Thế Thân: Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn

Chương 36



Chương 36

Vương Bảo An chép ra một bản gửi qua cho Châu Hân Hân.

Ting~

Khoảng tầm 10 phút sau, Châu Hân Hân liền gọi cho cô.

“Alo, Bảo An những chứng cứ này cậu lấy từ đâu ra?” Nghe qua điện thoại có vẻ Châu Hân Hân hơi kích động.

”Một người quen đã giúp mình.”

“Ai lại có bản lĩnh lớn vậy?”

“Thôi hẵng nói đến người đó, cậu xem xét đối chiếu lại với tài liệu của tập đoàn trong mấy năm qua đi. Sáng mai chúng ta sẽ thảo luận lại.”

“Ừm, Bảo An cậu chính là cứu tinh của mình. Lão già Trần Tuấn Hải chắc chắn sẽ không ngờ lão ta sẽ có ngày hôm nay. Cuộc sống trong tù của lão và mấy con chuột nhắt đó sắp bắt đầu rồi. Chỉ nghĩ thôi đã thấy rất hả hê, rất thú vị.”

Vương Bảo An cũng không khỏi bật cười:”À phải rồi Hân Hân cậu nhớ chép ra gửi cho anh Lí Kiệt một bản.

“Ừm.”

“Cậu làm việc đi mình cúp trước.”

“Pai.”

Cả một ngày nay, Trí Anh và Cường Hào luôn thay phiên nhau quan sát tình hình xung quanh cô. Cả hai không dám lơ đãng một giây.

Vương Bảo An cảm thấy ở trong nhà quá ngột ngạt liền dắt theo tiểu Mun ra ngoài đi dạo. Nhưng ngặt một nỗi con mèo lười này sợ lạnh lại không thích vận động nên có kéo cỡ nào cũng không chịu đi.

Vương Bảo An bất lực nhìn nó một cái rồi quyết định sẽ tự mình đi.

Thời tiết vẫn là tiết trời mùa đông lạnh giá, tiết rơi bạc đầu.

Vương Bảo An ngồi xuống vô thức vun tuyết thành một đống thật to thật cao rồi đánh sập nó.

Trí Anh liền lấy điện thoại ra lén chụp một bức gửi cho Hàn Thiên.

Hàn Thiên vẫn chưa được xuất viện, nằm một mình trong đó có hơi khó chịu liền lấy laptop ra xử lí công việc.

Ting~ Là bức ảnh Trí Anh gửi tới.

Trong ảnh là một cô gái mặc chiếc áo lông cừu  màu trắng đang ngồi nghịch tuyết rất đáng yêu.

Anh nhìn vào màn hình khóe môi cong lên một nụ cười nhạt, anh đưa tay chạm vào màn hình trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác chua xót.

“Bảo An.” Hàn Thiên cứ như bị đắm chìm trong bức ảnh ấy mãi cho đến khi bên cạnh vang lên một giọng nói.

“Hàn Thiên, tại sao anh lại nhập viên? Một câu cũng không nói với em?” Là Tần Uyển Nhi cô ta đã phải bỏ ra một số tiền lớn để tra ra tin tức về anh. Khi vừa nghe tin báo anh nhập viện vì chảy máu dạ dày cô ta liền chạy tới làm ra vẻ rất quan tâm. Mục đích chính là để tiếp tục níu kéo mối quan hệ.

Hàn Thiên rời mắt khỏi tấm hình hơi nhíu mày hỏi:”Sao em lại ở đây?”

“Anh còn hỏi sao em lại ở đây? Anh bị bệnh đến mức phải nhập viện, anh có biết người ta lo lắng lắm không?” Cô ta ngồi xuống bên cạnh giường định dựa vào người anh.

Hàn Thiên ngược lại cảm thấy chán ghét liền né tránh:”Tôi không sao.”

Tần Uyển Nhi không ngờ tới anh vậy mà lại né tránh mình, tay đặt phía dưới đã sớm siết chặt:”Hàn Thiên.” Mắt bắt đầu rưng rưng rồi một giọt hai giọt nước mắt lăn xuống.

