Ra đến bên ngoài sứ quán Canuela thấy một chiếc Cabriolet tứ mã đang đợi. Đây là kiểu xe đời mới nhất cô chưa từng thấy trong Buenos Aires nhưng cô biết loại xe này được ưa chuộng ở London như là phương tiện đi lại nhanh chóng, lịch lãm. Thân xe rất nhẹ, bánh lớn, chạy rất nhanh nhưng rất đầm qua các con đường lồi lõm.
Nhưng dù sao đi nữa cô lấy làm ngạc nhiên thấy Ramón lái bốn ngựa vào trung tâm Buenos Aires. Anh giúp cô leo lên xe, và mã phu đang giữ ngựa cũng nhảy lên phía sau họ. Đi như thế này có nghĩa là người hầu sẽ nghe được họ trò chuyện, tuy vậy cô lại mừng có gia nhân vào lúc đó.
Canuela biết thế nào cũng phải giải thích cặn kẽ với anh và Ramón cũng có nhiều chuyện hỏi cô. Nhưng trong lúc này cô quá phấn chấn, vui mừng không thể tả vì danh dự ba cô đã được khôi phục. Tâm trí cô choáng ngợp không nghĩ nổi đến chuyện nào khác ngoài bóng đen ảm đạm che phủ mẹ con cô đã bị xua đi tan tác. Giờ thì không cần phải lẩn tránh, không cần mai danh ẩn tánh, và cô hãnh diện trở về thân phận của chính mình!
Ramón de Lopez cho ngựa chạy tương đối chậm qua dòng xe cộ như mắc cửi, nhưng tài nghệ của anh không chê vào đâu được. Rồi Canuela lấy làm ngạc nhiên khi họ không rẽ vào quảng trường St. Martin nhưng xuôi xuống con đường dài dẫn ra ngoại thành.
Cô nhìn anh dò hỏi, tuy nhiên cảm thấy hơi sợ trước nét mặt dường như khá nghiêm nghị của anh. Cô thầm nghĩ có lẽ anh đang giận cô, nhưng cô lại tự hỏi mình thế thì có vấn đề gì. Bây giờ anh đã biết cô là ai, họ có thể mặt đối mặt bình đẳng và cô không cần phải e dè xem chừng tâm trạng anh ra sao hay bực bội với cô như thế nào.
Rồi cô nhận ra trước đây nếu như cô dễ bị thương tổn ra sao thì bây giờ lại càng hơn thế nữa. Vì cô yêu anh, trong quá khứ cô tự nhủ anh chỉ mua công sức của cô, thì giờ đây cô bị ràng buộc vào anh bằng mối quan hệ còn thâm sâu hơn nữa. Yêu đương đó khiến cô cảm thấy yếu đuối bất lực chỉ vì cô đang kề cận anh.
Họ ra đến ngoại ô và sau cùng cô không thể nào dằn được lòng hiếu kỳ được nữa.
“Mình đang đi đâu?” cô hỏi anh.
“Đến estancia.” (trang trại) Trong lúc anh trả lời thì có bốn người đàn ông xuất hiện. Canuela ngước nhìn nhóm người mới tới, lòng đột nhiên lo sợ trước khi nhận ra họ trang phục theo kiểu những tay chăn bò làm việc cho Ramón. Người và ngựa gắn đầy những bạc. Yên khảm bạc, cương cũng gắn bạc, và đến áo khoác của họ cũng viền bạc. Cô còn thấy ai nấy đều đeo súng lục và dao găm ngay thắt lưng. Như đoán được cô đang nghĩ gì Ramón giải thích.
“Anh không muốn mạo hiểm, như em thấy đấy mình được bảo vệ kỹ lưỡng để tránh bị tập kích.”
“Vậy thì em yên tâm,” Canuela thì thào.
“Không phải vì bọn người đã bắt cóc anh sẽ gây trở ngại cho mình,” Ramón tiếp tục. “Chúng đã bị quân đội và những người không muốn có thêm tội ác đau lòng bắt giữ tối qua, bọn chúng chắc chắn sẽ tha hồ gỡ lịch trong tù.”
“Tội ác gì?” Canuela hỏi tới.
“Có ba người đã bị giết!” anh bình thản trả lời.
Cô cảm thấy tim mình như muốn ngừng đập khi hình dung đến cảnh anh suýt mất mạng. Một lần nữa như đoán được ý nghĩ của cô, anh nở nụ cười mà cô thấy thật quyến rũ rồi nói.
“Hoàn toàn là nhờ em mà anh được ở đây, nên anh không muốn có bất cứ rủi ro nào xảy ra cho bản thân anh – hay là em.”
Cách anh nói chữ cuối cùng ẩn chứa điều gì đấy khiến cô e thẹn quay đi, mắt nhìn vào đàn ngựa.
Rồi anh nói thêm giọng hóm hỉnh.
