Mùi rượu không sợ ngõ sâu, quán ăn thường ngày Hồng Tinh của Chu Thủ Lâm làm ăn rất tốt, hai học trò kia nhân phẩm không tệ, tay nghề cũng nhanh, công việc làm ăn của Chu Thủ Lâm lớn, kiếm tiền tốt hơn trước, người cũng được thả lỏng.
Từ sau khi khai trương quán ăn, ông Chu không xuất hiện nữa. Hai học trò kia có bạn gái, Chu Thủ Lâm quét dọn căn hộ ở nhà máy gạch Hồng Tinh, phòng phía nam sắp xếp như trước đó Tống Lăng ở cùng Chu Thanh Lạc.
Nhưng phòng làm việc của Chu Thanh Lạc vừa mới nổi lên, Tiểu Từ là cộng sự, hai người bận rộn tối mắt tối mũi.
Chu Thủ Lâm rất thương bọn họ, mỗi ngày đều chuẩn bị đồ ăn phong phú đưa đến chỗ bọn họ. Buổi chiều Tiêu Tả ra khỏi câu lạc bộ đua xe sẽ đến phòng làm việc đón bọn họ về nhà, vừa lúc Chu Thủ Lâm hết giờ cao điểm, giao cho học trò xử lý, về nhà làm bữa cơm nóng hôi hổi cho bọn trẻ.
Tiêu Tả cảm thấy đây mới là cảm giác trở về nhà.
Tan làm là tụ tập, chỉ là lưu lạc mà thôi.
Gần đây Tiêu Tả bị Chu Thủ Lâm nuôi béo lên mười mấy cân(*).
(*) Một cân của Trung Quốc bằng 1/2 kg, tức là Tiêu Tả tăng hơn 5kg.
Tiêu Tả ăn uống no đủ, xoa bụng mỡ ợ một cái, "Mé, hôm nay lại ăn nhiều mất rồi, mai chắc chắn anh sẽ không ăn nữa."
Tiểu Từ: "Nói câu này suốt mấy tháng nay rồi, lần nào anh mới làm được?"
Chu Thanh Lạc tiếp lời: "Lần sau."
Tiểu Từ không nhịn được cười phụt thành tiếng.
Tiêu Tả cười hì hì nói: "Thanh Lạc nói không sai, lần sau nà." Hắn không cam tâm nhìn Chu Thanh Lạc, "Chúng ta ăn giống nhau mà tại sao Thanh Lạc không bị béo vậy?"
Chu Thanh Lạc: "Chịu thôi, thiên phú rồi."
Tiêu Tả cười giễu, "Dáng vẻ tự luyến này, giống y xì Tống Lăng."
Miệng Tiêu Tả nhanh hơn não, lúc nhận ra, tất cả mọi người đều khựng lại, không nói gì.
Chu Thủ Lâm đặt bát đũa xuống, thở dài, "Cũng không biết đứa nhỏ này ở trong đó thế nào, ăn có ngon không, chắc chắn là gầy đi rồi."
Tiêu Tả vội vàng cười an ủi ông, "Chú Chu, chú đừng lo lắng, cũng chỉ một năm thôi mà, giờ đã ba tháng rồi, còn chín tháng nữa là có thể ra rồi, đến lúc đó chúng ta cố gắng bồi bổ cho nó như chăm em bé."
Chu Thủ Lâm hừ một tiếng, nghiến răng nghiến lợi: "Cả nhà tạo nghiệt, biến một đứa bé ngoan ngoãn thành như thế này."
Tiêu Tả: "Chú bớt giận, giờ ác giả ác báo rồi ạ."
Chu Thủ Lâm: "Ông trời có mắt."
Trước kia, Tiêu Tả chưa từng tin vào ở hiền gặp lành, ác giả ác báo.
Tống Lăng ở nhà họ Tống phải chịu những gì, hắn vẫn luôn biết, nhưng người giúp đỡ thì ít, người bỏ đá xuống giếng thì nhiều, đến cả người đi gần Tống Lăng một chút như hắn cũng sẽ bị nhắm vào.
