Thế Thân: Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn

Chương 65



Chương 65
Hàn Thiên cần lấy cây xiên chần chừ một lát rồi mới cho gần tới trước miệng cắn một miếng.

Vương Bảo An đầy mong đợi:”Có ngon không?”

Hương vị này không giống hương vị trước kia anh đã từng ăn ở các nhà hàng nổi tiếng. Khá lạ miệng và cũng khá ngon:”Rất ngon, bà chủ cho tôi thêm…” Anh vừa định gọi thêm thì bị cô cản lại, khi nãy cô đã gọi khá nhiều rồi.

“Còn rất nhiều đồ chưa ra, gọi thêm em sợ sẽ không ăn hết.”

“Vậy để lát nữa gọi thêm.”

“Ừm.

Một người con trai chạc ba mươi tuổi bưng tới thêm mười xiên thịt dê nướng và mười cây xúc xích.

“Bảo An.”

Cô ngẩng mặt lên nhìn:”Anh Hồ Tuấn.”

“Rất lâu rồi không thấy em tới. Mẹ anh cứ nhắc em suốt.”

“Em mắc công việc, chẳng phải bây giờ đã tới rồi sao?”

Hàn Thiên đặt xiên thịt xuống nhìn chằm chằm vào Hồ Tuấn khiến anh ta cảm thấy lạnh sống lưng.

“Bảo An đây là?”

Cô chưa kịp trả lời thì Hàn Thiên vòng một tay choàng lấy vai cô kéo sát cô lại phía mình, rồi nói:”Là bạn trai của em ấy.”

Bà Ba lúc này cũng đem thêm mười cây lạp xưởng tới:”Con bé này đã có bạn trai rồi, haizzz xem ra thằng con trai của ta không còn cơ hội rồi.”

Lông mày Hàn Thiên càng nhíu chặt lại, anh đã bắt đầu hối hận khi ở lại quán này dùng bữa. Anh nhìn chằm chằm vào cô, con mèo nhỏ này của anh vậy mà lại rất đào hoa.

Hồ Tuấn đương nhiên nhận ra nét mặt rất không vui của Hàn Thiên, anh giựt giựt áo bà Ba:”Mẹ à đừng chọc em ấy nữa, dù sao con cũng đã sắp kết hôn rồi.”

“Anh Hồ Tuấn sắp kết hôn rồi sao?” Vương Bảo An trở nên rất hào hứng.

“Ừm, tháng sau anh cưới nhớ đến góp vui nhé.”

“Đương nhiên sẽ tới, chúc mừng bà Ba sắp đón nàng dâu mới.”

Bà Ba là một người rất vui tính:”Này cậu thanh niên khi nãy tôi chỉ đùa một chút không khiến cậu khó chịu chứ? Cậu đó thật có phước khi yêu được con bé Bảo An liệu mà trân trọng con bé đó nhé.”

“Vâng cháu biết rồi, cháu sẽ không buông tay em ấy thêm một lần nào nữa.” Hàn Thiên cười dịu dàng nhìn cô. Một lần bỏ lỡ đã là quá đủ rồi, anh không muốn mắc sai lầm thêm bất cứ một lần nào nữa.

Vì lượng khách tới quán ngày càng đông bên bà Ba cũng khá bận rộn, Hồ Tuấn cũng phụ giúp bà một tay.

Đồ ăn ở đây bao nhiêu năm rồi mùi vị vẫn không thay đổi, vẫn rất ngon. Nhưng cô chỉ vừa mới ăn được vài xiên nhìn lại số xiên trên bàn đã vơi đi một nửa. Không phải tên nào đó mắc bệnh sạch sẽ sao?

“Bà chủ cho thêm mười xiên thịt nướng.”

Vương Bảo An tròn mắt nhìn Hàn Thiên:”Chẳng phải bình thường anh không bao giờ đụng tới mấy thứ này sao?”

“Lâu lâu ăn một chút cũng không tệ.” Anh cầm một xiên đưa đến trước miệng cô.

Sau khi thanh toán xong cô và anh cầm theo thiệp mừng rồi rời đi.

Hàn Thiên vẫn chưa muốn về anh nắm tay cô đi dạo.

Vẫn là tiết trời mùa đông lạnh lẽo, tuyết rơi bạc đầu. Hàn Thiên sợ cô lạnh liền cởi áo khoác ngoài ra khoác cho cô.

“Em không lạnh, anh mau khoác lại đi kẻo cảm.”

Hàn Thiên cười cười nắm chặt lấy tay cô đút vào trong túi, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho cô.

Vương Bảo An cũng nở nụ cười ấm áp đáp lại anh. Trong lòng cô len lói cảm xúc lâng lâng khó tả, Hàn Thiên hình như đã thay đổi rất nhiều.

Giữa cái lạnh buốt của tiết trời mùa đông hai người nắm tay nhau cùng cười cùng nói cảm giác lạnh giá dường như không còn tồn tại.

Chẳng mấy chốc mà hai người đã về tới nhà, xe của anh đã được giao lại cho Trí Anh và Cường Hào.

“Bảo An.”

“Hửm?”

“Anh không muốn về viện.”

“Vậy để em gọi Hàn Duệ…”

“Chiều nay nó vừa bay trở về nước M gặp bạn rồi. Em chiếu cố cho anh ở lại một đêm có được không?” Hàn Thiên da mặt có vẻ ngày càng dày ra thì phải.

“Anh thề, anh hứa, anh đảm bảo sẽ không làm gì.”

Vương Bảo An trên mặt như in dòng chữ:Tin được chết liền.

Hàn Thiên vẫn cứ ở một bên nài nỉ không thôi:”Bảo An.”

“Bảo An.”

“Không được, anh về viện đi.”

Vương Bảo An nhẫn tâm đóng rầm cửa lại.

Hàn Thiên đáng thương bị bỏ lại bên ngoài, anh thở dài một hơi rồi lấy điện thoại gọi cho Hàn Duệ nói gì đó.

Chưa đầy 5 phút sau cửa đã được mở ra, mặt cô tái mét như gặp phải thứ gì khủng khiếp lắm.

“Sao…sao anh còn ở đây?”

“Anh không muốn về viện.” Hàn Thiên bày ra bộ dạng đáng thương nói.

“Vậy…vậy tối nay anh ở tạm nhà em cũng được.”

Nguyên do cô thay đổi ý định nhanh như vậy là do…5 phút trước.

Khi cô vừa vào nhà cởi được lớp áo khoác, bật máy sưởi thì TV đột nhiên bật lên. Trên màn hình đang chiếu một bộ phim kinh dị đáng sợ rất ghê rợn.

Cô giật mình cầm điều khiển tắt đi. Nhưng chưa đầy một phút sau nó lại tự động bật lên.

Cô nào có ngờ đây chính là chiêu trò mà tên ngoài cửa và em trai hắn cấu kết cấu nhau chứ?

Vương Bảo An lập tức đi tới ngắt điện TV nhưng vì quá sợ hãi liền vòng ra cửa xem anh còn ở đó không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.