Trong khoảnh khắc Lâm Mộ Vân không hiểu gì, phía sau tiếp tục truyền đến giọng hoảng sợ của Trần Dương Hi, "Có chuyện gì từ từ nói! Anh đừng tới đây mà!"
Cảm nhận được vạt áo phía sau bị nắm lấy, nhìn lại căn phòng trống rỗng trước mặt, tức khắc da đầu của Lâm Mộ Vân tê dại, mỗi một cọng lông tơ trên người tựa hồ đều dựng đứng, thân thể hắn theo bản năng mà trốn ra phía sau, nhưng phía sau hắn là Trần Dương Hi.
Trong tiếng bước chân cứ kéo dài, Lâm Mộ Vân cười gượng hai tiếng, "Anh cái gì cũng không thấy được, Dương Dương có phải hoa mắt rồi không."
Trần Dương Hi phía sau trầm mặc thật lâu, sau đó đột nhiên dùng giọng điệu bình mở miệng, "Vâng, là em hoa mắt."
Lâm Mộ Vân bị dọa đến cả người tê dại, "......" Rất muốn đánh người.
Nhưng hắn vẫn nhịn xuống, tận lực dùng giọng điệu trấn an nói, "Nếu không có việc gì, chúng ta về ngủ đi."
Trần Dương Hi lại lộ ra bộ dạng hoảng sợ, "Tiếng bước chân vẫn còn, ở tại phòng này! Sao lại không có ai?"
"Ngoan, đừng quậy nữa, nào có tiếng bước chân gì, tai dì Trần dì luôn rất thính, mà bà còn chưa tỉnh, khẳng định là em nghe lầm, ngày mai nghỉ ngơi tốt một chút là không có gì." Lâm Mộ Vân trấn an Trần Dương Hi đang hoảng sợ.
Biểu tình trên mặt Trần Dương Hi cứng đờ đến phi thường, thậm chí có chút cảm giác cười như không cười. Cậu như chưa từ bỏ ý định mà lại nhìn trong phòng, sau khi không thu hoạch được gì mới gật đầu, "Chúng ta về đi."
Vì thế, hai người theo đường cũ về lầu hai, lúc trầm mặc nằm trở lại trên giường. Lâm Mộ Vân tuy rằng vô cùng mỏi mệt, nhưng trong lòng cuối cùng có một tia an ủi, ít nhất mọi chuyện có tiến triển. Lăn lộn hồi lâu, hắn rốt cuộc cũng nhắm mắt lại lần nữa, chuẩn bị nghênh đón mộng đẹp của mình.
Nhưng mà vừa mới có một tia buồn ngủ, Trần Dương Hi bên cạnh đột nhiên duỗi tay chọc chọc hắn, "Mộ Vân, em có chút sợ hãi."
Lâm Mộ Vân chỉ có thể tiếp tục sắm vai nhân vật bạn đời tốt rồi bắt đầu an ủi một phen, cuối cùng, Trần Dương Hi đang được an ủi nhắm hai mắt lại, Lâm Mộ Vân thấy thế bản thân hắn cũng nhắm hai mắt lại.
Nhưng một hồi, Trần Dương Hi bên người lại lần nữa duỗi tay chọc chọc hắn, "Mộ Vân, em ngủ không được, em còn có thể nghe được tiếng bước chân."
Lâm Mộ Vân hít sâu một hơi lại lần nữa bắt đầu an ủi, cứ như vậy tới lui tới lui lặp lại mấy lần, lăn lộn đến hừng đông, tiếng bước chân trên lầu biến mất không nghe thấy, lúc này Trần Dương Hi mới dừng lại hành động chọc người.
Lâm Mộ Vân bị tra tấn thiếu chút nữa phát điên nhắm mắt lại, nhưng giây tiếp theo, giọng của Trần Dương Hi tinh thần phấn chấn liền vang lên từ bên cạnh, "Mộ Vân, chúng ta nên rời giường chạy bộ, kiên trì rèn luyện, tranh thủ sống đến 99 tuổi."
Lâm Mộ Vân "......" Hắn hoảng sợ mở mắt ra, liền thấy được Trần Dương Hi thần thái sáng láng, thậm chí ở trên mặt của cậu, nhìn không ra một tia mỏi mệt. Trong lúc nhất thời, Lâm Mộ Vân có chút hoài nghi Trần Dương Hi rốt cuộc có phải người hay không.
