Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang Càng Ngày Càng Đẹp

Chương 3: Chương 3:



“Mặt em…” Giọng của Chu Noãn Noãn run lên, cô ta khó tin chỉ vào Khanh Hoan.
 
Khanh Hoan trơ mắt nhìn Chu Noãn Noãn chảy máu mũi vì vẻ xấu xí của mình, có nội thương, cũng có đau từ trong tim. Cô che khuôn mặt có lực sát thương của mình lại để tránh làm tổn thương người vô tội.
 
Giọng của cô còn run hơn Chu Noãn Noãn: “Xin lỗi chị nhiều, em không cố ý làm chị khó chịu đâu.”
 
“Em cũng không biết tại sao, tối qua em bất cẩn ngủ quên, sau đó tỉnh dậy đã phát hiện, phát hiện..” Khanh Hoan phải tự điều chỉnh cảm xúc mấy lần mới nói được đoạn đau thương nhất: “Khuôn mặt to bự kiều diễm xinh đẹp của em mất tiêu rồi.”
 
Nỗi đau chân thật của Khanh Hoan khiến cho cư dân mạng bừng tỉnh khỏi cái xoay người đầy xinh đẹp vừa rồi của cô, giờ trên màn hình toàn là tiếng cười nghiêng ngả:
 
  
[Không được rồi! Tui cười muốn bể bụng rồi! Gương mặt to bự kiều diễm xinh đẹp của Khanh Hoan mất tiêu luôn, ha ha ha!]
 
[Mấy người có còn là người không, Khanh Hoan đau lòng như vậy rồi mà mấy người còn cười được! Mấy người đúng là...Phì, ha ha ha ha, không được rồi, tôi không nhịn được nữa!]
 
[Ha ha ha, Khanh Hoan còn xin lỗi Chu Noãn Noãn nữa, nói xin lỗi vì em xấu đến nỗi khiến chị chảy máu mũi. Suýt nữa tui cười đến rách chăn rồi!]
 
Chu Noãn Noãn ngơ ngác nhìn Khanh Hoan với hai hàng máu mũi.
 
Cô ta không thể hiểu được, mới hôm qua mặt của Khanh Hoan còn nghiêm trọng như vậy mà. Bác sĩ còn nói do nguyên nhân dị ứng có chút đặc thù nên không có cách nào phục hồi được.
 
Nhưng sao chỉ trong một đêm mà con bé đã trông ổn hơn rồi?!
 
Hơn nữa hình như còn đẹp hơn lúc chưa bị dị ứng.
 
Chu Noãn Noãn âm thầm siết chặt tay nắm tay, đáy lòng dấy lên một cảm xúc u ám.
 
Song, cô ta cũng không thể hiện ra mặt, chuyển từ cảm xúc kiếp sợ sang ngạc nhiên vì vui mừng một cách rất tự nhiên: “Hoan Hoan, mặt của em tốt lên rồi! Tốt quá đi mất!”
 
Khanh Hoan lộ ra đôi mắt bi phẫn qua khe hở ngón tay, lên án Chu Noãn Noãn: “Tại sao trong lúc em đau lòng thề này mà chị còn mỉa mai em một cách tàn nhẫn như vậy?!”
 
“Chẳng lẽ chị không nhìn ra khuôn mặt to như bánh nướng xinh đẹp của em, đã biến thành…” Khanh Hoan hít sâu một hơi, dặn lòng phải kiên cường, “Khuôn mặt nhỏ như bàn tay sao?”
 
Mặt to như bánh nướng xinh đẹp?
 
Chu Noãn Noãn không biết tiếp lời thế nào: “Ờm…”
 
“Chị không hiểu đâu!” Khanh Hoan lắc đầu, vẻ mặt ảm đạm mà cười khổ: “Người may mắn chỉ thiếu mỗi một chữ “to” là thành khuôn mặt to như bánh nướng như chị mãi mãi không thể hiểu được nỗi khổ của những người có khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay như bọn em đâu.”
 
