Thế Thân Đi Nuôi Heo

Chương 34: Người vợ đầu bị dọa điên trở thành nhà ngoại cảm



Kỳ thật Lâm Mộ Vân vẫn không ngừng quấy rầy Tiểu Thất, 5000 ở trong đầu cũng không ngừng nhắc nhở cậu thực hiện cốt truyện, nhưng mà tiếng bước chân đáng yêu kia trên đỉnh đầu thật sự quá thôi miên, Tiểu Thất cảm thấy mí mắt đã không chịu khống chế của mình nữa.

Vì thế mặc kệ 5000 và Lâm Mộ Vân lải nhải lẩm bẩm, Tiểu Thất vẫn bình yên mà tiến vào giấc mộng.

Lâm Mộ Vân trơ mắt nhìn Trần Dương Hi tiến vào giấc mộng, "......"

5000 không lâu trước đây vừa mới khen ký chủ xong, "......"

Trong đêm khuya yên tĩnh, giữa gian phòng ngủ quanh quẩn tiếng bước chân, nhân loại và hệ thống đều trùng hợp buồn vui giống nhau.

Nhưng tiếng còn chưa kết thúc, bởi vì sợ Trần Dương Hi nửa đêm tỉnh lại, Lâm Mộ Vân không yêu cầu Trần Hoa tắt ghi âm, nhưng hiển nhiên, tiếng bước chân với hắnkhông hề thôi miên, thậm chí nghe được thời gian dài làm hắn có chút bực bội. Cứ như vậy lăn qua lộn lại hồi lâu, lúc chân trời đã hơi có ánh sáng, tiếng bước chân dừng hẳn, hắn cũng mới hơi hơi buồn ngủ.

Kết quả cảm thấy mình vừa mới nhắm mắt lại, người bên cạnh đã tỉnh.

Sau khi Tiểu Thất tỉnh giấc theo đồng hồ sinh học thông thường, mở to mắt trong tích tắt, chính là giọng 5000 lạnh như băng nhắc nhở, 【 Xin ký chủ mau chóng hoàn thành cốt truyện điều tra nơi phát ra tiếng bước chân, để tránh khiến cốt truyện sụp đổ. 】

【 Được thôi. 】 Tiểu Thất ngoan ngoãn trả lời.

5000 nhẹ nhàng thở ra, ký chủ vẫn là ký chủ nghe lời kia, xem ra tối hôm qua xác thật chỉ là ngoài ý muốn. Đã sớm nghe nói tổ thế thân có tỉ lệ bãi công, mình không thể tạo áp lực quá lớn.

Là một con ốc sên nhiệt tình yêu cuộc sống, chuyện đầu tiên Tiểu Thất làm khi từ trên giường ngồi dậy chính là đánh thức Lâm Mộ Vân bên cạnh, "Mộ Vân, anh nên đi rèn luyện thân thể, nếu không thuốc được quảng cáo, thì phảicố gắng nỗ lực."

Lâm Mộ Vân vừa mới có chút buồn ngủ "......"

Hắn cực kỳ mệt mỏi mà mở to mắt, nhìn về phía Trần Dương Hi thần thái sáng láng bên cạnh, "Dương Dương, cho anh ngủ thêm một hồi, thân thể của anh không thành vấn đề, không cần rèn luyện."

Nhưng mà Trần Dương Hi lại thở dài, dùng giọng điệu dung túng trẻ con nói, "Chúng ta đều là chồng chồng với nhau, anh được không, em còn không biết sao. Ngoan, tỉnh, đi chạy bộ, em chạy chung với anh."

Lâm Mộ Vân "......" Sự tổn thương cảm xúc lúc này còn đau đớn không kém nỗi đau mất ngủ. Nhưng mà không đợi hắn tiếp tục giảo biện, Trần Dương Hi đã xuống giường, sau đó duỗi tay xách hắn từ trên giường lên.

Tiểu Thất nắm cổ áo Lâm Mộ Vân kéo người tới WC, dùng giọng điệu ôn hòa như thường lệ mở miệng, "Ngoan, tắm bằng nước lạnh đi, em thương anh!" Nói xong mở vòi hoa sen, chọn nước lạnh, đẩy người xuống dưới vòi.

Lâm Mộ Vân nháy mắt lạnh thấu tim "......" Hắn không biết là nên khiếp sợ dù mình tận 1 mét 8 mấy thế nhưng bị người ta nói xách là xách, hay là nên khiếp sợ Trần Dương Hi lại đối xử như vậy với hắn.