Nhưng mà bất luận Lâm Mộ Vân hoài nghi như thế nào, hắn cuối cùng vẫn là bị kéo đi chạy bộ, sau đó kéo theo thân thể mỏi mệt đi làm.
Nhân viên trong công ty thấy dáng vẻ này của ông chủ nhà mình, sôi nổi @ Trần Dương Hi, cũng khiển trách cậu không có chút hành vi nào thương tiếc ông chủ của bọn họ.
Tiểu Thất thấy thế gãi gãi đầu, cậu đối xử với nam chính của thế giới này còn không đủ tốt sao? Tìm mọi cách mà kể chuyện ma cho hắn, giúp hắn rèn luyện thân thể, nhân nhượng tốc độ chạy chậm chạp của hắn,làm cho hắn cải thìa ướp lạnh, ôi...... Nhân loại thật là không biết thỏa mãn.
Nhưng ai bảo cậu là một con ốc sên bao dung đâu, vì thế Tiểu Thất ở trên mạng bắt đầu phản hồi, tỏ vẻ mình sẽ chuẩn bị cơm trưa tình yêu cực kỳ phong phú cho Lâm Mộ Vân bồi bổ thân thể. Quần chúng hóng chuyện thấy thế, đồng loạt cảm thán đã ba năm, hai người vậy mà vẫn còn ân ái như vậy, này đại khái chính là chân ái trong truyền thuyết.
Đặc biệt là các fan của Trần Dương Hi, sau khi biết được Trần Dương Hi mới là công, càng có một loại cảm giác tự hào. Bọn họ thậm chí còn tự mình sáng tạo không ít tiểu thuyết, dùng để miêu tả cuộc sống của hai người.
Lúc này trong một bữa tiệc, nhiều cô gái ăn mặc xinh đẹp tụ tập ở bên nhau nói chuyện phiếm tinh tế khoe khoang sự giàu có, đề tài của các cô trải dài từ lúc đi học cho tới "Công thành danh toại" như hiện giờ.
"Tiểu Thư, khi nào cậu đưa vị bạn trai thần bí kia giới thiệu cho chúng mình gặp mặt vậy, bộ trang sức kim cương này nói đưa là đưa, xem ra sức hấp dẫn của Tiểu Thư chúng ta vẫn không ai có thể kháng cự nha." Một cô gái mặc váy đỏ, dáng người cao gầy cười mở miệng.
Những người khác nghe xong lập tức phụ họa, các cô đối với bạn trai không lộ diện kia của Thư Liên cũng tò mò hồi lâu, đương nhiên, các cô càng thích hóng chuyện hơn, rốt cuộc việc vẫn luôn không lộ mặt này rất không bình thường, loại tình huống này hoặc là danh không chính ngôn không thuận, hoặc là người này vốn không tồn tại.
Thư Liên theo bản năng mà giơ tay sờ sờ vòng cổ của mình, cười có chút ngượng ngùng, "Thời cơ còn chưa đến, kỳ thật anh ấy cũng muốn gặp các cậu từ lâu, chỉ là mình cảm thấy còn phải chờ một chút, kiểm trai lại, rốt cuộc cũng là đàn ông, thứ không chiếm được vĩnh viễn là tốt nhất."
Những người khác nghe vậy cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý, nhưng ý nghĩ trong lòng các cô không giống nhau.
Vừa lúc này, một cô gái cầm di động đột nhiên hô a một tiếng, những người khác đồng loạt nhìn qua đi, dò hỏi làm sao vậy.
Người nọ che miệng cười không ngừng, bộ dạng đang hóng chuyện, "Chính là cặp chồng chồng"Mộ Dương" gần đây rất hot, không đúng, hiện tại phải gọi là cặp chồng chồng "Dương Mộ" lại khoe ân ái, lúc trước mình thật sự là làm sao cũng không nghĩ tới, Lâm Mộ Vân về phương diện kia lại là ở dưới, ha ha ha, nghe nói năm đó tốt nghiệp, Lâm Mộ Vân đã cầu hôn, đến nay đã ba năm, còn ân ái như vậy, đây là chân ái đó."
Những người khác nghe vậy đều thò lại gần tán gẫu, sau đó cậu một câu mình một câu sôi nổi thảo luận.
