Thế Thân Đi Nuôi Heo

Chương 26: Cậu trai bị oan chỉ muốn nuôi heo



Tiểu Thất không nghĩ tới sẽ trùng hợp như vậy, gặp được người mấy ngày hôm trước đã gãi ngứa cổ mình, đây đại khái là ma lực của phân bón làm cho bọn họ gặp lại. Hung thủ ở nhìn Tiểu Thất đến nháy mắt trên mặt cũng khó nén sự kinh ngạc, không nghĩ tới người mấy ngày hôm trước mình muốn giết, lại không thể hiểu được xuất hiện ở trước mặt mình như vậy, trong tay còn cầm một củ cải trắng to bằng cánh tay.

Hai người hai mặt nhìn nhau, đều vì duyên phận bất thình lình mà khiếp sợ.

6362 có vẻ còn kích động hơn so với Tiểu Thất, la ó nửa ngày, vừa đánh tróng vừa hét lên cổ vũ, một bên kêu *** hắn! ** hắn!

Tiểu Thất hít sâu một ngụm, dùng tư thế không lâu trước đây học được từ đám thanh niên kia, lấy một tay gõ củ cải trắng lên lòng bàn tay của tay khác, hung ác mở miệng, "Được ha, oan gia ngõ hẹp ha, anh chỉ có một người, chúng tôi tới ba tên, lát nữa sẽ đánh đến mức anh quỳ xuống đất xin tha!"

Hung thủ???

【 Lên! Chúng ta có ba tên! *** chết hắn! 】 Tuy rằng ma xui xẻo không nhìn thấy, nhưng hành vi của Tiểu Thất đã chứng minh còn có giống loài thứ ba tồn tại.

Ma xui xẻo"......" Đại ca là một ông chủ tốt, chỉ là tính toán có chút không tốt lắm.

Tiểu Thất "hung ác" cũng không tạo ảnh hưởng gì với hung thủ, lúc xác định phía sau Tiểu Thất không có những người khác, hung thủ liền lộ ra một cái nụ cười có chút bệnh hoạn, "Lần trước thiếu chút nữa, lần này mày sẽ không may như vậy!"

Ma xui xẻo thấy thế, không khỏi bay lui về phía sau.

Tiểu Thất nghe xong cũng gật đầu theo, "Đúng vậy, lần trước thiếu chút nữa, lần này anh sẽ không may như vậy."

Hung thủ "......"

Ma xui xẻo nghe thế lại về bay lui về phía sau, đại ca đúng là một ông chủ tốt, chỉ tinh thần có chút không tốt lắm.

Hung thủ và Tiểu Thất chuẩn bị giao đấu với nhau, cả hai đều không mở miệng nói chuyện, ma xui xẻo run bần bật, cảm thấy mình như đang ở hiện trường của các cao thủ so chiêu, ai ra tay trước, khi nào ra tay đều rất chú trọng.

Nhưng trên thực tế, sau khi im lặng vài phút, Tiểu Thất bối rối mở miệng nói, "Sao anh không nói gì?"

Hung thủ khẩn trương đến trán đổ mồ hôi "...... Nói cái gì?"

"Thế cũng vô nghĩa! Các anh em lên! Hôm nay đánh nó phế luôn!" Tiểu Thất lập tức hùng hổ mà mở miệng, đem lời ngày đó nghe được từ đám thanh niên mô phỏng hoàn mỹ, sau khi mói xong, cảm giác cả người đều sảng khoái.

Hung thủ, "......"

Có lẽ là cảm thấy mình đã chịu sỉ nhục và khiêu khích, người nọ nắm chặt đạo găm không hề chờ đợi, vào thời điểm tâm tình Tiểu Thất rõ ràng đang trong trạng thái sung sướng mà thả lỏng vọt đi lên. Tốc độ của hung thủ rất nhanh, không chút nào nhìn ra là mấy ngày trước còn bị trọng thương, trong ánh mắt tràn ngập hung ác người thường không sánh kịp, như là đang nhìn vũng máu lạnh băng.

Ma xui xẻo sợ tới mức muốn thét chói tai, nhưng mới vừa hé miệng, nó liền nhìn thấy hung thủ bị một tốc độ rất nhanh đá bay, sau đó nặng nề mà đập mạnh lên trên tường. Ma xui xẻo nuốt lại tiếng thét chói tai, nó có chút không thể tin được mà xoa xoa đôi mắt, nhìn kẻ giết người cực kỳ hung ác giãy giụa vài cái ngay tại chỗ, còn không có bò dậy.

Tiểu Thất chậm rì đi qua, "Như tôi mới nói, lần này anh sẽ không may như vậy." Lần trước để người này chạy trốn là do sơ sẩy, lần này không gian cũng nhỏ, lại để người này chạy trốn thì có chút xấu hổ.

