Thế Thân: Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn

Chương 46



Chương 46
Vương Bảo An mệt mỏi, đôi bàn tay đặt lên tay anh rồi gục xuống giường ngủ lúc nào không hay.

Tần Uyển Nhi nghe được một cuộc gọi báo rằng kế hoạch đã bị thất bại, đám côn đồ đó đã biến mất không một chút tin tức. Trần Tuấn Hải cũng bị bắt vô tù và tin tức này đã đứng hot search trong suốt mấy giờ qua. Ngoài ra còn có một tin vô cùng chấn động làm cô ta đứng ngồi không yên.

Cô ta nào có ngờ Hàn Thiên lại từ trong bệnh viện chạy đến cứu Vương Bảo An. Chưa hết còn bị trúng bốn phát đạn. Nếu để anh điều tra ra được vụ này có dính dáng đến cô ta thì cô ta chỉ có nước chết chắc.

Tần Uyên Nhi suy nghĩ nửa ngày trời cuối cùng cũng quyết định chạy tới bệnh viện xem tình hình hiện tại của Hàn Thiên.

Hỏi thăm phòng bệnh một hồi cuối cùng Tần Uyển Nhi cũng tìm ra. Nhưng khi vừa bước vào đến cửa thì nhìn thấy Vương Bảo An đang nằm gục trên giường bệnh của anh.

Cô ta siết chặt tay dùng ánh mắt thâm hiểm nhìn chằm chằm vào Vương Bảo An.

“Tại sao? Tại sao cô ta vẫn còn sống? Tại sao lại được Hàn Thiên dùng thân chắn đạn?”

Cạch…cô ta mở cửa đi vào trong. Trong phòng lập tức vang lên tiếng giày cao gót chói tay và giọng nói the thé của Tần Uyển Nhi.

“Tại sao cô lại ở đây?”

Vương Bảo An bị làm ồn nên tỉnh giấc, cô nhíu mày nhìn người trước mặt rồi đứng dậy.

“Liên quan gì cô?”

“Tôi là người yêu của anh ấy, vậy cô nói xem có liên quan tới tôi không?” Tần Uyển Nhi không biết trơ trẽn nói.

Vương Bảo An khẽ ồ một tiếng:”Dì sao cũng chỉ là kẻ xen vào mối quan hệ của người khác lấy gì mà tự hào?”

“Cô…”

Tần Uyển Nhi đi tới đẩy Vương Bảo An qua một bên khiến cô mất thăng bằng đụng trúng chiếc ghế bên cạnh.

“Vương Bảo An, anh ấy thành ra như này cũng đều là nhờ vào ơn của cô.”

Vương Bảo An bị đụng đến đau điếng:”Vậy sao? Nhưng hình như vụ này cô mới thực sự là người có công. Chẳng phải bọn chúng đều là người của cô?”

Tần Uyển Nhi cao giọng nói:”Cho dù là như vậy thì sao? Cô nghĩ anh ấy sẽ tin lời của cô hay tôi đây? Vương Bảo An cô mãi mãi cũng chỉ là kẻ thất bại.”

“Ồ vậy sao?” Bên ngoài chợt vang lên tiến vô tay.

Hàn Duệ với khuôn mặt lạnh đi vào.

“Hàn…Hàn Duệ.” Tần Uyển Nhi run sợ lùi về sau một bước. Kể từ ngày hôm gặp Hàn Duệ ở bệnh viện cô ta đã cho người đi điều tra. Thông tin thu được không nhiều nhưng cũng đủ để cô ta cảm thấy kinh hãi khi phải đối diện với con người này. Bởi anh ta thực chất chính là một thiên tài điên.

“Thì ra cô Tần đây lại có tín nhiệm trong lòng anh tôi đến vậy?”

Tần Uyển Nhi vừa ngượng vừa sợ liền cầm túi sách lấy lí do rời đi:”Tôi…tôi còn có chút việc hôm khác sẽ lại đến thăm anh ấy. Tôi về trước.”

