Lâm Mộ Vân cảm thấy mình đang dùng sinh mệnh còn lại để ăn cải thìa, lúc hắn rốt cuộc cũng hòa tan cải thìa trong miệng, tiếng chuông di động vang lên, Lâm Mộ Vân móc di động ra, phát hiện người gọi điện thoại tới là Thư Liên, hắn theo bản năng mà muốn ngắt điện thoại.
Mà đúng lúc này, bên tai vang lên một giọng nói, "Sao anh không trả lời điện thoại vậy? Lúc em ở dưới lầu còn đụng một người tự xưng là Thư Liên."
Chỉ một câu này làm Lâm Mộ Vân sợ tới mức thiếu chút nữa ném di động trong tay ra xa, bởi vì sốt ruột muốn nói chuyện, nên không cẩn thận nuốt cọng cải thìa xuống, thiếu chút nữa nghẹn đến qua đời.
Tiểu Thất thấy thế vội vàng duỗi tay vỗ lưng Lâm Mộ Vân cho thuận khí, một cú vỗ xuống, trực tiếp hất ngã Lâm Mộ Vân từ trên ghế xuống.
【 Ôi, người đi đâu mất rồi? 】 Tiểu Thất hạ tay tay, mất đi mục tiêu.
5000 cực kỳ câm nín 【 Người đã bị cậu vỗ đến phía dưới bàn rồi. 】
【 Ốc sên không dùng sức mà, là do thân thể quá yếu, vẫn nên rèn luyện nhiều hơn. 】 Tiểu Thất khom lưng, trực tiếp duỗi tay xách Lâm Mộ Vân từ dưới bàn lên. Nhìn bộ dạng nửa chết nửa sống của Lâm Mộ Vân, lại suy xét đến thân thể suy yếu của nhân vật chính, Tiểu Thấthiếm khi ôm kiểu công chúa cho thoải mái, tính ôm người đặt lên sô pha để nghỉ ngơi.
Kết quả mới vừa đi hai bước, cạch một tiếng, cửa văn phòng bị mở ra bằng một lực mạnh, Thư Liên hốc mắt đỏ hoe, sự cố chấp trong mắt biến mất sau khi nhìn thấy tình hình trong văn phòng, nhóm nhân viên cũng đi theo vì cản người thất bại đồng loạt ngây người hai giây, sau đó đôi mắt mở lớn, lời đồn quả nhiên là sự thật!
Tiểu Thất vừa thấy Thư Liên, "Ồ, Mộ Vân anh xem, đây là người vừa mới gọi điện thoại cho anh, mà anh không tiếp kìa."
Vừa nghe lời này, cơ thể Thư Liênkhông khỏi run lên, cô khó có thể tin mà trừng mắt nhìn Lâm Mộ Vân.
Lâm Mộ Vân mới nuốt được nửa cọng cải thìa, nghe được Trần Dương Hi nói như vậy tức khắc trước mắt tối sầm, đó là hắn không tiếp điện thoại sao? Đó là hắn thiếu chút nữa bị sặc chết, hiện tại còn nghẹn đến không thể nói chuyện. Hắn nỗ lực há mồm muốn giải thích, nhưng một chữ cũng phun không ra.
"Không có gì, nói không ra đừng nói, là do thân thể của anh quá yếu, ngày mai tập thể dục buổi sáng gấp đôi." Tiểu Thất trực tiếp đỡ người bằng một tay, sau đó dùng một cái tay khác vỗ vỗ đầu Lâm Mộ Vân.
Mọi người đồng loạt che ngực, hóa ra Trần Dương Hi là người bạn trai tốt như vậy, việc này cũng quá nuông chiều rồi.
Tiểu Thất đối với hành động vỗ đầu thuần thục phi thường, vì trước kia cậu thường xuyên vỗ thỏ, vỗ củ cải. Vỗ đầu xong, cậu liền đặt người lên trên sô pha.
Lúc này Lâm Mộ Vân nào còn có tâm tư nằm nghỉ, hắn giãy giụa đòi phải bò dậy.
Nhìn Lâm Mộ Vân không ngoan, Tiểu Thất thở dài, trước kia thời điểm củ cải nghe chuyện ma cũng không ngoan như vậy, cũng may ốc sên rất có kiên nhẫn. Ốc sên kiên nhẫn dùng một bàn tay vói qua nhẹ nhàng đè Lâm Mộ Vân lại.
Vì thế mọi người nhìn thấy rất rõ Trần Dương Hi chỉ giơ một tay lên, ông chủ nhà mình liền giả vờ giãy giụa hồi lâu, cuối cùng không đứng lên nữa.