“Phòng trường hợp em lo lắng về hành lý của em, anh đã chuyển mấy rương đồ đi trước rồi.”
“Anh tìm được à?”
“Anh tới bến tàu và nghe phu khuân vác ở đó nói em đi rồi. Gia nhân đã theo chỉ thị của anh lấy hết hành lý và gửi đến estancia trước.”
Canuela rất muốn nói cô ao ước được tham quan estancia biết bao nhiêu, nhưng không hiểu vì lý do gì cô không cất tiếng nổi.
“Bà bảo mẫu người Ý của em nói cho anh biết em đã đến sứ quán Anh,” Ramón tiếp tục. “Và cũng cho anh biết em là ai.”
Thêm lần nữa Canuela thấy mình không tìm được lời để nói. Cô biết thế nào mã phu cũng nghe họ nói không sót một chữ, và mọi câu hỏi đang ùa đến trong tâm trí cô thì lại quá riêng tư không thể để gia nhân nghe được.
Dường như hiểu được ý cô, Ramón ngừng nói chăm chú điều khiển ngựa chạy với tốc độ phi thường, trong lúc nhóm người hộ tống cũng vào nước đại bên cạnh xe. Họ để lại đằng sau cảm vầng mây bụi đang là đà đáp xuống đám cỏ uốn lượn mềm mại trên đồng cỏ hoang.
Thoạt tiên trang trại chỉ trông như một cái bóng màu tím nơi chân trời, dường như lấp lánh trong nắng như là một hòn đảo nổi lên giữa biển. Rồi quang cảnh đầu tiên của hàng bạch dương Lombardy già cỗi hàng thế kỷ hiện rõ phía xa xa. Khi họ đến gần hơn Canuela thấy được những tàn cây keo, đào, mộc qua, và cherry. Một số cây đã bắt đầu đơm hoa trông tuyệt đẹp, và cô nhận thấy cây cối bao quanh estancia chắc phải kéo dài đến khoảng nửa dặm mỗi bên. Kế đến là một con đường dài đẫm bóng mát dẫn quanh co đến tòa nhà. Khi thấy ngôi nhà cô nhớ ba mình từng kể đấy là một trong những estancias đẹp nhất trên toàn thể Argentina.
Trong khu vườn bao quanh nhà, hoa cỏ đua nở rực rỡ dưới ánh nắng đẹp không bút nào tả xiết. Estancia có hai tháp cao mỗi bên, nên có dáng dấp như kiến trúc thời trung cổ. Mặt tiền của tòa nhà là hàng cột được chạm trổ và những khung cửa hình vòng cung thật tráng lệ như cô từng hình dung.
Ramón gò cương một cách điệu nghệ cho ngựa dừng trước cửa, và ngay lập tức một nhóm gia nhân túa ra chào đón họ, người thì chạy đến chỗ đầu ngựa người thì hối họ vào hành lang mờ tối mát mẻ thơm ngát hương hoa. Qua khỏi hàng lang Canuela thấy sân trong với một đài phun nước còn đẹp hơn cả đài nước ở quảng trường St. Martin. Cô quay qua Ramón muốn biết anh có dự định gì cho cô.
Thật bất ngờ anh đưa tay cầm lấy tay cô.
“Tối qua em ngủ ít lắm,” anh nói với giọng thật dịu dàng âu yếm. “Anh đề nghị em vào phòng nghỉ ngơi. Đám cưới của mình sẽ tổ chức vào bẩy giờ tối nay.”
Lời lẽ này quá đỗi bàng hoàng khiến Canuela chỉ biết nhìn anh đăm đăm, mắt xoe tròn trên gương mặt xanh xao. Anh nâng tay cô lên và Canuela thấy môi anh áp trên làn da mình. Những ngón tay cô vô tình siết chặt lấy tay anh như đứa bé sợ hãi những điều trước mặt.
Rồi một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh cô.
“Senoriata, làm ơn đi theo em. Em chỉ đường cho cô đến phòng ngủ.”
Người vừa nói chính là Dolores, và Canuela thấy dường như cô hầu đã kéo mình đi. Dù có bao nhiêu điều cô muốn nói và nghe từ Ramón, nhưng cô lại không thể làm nổi điều gì ngoại trừ nối gót theo cô gái.
Khoảng sân họ vừa đi ngang còn đẹp hơn những gì cô từng hình dung bất kỳ estancia cổ xưa nào có được. Không những được trang hoàng với đài nước mà còn có các pho tượng, các vại sành, được lát gạch rất trang nhã toàn bằng cẩm thạch trắng, sáng lóng lánh bên những cụm hoa tươi thắm.
Phòng ngủ Dolores chỉ cho cô rộng rãi, sơn trắng, rất mát mẻ, và có mành che nắng. Trời vẫn còn tương đối sớm nhưng cô biết lát nữa nắng sẽ gắt hơn.
“Em vẫn chưa soạn đồ ra, senorita,” Dolores lên tiếng, “nhưng senor bảo cô cần ngủ, nên em sẽ dỡ hết ra trong phòng khác.”
