Thế Thân: Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn

Chương 56



Chương 56
Thời tiết ngoài trời lại lạnh như vậy, ăn lẩu là thích hợp nhất.

Lí Kiệt vô bếp giúp Vương Bảo An chuẩn bị nguyên liệu. Còn Châu Hân Hân đương nhiên là sẽ để cho hai người kia có không gian riêng nên ngồi bên ngoài gọt hoa quả.

“Bảo An hay em ra ngoài trò chuyện với Hân Hân đi, trong này cứ giao lại cho anh.”

“Anh Lí Kiệt biết nấu ăn sao?” Vương Bảo An vừa rửa rau vừa hỏi.

Sở dĩ cô hỏi như vậy bởi Lí Kiệt cũng là một thiếu gia nhà giàu và trong suy nghĩ của cô mấy anh thiếu gia hầu hết không bao giờ đụng tới mấy việc này. Ví dụ điển hình chính là kẻ đã đốt bếp của cô ngày hôm đó-Hàn Thiên.

“Biết chút chút nhưng không giỏi lắm.”

“Vậy hôm nay em nhất định phải nếm thử rồi.”

Lí Kiệt cười cười thái lát miếng thịt bò tươi rói.

Khoảng một tiếng sau, tất cả các món ăn đều được dọn ra bàn. Chính giữa bàn đặt một chiếc nồi đang sôi sùng sục.

“Woa nhìn ngon quá.”

“Là một tay anh Lí Kiệt làm đó.”

Lí Kiệt gắp một con tôm đã được lột sạch vỏ rồi bỏ vào bắt Vương Bảo An:”Em mới hồi phục cần ăn nhiều vào cho có chất.”

“Cảm ơn anh.”

Châu Hân Hân ngồi một bên nhìn cảnh này thì trong lòng cảm thấy rất vui:”Của em đâu?”

“Em có tay tự gắp đi.”

Châu Hân Hân liếc xéo Lí Kiệt một cái:”Anh là đồ thiên vị.”

Phía ngoài trời đổ tuyết lớn, qua ô cửa sổ có hai kẻ đang nhìn vào trong. Tên nhiều chuyện Trí Anh lại rút điện thoại ra chụp.

Trong bệnh viện, Hàn Thiên hết ngồi rồi lại nằm một mình trong căn phòng bệnh lạnh lẽo quả thật rất chán, anh chỉ muốn rút kim truyền nước ra rồi chạy đến chỗ cô ngay lập tức. Nhưng nhìn đồng hồ cũng khá trễ, anh sợ cô đã ngủ rồi nên không đến làm phiền cô.

Reng…reng…

Hàn Thiên nhíu mày nhìn vào màn hình điện thoại, là một dãy số lạ gọi tới:”Là ai?”

Bên kia vang lên một giọng nói trầm thấp:”Hàn tổng còn nhận ra tôi không?”

Giọng nói này…chẳng phải rất quen sao?

“Trình Nhất Hoan.”

“Haha là tôi.”

“Gọi có chuyện gì?”

“Đừng lạnh lùng như thế chứ người anh em, cậu có biết bên ngoài tuyết rơi vốn đã rất lạnh rồi không? Cậu chính là còn lạnh hơn cả tuyết.” Trình Nhất Hoan lại bắt đầu lải nhải, Hàn Thiên nghe muốn nhức cả đầu. Tên này cái tật nói nhiều vẫn chưa thể bỏ được, anh đang tính cúp máy thì nghe đầu dây bên kia nói:”Tôi về nước rồi.”

“Từ bao giờ?”

“Hôm qua, vốn là tính đến văn phòng cho cậu một bất ngờ nhưng thật không ngờ lại gặp được một người rất thú vị. Cậu đang ở đâu? Tôi đến tìm cậu.”

“Bệnh viện H.” Nói xong thì lập tức cúp máy. Nếu không cái tên kia sẽ lại lải nhải không dứt một hồi nữa cho coi.

Anh ngồi nghịch nghịch điện thoại trên tay, soạn tin ngắn gửi qua cho cô.

“Em ngủ chưa?”

Ting~

Vương Bảo An và Lí Kiệt đang rửa chén dơ bên trong, điện thoại của cô để ngoài bàn. Châu Hân Hân thấy điện thoại của cô có tin nhắn đang tính sẽ vào đưa cho cô nhưng nhìn thấy trên màn hình hiển thị hai chữ Hàn Thiên. Châu Hân Hân nhíu mày, trực tiếp xóa đi tin nhắn rồi để lại chỗ cũ.1

”Xin lỗi Bảo An mình không muốn cậu dây dưa mãi với anh ta.”1

Hàn Thiên không thấy cô phản hồi thì nghĩ là cô đã ngủ nên cũng không nhắn tới nữa.

Bên ngoài phòng bệnh đột nhiên xuất hiện hai kẻ lạ mặt. Hàn Thiên dường như cũng đã phát giác ra, anh tắt điện thoại nằm xuống giường vờ như đã ngủ.

Cạch…

Cửa được mở ra, Hàn Thiên còn nhìn thấy một vật gì đó lóe sáng từ từ di chuyển gần lại phía anh.

Hàn Thiên bất ngờ xốc chăn ra ném thẳng về phía đó, tay với sang bên cạnh mở đèn.

Hai kẻ kua bịt mặt tay đều cầm dao sắc nhọn chắc chắn trong người cũng sẽ đem theo súng, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Hàn Thiên.

Hàn Thiên tay không vũ khí rơi vào thế bị động. Hai tên đó lao nhanh về phía anh.

Vừa hay Trình Nhất Hoan cũng vừa tới, anh ta mở cửa ung dung đi vào:”Người anh em cậu sắp chết chưa?”

Hai tên kia thấy có người động tác hơi khựng lại.

Tình huống này quả là khiến Trình Nhất Hoan hơi bất ngờ.

“Con mẹ nó, cậu còn đứng đó làm gì? Còn không nhanh tôi sẽ chết thật đấy.”

Trình Nhất Hoan cũng nhảy vào cuộc chiến. Phía ngoài cửa vậy mà vẫn còn một tên âm thầm ẩn nấp. Hắn đang đợi thời cơ thích hợp để nhảy ra đâm Hàn Thiên một nhát trí mạng.

Hàn Thiên đá bay con dao trên tay một tên, anh đang xoay lưng về phía cửa.

Đây chính là thời cơ thích hợp nhất để hắn ra tay.

Trình Nhất Hoan hoảng hồn đẩy anh ra, con dao xoẹt một đường dài trên tay anh ta. Máu chảy ròng ròng xuống sàn.

Hàn Thiên tức giận cầm lấy con dao khi nãy rơi trên sàn phóng thẳng về phía tên đó. Tên đó bị ghim một nhát trúng vai, hắn ta ném con dao trên tay qua một bên rồi chuyển sang dùng súng, hai tên còn lại cũng gượng dậy được rồi rút súng ra chĩa thẳng vào đầu hai người họ.

“Trình Nhất Hoan liên lụy đến cậu rồi.”

“Haha xem như xui xẻo.” Giờ phút này rồi mà tên này vẫn còn cười rất tươi.

Đột nhiên trên người của tên đứng ngoài cửa chảy ra rất nhiều máu nhỏ tí tách xuống sàn. Hai tên còn lại chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì đã xảy ra, cho đến khi tên kia ngã hẳn xuống.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.