Thế Thân AI Trúng Virus Chập Mạch

Chương 89



Giả chết muôn năm

May mà Lục Hành Thâm đã chế tạo 996 thành kiểu vô địch, dù tự sát cũng rất khó thành công.

Việc sống sót sau tai nạn quanh quẩn trong lòng hai người, mà Hạ Ca còn gặp may hơn, ví dụ sau khi bị phát hiện thân phận thì giả chết thành công, ví dụ may mắn vì không mang theo quá nhiều đồ ăn vặt, bằng không sẽ lãng phí, may mà Lục Hành Thâm không trách cậu làm cho hắn bê bết đầy mình.

Lại ví dụ may mà cậu không gấp gáp đòi cảm giác đau, may mắn cậu nhảy xuống kịp, ngăn cản thiết bị phá sóng được kích hoạt.

Mãi tới lần gặp sau, Hạ Ca mới biết từ khi cậu trà trộn vào, Lục Hành Thâm đã biết vị trí của cậu, bắt đầu vội vã quay về.

Dù sao cơ thể của con người vẫn khác với người máy, một khi máy phá sóng được kích hoạt, cơ thể người máy có thể khởi động lại, làm mới, nhưng con người chỉ có một mạng, sức khoẻ bị tổn thương không thể đảo ngược.

Hạ Ca đi bên cạnh Lục Hành Thâm, hiện tại cả hai đang rất bẩn.

Trải qua trận hoả hoạn lớn, còn phải đi phá thiết bị, Hạ Ca dùng tất cả vũ khí Lục Hành Thâm đưa cho oanh tạc một trận mới nổ được cái hố.

Điều này khiến cơ thể cậu rách bung, không những da nhân tạo bị đốt cháy khét, có thể tham gia vào hiện trường phim kinh dị, đến cả quần áo chỉ còn sót lại vài miếng vải cũng bị rớt mất trong lúc đào đất chạy trốn.

Vào những lúc như thế này, Hạ Ca bỗng thấy may vì không cần phải phiền tới người khác, may mà trên cơ thể dù đầy đủ nhưng không có mông, dù tr@n truồng chạy đi cũng sẽ không thấy xấu hổ.

Có điều như vậy cũng không sao.

Hạ Ca lạc quan nghĩ, dù bây giờ trông khá đáng sợ nhưng cậu không thấy khó chịu, va chạm khiến mỗi bước đi đều phát ra tiếng vang kèn kẹt có tiết tấu, vừa hay ăn khớp với tiếng cộc cộc của Lục Hành Thâm.

Ánh mắt chuyển từ giày, gậy rồi lại chuyển đến ngang hông Lục Hành Thâm, Hạ Ca lại như đi vào cõi thần tiên —— Không biết rốt cuộc cơ quan nào trên người Lục Hành Thâm làm bằng máy nữa.

Chú ý tới ánh mắt của cậu, Lục Hành Thâm cũng nhìn qua.

Vẫn là ánh mắt bình tĩnh, không mang theo bất cứ dư thừa, trong đôi con ngươi đen kịt như giấu vùng biển sâu thẳm tĩnh lặng.

Dù người máy đã rất rách rưới, bẩn vô cùng, từ trên xuống dưới lộ ra không ít bộ phận máy móc, ánh mắt bình tĩnh ấy cũng chưa từng thay đổi chút nào.

Chỉ một ánh mắt như vậy đã hơn rất nhiều lời nói, khiến Hạ Ca tin tưởng mọi thứ sẽ tốt lên, sửa lại cơ thể của mình cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Dễ dỗ đến mức gần như là dễ lừa, thậm chí còn có tâm trạng đạp lên vũng nước đọng khi đi ngang qua.

Dù sao đã bẩn lắm rồi, bẩn thêm chút nữa cũng không sao.

Đạp xong hố nước kia, doạ cho con chim gần đó bay mất, Hạ Ca ngẩng đầu nhìn Lục Hành Thâm xem hắn có giận không.

Cuối cùng Lục Hành Thâm nhịn không được hỏi cậu: "Muốn nói gì?"

"Lục Hành Thâm, anh thay bộ phận nào thành bộ phận nhân tạo vậy?"

Hạ Ca nhớ lại dáng vẻ bình thường của Lục Hành Thâm, nói có sách mách có chứng tự hỏi: "Có phải là thận không?"

Khuôn mặt dù xảy ra chuyện lớn đến đâu đều bất biến của Lục Hành Thâm xuất hiện một vết nứt.

"Không phải... Sao cậu lại cho là vậy?"

"Vì anh nghỉ ngơi không đầy đủ đó, thức khuya ảnh hưởng đến gan và thận nhất, nhưng nghe nói gan người nóng tính sẽ không tốt, mà tôi thấy anh tốt tính như vậy, chắc chắn là gan rất khoẻ mạnh."

"..."

Lục Hành Thâm xoa lòng bàn tay cậu, thở dài.

"Không phải thận..."