“Tôi... ngạc nhiên thấy em... ở đây, Dolores.”
“Senor biết em sẽ chăm nom quần áo của cô cẩn thận hơn người lạ,” Dolores giải thích.
Khi cô bắt đầu giúp Canuela cởi bộ áo mặc đi đường thì nghe có tiếng gõ cửa. Bên ngoài người hầu đã mang khay đựng thức ăn và rượu đỏ tới. Canuela định nói cô không cần gì cả, nhưng lại thôi vì nhận ra mình đang đói. Sáng nay cô không dùng bữa và tối qua cũng chỉ ăn chút ít. Ngoài ra, Dolores cứ nhất định rằng cô phải làm theo lời senor và Canuela hãy còn cảm thấy bối rối để tranh luận.
Cô vẫn chưa hết hoang mang cho đến khi Dolores rời khỏi phòng. Đến cuối cùng cô được ở một mình trong căn phòng mờ tối mát mẻ và bắt đầu suy nghĩ một cách mạch lạc.
Ramón đã nói rằng đám cưới của họ sẽ tổ chức tối nay!
Sao anh có thể sắp xếp mọi chuyện mà không bàn bạc với cô hay thậm chí ngỏ lời cầu hôn? Nhưng khi nghĩ đến anh, cô biết cô chẳng thiết chuyện gì khác ngoại trừ được ở trong vòng tay anh, cảm giác được môi anh trên môi cô như anh từng hôn cô tối qua.
“Tôi yêu anh ấy! Rất yêu anh!” cô thầm nhủ. “Nhưng làm sao tôi biết được anh có yêu tôi không?”
Anh thực có cùng cảm giác màu nhiệm như cô từng có khi môi họ chạm vào nhau hay không?
Trong thoáng giây toàn thể thế giới dường như ngừng lại, nguy hiểm đã lùi xa, không còn sợ hãi, không còn gian nan, chỉ còn lại nỗi dạt dào vô biên không ngôn từ nào diễn tả được. Rồi cô lại nhớ đến giọng điệu kiên quyết của anh khi trả lời sir Edward.
“Cô ấy đang ở với tôi!”
Và cô cũng nhớ được nét mặt của anh khi bước vào căn phòng của công sứ. Cố phân giải với chính mình, cô nghĩ rằng đó là cảm giác nhẹ nhõm khi anh tìm thấy cô ở đấy, cùng với vẻ cương quyết phải làm theo ý mình, tất cả những điều ấy thể hiện rằng lúc đó anh đã tỏ ra bướng bỉnh hơn bao giờ hết, và còn có điều gì khác nữa...
Có phải đó là yêu không?
Cô hầu như không thể nào tin được, không thể nào cho rằng anh đã yêu cô, bởi lẽ ngoài nụ hôn đó giữa họ chưa từng có sự biểu lộ yêu đương nào. Tuy thế cô vẫn cảm thấy khắp thân thể mình đang mong mỏi khao khát anh, và cứ mãi nghĩ đến anh cô thiếp dần vào giấc ngủ...
-o0o-
Khi Dolores đánh thức cô dậy, Canuela tưởng chừng mình chỉ vừa ngủ một giấc ngắn, nhưng thực ra đã gần tám tiếng! Cô chợp mắt với tâm trạng lo âu, nhưng lại thức giấc với cảm giác hưng phấn tràn ngập trong lòng.
“Mọi thứ đều đã sẵn sàng, senorita,” Dolores lên tiếng.
Canuela nhìn cô gái như đợi lời giải thích, thấy thế Dolore nói tiếp.
“Tất nhiên là cô sẽ mặc chiếc áo dạ hội trắng làm lễ cưới rồi.”
“Áo đó là của mẹ tôi,” Canuela nói nửa nói với cô gái nửa nói với chính mình. Nghĩ đến đây cô thấy chiếc áo đó thực sự thích hợp để làm áo cưới. Bộ áo dạ hội mẹ cô chưa một lần mặc, nhưng mẹ lại muốn cô mặc đi tham dự vũ hội. Canuela thầm nghĩ biết đâu chừng mẹ đã có linh cảm rằng cô phải đem theo vì nhất định thế nào cũng cần đến.
Dolores đã sửa soạn nước tắm cho cô. Nước thoang thoảng hương hoa nhài, Dolores nói với cô loại hoa này trồng rất nhiều trong các khoảng sân của estancia. Tắm xong, cô hầu búi tóc cô cao lên như kiểu phụ nữ Spaniard thường diện vào dịp lễ hội.
Canuela hiểu vì sao sau khi mặc chiếc áo trắng của mẹ cô với lớp voile mỏng viền quanh bờ vai trần, Dolores đưa cho cô tấm mạng che mặt. Tấm mạng được thiết kế theo kiểu Tây Ban Nha, ngắn và tỏa phồng ra trên đỉnh có đính lược. Nhưng thay vì là lược trên đỉnh gắn vương niệm nạm kim cương mà Canuela biết đấy là quà tặng của Ramón.