Sắc mặt của Chu Noãn Noãn chuyển hết màu này sang màu kia.
 
Những tiếng cười dữ dội lại tiếp tục xuất hiện trên sóng bình luận:

 
[Mặt to như bánh nướng bước ra khỏi hàng! Cảm ơn Khanh Hoan đã “cải chính” cho những người mặt to như bánh nướng chúng tôi, bọn mình là xinh đẹp nhất!]
 
[Ha ha ha, tôi muốn nói với nhóm fan nhan sắc của Chu Noãn Noãn rằng khuôn mặt của Chu Noãn Noãn rất bẹt, rất tròn như cái bánh. Tuy Khanh Hoan là một phế vật nhưng nhan sắc thì khỏi bàn, có thể treo Noãn Noãn lên đánh luôn đấy!] Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
 
[Ờmm...Chu Noãn Noãn có thể lau máu mũi đi rồi diễn vai bông sen trắng được không? Tui cực kỳ muốn vươn tay vào màn hình để lau máu mũi cho cô ta luôn á!]
 
[Bên trên dừng nói Noãn Noãn của chúng tôi là bông sen trắng đi, rõ ràng Khanh Hoan mới là có mùi trà trong trà đấy! Nói ai là người may mắn khi có mặt bánh bột bắp hả? Tôi thấy cô ấy mới là người may mắn đó! Cả nhà cô ấy đều là người may mắn!]
 
[Xin fan của Chu Noãn Noãn ở lầu trên bình tĩnh một chút đi, coi coi mình mới viết cái gì!]
 
Chu Noãn Noãn mờ mịt nhìn Mạnh Đóa Nhi, không biết tiếp theo phải làm cái gì.
 
Sắc mặt của Mạnh Đóa Nhi, người từng kinh qua vô số trường hợp, kiến thức rộng rãi trở nên nghiêm trọng. Bà chưa từng gặp một đối thủ nào có chiến thuật thế này.
 
Mặt khá hơn nhưng đầu óc hỏng rồi, cố tình biến thành đứa ngốc mà mọi người đang khoái nhất.
 
Trong nhất thời, bà không thể phân biệt được đây có phải là do Khanh Hoan tự mình trù tính hay không.
 
Để tránh việc rơi vào bẫy của Khanh Hoan, Mạnh Đóa Nhi thận trọng dẫn Chu Noãn Noãn và đám người rút lui.
 
Bà còn tìm bác sĩ để hỏi tình huống của Khanh Hoan là thế nào.
 
Bác sĩ cũng bảo là mình không biết, chỉ có thể đưa Khanh Hoan đi làm kiểm tra lại.
 
Khanh Hoan run bần bật đi theo y tá dạo quanh bệnh viện.
 
Cô phát hiện thế giới này còn đáng sợ hơn thế giới trước đây của cô.
 
Đi đến đâu cũng có kết giới phong ấn, còn có rất nhiều chức năng pháp khí mà cô không hiểu được.
 
Ở thế giới trước, chỉ có một ít người tu tiên có pháp khí.
 
Mà người ở đây mỗi người đều có pháp khí trong tay, vuông vuông phẳng phẳng, thoạt nhìn thì không có gì đáng giá nhưng lại có thể nhốt người bên trong.
 
Tuy sáng sớm tỉnh lại cô đã phát hiện pháp lực của mình đã trở lại một chút, nhưng cô cảm thấy mình vẫn không thể chống lại người của thế giới này.
 
Vậy nên cô ngoan như một con thú cưng, chỉ cần bọn họ không làm tổn thương cơ thể cô thì cô sẽ cố gắng phối hợp.
 
Thậm chí cô còn buộc mình phải nằm vào lưỡi của một con linh thú, để cái con linh thú trăng trắng cưng cứng nuốt cô vào.
 

Cũng may chủ nhân của linh thú này không lừa cô, linh thú ngậm cô một lúc rồi nhả cô ra nguyên vẹn (*).
 
