ tốt hơn, tất nhiên rồi, chờ đợi và kể cho cha nàng điều đã xảy ra và tên đàn ông kinh khủng đó đã đối xử với nàng thế nào. Phải, sẽ như thế. Nàng chỉ đang cân nhắc. Cha nàng sẽ biết phải xử trí với hắn ra sao. Có lẽ nhốt hắn trong một thùng đựng đinh. Phải, nghe có vẻ là một ý tưởng rất tuyệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.