“Vương niệm là nữ trang của gia tộc đấy, senorita,” Dolores giải thích, “thuộc về cụ tổ của senor khi phu nhân từ Tây Ban Nha đến với tổ tiên của senor chinh phục Argentina.”
Món nữ trang thiết kế theo hình những đóa hoa, tuy nhiên vương niệm trông rất lộng lẫy. Khi Canuela từ bàn trang điểm đứng lên cô bước qua bên kia phòng đến bên phiến gương dài. Cô ngắm bóng mình trong gương và nhận thấy không gì tương xứng hơn chiếc áo dạ hội với vòng eo nhỏ nhắn, làn váy dài tha thướt, và lớp mạng buông đến vai.
Ánh rực rỡ trên tóc rực rỡ dường như phản chiếu ánh lóng lánh của kim cương và nét rạng rỡ trong mắt cô. Tuy vậy nét mặt lại thấp thoáng đôi chút thẹn thùng, lo sợ của những thiếu nữ bước đến ngưỡng cửa tương lai xa lạ, tâm trạng đầy nghi ngại với những điều chờ đón mình phía trước.
“Bây giờ... tôi phải làm gì?” Canuela hỏi cô gái, bất chợt cảm thấy sợ.
“Senor đang đợi cô dưới lầu. Chuyện này thì lạ đấy, nhưng ông ấy sẽ đích thân đưa cô đến nhà thờ.”
Dolores mở cánh cửa phòng ngủ cho Canuela. Ngoài balcony một cậu bé ăn diện bộ quần áo kiểu gaucho trông thật bảnh bao đang đứng cầm bó hoa. Đấy là loài thổ lan nhỏ màu trắng, Canuela thầm hỏi không biết Ramón khi đặt hoa này có nhớ là anh từng nói cô trông giống những cánh Lágrimas de la Virgen hay không. Cô không thể nào cầm những nhánh hoa đó vì hễ có tay người chạm đến là hoa sẽ rũ cánh ngay. Loại thổ lan nhỏ này, trông tương tự như loài hoa nhạy bén kia khiến cô cảm thấy chúng như truyền đến cô một thông điệp nào đó.
Thật chậm rãi cô bước dọc theo balcony và xuống thang. Khi xuống tới sân cô thấy Ramón đang đợi cô ở đó. Anh đi tới bên cô thân hình như lồng khung trên làn nước phun lóng lánh ngũ sắc trong ánh hoàng hôn đỏ rực. Trong thoáng chốc anh dường như cao lớn, choáng ngợp quá khiến cô e sợ. Rồi cô hiểu ra đây là lần đầu cô thấy anh trong y phục của gaucho, và không kiểu quần áo nào xứng với anh hơn nữa. Trong trang phục áo khoác ngắn đen, quần đi ngựa ống rộng bên trên đôi ủng da, và thắt lưng to bản màu đỏ trang trí bằng bạc anh trông lãng mạn, thú vị, và vạm vỡ hơn trước đây biết bao.
Anh đứng đấy thật yên lặng và Canuela thấy mình cũng không cử động nổi. Mắt họ giao nhau và dường như từ ngữ nào, lời giải thích nào cũng không cần thiết nữa.
“Em đẹp hơn bất cứ lúc nào anh có thể nói với em!” anh nói thật khẽ.
Nghe anh nói, cô cảm thấy tim mình hồi hộp lạ thường. Sau đó anh đưa cánh tay ra cho cô đặt tay lên, họ cùng nhau băng ngang khách sảnh ra đến nơi cỗ xe trang hoàng đầy hoa đợi sẵn bên ngoài. Cặp ngựa kéo xe cũng được trang trí bằng những dải băng kết hoa và cả người xà ích cũng gắn hoa trên nón.
Ramón đỡ Canuela lên xe và họ bắt đầu lên đường xuôi theo đại lộ dài hai bên cây cối nở đầy hoa. Từ đằng xa cô đã thấy những ngọn tháp nhọn của ngôi giáo đường cổ kính. Trong suốt thời gian này Ramón không cầm lấy tay cô và cũng không hề lên tiếng. Cô có cảm giác anh đang chuẩn bị tinh thần cho buổi lễ trước mắt, thần thái tĩnh lặng của anh trông rất phiêu dật.
Chỉ một lát sau họ đã đến nhà thờ. Bên ngoài quan khách đã tề tựu đông đảo, ai nấy đều trang phục thật đẹp trong dịp long trọng này. Những làn váy đỏ thắm và áo cánh thêu của phụ nữ thật rực rỡ tương phản với những chiếc áo khoác đen kiểu gaucho, được phụ họa thêm bằng những bộ áo màu sặc sỡ của các công nhân làm vườn trong estancia.
Giáo đường tràn ngập những người là người.