Khiếp sợ và bị sốc, trong nháy mắt khí lạnh kia xác thật làm hắn lập tức tỉnh táo, nếu đã rời giường, Lâm Mộ Vân cũng chỉ có thể kéo thân thể mệt mỏi mệt mỏi rửa mặt. Nhưng mà lúc hắn lên tinh thần từ trong phòng tắm đi ra, thấy đối diện là Trần Dương Hi cười ngoan ngoãn mà ôn hòa, một thân mặc trang phục thể thao.

Với một linh cảm xấu, Trần Dương Hi đưa đến một bộ trang phục thể thao, sau đó thúc giục hắn đi thay đồ.

Lâm Mộ Vân trong lòng cay đắng, lại lần nữa giãy giụa, "Anh thật sự không cần rèn luyện."

Tiểu Thất cũng khong chút do dự, "Vậy anh muốn uống thuốc sao?" Kiếp trước nhân vật chính đều được cậu và anh trai tiễn đi, cốt truyện hậu kỳ chỉ có thể dựa tảo mộ để hoàn thành, nhiều ít cũng chút có điểm nhàm chán, kiếp này tranh thủ muốn cho nhóm nhân vật chính sống được lâu một chút.

Vài phút sau, Lâm Mộ Vân thay quần áo đi theo Trần Dương Hi ra cửa.

Lại vài phút sau, Lâm Mộ Vân thở hồng hộc mà theo ở phía sau, phía trước là Trần Dương Hi chạy như bay. Lâm Mộ Vân lại lần nữa kinh ngạc, hắn chưa bao giờ biết Trần Dương Hi chạy bộ lại nhanh như vậy mau, cơ hồ trong nháy mắt đã bỏ xa hắn.

"Mộ Vân, anh còn chạy được không? Nếu không chúng ta vẫn nên uống thuốc đi!" Trần Dương Hi từ nơi xa lại chạy trở về, Lâm Mộ Vân cắn chặt răng, hung tợn mà nói không thành vấn đề.

Vì thế ở dưới ánh nhìn chăm chú của những người cũng dậy sớm đi dạo, Trần Dương Hi bắn sức sống ra bốn phía, theo sau là Lâm Mộ Vân nửa chết nửa sống, thậm chí đến cuối buổi, Lâm Mộ Vân cơ hồ muốn tê liệt nằm trên mặt đất, bộ dáng trong như không động đậy được nữa.

Tiểu Thất gãi gãi đầu, "Mộ Vân, em mang anh về nha."

Lâm Mộ Vân chờ những lời này liên tục gật đầu, sức lực để nói cũng không còn, nhưng lúc hắn giãy giụa muốn đứng thẳng lên, Trần Dương Hi cuối xuống, tay nắm người hắn, rồi bế hắn lên, tùy tiện vung tay, người hắn đã bị khiêng trên bả vai.

Tiểu Thất nhẹ nhàng khiêng người trên vai, sau đó chạy một mạch, chạy vào trong nhà. Bước chân nhẹ nhàng, giống như trên vai khiêng một túi bông.

Lâm Mộ Vân???!!! Sức của Trần Dương Hi vốn mạnh như vậy sao? Không đúng! Tư thế này cực kỳ tổn hại mặt mũi người đàn ông là hắn!

Đám người vây xem!!!??? Từ từ, tư thế này, có phải bọn họ luôn hiểu lầm về việc ai trên và ai dưới hay không?

Không thể thoát được, Lâm Mộ Vân bị ép khiêng về biệt thự chưa biết biết, cặp "chồng chồng" bọn họ kế tiếp sẽ nổi danh một thời gian dài, lại lần nữa trở thành chủ đề nóng được mọi người thảo luận.

Mà cái chủ đề nóng đầu tiên, chính là video Trần Dương Hi nhẹ nhàng khiêng Lâm Mộ Vân chạy thoải mái, ghi chú đi kèm cũng cực kỳ đơn giản. 【 Có lẽ cho tới nay, đều là tôi trông mặt mà bắt hình dong, công tính ôn hòa với thụ lạnh lùng cũng rất ngon nha. 】

Phía dưới quần chúng hóng chuyện có đủ loại suy đoán đối với màn lật ngược kinh thiên này, rốt cuộc loại tương phản này thật sự hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Lúc sự tình lên men lên, Lâm Mộ Vân còn đang suy nghĩ tất cả phương pháp để ngăn Trần Dương Hi vào phòng bếp. Sau đó di động của hắn bị oanh tạc, lúc hắn dành thời giờ xem tin nhắn, phát hiện Thư Liên gửi tin nhắn nhiều nhất.