(*): Trải nghiệm vào miệng linh thú của Khanh Hoan là thế này:

 
Sau khi đi vào miệng của linh thú, Khanh Hoan cảm thấy linh thú này hình như không đáng sợ như vậy nên cô to gan đưa tay ra sờ soạng nó.
 
Ừm… Đúng là rất ngoan ngoãn, chạm vào cũng rất mượt mà.
 
Bác sĩ phụ trách chụp CT giật giật khóe miệng nhìn người lúc nãy sống chết không chịu vào máy chụp CT, giờ đang dựa người vào máy chụp, cười dịu dàng vuốt ve vỏ ngoài của dụng cụ, còn lung tung bảo nó “ngoan ngoan” cái gì đó nữa.

 
Chẩn đoán xong rồi.
 
“Vị trí tổn thương của cô Khanh có thể đã di căn.” Bác sĩ ra hiệu cho y tá kéo Khanh Hoan ra, chỉ vào mặt rồi chỉ lên đầu mình, bảo: “Ổ bệnh chuyển từ mặt lên não rồi.”
 
“Nói cách khác.” Bác sĩ thực tập đi cùng bác sĩ này suy tư gì đó, híp mắt nhìn Khanh Hoan đang dính máy chụp như sam, “Khanh Hoan bị dị ứng não à?”
 
Cũng không biết là ai tuồn tin này ra ngoài mà trong đêm đó, #Khanh Hoan bị dị ứng não# đã lọt vào bảng hotsearch, khiến cư dân mạng cười đau cả bụng, sốc cả hông.
 
Đây là lần đầu tiên họ nghe nói dị ứng da, viêm mũi dị ứng dẫn đến dị ứng não.
 
Sau khi Khanh Hoan cảm nhận được sự nguy của thế giới này thì không muốn rời đi nữa, ngoan ngoãn theo y tá về phòng bệnh.
 
Tống Hi cũng đến, trên đầu quấn băng gạc, ánh mắt nhìn Khanh Hoan rất kỳ quái.
 
Khanh Hoan không biết Tống Hi, cô cũng không quen biết bất cứ ai cả, kể cả đám người tới sáng nay cô cũng không biết một ai.
 
Cô cũng nhận ra có thể là linh hồn cô đã xuyên đến thế giới xa lạ này, chủ nhân của thân thể này trùng tên với cô, diện mạo cũng gần giống như lúc cô chưa tu luyện.
 
Lúc Khanh Hoan nghĩ đến đây, cô lại cảm thấy đau buồn.
 
Là xấu như nhau.
 
Xét thấy ở thế giới này, thực lực của mọi người ở đây đều cao thâm khó lường, dường như cô chẳng đánh lại ai cả. Khanh Hoan quyết định lấy thân phận của nguyên chủ mà thành thật, khiêm tốn sống qua ngày. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
 
Bởi vậy khi vừa thấy Tống Hi quen biết nguyên chủ thì Khanh Hoan nhe răng mỉm cười.
 
“Khanh Hoan.” Tống Hi không cười nổi, “Em biết không? Thế giới này là một quyển sách.” 

 
“Chị và em đều là bia đỡ đạn trong quyển sách này, người được gọi là chị của em, Chu Noãn Noãn là nữ chính của quyển sách này.”
 
“Còn có Thịnh Minh Huyên, cái vị thiếu gia nhà giàu, đỉnh lưu mà em nói kiểu gì cũng không chịu công khai tình yêu.” Giọng điệu của Tống Hi hơi nghiến răng nghiến lợi: “Anh ta là nam chính của quyển sách này, anh ta từng cho em kha khá tài nguyên, nhưng không phải vì yêu em, mà vì anh ta coi em như người thay thế của Chu Noãn Noãn.”
 
Tống Hi nhìn khuôn mặt nhỏ cực kỳ xinh đẹp của Khanh Hoan, chán ghét cốt truyện: “Rõ ràng là em và Chu Noãn Noãn chẳng giống nhau tý nào, không biết Thịnh Minh Huyên có bị mù hay không…”
 
Sau một lúc nói chuyện, cô ấy quay lại chủ đề chính: “Hai ngày nữa là anh ta đi lưu diễn về. Chuyện thứ nhất làm là chia tay với em, bởi vì từ bạn bè, anh ta biết được thật ra ánh trăng sáng mà anh ta ngày nhớ đêm mong không có quan hệ qua lại với người khác, mà vẫn luôn yêu anh ta.”
 