Ngôi giáo đường này không lớn lắm, khi Ramón de Lopez đưa cô bước dọc theo lối đi chính giữa lên bàn thánh Canuela dường như thấy cả biển người đồng loạt quay đầu lại trông giống như những gợn sóng lúc nhạc trổi lên.
Vì e thẹn cô cúi đầu xuống một chút và siết chặt lấy cánh tay anh. Như thể hiểu được tâm trạng của cô anh đưa tay ủ lấy tay cô khiến Canuela cảm thấy dường như anh đang vỗ về tiếp sức cho cô.
Trước mặt họ cung thánh chói lọi ánh nến và Canuela thấy cả thánh đường được trang hoàng bằng các loại thổ lan. Hương hoa hầu như chế ngự khắp không gian, cô đoan chắc Ramón đã đặc biệt chọn loài hoa này vì mình.
Hôn lễ không cử hành lâu vì anh là tín đồ Thiên Chúa giáo còn cô thì không, nhưng lúc họ cùng nhau thề nguyền cô thầm cầu rằng hôn nhân của họ sẽ được chúc phúc. Trước đây lúc nào cô cũng có cảm tưởng Ramón từng tìm kiếm, từng yêu cầu một điều gì đấy ngoài tầm tay với của anh. Và giờ đây cô cầu nguyện bản thân cô chính là điều anh hằng ao ước.
“Xin giúp cho con, Chúa ơi, cho anh có được hạnh phúc,” cô thầm cầu khẩn trong thâm tâm.”
Cô nghĩ thầm khi anh tuyên hứa “và với thân xác anh, anh tôn kính em” giọng anh sao chân thành sâu sa quá mà dạo trước cô chưa từng nghe bao giờ.
-o0o-
Họ xuôi xuống lối đi giữa giáo đường trong tiếng nhạc du dương của đàn organ, khi ra tới bên ngoài đôi tân hôn được chúc tụng trong biết bao âm thanh nô nức vang lộng cả không gian. Người thì reo mừng, kẻ vỗ tay háo hức hò hét. Họ không cách gì nói năng được giữa cả rừng âm thanh ngoại trừ tươi cười đáp lễ trước những lời chúc tụng. Và họ còn phải che chắn cả đám mưa hoa cứ tiếp tục rơi xuống cho đến khi cỗ xe ngập tràn những hoa là hoa.
Họ vào estancia bằng cửa khác và giờ đây Canuela thấy mình xuất hiện trong khoảng sân thật rộng được trang hoàng với cơ man là cờ, hoa, và đèn lồng. Vào lúc này mặt trời đã lặn và trời chiều đang nhường chỗ cho đêm đến. Những ngọn đèn lồng đang rắc ánh vàng ròng khắp nơi và Canuela thấy cỗ bàn đã chuẩn bị la liệt quanh sân chính.
Ramón đưa cô đến bàn danh dự có đôi ghế trông như hai cái ngai. Rồi hình như hàng trăm khách khứa tự ngồi vào chỗ của mình và buổi tiệc cưới bắt đầu.
Cả một con bò to tướng được quay trong góc sân, và tiệc là những món ăn truyền thống của Argentine, có món Canuela hãy còn nhớ, có món cô chưa từng nếm qua. Thực đơn có món cá corvina và pescadilla nấu theo kiểu Tây Ban Nha, loại cá được mọi người ưa chuộng và còn biết bao nhiêu là sò, ốc, và mực. Ngoài ra còn thêm tôm đỏ nước ngọt, tôm đồng, và cua bắt được trong các dịp lễ hội không những để nấu nướng mà còn dùng để trang trí bàn tiệc.
Vào cuối tiệc món ngọt thường được dọn là “Dulce de Leche,” một loại mứt sệt nổi tiếng của Argentine chế biến từ sữa và đường trẻ con hay các bậc phụ huynh đều ưa thích. Rồi tiếp theo những vại rượu được khuân ra và mọi người đều cười đùa hớn hở.
Canuela chưa từng thấy Ramón vui vẻ đến thế. Khách khứa lần lượt đến uống mừng chúc tụng anh, với mỗi người anh đều làm quà bằng những mẩu chuyện đùa riêng. Nhìn anh lúc này cô nhận thấy đấy là bí mật xây dựng estancia thành công. Chủ nhân không phải là người ăn trên ngồi trước nhưng bình đẳng với người giúp việc cho mình, và giữa những người họ là mối thân tình không thể nào hoán chuyển thành lời.
Trong lúc mọi người nhập tiệc, tiếng đàn guitar và vĩ cầm vang lên dìu dặt. Khi những bát đĩa cuối cùng được dọn đi nhạc trở nên lớn hơn và Canuela thấy mọi người đều nhìn họ ra vẻ trông chờ. Thấy thế Canuela quay qua mong Ramón giải thích và anh mỉm cười với cô.
“Họ đợi chúng mình nhảy bản đầu tiên,” anh nói với cô.