Cả người Thư Liên lúc này rơi vào hỗn loạn, tuy rằng gần đây luôn nhìn thấy các loại tin đồn ở trên mạng, nhưng tóm lại không chấn động bằng tận mắt nhìn thấy. Nhìn người còn nằm ở trên sô pha không chịu đứng lên, Thư Liên càng thêm thất vọng, cô hung hăng xoa xoa đôi mắt, dùng giọng nghẹn ngào hô với Lâm Mộ Vân phương hướng giọng nói hô, "Lâm Mộ Vân! Ta nhìn lầm ngươi!"
Nói xong trực tiếp xoay người rời đi, nhóm nhân viên của tập đoàn Lâm thị tức khắc không hiểu ra sao, cô gái này bị cái gì vậy? Không phải là có chứng hoang tưởng chứ, nói giống như cô có quan hệ với sếp Lâm của bọn họ vậy.
Chuyện cô gái kỳ quái đến làm nhóm nhân viên của Lâm thị thảo luận hồi lâu, nhưng mọi người cũng không có nhiều manh mối, nên cũng không giải quyết được việc này.
Lâm Mộ Vân bị ấn lên trên sô pha nhưng không thể ngồi yên, hắn không bị cải thìa làm sặc chết, nhưng lại muốn chết nhanh. Nhưng hắn lại không thể làm trò gọi điện thoại cho Thư Liên trước mặt Trần Dương Hi, cuối cùng chỉ có thể tìm cái cơ ra ngoài họp để rời khỏi công ty.
Tiểu Thất lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn, "Vậy em nấu bữa tối chờ anh về nhé."
Tức khắc mồ hôi trên trán của Lâm Mộ Vân ngày càng nhiều, hắn vội vàng tỏ vẻ đêm nay mình phỏng chừng phải tăng ca, không thể về, phải để Trần Dương Hi tự chăm sóc bản thân. Tiễn Trần Dương Hi mang vẻ mặt thất vọng đi, Lâm Mộ Vân lập tức gọi điện thoại cho Thư Liên, sau đó vừa giải thích, vừa nhận lỗi.
Nhưng cái ôm công chúa kia là đả kích quá lớn đối với Thư Liên, cô tỏ vẻ lúc này mình còn tin tưởng Lâm Mộ Vân nữa, cuối cùng, hai người thống nhất thời gian gặp mặt, về sau làm như nào để thuyết phục Thư Liên thì không biết được.
Về phần Tiểu Thất, cậu vui sướng trở về nhà, nếu đêm nay nhân vật chính không về, cậu có thể gặp con ma trên lầu một lần. Đúng vậy, tối hôm qua theo tiếng bước chân lên lầu, Tiểu Thất thấy được đúng là lầu 3 có một con ma đi qua đi lại, một con mặc quần áo xanh trắng, rõ ràng không phải ma do người hiện đại giả dạng.
Nhưng nghi hoặc không bao lâu, cậu đã nghe được mùi cải thìa quen thuộc, trong nháy mắt Tiểu Thất có suy đoán, tuy rằng trong không giống nhau, nhưng đây hẳn là anh trai cậu ở kiếp trước, chỉ là vì sao hồn phách không được đầy đủ, bộ dạng nhìn ngốc ngốc?
Biệt thự, Trần Hoa trước tiên chuẩn bị bữa tối, để tránh Trần Dương Hi lại tâm huyết dâng trào làm một mâm cà rốt ướp lạnh. Sau khi biết được đêm Lâm Mộ Vân không về, Trần Hoa liền ra cửa đi tản bộ.
Mãi cho đến đêm khuya, Trần Hoa mới lặng lẽ mà từ bên ngoài trở về, bà cố ý về trước 12 giờ, để tránh việc phát trễ đoạn ghi âm. Nhưng trong biệt thự yên tĩnh, tiếng bước chân còn chưa vang lên, đã có tiếng nói chuyện vọng lại.
Lúc đầu Trần Hoa tưởng Trần Dương Hi đang gọi điện thoại, nhưng nghe xong một hồi lại cảm thấy không giống, dưới lòng hiếu kỳ, bà lặng lẽ đi lên lầu 3, lắng nghe động tĩnh bên trong.
"Anh tên là gì?" Giọng tràn ngập kiên nhẫn và dịu dàng của Trần Dương Hi vang lên.
"Bạch? Cái gì Bạch?"
"Nhớ không ra thì quên đi, vì sao anh ở chỗ này?"
"Cũng nhớ không ra? Vậy anh ở đây bao lâu rồi?"
"Cái gì? 300 năm? 300 năm vẫn luôn ở chỗ này đi tới đi lui à?"