"Sao có thể." Tội phạm giết người tựa hồ không thể tin được, tuy rằng lần trước hắn đã lĩnh giáo khả năng của Tiểu Thất, nhưng ở hoàng cảnh quen thuộc, hắn tự tin bằng tốc độ của mình vẫn có thể liều mạng dùng hết sức, nhưng mà hiện tại, hắn ngay cả sức bò dậy còn không có.

Ma xui xẻo thật cẩn thận mà bay lại đây, sau khi xác định tội phạm giết người không bò đứng dậy nhịn không được hoan hô lên, "Đại ca đúng là ông chủ tốt! Đại ca đúng là ông chủ tốt!"

Hoan hô xong lại khóc, nó muốn xông lên đánh tên giết người để giải mối hận trong lòng, nhưng mà bản thân hiện tại nắm tay cũng chỉ xuyên qua thân thể kẻ giết người, không có lưu lại bất kì dấu vết gì.

Tội phạm giết người cũng không biết có một hồn ma đang tay đấm chân đá với hắn, hắn điều chỉnh thân thể của mình dựa vào trên vách tường, như cũ nhếch miệng lộ ra một cái miệng đầy máu tươi cười với Tiểu Thất, "Lục Úy Lam, trong trường học kiêu ngạo không tính, còn đột nhập nhà riêng, vô duyên vô cớ đánh bạn học, mày nói xem nếu đến Cục Cảnh Sát, cảnh sát sẽ tin ai?"

Tiểu Thất bình tĩnh mà nhìn tội phạm giết người, "Vì sao lại muốn đến Cục Cảnh Sát?"

Tội phạm giết sửng sốt một chút, không đến Cục Cảnh Sát còn có thể đi đâu? "Mày định lén giải quyết? Cũng đúng, nghe nói nhà họ Lục bọn mày cực kỳ có tiền."

"Nhà họ Lục liên quan gì?" Tiểu Thất vén tay áo, sau đó khom lưng nắm lấy một mắt cá chân tội phạm giết người, xoay người muốn kéo hắn đi, "Tôi muốn đem anh chôn ở trong đất để trồng cải thìa, chờ tới mùa thu, tôi nhất định có thể thu hoạch lượng lớn cải thìa chất lượng tốt."

Nói xong, Tiểu Thất còn rất là vừa lòng gật gật đầu, "Anh xem cơ bắp của anh này, nhiều protein, nhiều dinh dưỡng, anh xem tốc độ phản ứng của anh này, thân thể hiển nhiên cũng rất không tồi, không có bệnh tật gì kỳ quái, rất thích hợp làm phân bón trồng cải thìa."

Nụ cười bênh hoạng trên mặt tội phạm giết người rốt cuộc cũng tắt, hắn khó có thể tin mà nhìn Lục Úy Lam, nhưng còn chưa chờ hắn mở miệng nói chuyện, Tiểu Thất đã dùng sức đem người kéo đi. Sọ của hắn bị nện mạnh ở trên mặt đất, sau đó hắn kinh hãi phát hiện, mình ít nhiều gì cũng 140 cân mà lại giống như một con búp bê vải bị kéo về hướng cửa không tốn chút sức nào.

Hắn có ý đồ giãy giụa, nhưng cổ chân hắn như bị kẹp bởi một chiếc cồng sắt không có cách nào cử động, hắn cho rằng là Lục Úy Lam nói giỡn, nhưng lúc hắn nhìn phía cặp mắt có thể nói là ngoan ngoãn kia của Lục Úy Lam, nhìn thấy chỉ có chờ mong cùng thưởng thức. Hắn quá quen thuộc với cái loại ánh mắt này, ánh mắt kia không xem hắn là sinh vật sống.

"Buông tao ra! Tao muốn báo cảnh sát!"

"Mày đúng là bệnh tâm thần! Mày mẹ nó có bệnh!"

"Lục Úy Lam! Mày điên rồi! Lập tức buông tao ra! Bằng không tao thật sự báo cảnh sát!"

"......"

Nhưng mà bất luận hắn giãy giụa như thế nào, mắng như thế nào, đều không thể ngăn cản bước chân của Lục Úy Lam, mà hắn đã bị kéo tới cửa. Hắn lấy ra di động từ túi áo, chần chờ chẳng lẽ mình thật sự muốn gọi điện thoại báo cảnh sát sao? Vào khoảnh khắc do dự, hắn nghe được Lục Úy Lam vậy mà lại có tâm tình tốt bắt đầu ca vang.

"Chúng ta là những kẻ thế thân gây rối~ chúng ta là những kẻ thế thân gây rối......"

Tội phạm giết người "......" Không biết nên chửi ca khúc này khó nghe, hay là nên kinh sợ vì vào lúc này mà Lục Úy Lam vẫn có tâm trạng ca hát, tên này là tên biến thái còn hơn mình nữa.

Tiểu Thất dùng sức kéo người xuống tầng 2, tiếng tội phạm giết người kêu thảm thiết quanh quẩn ở hành lang, rất hanh đã thu hút một ít ánh mắt.