“Thịnh Minh Huyên sẽ lấy đi các tài nguyên mà em đang có và sẽ chán ghét em vì em bị hủy dung…” Tống Hi phát hiện ra lý do vì sao từ lúc bước vào đã nhìn thấy Khanh Hoan không vừa mắt, “Sao mặt em lại không theo cốt truyện nhỉ? Tại sao đột nhiên lại lành rồi?”
 
Nhắc đến chuyện này, Khanh Hoan cũng buồn bã, tủi thân lắc đầu: “Em cũng không biết nữa.”
 
Cô cũng không biết, rõ ràng hôm qua đã mất pháp lực, sao mà sáng nay đã có lại rồi?!
 
Hơn nữa hình như cũng giống như lúc trước, rõ ràng là cô chưa làm cái gì cả mà pháp lực của mình cứ thế tăng lên.
 
Tin tốt duy nhất là sự gia tăng không còn điên cuồng như trước.
 
“Mặc kệ là thế nào!” Tống Hi không quá quan tâm đến chuyện này, cô ấy đã chấp nhận những chuyện viển vông trong thế giới là quyển sách này rồi thì không có gì là cô ấy không thể chấp nhận được hết.
 
Cô ấy nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn đang đặt trên đầu gối của Khanh Hoan, lắc lắc vẻ mặt ngốc nghếch của Khanh Hoan trong không trung: “Để chị gái bia đỡ đạn mang em bay đi! Chúng ta cùng nhau nỗ lực phản kích để thay đổi cốt truyện! Để cái kết bi thảm tránh xa chúng ta ra!”
 
Trước khi Tống Hi kịp bay lên thì cô ấy nhận được tin dữ từ bác sĩ rằng Khanh Hoan bị dị ứng não, mất trí nhớ đến nỗi không biết điện thoại là gì.
 
“Em gọi cái này là gì?” Tống Hi lắc lắc điện thoại trong tay.
 
Khanh Hoan thấy cô ấy lắc lắc pháp khí nguy hiểm như vậy thì lặng lẽ giơ cái gối che trước mặt, rõ ràng là vô cùng sợ hãi, còn miệng hùm gan sứa mà gục mặt xuống sàn, cất giọng non nớt cảnh cáo Tống Hi: “Bỏ chiếc kính vây tiên ra khỏi người bản tôn ngay!”
 
Bản tôn? Kính vây tiên?
 
Tống Hi tuyệt vọng chỉ vào chiếc TV LCD: “Vậy em gọi cái kia là gì?”
 
Khanh Hoan nuốt nước bọt, lúc trước cô bất cẩn mở pháp khí ra mới biết cái kia cũng có thể nhốt người lại, chỉ là lớn hơn một chút thôi.
 
Khanh Hoan cố gắng tỏ vẻ khôn sợ hãi, hợp tình hợp lý đáp: “Kính vây tiên loại lớn.”
 
Tống Hi: …
 
Tống Hi chỉ có thể gác lại kế hoạch phản công của bia đỡ đạn, phải dạy Khanh Hoan cách dùng các nhu yếu phẩm trong cuộc sống trước đã.
 
Nhưng chuyện nào có dễ dàng như vậy.
 
Cô ấy bật cái đèn cũng khiến Khanh Hoan sợ đến mức nhảy dựng lên, hỏi tại sao cô ấy không nói với cô một tiếng trước khi niệm chú ánh sáng. 
 
Vất vả lắm mới thuyết phục được Khanh Hoan mang “kính vây tiên” bên người để tiện liên hệ, Tống Hi nằm vật xuống giường bệnh, thật sự cảm thấy làm bia đỡ đạn không dễ dàng gì. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
 
Tống Hi gọi cho Khanh Hoan một phần cơm hộp, Khanh Hoan thử một miếng đã trợn tròn mắt.