Nhưng những người kia vẫn luôn diễu võ dương oai nhiều năm như vậy, càng ngày càng tốt.
Đến ngày hôm nay.
Bảo Mộc phá sản, nhưng nền kinh tế của thành phố Thanh Lăng cũng không sụp đổ, tài nguyên trước kia bị Bảo Mộc chiếm lấy chảy vào thị trường, mọi người cạnh tranh công bằng, đủ các loại xí nghiệp nhỏ nhiều vô kể, trăm hoa đua nở.
Năng lực khôi phục của thị trường quá mạnh mẽ.
Cùng lúc đó, Tống Cẩm Dịch lại kháng cáo, luật sư biện hộ của y lấy lí do y đã mắc bệnh tâm thần trong thời gian dài để giảm án, nhưng bệnh nhân tâm thần phạm tội vào lúc tâm thần không bình thường như y vẫn phải chịu trách nhiệm hình sự, toà án vẫn giữ nguyên bản án, 28 năm, không giảm một ngày nào.
Tống Tuyết Liên không chịu nổi nữa, chết vì bệnh, đến cả tang lễ cũng không có ai làm cho bà ta, tro cốt đặt ở nhà tang lễ hơn hai tháng mới có người tới nhận, người kia chôn qua loa ở nghĩa địa, đến cả bia mộ cũng không khắc, thành một ngôi mộ hoang.
Tiêu Tả: "Đúng rồi, Thanh Lạc này, cậu có đi thăm Tống Lăng không?"
Chu Thanh Lạc lắc đầu, "Cảnh sát nói Tống Lăng không ở địa phương."
Tiêu Tả có chút lờ mờ: "Không ở địa phương, vậy là đi công tác à?"
Tất cả mọi người: "..."
"Ở địa phương chẳng lẽ không có nhà máy dệt hay nhà máy thủ công mỹ nghệ hả? Còn phải đến vùng khác đạp máy may nữa hả?"
Tiểu Từ không nhịn được nữa, đạp Tiêu Tả một phát.
Tiêu Tả phản ứng lại, "Bỏ mẹ, A Lăng bị phân đi đào than đá rồi."
*
Tống Lăng quả thật không có ở địa phương, nhưng cũng không phải đi đạp máy khâu, lại càng không phải đi đào than đá, mà là tận tuỵ gõ code ở phòng máy bộ phận thượng cấp, lúc rảnh rỗi thì vá lỗi cho hệ thống, tiêu diệt Trojan.
Từ khi hắn thông qua xác định đánh giá, càng ngày càng nhiều người tới khảo sát hắn, người sau chức vụ cao hơn người trước, hắn cũng không ngừng thi, tiếp nhận khảo sát.
Không lâu sau, hắn đã kí hiệp định giữ bí mật, làm việc chín giờ sáng đến năm giờ tối, buổi tối sẽ giáo dục tư tưởng.
Phân tích từ mặt kĩ thuật, hạng mục này có liên quan tới an ninh mạng, người tham gia hạng mục này có người là giáo sư đại học, viện sĩ quốc gia và nhân viên kỹ thuật cục an ninh quốc gia,...
Nhưng hình như bọn họ gặp phải nút thắt kỹ thuật rồi.
Tống Lăng giống như một học sinh ba tốt, tuân thủ kỷ luật, tuần tự từng bước, đến cả báo cáo tư tưởng trước khi đi ngủ cũng chăm chỉ viết từng dòng. Hắn rất ít nói, bọn họ sắp xếp cái gì thì hắn làm cái đó, cũng không hỏi gì.
Hắn rất cố gắng thể hiện, hắn muốn sớm được ra ngoài, hắn nhớ Thanh Lạc, nhớ đến phát điên mất rồi.
Hắn muốn viết thư cho Chu Thanh Lạc, nhưng lá thư này trước khi gửi ra ngoài phải kiểm tra, hắn nghĩ vẫn là bỏ đi.