Anh đứng lên và dìu cô ra giữa sân. Nền sân cẩm thạch được đánh bóng rất dễ dàng lướt đi trên đấy. Anh choàng tay quanh người cô, và dàn nhạc tấu lên những nhịp mở đầu của điệu tango.
“Điệu vũ thứ hai của chúng mình,” anh nói bằng giọng thật trầm.
Cô ngước nhìn anh ngạc nhiên.
“Anh... biết rồi à?”
“Vậy em tưởng anh chạm vào em nhưng không nhận ra em sao? Anh hỏi cô, và cô thấy mình run lên trước lời lẽ nồng nàn của anh.
Thế rồi họ bắt đầu khiêu vũ như từng sóng bước bên nhau trong dạ tiệc của anh, nhưng lần này có đôi chút khác biệt.
Thân hình họ sát vào nhau hơn. Giờ đây dường như anh đang tán tỉnh cô không phải bằng từ ngữ nhưng bằng những bước nhảy tình tứ của điệu tango. Cô cảm giác thân thể mình rung động không chỉ với bàn tay của anh đang áp trên người mình mà còn với ý nghĩ trong tâm trí anh. Chính giai điệu này là một tiết tấu trong niềm khao khát của họ, từng bước từng bước nhảy là hiện thân của quyến rũ, là nỗi thôi thúc, là mở lòng nhận biết tình yêu trong nhau.
Đôi tân hôn kết thúc bản tango của riêng mình. Tiếng vỗ tay tán thưởng vang lộng đầy náo nức trong khuôn viên và lên cao, cao mãi đến tận nền trời đêm đính hàng vạn tinh tú.
Rồi lúc mọi người ùa ra sàn nhảy Ramón kéo Canuela sang một bên. Hầu như trước khi cô kịp nhận ra họ đã rời sân tiệc với những ngọn đèn lồng và băng ngang những lối đi vắng vẻ của estancia qua hết sân này đến sân khác.
Họ đã đến khoảng sân có đài nước và cũng là nơi có phòng ngủ của Canuela. Ramón không dừng lại nhưng kéo cô lên thang và bước dọc theo balcony. Anh mở cửa phòng và cô như bị vây phủ bởi mùi hoa lillies. Kể từ lúc cô rời phòng đến nhà thờ căn phòng đã được trang hoàng.
Trong phòng chỉ có hai giá nến thắp hai bên chiếc giường lớn phủ hai cánh rèm trắng, vòng cung trên đỉnh màn chạm hình thiên thần, nhưng khắp nơi đều là hoa lillies. Hoa quanh tường, trên tủ, và trong các bình lớn trên bàn phấn.
Cô quay sang để cám ơn anh, nhưng thấy anh đứng cách cô một khoảng ngắn và nét mặt anh khiến lời toan nói đã tắt ngấm trên môi cô.
“Em đẹp quá,” anh dịu dàng nói, “đến nỗi anh e sợ.”
“Sợ...?”
“Sợ rằng em giống như Lágrimas de la Virgen,” không người nào chạm vào được.”
Cô vẫn đứng đợi anh, mắt vẫn đăm đăm nhìn anh, hơi thở gấp gáp giữa hai cánh môi hé mở trong lúc anh thật chậm rãi băng ngang qua khoảng không ngăn cách giữa họ.
“Để anh thử xem cho chắc nhé?”
Cô chỉ biết đứng yên run rẩy, không thể nào trả lời anh.
Rất nhẹ nhàng từ tốn anh tháo vương niệm và mạng che ra khỏi tóc cô. Rồi đưa tay ôm choàng lấy Canuela, anh ghì cô sát vào người anh. Cô cứ ngỡ anh sẽ hôn mình, trên đời này đâu có điều nào cô ao ước có được hơn nụ hôn của anh đâu. Thay vì thế, anh rút từng chiếc kẹp tóc để mái tóc cô buông dài như buổi tối anh bước vào cabin của cô.
Tay anh mới trìu mến làm sao.
Vẫn gượng nhẹ như thế anh nâng cằm cô lên gần sát mặt mình.
“Anh yêu em!” lời nói vừa dứt là môi anh đã đáp xuống hai cánh môi bên dưới.
Thoạt tiên đôi môi ấy dịu dàng, và khi Canuela cảm nhận được sự huyền diệu y như đêm hôm trước dâng lên trong tâm khảm, làn môi anh trở nên đòi hỏi hơn, chiếm hữu hơn.
Ngọn lửa đó ngây ngất quá, đê mê quá, cháy xuyên suốt thân thể cô cho đến khi cô lại cảm thấy vũ trụ như chao đảo quanh họ rồi tan biến đi.
Căn phòng này không còn hiện hữu, cả những đóa lillies cũng không còn, cô chỉ biết rằng cô thuộc về anh.