Ánh mắt Hạ Ca tới lui trên người hắn, phải phép nói: "Không sao, nếu anh không muốn nói thì tôi không đoán nữa."

Vì bị khói lửa làm tổn thương không chỉ phần ngoài như da và tóc mà còn có phần trong như họng nên giọng Hạ Ca bây giờ thỉnh thoảng sẽ nghe như bị tổn hại, lúc nói như vậy càng có cảm giác buồn cười của AI.

Lục Hành Thâm niết thái dương: "Trái tim."

Hạ Ca: "!!!"

Trời ơi!

Lục Hành Thâm xoa cái đầu trụi lủi rò điện của cậu: "Không sao nữa rồi."

Không sờ còn đỡ.

Vừa sờ xong, Hạ Ca lập tức chuyển từ ngạc nhiên qua tủi thân, vành mắt phủ đầy hơi nước, rưng rưng nước mắt.

Cảnh vật trước mắt cũng bị nước làm cho mờ đi.

Lục Hành Thâm ngạc nhiên, đôi mắt hiếm khi gợn sóng mở lớn, bàn tay xoa đầu khẽ nâng lên, nhất thời không biết nên xoa tiếp hay thu lại.

Hệt như không biết người máy bị làm sao.

Nước mắt của 996 vốn rất ít, bị lửa đốt qua khiến nước mắt tràn ra mang theo bong bóng, hắn lo lắng giơ tay sờ vào bụng 996, xác nhận xem có bị đốt hỏng hay không.

Một giây sau, Hạ Ca bỗng hít một hơi.

Dừng lại.

"Tôi, tôi không sao."

Rõ ràng là lo lắng cho Lục Hành Thâm lại bị lo ngược, thật mất mặt.

Hạ Ca nói dừng là dừng, hất đầu vẩy hết nước mắt nhân tạo bị bong bóng hoá.

"Tôi biết rồi."

Lục Hành Thâm dừng lại một lát, dường như nhận ra cậu kìm nén quá mức, trấn an: "Các bộ phận nhân tạo có thể sẽ gặp tình huống ngoài ý muốn, tôi sớm đã chuẩn bị mấy bộ khẩn cấp, đừng sợ."

"Thế thì được... Nhưng nơi này vẫn rất nguy hiểm, chúng ta mau rời khỏi đây thôi."

Hạ Ca kéo hắn, sốt ruột quay về phi thuyền: "Về nhà nào."

"Được."

Lục Hành Thâm để kệ cậu kéo đi, cả hai chưa đi được bao xa đã đến chỗ đậu phi thuyền.

Phía bên thượng tá Phó còn đang điều tra, cũng may cảng vũ trụ mà bọn họ đậu phi thuyền ở xa, chưa lục soát đến bên này.

Lục Hành Thâm dẫn cậu lên phi thuyền, lập tức rời đi.

Trong phi thuyền, Lục Hành Thâm không để Hạ ngồi trên ghế mà lấy một cái giường nhỏ ra, bên trên bọc một lớp phủ trong suốt.

Hạ Ca nhìn thoáng qua, rất muốn mắng trông như cái quan tài, nhưng nhìn mặt Lục Hành Thâm thì nuốt ngược vào.

"Tôi phải nằm quay về à?"

"Sau này về rồi, có thể sẽ có rất nhiều người chờ chúng ta."

Lục Hành Thâm nhắc nhở cậu phải tiếp tục duy trì lời nói dối giả chết, chỉ giấu một lần vẫn chưa đủ.

"Đúng nhỉ..."

Hạ Ca ngoan ngoãn nằm vào, còn biết điều bắt chéo hai tay trên bụng.

"Cho tôi thêm bông hồng nữa là được."

Lục Hành Thâm: "..."

Dù sao còn chưa tới nơi, chờ phi thuyền vượt qua giai đoạn gia tốc, bắt đầu bay nhanh về phía trước, Lục Hành Thâm thích ứng, nghỉ ngơi một thời gian rồi lại đứng dậy, bắt đầu tìm kiếm đồ đạc trong phi thuyền.

Hạ Ca nằm chán, nhịn không được tháo đi lớp dây băng trên người, ngồi dậy khỏi quan tài: "Anh đang tìm gì vậy?"

"Thùng dụng cụ."

Lục Hành Thâm cúi đầu lục lọi, cuối cùng cũng tìm được, đi đến bên cạnh cậu: "Trước tiên phải đổi dịch tuần hoàn trong người cậu đã, làm sạch rồi lắp lại một phần."

Mặc dù các chức năng chủ yếu như đầu óc, đi lại không bị hỏng hóc, nhưng những tổn thương nhỏ bên trong cơ thể vẫn rất nhiều, Lục Hành Thâm cứ nghĩ mãi, đứng ngồi không yên.

"Lục Hành Thâm."

Hạ Ca bỗng nghiêm túc gọi hắn: "Chờ quay về rồi, anh còn cần tôi không?"

Lục Hành Thâm nghe cậu hỏi thì ngẩng đầu lên, bàn tay cầm dụng cụ nới lỏng, suýt nữa rơi mất.