Tiểu Thư:【 Video đó nói thật sao? Không phải anh nói không có phát sinh quan hệ với Trần Dương Hi sao? 】

Tiểu Thư:【 Chuyện trong video như thế nào? Anh giải thích cho rõ ràng! 】

Tiểu Thư:【 Em xin lỗi, em không nên tức giận, chỉ là em quá hoảng sợ, em sẽ luôn tin tưởng anh. 】

Trừ những tin này ra, còn có một ít bạn bè thậm chí là cha mẹ cũng nhắn tin tới. Chờ Lâm Mộ Vân vất vả lắm mới xem xong hết, lại biết hot search trên mạng, tức khắc cảm thấy máu xộc lên não. Nhưng lúc hắn đang muốn phát hỏa, vừa quay đầu lại, Trần Dương Hi đã thành công chui vào phòng bếp.

Lâm Mộ Vân!!! Bản thân đã tạo nghiệt gì! Vội vàng vọt vào phòng bếp kéo người, nhưng bất hạnh đến phi thường, Trần Dương Hi bằng tốc độ ưu việt của mình, đã làm ra một mâm cải thìa trộn, cái loại trộn lẫn khối băng.

Khi tinh thần và thân thể đều chịu tra tấn, Lâm Mộ Vân rốt cuộc cũng ăn cơm xong, sau đó bay nhanh rời khỏi cửa nhà. Chờ hắn là nhóm nhân viên trong ánh mắt tràn ngập hứng thú, cả ngày bận phải giải thích và xử lý công việc cũng kết thúc.

Buổi tối mỏi mệt kéo thân thể không chịu nổi nữa về đến nhà đã là 10 giờ, Lâm Mộ Vân trước nay chưa từng cảm thấy mệt như vậy, nhưng ban ngày đã đáp ứng Thư Liên sẽ đẩy nhanh tiến triển mọi việc hơn, vì thế chỉ có thể mạng mẽ chống thân thể buồn ngủ đi quấy rầy Trần Dương Hi.

Nhưng đối với Trần Dương Hi có giấc ngủ quy luật mà nói, chỉ có kể chuyện ma và làm đồ ăn khuya mới có thể khiến cậu ta hứng thú, cái nào có hại ít hơn thì chọn cái đó, Lâm Mộ Vân lựa chọn vế trước, trong lòng run sợ đến tận 12 giờ, tiếng bước chân vang lên.

Lâm Mộ Vân bên này vừa mới thở phào nhẹ nhõm, Trần Dương Hi bên kia đã lên trên giường, ngủ với vận tốc ánh sáng.

Lâm Mộ Vân với đôi mắt bị tơ máu đỏ che kín, "......"

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Thất mở mắt ra, nghênh đón cậu là tiếng nhắc nhở lạnh băng như cũ của 5000,【 Xin ký chủ mau chóng hoàn thành cốt truyện điều tra nơi phát ra tiếng bước chân, để tránh khiến cốt truyện sụp đổ. 】

【 Được thôi. 】 Tiểu Thất ngoan ngoãn trả lời.

5000, 【...... Lần trước cậu cũng như đáp ứng thế này. 】

Tiểu Thất lại lần nữa ngoan ngoãn gật đầu, 【 Đúng vậy đó. 】

5000, "......" Ký chủ vẫn là ký chủ ngoan ngoãn kia, chỉ là không biết vì sao khiến hệ thống rất muốn đánh người.

Lâm Mộ Vân cũng muốn đánh người lại bị xách lên bắt tắm nước lạnh chạy bộ lần nữa, mà mấy ngày này, cho dù phổi sắp nổ tung, hắn cũng kiên trì tự mình đi trở về nhà. Tiểu Thất vui mừng gật đầu, tuy rằng chạy chậm hơn so với ốc sên m, nhưng cuối cùng cũng có tiến bộ, tranh thủ chăm nhân vật chính đến 99 tuổi.

Lâm Mộ Vân lại trải qua một ngày ở trạng thái nửa sống nửa chết, lúc hắn tan làm vào buổi tối, vậy mà được một nhóm nhân viên quan tâm, "Sếp Lâm vất vả rồi."

Lâm Mộ Vân chịu khổ lâu ngày rốt cuộc cũng cảm nhận được một tia ấm áp.