Phải, cô thuộc về anh và yêu đương trong cô lồng lộng như gió cuốn trên đồng cỏ hoang, dữ dội như sóng ngoài biển khơi, và sâu thẳm như đêm đen.
“Anh yêu em! Chúa ơi, anh yêu em biết chừng nào!” giọng anh khiến cô run rẩy hơn vì khát khao rạo rực.
Môi anh lại chiếm hữu môi cô, Canuela cảm giác được tay anh đang cởi chiếc áo cưới của mình. Anh ghì sát cô hơn nữa và tấm áo trắng của mẹ cô tuột xuống như một ánh trăng. Và nụ hôn của anh phủ xuống trên cổ, xuống vai, đến đồi ngực xinh. Nhấc bổng Canuela lên anh bế sát cô vào ngực mình đến bên chiếc giường cưới màu trắng.
-o0o-
Tận xa xa tiếng hót chim cú vẳng đến khe khẽ khiến Canuela cựa đầu trên bờ vai trần của Ramón. Đó là loài cú lông trắng điểm xám tiếng kêu y như tiếng gù của loài bồ câu cổ có khoang.
“Anh có nhớ...” cô thì thầm.
“Anh nói em trông giống như chú chim cú nhỏ!” anh trả lời cô. “Ban đêm anh thường thao thức không biết mắt em nhìn ra sao. Anh không ngờ được là mắt em đẹp cũng như miệng vậy.”
Cô cảm thấy lòng rộn ràng biết bao.
“Khi nào thì anh bắt đầu... yêu em?”
Vòng tay anh siết chặt quanh người cô.
“Anh biết anh yêu giọng nói của em khi em nói chuyện với anh bằng tiếng Tây Ban Nha,” anh trả lời. “Nghe êm ái, dễ thương lắm, và thật quyến rũ như chưa giọng nói phụ nữ nào thu hút anh đến thế.”
Anh mỉm cười và nói thêm.
“Nhưng sau đó giọng nói em trở nên lạnh lùng xa cách, và dường như cố tình đè nén.”
“Anh nói em... giống như... frigorifico.”
“Vì giọng em nghe như vậy mà. Tuy thế môi em lại cong lên rất ngọt ngào cho anh biết em không thể nào là người lạnh lùng. Anh đoán đúng!”
Mặt Canuela đỏ bừng, cô dấu mặt vào vai anh.
“Anh... làm cho em... bồi hồi... quá.”
“Có thực sự là anh khơi động em đến độ điên cuồng say đắm như em từng làm đối với anh không?”
“Anh... biết... là anh có mà.”
“Anh sẽ chỉ cho em yêu anh, em yêu, cho đến khi mắt em cũng nóng bỏng như màu tóc em vậy.”
“Em... thích... được như thế.”
“Giá mà em biết anh sợ em ghét anh đến chừng nào!”
“Em từng bảo mình là em... ghét anh vì anh từng... phản bội ba.”
“Sao em lại tưởng tượng như vậy?” Ramón hỏi. “Anh rất kính mến ba em. Anh đã tranh đấu bằng đủ mọi cách để chứng minh những lời vu cáo ba em là hoàn toàn sai lầm.”
Anh lại siết chặt cô.
“Sao mẹ em và em lại ẩn trốn biệt tăm biệt tích như thế? Mọi người trong bộ ngoại giao ở đây và bên Anh đều tìm kiếm em cũng như anh.”
“Mẹ và em không thể nào đối diện với xã hội... đã tin ba làm điều đó.”
“Giờ thì mọi người sẽ công nhận và ngưỡng mộ ba em.”
Canuela thở dài.
“Em khó lòng tin được... tất cả đau khổ bất hạnh đã... chấm dứt.”
“Em sẽ không bao giờ phải chịu bất hạnh nữa,” Ramón hứa với cô.
“Không bao giờ?”
“Anh sẽ yêu em, thương em, và tôn kính em ngày nào chúng ta còn sống – như thế có làm em hạnh phúc không?”
“Anh biết... là em có mà.”
“Anh yêu hết tất cả mọi thứ thuộc về em – từ trí óc lôi cuốn, khiêu khích, cho đến thân hình thanh tú, và gương mặt đáng yêu, xinh đẹp của em!”
“Những lời... anh nói với em... là đúng chứ?” giọng Canuela như của đứa bé muốn được người lớn cam đoan thêm một lần nữa.
“Đúng như thế, em yêu.”
“Anh chưa bao giờ... cầu hôn... với em. Sao anh biết được em... yêu anh?”
“Anh đã âm thầm hỏi em rồi. Khi em giúp anh trốn thoát – anh không thể tin rằng có phụ nữ nào lại can đảm hay thông minh như thế – rồi lúc anh hôn em.”
Canuela hít một hơi dài nhớ đến kỷ niệm ấy.
“Khi môi em chạm vào môi anh,” anh tiếp tục, “em yêu, anh biết em đã yêu anh. Anh chỉ cần biết bấy nhiêu thôi.”