"Vậy anh đói không? Tôi làm bữa khuya cho anh ăn nha, cải thìa ướp lạnh thế nào?"
"Anh không ăn cải thìa à? Vậy cải dầu trộn được không?"
"Vậy được, anh đợi một chút."
Trần Hoa nghe xong dựng tóc gáy cả người ý thức được có gì đó không ổn, nhưng động tác của Trần Dương Hi quá nhanh, cửa mở ra chỉ bằng một cái gạt nhẹ, thậm chí thiếu chút nữa là bà ngã vào phòng. Trần Hoa không kịp xấu hổ, ánh mắt của bà theo bản năng mà quét một vòng trong phòng, nhưng không nhìn thấy kẻ nào, bà không khỏi nghi hoặc mà mở miệng, "Dương Dương, hơn nửa đêm rồi, con nói chuyện với ai vậy?"
Bà vốn tưởng rằng Trần Dương Hi ít nhất sẽ nhấc đến chuyện tiếng bước chân lúc nửa đêm, nhưng thực tế là Trần Dương Hi mở miệng nói, "Ốc sên không có nói chuyện ạ, chỉ là con đói bụng, chuẩn bị làm bữa khuya, dì Trần muốn ăn chút hay không."
Vừa nghe bữa khuya, Trần Hoa tức khắc xua tay, "Không được không được, dì Trần tuổi lớn, ăn không hết bữa khuya." Nói xong, bà chưa từ bỏ ý định mà lại lần nữa dò hỏi, "Dương Dương, con xác định gần đây không có việc gì sao."
"Không có việc gì cả ạ, trong phòng một con ma cũng không có." Trần Dương Hi ngoan ngoãn nhếch miệng mỉm cười.
Trần Hoa "......", Câu trả lời này rất kỳ quái, hơn nữa không biết vì sao, bà bị nụ cười tươi kia dọa sợ, không dám nghĩ nhiều, chào hỏi xong liền trở về phòng. Lúc nằm ở trên giường bà còn đang suy nghĩ, Trần Dương Hi có phải bị dọa đến điên rồi hay không, ngày mai phải nói chuyên một chút với Lâm Mộ Vân.
Nhưng mà không biết có phải do bà suy nghĩ quá nhiều hay không, lúc sau bà tựa hồ có thể nghe được một giọng nói khe khẽ, nhưng phòng ngủ của bà ở lầu một, chỗ Trần Dương Hi nói chuyện ở lầu 3, theo lý mà nói bà hẳn là không thể nghe được gì cả.
Một đêm ngủ không ngon, nên ngày hôm sau Trần Hoa cũng không có tinh thần, vốn định tìm cơ hội lười biếng, nhưng cửa biệt thự lại bị mở ra, Lâm Mộ Vân một đêm không về đi vào nhà. Trần Hoa đi lên vừa muốn chào hỏi, lại phát hiện phía sau Lâm Mộ Vân còn một người tiến vào theo.
Lâm Mộ Vân giới thiệu với Trần Hoa, "Dì Trần, đây là bạn đại học của con với Dương Dương, gần đây vừa mới về nước, tạm thời ở lại trong nhà."
Trần Hoa "......" Trong lúc nhất thời bà cảm giác kỳ quái cực kỳ, biệt thự nhà họ Lâm trừ bà ra, ba năm cơ hồ không có một người phụ nữ, đột nhiên một cô gái tới ngược lại làm bà có chút không kịp trở tay.
Tuy rằng kinh ngạc, Trần Hoa vẫn là nhiệt tình đi lên, chuẩn bị nhận lấy rương hành lý trong tay Thư Liên, nhưng lại bị Thư Liên né tránh, "Tự con làm được rồi, sao lại không biết xấu hổ làm phiền dì chứ."
Bằng trực giác nhạy bén, Trần Hoa cảm giác được cô gái này không phải ngượng ngùng, mà là ghét bỏ, tựa hồ không muốn bà đụng đến rương hành lý. Tức khắc Trần Hoa có chút bực bội, nhưng trước mặt Lâm Mộ Vân cũng không dám nói gì. Đồng thời đối với thân phận của cô gái này, Trần Hoa cũng có chút suy đoán.
Cuối cùng, rương hành lý của Thư Liên vẫn là Lâm Mộ Vân xách lên lầu, phòng cho khách mà cô chọn vừa lúc đối diện với phòng ngủ của Lâm Mộ Vân và Trần Dương Hi. Lâm Mộ Vân buông hành lý xuống, đang muốn đi đến đối diện gõ cửa đánh thức Trần Dương Hi, lại bị Thư Liên kéo lại.