Nhưng mà nhóm nhân viên ấm áp quay đầu thì liền phàn nàn ở trên mạng, bộ dạng của sếp Lâm nhà mình như đã bị xxx rất nhiều lần, cũng @ Trần Dương Hi yêu cầu cậu đối xử tử tế với sếp Lâm của bọn họ.

Tiểu Thất không hiểu sao bị @ vẻ mặt nghi hoặc, nhưng vẫn giữ nguyên bản tính ngoan ngoãn nghe lời đáp lại một chữ "Được". Trong nháy mắt, sự nhiệt tình của quần chúng hóng chuyện tăng cao chưa từng thấy, bởi vì đây chắc chắn là phía chính chủ cam chịu mà đáp lại.

Lâm Mộ Vân thức suốt hai ngày nên hôm nay rốt cuộc cũng quyết định muốn nghỉ ngơi tốt một chút, hắn đã sớm rửa mặt xong nằm ở trên giường.

Đêm khuya 12 giờ, tiếng bước chân như thường vang lên, Tiểu Thất cuối cùng đã chuẩn bị sẵn sàng chống cự sự của tiếng bước chân lập tức từ trên giường ngồi dậy,【 Làm nào! Chúng ta là kẻ thế thân chuyên nghiệp! Chúng ta là kẻ thế thân chuyên nghiệp! 】

Vừa ở trong đầu phấn chấn mà ca hát, vừa lay tỉnh Lâm Mộ Vân đang ngủ ngon lành, sau đó dùng giọng điệu kinh hãi mà nói, "Mộ Vân, anh nghe, trên lầu có tiếng bước chân, trong nhà có trộm sao?"

Lâm Mộ Vân mở đôi mắt đỏ ngầu vì mất ngủ, hắn cơ hồ muốn điên mà nắm cổ áo Trần Dương Hi hô to: Tiếng bước chân vang lên nhiều ngày như vậy! Cậu mẹ nó giờ mới ý thức được có trộm sao?

Lâm Mộ Vân hít hai hơi thật sâu, miễng cưỡng mà cười một cái, "Nào có tiếng bước chân gì, em có phải ngủ đến ngu người rồi hay không."

Trần Dương Hi lộ ra biểu tình nghi hoặc, sau đó lại giống như nghiêng tai lắng nghe để xác nhận, "Nhưng đúng là có tiếng bước chân."

"Anh thật sự cái gì cũng không nghe được." Lâm Mộ Vân cũng lắng nghe một lát, sau đó lộ ra thần sắc hoang mang, "Có phải em gần đây quá mệt mỏi hay không, nghỉ ngơi sớm một chút đi, không chừng ngủ một giấc thì tốt hơn."

Tiểu Thất ngoan ngoãn lập tức đáp "Vâng", sau đó ngã đầu là ngủ. Nhưng 5000 sớm đã thăm dò thói quen của cậu, 【 Không cho nói "Vâng"! Không cho ngủ! Đi thực hiện cốt truyện! Chúng ta là kẻ thế thân chuyên nghiệp thế thân! Chúng ta là kẻ thế thân chuyên nghiệp thế thân! 】

Tiểu Thất "......"

Miễn cưỡng đổi biểu cảm của mình từ chuẩn bị an giấc ngủ ngon thành biểu cảm hoảng sợ biểu tình, "Mộ Vân, anh với em lên lầu xem đi, tiếng bước chân vẫn còn vang."

Lâm Mộ Vân lộ ra một biểu cảm cưng chiều bất đắc dĩ, "Đúng là hết cách với em, đi nào, xem một cái là em an tâm thôi, khẳng định là do gần đây em quá mệt mỏi."

Vì thế Lâm Mộ Vân đi ở phía trước, Trần Dương Hi nơm nớp lo sợ mà theo ở phía sau, hai người đi đến trước cửa phòng ngủ, Lâm Mộ Vân đang muốn mở cửa, Trần Dương Hi phía sau đột nhiên duỗi tay chọc chọc hắn, cũng nhỏ giọng mở miệng, "Mộ Vân, anh nói xem nếu mở cửa có thể đột nhiên nhìn thấy ngoài cửa có một thứ gì đó kỳ quái đứng với đầu lưỡi rất dài hay không, mặc đồ trắng, chảy huyết lệ, tóc rất dài"

Lâm Mộ Vân tay vừa mới sờ đến tay nắm cửa "......" Rất đáng sợ, có cần miêu tả chính xác như vậy không.