“Nhưng em không thể nào... thành hôn với anh trừ phi... danh dự của ba em được khôi phục.”
“Em nhất định sẽ lấy anh.”
“Anh không thể nào... lấy người đang lâm vào hoàn cảnh bị sỉ nhục, người mà thiên hạ... tin là con gái của kẻ phản quốc.”
“Em cho là chuyện đó có vấn đề với anh nếu em là con gái của qủy hay ăn xin trên đường Boca hay sao?”
“Nhưng em sẽ không... lấy anh đâu.”
“Vậy anh chỉ đành bắt cóc em thôi. Khi anh muốn em trở thành vợ anh thì anh sẽ không bao giờ để em xa anh.”
Lòng cô hân hoan biết bao trước lời lẽ uy quyền đầy chiếm hữu của anh.
“Bây giờ em là vợ của anh!” anh tiếp tục. “Anh chưa từng, và đây là sự thật em yêu, yêu cầu người đàn bà nào lấy anh hoặc anh muốn kết hôn với ai cho đến khi anh gặp em. Anh đã yêu em trước lúc anh thấy em tối đó trong cabin của em.”
“Sao... anh có thể chứ?”
“Người ta không yêu chỉ bằng mắt đâu em,” Ramón trả lời. “Theo bản năng đàn ông yêu bằng cả cõi lòng và tâm hồn của mình.”
Anh đưa tay vuốt ve mái tóc cô.
“Khi anh thấy em bế đứa bé trên tay, hình ảnh đó giống như ánh sáng chói lòa vậy. Anh biết mình đã phát hiện được điều anh luôn luôn tìm kiếm. Lúc ấy anh đã biết em là người phụ nữ thuộc về anh, là biểu tượng toàn thiện đứng trong ngôi vị sâu kín trong lòng anh mà chưa có bất kỳ người nào thâm nhập cả.”
Giọng nói anh đượm vẻ thâm sâu dường như khơi lên luồng chấn động giữa hai người họ.
Canuela lại dấu mặt vào vai anh.
Một lúc sau anh nói với âm điệu khác hẳn.
“Em đang khóc! Em yêu – anh đã nói gì à? Anh đã nói điều gì làm em đau lòng sao?”
“Vì... em... vui quá thôi,” Canuela nghẹn ngào. “Vì anh nói những chuyện... quá tuyệt diệu với em. Em cứ ngỡ em không bao giờ có thể kết hôn nhưng giờ đây em là... vợ anh.”
Giọng cô vỡ òa, Ramón siết cô chặt hơn nữa, môi anh ve vuốt trên tóc cô.
“Em đã vất vả quá nhiều rồi,” anh ngọt ngào nói, “và tâm trạng căng thẳng phải trốn tránh suốt thời gian vừa qua thật quá mức cho em. Nhưng tất cả đã kết thúc rồi, cô vợ bé bỏng, xinh đẹp của anh à.”
“Em rất... hạnh phúc... hạnh phúc vô cùng,” Canuela vui vẻ nói, nhưng giọng vẫn hơi nghèn nghẹn.
Rồi cô nói gần như trách móc.
“Anh... từng muốn em khóc.”
“Đó là giọt lệ tình yêu đấy em.”
Canuela ngẩng đầu lên.
“Anh cũng biết... đôi khi người ta gọi Lágrimas de la Virgen như thế sao?”
“Anh biết chứ,” anh trả lời. “Và còn điều nào tuyệt vời, toàn mỹ hơn khi em nhỏ nước mắt vì anh đâu em?”
“Em yêu... anh!” Canuela thì thầm.
“Và anh yêu em!” anh trả lời. “Còn rất nhiều chuyện cho mình cùng làm với nhau em yêu – với nhau trên mọi phương diện.”
“Khi chúng mình khiêu vũ với nhau em cảm thấy mình như đã... là một phần của anh.”
“Em chính là như thế, mãi mãi là như thế. Bây giờ anh đã không còn sợ nữa.”
Cô mỉm cười.
“Từ nay em biết rằng tay người trần có thể... chạm vào em.”
“Chỉ mỗi tay anh được chạm vào em thôi,” anh sửa lại, “anh sẽ giết bất kỳ người nào dám làm chuyện đó.”
“Em chỉ muốn ở... cùng anh... thuộc về anh thôi.”
“Em là của anh – chỉ của riêng anh. Thuộc về anh bây giờ và mãi mãi về sau.”
Môi anh lại đáp xuống trên môi cô, tay anh âu yếm trên vùng da thịt mở ngỏ của Canuela, tim anh đập dồn dập trên ngực cô. Lúc này mọi vật đều là hư ảo, thế giới ngoài kia cũng biến mất căn phòng này cũng không còn, chỉ còn lại mỗi cảm xúc đắm đuối thuộc về nhau, mỗi niềm đam mê sôi nổi, mãnh liệt khi trở nên hợp thể duy nhất với nhau.