 
Món này ngon quá đi?!
 
Đặc biệt là món giò heo Đông Pha bên trong, Khanh Hoan híp mắt hạnh phúc ăn.
 
Ngoài ra còn có loại đồ uống gọi là Cola trong cơm hộp.
 
Khanh Hoan nhấp một ngụm, sau đó ôm chai này không chịu buông.
 
Tống Hi nhìn Khanh Hoan uống ừng ực, khẽ nhíu mày: “Em là nghệ sĩ, đừng quên quản lý dáng người.”
 
Khanh Hoan nhìn vào mắt Tống Hi, tuy không hiểu quản lý dáng người là gì nhưng cô biết ý của Tống Hi là không muốn cho cô uống, nên cô xoay người, cõng Tống Hi rồi híp mắt tu ừng ực.
 
Tống Hi: …
 
Đêm đó, Tống Hi nhận được thông báo ngày mai Khanh Hoan sẽ trở lại “Thiếu Nữ Vinh Diệu”. Cô ấy tràn đầy u sầu nhìn Khanh Hoan đang đứng bên bồn cầu học “thuật rồng nước”.
 
“Ào ào…” Khanh Hoan nghĩ ngợi rồi lắc đầu, ấn cái nút mở ra pháp khí tên là “bồn cầu” mà Tống Hi đã dạy, cần phải học hỏi nhiều hơn nữa, “Ào ào...Ào ào.”
 
Thôi kệ!
 
Tống Hi cắn răng.
 
“Thiếu Nữ Vinh Diệu” rất có thể là tài nguyên cuối cùng của Khanh Hoan, nếu không nắm chắc cơ hội thì Khanh Hoan rất có thể sẽ giống như trong sách, ngoại trừ trong tương lai bị mang ra dùng làm vế lép cho người ta so sánh khi nhắc đến Chu Noãn Noãn, còn không thì hoàn toàn vô danh.
 
Nếu không hòa mình vào giới giải trí thì không phải không thể sống nổi.
 
Nhưng còn có rất nhiều thứ phải phải cướp lại từ tay tu hú chiếm tổ chim khác, còn tự xưng là người chị tốt - Chu Noãn Noãn.
 
Lúc Tống Hi biết được cốt truyện thì thật sự cảm thấy đau lòng thay cho nghệ sĩ của mình, cũng âm thầm hạ quyết tâm phải giúp Khanh Hoan đảo ngược vận mệnh.
 
Dù sao trước khi mất trí nhớ, Khanh Hoan cũng chẳng biết gì, chỉ dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm. Bây giờ cô trở nên kỳ lạ, cư dân mạng còn cảm thấy cô ngốc nghếch rất thú vị, cộng thêm gương mặt xinh đẹp của cô và marketing hợp lý nữa thì hẳn sẽ thu hút được một đợt fan!
 
Tống Hi lại hừng hực ý chí chiến đấu: “Xông lên!”
 
Cô ấy cầm tay Khanh Hoan, làm động tác hướng về phía trước.
 
“Xông lên!” Khanh Hoan mạnh mẽ gật đầu, ấn cái nút trên bồn cầu để tạo tiết tấu với tiếng nước xả bồn cầu, “Ào ào ~ ục ục ục ~”
 
Sáng sáng hôm sau, Chu Noãn Noãn lại đến phòng bệnh của Khanh Hoan với lý do mỹ miều là đến đón Hoan Hoan rồi cùng nhau trở về.
 
Tống Hi cười bên ngoài nhưng trong lòng không cười, nhìn Chu Noãn Noãn trang điểm tỉ mỉ, còn mặc chiếc váy nhỏ xa hoa.
 
Đón Khanh Hoan là giả, biết Khanh Hoan quay lại chương trình, ắt hẳn sẽ có thời lượng lên hình nên đến ké nhiệt độ mới là thật nhỉ?!
 
Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.