Nhưng hắn vẫn không nhịn được mà viết thư cho Chu Thanh Lạc.
[Thanh Lạc, anh nhớ em.]
Mà Chu Thanh Lạc vẫn sẽ nghiêm túc hồi âm hắn, trò chuyện với hắn những chuyện lặt vặt trong nhà.
[Em đã đặt tên cho bông hoa trong bồn hoa kia rồi, tên là Tiểu Quy, em dời Tiểu Quỳ ra trồng ở sân, nó mọc rất tốt. Em còn trồng cho nó rất nhiều bạn bè. Em và giáo sư đại học nông nghiệp đã học được phương pháp để cho nó kéo dài kì hoa, cố gắng để chúng nó chờ lúc nào anh ra thì lại tiếp tục nở hoa.]
[Phòng làm việc của em kinh doanh rất tốt, Tiểu Từ phụ trách mở rộng phát triển, Thôi Tử phụ trách kinh doanh, em phụ trách vẽ tranh, không bận tâm đến những cái khác, còn cung cấp chút công việc cho sinh viên vừa học vừa làm.]
[Nhà của chúng ta đã sửa xong rồi, đang thông gió tản mùi, bên đối diện sông mở một sân chơi, một vòng quay chọc trời rất lớn, buổi tối còn sáng, cảnh đêm thật sự rất đẹp, em rất thích, em chuẩn bị làm một bồn hoa ở sân phơi, cũng trồng hướng dương.]
[Hai quyển truyện tranh của em cũng đã được chuyển thành hoạt hình, phí bản quyền rất khả quan, em đã góp một phần cho viện mồ côi Chân Thiện Mỹ và viện mồ côi Sơn Thành.]
[Công việc làm ăn của quán ăn ba em rất tốt, hai học trò còn hiếu kính với ba hơn em. Chị em nhận được học bổng rồi, còn phát biểu luận văn. Chị ấy còn chinh phục người ngoại quốc bằng đồ ăn Trung Quốc, tự mình kiếm thêm thu nhập.]
[Hôn lễ của Triệu Thành và Lý Lộ hoãn lại rồi, nói là phải đợi anh trở về tham dự.]
[Em đi tảo mộ cho Nghiêm Sanh. Năm nay người đến thăm bà còn nhiều hơn năm ngoái.]
[Tiểu Mãn, bọn em rất tốt, đều rất nhớ anh.]
*
Bốn tháng cứ như vậy mà trôi qua, tháng năm đã đến.
Ngày hai mươi tháng năm, là sinh nhật của Chu Thanh Lạc.
Tống Lăng gửi báo cáo, muốn trở về thành phố Thanh Lăng, ngày hai mươi tháng năm này hắn muốn gặp người thân.
Báo cáo của hắn rất nhanh được phê duyệt.
Đồng ý.
Trở về thành phố Thanh Lăng trước một ngày, Tống Lăng không có cách nào để tập trung.
Hắn sửa lại đầu đinh, Thanh Lạc không thích thì sao nhỉ?
Dạ dày hắn đã bị chú Chu nuôi thành kén chọn rồi, ăn không quen đồ ăn trong này, người hắn gầy đi một vòng, da cũng thô ráp, dường như không đẹp trai được như trước kia nữa.
Điểm chết người là bộ đồ xanh toàn thân này...
Tống Lăng ảo não xoa mặt.
Hắn muốn được giảm án vào sinh nhật này của Thanh Lạc, coi như là quà sinh nhật cho Thanh Lạc, nhưng hắn không thể làm được.
Tống Lăng thở dài, tiếp tục công việc.
"213049."
Tống Lăng dừng công việc trong tay, đứng dậy đáp: "Có."
Bảo vệ đưa văn kiện cho hắn, "Đọc không thấy có vấn đề gì thì kí tên vào."
Tống Lăng lật xem.