Hộ gia đình mở cửa nhìn, tội phạm giết người như thấy được cứu tinh, lớn tiếng hô lên, "Cứu mạng với! Lục Úy Lam muốn giết người! Cứu mạng với! Mau cứu tôi! Lục Úy Lam điên rồi!"

Thấy bộ dạng thê thảm kia của tên tội phạm giết người, có người chần chờ, có người liền tiến lên hỗ trợ, còn có người đã trộm báo cảnh.

Người đi lên muốn hỗ trợ mới vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Lục Úy Lam cũng ngẩng đầu đối với người đó chào hỏi, "Chào, một mình tôi dọn được rồi, không cần hỗ trợ."

Người muốn hỗ trợ "......" Trong lúc nhất thời không xác định được rốt cuộc đã xảy ra cái gì.

"Tôi biết người kia, tên Lữ Lâm Dã, đàn anh của tôi, hàng năm đều đạt học bổng giải nhất, đang muốn tốt nghiệp."

"À, tôi cũng biết người này, nghe nói anh ta là người rất nhiệt tình, còn rất có tình người, nhận nuôi rất nhiều chó mèo hoang."

"Sao anh ta lại biết Lục Úy Lam? Đã xảy ra cái gì?"

Âm thanh nghị luận xung quanh truyền đến, hiển nhiên tên tội phạm giết người này còn rất có danh tiếng, hơn nữa thanh danh tựa hồ không tồi, khó trách vừa nãy ở trong phòng không sợ khi bảo đến Cục Cảnh Sát, cảnh sát sẽ tin tưởng ai.

Ma xui xẻo bay phía sau nghe được như vậy đánh giá, con ma tha hóa toàn bộ, nó lớn tiếng mắng người này ác thế nào, mấy ngày nay khi theo dõi, nó đã biết, người này chính là tên biến thái, những con chó mèo hoang đó cơ hồ đều bị hắn hành hạ đến chết, ngẫu nhiên mấy con may mắn còn tồn tại được, cùng lắm là vì che mắt người khác.

Nhưng mà người chết đi hò hét, người sống chung quy nghe không thấy. Cứ như vậy trong tiếng thảo luận, rốt cuộc có người bước ra, chặn đường Lục Úy Lam, yêu cầu Lục Úy Lam thả người.

Tiểu Thất đương nhiên không chịu từ bỏ phân bón đã tới tay, đây là bằng nỗ lực của mình thu hoạch được, dựa vào cái gì giao ra. Hơn nữa tới thế giới này lâu như vậy, đụng phải người muốn giết mình không dễ dàng, để cậu nói rõ đạo lý nha, không thể vô duyên vô cớ đi bắt người làm phân bón.

Hai bên ai cũng không chịu nhượng bộ, Lữ Lâm Dã muốn nhân cơ hội chạy thoát, hắn biết loại tình huống này, nhất định đã có người báo cảnh sát, mà Lục Úy Lam biết mình đã biết chuyện mình giết người làm công ăn lương, mình chịu không nổi điều tra, cho nên chỉ có thể trước khi cảnh sát đến chạy trốn trước. Giãy giụa một lát, hắn tuyệt vọng phát hiện, Lục Úy Lam cãi nhau thì cãi nhau, nhưng lực tay một chút cũng không thả lỏng.

Tiểu Thất cùng nhân loại chung quanh nói đạo lý nửa ngày trời, hai bên ai cũng chưa nói phục ai, mọi người đều nghe không hiểu phân bón và Lữ Lâm Dã có quan hệ gì, ỷ vào người càng ngày càng nhiều, không cho Tiểu Thất rời đi.

Tiểu Thất cuối cùng bất đắc dĩ đồng ý, "Được rồi, chúng tôi ở đây chờ cảnh sát tới phân xử! Chú cảnh sát khẳng định sẽ vì tôi chủ trì công đạo!"

Mọi người "......" Dựa vào hành động kéo người xuống lầu của cậu, rất không có sức thuyết phục.

Không bao lâu, cảnh sát liền chạy tới hiện trường, vừa đến thấy Lục Úy Lam, không khỏi có chút đau đầu, tại sao lại là vị sát thần này. Trải qua mọi người mồm năm miệng mười giải thích, cuối cùng, mọi người đều vui sướng mà bị mang về Cục Cảnh Sát, đương nhiên, trừ bỏ Lữ Lâm Dã đầu đầy mồ hôi lạnh.

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Lão Hiên gia nhập V vào thứ 7, hi vọng các thiên sứ nhỏ ủng hộ nhiều nha, thế giới này cũng sắp kết thúc rồi.

Ma xui xẻo: "Tác giả đúng là tác giả tốt, đổi mới cũng ít".

Lão Hiên: "Tiểu Thất, bong bóng của cậu bay khắp nơi rồi kìa, còn ở đó nói nhảm".

- --

Lời editor: Hơn 20 ngày rồi cuối cùng cũng đăng chương mới. Tui off tầm vài tháng tiếp đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.