Lâm Mộ Vân tức khắc cười khổ không thôi, "Tiểu Thư, anh đã đưa em đến đây rồi, em còn không tin anh."
"Tin anh hay không còn phải quan sát." *Thư Liên lại không chịu nhượng bộ, "Anh nói xem nếu hiện tại Trần Dương Hi mở cửa, vừa lúc nhìn thấy em đang hôn anh, cậu ta sẽ nghĩ như thế nào?"
[*Gốc là: 舒怜却不吃这套]
Lâm Mộ Vân kéo Thư Liên ra, "Tiểu Thư, anh muốn cho chúng ta tương lai tốt nhất, không có vết nhơ, lần hành động này đã cực kỳ mạo hiểm, ba năm, em thật sự muốn thất bại trong gang tấc sao?"
Nghe xong Thư Liên cũng không tiếp tục quấn lấy Lâm Mộ Vân, nhưng trong lòng cô vẫn thấy hờn dỗi, chủ ý này lúc trước là cô nghĩ ra, chỉ là không nghĩ tới sau này lại có nhiều phiền toái như vậy, thậm chí có đôi khi cô hoài nghi Lâm Mộ Vân có phải thay lòng đổi dạ rồi hay không.
Lâm Mộ Vân đi đến trước cửa phòng ngủ gõ gõ, "Dương Dương, dậy đi, trong nhà có khách, anh giới thiệu với em một chút."
Trong phòng ngủ không có tiếng đáp lại, Lâm Mộ Vân đẩy cửa phòng ngủ ra, phát hiện trong phòng ngủ không có người, suy tư một chút, đoán là có thể Trần Dương Hi đã ra ngoài rèn luyện, cũng không để ý nữa. "Dì Trần, làm bữa sáng trước đi, buổi sáng Tiểu Thư thích ăn cháo rau củ, chỉ cần nấu một chút là được."
Trần Hoa đáp một tiếng rồi liền vào phòng bếp, sau đó mở ngăn tủ lạnh chuyên dùng chứa rau củ, lại phát hiện bên trong chỉ còn mấy củ cà rốt, trong tức khắc Trần Hoa ngây người, bà nhớ rõ buổi sáng ngày hôm qua rõ ràng mình đã bổ sung rồi, sao hiện tại một nhánh lá cải cũng không có?
Kéo ra một cái ngăn tủ khác, các loại thịt vẫn ở nơi đó như cũ, Trần Hoa chỉ có thể đi hỏi Lâm Mộ Vân có thể đổi cháo rau củ thành cháo thịt nạc hay không, trong nhà không còn rau củ.
Thư Liên nghe vậy lập tức không vui, "Có phải con gây thêm phiền toái cho dì hay không? Nếu vậy con nên rời khỏi đây thôi."
Lâm Mộ Vân cũng cảm thấy kỳ quái, *trong nhà chẳng những thường xuyên có nguồn cung đặc biệt, Trần Hoa cũng sẽ thường xuyên ra ngoài mua sắm, sao có thể không có rau củ, "Dì Trần, có phải dì có ý kiến gì đối với Tiểu Thư hay không?"
[*Gốc là 家里不但有定时特供]
Trần Hoa tức khắc lo lắng, đúng thật là bà có ý kiến, nhưng Lâm Mộ Vân rõ ràng xem Thư Liên như cục vàng, sao bà có thể làm vậy, "Tủ lạnh thật sự chỉ còn mấy củ cà rốt, một nhánh lá cải cũng không còn, tôi cũng không biết sao lại thế này, ngày hôm qua rõ ràng còn rất nhiều."
Trần Hoa đang nôn nóng giải thích, Tiểu Thất ợ hơi đi xuống từ lầu 3, gặp lại *ma già nơi xứ lạ, ốc sên vui vẻ cả một đêm, vừa nói chuyện phiếm vừa ăn bữa khuya cảm giác thật quá tốt, đáng tiếc đồ ăn trong tủ lạnh có chút thiếu, mới ăn cả đêm đã không còn. Cũng may tối hôm qua ốc sên cố ý để lại một mâm cà rốt ướp lạnh cho bữa sáng.
[*Chỗ này mình đoán là chơi chữ từ "bạn già".]
Sau đó Tiểu Thất thấy được lầu một cô ba người, tức khắc tinh thần căng thẳng, bữa sáng cà rốt của mình có phải khó giữ rồi hay không? Sao đột nhiên nhiều thêm một nhân loại? Nhưng ốc sên tính toán lại, có vẻ cũng có thể chia năm củ cà rốt, mình và anh Bạch mỗi người hai củ, dư lại một củ cắt thành ba đoạn, mỗi nhân loại một đoạn, vừa vặn.