Mặt Thư Liên đã cứng đờ, với sự thảo luận của mọi người, thiếu chút nữa cắn chặt răng, nhưng lúc người khác nhìn qua cũng chỉ có thể nở một nụ cười cứng đờ. Sau khi nghe được càng ngày càng nhiều suy đoán thái quá, Thư Liên nhịn không được cao giọng, "Chẳng lẽ các cậu không cảm thấy hai người đàn ông rất ghê tởm sao? Đàn ông và đàn ông sao có thể có chân ái?"
Rõ ràng cô mới là danh chính ngôn thuận, rõ ràng Trần Dương Hi chỉ là kẻ thế thân, vì cái gì hiện giờ mình lại trong như là lén lút và vô liêm sỉ! Thư Liên chịu ấm ức ba năm, lần đầu tiên có ý nghĩ không muốn tiếp tục nhẫn nại.
Những người khác nghe xong đều đồng loạt nhìn lại, trong ánh mắt mang theo vài phần kinh ngạc.
"Đây là thời đại nào rồi, pháp luật đã thông qua, Tiểu Thư này tư tưởng của cậu đúng thật có chút lạc hậu."
"Đúng vậy, hơn nữa cặp chồng chồng này có nhan sắc, có tài còn có tiền, ba năm nay một chút tai tiếng đều không có, sao không phải chân ái chứ?"
"Tiểu Thư không phải là cậu kỳ thị hôn nhân đồng tính chứ."
Đối mặt với việc mọi người dò hỏi, Thư Liên chỉ có thể bẻ răng nuốt vào bụng, chỉ đành dâng lên một gương mặt tươi cười, "Sao có thể, mình chỉ là chưa tiếp xúc với những thứ này, nên cảm thấy kỳ quái thôi."
Sau khi kết thúc bữa tiệc như đứng đống lửa, như ngồi đống than, Thư Liên lập tức vào trong xe gọi điện thoại cho Lâm Mộ Vân, cô chịu đựng ấm ức đầy bụng, kìm nén lửa giận, gọi một lần lại một lần, điện thoại lại như cũ không ai nghe.
Thư Liên tức khắc nổi trận lôi đình, ngẫm lại mình nhịn ba năm, kết quả lại còn muốn mình chịu loại ấm ức này, tức khắc tay đấm chân đá một trận với tay lái. Cuối cùng cô tựa như hạ quyết tâm, trực tiếp lái xe đi tới công ty của Lâm Mộ Vân.
Thư Liên chỉnh đốn lại bề ngoài và cảm xúc, treo lên gương mặt nụ cười hoàn mỹ mà vào, dò hỏi thông tin của Lâm Mộ Vân.
"Xin hỏi cô có hẹn trước không?" Người lễ tân trước quầy lễ phép dò hỏi.
"Tôi là bạn đại học của sếp Lâm các cô, lúc trước đã có hẹn, chỉ là tôi gọi điện thoại cho anh ấy đều không liên lạc được." Thư Liên cũng không tức giận, bộ dáng rất dễ nói chuyện.
Lễ tân lại chưa bởi vậy thả người, "Xin cô chờ một lát, để tôi gọi điện thoại hỏi đã."
Nhưng mà điện thoại trong văn phòng của Lâm Mộ Vân cũng không liên lạc được, người lễ tân trước quầy chỉ có thể tỏ vẻ tạm thời không liên lạc được với sếp Lâm, yêu cầu Thư Liên chờ đợi một hồi, cô lễ tân cần tìm người khác đi lên xác nhận một chút.
Thư Liên hít sâu một hơi, "Được." Nói xong liền tìm chỗ ngồi để đợi.
Vừa lúc này, một người tiến vào từ ngoài cửa.
Lúc này đừng nói quầy lễ tân vào, ánh mắt của mọi người ở tầng một đều tụ lại đây, bởi vì người tiến vào đúng là Trần Dương Hi đanh xách theo một hộp cơm thật lớn.
Người lễ tân trước quầy lập tức tiến lên nghênh đón, "Cậu Trần, cậu tới đưa cơm cho sếp Lâm sao?"
Tiểu Thất lộ ra một nụ cười vô cùng ôn hòa ấm, "Đúng vậy, văn phòng của Mộ Vân đi như thế nào?"