Hắn sửng sốt hồi lâu, hít sâu một hơi, lại thở ra thật chậm.
Khoảng thời gian này, Tống Lăng đã đọc rất nhiều sách, từng có một câu nói trong sách —
Nếu như bạn không bỏ rơi hi vọng, hi vọng sẽ không bỏ rơi bạn.
Bốn tháng đã qua này, thành quả công việc của hắn giúp cho hạng mục đó đạt được bước tiến đột phá, giành được đổi mới kĩ thuật trọng đại. Hắn được giảm hai tháng tù giam.
*
Biết được hai mươi tháng năm này có thể gặp được Tống Lăng, Chu Thanh Lạc lăn qua lộn lại không ngủ được.
Chu Thủ Lâm phá phòng bếp tạm thời trong sân, Chu Thanh Lạc lấp chút đất, trồng hoa hướng dương.
Hoa hướng dương mọc rất tốt, đến khi Tống Lăng ra thì có thể nở rộ.
Chu Thanh Lạc ngồi bên đất trồng hoa hướng dương xới đất cái có cái không, cậu muốn gặp Tống Lăng, nhưng lại lo lắng những ngày tháng sau khi gặp được hắn sẽ càng khó để chịu đựng hơn.
Không có Tống Lăng, cuộc sống của cậu vẫn bận rộn mà phong phú, một ngày thấm thoát trôi qua, nhưng chỉ cần rảnh rỗi, cậu lại thấy thời gian dài đằng đẵng trôi qua rất chậm.
Rõ ràng chỉ có một năm, nhưng không hiểu sao lại đếm mãi không hết.
Chu Thủ Lâm cầm một chiếc áo khoác, khoác lên cho cậu, "Ban đêm lạnh lắm, con nhanh đi ngủ đi."
Chu Thanh Lạc: "Con không buồn ngủ, ba đi ngủ trước đi ạ."
"Mai con muốn mang hai cái quầng mắt thâm đi gặp Tiểu Tống hả?"
Chu Thanh Lạc cười, buông cái xẻng đi vào trong phòng, "Vâng, con đi ngủ."
"Ngày mai lúc đến gặp Tiểu Tống, con dặn thằng bé ăn nhiều cơm, cơm tập thể chắc chắn là không ngon như cơm nhà được, nhưng cũng phải ăn, chờ khi thằng bé trở về ba sẽ lại bồi bổ cho nó."
"Vâng."
"Bảo thằng bé tuân thủ kỉ luật, đừng xung đột với người khác, biểu hiện tốt một chút, bản thân thằng bé là một đứa bé ngoan mà."
"Con biết rồi."
"Mặc nhiều đồ một chút, đừng để bị cảm, điều kiện bên trong đó kém, trạng thái tinh thần của Tiểu Tống có thể khá kém, không còn sung mãn tinh thần nữa, con đừng có đả kích thằng bé, đừng có nói nó già nhìn khó coi gì đó."
"Vâng ba, ba đi ngủ đi, con sẽ chuyển lời cho anh ấy, ba đừng lo lắng không đâu nữa."
Luật sư Trương đã nói, tính chất công việc của Tống Lăng đặc thù, điều kiện sống thường ngày tốt hơn những người khác rất nhiều, cũng không phải đi đạp máy may hay đào than đá như Tiêu Tả nói.
Lúc cậu thấy Tống Lăng, Tống Lăng không hề già hay tang thương như Chu Thủ Lâm lo lắng.
Tống Lăng cạo đầu đinh, người gầy đi một chút, nhưng đôi mắt sạch sẽ trong veo, không còn tàn ác như những ngày trước nữa.
Dường như cả người trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.
Hai người cách nhau một cửa sổ thuỷ tinh vừa dày vừa nặng, hồi lâu không nói với nhau câu nào, bảo vệ nhắc nhở họ, "Chỉ có nửa tiếng thôi, tranh thủ thời gian đi."
Tống Lăng mở miệng: "Thanh Lạc ơi."
"Vâng."