Khi đi qua Hàn Duệ không biết anh đã nói với cô ta điều gì mà sắc mặt cô ta trông rất hoảng sợ liền nhanh chóng đi mất.

Khi Tần Uyển Nhi đã tời đi, Hàn Duệ liền thay vẻ mặt u ám ban nãy thành vẻ mặt vui vẻ. Anh đi đến đỡ Vương Bảo An:”Chị Bảo An chị không sao chứ?” Ngay cả giọng nói cũng thay đổi. Vương Bảo An cảm thấy người trước mặt như biến thành con người khác vậy. Khi nãy đáng sợ bao nhiêu thì hiện tại lại ôn nhu bấy nhiêu.

“Chị không sao.”

“Chị vừa mới tỉnh lại sức khỏe còn yếu không nên chạy sang đây.”

“Tại chị muốn biết tình trạng hiện tại của anh ấy. Đừng lo chị đã không sao nữa rồi.”

“Hàn Duệ…”

“Có chuyện gì sao?”

“Cảm ơn em, cảm ơn Hàn Thiên nếu không có hai người chỉ e chị đã không xong rồi.”

“Chị cần gì phải khách sáo suy cho cùng vẫn là anh em nợ chị.” Hàn Duệ hít một hơi dài rồi nói:”Chị Bảo An những gì trước kia anh em làm quả thực rất quá đáng nhưng chị xem hiện tại anh ấy cũng đang dần sửa đổi. Em cũng dám chắc là tình cảm anh ấy dành cho chị là thật lòng.”

“Vậy chị có nghĩ đến việc sẽ cùng anh ấy bắt đầu lại từ đầu không?”

Căn phòng rơi vào im lặng, Vương Bảo An không biết nên trả lời ra sao.

Hàn Duệ cũng không làm khó cô:”Em chỉ thuận miệng nói chị đừng để trong lòng.”

Vương Bảo An nhìn người nằm trên giường:”Chị cũng không biết, chị không biết bản thân làm sao để đối mặt nữa.”

Để tránh bầu không khí thêm ngột ngạt, Hàn Duệ liền chuyển chủ đề.

“Chị Bảo An chị xem tin tức chưa?”

Vương Bảo An khi tỉnh lại liền chạy sang đây, điện thoại hôm đó cũng đã bị mấy tên côn đồ đập nát nên căn bản chẳng hề hay biết đã xảy ta chuyện gì.

“Có chuyện gì sao?’

Hàn Duệ đưa điện thoại của mình qua cho cô:”Chị xem.”

Tin tức vụ việc Trần Tuấn Hải-phó tổng giám đốc của tập đoàn Châu thị đã bị bắt giam vì tội cố ý giết người, biển thủ công quỹ, thông đồng với một số lãnh đạo của công ty cắt xén nguyên liệu sản xuất và tiền thưởng của nhân viên. Hiện đã bị bắt giữ.

Chỉ với vài tội danh này cũng đủ đề lão gia ăn cơm tù đến cuối đời. Người ta có câu ác giả ác báo quả thật không sai.

Vương Bảo An cong khóe môi:”Đây đều là thật.”

“Chính xác 100%.”

Xem ra những nỗ lực công sức mà cô bỏ ra trong thời gian qua cũng được đền đáp.

“Hàn Duệ cảm ơn em một lần nữa, nhờ có những chứng cứ của em nên lão ta mới nhanh chóng bị bỏ tù như vậy.”

Hàn Duệ cười cười:”Chị thật sự muốn cảm ơn em?”

Vương Bảo An gật đầu một cái chắc nịch.

“Vậy được rồi, em nghe anh Hàn Thiên nói chị nấu ăn rất ngon. Nhưng cho tới giờ em vẫn chưa được thử. Chi bằng đợi anh em bình phục, chị nấu một bữa đãi em đi.”

“Được, thành toàn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.