"Không đâu, yên tâm." Lâm Mộ Vân hít sâu một hơi, nhanh chóng kéo cửa phòng ra, ngoài cửa là một mảnh đen nhánh, cái gì cũng không có, Lâm Mộ Vân theo bản năng nhẹ nhàng thở ra, sau đó lấy tay đi sờ tay nắm. Kết quả tay đưa ra nhưng không sờ đến tay nắm, mà sờ đến một thứ dính dính nhão nhão, lạnh lạnh nhầy nhầy, cảm giác có chút giống thịt!

Lâm Mộ Vân tức khắc thét một tiếng chói tai, điên cuồng rút tay lại lắc lắc, "Gì vậy! Gì vậy!"

Trần Dương Hi bên cạnh cũng hoảng loạn dò hỏi, "Sao vậy? Sao vậy?"

Lâm Mộ Vân cúi đầu nhìn về phía tay của mình, trong rất sạch sẽ, không có bất cứ vết bẩn gì, tức khắc hắn hoang mang không thôi, "Vừa rồi hình như anh sờ phải một thứ thịt ướt nhẹp?"

Trần Dương Hi vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Cái gì em cũng không thấy, Có phải anh gần đây quá mệt mỏi hay không? Lát nữa ngủ một giấc thật ngon là ổn thôi."

Lâm Mộ Vân, "......" Lời này nghe cực kỳ quen tai.

Cuối cùng, hắn mới dám mở đèn hành lang lần nữa, xác nhận ở hành lang cái gì cũng không có. Trong lòng Lâm Mộ Vân buông lỏng, sau đó mang theo Trần Dương Hi đi lên lầu 3.

Hai người rất nhanh đã tới phòng phía trên phòng ngủ, đó là một gian phòng cho khách không thường dùng, tiếng bước chân kéo dài kéo dài đang từ bên trong truyền đến.

Trần Dương Hi lo lắng mà kéo kéo quần áo Lâm Mộ Vân, "Anh có nghe không! Có nghe không! Tiếng bước chân chính là từ nơi đó truyền đến!"

Lâm Mộ Vân nghi hoặc lắc đầu, "Không có tiếng mà, Dương Dương em có chắc có tiếng bước chân không?"

Trần Dương Hi sợ tới mức suýt nữa chảy nước mắt, "Em chắc chắn! Thật sự có tiếng bước chân!" Tiểu Thất cố nén một cái ngáp ngáp một cái điên cuồng gật đầu.

Tay Lâm Mộ Vân tay sờ lên tay nắm cửa, Trần Dương Hi ở phía sau lại lần nữa chọc chọc hắn, "Anh nói xem nếu mở cửa, có thể nhìn thấy thứ gì đó kỳ quái đang cười toe toét với chúng ta hay không?"

Lâm Mộ Vân "......" Cầu xin cậu câm miệng một lúc đi! Điều chỉnh tâm trạng một chút, dùng giọng điệu dịu dàng trấn an nói, "Sao có thể, Dương Dương gần đây có phải xem phim kinh dị gì đó hay không, bị dọa sợ rồi."

Nói rồi, trên tay dùng một chút lực, một thanh âm cùm cụp vang lên, ở giữa đêm khuya yên tĩnh nghe cực kỳ rõ ràng, nhịp tim của Lâm Mộ Vân tựa hồ tạm dừng một chút, ánh mắt hắn không chịu khống chế nhìn về phía kẹt cửa, sau đó dưới ánh trăng mờ ảo, hắn tựa hồ thấy được một đôi mắt, thông qua kẹt cửa nhìn hắn! Nhưng tiếng thét chói tai còn chưa phát ra, lại không thấy gì nữa.

Đầu Lâm Mộ Vân đầy mồ hôi lạnh, nghĩ do mấy ngày gần đây mình thật sự là quá mệt mỏi. Đột nhiên đẩy cửa phòng ra, trong phòng ngủ cái gì cũng không có, chỉ có tiếng bước chân càng thêm rõ ràng.

Lâm Mộ Vân vừa muốn mở miệng nói xem đi, trong phòng cái gì cũng không có. Lại nghe phía sau có một tiếng hét sợ hãi, hắn sợ tới mức thiếu chút nữa té ngã.

"Anh là ai? Vì sao ở chỗ này đi tới đi lui?" Phía sau Trần Dương Hi có chút hoảng sợ dò hỏi.

Lâm Mộ Vân???!!! Cái gì? Sao lại thế này? Làm sao vậy? Sao cái gì hắn cũng không thấy được? Cốt truyện này không có trong kịch bản ban đầu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.