"Cần."

"Nhưng mà tôi bị lộ rồi, không thể giả làm Lâm Ngọc Âm tiếp được nữa, trước khi tôi đi, Lâm Ngọc Âm cũng bị thương nặng, dù có đỡ hơn cũng sẽ bị bắt."

Hạ Ca tựa cánh tay nằm sấp lên trên hộp như mép giường, ủ rũ nói: "Cũng không tới trường được nữa, sửa tôi chắc chắn rất đắt, tôi trả tiền cho anh, còn có thể đi kiếm thêm nhiều hơn nữa, vậy nên chúng ta sống chung tiếp được không?"

Lục Hành Thâm ngẩng đầu, nhìn cái đầu bị đốt cháy trụi lủi của người máy nằm ngả trên cánh tay tựa vào mép giường.

Gương mặt không thể bộc lộ cảm xúc chỉ dùng đôi mắt sáng ngời nhìn hắn, giọng nói dè dặt nài nỉ muốn hắn hứa đừng tách nhau ra.

Dù hắn đã từng nói sẽ không vứt bỏ cậu.

Chắc vì hắn từng quá nghiêm khắc.

Hiệp ước từng nói với 996, thủ đoạn uy hiếp sử dụng không thương tiếc để đảm bảo người máy nghe lời bỗng xuất hiện trong đầu.

Hắn nhớ mình đã từng khắc nghiệt như thế nào, không mảy may cho phép phạm lỗi, yêu cầu 996 tuyệt đối không được làm cơ thể mình bị hỏng.

Bởi vì đó là người máy thuộc về hắn.

Vốn nghĩ chương trình của 996 có vấn đề, không hề quan tâm tới lời hắn nói hoặc chưa từng để bụng, hóa ra vẫn luôn ghi nhớ.

Thậm chí còn nhớ rõ hơn cả hắn.

Lục Hành Thâm nhích lại gần, đặt dụng cụ trong tay xuống, dùng mép găng tay lau sạch viên đá dính bên tai người máy.

"Không biết kiếm tiền không sao, hư rồi cũng không sao, lần này không trách cậu, về sau cũng không trách."

Hạ Ca vẫn nhìn vào mắt hắn như đang xác nhận người này có nói thật hay không.

Cậu vươn ngón út không còn xinh đẹp, không còn trắng nõn đong đưa: "Thế móc ngoéo đi."

Lục Hành Thâm lập tức vươn ngón tay nghe theo ý cậu, móc ngoéo lời hứa trăm năm không được thay đổi.

Thấy 996 chỉ dựa vào lời hứa đơn giản như vậy đã thỏa mãn, hoàn toàn yên tâm, ngoan ngoãn nằm trở lại, Lục Hành Thâm đứng im nhìn cậu thật lâu.

Một suy nghĩ kỳ lạ khó lòng khống chế hiện lên, mang theo sương mù nóng rực gần như khuấy động lý trí.

Đây là người máy của hắn.

Suýt nữa đã đánh mất, một khi bị dọa sợ sẽ tìm đủ mọi cách thoát khỏi người tạo ra là hắn như lúc trốn khỏi Phó Bạc Vọng.

Nhưng bây giờ vẫn thuộc về hắn.

Thậm chí trong khoảng thời gian thật dài hoặc thật lâu sẽ chỉ có hắn biết về sự tồn tại của người máy. Chỉ cần hắn muốn, thời gian này càng có thể kéo dài lâu hơn.

Trở thành bí mật của mình hắn, che ở nơi an toàn nhất, chu toàn nhất, bị hắn giấu kín mãi mãi, không cho bất cứ ai mon men phát hiện.

Phụt, không biết Hạ Ca nghịch vào linh kiện nào trên người mình, rõ ràng không chạm vào bụng nhưng phần rốn bỗng phun ra một dòng nước bẩn đen ngòm.

"Á!"

Nước bẩn hắt đi rất xa, thành công nhuộm đen bộ quần áo trắng Lục Hành Thâm mới thay sau khi lên phi thuyền.

Lục Hành Thâm im lặng.

"Xin lỗi... Vừa rồi bụng cứ kêu ùng ục như sinh khí, tôi chỉ muốn nhấn nút ợ hơi, không ngờ lại phọt ra..."

Hạ Ca ngồi dậy nghiêm túc xin lỗi, cúi đầu không dám nhìn hắn, xấu hổ không thôi: "Cũng may chỉ là nước thải, bằng không..."

"Không sao."

Lục Hành Thâm bình tĩnh quay đi, thay bộ đồ thứ ba: "Cậu không có chức năng ợ hơi, lần sau đừng thử nữa."

Suy nghĩ bậy bạ mới chớm cứ vậy bị hắt một chậu nước lạnh, lý trí thoáng chốc quay trở về.

Muốn cất giấu độc chiếm một người máy như thế, chỉ sợ một sở nghiên cứu vẫn còn thiếu chỗ, hay là thôi đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.