Thế Thân: Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn

Chương 64



Chương 64
Hàn Thiên cứ ở lì nhà cô không chịu đi, Vương Bảo An bất lực chẳng muốn quản. Cả hai ngồi sô pha cùng xem phim, cùng ăn đồ ăn vặt.

Bộ phim đang chiếu trên TV là một bộ phim tình cảm của Hàn Quốc đang hot dạo gần đây. Nội dung cũng khá đặc sắc. Hàn Thiên xem cả buổi cũng chẳng biết nội dung phim là gì bởi chủ yếu đều quay sang ngẩn người nhìn cô.

Vương Bảo An bị anh nhìn có chút khó chịu đã trừng anh vài lần nhưng được một lúc thì đâu lại vào đấy.

Hàn Thiên gục đầu vào vai cô hít hương thơm ngọt ngào trên người cô. Đúng lúc phim đang ở đoạn cao trào cô cũng mặc kệ anh ở một bên làm loạn, mắt vẫn dán vào màn hình TV. Vậy mà tên này lại càng được nước làm tới, anh hôn vô cổ cô rồi trượt dần xuống.

Cảm giác nhột nhột ngứa ngứa, hơi thở của anh phả vào người cô khiến cô đỏ mặt.

“Đừng nháo.”

“Hàn Thiên.”

“Đừng…anh còn như vậy thì lập tức ra khỏi nhà cho em.”

Hàn Thiên nghe vậy liền khựng lại, anh tiếc nuối rời khỏi người cô ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn xem phim.

Trên TV đột nhiên chiếu đến phân cảnh thân mật của hai nhân vật chính. Hai người ôm hôn nhau đắm say.

Vương Bảo An lén liếc mắt nhìn Hàn Thiên, vừa quay qua thì chạm ánh mắt anh. Cô đỏ mặt quay mặt đi chỗ khác. Tưởng chừng phân đoạn này sẽ nhanh qua đi nào ngờ đã gần năm phút hai người kia vẫn dính chặt lấy nhau.

Bầu không khí bắt đầu trở nên ngượng ngùng, Vương Bảo An khẩn trương tìm điều khiển để chuyển kênh. Chiếc điều khiển xinh xắn vậy mà lại ở phía cạnh bên tay phải của Hàn Thiên.

Cô hơi nhướn người qua để với chiếc điều khiển nào ngờ vì luống cuống quá mà mất thăng bằng ngã nhào vào người anh.

Hàn Thiên vươn tay ôm lấy cô vào lồng ngực săn chắc. Mắt đối mắt, mặt đối mặt một hồi, Hàn Thiên cũng không kiềm chế được mà đặt lên môi coi một nụ hôn. Ban đầu chỉ là phớt qua nhưng về sau là cuồng bạo, anh luồn đầu lưỡi vào trong miệng cô.

Vương Bảo An sững người, cô không đáp lại cũng không đẩy anh ra.

Nụ hôn kéo dài triền miên cho đến khi cô sắp không thở được nữa mới đẩy anh ra.

Môi cô bị hôn đến đỏ mộng, mặt cũng đỏ bừng, cô với tay lấy điều khiển rồi nhấn chuyển kênh.

Nếu không phải do tiếng TV quá lớn thì có thể nghe rõ được tiếng đập loạn nhịp của hai trái tim.

Hàn Thiên cảm thấy vẫn chưa đủ thỏa mãn, môi cô rất ngọt rất cuốn hút làm anh không muốn rời dù chỉ là một giây. Nhưng dù sao hiện tại anh cũng không dám làm quá.

Trên màn hình TV lúc này là một khung cảnh man rợn, có một cánh tay vươn ra rồi bò bò trên cầu thang. Người kia toàn thân máu me đầu tóc bù xù, tiếng thét chói tai đang tiến sát lại màn hình.

Khi Vương Bảo An ổn định được cảm xúc nhìn lại thì ra khi nãy vì quá luống cuống nên đã chuyển liên tiếp, nào ngờ lại dừng lại ở đúng bộ phim kinh dị.

Trời bên ngoài cũng đã sập tối càng làm cho không gian xung quanh trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết.

Vương Bảo An liền tắt TV không xem nữa. Hàn Thiên nhìn sắc mặt tái mét của cô liền hiểu ra.

Anh nhìn vào màn hình điện thoại đã là 19 giờ 15 phút.

Anh nắm tay cô đứng dậy:”Chúng ta ra ngoài ăn.”

“Ừm, đợi lát em đi thay đồ.”

Năm phút sau, cô mặc một bộ đồ đơn giản, bên ngoài khoác một chiếc áo trắng ấm áp.

“Em muốn ăn gì?”

Vương Bảo An nghĩ ngợi một hồi hình như đã rất lâu rồi cô không đi ăn xiên nướng ở quán bà Ba thì phải.

“Em dẫn anh tới một nơi. Đi.”

Trí Anh và Cường Hào lái một chiếc xe mới của anh tới sau đó liền rời đi. Vương Bảo An dạo gần đây luôn có Hàn Thiên kè kè bên cạnh nên bọn họ cũng không phải theo sau bảo vệ, nhân tiện bên tổ chức đang có một nhiệm vụ mới tất cả mọi người đều rất bận rộn nên họ liền trở về giúp một tay.

Hàn Thiên lái xe theo hướng mà cô chỉ, chẳng mấy chốc mà đã tới.

Hôm nay quán khá đông khách, đây chính là quán ăn mà trước đây cô thường ghé, giá cả cũng rất hợp lí, đồ ăn lại rất ngon.

Hàn Thiên trước giờ chưa từng ăn ở mấy quán ăn lề đường hay mấy quán ăn nhỏ vì anh cho rằng sẽ rất mất vệ sinh.

Thấy anh khựng lại không vào, cô liền quay lại, suýt chúy nữa đã quên anh là người mắc bệnh sạch sẽ.

“Em xin lỗi, chúng ta đi chỗ khác.”

Cô bị anh kéo lại:”Không cần đâu, chúng ta vào trong.”

Cô và anh chọn một bàn ăn còn trống rồi ngồi xuống. Anh rút giấy ra lau mặt bàn, lau sạch chỗ cô ngồi.

“Hàn Thiên anh cũng không cần miễn cưỡng chúng ta có thể đi chỗ khác.”

Tuy Hàn Thiên không thích chỗ này cho lắm nhưng vì cô đã dẫn anh tới nên cho dù thế nào anh cũng không thể làm cô buồn.

“Chúng ta gọi món.” Hàn Thiên xoa xoa đầu cô cười nói.

“Bà chủ, cho mười xiên thịt nướng, mười xiên thịt dê nướng, mười cây xúc xích, mười cây lạp xưởng.”

“Được, có liền.”

Đợi chừng năm phút, bà chủ quán đã đem tới 10 xiên thịt nướng trước.

“Bảo An lâu lắm rồi mới thấy con đến ủng hộ.”

Vì trước đây cô thường xuyên đến, là khách quen thân của bà chủ quán, quan hệ của hai người cũng khá tốt thuy thoảng bà chủ quán sẽ lại chọc và gán ghép cô với con trai của bà.

“Đây là? Bạn trai của con sao?”

Cô đang không biết trả lời thế nào thì nghe thấy bên kia vọng ra tiếng nói:”Mẹ, thịt dê sắp cháy rồi.”

“Con đợi ta một lát.” Bà Ba nhanh chân nhanh tay đi qua lật thịt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.