Người lễ tân cực kỳ kích động, cô ta cảm giác trong lòng mình dịu lại, thậm chí mùa hạ khô nóng cũng mát mẻ hơn không ít, đây chẳng lẽ chính là sức quyến rũ của công tính dịu dàng? "Phiền cậu chờ một lát, tôi sẽ cho người mang cậu đi lên."
"Được." Tiểu Thất khẽ gật đầu, sau đó chuẩn bị lên thang máy.
Thư Liên nhìn Trần Dương Hi bị người khác vây quanh nhìn chăm chú, hô hấp đều trở nên nặng nề, cô đột nhiên đứng lên từ trên ghế, lập tức vọt tới trước mặt Trần Dương Hi, "Dương Hi, đã lâu không gặp."
【 Ồ wow, thật nhanh ghê, tốc độ so với nam chính nhanh hơn nhiều. 】 Tiểu Thất không khỏi cảm thán với 5000.
5000 nhắc nhở Tiểu Thất trước mặt chính là một nhân vật chính khác, chỉ là dựa theo cốt truyện thì không nên gặp mặt sớm như vậy.
Tiểu Thất nghe xong lập tức tỏ vẻ biết bản thân nên làm như thế nào, cậu nhìn Thư Liên trước mặt, mở miệng xin lỗi, "Xin lỗi nhưng, cô là?"
Nhóm nhân viên nhìn cô gái đột nhiên xông lên, tức khắc đều sinh tâm lý cảnh giác, thấy Trần Dương Hi cũng không biết người này, tự động xếp người này vào loại mỗi ngày dùng trăm phương nghìn kế chạy tới để xây dựng quan hệ và cố gặp được sếp Lâm, nhìn về phía Thư Liên ánh mắt cũng ít đi vài phần thân thiện.
"Tôi là Thư Liên trong câu lạc bộ kịch, cũng ở đại học Lạc Dương, sếp Lâm cũng là bạn cùng trường." Thư Liên giới thiệu bản thân, câu lạc bộ kịch của đại học Lạc Dương cũng có chút danh tiếng, Thư Liên mới có thể giới thiệu bản thân như thế, rốt cuộc năm đó cô cũng là ngôi sao của câu lạc bộ kịch.
Trần Dương Hi trầm mặc nửa ngày, sau đó mở miệng nói, "Ồ."
Mọi người đợi nửa ngày cũng không nghe thấy gì nữa, mặt của Thư Liên đỏ bừng, nhưng vẫn hơi ngửa đầu mở miệng nói, "Tôi tìm sếp Lâm có một số việc, có thể đi lên với cậu không?"
Trần Dương Hi lại cau mày, "Hôm khác đi, ngày hôm qua là tôi không tốt, làm Mộ Vân mệt muốn chết rồi."
Đôi mắt mọi người lập tức sáng lên, tin tức nóng hổi như vậy đúng là quá thơm. Khó trách sáng nay sếp Lâm lại mang vẻ mặt mệt nhọc quá độ, quả nhiên đầu sỏ gây tội ở chỗ này.
Thư Liên tựa hồ bị đả kích, mà Trần Dương Hi đi theo người dẫn đường lên thang máy.
Trong văn phòng, Lâm Mộ Vân nằm ngửa ở trên ghế ngủ say đến lạ, cả điện thoại cố định lẫn điện thoại di động đều không đánh thức hắn. Nhưng hắn lại bị khí lạnh quen thuộc làm bừng tỉnh, vừa mở mắt, một cọng cải thìa ướp lạnh ngừng ở trước mặt hắn.
Lâm Mộ Vân theo bản năng mà muốn mở miệng dò hỏi sao lại thế này, mới vừa mở miệng, cải thìa liền tiến vào. Trong nháy mắt, buồn ngủ hoàn toàn tan biến, cảm giác lạnh thấu tim làm Lâm Mộ Vân thiếu chút nữa đứng dậy khỏi ghế.
Trần Dương Hi trước mặt mang vẻ mặt ôn hòa, "Mộ Vân, em cố ý làm cơm trưa tình yêu cho anh, thế nào? Có phải ăn xong tràn đầy động lực hay không?"
Nói xong, bản thân Tiểu Thất cũng gắp một cọng cải thìa, crack crack mà nhai.
Lâm Mộ Vân "......" Một khắc kia, hắn thậm chí có ý nghĩ từ giã cuộc đời, bởi vì tựa hồ chỉ có như vậy mới có thể thoát khỏi ác mộng này.