"Thanh Lạc."
Chu Thanh Lạc cười, "Vâng."
"Anh được giảm án rồi."
Chu Thanh Lạc ngớ ra không lên tiếng.
"Chúc mừng sinh nhật em."
Chu Thanh Lạc hít mũi, gật mạnh đầu một cái, "Em đã chuyển Tiểu Quy vào sân rồi. Nó mọc rất tốt, đã có nụ, có hai bông là hoa liền cành(*), anh ra sớm hai tháng, chắc chắn nó sẽ nở hoa."
(*) 并蒂: Chỉ hoa mọc cạnh nhau trên một thân cây, ngoài ra còn ẩn dụ cho sự gắn bó trong tình yêu giữa hai người.
"Ừ."
"Em trồng rất nhiều hoa hướng dương, trồng ở chỗ ba em, trong sân của biệt thự cũng trồng, tầng thượng của biệt thự em cũng làm một bồn hoa, cũng trồng ở đó. Bọn chúng đều mọc rất tốt, kỹ thuật làm vườn của em đã vượt qua anh từ lâu rồi đó."
Tống Lăng cười: "Thanh Lạc giỏi thật đấy."
"Thời gian trôi qua rất nhanh, em đợi anh đó."
*
Thời gian trôi qua rất nhanh, đến ngày Tống Lăng trở về nhà.
Tháng mười thu vàng, quang đãng vạn dặm, ánh mặt trời vừa phải.
Chu Thanh Lạc lái xe, bên trong dán một hàng hoa hướng dương đồ chơi đung đưa, lắc lư theo xe, trong xe phát bài hát Tống Lăng từng hát cho cậu nghe.
/Câu chuyện sâu sắc nhất, truyền thuyết vĩnh hằng nhất/
/Nhưng cả anh và em có thể sống cuộc sống bình phàm/
Tiêu Tả và Tiểu Từ lái một chiếc xe, Lâu Dương và Thôi Tử lái một chiếc, Triệu Thành và Lý Lộ lái một chiếc.
Tường vây cao ngất chiếu bóng bằng phẳng, hình thành một đường ranh giới bằng phẳng, chia con đường thành hai nửa, nửa tối nửa sáng.
Chu Thanh Lạc xuống xe, cầm cây hoa hướng dương liền cành trong tay, yên lặng đứng dưới ánh mặt trời, nhìn cổng đang đóng chặt.
Những người khác cũng xuống xe.
Tiếng mở cổng nặng nề vang lên, cổng đang đóng chặt từ từ mở ra.
Bọn họ thở thật nhẹ, nhẹ nhàng siết chặt nắm đấm, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào cổng sắt cồng kềnh đang dịch chuyển.
Tống Lăng từ cổng tối đi ra ngoài, đi ra khỏi bóng râm tường vây bao phủ, vượt qua ranh giới sáng tối ngăn cách, bước vào trong ánh sáng mặt trời.
Ánh mặt trời dường như cũng rất nhiệt tình nghênh đón hắn, không hề keo kiệt mà thêm cho hắn một lớp ánh sáng đẹp đẽ.
Chu Thanh Lạc chạy tới, vọt vào trong ngực hắn.
Tiêu Tả gắng sức lau lau mặt, thầm mắng "đệt" một tiếng.
Nhất định là ánh mặt trời quá nhức mắt, kích thích tuyến lệ, không thì sao vào lúc vui vẻ như vậy, hắn lại không khống chế được mà muốn rơi lệ chứ.
Tống Lăng ôm cậu thật chặt, "Thanh Lạc, cuộc đời còn lại anh sẽ yêu em thật tốt, cũng yêu bản thân mình thật tốt."
— Anh yêu em, anh dốc hết tất cả, toàn lực ứng phó, cuối cùng cũng lột xác, có thể đường đường chính chính đứng bên cạnh em, nắm tay em, cùng em bạc đầu. Cuộc đời còn lại anh sẽ chiều chuộng em.