“Anh thật sự đã hết yêu em rồi sao?”

Hàn Thiên xoa xoa huyệt thái dương nhàn nhạt nói:”Xin lỗi trước kia đã dây dưa không rõ ràng với em. Nói đi ngoài nhà và xe em muốn bao nhiêu tiền?”

“Anh nghĩ Tần Uyển Nhi em vì tiền nên mới ở bên cạnh anh sao? Hàn Thiên anh không thể xúc phạm em như thế, anh đúng là đủ nhẫn tâm.” Tần Uyển Nhi vừa õng ẹo vừa hờn dỗi nói.1

Hàn Duệ lúc này cũng vừa từ công ty đến, anh đứng ngoài đã sớm thu lại tất cả biểu cảm của cô ta vào tầm mắt. Người phụ nữa vừa õng ẹo vừa có tâm cơ xấu xa trước đây anh cũng từng gặp không ít. Nhưng Tần Uyển Nhi này lại khiến anh nổi da gà. Thật tởm. Cho đến giờ Hàn Duệ vẫn không thể ngờ anh trai mình lại vì người phụ nữ này mà bỏ qua một người tốt như Vương Bảo An.Trong lòng không khỏi nhủ thầm: Hàn Thiên là kẻ có mắt không tròng.

Hàn Duệ mở cửa đi vào, lời nói không khỏi mang theo vài tia chế giễu:”Chẳng lẽ những gì anh trai tôi nói không đúng sao?” Anh quét mắt qua nhìn Tần Uyển Nhi.1

Tần Uyển Nhi thực sự bị ánh mắt Hàn Duệ dọa sợ, ánh mắt ấy như nhìn thấu mọi tâm cơ của cô ta vậy.

“Hàn Thiên đây là?”

“Em trai tôi Hàn Duệ.”

Tần Uyển Nhi liền lau nước mắt rồi nở một nụ cười hết sức giả tạo, cô ta đứng đậy đi đến trước mặt Hàn Duệ đưa tay ra:”Chào em Hàn Duệ, chị là Tần Uyển Nhi.”

Hàn Duệ sợ bản thân bị nhiễm bẩn liền lùi lại phía sau:”Xin lỗi cô thông cảm, tôi có tính sạch sẽ từ bé.”1

Tần Uyển Nhi dù ngốc đến đâu thì cũng hiểu ra hàm ý trong câu nói kia, nụ cười trên môi cứng lại:”Em nói vậy là có ý gì?”

Hàn Duệ nhìn qua Hàn Thiên thấy anh đang xoa huyệt thái dương, ánh mắt ra hiệu muốn đuổi người.

“Anh trai tôi mệt rồi cũng cần phải nghỉ ngơi, cô Tần mời đi cho.”

“Tôi ở lại chăm sóc cho anh ấy.”

“Vậy cũng được thôi.”

Tần Uyển Nhi nghe vậy liền cười rất vui vẻ, nhưng câu nói vế sau của Hàn Duệ trực tiếp tát cho cô ta một cú đau điếng.

“Cô ở lại cũng được vậy tôi hỏi cô bệnh đau dạ dày cần ăn những gì và không nên ăn những gì? Khi đột ngột phát tác thì phải xử lí thế nào?”

Tần Uyển Nhi nào hay biết, những chuyện này căn bản cô ta chưa từng biết tới. Cô ta ấp úng một hồi cuối cùng cũng không nói ra được lời nào.

Hàn Duệ ý cười mỉa mai hiện rõ trên mặt:”Vậy cũng muốn ở lại chăm sóc cho anh ấy? Vẫn là thôi đi anh tôi còn cần mạng. Mời cô đi cho.”

Tần Uyển Nhi chẳng thể phản bác lại câu nào, cô ta quay lại nhìn Hàn Thiên hi vọng anh sẽ giữ mình ở lại.

Hàn Thiên cũng không tiếc mà dập tắt tia hi vọng ấy của cô ta:”Tôi mệt rồi, em về đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.